Sau Khi Nhận Nhầm Nam Thần, Tôi Đã Bị Chú Ý
Chương 55: Học bù
Bất Tài Như Phó
01/05/2024
Edit: Minh An
Beta: E. Coli
Thời tiết dạo gần đây dần ấm lên, có thể ngửi được một chút hương vị của mùa hè nóng nực. Ai cũng dần bỏ chiếc áo khoác đồng phục dày đi, mặc mát mẻ hơn, thậm chí có bạn còn mặc áo cộc tay nữa.
Chỉ có một người không hợp với bầu không khí xung quanh.
Sáng sớm hơi lạnh, trên mặt các bạn đều mang theo sự ủ rũ, uể oải ngồi học lại bài cũ. Kiều Nam Gia lau cái trán đầy mồ hôi của mình, run rẩy mở sách Sinh học ra.
Sau cuối tuần, độ hot của buổi đấu giá cứ tăng lên vù vù, nhất là Kiều Nam Gia. Chỉ trong thời gian một tiếng ngắn ngủi mà cô đã bị rất nhiều người chú ý.
Ai cũng thảo luận xem không biết Kiều Nam Gia sẽ cho Chu Ngôn Quân học bù như nào.
Ai có thể ngờ được sáng thứ hai, Kiều Nam Gia vừa xuất hiện, ai cũng quay đầu lại nhìn cô. Không phải vì Chu Ngôn Quân mà do chỉ có mình Kiều Nam Gia trong lớp là mặc áo đồng phục dày, bên trong không biết cô mặc thêm mấy lớp nữa, căng phồng cả lên. Cứ như cô đang mặc đồng phục mùa đông vậy!
Kiều Nam Gia lại lau mồ hôi trên trán mình.
... Nóng thật đó!
Ngô Ngọc ngồi đằng sau không nhịn được sự tò mò, cô nàng nhìn xung quanh, chắc chắn cô giáo chưa tới thì lấy bút chọc chọc lưng Kiều Nam Gia: “Nam Gia, Nam Gia!”
Giọng cô nàng rất nhỏ, Kiều Nam Gia quay đầu lại nhìn Ngô Ngọc. Cô cảm giác một động tác rất nhỏ thôi cũng làm cô nóng muốn nổ tung lên.
Trong lòng Kiều Nam Gia thầm nhủ: Tĩnh tâm thì sẽ mát hơn.
“Sao thế?” Kiều Nam Gia hỏi.
“Sao nay cậu mặc nhiều thế? Ai cũng nghĩ cậu sẽ mặc váy, mặc đồng phục mới, lên đồ lồng lộn như chuẩn bị đi dự tiệc cơ!” Mặt Ngô Ngọc hớn hở, cô nàng khua tay múa chân, “Như nữ chính trong phim truyền hình vậy, được cả trường hâm mộ, sau đó Chu Ngôn Quân sẽ làm trò trước mặt tất cả các bạn nữ...”
“Dừng, dừng lại!” Kiều Nam Gia vội bảo Ngô Ngọc dừng.
Không cần Ngô Ngọc nói hết, cô cũng biết Ngô Ngọc định nói gì.
Đây là chuyện về Chu Ngôn Quân sao?
Chuyện này nghiêm trọng hơn chuyện về Chu Ngôn Quân rất nhiều!
Kiều Nam Gia tình nguyện đối mặt với mấy bạn nữ điên cuồng còn hơn đối mặt với Bách Nhiên. Từ thứ sáu đến thứ hai, đêm nào cô cũng thức trắng đêm trằn trọc không ngủ được. Cứ nhắm mắt lại là Kiều Nam Gia nhớ đến chuyện giữa mình và Bách Nhiên.
Vì thế, sau khi món hàng mà Kiều Nam Gia đặt chuyển phát nhanh đến vào tối chủ nhật, chuyện đầu tiên cô làm sáng sớm nay chính là mặc bộ thần khí chống lại việc tác động vật lý lên người.
Đánh người sẽ không đánh mặt. Nếu không là lên đầu báo đó!
Kiều Nam Gia chỉ có thể cố gắng tự làm công tác chuẩn bị để bảo vệ bản thân.
Lúc học cấp hai, cô tận mắt thấy một cô bạn có tính cách yếu đuối trong lớp, học cũng khá thường được bị bạn nam ở lớp khác gọi ra ngoài dưới danh nghĩa là học bù. Lúc trở về, cô bạn đó vừa ngồi về chỗ vừa lau nước mắt.
Kiều Nam Gia nhìn thấy rõ cô bạn kia lau máu mũi, trên cánh tay cũng toàn vết bầm tím.
Chuyện đó đã để lại bóng ma rất lớn trong lòng Kiều Nam Gia, vì thế cô cảm thấy sợ trước bất cứ hành động xung đột nào. Kiều Nam Gia biết Bách Nhiên không phải là học sinh hư, động tí là đánh người, thậm chí cậu còn từng cứu cô nữa rồi.
Nhưng tiền đề Bách Nhiên cứu cô chính là cậu cho rằng nam thần trong lòng cô chính là cậu.
Bây giờ...
Kiều Nam Gia quyết định dứt khoát: Nếu bị đánh, cô sẽ không tránh. Vì đây là cô nợ Bách Nhiên QAQ.
Kiều Nam Gia trịnh trọng tuyên bố với Ngô Ngọc: “Cậu yên tâm đi. Tớ không có nở mày nở mặt, vênh váo đi lại trong trường như cậu nghĩ đâu!”
Ngô Ngọc hỏi: “Thế chuyện của cậu và Chu Ngôn Quân là sao?”
Kiều Nam Gia nghe vậy thì thở dài thườn thượt.
“Tất cả đều do học gây ra.“. Truyện Đông Phương
...
Cả ngày Kiều Nam Gia lúc nào cũng trong tình trạng chờ án xử, chờ Bách Nhiên gọi mình. Từ sáng đến trưa, từ trưa đến chiều nhưng cô vẫn chưa thấy bóng dáng cậu đâu. Điều này ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng tới trạng thái học tập của Kiều Nam Gia.
Thậm chí Kiều Nam Gia còn không thể tĩnh tâm làm một đề vật lý đơn giản vào tiết tự học buổi chiều.
Cuối cùng Kiều Nam Gia cũng có thể vào trong nhà vệ sinh nữ cởi thần khí chống va đập của mình ra. Vào lúc Kiều Nam Gia cảm thấy may mắn, cho rằng Bách Nhiên đã quên mất sự tồn tại của cô thì cô cầm điện thoại lên xem giờ, phát hiện ra năm phút trước Bách Nhiên đã gửi tin nhắn cho cô.
Là tên một quán net. Cậu muốn cô tan học xong thì qua đó.
Kiều Nam Gia: “......”
Sau khi im lặng một lúc lâu, Kiều Nam Gia ngồi xổm ở WC nữ một lát, nhìn tấm che suy nghĩ về cuộc đời. Ra khỏi WC nữ, Kiều Nam Gia lại khôi phục lại dáng vẻ căng phồng ban đầu của mình.
Kiều Nam Gia đeo cặp sách thong thả đi.
Đối mặt thôi!
Từ khi sinh ra đến giờ, Kiều Nam Gia sống rất có quy tắc, chưa bao giờ đi muộn về sớm bao giờ. Cô chưa từng chép bài tập, vẫn luôn là học sinh chăm chỉ, cần cù, ngoan ngoãn nhất trường.
Đến cả việc đến quán net, cô chỉ đến đó duy nhất một lần. Lần đó là do Thư Ấu vừa dỗ vừa dụ, sau đó lừa Kiều Nam Gia vào. Cả quá trình Kiều Nam Gia đều ngồi yên một chỗ, trong lòng vô cùng hối hận và tự trách.
Cô từng thề mình sẽ không vào đó thêm lần nào nữa. Ai ngờ được hai năm sau cô lại một mình đi vào cửa lớn của quán net.
Kiều Nam Gia cảm thấy không thở nổi.
Cô không tình nguyện, một đoạn đường dài mấy trăm mét thôi mà cô đi gần 20 phút. Kiều Nam Gia cứ do dự mãi không chịu vào, đến cả anh trai bảo vệ ngoài quán net cũng không nhìn nổi nữa, gọi Kiều Nam Gia: “Này em học sinh kia, mới đến hả?”
Ở xung quanh không có nhiều học sinh lắm, nhưng mà vẫn có. Kiều Nam Gia sợ người khác thấy, vội che mặt lại chạy nhanh tới: “Đúng ạ.”
“Có căn cước không?”
“Không, em không mang...” Hơn nữa cô còn chưa đủ 18 tuổi.
Kiều Nam Gia nhỏ giọng: “Em tới tìm người.”
Lần trước vào là do Thư Ấu biết ông chủ nên đưa Kiều Nam Gia đi vào bằng cửa sau. Ban đêm cũng không bị kiểm tra nên hai người vào rất ngon lành.
“Anh biết rồi.” Người kia cười, “Tìm người ra đón em đi, còn em không được vào một mình. Hơn nữa đi vào nhớ cởi áo đồng phục ra nhé!”
Kiều Nam Gia không ngờ trước được trường hợp xấu hổ này.
Cô vào không được mà ra cũng chẳng xong. Cô yên lặng đứng ở cửa một lát, sau đó rất bất đắc dĩ gửi tin nhắn qua Weibo cho Bách Nhiên. Kiều Nam Gia nghĩ hẳn là lúc này Bách Nhiên đang chơi máy tính. Nếu cậu trả lời tin nhắn chậm thì Kiều Nam Gia sẽ coi như cậu không đọc được tin nhắn, sau đó về nhà trước.
Kiều Nam Gia gửi tin nhắn cho cậu.
Anh trai bảo vệ đứng cửa nhìn Kiều Nam Gia thêm một lát. Cô bé trắng trẻo, gọn gàng trông rất đẹp. Anh ta không khỏi nói thêm hai câu: “Ai đưa em vào? Nếu không tìm được thì bảo anh anh đưa vào cũng được.”
“Không cần ạ, cảm ơn anh!” Kiều Nam Gia lễ phép từ chối.
Cô còn muốn về sớm một chút đó!
“Em định nhờ ai dẫn vào? Quán net tra khá nghiêm, người ta không cho học sinh vào đâu!” Nhìn dáng vẻ căng thẳng, mất tự nhiên của Kiều Nam Gia, trông cô chẳng giống học sinh thường đến quán net chút nào cả, người kia quan sát Kiều Nam Gia một lát rồi vẻ mặt trở nên nghi ngờ.
“Không phải em tới tìm Bách Nhiên đó chứ?”
“Dạ?”
Vẻ mặt Kiều Nam Gia kinh ngạc: “Cậu ấy bảo trước rồi ạ?”
Người kia mang vẻ mặt hiểu rõ: “Mấy em gái như em đều chạy đến quán net muốn diễn cảnh gặp nhau ngẫu nhiên. Nhưng Bách Nhiên ở trong phòng, phải quẹt thẻ mới vào được cơ. Thôi em đi về đi...”
Kiều Nam Gia: “Em...”
“Qua đây.”
Có tiếng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người. Bảo vệ quán net hơi sửng sốt, sau đó quay đầu lại thì thấy một bạn nam cao gầy mặc một cái áo thun màu trắng rộng thùng thình. Một tay cậu đút túi quần. Gương mặt câu đẹp nhưng lạnh như băng.
Trong ánh mắt khiếp sợ của bảo vệ, Kiều Nam Gia không thể không chạy theo đuổi kịp Bách Nhiên.
Kiều Nam Gia có thể tưởng tượng ra cơn sóng ngầm trong lòng đối phương dữ dội đến mức nào rồi.
Cô bất đắc dĩ đi theo vào trong. Bên trong không hỗn loạn như trong tưởng tượng của cô mà rất sạch. Chỉ là trong này có rất nhiều bạn học sinh, nhìn qua là biết học sinh trường Nhất Trung rồi. Kiều Nam Gia vội cúi đầu xuống, tạo khoảng cách với Bách Nhiên, giả vờ gẩy sợi tóc để che nửa gương mặt mình đi.
Bách Nhiên nhìn Kiều Nam Gia cứ sờ tới sờ lui trên cái trán không có tóc mái của mình.
“......”
Kiều Nam Gia không phát hiện Bách Nhiên nheo mắt với cái hành động kỳ lạ của mình trong suốt quá trình.
Địa điểm học bù không do Kiều Nam Gia quyết định. Nhưng thời gian học và nội dung học thì cô có thể quyết định. Kiều Nam Gia đã nghĩ xong tí nữa nên đối đáp với Bách Nhiên như nào. Cậu không để lòng mình vào việc học, Kiều Nam Gia có thể tìm lý do, đưa cho cậu vài đề luyện tập rồi bỏ đề chạy lấy người.
Hơn nữa...
Kiều Nam Gia đứng ở cửa phòng do dự. Cô sờ sờ quần áo mình, yên lặng thủ thỉ trong lòng rằng không được sợ.
Tới cũng tới rồi.
Còn sợ cái gì nữa?
Kiều Nam Gia đi theo Bách Nhiên vào trong phòng. Bên trong có hai bạn nam đang ngồi, là Chu Ngôn Quân và hai bạn nam Kiều Nam Gia không biết. Chu Ngôn Quân thấy Kiều Nam Gia thì nhiệt tình chào hỏi: “Ồ, cậu tới rồi đó hả?”
Kiều Nam Gia: “Ừm?”
Nhìn dáng vẻ chơi game khí thế ngất trời của bọn họ, đúng là không giống người đang định làm khó dễ cô.
Kiều Nam Gia yên tâm hơn hẳn. Cô càng khó hiểu hơn: Cuối cùng thì Bách Nhiên muốn làm gì?
Đang lúc Kiều Nam Gia cảm thấy khó hiểu, Bách Nhiên đặt sách lên trên bàn máy. Ba người còn lại thì đeo tai nghe bận chơi game. Dù cho trong phòng có thêm hai người nhưng trong này vẫn yên tĩnh hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Mặt Bách Nhiên vô cảm hất cằm: “Bắt đầu học bù.”
Beta: E. Coli
Thời tiết dạo gần đây dần ấm lên, có thể ngửi được một chút hương vị của mùa hè nóng nực. Ai cũng dần bỏ chiếc áo khoác đồng phục dày đi, mặc mát mẻ hơn, thậm chí có bạn còn mặc áo cộc tay nữa.
Chỉ có một người không hợp với bầu không khí xung quanh.
Sáng sớm hơi lạnh, trên mặt các bạn đều mang theo sự ủ rũ, uể oải ngồi học lại bài cũ. Kiều Nam Gia lau cái trán đầy mồ hôi của mình, run rẩy mở sách Sinh học ra.
Sau cuối tuần, độ hot của buổi đấu giá cứ tăng lên vù vù, nhất là Kiều Nam Gia. Chỉ trong thời gian một tiếng ngắn ngủi mà cô đã bị rất nhiều người chú ý.
Ai cũng thảo luận xem không biết Kiều Nam Gia sẽ cho Chu Ngôn Quân học bù như nào.
Ai có thể ngờ được sáng thứ hai, Kiều Nam Gia vừa xuất hiện, ai cũng quay đầu lại nhìn cô. Không phải vì Chu Ngôn Quân mà do chỉ có mình Kiều Nam Gia trong lớp là mặc áo đồng phục dày, bên trong không biết cô mặc thêm mấy lớp nữa, căng phồng cả lên. Cứ như cô đang mặc đồng phục mùa đông vậy!
Kiều Nam Gia lại lau mồ hôi trên trán mình.
... Nóng thật đó!
Ngô Ngọc ngồi đằng sau không nhịn được sự tò mò, cô nàng nhìn xung quanh, chắc chắn cô giáo chưa tới thì lấy bút chọc chọc lưng Kiều Nam Gia: “Nam Gia, Nam Gia!”
Giọng cô nàng rất nhỏ, Kiều Nam Gia quay đầu lại nhìn Ngô Ngọc. Cô cảm giác một động tác rất nhỏ thôi cũng làm cô nóng muốn nổ tung lên.
Trong lòng Kiều Nam Gia thầm nhủ: Tĩnh tâm thì sẽ mát hơn.
“Sao thế?” Kiều Nam Gia hỏi.
“Sao nay cậu mặc nhiều thế? Ai cũng nghĩ cậu sẽ mặc váy, mặc đồng phục mới, lên đồ lồng lộn như chuẩn bị đi dự tiệc cơ!” Mặt Ngô Ngọc hớn hở, cô nàng khua tay múa chân, “Như nữ chính trong phim truyền hình vậy, được cả trường hâm mộ, sau đó Chu Ngôn Quân sẽ làm trò trước mặt tất cả các bạn nữ...”
“Dừng, dừng lại!” Kiều Nam Gia vội bảo Ngô Ngọc dừng.
Không cần Ngô Ngọc nói hết, cô cũng biết Ngô Ngọc định nói gì.
Đây là chuyện về Chu Ngôn Quân sao?
Chuyện này nghiêm trọng hơn chuyện về Chu Ngôn Quân rất nhiều!
Kiều Nam Gia tình nguyện đối mặt với mấy bạn nữ điên cuồng còn hơn đối mặt với Bách Nhiên. Từ thứ sáu đến thứ hai, đêm nào cô cũng thức trắng đêm trằn trọc không ngủ được. Cứ nhắm mắt lại là Kiều Nam Gia nhớ đến chuyện giữa mình và Bách Nhiên.
Vì thế, sau khi món hàng mà Kiều Nam Gia đặt chuyển phát nhanh đến vào tối chủ nhật, chuyện đầu tiên cô làm sáng sớm nay chính là mặc bộ thần khí chống lại việc tác động vật lý lên người.
Đánh người sẽ không đánh mặt. Nếu không là lên đầu báo đó!
Kiều Nam Gia chỉ có thể cố gắng tự làm công tác chuẩn bị để bảo vệ bản thân.
Lúc học cấp hai, cô tận mắt thấy một cô bạn có tính cách yếu đuối trong lớp, học cũng khá thường được bị bạn nam ở lớp khác gọi ra ngoài dưới danh nghĩa là học bù. Lúc trở về, cô bạn đó vừa ngồi về chỗ vừa lau nước mắt.
Kiều Nam Gia nhìn thấy rõ cô bạn kia lau máu mũi, trên cánh tay cũng toàn vết bầm tím.
Chuyện đó đã để lại bóng ma rất lớn trong lòng Kiều Nam Gia, vì thế cô cảm thấy sợ trước bất cứ hành động xung đột nào. Kiều Nam Gia biết Bách Nhiên không phải là học sinh hư, động tí là đánh người, thậm chí cậu còn từng cứu cô nữa rồi.
Nhưng tiền đề Bách Nhiên cứu cô chính là cậu cho rằng nam thần trong lòng cô chính là cậu.
Bây giờ...
Kiều Nam Gia quyết định dứt khoát: Nếu bị đánh, cô sẽ không tránh. Vì đây là cô nợ Bách Nhiên QAQ.
Kiều Nam Gia trịnh trọng tuyên bố với Ngô Ngọc: “Cậu yên tâm đi. Tớ không có nở mày nở mặt, vênh váo đi lại trong trường như cậu nghĩ đâu!”
Ngô Ngọc hỏi: “Thế chuyện của cậu và Chu Ngôn Quân là sao?”
Kiều Nam Gia nghe vậy thì thở dài thườn thượt.
“Tất cả đều do học gây ra.“. Truyện Đông Phương
...
Cả ngày Kiều Nam Gia lúc nào cũng trong tình trạng chờ án xử, chờ Bách Nhiên gọi mình. Từ sáng đến trưa, từ trưa đến chiều nhưng cô vẫn chưa thấy bóng dáng cậu đâu. Điều này ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng tới trạng thái học tập của Kiều Nam Gia.
Thậm chí Kiều Nam Gia còn không thể tĩnh tâm làm một đề vật lý đơn giản vào tiết tự học buổi chiều.
Cuối cùng Kiều Nam Gia cũng có thể vào trong nhà vệ sinh nữ cởi thần khí chống va đập của mình ra. Vào lúc Kiều Nam Gia cảm thấy may mắn, cho rằng Bách Nhiên đã quên mất sự tồn tại của cô thì cô cầm điện thoại lên xem giờ, phát hiện ra năm phút trước Bách Nhiên đã gửi tin nhắn cho cô.
Là tên một quán net. Cậu muốn cô tan học xong thì qua đó.
Kiều Nam Gia: “......”
Sau khi im lặng một lúc lâu, Kiều Nam Gia ngồi xổm ở WC nữ một lát, nhìn tấm che suy nghĩ về cuộc đời. Ra khỏi WC nữ, Kiều Nam Gia lại khôi phục lại dáng vẻ căng phồng ban đầu của mình.
Kiều Nam Gia đeo cặp sách thong thả đi.
Đối mặt thôi!
Từ khi sinh ra đến giờ, Kiều Nam Gia sống rất có quy tắc, chưa bao giờ đi muộn về sớm bao giờ. Cô chưa từng chép bài tập, vẫn luôn là học sinh chăm chỉ, cần cù, ngoan ngoãn nhất trường.
Đến cả việc đến quán net, cô chỉ đến đó duy nhất một lần. Lần đó là do Thư Ấu vừa dỗ vừa dụ, sau đó lừa Kiều Nam Gia vào. Cả quá trình Kiều Nam Gia đều ngồi yên một chỗ, trong lòng vô cùng hối hận và tự trách.
Cô từng thề mình sẽ không vào đó thêm lần nào nữa. Ai ngờ được hai năm sau cô lại một mình đi vào cửa lớn của quán net.
Kiều Nam Gia cảm thấy không thở nổi.
Cô không tình nguyện, một đoạn đường dài mấy trăm mét thôi mà cô đi gần 20 phút. Kiều Nam Gia cứ do dự mãi không chịu vào, đến cả anh trai bảo vệ ngoài quán net cũng không nhìn nổi nữa, gọi Kiều Nam Gia: “Này em học sinh kia, mới đến hả?”
Ở xung quanh không có nhiều học sinh lắm, nhưng mà vẫn có. Kiều Nam Gia sợ người khác thấy, vội che mặt lại chạy nhanh tới: “Đúng ạ.”
“Có căn cước không?”
“Không, em không mang...” Hơn nữa cô còn chưa đủ 18 tuổi.
Kiều Nam Gia nhỏ giọng: “Em tới tìm người.”
Lần trước vào là do Thư Ấu biết ông chủ nên đưa Kiều Nam Gia đi vào bằng cửa sau. Ban đêm cũng không bị kiểm tra nên hai người vào rất ngon lành.
“Anh biết rồi.” Người kia cười, “Tìm người ra đón em đi, còn em không được vào một mình. Hơn nữa đi vào nhớ cởi áo đồng phục ra nhé!”
Kiều Nam Gia không ngờ trước được trường hợp xấu hổ này.
Cô vào không được mà ra cũng chẳng xong. Cô yên lặng đứng ở cửa một lát, sau đó rất bất đắc dĩ gửi tin nhắn qua Weibo cho Bách Nhiên. Kiều Nam Gia nghĩ hẳn là lúc này Bách Nhiên đang chơi máy tính. Nếu cậu trả lời tin nhắn chậm thì Kiều Nam Gia sẽ coi như cậu không đọc được tin nhắn, sau đó về nhà trước.
Kiều Nam Gia gửi tin nhắn cho cậu.
Anh trai bảo vệ đứng cửa nhìn Kiều Nam Gia thêm một lát. Cô bé trắng trẻo, gọn gàng trông rất đẹp. Anh ta không khỏi nói thêm hai câu: “Ai đưa em vào? Nếu không tìm được thì bảo anh anh đưa vào cũng được.”
“Không cần ạ, cảm ơn anh!” Kiều Nam Gia lễ phép từ chối.
Cô còn muốn về sớm một chút đó!
“Em định nhờ ai dẫn vào? Quán net tra khá nghiêm, người ta không cho học sinh vào đâu!” Nhìn dáng vẻ căng thẳng, mất tự nhiên của Kiều Nam Gia, trông cô chẳng giống học sinh thường đến quán net chút nào cả, người kia quan sát Kiều Nam Gia một lát rồi vẻ mặt trở nên nghi ngờ.
“Không phải em tới tìm Bách Nhiên đó chứ?”
“Dạ?”
Vẻ mặt Kiều Nam Gia kinh ngạc: “Cậu ấy bảo trước rồi ạ?”
Người kia mang vẻ mặt hiểu rõ: “Mấy em gái như em đều chạy đến quán net muốn diễn cảnh gặp nhau ngẫu nhiên. Nhưng Bách Nhiên ở trong phòng, phải quẹt thẻ mới vào được cơ. Thôi em đi về đi...”
Kiều Nam Gia: “Em...”
“Qua đây.”
Có tiếng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người. Bảo vệ quán net hơi sửng sốt, sau đó quay đầu lại thì thấy một bạn nam cao gầy mặc một cái áo thun màu trắng rộng thùng thình. Một tay cậu đút túi quần. Gương mặt câu đẹp nhưng lạnh như băng.
Trong ánh mắt khiếp sợ của bảo vệ, Kiều Nam Gia không thể không chạy theo đuổi kịp Bách Nhiên.
Kiều Nam Gia có thể tưởng tượng ra cơn sóng ngầm trong lòng đối phương dữ dội đến mức nào rồi.
Cô bất đắc dĩ đi theo vào trong. Bên trong không hỗn loạn như trong tưởng tượng của cô mà rất sạch. Chỉ là trong này có rất nhiều bạn học sinh, nhìn qua là biết học sinh trường Nhất Trung rồi. Kiều Nam Gia vội cúi đầu xuống, tạo khoảng cách với Bách Nhiên, giả vờ gẩy sợi tóc để che nửa gương mặt mình đi.
Bách Nhiên nhìn Kiều Nam Gia cứ sờ tới sờ lui trên cái trán không có tóc mái của mình.
“......”
Kiều Nam Gia không phát hiện Bách Nhiên nheo mắt với cái hành động kỳ lạ của mình trong suốt quá trình.
Địa điểm học bù không do Kiều Nam Gia quyết định. Nhưng thời gian học và nội dung học thì cô có thể quyết định. Kiều Nam Gia đã nghĩ xong tí nữa nên đối đáp với Bách Nhiên như nào. Cậu không để lòng mình vào việc học, Kiều Nam Gia có thể tìm lý do, đưa cho cậu vài đề luyện tập rồi bỏ đề chạy lấy người.
Hơn nữa...
Kiều Nam Gia đứng ở cửa phòng do dự. Cô sờ sờ quần áo mình, yên lặng thủ thỉ trong lòng rằng không được sợ.
Tới cũng tới rồi.
Còn sợ cái gì nữa?
Kiều Nam Gia đi theo Bách Nhiên vào trong phòng. Bên trong có hai bạn nam đang ngồi, là Chu Ngôn Quân và hai bạn nam Kiều Nam Gia không biết. Chu Ngôn Quân thấy Kiều Nam Gia thì nhiệt tình chào hỏi: “Ồ, cậu tới rồi đó hả?”
Kiều Nam Gia: “Ừm?”
Nhìn dáng vẻ chơi game khí thế ngất trời của bọn họ, đúng là không giống người đang định làm khó dễ cô.
Kiều Nam Gia yên tâm hơn hẳn. Cô càng khó hiểu hơn: Cuối cùng thì Bách Nhiên muốn làm gì?
Đang lúc Kiều Nam Gia cảm thấy khó hiểu, Bách Nhiên đặt sách lên trên bàn máy. Ba người còn lại thì đeo tai nghe bận chơi game. Dù cho trong phòng có thêm hai người nhưng trong này vẫn yên tĩnh hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Mặt Bách Nhiên vô cảm hất cằm: “Bắt đầu học bù.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.