Sau Khi Nhận Nhầm Nam Thần, Tôi Đã Bị Chú Ý
Chương 25: Cổ vũ
Bất Tài Như Phó
01/05/2024
Edit + Beta: Minh An
Vốn dĩ Kiều Nam Gia không định đi xem thi đấu bóng rổ.
Cô không có hứng thú với bóng rổ, lại càng không có hứng thú với mấy bạn chơi bóng rổ. Cô rất muốn mang tấm vé này tặng cho người khác, xin lỗi ý tốt của cô Trần trong âm thầm.
Nhưng không đợi Kiều Nam Gia nghĩ xem nên xử lý tấm vé này như nào, vừa vào cửa cô đã thấy mấy bạn nữ trong lớp nhiệt tình với cô hơn nhiều so với bình thường.
Theo lời Ngô Ngọc thì trước kia mọi người đều cho rằng Kiều Nam Gia là một chiếc máy học tập, không giống con người. Ngược lại, qua chuyện lần này, các bạn đều biết tuy rằng Kiều Nam Gia học giỏi, nhưng trên các phương diện khác, cô cũng không khác mọi người chút nào.
Vì thế việc này vô tình kéo gần khoảng cách giữa Kiều Nam Gia và các bạn. Kiều Nam Gia dở khóc dở cười.
Kiều Nam Gia không thể từ chối lời mời cùng đi xem bóng rổ của mấy bạn nữ. Buổi chiều, sau khi tan học, cô bị mấy bạn ấy kéo tay, hứng thú bừng bừng đi vào sân vận động. Thư Ấu biết Kiều Nam Gia bị các bạn nữ trong lớp tóm đi thì vô cùng buồn bã, nhưng cô nàng cũng thấu hiểu, để Kiều Nam Gia có không gian riêng của mình, phát triển mối quan hệ mới.
Đây là cảm giác kỳ diệu mà trước đây Kiều Nam Gia chưa từng cảm nhận được.
Trước kia, tuy rằng Kiều Nam Gia tốt bụng, có thành tích học tập tốt, ấn tượng của các bạn trong lớp với cô không tồi, gần như không có ai ghét cô cả. Chỉ là không hiểu tại sao, dường như Kiều Nam Gia luôn vô tình tạo ra khoảng cách với các bạn khác.
Có lúc Kiều Nam Gia còn nghĩ là do tính cách mình không tốt, không hợp với mọi người.
Bỗng nhiên vào lúc này, Kiều Nam Gia hiểu ra. Hóa ra nếu làm một học sinh quá ngoan thì các bạn không dám chơi với cô.
“Chúng ta ngồi với nhau đi!”
“Được đó được đó, lên chiếm hàng phía trước.”
“Đã nói từ trước rồi đó, tất cả đều phải cổ vũ Bách Nhiên. Ở đây có còn kẻ gián điệp nào nữa không?”
“Làm gì có đâu, ở đây chẳng có ai không thích Bách Nhiên cả!”
Mọi người cười đùa với nhau làm gian tế Kiều Nam Gia chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, chỉ có thể gượng cười theo các bạn. Dù cho cô chẳng biết mấy bạn đang cười cái gì.
Cô yên lặng nói trong lòng, có lẽ đây là một cơ hội để tạo quan hệ tốt với mọi người.
Sân vận động rất đông người. Bỗng Kiều Nam Gia nghĩ, có lẽ lần này mấy bạn nữ trường khác lần trước trèo tường vào sẽ không tiếp tục tái phạm nữa.
Kiều Nam Gia đi cùng các bạn lên trước hai bước nữa. Trong mấy bạn nữ đứng trước, có bạn quay đầu chào hỏi với nhóm Ngô Ngọc, vô tình đụng phải ánh mắt Kiều Nam Gia.
Kiều Nam Gia hơi hoảng hốt. Cô thấy bạn nữ này hơi quen mặt, nhưng không nhớ là đã từng gặp ở nơi nào.
Đối phương cũng ngẩn người, lộ ra vẻ mặt suy tư. Nhưng vài giây sau thì người đó bừng tỉnh, khiếp sợ chỉ vào Kiều Nam Gia: “Không phải cậu là bạn nữ lần trước đi theo cô giáo bắt mấy bạn học sinh trèo tường sao? Sao cậu cũng đi xem thi đấu bóng rổ hả?”
Vẻ mặt Kiều Nam Gia cũng khiếp sợ: “Sao cậu lại mặc đồng phục trường tớ?”
“......”
“......”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, ăn ý không nhắc tới chuyện lần trước một chữ nào. Nhưng Kiều Nam Gia hiểu rõ, sau hôm nay, các bạn nữ ở trường khác sẽ kể chuyện về cô. Câu chuyện về một bạn học sinh gia nhập đội fan não tàn của Bách Nhiên trong khi nửa năm trước còn tận lực giúp thầy cô bắt các bạn học sinh trường khác trèo tường vào trường mình để ngắm cậu.
Khuôn mặt tròn tròn của đối phương lộ ra biểu cảm thấu hiểu, vỗ vỗ bả vai Kiều Nam Gia.
“Chỉ cần đứng ở đây thì cậu sẽ là chị em của tớ.”
Kiều Nam Gia: “......”
Mấy bạn nữ thích Chu Ngôn Quân thì đều coi nhau là tình địch, nhưng mấy bạn nữ thích Bách Nhiên thì lại khác. Các cô hiểu rất rõ, Bách Nhiên đẹp trai nhưng lại khó theo đuổi như idol, chẳng ai trong các cô có thể chiếm được cậu. Vì thế mọi người có thể cùng nhau vui vẻ cổ vũ cho cậu, vui vẻ làm chị em của nhau, còn có thể vun đắp tình cảm với nhau nữa.
Kiều Nam Gia nghe mấy cô nói, không khỏi cảm thán trong lòng.
Dọc đường đi, nhìn các bạn xung quanh hưng phấn ríu rít, Kiều Nam Gia không nhịn được hơi nhếch môi lên. Có lẽ thỉnh thoảng tham gia các hoạt động như này cũng khá tốt. Cô cũng rất thích nhìn mấy bạn giàu sức sống như này.
“Thế tí nữa Nam Gia đi cùng chúng tớ nhé?”
Kiều Nam Gia lấy lại tinh thần, phát hiện có vài bạn đang nhìn mình. Vừa rồi cô còn đang mải ngẩn người, không nghe rõ các bạn ấy nói gì.
Nhìn mấy con mắt như sói đói hổ khát, Kiều Nam Gia căng thẳng gật đầu lia lịa.
“Thế thì tốt quá!” Ngô Ngọc giữ cánh tay cô, “Không ngờ có ngày chúng ta lại đứng cùng trận tuyến với học sinh giỏi!”
“Đúng rồi đấy! Tí nữa lúc cổ vũ mọi người phải nói to lên đấy!”
“Đúng đó!”
... Hóa ra là cổ vũ cho Bách Nhiên.
Kiều Nam Gia bừng tỉnh, sau đó ý thức được mình vừa gật đầu đồng ý làm gì. Bây giờ cũng không kịp đổi ý nữa, cô chỉ có thể cổ vũ cho Bách Nhiên cùng mấy bạn.
Nhưng Kiều Nam Gia khá bình tĩnh.
Ở giữa nhiều bạn như thế này, cổ vũ chỉ cần hơi há miệng thôi, kể cả có không phát ra tiếng cũng sẽ không bị phát hiện. Cô khá am hiểu câu nói “đục nước béo cò”, mặc dù bản thân còn chưa thử nghiệm bao giờ.
Không được hoang mang. Phải bình tĩnh.
Xếp hàng vào sân vận động hết tới hơn một tiếng.
Thảo nào mấy bạn cứ muốn đi xếp hàng sớm. Nếu tới chậm chỉ có thể ngồi ở hàng phía sau. Kiều Nam Gia được kéo tay, đi qua lối nhỏ tới chỗ ngồi. Mấy người Kiều Nam Gia ngồi ở phía trước. Nhưng chỉ chốc lát sau, đám đông đã chen chúc vào trong sân, lấp kín hàng ghế màu xanh lam.
“Gia Gia!”
Thế nào mà Thư Ấu lại ngồi được vào hàng đầu tiên. Cô nàng nhìn đông nhìn tây, thấy Kiều Nam Gia thì nhanh chóng vẫy tay chào bạn mình một cách nhiệt tình. Giọng của Thư Ấu khá to nên mấy bạn nữ ngồi đằng trước cũng đều quay đầu lại xem là gì.
Kiều Nam Gia vội rụt đầu lại, che mặt của mình, làm như không quen Thư Ấu.
Nếu bị một bạn cùng lớp nào khác thấy, không biết sẽ có lời đồn gì được truyền đi nữa.
Trong trường hợp này, cô tuyệt đối không được lên tiếng đáp lại Thư Ấu!
Vài giây sau, điện thoại của Kiều Nam Gia rung rung. Là Thư Ấu gửi tin nhắn đến.
Thư Ấu: “Cậu sợ gì? Ngắm trai đẹp thì có gì sai sao? Không cần phải che giấu, cứ tự tin lên, sẽ không ai cười cậu đâu!”
Kiều Nam Gia: “Cậu đừng mơ!”
Mấy bạn nữ xung quanh Kiều Nam Gia đang mải thảo luận xem bạn nam nào đẹp trai, thảo luận về đội hình ra sân của đội bóng rổ hôm nay, thảo luận xem có bạn nam nào có giá trị nhan sắc cao đội bóng rổ của trường bên hay không. Kiều Nam Gia không định tham gia chủ đề này của mấy cô nàng, có lúc Kiều Nam Gia còn muốn lấy vài đề ra làm cho đỡ chán.
Nhưng cô cũng sợ người khác hỏi đến mình, vì thế cả quá trình cô đều cười nhạt, làm bộ như đang nghe một cách chăm chú.
Kiều Nam Gia nhìn qua thời gian.
Sao mới chỉ hết 20 phút thôi vậy? Lúc này cô cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu, mãi không qua nổi một phút.
Đang lúc Kiều Nam Gia mất tập trung thì huấn luyện viên cùng hai đội bóng rổ ra sân.
Giây tiếp theo.
“A a a a a a a a!!!” Các bạn nữ có mặt ở sân đều thét chói tai.
Kiều Nam Gia đã được tự mình thử nghiệm thứ gọi là “đề-xi-ben siêu lớn” vang lên xung quanh. Cứ như bị gõ một tiếng trống thật to bên tai vậy, đầu cô ong hết cả lên, màng tai thì đau. Vào giây phút đó, cô còn không nghe được cả lời của mấy bạn xung quanh nói với mình. Cô chỉ có thể gật đầu bừa.
Vài giây sau Kiều Nam Gia mới thích ứng được với bầu không khí trong sân.
Cuối cùng Kiều Nam Gia cũng hiểu mấy bạn nữ điên lên thì đáng sợ đến chừng nào. Chỉ sợ sau khi xem xong trận thi đấu này cô phải chuyển đến trường dành cho người khiếm khuyết.
Nước mắt hối hận của cô không khỏi rơi lã chã xuống.
Kiều Nam Gia yên lặng rút hai tờ giấy từ trong túi ra, vò thành hai viên nhỏ nhét vào lỗ tai. Sau khi nhét xong thì cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Kiều Nam Gia thầm dựng ngón tay cái cho sự thông minh nhanh trí của mình.
“Nam Gia, cậu chuẩn bị tốt chưa?”
“Hả?”
Kiều Nam Gia không nghe được âm thanh mình nói, cố ý nói to hơn: “Sao thế?”
“Đợi tí nữa làm theo lời chúng tớ đã nói, tớ đếm một hai ba thì mọi người cùng nói Bách Nhiên cố lên nha!”
“Được, tớ biết rồi!” Kiều Nam Gia giơ tay hình ok.
Trọng tài thổi còi, các bạn ngồi trong sân thi đấu dần yên tĩnh lại. Kiều Nam Gia còn tưởng do bịt tai bằng giấy của mình đã phát huy tác dụng nên yên lặng nhét chúng chặt hơn một chút.
Các bạn chuẩn bị thi đấu đang đứng trên sân chờ trọng tài phổ biến quy tắc. Đội bóng rổ của trường trung học phổ thông Nhất Trung mặc áo thi đấu màu trắng, vừa đẹp trai vừa tỏa ra sức sống thanh xuân bừng bừng. Đối thủ của các cậu mặc áo thi đấu màu đen, cũng rất đẹp trai làm cho mấy bạn nữ thét chói tai.
Mấy bạn nam đang chuẩn bị thi đấu của hai trường đều nhận được sự chú ý của các bạn, và đương nhiên người được chú ý nhiều nhất chính là Bách Nhiên.
Cậu chỉ đứng yên một chỗ, trên khuôn mặt điển trai không có bất kỳ biểu cảm gì, nhưng chỉ liếc mắt một cái đã bị cậu thu hút.
Trọng tài tiến lên trước.
Ngô Ngọc túm lấy Kiều Nam Gia: “Chuẩn bị xong chưa?”
Kiều Nam Gia gật đầu: “Rồi!”
Cô nghĩ kỹ rồi, cô sẽ hò hét vài tiếng với mấy người Ngô Ngọc. Sau đó chắc chắn mọi người sẽ chỉ lo xem nam thần của bọn họ mà quên đi sự tồn tại của cô. Cô hắng giọng, chuẩn bị góp giọng của mình hòa với các bạn.
Vài bạn nữ khác cũng cùng gật đầu, ép sự hưng phấn của mình xuống chờ Ngô Ngọc ra lệnh. Các cô cũng đã bàn với nhau rồi, lúc sân vận động yên tĩnh lại thì sẽ hô thử một lần, sau đó mới bắt đầu cổ vũ cho Bách Nhiên.
Ngô Ngọc đè giọng xuống, khua tay múa chân: “Mọi người chuẩn bị nào. Tớ đếm nha. Một, hai, ba...”
Sau đó, sân vận động đang yên tĩnh đột nhiên vang lên một giọng nói thanh thoát nhưng cũng rất to:
“Bách Nhiên cố lên!!”
Ồn ào...
Sau khi hét xong một tiếng, Kiều Nam Gia sửng sốt. Vì tất cả các bạn đang ngồi trên khán đài, cả trọng tài, cả mấy bạn đang chuẩn bị thi đấu dưới sân sững sờ tại chỗ, cùng ngước mắt lên nhìn về phía cô.
Đột nhiên được mọi người chú ý, Kiều Nam Gia hoảng sợ co rụt người lại, nhanh chóng bỏ bịt tai của mình ra.
Ban đầu cô còn nghĩ rằng bịt tai của mình có tác dụng cách âm, ai ngờ tới bỏ ra lại thấy ở trên sân vận động yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Kiều Nam Gia: “?”
Ngô Ngọc đang ngồi cạnh cô yên lặng dịch người ra, che miệng nói nhỏ: “Nam Gia à, không phải chúng ta đã nói rồi sao, lần đầu tiên sẽ hô thử nhỏ nhỏ thôi mà?”
Kiều Nam Gia: “?? Từ đã...”
Tiếp đó cả sân thi đấu đều ồ lên, những tiếng wow wow không ngừng vang lên. Mấy bạn nữ ngồi trên khán đài như nhận được một nguồn sức mạnh khổng lồ phát ra tiếng hò hét chói tai. Nếu không phải trọng tài liên tục thổi còi thì không biết bao giờ trận hò hét này mới kết thúc.
Mọi người đều vô cùng bội phục nhìn Kiều Nam Gia, khâm phục về sự quyết đoán của cô, thậm chí có người còn bắt đầu tìm hiểu xem Kiều Nam Gia là thần thánh phương nào mà dám lớn gan kêu tên Bách Nhiên to đến vậy. Dù sao thì thầy tổng phụ trách vẫn còn ngồi ở dưới đó!
Kiều Nam Gia thấy rõ mặt thầy tổng phụ trách tái mét cả đi.
“......”
Đột nhiên cô cảm thấy không còn lưu luyến gì với cuộc sống này nữa.
Ở nơi xa, Bách Nhiên đứng trên sân bóng rổ liếc mắt nhìn qua chỗ Kiều Nam Gia. Chờ khi cậu híp mắt, nhìn rõ người gọi tên mình, biểu cảm khó chịu do bị làm phiền của cậu mới dần mất đi, đôi lông mày đang nhíu chặt cũng dần thả lỏng.
Lớn gan thật. Bách Nhiên nghĩ.
Vốn dĩ Kiều Nam Gia không định đi xem thi đấu bóng rổ.
Cô không có hứng thú với bóng rổ, lại càng không có hứng thú với mấy bạn chơi bóng rổ. Cô rất muốn mang tấm vé này tặng cho người khác, xin lỗi ý tốt của cô Trần trong âm thầm.
Nhưng không đợi Kiều Nam Gia nghĩ xem nên xử lý tấm vé này như nào, vừa vào cửa cô đã thấy mấy bạn nữ trong lớp nhiệt tình với cô hơn nhiều so với bình thường.
Theo lời Ngô Ngọc thì trước kia mọi người đều cho rằng Kiều Nam Gia là một chiếc máy học tập, không giống con người. Ngược lại, qua chuyện lần này, các bạn đều biết tuy rằng Kiều Nam Gia học giỏi, nhưng trên các phương diện khác, cô cũng không khác mọi người chút nào.
Vì thế việc này vô tình kéo gần khoảng cách giữa Kiều Nam Gia và các bạn. Kiều Nam Gia dở khóc dở cười.
Kiều Nam Gia không thể từ chối lời mời cùng đi xem bóng rổ của mấy bạn nữ. Buổi chiều, sau khi tan học, cô bị mấy bạn ấy kéo tay, hứng thú bừng bừng đi vào sân vận động. Thư Ấu biết Kiều Nam Gia bị các bạn nữ trong lớp tóm đi thì vô cùng buồn bã, nhưng cô nàng cũng thấu hiểu, để Kiều Nam Gia có không gian riêng của mình, phát triển mối quan hệ mới.
Đây là cảm giác kỳ diệu mà trước đây Kiều Nam Gia chưa từng cảm nhận được.
Trước kia, tuy rằng Kiều Nam Gia tốt bụng, có thành tích học tập tốt, ấn tượng của các bạn trong lớp với cô không tồi, gần như không có ai ghét cô cả. Chỉ là không hiểu tại sao, dường như Kiều Nam Gia luôn vô tình tạo ra khoảng cách với các bạn khác.
Có lúc Kiều Nam Gia còn nghĩ là do tính cách mình không tốt, không hợp với mọi người.
Bỗng nhiên vào lúc này, Kiều Nam Gia hiểu ra. Hóa ra nếu làm một học sinh quá ngoan thì các bạn không dám chơi với cô.
“Chúng ta ngồi với nhau đi!”
“Được đó được đó, lên chiếm hàng phía trước.”
“Đã nói từ trước rồi đó, tất cả đều phải cổ vũ Bách Nhiên. Ở đây có còn kẻ gián điệp nào nữa không?”
“Làm gì có đâu, ở đây chẳng có ai không thích Bách Nhiên cả!”
Mọi người cười đùa với nhau làm gian tế Kiều Nam Gia chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, chỉ có thể gượng cười theo các bạn. Dù cho cô chẳng biết mấy bạn đang cười cái gì.
Cô yên lặng nói trong lòng, có lẽ đây là một cơ hội để tạo quan hệ tốt với mọi người.
Sân vận động rất đông người. Bỗng Kiều Nam Gia nghĩ, có lẽ lần này mấy bạn nữ trường khác lần trước trèo tường vào sẽ không tiếp tục tái phạm nữa.
Kiều Nam Gia đi cùng các bạn lên trước hai bước nữa. Trong mấy bạn nữ đứng trước, có bạn quay đầu chào hỏi với nhóm Ngô Ngọc, vô tình đụng phải ánh mắt Kiều Nam Gia.
Kiều Nam Gia hơi hoảng hốt. Cô thấy bạn nữ này hơi quen mặt, nhưng không nhớ là đã từng gặp ở nơi nào.
Đối phương cũng ngẩn người, lộ ra vẻ mặt suy tư. Nhưng vài giây sau thì người đó bừng tỉnh, khiếp sợ chỉ vào Kiều Nam Gia: “Không phải cậu là bạn nữ lần trước đi theo cô giáo bắt mấy bạn học sinh trèo tường sao? Sao cậu cũng đi xem thi đấu bóng rổ hả?”
Vẻ mặt Kiều Nam Gia cũng khiếp sợ: “Sao cậu lại mặc đồng phục trường tớ?”
“......”
“......”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, ăn ý không nhắc tới chuyện lần trước một chữ nào. Nhưng Kiều Nam Gia hiểu rõ, sau hôm nay, các bạn nữ ở trường khác sẽ kể chuyện về cô. Câu chuyện về một bạn học sinh gia nhập đội fan não tàn của Bách Nhiên trong khi nửa năm trước còn tận lực giúp thầy cô bắt các bạn học sinh trường khác trèo tường vào trường mình để ngắm cậu.
Khuôn mặt tròn tròn của đối phương lộ ra biểu cảm thấu hiểu, vỗ vỗ bả vai Kiều Nam Gia.
“Chỉ cần đứng ở đây thì cậu sẽ là chị em của tớ.”
Kiều Nam Gia: “......”
Mấy bạn nữ thích Chu Ngôn Quân thì đều coi nhau là tình địch, nhưng mấy bạn nữ thích Bách Nhiên thì lại khác. Các cô hiểu rất rõ, Bách Nhiên đẹp trai nhưng lại khó theo đuổi như idol, chẳng ai trong các cô có thể chiếm được cậu. Vì thế mọi người có thể cùng nhau vui vẻ cổ vũ cho cậu, vui vẻ làm chị em của nhau, còn có thể vun đắp tình cảm với nhau nữa.
Kiều Nam Gia nghe mấy cô nói, không khỏi cảm thán trong lòng.
Dọc đường đi, nhìn các bạn xung quanh hưng phấn ríu rít, Kiều Nam Gia không nhịn được hơi nhếch môi lên. Có lẽ thỉnh thoảng tham gia các hoạt động như này cũng khá tốt. Cô cũng rất thích nhìn mấy bạn giàu sức sống như này.
“Thế tí nữa Nam Gia đi cùng chúng tớ nhé?”
Kiều Nam Gia lấy lại tinh thần, phát hiện có vài bạn đang nhìn mình. Vừa rồi cô còn đang mải ngẩn người, không nghe rõ các bạn ấy nói gì.
Nhìn mấy con mắt như sói đói hổ khát, Kiều Nam Gia căng thẳng gật đầu lia lịa.
“Thế thì tốt quá!” Ngô Ngọc giữ cánh tay cô, “Không ngờ có ngày chúng ta lại đứng cùng trận tuyến với học sinh giỏi!”
“Đúng rồi đấy! Tí nữa lúc cổ vũ mọi người phải nói to lên đấy!”
“Đúng đó!”
... Hóa ra là cổ vũ cho Bách Nhiên.
Kiều Nam Gia bừng tỉnh, sau đó ý thức được mình vừa gật đầu đồng ý làm gì. Bây giờ cũng không kịp đổi ý nữa, cô chỉ có thể cổ vũ cho Bách Nhiên cùng mấy bạn.
Nhưng Kiều Nam Gia khá bình tĩnh.
Ở giữa nhiều bạn như thế này, cổ vũ chỉ cần hơi há miệng thôi, kể cả có không phát ra tiếng cũng sẽ không bị phát hiện. Cô khá am hiểu câu nói “đục nước béo cò”, mặc dù bản thân còn chưa thử nghiệm bao giờ.
Không được hoang mang. Phải bình tĩnh.
Xếp hàng vào sân vận động hết tới hơn một tiếng.
Thảo nào mấy bạn cứ muốn đi xếp hàng sớm. Nếu tới chậm chỉ có thể ngồi ở hàng phía sau. Kiều Nam Gia được kéo tay, đi qua lối nhỏ tới chỗ ngồi. Mấy người Kiều Nam Gia ngồi ở phía trước. Nhưng chỉ chốc lát sau, đám đông đã chen chúc vào trong sân, lấp kín hàng ghế màu xanh lam.
“Gia Gia!”
Thế nào mà Thư Ấu lại ngồi được vào hàng đầu tiên. Cô nàng nhìn đông nhìn tây, thấy Kiều Nam Gia thì nhanh chóng vẫy tay chào bạn mình một cách nhiệt tình. Giọng của Thư Ấu khá to nên mấy bạn nữ ngồi đằng trước cũng đều quay đầu lại xem là gì.
Kiều Nam Gia vội rụt đầu lại, che mặt của mình, làm như không quen Thư Ấu.
Nếu bị một bạn cùng lớp nào khác thấy, không biết sẽ có lời đồn gì được truyền đi nữa.
Trong trường hợp này, cô tuyệt đối không được lên tiếng đáp lại Thư Ấu!
Vài giây sau, điện thoại của Kiều Nam Gia rung rung. Là Thư Ấu gửi tin nhắn đến.
Thư Ấu: “Cậu sợ gì? Ngắm trai đẹp thì có gì sai sao? Không cần phải che giấu, cứ tự tin lên, sẽ không ai cười cậu đâu!”
Kiều Nam Gia: “Cậu đừng mơ!”
Mấy bạn nữ xung quanh Kiều Nam Gia đang mải thảo luận xem bạn nam nào đẹp trai, thảo luận về đội hình ra sân của đội bóng rổ hôm nay, thảo luận xem có bạn nam nào có giá trị nhan sắc cao đội bóng rổ của trường bên hay không. Kiều Nam Gia không định tham gia chủ đề này của mấy cô nàng, có lúc Kiều Nam Gia còn muốn lấy vài đề ra làm cho đỡ chán.
Nhưng cô cũng sợ người khác hỏi đến mình, vì thế cả quá trình cô đều cười nhạt, làm bộ như đang nghe một cách chăm chú.
Kiều Nam Gia nhìn qua thời gian.
Sao mới chỉ hết 20 phút thôi vậy? Lúc này cô cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu, mãi không qua nổi một phút.
Đang lúc Kiều Nam Gia mất tập trung thì huấn luyện viên cùng hai đội bóng rổ ra sân.
Giây tiếp theo.
“A a a a a a a a!!!” Các bạn nữ có mặt ở sân đều thét chói tai.
Kiều Nam Gia đã được tự mình thử nghiệm thứ gọi là “đề-xi-ben siêu lớn” vang lên xung quanh. Cứ như bị gõ một tiếng trống thật to bên tai vậy, đầu cô ong hết cả lên, màng tai thì đau. Vào giây phút đó, cô còn không nghe được cả lời của mấy bạn xung quanh nói với mình. Cô chỉ có thể gật đầu bừa.
Vài giây sau Kiều Nam Gia mới thích ứng được với bầu không khí trong sân.
Cuối cùng Kiều Nam Gia cũng hiểu mấy bạn nữ điên lên thì đáng sợ đến chừng nào. Chỉ sợ sau khi xem xong trận thi đấu này cô phải chuyển đến trường dành cho người khiếm khuyết.
Nước mắt hối hận của cô không khỏi rơi lã chã xuống.
Kiều Nam Gia yên lặng rút hai tờ giấy từ trong túi ra, vò thành hai viên nhỏ nhét vào lỗ tai. Sau khi nhét xong thì cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Kiều Nam Gia thầm dựng ngón tay cái cho sự thông minh nhanh trí của mình.
“Nam Gia, cậu chuẩn bị tốt chưa?”
“Hả?”
Kiều Nam Gia không nghe được âm thanh mình nói, cố ý nói to hơn: “Sao thế?”
“Đợi tí nữa làm theo lời chúng tớ đã nói, tớ đếm một hai ba thì mọi người cùng nói Bách Nhiên cố lên nha!”
“Được, tớ biết rồi!” Kiều Nam Gia giơ tay hình ok.
Trọng tài thổi còi, các bạn ngồi trong sân thi đấu dần yên tĩnh lại. Kiều Nam Gia còn tưởng do bịt tai bằng giấy của mình đã phát huy tác dụng nên yên lặng nhét chúng chặt hơn một chút.
Các bạn chuẩn bị thi đấu đang đứng trên sân chờ trọng tài phổ biến quy tắc. Đội bóng rổ của trường trung học phổ thông Nhất Trung mặc áo thi đấu màu trắng, vừa đẹp trai vừa tỏa ra sức sống thanh xuân bừng bừng. Đối thủ của các cậu mặc áo thi đấu màu đen, cũng rất đẹp trai làm cho mấy bạn nữ thét chói tai.
Mấy bạn nam đang chuẩn bị thi đấu của hai trường đều nhận được sự chú ý của các bạn, và đương nhiên người được chú ý nhiều nhất chính là Bách Nhiên.
Cậu chỉ đứng yên một chỗ, trên khuôn mặt điển trai không có bất kỳ biểu cảm gì, nhưng chỉ liếc mắt một cái đã bị cậu thu hút.
Trọng tài tiến lên trước.
Ngô Ngọc túm lấy Kiều Nam Gia: “Chuẩn bị xong chưa?”
Kiều Nam Gia gật đầu: “Rồi!”
Cô nghĩ kỹ rồi, cô sẽ hò hét vài tiếng với mấy người Ngô Ngọc. Sau đó chắc chắn mọi người sẽ chỉ lo xem nam thần của bọn họ mà quên đi sự tồn tại của cô. Cô hắng giọng, chuẩn bị góp giọng của mình hòa với các bạn.
Vài bạn nữ khác cũng cùng gật đầu, ép sự hưng phấn của mình xuống chờ Ngô Ngọc ra lệnh. Các cô cũng đã bàn với nhau rồi, lúc sân vận động yên tĩnh lại thì sẽ hô thử một lần, sau đó mới bắt đầu cổ vũ cho Bách Nhiên.
Ngô Ngọc đè giọng xuống, khua tay múa chân: “Mọi người chuẩn bị nào. Tớ đếm nha. Một, hai, ba...”
Sau đó, sân vận động đang yên tĩnh đột nhiên vang lên một giọng nói thanh thoát nhưng cũng rất to:
“Bách Nhiên cố lên!!”
Ồn ào...
Sau khi hét xong một tiếng, Kiều Nam Gia sửng sốt. Vì tất cả các bạn đang ngồi trên khán đài, cả trọng tài, cả mấy bạn đang chuẩn bị thi đấu dưới sân sững sờ tại chỗ, cùng ngước mắt lên nhìn về phía cô.
Đột nhiên được mọi người chú ý, Kiều Nam Gia hoảng sợ co rụt người lại, nhanh chóng bỏ bịt tai của mình ra.
Ban đầu cô còn nghĩ rằng bịt tai của mình có tác dụng cách âm, ai ngờ tới bỏ ra lại thấy ở trên sân vận động yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Kiều Nam Gia: “?”
Ngô Ngọc đang ngồi cạnh cô yên lặng dịch người ra, che miệng nói nhỏ: “Nam Gia à, không phải chúng ta đã nói rồi sao, lần đầu tiên sẽ hô thử nhỏ nhỏ thôi mà?”
Kiều Nam Gia: “?? Từ đã...”
Tiếp đó cả sân thi đấu đều ồ lên, những tiếng wow wow không ngừng vang lên. Mấy bạn nữ ngồi trên khán đài như nhận được một nguồn sức mạnh khổng lồ phát ra tiếng hò hét chói tai. Nếu không phải trọng tài liên tục thổi còi thì không biết bao giờ trận hò hét này mới kết thúc.
Mọi người đều vô cùng bội phục nhìn Kiều Nam Gia, khâm phục về sự quyết đoán của cô, thậm chí có người còn bắt đầu tìm hiểu xem Kiều Nam Gia là thần thánh phương nào mà dám lớn gan kêu tên Bách Nhiên to đến vậy. Dù sao thì thầy tổng phụ trách vẫn còn ngồi ở dưới đó!
Kiều Nam Gia thấy rõ mặt thầy tổng phụ trách tái mét cả đi.
“......”
Đột nhiên cô cảm thấy không còn lưu luyến gì với cuộc sống này nữa.
Ở nơi xa, Bách Nhiên đứng trên sân bóng rổ liếc mắt nhìn qua chỗ Kiều Nam Gia. Chờ khi cậu híp mắt, nhìn rõ người gọi tên mình, biểu cảm khó chịu do bị làm phiền của cậu mới dần mất đi, đôi lông mày đang nhíu chặt cũng dần thả lỏng.
Lớn gan thật. Bách Nhiên nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.