Sau Khi Nhậm Chức Ở Địa Phủ, Tôi Trở Thành Người Chiến Thắng Nhân Sinh
Chương 37: Video Trên Vòng Bạn Bè
Có Một Chú Cá Mè Hoa (有只胖头鱼)
27/11/2023
Lượng Lượng rất trầm tĩnh, không ồn ào như những chú chó khác. Ngay khi cô vừa tắt đèn là nó liền chui vào tổ rồi im lặng nằm đó.
Người không thể yên giấc lại chính là Lục Kiến Thanh.
Cô lăn qua lăn lại trong chăn, cuối cùng với lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường và bật màn hình lên.
Cho dù không muốn thừa nhận nhưng Lượng Lượng thực sự đã chết. Đối với tình cảnh này, cô cảm thấy không biết phải xử lý ra sao nữa. Lưỡng lự một chút rồi cô quyết định trước tiên sẽ hỏi ý kiến của các đồng nghiệp quỷ trong trường.
Lúc này đã gần 11 giờ tối, cũng không còn sớm nữa. Theo những gì Lục Kiến Thanh biết, hầu hết các đồng nghiệp quỷ vẫn giữ thói quen sinh hoạt quy củ, bây giờ cô không biết liệu bọn họ đã đi ngủ hay chưa, nếu làm phiền người ta trong giờ nghỉ ngơi thì thật không hay……
Lục Kiến Thanh nghĩ vậy, tùy tay lướt một chút vòng bạn bè của mình, phát hiện hiệu trưởng của bọn họ vừa mới cập nhật một đoạn video hơn mười phút trước.
Thích Yến rất ít khi đăng bài lên WeChat, nhưng phía dưới mỗi bài đăng đều kéo theo một danh sách dài các lượt thích. Chúng đều đến từ lũ quỷ thảo mai trong trường, khung bình luận được lấp đầy vô số nhãn dán màu sắc loè loẹt. Xem đến đây, Lục Kiến Thanh cảm thấy hổ thẹn không bằng.
Chắc hôm nay đã quá muộn nên phía dưới bài đăng của anh ta cũng yên tĩnh lạ thường.
Lục Kiến Thanh theo bản năng nhấn vào xem.
Trong khung cảnh mờ ảo, máy quay bắt đầu rung lắc vài lần trước khi tiêu điểm trở nên rõ ràng.
Ban đầu, Lục Kiến Thanh phải đem điện thoại lại gần vì màn hình mơ hồ không rõ, không ngờ tới hình ảnh trước mắt đột nhiên chuyển từ độ phân giải thấp sang siêu rõ nét 1080P khiến cô giật mình suýt chút nữa ném văng điện thoại ra xa.
Một con quỷ trông giống hệt chiếc bánh bánh bao từ đâu đột nhiên lao vào màn hình. Chân tay sưng tấy, toàn thân nhầy nhụa bẩn thỉu, ngũ quan biến dạng đến mức khó có thể nhận ra hình dáng khi còn sống của nó. Nhãn cầu lồi ra đến mức khiến cô nghi ngờ liệu nó có rơi ra trong giây tiếp theo hay không. Chiếc lưỡi to thè ra ngoài, miệng không ngừng gào lên, nhìn qua trông rất hung tợn!
Lục Kiến Thanh không dám nhìn thẳng mà đem điện thoại cách ra xa vài centimet.
Mấy ngày nay cô đã nhìn thấy không ít ma quỷ nhưng đây có lẽ là con quỷ đầu tiên trông kinh dị như vậy.
Con quỷ gào thét định tiến lên, đột nhiên màn hình camera rung lắc hai lần, di động dường như bị ném vào tay người khác. Trước màn hình xuất hiện một bàn tay với các khớp nối rõ ràng, các đường tĩnh mạch màu xanh mờ mờ hiện lên phía dưới làn da trắng lạnh lẽo.
Thích Yến một tay cầm chiếc trường côn màu đen, một tay vẫn ung dung đút trong túi quần, anh từ từ liếc nhìn con quỷ rồi vươn chiếc trường côn ra đập một cái thật chính xác vào đầu nó. Một nửa đầu của nó bị nát bấy, chất nhầy màu xanh lục như nổ tung ra, bắn hết lên không trung khoảng nửa mét.
Thích Yến như đã sớm có chuẩn bị, anh ném gậy đi rồi lùi về sau một bước, tiếng vỗ tay của lũ quỷ xung quanh bắt đầu rộ lên giống như tiếng sóng biển, một số tiểu quỷ bám theo sau anh mà nịnh nọt, bung chiếc ô đen trong tay ra chặn đống bầy nhầy, quyết không cho bất cứ thứ gì làm bẩn đến thân thể quý giá của bệ hạ.
Giữa dòng quỷ đang hò hét không ngớt, Lục Kiến Thanh chỉ có thể nhìn thấy con quỷ trước đó đang thoắt ẩn thoắt hiện co giật ở phía góc màn hình.
Lục Kiến Thanh: “……”
Ôi, vậy giờ địa phủ đã bớt đi một con quỷ.
Lục Kiến Thanh dành ba giây mặc niệm cho con quỷ khốn khổ, sau đó liền thoát khỏi vòng bạn bè, nhấp vào ảnh đại diện của Thích Yến, gửi cho anh ta một tin nhắn WeChat: 【 Thích tiên sinh? 】 Đúng như cô dự đoán, quả nhiên Thích Yến còn chưa ngủ, tin nhắn của cô nhanh chóng nhận được hồi đáp【 Ừ, có việc gì sao? 】 Lục Kiến Thanh sắp xếp lại ngôn ngữ ở trên khung hội thoại rồi kể cho anh nghe về việc tìm thấy quỷ hồn của chú chó lớn ở tầng dưới khu chung cư.
Cô kiên nhẫn đợi một lúc, cái tên Thích Yến ở phía bên kia hội thoại nhanh chóng đổi thành dòng chữ “đang gõ”.
Thích Yến: 【 Không phải là vấn đề gì nghiêm trọng. 】
Thích Yến: 【 Bây giờ có muộn quá không? Nếu cần gấp, thì cô muốn tôi gọi nhân viên chuyển phát nhanh tới nhà để lấy chó không? 】
“……”
Gọi……nhân viên chuyển phát nhanh á?!!
Lục Kiến Thanh bối rối.
Đợi chút, chẳng phải từ xưa đến nay bắt giữ quỷ hồn đều là công việc của quỷ sai à? Mặc dù kích thước của chú chó này cũng khá nhỏ, nhưng sao giờ đã chuyển thành việc của nhân viên chuyển phát nhanh rồi?!
Thích Yến giải thích:【 Những năm gần đây, chúng tôi đã thay đổi quy chế thi cử tại địa phủ, nên số lượng quỷ sai được thăng chức qua kỳ thi hàng năm là có hạn. Dù sao quy trình làm việc cũng giống nhau, sẽ thuận tiện hơn nếu làm nhân viên chuyển phát nhanh bán thời gian.】
Người không thể yên giấc lại chính là Lục Kiến Thanh.
Cô lăn qua lăn lại trong chăn, cuối cùng với lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường và bật màn hình lên.
Cho dù không muốn thừa nhận nhưng Lượng Lượng thực sự đã chết. Đối với tình cảnh này, cô cảm thấy không biết phải xử lý ra sao nữa. Lưỡng lự một chút rồi cô quyết định trước tiên sẽ hỏi ý kiến của các đồng nghiệp quỷ trong trường.
Lúc này đã gần 11 giờ tối, cũng không còn sớm nữa. Theo những gì Lục Kiến Thanh biết, hầu hết các đồng nghiệp quỷ vẫn giữ thói quen sinh hoạt quy củ, bây giờ cô không biết liệu bọn họ đã đi ngủ hay chưa, nếu làm phiền người ta trong giờ nghỉ ngơi thì thật không hay……
Lục Kiến Thanh nghĩ vậy, tùy tay lướt một chút vòng bạn bè của mình, phát hiện hiệu trưởng của bọn họ vừa mới cập nhật một đoạn video hơn mười phút trước.
Thích Yến rất ít khi đăng bài lên WeChat, nhưng phía dưới mỗi bài đăng đều kéo theo một danh sách dài các lượt thích. Chúng đều đến từ lũ quỷ thảo mai trong trường, khung bình luận được lấp đầy vô số nhãn dán màu sắc loè loẹt. Xem đến đây, Lục Kiến Thanh cảm thấy hổ thẹn không bằng.
Chắc hôm nay đã quá muộn nên phía dưới bài đăng của anh ta cũng yên tĩnh lạ thường.
Lục Kiến Thanh theo bản năng nhấn vào xem.
Trong khung cảnh mờ ảo, máy quay bắt đầu rung lắc vài lần trước khi tiêu điểm trở nên rõ ràng.
Ban đầu, Lục Kiến Thanh phải đem điện thoại lại gần vì màn hình mơ hồ không rõ, không ngờ tới hình ảnh trước mắt đột nhiên chuyển từ độ phân giải thấp sang siêu rõ nét 1080P khiến cô giật mình suýt chút nữa ném văng điện thoại ra xa.
Một con quỷ trông giống hệt chiếc bánh bánh bao từ đâu đột nhiên lao vào màn hình. Chân tay sưng tấy, toàn thân nhầy nhụa bẩn thỉu, ngũ quan biến dạng đến mức khó có thể nhận ra hình dáng khi còn sống của nó. Nhãn cầu lồi ra đến mức khiến cô nghi ngờ liệu nó có rơi ra trong giây tiếp theo hay không. Chiếc lưỡi to thè ra ngoài, miệng không ngừng gào lên, nhìn qua trông rất hung tợn!
Lục Kiến Thanh không dám nhìn thẳng mà đem điện thoại cách ra xa vài centimet.
Mấy ngày nay cô đã nhìn thấy không ít ma quỷ nhưng đây có lẽ là con quỷ đầu tiên trông kinh dị như vậy.
Con quỷ gào thét định tiến lên, đột nhiên màn hình camera rung lắc hai lần, di động dường như bị ném vào tay người khác. Trước màn hình xuất hiện một bàn tay với các khớp nối rõ ràng, các đường tĩnh mạch màu xanh mờ mờ hiện lên phía dưới làn da trắng lạnh lẽo.
Thích Yến một tay cầm chiếc trường côn màu đen, một tay vẫn ung dung đút trong túi quần, anh từ từ liếc nhìn con quỷ rồi vươn chiếc trường côn ra đập một cái thật chính xác vào đầu nó. Một nửa đầu của nó bị nát bấy, chất nhầy màu xanh lục như nổ tung ra, bắn hết lên không trung khoảng nửa mét.
Thích Yến như đã sớm có chuẩn bị, anh ném gậy đi rồi lùi về sau một bước, tiếng vỗ tay của lũ quỷ xung quanh bắt đầu rộ lên giống như tiếng sóng biển, một số tiểu quỷ bám theo sau anh mà nịnh nọt, bung chiếc ô đen trong tay ra chặn đống bầy nhầy, quyết không cho bất cứ thứ gì làm bẩn đến thân thể quý giá của bệ hạ.
Giữa dòng quỷ đang hò hét không ngớt, Lục Kiến Thanh chỉ có thể nhìn thấy con quỷ trước đó đang thoắt ẩn thoắt hiện co giật ở phía góc màn hình.
Lục Kiến Thanh: “……”
Ôi, vậy giờ địa phủ đã bớt đi một con quỷ.
Lục Kiến Thanh dành ba giây mặc niệm cho con quỷ khốn khổ, sau đó liền thoát khỏi vòng bạn bè, nhấp vào ảnh đại diện của Thích Yến, gửi cho anh ta một tin nhắn WeChat: 【 Thích tiên sinh? 】 Đúng như cô dự đoán, quả nhiên Thích Yến còn chưa ngủ, tin nhắn của cô nhanh chóng nhận được hồi đáp【 Ừ, có việc gì sao? 】 Lục Kiến Thanh sắp xếp lại ngôn ngữ ở trên khung hội thoại rồi kể cho anh nghe về việc tìm thấy quỷ hồn của chú chó lớn ở tầng dưới khu chung cư.
Cô kiên nhẫn đợi một lúc, cái tên Thích Yến ở phía bên kia hội thoại nhanh chóng đổi thành dòng chữ “đang gõ”.
Thích Yến: 【 Không phải là vấn đề gì nghiêm trọng. 】
Thích Yến: 【 Bây giờ có muộn quá không? Nếu cần gấp, thì cô muốn tôi gọi nhân viên chuyển phát nhanh tới nhà để lấy chó không? 】
“……”
Gọi……nhân viên chuyển phát nhanh á?!!
Lục Kiến Thanh bối rối.
Đợi chút, chẳng phải từ xưa đến nay bắt giữ quỷ hồn đều là công việc của quỷ sai à? Mặc dù kích thước của chú chó này cũng khá nhỏ, nhưng sao giờ đã chuyển thành việc của nhân viên chuyển phát nhanh rồi?!
Thích Yến giải thích:【 Những năm gần đây, chúng tôi đã thay đổi quy chế thi cử tại địa phủ, nên số lượng quỷ sai được thăng chức qua kỳ thi hàng năm là có hạn. Dù sao quy trình làm việc cũng giống nhau, sẽ thuận tiện hơn nếu làm nhân viên chuyển phát nhanh bán thời gian.】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.