Sau Khi Nhận Nhầm Nam Thần, Tôi Đã Bị Chú Ý
Chương 103: Ngoại truyện 6
Bất Tài Như Phó
15/06/2024
Edit: Minh An
Chuyện Kiều Nam Gia có bạn trai nhanh chóng được truyền đi.
Nghe nói ngoài gương mặt đẹp đẽ ra thì bạn trai Kiều Nam Gia chẳng có gì cả, lại còn ăn bám Kiều Nam Gia nữa. Vì thế Kiều Nam Gia không thể không đi làm thêm kiếm tiền nuôi sống bạn trai mình.
Sau khi tin đồn bị lan truyền, các bạn nhìn Kiều Nam Gia bằng ánh mắt vừa tò mò vừa tiếc thương. Vì thế chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Kiều Nam Gia đã được nhiều người biết đến.
Kiều Nam Gia chẳng cần dùng não cũng biết ai làm chuyện nào.
Chuyện này không phải tốt mà cũng chẳng phải xấu. Tuy rằng mưa gió bão bùng xung quanh Kiều Nam Gia chưa ngừng nhưng với cô mà nói thì chuyện này giúp cô đuổi không ít bạn nam thả thính cô, đây là một chuyện không thể tốt hơn.
Học xong, về ký túc xá, mọi người đều chuẩn bị giở sách ra ngồi học. Kiều Nam Gia yên lặng lấy sách vở trong ba lô ra để học.
Cô càng bình tĩnh thì người ta càng thấy tò mò. Ôn Ngọc và Trần Niếp Niếp không nhịn nổi nữa, hai người ghé qua hỏi nọ hỏi kia.
“Bạn trai cậu là bạn cùng lớp cũ hả?”
“Hai người yêu nhau từ bao giờ thế?”
“Cậu ấy đẹp như vậy, cậu có trở thành tình địch của các bạn nữ không?”
“Nam Gia, Nam Gia, cậu mau nói đi!”
Kiều Nam Gia bị hai người gặng hỏi, cô vô cùng bất đắc dĩ kể sơ qua câu chuyện lúc trước.
Nhưng hai người đối diện nghe xong thì che mặt kêu “Á á á”, luôn miệng kêu trời kêu đất, ăn cơm chó đến ngập họng.
Kiều Nam Gia dở khóc dở cười.
“Không lãng mạn như các cậu nghĩ đâu.”
“Tớ kệ, tớ cũng muốn có bạn trai như vậy. Gia Gia, cậu ấy còn anh em gì không? Giới thiệu cho tớ với!”
Ôn Ngọc ôm chặt tay Kiều Nam Gia rồi lắc, cô nàng định giở trò xấu thì bị Trần Niếp Niếp đánh cho một cái, chê rằng cô nàng mặt dày.
Hai người vây quanh vui đùa với Kiều Nam Gia, phòng ký túc vô cùng náo nhiệt.
Bầu không khí thân thiện lập tức biến mất sau khi Lâm Thiên Thiên bước vào ký túc.
Khác với dáng vẻ cau có nhăn nhó bình thường, hôm nay trông Lâm Thiên Thiên tươi tỉnh một cách kỳ lạ, mặt mũi sáng bừng lên.
Đến cả hôm trước khi nghe Kiều Nam Gia bị mọi người nói sau lưng cô ta cũng không vui đến vậy.
Lâm Thiên Thiên không để ý tới bầu không khí xấu hổ trong ký túc xá.
Ngược lại.
Lâm Thiên Thiên chủ động nói chuyện với ba người còn lại: “Chiều thứ bảy này các cậu có thời gian không?”
Ôn Ngọc khó hiểu: “Sao thế?”
“Chẳng có gì đâu.” Lâm Thiên Thiên vén tóc, “Bạn trai tớ là Lạc Tử Nam học khoa nghệ thuật. Chắc các cậu cũng biết cậu ấy. Cậu ấy bảo tớ là nếu yêu nhau rồi thì nên mời bạn cùng phòng của tớ một bữa cho phải phép.”
“Ui, là Lạc Tử Nam hả?”
“Là bạn nam thổi saxophone hôm làm lễ nhập học sao? Cậu ấy siêu đẹp trai.”
Có lẽ không ngờ Lâm Thiên Thiên có bạn trai nhanh như thế nên hai người không khỏi cảm thán. Tuy rằng các cô không thích Lâm Thiên Thiên nhưng vẫn cảm thấy khá hứng thú với những chuyện như này.
Còn vụ ăn uống kia thì thôi dẹp đi.
“Không cần phải mời bọn tớ ăn như vậy đâu. Chúc mừng các cậu nhé!”
“Đúng rồi, không cần mời bọn tớ đâu!”
Lâm Thiên Thiên nhíu mày, cô ta khó giấu nổi sự đau lòng: “Có phải các cậu không thích tớ không?”
“Ấy, cậu đừng nói thế!”
Dù có không thích thật cũng không nói ra bằng mồm đâu.
“Thế cả ba cậu đều đi đi, coi như phòng chúng ta đi liên hoan. Các cậu đừng coi cậu ấy là người ngoài, bạn trai thì phải vậy chứ, các cậu thấy phải không?”
Vì là bạn cùng ký túc, hơn nữa cuối tuần này không ai bận nên đành phải đồng ý.
Kiều Nam Gia định lấy Bách Nhiên làm cớ để không đi, nhưng buổi liên hoan này được tổ chức trên danh nghĩa là liên hoan của phòng ký túc, vì thế cô cũng không tiện từ chối.
Nhìn dáng vẻ sung sướng của Lâm Thiên Thiên, hẳn là cô đang yêu đương với một chàng trai giỏi giang. Cũng chỉ là khoe thôi, chẳng có việc gì to tát cả.
Cuối tuần Bách Nhiên có việc, chẳng biết bao giờ hai người mới có cơ hội gặp nhau.
Kiều Nam Gia định đi tìm cậu nhưng bị Lâm Thiên Thiên cản đường nên cô đành phải đẩy sang hôm chủ nhật.
Giữa trưa thứ bảy, Lâm Thiên Thiên đã bắt đầu trang điểm rồi, cô chỉnh tóc hết tới một tiếng. Ôn Ngọc và Trần Niếp Niếp cũng bắt đầu thay quần áo, chỉ có Kiều Nam Gia vẫn ngồi yên làm bài tập.
Nội dung rất đơn giản, không khó như cô tưởng tượng.
“Nam Gia, cậu cũng mau chuẩn bị đi!”
“À, rồi rồi!”
Cái chuẩn bị của Kiều Nam Gia là thay một bộ thể dục.
Chạng vạng, cả ký túc xá bắt đầu đi. Nghe Lâm Thiên Thiên nói thì chỗ ăn cơm cách khá xa, trùng hợp Lạc Tử Nam ở gần đây nên cậu sẽ lái xe chở mọi người đi.
Dù sao cũng đều là những cô gái chưa trưởng thành. Có mấy bạn sinh viên năm nhất nào có xe riêng đâu, lại còn là con Audi mới tinh nữa chứ. Vì thế có mấy bạn bắt đầu bị bất ngờ.
Lâm Thiên Thiên ra dáng nữ chủ nhân, cô nhiệt tình mời các bạn ngồi vào ghế sau, còn mình thì ngồi vào ghế phụ rồi rải cơm chó. Giọng điệu hai người khá thân mật, chắc là gần đây cô nàng luôn nói chuyện với Lạc Tử Nam.
Lạc Tử Nam chào ba người còn lại.
Đúng là trông cậu khá điển trai, tuấn tú, lịch sự. Cách ăn mặc cũng rất hợp mốt. Ánh mắt cậu dừng một lát trên người Kiều Nam Gia một chút rồi “Ồ” một cái rõ dài.
“Cậu là Kiều Nam Gia à?”
Biểu cảm của cậu như thế cho thấy rõ rằng Lâm Thiên Thiên nhắc đến Kiều Nam Gia sau lưng cô không ít lần.
Kiều Nam Gia bình tĩnh đáp lời: “Ừ, tớ là Kiều Nam Gia.”
Dáng vẻ bình tĩnh này của cô còn đẹp hơn trong tưởng tượng của Lạc Tử Nam. Cậu ta không khỏi cảm thấy hứng thú với cô, lời nói và cử chỉ cũng nhiệt tình hơn nhiều.
Lâm Thiên Thiên lập tức xụ mặt xuống.
Kiều Nam Gia biết quan sát. Cả quá trình cô chỉ cúi đầu xem điện thoại, không tiếp chuyện cũng không nhìn nhiều để Lâm Thiên Thiên đỡ nói này nói nọ cô.
Lạc Tử Nam cũng nhận ra thái độ lạnh lùng của Kiều Nam Gia. Lúc này cậu ta mới nghiêm chỉnh hơn chút.
Xe đi tầm hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng đến nhà hàng. Mọi người vốn nghĩ rằng món quý nhất cũng chỉ là đồ tươi vớt từ biển lên, ăn xong cũng không tới hơn trăm. Không ngờ nhà hàng trước mắt đắt đỏ đến vậy, tấm biển của nhà hàng vô cùng chói mắt. Ôn Ngọc không khỏi do dự, cô nàng hỏi nhỏ: “Ăn ở đây có ổn không vậy?”
“Thoải mái.” Lâm Thiên Thiên thoải mái đáp lời, cứ như cô mới là người mời khách, “Ăn một bữa cũng chỉ tầm mấy ngàn thôi. Tử Nam là khách quen ở chỗ này.”
Được nhắc đến tên, Lạc Tử Nam rụt rè gật đầu: “Ba tớ quen giám đốc ở đây nên giảm giá được.”
“Ồ!” Bữa ăn này tương đương với tiền sinh hoạt một tháng của Ôn Ngọc. Nhà cô nàng cũng không quá dư dả, ba mẹ cô nàng cũng quản chặt, vì thế cô nàng không nhịn được mà líu lưỡi, “Bạn trai cậu giỏi thật đấy!”
“Cũng thường thôi.” Được khen, Lâm Thiên Thiên sung sướng cười tươi.
Kiều Nam Gia không định lợi dụng người khác, cô khách sáo nói: “Các cậu mời khách không cần mời ở nơi đắt đỏ như này. Chỉ ăn một bữa vui thôi, không cần tiêu nhiều tiền đến thế này đâu.”
“Đúng rồi đấy.” Trần Niếp Niếp cũng gật đầu: “Đi ăn một bữa lẩu là được rồi, không cần ăn sang như này đâu.”
“Không sao đâu.”
Được mấy bạn nữ vây quanh, hơn nữa trong buổi chiều tà, trông Kiều Nam Gia càng đẹp hơn, Lạc Tử Nam nhìn mà sướng lâng lâng. Mỗi tháng cậu được cho vài vạn tiền tiêu vặt, mấy ngàn nho nhỏ này cậu vẫn trả được.
Cậu hào phóng vung tay: “Chỉ là một bữa cơm thôi mà, các cậu đừng khách sáo nữa! Ăn xong rồi tớ đưa các cậu tới công viên giải trí gần đây dạo chơi. Tầm này đang vui lắm!”
Không khuyên được nên mấy người đành vào trong nhà hàng.
Kiều Nam Gia tính qua thì thấy bữa này tốn kha khá tiền, cô nghĩ mình nên tìm lý do để trả lại tiền. Cô không muốn nợ người khác, ăn ké thì phải để người ta lợi dụng mình. Về sau nhỡ cô có mâu thuẫn với Lâm Thiên Thiên thì khó nói chuyện với nhau được nữa.
Nhìn dáng vẻ vui vẻ của Ôn Ngọc, Kiều Nam Gia mím môi không nói lời nào.
Những lúc như này cô không nên nói những lời làm mất hứng.
Sau khi ngồi xuống, mấy người bắt đầu gọi món.
Kiều Nam Gia nhìn thực đơn đắt đỏ. Dù cho đây chẳng phải tiền cô nhưng cô cũng thấy xót. Lạc Tử Nam bảo mấy cô không cần khách sáo, cứ gọi món thoải mái. Kiều Nam Gia bảo tùy mọi người rồi bảo những người còn lại gọi món. Ôn Ngọc gọi hai món, Trần Niếp Niếp đưa thẳng thực đơn cho Lâm Thiên Thiên để cô gọi.
Lâm Thiên Thiên nhìn thoáng qua Lạc Tử Nam. Lạc Tử Nam cười tủm tỉm, nói: “Hôm nay em làm chủ, anh chỉ phụ trách chi tiền thôi!”
Nghe xong, Lâm Thiên Thiên hất cằm, chỉ vào vài món trong thực đơn.
Lạc Tử Nam còn rót trà cho mọi người uống.
Đây chỉ là tầng một thôi. Tầng hai còn đắt hơn, một bữa trên đó cũng phải tầm mấy vạn.
Lạc Tử Nam thong thả nói, dọa mấy cô gái xung quanh sửng sốt. Kiều Nam Gia cúi đầu uống trà, thỉnh thoảng cô cười một cái.
Vào lúc ở chung với những người không hợp mình như này, cô càng thấy nhớ Bách Nhiên hơn.
Chỉ là không biết lúc này Bách Nhiên đang làm gì.
Chuyện Kiều Nam Gia có bạn trai nhanh chóng được truyền đi.
Nghe nói ngoài gương mặt đẹp đẽ ra thì bạn trai Kiều Nam Gia chẳng có gì cả, lại còn ăn bám Kiều Nam Gia nữa. Vì thế Kiều Nam Gia không thể không đi làm thêm kiếm tiền nuôi sống bạn trai mình.
Sau khi tin đồn bị lan truyền, các bạn nhìn Kiều Nam Gia bằng ánh mắt vừa tò mò vừa tiếc thương. Vì thế chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Kiều Nam Gia đã được nhiều người biết đến.
Kiều Nam Gia chẳng cần dùng não cũng biết ai làm chuyện nào.
Chuyện này không phải tốt mà cũng chẳng phải xấu. Tuy rằng mưa gió bão bùng xung quanh Kiều Nam Gia chưa ngừng nhưng với cô mà nói thì chuyện này giúp cô đuổi không ít bạn nam thả thính cô, đây là một chuyện không thể tốt hơn.
Học xong, về ký túc xá, mọi người đều chuẩn bị giở sách ra ngồi học. Kiều Nam Gia yên lặng lấy sách vở trong ba lô ra để học.
Cô càng bình tĩnh thì người ta càng thấy tò mò. Ôn Ngọc và Trần Niếp Niếp không nhịn nổi nữa, hai người ghé qua hỏi nọ hỏi kia.
“Bạn trai cậu là bạn cùng lớp cũ hả?”
“Hai người yêu nhau từ bao giờ thế?”
“Cậu ấy đẹp như vậy, cậu có trở thành tình địch của các bạn nữ không?”
“Nam Gia, Nam Gia, cậu mau nói đi!”
Kiều Nam Gia bị hai người gặng hỏi, cô vô cùng bất đắc dĩ kể sơ qua câu chuyện lúc trước.
Nhưng hai người đối diện nghe xong thì che mặt kêu “Á á á”, luôn miệng kêu trời kêu đất, ăn cơm chó đến ngập họng.
Kiều Nam Gia dở khóc dở cười.
“Không lãng mạn như các cậu nghĩ đâu.”
“Tớ kệ, tớ cũng muốn có bạn trai như vậy. Gia Gia, cậu ấy còn anh em gì không? Giới thiệu cho tớ với!”
Ôn Ngọc ôm chặt tay Kiều Nam Gia rồi lắc, cô nàng định giở trò xấu thì bị Trần Niếp Niếp đánh cho một cái, chê rằng cô nàng mặt dày.
Hai người vây quanh vui đùa với Kiều Nam Gia, phòng ký túc vô cùng náo nhiệt.
Bầu không khí thân thiện lập tức biến mất sau khi Lâm Thiên Thiên bước vào ký túc.
Khác với dáng vẻ cau có nhăn nhó bình thường, hôm nay trông Lâm Thiên Thiên tươi tỉnh một cách kỳ lạ, mặt mũi sáng bừng lên.
Đến cả hôm trước khi nghe Kiều Nam Gia bị mọi người nói sau lưng cô ta cũng không vui đến vậy.
Lâm Thiên Thiên không để ý tới bầu không khí xấu hổ trong ký túc xá.
Ngược lại.
Lâm Thiên Thiên chủ động nói chuyện với ba người còn lại: “Chiều thứ bảy này các cậu có thời gian không?”
Ôn Ngọc khó hiểu: “Sao thế?”
“Chẳng có gì đâu.” Lâm Thiên Thiên vén tóc, “Bạn trai tớ là Lạc Tử Nam học khoa nghệ thuật. Chắc các cậu cũng biết cậu ấy. Cậu ấy bảo tớ là nếu yêu nhau rồi thì nên mời bạn cùng phòng của tớ một bữa cho phải phép.”
“Ui, là Lạc Tử Nam hả?”
“Là bạn nam thổi saxophone hôm làm lễ nhập học sao? Cậu ấy siêu đẹp trai.”
Có lẽ không ngờ Lâm Thiên Thiên có bạn trai nhanh như thế nên hai người không khỏi cảm thán. Tuy rằng các cô không thích Lâm Thiên Thiên nhưng vẫn cảm thấy khá hứng thú với những chuyện như này.
Còn vụ ăn uống kia thì thôi dẹp đi.
“Không cần phải mời bọn tớ ăn như vậy đâu. Chúc mừng các cậu nhé!”
“Đúng rồi, không cần mời bọn tớ đâu!”
Lâm Thiên Thiên nhíu mày, cô ta khó giấu nổi sự đau lòng: “Có phải các cậu không thích tớ không?”
“Ấy, cậu đừng nói thế!”
Dù có không thích thật cũng không nói ra bằng mồm đâu.
“Thế cả ba cậu đều đi đi, coi như phòng chúng ta đi liên hoan. Các cậu đừng coi cậu ấy là người ngoài, bạn trai thì phải vậy chứ, các cậu thấy phải không?”
Vì là bạn cùng ký túc, hơn nữa cuối tuần này không ai bận nên đành phải đồng ý.
Kiều Nam Gia định lấy Bách Nhiên làm cớ để không đi, nhưng buổi liên hoan này được tổ chức trên danh nghĩa là liên hoan của phòng ký túc, vì thế cô cũng không tiện từ chối.
Nhìn dáng vẻ sung sướng của Lâm Thiên Thiên, hẳn là cô đang yêu đương với một chàng trai giỏi giang. Cũng chỉ là khoe thôi, chẳng có việc gì to tát cả.
Cuối tuần Bách Nhiên có việc, chẳng biết bao giờ hai người mới có cơ hội gặp nhau.
Kiều Nam Gia định đi tìm cậu nhưng bị Lâm Thiên Thiên cản đường nên cô đành phải đẩy sang hôm chủ nhật.
Giữa trưa thứ bảy, Lâm Thiên Thiên đã bắt đầu trang điểm rồi, cô chỉnh tóc hết tới một tiếng. Ôn Ngọc và Trần Niếp Niếp cũng bắt đầu thay quần áo, chỉ có Kiều Nam Gia vẫn ngồi yên làm bài tập.
Nội dung rất đơn giản, không khó như cô tưởng tượng.
“Nam Gia, cậu cũng mau chuẩn bị đi!”
“À, rồi rồi!”
Cái chuẩn bị của Kiều Nam Gia là thay một bộ thể dục.
Chạng vạng, cả ký túc xá bắt đầu đi. Nghe Lâm Thiên Thiên nói thì chỗ ăn cơm cách khá xa, trùng hợp Lạc Tử Nam ở gần đây nên cậu sẽ lái xe chở mọi người đi.
Dù sao cũng đều là những cô gái chưa trưởng thành. Có mấy bạn sinh viên năm nhất nào có xe riêng đâu, lại còn là con Audi mới tinh nữa chứ. Vì thế có mấy bạn bắt đầu bị bất ngờ.
Lâm Thiên Thiên ra dáng nữ chủ nhân, cô nhiệt tình mời các bạn ngồi vào ghế sau, còn mình thì ngồi vào ghế phụ rồi rải cơm chó. Giọng điệu hai người khá thân mật, chắc là gần đây cô nàng luôn nói chuyện với Lạc Tử Nam.
Lạc Tử Nam chào ba người còn lại.
Đúng là trông cậu khá điển trai, tuấn tú, lịch sự. Cách ăn mặc cũng rất hợp mốt. Ánh mắt cậu dừng một lát trên người Kiều Nam Gia một chút rồi “Ồ” một cái rõ dài.
“Cậu là Kiều Nam Gia à?”
Biểu cảm của cậu như thế cho thấy rõ rằng Lâm Thiên Thiên nhắc đến Kiều Nam Gia sau lưng cô không ít lần.
Kiều Nam Gia bình tĩnh đáp lời: “Ừ, tớ là Kiều Nam Gia.”
Dáng vẻ bình tĩnh này của cô còn đẹp hơn trong tưởng tượng của Lạc Tử Nam. Cậu ta không khỏi cảm thấy hứng thú với cô, lời nói và cử chỉ cũng nhiệt tình hơn nhiều.
Lâm Thiên Thiên lập tức xụ mặt xuống.
Kiều Nam Gia biết quan sát. Cả quá trình cô chỉ cúi đầu xem điện thoại, không tiếp chuyện cũng không nhìn nhiều để Lâm Thiên Thiên đỡ nói này nói nọ cô.
Lạc Tử Nam cũng nhận ra thái độ lạnh lùng của Kiều Nam Gia. Lúc này cậu ta mới nghiêm chỉnh hơn chút.
Xe đi tầm hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng đến nhà hàng. Mọi người vốn nghĩ rằng món quý nhất cũng chỉ là đồ tươi vớt từ biển lên, ăn xong cũng không tới hơn trăm. Không ngờ nhà hàng trước mắt đắt đỏ đến vậy, tấm biển của nhà hàng vô cùng chói mắt. Ôn Ngọc không khỏi do dự, cô nàng hỏi nhỏ: “Ăn ở đây có ổn không vậy?”
“Thoải mái.” Lâm Thiên Thiên thoải mái đáp lời, cứ như cô mới là người mời khách, “Ăn một bữa cũng chỉ tầm mấy ngàn thôi. Tử Nam là khách quen ở chỗ này.”
Được nhắc đến tên, Lạc Tử Nam rụt rè gật đầu: “Ba tớ quen giám đốc ở đây nên giảm giá được.”
“Ồ!” Bữa ăn này tương đương với tiền sinh hoạt một tháng của Ôn Ngọc. Nhà cô nàng cũng không quá dư dả, ba mẹ cô nàng cũng quản chặt, vì thế cô nàng không nhịn được mà líu lưỡi, “Bạn trai cậu giỏi thật đấy!”
“Cũng thường thôi.” Được khen, Lâm Thiên Thiên sung sướng cười tươi.
Kiều Nam Gia không định lợi dụng người khác, cô khách sáo nói: “Các cậu mời khách không cần mời ở nơi đắt đỏ như này. Chỉ ăn một bữa vui thôi, không cần tiêu nhiều tiền đến thế này đâu.”
“Đúng rồi đấy.” Trần Niếp Niếp cũng gật đầu: “Đi ăn một bữa lẩu là được rồi, không cần ăn sang như này đâu.”
“Không sao đâu.”
Được mấy bạn nữ vây quanh, hơn nữa trong buổi chiều tà, trông Kiều Nam Gia càng đẹp hơn, Lạc Tử Nam nhìn mà sướng lâng lâng. Mỗi tháng cậu được cho vài vạn tiền tiêu vặt, mấy ngàn nho nhỏ này cậu vẫn trả được.
Cậu hào phóng vung tay: “Chỉ là một bữa cơm thôi mà, các cậu đừng khách sáo nữa! Ăn xong rồi tớ đưa các cậu tới công viên giải trí gần đây dạo chơi. Tầm này đang vui lắm!”
Không khuyên được nên mấy người đành vào trong nhà hàng.
Kiều Nam Gia tính qua thì thấy bữa này tốn kha khá tiền, cô nghĩ mình nên tìm lý do để trả lại tiền. Cô không muốn nợ người khác, ăn ké thì phải để người ta lợi dụng mình. Về sau nhỡ cô có mâu thuẫn với Lâm Thiên Thiên thì khó nói chuyện với nhau được nữa.
Nhìn dáng vẻ vui vẻ của Ôn Ngọc, Kiều Nam Gia mím môi không nói lời nào.
Những lúc như này cô không nên nói những lời làm mất hứng.
Sau khi ngồi xuống, mấy người bắt đầu gọi món.
Kiều Nam Gia nhìn thực đơn đắt đỏ. Dù cho đây chẳng phải tiền cô nhưng cô cũng thấy xót. Lạc Tử Nam bảo mấy cô không cần khách sáo, cứ gọi món thoải mái. Kiều Nam Gia bảo tùy mọi người rồi bảo những người còn lại gọi món. Ôn Ngọc gọi hai món, Trần Niếp Niếp đưa thẳng thực đơn cho Lâm Thiên Thiên để cô gọi.
Lâm Thiên Thiên nhìn thoáng qua Lạc Tử Nam. Lạc Tử Nam cười tủm tỉm, nói: “Hôm nay em làm chủ, anh chỉ phụ trách chi tiền thôi!”
Nghe xong, Lâm Thiên Thiên hất cằm, chỉ vào vài món trong thực đơn.
Lạc Tử Nam còn rót trà cho mọi người uống.
Đây chỉ là tầng một thôi. Tầng hai còn đắt hơn, một bữa trên đó cũng phải tầm mấy vạn.
Lạc Tử Nam thong thả nói, dọa mấy cô gái xung quanh sửng sốt. Kiều Nam Gia cúi đầu uống trà, thỉnh thoảng cô cười một cái.
Vào lúc ở chung với những người không hợp mình như này, cô càng thấy nhớ Bách Nhiên hơn.
Chỉ là không biết lúc này Bách Nhiên đang làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.