Sau Khi Nhận Nhầm Nam Thần, Tôi Đã Bị Chú Ý
Chương 18: Giải đề
Bất Tài Như Phó
01/05/2024
Edit + Beta: Minh An
Tháng này chính là giai đoạn ôn tập, mỗi ngày phải lặp đi lặp lại những việc giống nhau, vô cùng nhàm chán nhưng Kiều Nam Gia lại rất vui vẻ.
“Mộc Bạch Phiền” lại khôi phục lại trạng thái trước đây, thỉnh thoảng mới để ý tới cô một lần. Nhưng điều này cũng không cản trở cô hỏi thăm rồi quan tâm cậu vào những giây phút nghỉ ngơi ngắn ngủi sau một ngày học tập mệt mỏi.
“Mấy nay đề khó thật đó!”
“Phiền chết đi được. Một ngày tận ba bốn đề thi, tớ có phải máy làm bài đâu cơ chứ?”
“Ai hiểu nỗi khổ trong lòng tớ cơ chứ?”
Mấy bạn ở lại trực nhật vừa quét dọn, vừa mặt đau khổ oán giận. Chỉ có Kiều Nam Gia ngồi bên cạnh che miệng cười nghe các bạn than trời than đất, nghiêm túc lau sạch bảng.
“Nam Gia, sao cậu không cảm thấy mệt mỏi chút nào vậy?”
Kiều Nam Gia cười tủm tỉm nói: “Tớ thấy vẫn ổn, cảm thấy mỗi ngày đều trôi qua một cách ý nghĩa.”
Mọi người: “......”
Quả nhiên mấy người học giỏi là những kẻ biến thái!!
Kiều Nam Gia tiếp tục lau bảng: “Thật ra mỗi ngày trôi qua rất nhanh, chúng ta cứ cố gắng làm hết bài tập thầy cô giao là được. Qua thời gian này là tới kỳ nghỉ đông rồi. Đến kỳ nghỉ đông thì có thể ăn chơi bay nhảy, được ngủ nướng. Đó, nghĩ như vậy các cậu có cảm thấy vui không?”
Ngô Ngọc gãi gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu: “Cậu nói cũng khá có lý. Tớ chẳng biết nên cãi lại như nào luôn!”
Các bạn xung quanh nghe vậy không khỏi mỉm cười.
Mấy người bắt đầu lôi kéo Kiều Nam Gia, than khổ với cô đề toán gần đây nhất rất khó, muốn dùng cơm sáng hối lộ để nhờ cô giải đề hộ. Bỗng nhiên lúc này, cửa phòng học bị gõ vang, người trong hội học sinh đi vào nói: “Các bạn à, chúng tớ tới kiểm tra vệ sinh.”
Mấy bạn học sinh còn vừa đang ngồi ở bàn nói chuyện với nhanh chóng đứng thẳng dậy.
Ở ngoài cửa có hai nam một nữ, mặc đồng phục trường trung học phổ thông Nhất Trung. Trong đó có một bạn nam với gương mặt tràn đầy sức sống thanh xuân thờ ơ cầm sổ ghi chép và bút. Cậu nhìn thoáng qua phòng học, sau khi thấy Kiều Nam Gia thì đôi mắt cậu sáng lên.
Kiều Nam Gia còn chưa kịp phản ứng thì đối phương đã gọi tên cô. Giọng cậu trong sáng dễ nghe, ý cười bay tứ tung trong không khí: “Ô, không phải Nam Gia đây sao?”
Mấy người xung quanh: “Hai cậu???”
Kiều Nam Gia lập tức hoảng sợ, nhanh chóng xua tay: “Tớ không phải, tớ không có, các cậu đừng nói linh tinh! Mọi chuyện không như các cậu nghĩ đâu!”
Ở trường, tuy mức độ yêu thích của Chu Ngôn Quân kém hơn Bách Nhiên nhưng cậu thân thiện dễ gần, lúc nào cũng nở nụ cười phơi phới, tích cực tham gia các hoạt động náo nhiệt, lại vô cùng hào phóng. Chỉ sợ số bạn cậu kết bạn trên WeChat phải đầy cả 10 tài khoản.
Cũng vì thế mà Kiều Nam Gia không muốn có bất cứ tin đồn gì liên quan tới cậu ấy.
Nếu ở trường, có người nói cô mập mờ với Bách Nhiên thì chắc chắn tất cả mọi người đều sẽ khịt mũi coi thường. Nhưng Chu Ngôn Quân thì khác. Cậu đối xử với tất cả các bạn nữ đều giống nhau, là một chiếc điều hòa trung tâm* chính hiệu nên cũng có khá nhiều đóa hoa đào xung quanh.
*điều hòa trung tâm: ý chỉ các chàng trai đối xử tốt, lịch sự, thân thiện với mọi cô gái
Kiều Nam Gia chỉ muốn học hành yên ổn mà thôi, chứ cô không muốn cứ ba ngày lại có bạn nữ của lớp khác tới cửa dò hỏi xem quan hệ giữa cô và Chu Ngôn Quân là gì đâu!
Cô không ngờ Chu Ngôn Quân lại tham gia hội học sinh, còn xuất hiện trong đội kiểm tra vệ sinh của hội học sinh nữa.
Chu Ngôn Quân vô cùng hóng hớt, chỗ nào náo nhiệt là chỗ đó có mặt cậu, ai đến cậu cũng không từ chối.
Chu Ngôn Quân cười tủm tỉm nói: “Mọi người đừng hiểu lầm nha, Nam Gia là bạn của bạn tớ.”
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Kiều Nam Gia có thể cảm nhận được ánh mắt của mấy bạn nữ đứng ngoài cửa chuyển từ trạng thái lạnh lùng sang thân thiện.
... Thật quá đáng sợ!
Công nhận người này có duyên với phái nữ thật!
Chu Ngôn Quân vòng một vòng quanh phòng học, viết điểm tuyệt đối trên quyển sổ: “Không tồi, phòng học rất sạch.”
Cậu vòng đến trước mặt Kiều Nam Gia, bỗng dưng cong môi lên lộ ra một nụ cười vô cùng xán lạn.
“Cuối tuần đi ăn cơm với nhau đi. Tớ hơi nhớ lần trước chúng ta cùng ăn khuya với nhau.”
Ồn ào.
Kiều Nam Gia nhìn bóng dáng rời đi như không có việc gì của Chu Ngôn Quân: “......”
Cô hiểu mà. Chu Ngôn Quân chỉ thích xem náo nhiệt, không bao giờ chê chuyện chưa đủ lớn.
Chu Ngôn Quân vừa đi thì mấy bạn khác nhanh chóng vây quanh Kiều Nam Gia, mồm năm miệng mười hỏi: “Chuyện giữa cậu và Chu Ngôn Quân là như thế nào? Quan hệ giữa hai người là gì? Sao hai người lại đi ăn khuya với nhau?”
Kiều Nam Gia cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại.
“À, bạn tớ quen cậu ấy.”
Mặt mọi người viết rõ hai chữ “không tin“.
“Rốt cuộc giữa hai người các cậu có mấy người bạn vậy hả?”
Tuy rằng đã nhấn mạnh với các bạn không được đồn loạn nhưng tin đồn về học sinh giỏi lớp 11-3 và Chu Ngôn Quân vẫn được lan truyền với tốc độ chóng mặt. Tốc độ tin đồn truyền đi cực nhanh nên đến mức giờ cơm trưa Thư Ấu gấp gáp túm chặt Kiều Nam Gia, chạy như bay túm cô đi để hỏi chuyện.
“Chuyện giữa cậu với Chu Ngôn Quân là sao vậy?”
Kiều Nam Gia thở dài thườn thượt, nhìn đầu sỏ gây tội trước mặt: “Việc này phải trách cậu.”
Thư Ấu còn đang không hiểu ra sao thì Kiều Nam Gia bắt đầu giải thích sự việc xảy ra sáng sớm nay. Thư Ấu vừa nghe vừa cầm chiếc đũa, hết sức vui mừng.
“Nam Gia, tớ còn cho rằng đời này cậu không dính tai tiếng gì luôn. Không tồi đó!”
Kiều Nam Gia vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: “Chẳng hiểu cậu vui vì cái gì nữa.”
“Cậu mới là người nên vui đó. Các bạn nữ khác ghen tỵ với cậu vì các bạn ấy cảm thấy cậu vừa xinh lại còn giỏi nữa!”
“......”
Đây là cái logic quỷ gì vậy?
Thư Ấu bừng bừng hứng thú tiếp tục nói: “Chiều nay tan học đi cùng tớ tới chỗ đội bóng rổ nam chơi nha!”
“Không phải cậu đang ở đội bóng rổ nữ sao?”
“Ai nha, không phải lần trước Chu Ngôn Quân nói có thể tới đội bóng rổ nam chơi sao? Chúng ta đang đi cửa sau đó! Người khác mà biết thì chắc chắn họ sẽ tức chết luôn đó!”
Kiều Nam Gia hoảng hốt một giây: “Nhưng cái này thì liên quan gì đến tớ?”
Thư Ấu: “Không phải cậu ấy rủ cả hai chúng mình cùng đi sao?”
“Tớ từ chối.”
...
Sau khi Thư Ấu lì lợm la liếm đau khổ cầu xin hơn nửa giờ thì Kiều Nam Gia cũng đồng ý đi cùng Thư Ấu đến chỗ đội bóng rổ nam tham quan một chút.
Chập tối, tan học. Thư Ấu đã sớm đứng ở cửa lớp chờ Kiều Nam Gia. Nhìn thấy người, cô liền hưng phấn chạy tới giữ chặt Kiều Nam Gia, đi thẳng đến chỗ đội bóng rổ.
Vốn dĩ đội bóng rổ nam định tuyển thêm vài người làm công việc hậu cần, làm chân chạy vặt, không yêu cầu về giới tính, nhưng lúc báo danh, số bạn nam ít ỏi bị áp đảo hoàn toàn bởi số bạn nữ với niềm “nhiệt huyết” và tình yêu nồng nhiệt dành cho (các bạn nam chơi) bóng rổ.
Nếu mà đội bóng rổ tuyển mấy bạn nữ chỉ biết thét chói tai và rình rập thì chắc chắn Bách Nhiên sẽ không tha cho Chu Ngôn Quân.
Bởi vậy Chu Ngôn Quân chỉ đành lưu luyến kết bạn với WeChat của mấy bạn nữ, để lại suất cho số ít bạn nam.
Lúc hai người tới sân bóng rổ thì mấy thành viên đang chạy bộ khởi động quanh sân. Thư Ấu nhìn xung quanh với ý định tìm kiếm bóng dáng của Bách Nhiên.
“Cậu đang tìm Bách Nhiên hả? Cậu ấy đang thay quần áo.”
Sau lưng có tiếng của Chu Ngôn Quân, hai người không nhịn được hoảng sợ, nhanh chóng quay đầu lại.
Chu Ngôn Quân mặc quần áo đồng phục của đội, trong ngực cậu ôm bóng rổ. Hẳn là cậu mới khởi động xong, trán còn đang lấm tấm mồ hôi. Cậu cười làm đối phương cảm thấy cậu vừa ngây thơ, vừa trẻ trung lại còn năng động. Đến cả Kiều Nam Gia cũng ngây người.
Cô nghĩ thầm, Chu Ngôn Quân được các bạn yêu mến như vậy cũng có lý do của nó cả. Mặt cậu ấy trông đẹp như vậy cơ mà!
Thư Ấu thẹn thùng che khuôn mặt nhỏ của mình lại, không ngại ngùng nói ra cảm xúc của mình: “Cậu đẹp quá!”
Chu Ngôn Quân cười nhẹ.
“Cậu đáng yêu thật đó!”
Hai người cứ nịnh hót, hưởng thụ qua lại. Chỉ có Kiều Nam Gia không có việc gì làm, ngây ngốc nhìn mấy bạn nam đang chạy vòng quanh phía xa.
Ai đó búng một cái vào trán cô.
Kiều Nam Gia lấy lại tinh thần.
Cô thấy Chu Ngôn Quân đang cười như không cười nhìn mình, giọng điệu mang theo sự oán trách không biết là thật hay đùa: “Mỗi lần bạn học Kiều thấy tớ, nếu không phải né xa ba mét, làm như không thấy thì là ngây người. Cảm giác tồn tại của tớ đã nhỏ đến vậy rồi sao?”
Sáng sớm vừa xảy ra chuyện đó, mọi người lại còn đồn thổi linh tinh nên lúc đối mặt với Chu Ngôn Quân, Kiều Nam Gia hơi xấu hổ.
“Làm gì có đâu... Cậu hiểu lầm rồi.”
Cô đang cố gắng giải thích thì Chu Ngôn Quân cười ha hả khoác vai cô, vẫy vẫy tay: “Bách Nhiên, đây là mấy người bạn mới của tao, chắc chắn mày biết một trong số hai bạn này.”
Kiều Nam Gia quay đầu lại theo ánh mắt của Chu Ngôn Quân, chạm vào cặp mắt lạnh như băng.
Bách Nhiên mặc quần áo đồng phục của đội bóng rổ, người cậu thon dài, mặt cậu vô cảm nhưng vẫn đẹp đến mức làm người ta ghen ghét.
Bốn mắt hai người chạm nhau.
Kiều Nam Gia lập tức nhớ lại chuyện xảy ra ở phòng thi hôm đó. Sau khi trở về, Bách Nhiên vẫn nộp giấy trắng. Hẳn là Bách Nhiên đã sớm quên cô là ai, nhưng cô lại đang tự bổ não ra hình ảnh Bách Nhiên ra ngoài làm công.
Bỗng nhiên Kiều Nam Gia kinh ngạc...
Hôm đó sau khi hết một nửa thời gian làm bài thì Bách Nhiên đi về luôn, không phải là cậu ấy chạy đi làm công đấy chứ? Thảo nào hôm đó tinh thần cậu không hề phấn chấn, lại còn ngồi ngủ trong phòng thi tận hai ngày liền!
... Bách Nhiên không biết mình đã bị Kiều Nam Gia hiểu lầm sâu sắc.
Cậu nhận ra bạn nữ này. Là người làm trò trước mặt cô giáo nói không thích cậu nhưng trong tay lại cầm vé đi xem bóng rổ; là người thi chạy 400 mét trong đại hội thể thao va vào người cậu; là người đứng ra “giải oan” thay cậu hôm làm bài khảo sát.
Cậu thờ ơ nhìn thoáng qua cánh tay của Chu Ngôn Quân đặt trên vai Kiều Nam Gia.
Trước kia cô thích ai, bây giờ cô thích ai. Chuyện này chẳng liên quan gì đến cậu cả.
Cánh tay Chu Ngôn Quân đặt trên vai Kiều Nam Gia. Cô cảm nhận được cảm giác ấm áp truyền từ phía vai, hai má hơi đỏ lên. Cô còn có thể ngửi được hơi thở nam tính của cậu nữa. Điều này làm cô không cảm thấy tự nhiên, vội vàng né ra xa một bước.
Giọng điệu Bách Nhiên lạnh nhạt: “Tập luyện.”
Gần tới cuối kỳ nhưng lịch tập luyện mỗi tuần của đội vẫn không đổi. Kiều Nam Gia ngồi trên ghế xem bọn họ tập luyện. Điều làm cô bất ngờ là Bách Nhiên cũng vô cùng nghiêm khắc với bản thân.
Chạy vòng, squat, hay dẫn bóng, cậu đều thực hiện đủ tiêu chuẩn, không ăn bớt một cái nào.
Sau một hồi huấn luyện, các bạn đều vô cùng mệt mỏi, tất cả cùng ngồi trên ghế nghỉ ngơi.
Thư Ấu đi tới nói nói cười cười với Chu Ngôn Quân, ý đồ muốn chơi cùng bọn họ. Kiều Nam Gia ngồi im ở chỗ, nhìn Bách Nhiên đang ngồi không nói lời nào.
“......”
Hẳn là cuộc sống hiện tại của cậu đang khá khó khăn.
Khi còn bé nhà Kiều Nam Gia rất nghèo, ký ức nói cho cô biết cảm giác này không hề dễ chịu. Cô nhớ ra trong cặp mình còn một hộp sữa bò chưa kịp uống.
Do dự một lát, Kiều Nam Gia liếc nhìn các thành viên của đội bóng rổ đang tụ tập ở một chỗ, không ai để ý tới mình.
Kiều Nam Gia làm bộ thản nhiên đi ngang qua đặt sữa bò bên cạnh chỗ ngồi của Bách Nhiên.
Sau đó đi xa.
Sân bóng rổ to như vậy vang lên vài tiếng cười đùa. Chỉ có chỗ Bách Nhiên đang ngồi im. Ánh mắt cậu dừng trên hộp sữa bò kia, bỗng nhiên nhận ra.
Chắc là đối phương định lợi dụng Chu Ngôn Quân để tới gần cậu.
Chậc.
Bách Nhiên mất kiên nhẫn.
...
Kiều Nam Gia cố tình tránh mặt Bách Nhiên. Vì để không làm cậu tổn thương lòng tự trọng mà Kiều Nam Gia đi đến bên cạnh Thư Ấu nghe bọn họ nói đùa với nhau.
“Đây là bạn nữ ở lớp nào đây? Đáng yêu quá?”
“Tên cậu là gì vậy?”
Các bạn nam mà đã đùa thì chẳng dừng nổi. May là có Chu Ngôn Quân giúp Kiều Nam Gia ứng phó nên cô mới không xấu hổ.
Chơi một lúc, suýt nữa Kiều Nam Gia muộn tiết tự học buổi tốt. Kiều Nam Gia lấy cớ rồi nhanh chóng rời đi, một lòng nhớ thương bài thi mình còn chưa làm xong.
Trước khi đi, Kiều Nam Gia có quay đầu lại. Chỗ ngồi của Bách Nhiên không một bóng người. Cô bổ não ra hình ảnh Bách Nhiên đang liều mạng làm công, vô cùng kiên cường ở một cửa hàng ngay lúc này.
Cô không khỏi cảm thán.
Bạn học Bách thật nỗ lực, cố gắng vươn lên trong cuộc sống!
***
Tiết tự học buổi tối.
Kiều Nam Gia vùi đầu vào, cố gắng học tập.
Đề thi dạo gần đây có độ khó tăng cao, đến cả cô cũng cảm thấy hơi quá sức.
Tiết tự học buổi tối thứ hai, Kiều Nam Gia gặp phải đề khó. Cô nghĩ mãi không ra cách làm. Kiều Nam Gia buồn rầu nhăn mày lại, lấy đề khác ra làm rồi cũng bị bí ở câu hỏi thứ hai.
“......”
Hôm nay cô bị làm sao vậy? Tự dưng đầu bị chập rồi hả?
Kiều Nam Gia giải mãi không ra, một lúc lâu sau vẫn không tìm được đề bài cùng dạng để xem cách giải. Cô cảm thấy hơi nhức đầu, đành phải dừng lại một lát để lấy sức.
Cô thuận tay mở Weibo ra.
Giao diện tin nhắn dừng lại ở tin nhắn chào buổi sáng cô gửi sáng nay.
Kiều Nam Gia bỗng nhiên nhớ tới, toán và lý là hai môn nam thần giỏi nhất, chắc chắn cậu có thể đưa ra ý tưởng, giúp cô giải đề.
Chỉ là... Nếu tự dưng bây giờ cô hỏi bài cậu thì có phải hơi đột ngột quá không?
Kiều Nam Gia ngồi tại chỗ bắt đầu do dự. Ngày thường Bách Ngạn cũng hay giải đề cho các bạn, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc cậu đồng ý giải đáp thắc mắc cho cô. Chỉ là giờ phút này cô thật sự rất cần một người nào đó giúp mình gỡ rối.
Kiều Nam Gia bạo gan, run run rẩy rẩy gõ chữ rồi gửi đi.
[Nam Gia Có Cá: Bạn học Bách, bây giờ cậu có rảnh không? Tớ muốn hỏi cậu một chút.]
Cùng lúc ấy.
Bách Nhiên đang ở tiệm net “nỗ lực” vươn lên trong cuộc sống.
Chu Ngôn Quân không định về nhà nên rủ cậu tới quán net chơi cùng. Đi cùng hai người còn có hai thành viên của đội bóng rổ. Bọn họ cùng nhau lên mạng chơi trò chơi nhưng ba người kia chơi rất gà, chỉ có mình Bách Nhiên gánh team nên rất chán.
Điện thoại đột nhiên “Đinh” một tiếng.
Bách Nhiên thuận tay cầm lên, mở màn hình ra thì thấy tin nhắn từ “Nam Gia Có Cá“.
Cô định làm gì?
Bách Nhiên ném điện thoại lên bàn, chơi thêm một ván nữa, càng cảm thấy chán hơn. Đồng đội đã chơi ngu, bên đối thủ càng ngu hơn nữa, cậu thắng cũng không có cảm giác thành tựu.
Chu Ngôn Quân vô cùng nghiêm túc chơi trò chơi, cuối cùng cũng nâng cao trình độ được một chút.
Bách Nhiên lại cầm điện thoại lên xem.
[Bạn học Bách, bây giờ cậu có rảnh không? Tớ muốn hỏi cậu một chút.]
Bách Nhiên dựa vào ghế, nhìn chằm chằm màn hình một lát rồi trả lời.
[Mộc Bạch Phiền: Được.]
Vài giây sau, đối phương nhanh chóng trả lời.
[Nam Gia Có Cá: Thế cậu có thể chỉ tớ hai bài này được không?]
Hai hình ảnh được gửi đến vù vù.
[Nam Gia Có Cá: Cậu chỉ cần cho tớ ý tưởng làm bài là được rồi! Không thì cũng không sao. Nếu đã làm phiền đến cậu thì cho tớ xin lỗi QAQ]
Bách Nhiên nhìn chằm chằm hai bài cô gửi tới, im lặng một lúc lâu.
Tại sao cô lại cảm thấy một người toàn nộp giấy trắng mỗi khi kiểm tra như cậu lại có thể giải được bài tập?
Ai cho cô tự tin đó?
Nếu không phải giọng điệu của “Nam Gia Có Cá” quá thật lòng thì Bách Nhiên cho rằng cô đang chế nhạo mình.
Bách Nhiên nâng mắt, đôi mắt đào hoa hơi híp híp, tạo thành đường cong hẹp dài và lạnh lùng.
Nếu đối phương cùng học cấp hai với cậu, hoặc đã biết cậu từ lâu thì việc biết cậu có thành tích học tập tốt cũng chẳng có gì lạ. Có lẽ cô cho rằng cậu chưa thể hiện tài năng của bản thân thôi.
Sau một hồi im lặng.
Mặt Bách Nhiên vô cảm chọc chọc bả vai của một thành viên đội bóng rổ: “Có mang sách toán không?”
Chắc bài này không khó. Giúp cô một chút cũng không sao.
“A?”
Vẻ mặt bạn kia ngạc nhiên gãi gãi đầu, lục tung cặp sách lên cuối cùng cũng tìm được quyển sách toán nát bét, bị vẽ bậy lung tung.
Cậu vỗ vỗ thêm một chút thì quyển vở ghi, sách bài tập toán rơi ra, đưa tất cả cho Bách Nhiên.
Bách Nhiên nhận lấy chồng sách cùng vở ghi, chẳng hoảng chút nào.
Nếu lúc trước, khi thi lên cấp ba cậu không nộp giấy trắng thì chắc chắn cậu sẽ là thủ khoa đầu vào trường trọng điểm của tỉnh. Không động vào sách vở một năm rưỡi rồi, bây giờ ngồi đọc lại, chắc là cũng không mất quá nhiều thời gian.
Học thuộc các định lý là làm được bài hình.
Toán chính là môn học đơn giản nhất.
Bách Nhiên gửi cho cô tin nhắn, ổn định lòng dân.
[Mộc Bạch Phiền: Đột nhiên tôi có việc, tí nữa gửi cho cậu đáp án.]
[Nam Gia Có Cá: Quả nhiên là đại thần! Dù mưa bão sấm chớp, tớ cũng sẽ chờ cậu!]
Câu nịnh hót này của cô đúng là gãi đúng chỗ ngứa, mày Bách Nhiên hơi giãn ra. Cậu mở sách toán ra bình tĩnh ngồi đọc.
Nửa tiếng trôi qua.
Chưa có ý tưởng giải bài này.
Một tiếng trôi qua.
...
Chu Ngôn Quân đắm chìm trong niềm vui sướng khi chơi trò chơi. Sau khi đánh xong một ván, cậu thoải mái duỗi người, quay đầu lại định rủ Bách Nhiên đi ăn khuya.
Không thể tin rằng đập vào trong mắt cậu chính là hình ảnh Bách Nhiên đang ngồi đọc sách toán, trên bàn còn mở hai quyển sách bài tập.
Chu Ngôn Quân sợ ngây người.
?
??
???
Từ từ... Cậu đang nhìn thấy gì? Bách Nhiên đang ngồi học tập hả?!
Giây tiếp theo, tiệm net vang lên tiếng kêu đau đớn và phẫn nộ của Chu Ngôn Quân.
“Mày là đồ súc sinh! Chúng ta cùng nhau ra đây chơi game. Thế mà, thế mà mày lại ở đây trộm học tập!”
Bách Nhiên đang tập trung lực chú ý để đọc khái niệm, đột nhiên bị đánh gãy cậu không còn một chút cảm giác nào. Cậu bực mình, lạnh lùng nhìn Chu Ngôn Quân một cái. Chu Ngôn Quân ngay lập tức biến thành quả bóng xì hơi, trượt xuống ghế ngồi của mình.
Chu Ngôn Quân chỉ vào sách toán: “Mày đang làm gì? Mày điên rồi sao mà lại chạy tới tiệm net để học bài?”
Bách Nhiên: “Đường conic là gì?”
“Ai??”
Bách Nhiên: “Tìm hộ tao vài đề về cái này.”
Chu Ngôn Quân: “???”
Nếu không phải biết tính cách của Bách Nhiên thì chắc chắn cậu sẽ lôi Bách Nhiên sờ sờ trán cậu ấy, xác định xem có phải cậu ấy bị sốt đến ngu rồi hay không.
Mấy người nhìn thấy Bách Nhiên đang ngồi học bài làm đề thì sôi nổi chạy lên xem. Kẻ học dốt vẫn hoàn kẻ học dốt, ba người xem mà chẳng hiểu gì.
Để giải được hai bài này, Bách Nhiên còn lên trên mạng tìm hiểu.
Chu Ngôn Quân trợn mắt há mồm: “Trời chưa sập mà Bách Nhiên lại ngồi học hả?”
Một lần chờ này của Kiều Nam Gia chính là chờ đến ngày hôm sau.
Sau khi cô tỉnh dậy thấy lúc 7 giờ sáng “Mộc Bạch Phiền” gửi tin nhắn cho mình. Là hai hình ảnh viết ý tưởng giải đề. Chữ cậu sắc bén gọn gàng, còn đẹp hơn cả chữ mẫu.
Kiều Nam Gia nghĩ thầm, chắc là tối qua nam thần không rảnh để giải đề, nhưng cô cũng không ngờ sáng sớm vừa dậy nam thần đã gửi tin nhắn cho mình.
Cô cảm thấy vô cùng cảm động.
Không có từ ngữ nào có thể diễn đạt được sự kích động của Kiều Nam Gia ngay lúc này. Cô nhìn một lần sau đó hiểu cách làm hai đề này.
Ý tưởng giải đề được viết rõ ràng mạch lạc, các bước giải được đơn giản hóa, không hổ là phong cách của đại thần.
Đề khó như vậy, đến Kiều Nam Gia còn không làm được hẳn là cả khối cũng chẳng có mấy người làm được.
Không hổ là nam thần!
Cô càng bái phục cậu ấy hơn!
Cô nghĩ, hẳn là lúc này nam thần đang ngồi ăn sáng.
Kiều Nam Gia ngọt ngào nhắn cho cậu: “Chào buổi sáng!”
Lúc này.
Bách Nhiên thức thâu đêm đang nằm ngủ ngon lành trên giường lớn ở nhà mình.
Tháng này chính là giai đoạn ôn tập, mỗi ngày phải lặp đi lặp lại những việc giống nhau, vô cùng nhàm chán nhưng Kiều Nam Gia lại rất vui vẻ.
“Mộc Bạch Phiền” lại khôi phục lại trạng thái trước đây, thỉnh thoảng mới để ý tới cô một lần. Nhưng điều này cũng không cản trở cô hỏi thăm rồi quan tâm cậu vào những giây phút nghỉ ngơi ngắn ngủi sau một ngày học tập mệt mỏi.
“Mấy nay đề khó thật đó!”
“Phiền chết đi được. Một ngày tận ba bốn đề thi, tớ có phải máy làm bài đâu cơ chứ?”
“Ai hiểu nỗi khổ trong lòng tớ cơ chứ?”
Mấy bạn ở lại trực nhật vừa quét dọn, vừa mặt đau khổ oán giận. Chỉ có Kiều Nam Gia ngồi bên cạnh che miệng cười nghe các bạn than trời than đất, nghiêm túc lau sạch bảng.
“Nam Gia, sao cậu không cảm thấy mệt mỏi chút nào vậy?”
Kiều Nam Gia cười tủm tỉm nói: “Tớ thấy vẫn ổn, cảm thấy mỗi ngày đều trôi qua một cách ý nghĩa.”
Mọi người: “......”
Quả nhiên mấy người học giỏi là những kẻ biến thái!!
Kiều Nam Gia tiếp tục lau bảng: “Thật ra mỗi ngày trôi qua rất nhanh, chúng ta cứ cố gắng làm hết bài tập thầy cô giao là được. Qua thời gian này là tới kỳ nghỉ đông rồi. Đến kỳ nghỉ đông thì có thể ăn chơi bay nhảy, được ngủ nướng. Đó, nghĩ như vậy các cậu có cảm thấy vui không?”
Ngô Ngọc gãi gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu: “Cậu nói cũng khá có lý. Tớ chẳng biết nên cãi lại như nào luôn!”
Các bạn xung quanh nghe vậy không khỏi mỉm cười.
Mấy người bắt đầu lôi kéo Kiều Nam Gia, than khổ với cô đề toán gần đây nhất rất khó, muốn dùng cơm sáng hối lộ để nhờ cô giải đề hộ. Bỗng nhiên lúc này, cửa phòng học bị gõ vang, người trong hội học sinh đi vào nói: “Các bạn à, chúng tớ tới kiểm tra vệ sinh.”
Mấy bạn học sinh còn vừa đang ngồi ở bàn nói chuyện với nhanh chóng đứng thẳng dậy.
Ở ngoài cửa có hai nam một nữ, mặc đồng phục trường trung học phổ thông Nhất Trung. Trong đó có một bạn nam với gương mặt tràn đầy sức sống thanh xuân thờ ơ cầm sổ ghi chép và bút. Cậu nhìn thoáng qua phòng học, sau khi thấy Kiều Nam Gia thì đôi mắt cậu sáng lên.
Kiều Nam Gia còn chưa kịp phản ứng thì đối phương đã gọi tên cô. Giọng cậu trong sáng dễ nghe, ý cười bay tứ tung trong không khí: “Ô, không phải Nam Gia đây sao?”
Mấy người xung quanh: “Hai cậu???”
Kiều Nam Gia lập tức hoảng sợ, nhanh chóng xua tay: “Tớ không phải, tớ không có, các cậu đừng nói linh tinh! Mọi chuyện không như các cậu nghĩ đâu!”
Ở trường, tuy mức độ yêu thích của Chu Ngôn Quân kém hơn Bách Nhiên nhưng cậu thân thiện dễ gần, lúc nào cũng nở nụ cười phơi phới, tích cực tham gia các hoạt động náo nhiệt, lại vô cùng hào phóng. Chỉ sợ số bạn cậu kết bạn trên WeChat phải đầy cả 10 tài khoản.
Cũng vì thế mà Kiều Nam Gia không muốn có bất cứ tin đồn gì liên quan tới cậu ấy.
Nếu ở trường, có người nói cô mập mờ với Bách Nhiên thì chắc chắn tất cả mọi người đều sẽ khịt mũi coi thường. Nhưng Chu Ngôn Quân thì khác. Cậu đối xử với tất cả các bạn nữ đều giống nhau, là một chiếc điều hòa trung tâm* chính hiệu nên cũng có khá nhiều đóa hoa đào xung quanh.
*điều hòa trung tâm: ý chỉ các chàng trai đối xử tốt, lịch sự, thân thiện với mọi cô gái
Kiều Nam Gia chỉ muốn học hành yên ổn mà thôi, chứ cô không muốn cứ ba ngày lại có bạn nữ của lớp khác tới cửa dò hỏi xem quan hệ giữa cô và Chu Ngôn Quân là gì đâu!
Cô không ngờ Chu Ngôn Quân lại tham gia hội học sinh, còn xuất hiện trong đội kiểm tra vệ sinh của hội học sinh nữa.
Chu Ngôn Quân vô cùng hóng hớt, chỗ nào náo nhiệt là chỗ đó có mặt cậu, ai đến cậu cũng không từ chối.
Chu Ngôn Quân cười tủm tỉm nói: “Mọi người đừng hiểu lầm nha, Nam Gia là bạn của bạn tớ.”
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Kiều Nam Gia có thể cảm nhận được ánh mắt của mấy bạn nữ đứng ngoài cửa chuyển từ trạng thái lạnh lùng sang thân thiện.
... Thật quá đáng sợ!
Công nhận người này có duyên với phái nữ thật!
Chu Ngôn Quân vòng một vòng quanh phòng học, viết điểm tuyệt đối trên quyển sổ: “Không tồi, phòng học rất sạch.”
Cậu vòng đến trước mặt Kiều Nam Gia, bỗng dưng cong môi lên lộ ra một nụ cười vô cùng xán lạn.
“Cuối tuần đi ăn cơm với nhau đi. Tớ hơi nhớ lần trước chúng ta cùng ăn khuya với nhau.”
Ồn ào.
Kiều Nam Gia nhìn bóng dáng rời đi như không có việc gì của Chu Ngôn Quân: “......”
Cô hiểu mà. Chu Ngôn Quân chỉ thích xem náo nhiệt, không bao giờ chê chuyện chưa đủ lớn.
Chu Ngôn Quân vừa đi thì mấy bạn khác nhanh chóng vây quanh Kiều Nam Gia, mồm năm miệng mười hỏi: “Chuyện giữa cậu và Chu Ngôn Quân là như thế nào? Quan hệ giữa hai người là gì? Sao hai người lại đi ăn khuya với nhau?”
Kiều Nam Gia cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại.
“À, bạn tớ quen cậu ấy.”
Mặt mọi người viết rõ hai chữ “không tin“.
“Rốt cuộc giữa hai người các cậu có mấy người bạn vậy hả?”
Tuy rằng đã nhấn mạnh với các bạn không được đồn loạn nhưng tin đồn về học sinh giỏi lớp 11-3 và Chu Ngôn Quân vẫn được lan truyền với tốc độ chóng mặt. Tốc độ tin đồn truyền đi cực nhanh nên đến mức giờ cơm trưa Thư Ấu gấp gáp túm chặt Kiều Nam Gia, chạy như bay túm cô đi để hỏi chuyện.
“Chuyện giữa cậu với Chu Ngôn Quân là sao vậy?”
Kiều Nam Gia thở dài thườn thượt, nhìn đầu sỏ gây tội trước mặt: “Việc này phải trách cậu.”
Thư Ấu còn đang không hiểu ra sao thì Kiều Nam Gia bắt đầu giải thích sự việc xảy ra sáng sớm nay. Thư Ấu vừa nghe vừa cầm chiếc đũa, hết sức vui mừng.
“Nam Gia, tớ còn cho rằng đời này cậu không dính tai tiếng gì luôn. Không tồi đó!”
Kiều Nam Gia vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: “Chẳng hiểu cậu vui vì cái gì nữa.”
“Cậu mới là người nên vui đó. Các bạn nữ khác ghen tỵ với cậu vì các bạn ấy cảm thấy cậu vừa xinh lại còn giỏi nữa!”
“......”
Đây là cái logic quỷ gì vậy?
Thư Ấu bừng bừng hứng thú tiếp tục nói: “Chiều nay tan học đi cùng tớ tới chỗ đội bóng rổ nam chơi nha!”
“Không phải cậu đang ở đội bóng rổ nữ sao?”
“Ai nha, không phải lần trước Chu Ngôn Quân nói có thể tới đội bóng rổ nam chơi sao? Chúng ta đang đi cửa sau đó! Người khác mà biết thì chắc chắn họ sẽ tức chết luôn đó!”
Kiều Nam Gia hoảng hốt một giây: “Nhưng cái này thì liên quan gì đến tớ?”
Thư Ấu: “Không phải cậu ấy rủ cả hai chúng mình cùng đi sao?”
“Tớ từ chối.”
...
Sau khi Thư Ấu lì lợm la liếm đau khổ cầu xin hơn nửa giờ thì Kiều Nam Gia cũng đồng ý đi cùng Thư Ấu đến chỗ đội bóng rổ nam tham quan một chút.
Chập tối, tan học. Thư Ấu đã sớm đứng ở cửa lớp chờ Kiều Nam Gia. Nhìn thấy người, cô liền hưng phấn chạy tới giữ chặt Kiều Nam Gia, đi thẳng đến chỗ đội bóng rổ.
Vốn dĩ đội bóng rổ nam định tuyển thêm vài người làm công việc hậu cần, làm chân chạy vặt, không yêu cầu về giới tính, nhưng lúc báo danh, số bạn nam ít ỏi bị áp đảo hoàn toàn bởi số bạn nữ với niềm “nhiệt huyết” và tình yêu nồng nhiệt dành cho (các bạn nam chơi) bóng rổ.
Nếu mà đội bóng rổ tuyển mấy bạn nữ chỉ biết thét chói tai và rình rập thì chắc chắn Bách Nhiên sẽ không tha cho Chu Ngôn Quân.
Bởi vậy Chu Ngôn Quân chỉ đành lưu luyến kết bạn với WeChat của mấy bạn nữ, để lại suất cho số ít bạn nam.
Lúc hai người tới sân bóng rổ thì mấy thành viên đang chạy bộ khởi động quanh sân. Thư Ấu nhìn xung quanh với ý định tìm kiếm bóng dáng của Bách Nhiên.
“Cậu đang tìm Bách Nhiên hả? Cậu ấy đang thay quần áo.”
Sau lưng có tiếng của Chu Ngôn Quân, hai người không nhịn được hoảng sợ, nhanh chóng quay đầu lại.
Chu Ngôn Quân mặc quần áo đồng phục của đội, trong ngực cậu ôm bóng rổ. Hẳn là cậu mới khởi động xong, trán còn đang lấm tấm mồ hôi. Cậu cười làm đối phương cảm thấy cậu vừa ngây thơ, vừa trẻ trung lại còn năng động. Đến cả Kiều Nam Gia cũng ngây người.
Cô nghĩ thầm, Chu Ngôn Quân được các bạn yêu mến như vậy cũng có lý do của nó cả. Mặt cậu ấy trông đẹp như vậy cơ mà!
Thư Ấu thẹn thùng che khuôn mặt nhỏ của mình lại, không ngại ngùng nói ra cảm xúc của mình: “Cậu đẹp quá!”
Chu Ngôn Quân cười nhẹ.
“Cậu đáng yêu thật đó!”
Hai người cứ nịnh hót, hưởng thụ qua lại. Chỉ có Kiều Nam Gia không có việc gì làm, ngây ngốc nhìn mấy bạn nam đang chạy vòng quanh phía xa.
Ai đó búng một cái vào trán cô.
Kiều Nam Gia lấy lại tinh thần.
Cô thấy Chu Ngôn Quân đang cười như không cười nhìn mình, giọng điệu mang theo sự oán trách không biết là thật hay đùa: “Mỗi lần bạn học Kiều thấy tớ, nếu không phải né xa ba mét, làm như không thấy thì là ngây người. Cảm giác tồn tại của tớ đã nhỏ đến vậy rồi sao?”
Sáng sớm vừa xảy ra chuyện đó, mọi người lại còn đồn thổi linh tinh nên lúc đối mặt với Chu Ngôn Quân, Kiều Nam Gia hơi xấu hổ.
“Làm gì có đâu... Cậu hiểu lầm rồi.”
Cô đang cố gắng giải thích thì Chu Ngôn Quân cười ha hả khoác vai cô, vẫy vẫy tay: “Bách Nhiên, đây là mấy người bạn mới của tao, chắc chắn mày biết một trong số hai bạn này.”
Kiều Nam Gia quay đầu lại theo ánh mắt của Chu Ngôn Quân, chạm vào cặp mắt lạnh như băng.
Bách Nhiên mặc quần áo đồng phục của đội bóng rổ, người cậu thon dài, mặt cậu vô cảm nhưng vẫn đẹp đến mức làm người ta ghen ghét.
Bốn mắt hai người chạm nhau.
Kiều Nam Gia lập tức nhớ lại chuyện xảy ra ở phòng thi hôm đó. Sau khi trở về, Bách Nhiên vẫn nộp giấy trắng. Hẳn là Bách Nhiên đã sớm quên cô là ai, nhưng cô lại đang tự bổ não ra hình ảnh Bách Nhiên ra ngoài làm công.
Bỗng nhiên Kiều Nam Gia kinh ngạc...
Hôm đó sau khi hết một nửa thời gian làm bài thì Bách Nhiên đi về luôn, không phải là cậu ấy chạy đi làm công đấy chứ? Thảo nào hôm đó tinh thần cậu không hề phấn chấn, lại còn ngồi ngủ trong phòng thi tận hai ngày liền!
... Bách Nhiên không biết mình đã bị Kiều Nam Gia hiểu lầm sâu sắc.
Cậu nhận ra bạn nữ này. Là người làm trò trước mặt cô giáo nói không thích cậu nhưng trong tay lại cầm vé đi xem bóng rổ; là người thi chạy 400 mét trong đại hội thể thao va vào người cậu; là người đứng ra “giải oan” thay cậu hôm làm bài khảo sát.
Cậu thờ ơ nhìn thoáng qua cánh tay của Chu Ngôn Quân đặt trên vai Kiều Nam Gia.
Trước kia cô thích ai, bây giờ cô thích ai. Chuyện này chẳng liên quan gì đến cậu cả.
Cánh tay Chu Ngôn Quân đặt trên vai Kiều Nam Gia. Cô cảm nhận được cảm giác ấm áp truyền từ phía vai, hai má hơi đỏ lên. Cô còn có thể ngửi được hơi thở nam tính của cậu nữa. Điều này làm cô không cảm thấy tự nhiên, vội vàng né ra xa một bước.
Giọng điệu Bách Nhiên lạnh nhạt: “Tập luyện.”
Gần tới cuối kỳ nhưng lịch tập luyện mỗi tuần của đội vẫn không đổi. Kiều Nam Gia ngồi trên ghế xem bọn họ tập luyện. Điều làm cô bất ngờ là Bách Nhiên cũng vô cùng nghiêm khắc với bản thân.
Chạy vòng, squat, hay dẫn bóng, cậu đều thực hiện đủ tiêu chuẩn, không ăn bớt một cái nào.
Sau một hồi huấn luyện, các bạn đều vô cùng mệt mỏi, tất cả cùng ngồi trên ghế nghỉ ngơi.
Thư Ấu đi tới nói nói cười cười với Chu Ngôn Quân, ý đồ muốn chơi cùng bọn họ. Kiều Nam Gia ngồi im ở chỗ, nhìn Bách Nhiên đang ngồi không nói lời nào.
“......”
Hẳn là cuộc sống hiện tại của cậu đang khá khó khăn.
Khi còn bé nhà Kiều Nam Gia rất nghèo, ký ức nói cho cô biết cảm giác này không hề dễ chịu. Cô nhớ ra trong cặp mình còn một hộp sữa bò chưa kịp uống.
Do dự một lát, Kiều Nam Gia liếc nhìn các thành viên của đội bóng rổ đang tụ tập ở một chỗ, không ai để ý tới mình.
Kiều Nam Gia làm bộ thản nhiên đi ngang qua đặt sữa bò bên cạnh chỗ ngồi của Bách Nhiên.
Sau đó đi xa.
Sân bóng rổ to như vậy vang lên vài tiếng cười đùa. Chỉ có chỗ Bách Nhiên đang ngồi im. Ánh mắt cậu dừng trên hộp sữa bò kia, bỗng nhiên nhận ra.
Chắc là đối phương định lợi dụng Chu Ngôn Quân để tới gần cậu.
Chậc.
Bách Nhiên mất kiên nhẫn.
...
Kiều Nam Gia cố tình tránh mặt Bách Nhiên. Vì để không làm cậu tổn thương lòng tự trọng mà Kiều Nam Gia đi đến bên cạnh Thư Ấu nghe bọn họ nói đùa với nhau.
“Đây là bạn nữ ở lớp nào đây? Đáng yêu quá?”
“Tên cậu là gì vậy?”
Các bạn nam mà đã đùa thì chẳng dừng nổi. May là có Chu Ngôn Quân giúp Kiều Nam Gia ứng phó nên cô mới không xấu hổ.
Chơi một lúc, suýt nữa Kiều Nam Gia muộn tiết tự học buổi tốt. Kiều Nam Gia lấy cớ rồi nhanh chóng rời đi, một lòng nhớ thương bài thi mình còn chưa làm xong.
Trước khi đi, Kiều Nam Gia có quay đầu lại. Chỗ ngồi của Bách Nhiên không một bóng người. Cô bổ não ra hình ảnh Bách Nhiên đang liều mạng làm công, vô cùng kiên cường ở một cửa hàng ngay lúc này.
Cô không khỏi cảm thán.
Bạn học Bách thật nỗ lực, cố gắng vươn lên trong cuộc sống!
***
Tiết tự học buổi tối.
Kiều Nam Gia vùi đầu vào, cố gắng học tập.
Đề thi dạo gần đây có độ khó tăng cao, đến cả cô cũng cảm thấy hơi quá sức.
Tiết tự học buổi tối thứ hai, Kiều Nam Gia gặp phải đề khó. Cô nghĩ mãi không ra cách làm. Kiều Nam Gia buồn rầu nhăn mày lại, lấy đề khác ra làm rồi cũng bị bí ở câu hỏi thứ hai.
“......”
Hôm nay cô bị làm sao vậy? Tự dưng đầu bị chập rồi hả?
Kiều Nam Gia giải mãi không ra, một lúc lâu sau vẫn không tìm được đề bài cùng dạng để xem cách giải. Cô cảm thấy hơi nhức đầu, đành phải dừng lại một lát để lấy sức.
Cô thuận tay mở Weibo ra.
Giao diện tin nhắn dừng lại ở tin nhắn chào buổi sáng cô gửi sáng nay.
Kiều Nam Gia bỗng nhiên nhớ tới, toán và lý là hai môn nam thần giỏi nhất, chắc chắn cậu có thể đưa ra ý tưởng, giúp cô giải đề.
Chỉ là... Nếu tự dưng bây giờ cô hỏi bài cậu thì có phải hơi đột ngột quá không?
Kiều Nam Gia ngồi tại chỗ bắt đầu do dự. Ngày thường Bách Ngạn cũng hay giải đề cho các bạn, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc cậu đồng ý giải đáp thắc mắc cho cô. Chỉ là giờ phút này cô thật sự rất cần một người nào đó giúp mình gỡ rối.
Kiều Nam Gia bạo gan, run run rẩy rẩy gõ chữ rồi gửi đi.
[Nam Gia Có Cá: Bạn học Bách, bây giờ cậu có rảnh không? Tớ muốn hỏi cậu một chút.]
Cùng lúc ấy.
Bách Nhiên đang ở tiệm net “nỗ lực” vươn lên trong cuộc sống.
Chu Ngôn Quân không định về nhà nên rủ cậu tới quán net chơi cùng. Đi cùng hai người còn có hai thành viên của đội bóng rổ. Bọn họ cùng nhau lên mạng chơi trò chơi nhưng ba người kia chơi rất gà, chỉ có mình Bách Nhiên gánh team nên rất chán.
Điện thoại đột nhiên “Đinh” một tiếng.
Bách Nhiên thuận tay cầm lên, mở màn hình ra thì thấy tin nhắn từ “Nam Gia Có Cá“.
Cô định làm gì?
Bách Nhiên ném điện thoại lên bàn, chơi thêm một ván nữa, càng cảm thấy chán hơn. Đồng đội đã chơi ngu, bên đối thủ càng ngu hơn nữa, cậu thắng cũng không có cảm giác thành tựu.
Chu Ngôn Quân vô cùng nghiêm túc chơi trò chơi, cuối cùng cũng nâng cao trình độ được một chút.
Bách Nhiên lại cầm điện thoại lên xem.
[Bạn học Bách, bây giờ cậu có rảnh không? Tớ muốn hỏi cậu một chút.]
Bách Nhiên dựa vào ghế, nhìn chằm chằm màn hình một lát rồi trả lời.
[Mộc Bạch Phiền: Được.]
Vài giây sau, đối phương nhanh chóng trả lời.
[Nam Gia Có Cá: Thế cậu có thể chỉ tớ hai bài này được không?]
Hai hình ảnh được gửi đến vù vù.
[Nam Gia Có Cá: Cậu chỉ cần cho tớ ý tưởng làm bài là được rồi! Không thì cũng không sao. Nếu đã làm phiền đến cậu thì cho tớ xin lỗi QAQ]
Bách Nhiên nhìn chằm chằm hai bài cô gửi tới, im lặng một lúc lâu.
Tại sao cô lại cảm thấy một người toàn nộp giấy trắng mỗi khi kiểm tra như cậu lại có thể giải được bài tập?
Ai cho cô tự tin đó?
Nếu không phải giọng điệu của “Nam Gia Có Cá” quá thật lòng thì Bách Nhiên cho rằng cô đang chế nhạo mình.
Bách Nhiên nâng mắt, đôi mắt đào hoa hơi híp híp, tạo thành đường cong hẹp dài và lạnh lùng.
Nếu đối phương cùng học cấp hai với cậu, hoặc đã biết cậu từ lâu thì việc biết cậu có thành tích học tập tốt cũng chẳng có gì lạ. Có lẽ cô cho rằng cậu chưa thể hiện tài năng của bản thân thôi.
Sau một hồi im lặng.
Mặt Bách Nhiên vô cảm chọc chọc bả vai của một thành viên đội bóng rổ: “Có mang sách toán không?”
Chắc bài này không khó. Giúp cô một chút cũng không sao.
“A?”
Vẻ mặt bạn kia ngạc nhiên gãi gãi đầu, lục tung cặp sách lên cuối cùng cũng tìm được quyển sách toán nát bét, bị vẽ bậy lung tung.
Cậu vỗ vỗ thêm một chút thì quyển vở ghi, sách bài tập toán rơi ra, đưa tất cả cho Bách Nhiên.
Bách Nhiên nhận lấy chồng sách cùng vở ghi, chẳng hoảng chút nào.
Nếu lúc trước, khi thi lên cấp ba cậu không nộp giấy trắng thì chắc chắn cậu sẽ là thủ khoa đầu vào trường trọng điểm của tỉnh. Không động vào sách vở một năm rưỡi rồi, bây giờ ngồi đọc lại, chắc là cũng không mất quá nhiều thời gian.
Học thuộc các định lý là làm được bài hình.
Toán chính là môn học đơn giản nhất.
Bách Nhiên gửi cho cô tin nhắn, ổn định lòng dân.
[Mộc Bạch Phiền: Đột nhiên tôi có việc, tí nữa gửi cho cậu đáp án.]
[Nam Gia Có Cá: Quả nhiên là đại thần! Dù mưa bão sấm chớp, tớ cũng sẽ chờ cậu!]
Câu nịnh hót này của cô đúng là gãi đúng chỗ ngứa, mày Bách Nhiên hơi giãn ra. Cậu mở sách toán ra bình tĩnh ngồi đọc.
Nửa tiếng trôi qua.
Chưa có ý tưởng giải bài này.
Một tiếng trôi qua.
...
Chu Ngôn Quân đắm chìm trong niềm vui sướng khi chơi trò chơi. Sau khi đánh xong một ván, cậu thoải mái duỗi người, quay đầu lại định rủ Bách Nhiên đi ăn khuya.
Không thể tin rằng đập vào trong mắt cậu chính là hình ảnh Bách Nhiên đang ngồi đọc sách toán, trên bàn còn mở hai quyển sách bài tập.
Chu Ngôn Quân sợ ngây người.
?
??
???
Từ từ... Cậu đang nhìn thấy gì? Bách Nhiên đang ngồi học tập hả?!
Giây tiếp theo, tiệm net vang lên tiếng kêu đau đớn và phẫn nộ của Chu Ngôn Quân.
“Mày là đồ súc sinh! Chúng ta cùng nhau ra đây chơi game. Thế mà, thế mà mày lại ở đây trộm học tập!”
Bách Nhiên đang tập trung lực chú ý để đọc khái niệm, đột nhiên bị đánh gãy cậu không còn một chút cảm giác nào. Cậu bực mình, lạnh lùng nhìn Chu Ngôn Quân một cái. Chu Ngôn Quân ngay lập tức biến thành quả bóng xì hơi, trượt xuống ghế ngồi của mình.
Chu Ngôn Quân chỉ vào sách toán: “Mày đang làm gì? Mày điên rồi sao mà lại chạy tới tiệm net để học bài?”
Bách Nhiên: “Đường conic là gì?”
“Ai??”
Bách Nhiên: “Tìm hộ tao vài đề về cái này.”
Chu Ngôn Quân: “???”
Nếu không phải biết tính cách của Bách Nhiên thì chắc chắn cậu sẽ lôi Bách Nhiên sờ sờ trán cậu ấy, xác định xem có phải cậu ấy bị sốt đến ngu rồi hay không.
Mấy người nhìn thấy Bách Nhiên đang ngồi học bài làm đề thì sôi nổi chạy lên xem. Kẻ học dốt vẫn hoàn kẻ học dốt, ba người xem mà chẳng hiểu gì.
Để giải được hai bài này, Bách Nhiên còn lên trên mạng tìm hiểu.
Chu Ngôn Quân trợn mắt há mồm: “Trời chưa sập mà Bách Nhiên lại ngồi học hả?”
Một lần chờ này của Kiều Nam Gia chính là chờ đến ngày hôm sau.
Sau khi cô tỉnh dậy thấy lúc 7 giờ sáng “Mộc Bạch Phiền” gửi tin nhắn cho mình. Là hai hình ảnh viết ý tưởng giải đề. Chữ cậu sắc bén gọn gàng, còn đẹp hơn cả chữ mẫu.
Kiều Nam Gia nghĩ thầm, chắc là tối qua nam thần không rảnh để giải đề, nhưng cô cũng không ngờ sáng sớm vừa dậy nam thần đã gửi tin nhắn cho mình.
Cô cảm thấy vô cùng cảm động.
Không có từ ngữ nào có thể diễn đạt được sự kích động của Kiều Nam Gia ngay lúc này. Cô nhìn một lần sau đó hiểu cách làm hai đề này.
Ý tưởng giải đề được viết rõ ràng mạch lạc, các bước giải được đơn giản hóa, không hổ là phong cách của đại thần.
Đề khó như vậy, đến Kiều Nam Gia còn không làm được hẳn là cả khối cũng chẳng có mấy người làm được.
Không hổ là nam thần!
Cô càng bái phục cậu ấy hơn!
Cô nghĩ, hẳn là lúc này nam thần đang ngồi ăn sáng.
Kiều Nam Gia ngọt ngào nhắn cho cậu: “Chào buổi sáng!”
Lúc này.
Bách Nhiên thức thâu đêm đang nằm ngủ ngon lành trên giường lớn ở nhà mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.