Sau Khi Nhậm Chức Ở Địa Phủ, Tôi Trở Thành Người Chiến Thắng Nhân Sinh

Chương 10: Mời Cơm

Có Một Chú Cá Mè Hoa (有只胖头鱼)

13/11/2023

“Tôi không tìm ông ta.” giọng nói của anh ta trầm thấp tựa như tiếng những viên đá đang va vào nhau, anh đơn giản nói, “Tôi đang tìm cô.”

Lục Kiến Thanh nghe vậy sửng sốt.

Nhưng cô có biết con quỷ nào đâu??!

Thích Yến mới từ Địa phủ trở về.

Hai ngày trước anh đi tới Yêu giới bên cạnh để tham dự một cuộc họp, sau lại bị hai con yêu quái xảo quyệt vô liêm sỉ làm phiền, trên đường trở về còn đụng phải một con ác quỷ to gan lớn mật muốn mê hoặc người sống. Ác quỷ này cũng rất nhạy bén, từ xa đã đánh hơi được anh nên nhanh chóng chạy trốn, nhưng lại bị anh một tay lôi về địa phủ rồi ném vào chìm đắm trong dòng sông máu, cứ đi tới đi lui như vậy khiến thời gian trở về của anh bị chậm chễ.

Thích Yến ấn sống mũi, anh vốn định về nghỉ ngơi một lát, nhưng vừa đi ngang qua nơi này liền ngửi thấy mùi thơm khó cưỡng bay ra từ cửa phòng đóng kín.

Phong Đô Đại Đế, người luôn chán ghét những công thức kinh dị mà chỉ cần nghĩ tới thôi cũng cảm thấy chua chát trong bụng của lũ ma quỷ nơi đây, theo bản năng dừng bước.

Từ sau khi biến thành quỷ thì anh cũng chẳng cần ăn uống gì, thi thoảng cũng cảm thấy đói và khó chịu đôi chút nhưng không ảnh hưởng mấy, huống chi Thích Yến từ trước đến nay vẫn luôn làm việc và nghỉ ngơi điều độ, mùi hương toả ra từ trong hộp cơm khó có khi hợp ý mình, liền không thể cầm lòng mà nhìn nhiều thêm hai lần.

Người đang cầm hộp cơm trong văn phòng là một cô gái trẻ, nhìn dáng vẻ thì có lẽ là giáo viên mới được tuyển dụng mà Tạ Tất An đã báo cáo với anh.

Không biết năng lực như thế nào nhưng làm cơm thật sự rất ngon.



Thích Yến gật nhẹ đầu, vui vẻ thầm đưa ra quyết định, ngay cả khi cô không đủ năng lực để quản bọn quỷ kia thì ít nhất cô ấy vẫn có thể ở lại để làm đầu bếp cho mình.

Lục Kiến Thanh không hề hay biết tự mình đã tự đập tan hy vọng từ chức cuối cùng. Thấy đối phương vẫn ngồi nguyên trên ghế, dường như không có ý định rời đi, cô đành phải ngồi xuống theo: “Vậy, anh có chuyện gì sao?”

“Không có gì to tát cả.” Người này có dáng vẻ như vừa bước ra từ bộ phim Bố Già, trầm ngâm một lát rồi nói, “Tôi chỉ tới để xem giáo viên mới của trường thôi.”

Ồ, Lục Kiến Thanh gật đầu, vậy anh ta chính là đồng nghiệp của cô rồi.

“Tôi ngồi đây một lúc.” Thích Yến làm động tác mời cô, thờ ơ nói: “Không cần bận tâm đến tôi, cô cứ tự nhiên dùng bữa.”

Nói thì dễ, nhưng đối diện là một con quỷ lớn như vậy, cô còn có thể nuôi trôi cơm sao?

Lục Kiến Thanh nắm chặt chiếc đũa, hướng tới anh ta khách sáo nói: “Hôm nay tôi làm nhiều đồ ăn lắm, anh có muốn dùng bữa cùng tôi không?”

Dựa vào nén hương của Trương lão phu tử cùng tục lệ mời cơm của người Trung Quốc, Lục Kiến Thanh phỏng đoán vị đồng nghiệp ma quỷ này hẳn sẽ không chút do dự mà từ chối lời mời khách sáo này.

Cô vui vẻ cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào bữa tiệc trước mắt do mình đặc biệt chuẩn bị từ sáng sớm, chỉ chờ anh ta đóng cửa rời đi một cái là có thể thoải mái dùng bữa rồi.

Câu trả lời của Thích Yến đúng như cô mong đợi: “Không cần đâu, sao tôi có thể ăn bữa trưa của cô được——”

Lục Kiến Thanh trong lòng giơ ngón tay cái lên, sẵn sàng đứng dậy tiễn khách bất cứ lúc nào.



“Dù sao” anh ta đột nhiên chuyển chủ đề, “Cô đã có thành ý mời tôi như vậy, nếu tôi cứ nhất quyết từ chối thì có chút vô tình……”

Nói xong, anh đặt tay phải lên bàn làm việc, nhẹ nhàng gõ hai cái lên mặt bàn, sau đó ngửa lòng bàn tay hướng lên trên, ánh mắt lặng lẽ nhìn vào đôi đũa trong tay cô.

Lục Kiến Thanh: “……”

Có phải tất cả ma quỷ nơi này đều không khách khí như vậy?

Nhìn người mới chỉ là lí do, tới để ăn trực là mục đích thật sự có phải không!!

Tạ Tất An thật có mắt nhìn người, Thích Yến rất hài lòng với nhân viên mới này.

Những chúng quỷ mà anh thường gặp hoặc là sợ anh như hổ, hoặc là không có mắt, suốt ngày hết ăn uống rồi lại nằm chờ đầu thai, lười nhác đến kinh khủng! Chỉ biết nịnh nọt thôi thì cũng được, nhưng đến lời hay ý đẹp cũng nói không ra!

Làm quỷ nhiều năm như vậy nhưng vẫn thua xa nhân viên mới chỉ sống hơn 20 năm tuổi đời này.

Thích Yến nhìn dáng vẻ dâng đũa cho mình bằng hai tay của nhân viên trẻ tuổi, trong lòng nhẩm tính số tiền lương mà cô nhận được trong năm đầu tiên đi làm, số tiền ít ỏi như vậy thì mua được gì chứ, đến mua đồ ăn cũng chẳng đủ.

Chắc phải tìm cơ hội nào đó để tăng lương cho cô ấy mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Nhậm Chức Ở Địa Phủ, Tôi Trở Thành Người Chiến Thắng Nhân Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook