Sau Khi Nhận Nhầm Nam Thần, Tôi Đã Bị Chú Ý
Chương 70: Thi không tốt
Bất Tài Như Phó
01/05/2024
Edit: E. Coli
Beta: Minh An
Một bên đầy sóng gió, một bên là sóng yên biển lặng.
Kiều Nam Gia vẫn giữ nguyên tần suất dạy bù mỗi tuần cho Bách Nhiên, cô cũng dần nhớ mặt các cô chú làm việc ở biệt thự nhà Bách Nhiên. Ai cũng thích cô, nếu không cho cô đồ ăn vặt thì nói chuyện phiếm với cô.
Bách Nhiên nhìn thấy cảnh đó, cậu hừ một cái nhưng không nói gì.
Trong ánh hoàng hôn, cậu xoay người, tựa vào lan can nhìn xuống hồ bơi lấp lánh, nhưng khóe môi lại cong lên độ cong hiếm thấy.
Còn một tuần nữa là thi cuối kỳ.
Gần đây Kiều Nam Gia căng thẳng hơn tất cả mọi người, căng thẳng đến mức mà cô - một người không hay bị mất ngủ lại bị mất ngủ. Sáng sớm, Kiều Nam Gia xuất hiện trong lớp với quầng thâm dưới mắt làm lớp trưởng hơi sợ.
Lớp trưởng cầm bài thi đi đến, quan tâm hỏi han cô: “Cậu bị sao vậy?”
“Tớ không sao...”
Kiều Nam Gia như linh hồn du đãng bay đến chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống, một lúc sau cô mới tỉnh táo trở lại.
“Chắc do sắp thi rồi.” Nhưng cũng không đến mức mà đêm nào cô cũng mơ thấy kết thi của Bách Nhiên quá kém rồi cậu tẩn cô một trận ra hồn.
Nhớ lại những cảnh trong mơ, Kiều Nam Gia sợ run lên.
Nếu nó mà thành hiện thực thì sợ thật đấy!
Vẻ mặt lớp trưởng lo lắng: “Tớ nói thật, với trình độ của cậu thì cậu không nên lo lắng, gần đây thành tích của cậu rất tốt, nhất là toán, ngày càng giỏi hơn. Bây giờ cậu chỉ cần điều chỉnh lại trạng thái nữa là ổn rồi.”
“Cảm ơn cậu.” Nhưng cái cô lo không phải là kết quả thi của mình.
Với kỳ thi này cô luôn giữ thái độ bình tĩnh, gần như chưa bao giờ có biểu hiện bất thường.
Lớp trưởng thở dài, cậu cười khổ: “Tớ mới là người phải lo lắng đây. Dù sao vẫn còn Lục Tiểu Đồng theo sát phía sau tớ, chẳng bù cho cậu, lúc nào kết quả cũng ổn định.”
Giờ Kiều Nam Gia cũng không có thời gian để cãi nhau với Lục Tiểu Đồng. Cô bận học cả ngày, gần như cả sáng lẫn tối.
Tuy nhiên, theo tình hình xếp hạng hiện tại, rất có thể Lục Tiểu Đồng và lớp trưởng đều không thể vào được lớp một.
Bản chuyển ngữ chỉ được đăng duy nhất tại WordPress: montymonsterschool.wordpress.com và Wattpad montymonsterschool. Các bạn vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ để ủng hộ công sức của editor.
Lần cạnh tranh này quả là khốc liệt.
Tuy vậy, Kiều Nam Gia vẫn an ủi cậu: “Không sao đâu, chỉ cần cậu cố gắng thì cậu chắc chắn sẽ vào được.”
Hai người đang nói chuyện, cô Trần bước vào vẫy tay ra hiệu các học sinh đang đứng ở lối đi vào trong lớp.
“Cô đến đây để phổ biến lại quy chế thi.”
Không khí của kỳ thi học kỳ cuối năm thứ hai trung học thậm chí còn căng thẳng hơn cả kỳ thi tuyển sinh đại học. Bởi vì sau kỳ nghỉ hè, mỗi lớp sẽ trải qua một đợt xếp lại học sinh, có khả năng sẽ bị xếp vào lớp kém nếu không thi cẩn thận.
Nhìn bề ngoài thì nói sẽ không phân lớp dựa trên kết quả học tập, nhưng làm gì có trường nào không có lớp trọng điểm và lớp bình thường?
Ngày cuối cùng trước khi thi.
Trong giờ ra chơi, Kiều Nam Gia nghiêm túc gọt bút chì.
Đây là chiếc bút may mắn của cô, chỉ khi nào thi cô mới lấy ra. Hơn nữa, dùng chiếc bút này, lần nào cô cũng thi một cách xuất sắc.
“Học sinh giỏi, sớm thế này mà cậu đã chuẩn bị vũ khí rồi sao?”
Lớp phó thể dục Vu Lan nói đùa.
Kiều Nam Gia cong môi, cô cười tủm tỉm: “Đúng vậy, người công nhân muốn làm tốt công việc của mình thì đầu tiên phải mài giũa dụng cụ, cậu thấy đúng không?”
“Uầy, ghê nha!” Vu Lan nhướng mày trêu chọc: “Không biết anh Chu của chúng ta luyện tập thế nào rồi? Liệu năm nay có thể chạy đua vào lớp trọng điểm được không?”
Nhắc tới Chu Ngôn Quân, tất cả các bạn nữ xung quanh đều tỏ vẻ ngưỡng mộ: “Đúng vậy nha. Mà Nam Gia chẳng bao giờ kể cho bọn tớ nghe hai người học bù như nào, làm bọn tớ cứ nghĩ hai người đang hẹn hò đấy!”
Kiều Nam Gia nghĩ thầm, nếu thật sự học bù cùng Chu Ngôn Quân thì cô cũng sẽ sẵn sàng chia sẻ câu chuyện học bù với người khác.
Nhưng đáng tiếc, người đó lại là Bách Nhiên...
Kiều Nam Gia đành mỉm cười, trả lời như được lập trình sẵn: “Cậu ấy vẫn như cũ thôi, tớ cũng chỉ đến học với cậu ấy được vài lần với cả giảng cũng không quá tốt, dù sao đợt này thời gian cũng gấp quá.”
“Cũng đúng, giờ cuối kỳ rồi, kể cả Bách Nhiên có muốn tớ học bù cùng cậu ấy tớ cũng không chuyên tâm dạy nổi.”
“Xì, cậu mơ đẹp đấy!”
“Cậu uống mấy cốc rượu mà say vậy rồi?”
Mấy bạn cười nói với nhau lập tức khiến một số người bật cười. Thay vì nói về việc Bách Nhiên có nhờ người học bù không, sao không nghĩ đến khi nào người ngoài hành tinh sẽ tấn công cơ chứ?
Nhắc tới Bách Nhiên, Kiều Nam Gia có tật giật mình, cô giả vờ cúi đầu gọt bút làm như không nghe thấy mọi người nói gì hết.
Cô cẩn thận gọt hai cây bút chì, một cây bút chì mới và một cây bút chì cũ.
Cô bọc phần đã gọt đi vào trong giấy vệ sinh và ném chúng vào thùng rác.
Buổi chiều tan học, các học sinh phải ở lại để tổng vệ sinh và sắp xếp lại bàn ghế. Vài cán bộ lớp ở lại đến tận cuối, tất cả đều bận rộn dán số báo danh. Trên bàn Kiều Nam Gia vẫn còn một số đồ vật chưa được thu dọn, bàn được đẩy lên, tất cả đồ trên bàn đều bị rơi xuống.
Kiều Nam Gia quay người thì thấy Lục Tiểu Đồng giúp cô nhặt đồ để lên bàn.
Hiếm khi Lục Tiểu Đồng có ý tốt, Kiều Nam Gia cười tươi cảm kích: “Cảm ơn cậu.”
Mặt Lục Tiểu Đồng không biểu cảm, cô đút tay vào túi, không tiếp lời Kiều Nam Gia mà quay đầu rời đi.
Kiều Nam Gia đi đến thu dọn, tự nhiên cô cảm giác như bút bị ngắn lại một chút. Sau khi kiểm tra, chắc chắn bút không bị gãy. Để đồ không bị rơi nữa mà Kiều Nam Gia cẩn thận cất vào trong hộp bút.
Nếu bút chì bị gãy thì vào trong phòng thi thì toang.
Sau khi sắp xếp xong phòng thi, Kiều Nam Gia không về nhà luôn như thường lệ mà đi đến sân bóng rổ. Bác bảo vệ nhớ mặt Kiều Nam Gia, cho cô đi vào, dọc đường Kiều Nam Gia bước nhanh, đến sân bóng rổ thì cô thấy Bách Nhiên đang tập bóng rổ.
Mỗi cú ném đều chính xác, động tác rất chuyên nghiệp.
Bách Nhiên nhìn thấy Kiều Nam Gia, bóng ném vào rổ quay vòng trên thành rổ rồi rơi xuống.
Nếu cậu nhớ không lầm thì hôm nay không cần học bù.
Kiều Nam Gia lấy hết can đảm tiến lên, bắt gặp ánh mắt của cậu: “Hôm nay tớ đến cổ vũ cậu.”
Cô đã nhìn thấy sự tiến bộ trong tháng này của Bách Nhiên, cậu nên được khen thưởng vì sự chăm chỉ của mình. Cô chỉ hy vọng lần này cậu sẽ thi thật tốt.
Bách Nhiên nhướng mày, trên mặt không có biểu cảm gì nhưng Kiều Nam Gia có thể cảm nhận rõ rằng cậu đang rất vui.
“Tạm chấp nhận được.”
“À đúng rồi... Có cái này.” Kiều Nam Gia lấy trong cặp một cái túi ra. Bên trong có hai cái bút chì được gọt nhọn, thước, tẩy và hai cái bút đen.
Kiều Nam Gia nói: “Tớ sợ cậu quên, tất cả những cái này đều là đồ cần mang vào phòng thi.”
Vẻ mặt Bách Nhiên tỏ vẻ chê bai nhưng cậu vẫn đưa tay nhận. Cậu nâng cằm nhìn, giọng nói bình tĩnh: “Tôi còn tưởng cái gì.”
Bản chuyển ngữ chỉ được đăng duy nhất tại WordPress: montymonsterschool.wordpress.com và Wattpad montymonsterschool. Các bạn vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ để ủng hộ công sức của editor.
Kiều Nam Gia cũng nghĩ rằng tặng túi văn phòng phẩm để đi thi thì cũng hơi ngốc thật.
Nhưng đối với cô thì chuyện này vô cùng quan trọng.
Cô nghiêm túc nói: “Cái bút chì này... Đã làm bạn với tớ trong những kỳ thi quan trọng, có thể nói đây chính là cái bút may mắn của tớ, với cả tớ sợ nếu chiếc bút này bị gãy thì có thể dùng cái khác. Tớ chúc cậu có một kỳ thi thuận lợi!”
“Tớ thật lòng hy vọng sự cố gắng của cậu sẽ được đền đáp.”
“......”
Bách Nhiên im lặng một lúc, cậu cầm túi Kiều Nam Gia đưa, nhìn về phía quả bóng rổ trên mặt đất: “Tôi biết rồi, cậu nói nhiều thế.”
“Vậy thì cậu phải cố gắng nhé! Chúng ta cùng cố gắng trở thành bạn cùng lớp của nhau nha!”
Lời chúc chân thành của Kiều Nam Gia lọt vào tai Bách Nhiên như mang theo nghĩa khác. Cậu khịt mũi khó hiểu như một câu trả lời lấy lệ.
Kiều Nam Gia vẫy tay tạm biệt cậu, vừa xoay người lại, cổ tay cô đột nhiên bị một bàn tay nắm chặt. Bàn tay ấy bất ngờ dùng lực kéo Kiều Nam Gia quay lại.
Cô hoảng sợ, lảo đảo không vững.
Cổ tay mảnh khảnh vẫn còn bị siết chặt. Lòng bàn tay cậu rộng, những ngón tay thon dài nắm lấy cổ tay cô như chiếc kẹp sắt. Cái chạm mang theo cảm xúc ấm áp như lửa đốt làm Kiều Nam Gia như bị bỏng.
Nóng đến mức làm tim cô run lên, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng.
Đây là lần đầu tiên cô có tiếp xúc gần gũi với một bạn trai đến vậy. Cậu nắm lấy cổ tay cô, hình như chẳng có ý định buông ra. Đôi mắt hẹp dài rũ xuống, dường như con ngươi ngày thường luôn lạnh lùng có thêm sự ấm áp.
Cậu nhìn thẳng vào cô.
Sân bóng rổ to như vậy nhưng chỉ có hai người, xung quanh yên tĩnh không tiếng động, im lặng đến mức hai người chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình.
Lông mi Kiều Nam Gia chớp nhanh như bướm vỗ cánh, thể hiện sự lo lắng trong lòng cô.
Cô đỏ mặt, không nhịn được dùng một tay che ngực mình lại để ngăn Bách Nhiên tiến gần hơn. Không biết là do sắc đẹp hay do con người, ở gần Bách Nhiên, bị hơi thở nam tính của cậu vây lấy làm não Kiều Nam Gia như ngừng hoạt động, cô quên luôn việc là cô có thể bỏ ra.
Tuy nhiên, giờ phút này cô lại ngơ ngác nhìn Bách Nhiên, không hiểu cậu định làm gì.
Bách Nhiên nghiêm túc nhìn cô, giọng điệu rất bá đạo và hung dữ nhưng hình như nó mang theo chút sự dịu dàng?
Cậu nghiêng đầu cảnh cáo Kiều Nam Gia từng chữ một.
“Làm bài tốt, đừng nghĩ nhiều. Nếu không vào được lớp một, cậu chắc chắn phải chết.”
Kiều Nam Gia sững sờ trong giây lát.
“???”
Cô đang bị dạy dỗ ư?
Tác giả có lời muốn nói:
Kiều Nam Gia: Sông có khúc người có lúc...
Beta: Minh An
Một bên đầy sóng gió, một bên là sóng yên biển lặng.
Kiều Nam Gia vẫn giữ nguyên tần suất dạy bù mỗi tuần cho Bách Nhiên, cô cũng dần nhớ mặt các cô chú làm việc ở biệt thự nhà Bách Nhiên. Ai cũng thích cô, nếu không cho cô đồ ăn vặt thì nói chuyện phiếm với cô.
Bách Nhiên nhìn thấy cảnh đó, cậu hừ một cái nhưng không nói gì.
Trong ánh hoàng hôn, cậu xoay người, tựa vào lan can nhìn xuống hồ bơi lấp lánh, nhưng khóe môi lại cong lên độ cong hiếm thấy.
Còn một tuần nữa là thi cuối kỳ.
Gần đây Kiều Nam Gia căng thẳng hơn tất cả mọi người, căng thẳng đến mức mà cô - một người không hay bị mất ngủ lại bị mất ngủ. Sáng sớm, Kiều Nam Gia xuất hiện trong lớp với quầng thâm dưới mắt làm lớp trưởng hơi sợ.
Lớp trưởng cầm bài thi đi đến, quan tâm hỏi han cô: “Cậu bị sao vậy?”
“Tớ không sao...”
Kiều Nam Gia như linh hồn du đãng bay đến chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống, một lúc sau cô mới tỉnh táo trở lại.
“Chắc do sắp thi rồi.” Nhưng cũng không đến mức mà đêm nào cô cũng mơ thấy kết thi của Bách Nhiên quá kém rồi cậu tẩn cô một trận ra hồn.
Nhớ lại những cảnh trong mơ, Kiều Nam Gia sợ run lên.
Nếu nó mà thành hiện thực thì sợ thật đấy!
Vẻ mặt lớp trưởng lo lắng: “Tớ nói thật, với trình độ của cậu thì cậu không nên lo lắng, gần đây thành tích của cậu rất tốt, nhất là toán, ngày càng giỏi hơn. Bây giờ cậu chỉ cần điều chỉnh lại trạng thái nữa là ổn rồi.”
“Cảm ơn cậu.” Nhưng cái cô lo không phải là kết quả thi của mình.
Với kỳ thi này cô luôn giữ thái độ bình tĩnh, gần như chưa bao giờ có biểu hiện bất thường.
Lớp trưởng thở dài, cậu cười khổ: “Tớ mới là người phải lo lắng đây. Dù sao vẫn còn Lục Tiểu Đồng theo sát phía sau tớ, chẳng bù cho cậu, lúc nào kết quả cũng ổn định.”
Giờ Kiều Nam Gia cũng không có thời gian để cãi nhau với Lục Tiểu Đồng. Cô bận học cả ngày, gần như cả sáng lẫn tối.
Tuy nhiên, theo tình hình xếp hạng hiện tại, rất có thể Lục Tiểu Đồng và lớp trưởng đều không thể vào được lớp một.
Bản chuyển ngữ chỉ được đăng duy nhất tại WordPress: montymonsterschool.wordpress.com và Wattpad montymonsterschool. Các bạn vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ để ủng hộ công sức của editor.
Lần cạnh tranh này quả là khốc liệt.
Tuy vậy, Kiều Nam Gia vẫn an ủi cậu: “Không sao đâu, chỉ cần cậu cố gắng thì cậu chắc chắn sẽ vào được.”
Hai người đang nói chuyện, cô Trần bước vào vẫy tay ra hiệu các học sinh đang đứng ở lối đi vào trong lớp.
“Cô đến đây để phổ biến lại quy chế thi.”
Không khí của kỳ thi học kỳ cuối năm thứ hai trung học thậm chí còn căng thẳng hơn cả kỳ thi tuyển sinh đại học. Bởi vì sau kỳ nghỉ hè, mỗi lớp sẽ trải qua một đợt xếp lại học sinh, có khả năng sẽ bị xếp vào lớp kém nếu không thi cẩn thận.
Nhìn bề ngoài thì nói sẽ không phân lớp dựa trên kết quả học tập, nhưng làm gì có trường nào không có lớp trọng điểm và lớp bình thường?
Ngày cuối cùng trước khi thi.
Trong giờ ra chơi, Kiều Nam Gia nghiêm túc gọt bút chì.
Đây là chiếc bút may mắn của cô, chỉ khi nào thi cô mới lấy ra. Hơn nữa, dùng chiếc bút này, lần nào cô cũng thi một cách xuất sắc.
“Học sinh giỏi, sớm thế này mà cậu đã chuẩn bị vũ khí rồi sao?”
Lớp phó thể dục Vu Lan nói đùa.
Kiều Nam Gia cong môi, cô cười tủm tỉm: “Đúng vậy, người công nhân muốn làm tốt công việc của mình thì đầu tiên phải mài giũa dụng cụ, cậu thấy đúng không?”
“Uầy, ghê nha!” Vu Lan nhướng mày trêu chọc: “Không biết anh Chu của chúng ta luyện tập thế nào rồi? Liệu năm nay có thể chạy đua vào lớp trọng điểm được không?”
Nhắc tới Chu Ngôn Quân, tất cả các bạn nữ xung quanh đều tỏ vẻ ngưỡng mộ: “Đúng vậy nha. Mà Nam Gia chẳng bao giờ kể cho bọn tớ nghe hai người học bù như nào, làm bọn tớ cứ nghĩ hai người đang hẹn hò đấy!”
Kiều Nam Gia nghĩ thầm, nếu thật sự học bù cùng Chu Ngôn Quân thì cô cũng sẽ sẵn sàng chia sẻ câu chuyện học bù với người khác.
Nhưng đáng tiếc, người đó lại là Bách Nhiên...
Kiều Nam Gia đành mỉm cười, trả lời như được lập trình sẵn: “Cậu ấy vẫn như cũ thôi, tớ cũng chỉ đến học với cậu ấy được vài lần với cả giảng cũng không quá tốt, dù sao đợt này thời gian cũng gấp quá.”
“Cũng đúng, giờ cuối kỳ rồi, kể cả Bách Nhiên có muốn tớ học bù cùng cậu ấy tớ cũng không chuyên tâm dạy nổi.”
“Xì, cậu mơ đẹp đấy!”
“Cậu uống mấy cốc rượu mà say vậy rồi?”
Mấy bạn cười nói với nhau lập tức khiến một số người bật cười. Thay vì nói về việc Bách Nhiên có nhờ người học bù không, sao không nghĩ đến khi nào người ngoài hành tinh sẽ tấn công cơ chứ?
Nhắc tới Bách Nhiên, Kiều Nam Gia có tật giật mình, cô giả vờ cúi đầu gọt bút làm như không nghe thấy mọi người nói gì hết.
Cô cẩn thận gọt hai cây bút chì, một cây bút chì mới và một cây bút chì cũ.
Cô bọc phần đã gọt đi vào trong giấy vệ sinh và ném chúng vào thùng rác.
Buổi chiều tan học, các học sinh phải ở lại để tổng vệ sinh và sắp xếp lại bàn ghế. Vài cán bộ lớp ở lại đến tận cuối, tất cả đều bận rộn dán số báo danh. Trên bàn Kiều Nam Gia vẫn còn một số đồ vật chưa được thu dọn, bàn được đẩy lên, tất cả đồ trên bàn đều bị rơi xuống.
Kiều Nam Gia quay người thì thấy Lục Tiểu Đồng giúp cô nhặt đồ để lên bàn.
Hiếm khi Lục Tiểu Đồng có ý tốt, Kiều Nam Gia cười tươi cảm kích: “Cảm ơn cậu.”
Mặt Lục Tiểu Đồng không biểu cảm, cô đút tay vào túi, không tiếp lời Kiều Nam Gia mà quay đầu rời đi.
Kiều Nam Gia đi đến thu dọn, tự nhiên cô cảm giác như bút bị ngắn lại một chút. Sau khi kiểm tra, chắc chắn bút không bị gãy. Để đồ không bị rơi nữa mà Kiều Nam Gia cẩn thận cất vào trong hộp bút.
Nếu bút chì bị gãy thì vào trong phòng thi thì toang.
Sau khi sắp xếp xong phòng thi, Kiều Nam Gia không về nhà luôn như thường lệ mà đi đến sân bóng rổ. Bác bảo vệ nhớ mặt Kiều Nam Gia, cho cô đi vào, dọc đường Kiều Nam Gia bước nhanh, đến sân bóng rổ thì cô thấy Bách Nhiên đang tập bóng rổ.
Mỗi cú ném đều chính xác, động tác rất chuyên nghiệp.
Bách Nhiên nhìn thấy Kiều Nam Gia, bóng ném vào rổ quay vòng trên thành rổ rồi rơi xuống.
Nếu cậu nhớ không lầm thì hôm nay không cần học bù.
Kiều Nam Gia lấy hết can đảm tiến lên, bắt gặp ánh mắt của cậu: “Hôm nay tớ đến cổ vũ cậu.”
Cô đã nhìn thấy sự tiến bộ trong tháng này của Bách Nhiên, cậu nên được khen thưởng vì sự chăm chỉ của mình. Cô chỉ hy vọng lần này cậu sẽ thi thật tốt.
Bách Nhiên nhướng mày, trên mặt không có biểu cảm gì nhưng Kiều Nam Gia có thể cảm nhận rõ rằng cậu đang rất vui.
“Tạm chấp nhận được.”
“À đúng rồi... Có cái này.” Kiều Nam Gia lấy trong cặp một cái túi ra. Bên trong có hai cái bút chì được gọt nhọn, thước, tẩy và hai cái bút đen.
Kiều Nam Gia nói: “Tớ sợ cậu quên, tất cả những cái này đều là đồ cần mang vào phòng thi.”
Vẻ mặt Bách Nhiên tỏ vẻ chê bai nhưng cậu vẫn đưa tay nhận. Cậu nâng cằm nhìn, giọng nói bình tĩnh: “Tôi còn tưởng cái gì.”
Bản chuyển ngữ chỉ được đăng duy nhất tại WordPress: montymonsterschool.wordpress.com và Wattpad montymonsterschool. Các bạn vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ để ủng hộ công sức của editor.
Kiều Nam Gia cũng nghĩ rằng tặng túi văn phòng phẩm để đi thi thì cũng hơi ngốc thật.
Nhưng đối với cô thì chuyện này vô cùng quan trọng.
Cô nghiêm túc nói: “Cái bút chì này... Đã làm bạn với tớ trong những kỳ thi quan trọng, có thể nói đây chính là cái bút may mắn của tớ, với cả tớ sợ nếu chiếc bút này bị gãy thì có thể dùng cái khác. Tớ chúc cậu có một kỳ thi thuận lợi!”
“Tớ thật lòng hy vọng sự cố gắng của cậu sẽ được đền đáp.”
“......”
Bách Nhiên im lặng một lúc, cậu cầm túi Kiều Nam Gia đưa, nhìn về phía quả bóng rổ trên mặt đất: “Tôi biết rồi, cậu nói nhiều thế.”
“Vậy thì cậu phải cố gắng nhé! Chúng ta cùng cố gắng trở thành bạn cùng lớp của nhau nha!”
Lời chúc chân thành của Kiều Nam Gia lọt vào tai Bách Nhiên như mang theo nghĩa khác. Cậu khịt mũi khó hiểu như một câu trả lời lấy lệ.
Kiều Nam Gia vẫy tay tạm biệt cậu, vừa xoay người lại, cổ tay cô đột nhiên bị một bàn tay nắm chặt. Bàn tay ấy bất ngờ dùng lực kéo Kiều Nam Gia quay lại.
Cô hoảng sợ, lảo đảo không vững.
Cổ tay mảnh khảnh vẫn còn bị siết chặt. Lòng bàn tay cậu rộng, những ngón tay thon dài nắm lấy cổ tay cô như chiếc kẹp sắt. Cái chạm mang theo cảm xúc ấm áp như lửa đốt làm Kiều Nam Gia như bị bỏng.
Nóng đến mức làm tim cô run lên, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng.
Đây là lần đầu tiên cô có tiếp xúc gần gũi với một bạn trai đến vậy. Cậu nắm lấy cổ tay cô, hình như chẳng có ý định buông ra. Đôi mắt hẹp dài rũ xuống, dường như con ngươi ngày thường luôn lạnh lùng có thêm sự ấm áp.
Cậu nhìn thẳng vào cô.
Sân bóng rổ to như vậy nhưng chỉ có hai người, xung quanh yên tĩnh không tiếng động, im lặng đến mức hai người chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình.
Lông mi Kiều Nam Gia chớp nhanh như bướm vỗ cánh, thể hiện sự lo lắng trong lòng cô.
Cô đỏ mặt, không nhịn được dùng một tay che ngực mình lại để ngăn Bách Nhiên tiến gần hơn. Không biết là do sắc đẹp hay do con người, ở gần Bách Nhiên, bị hơi thở nam tính của cậu vây lấy làm não Kiều Nam Gia như ngừng hoạt động, cô quên luôn việc là cô có thể bỏ ra.
Tuy nhiên, giờ phút này cô lại ngơ ngác nhìn Bách Nhiên, không hiểu cậu định làm gì.
Bách Nhiên nghiêm túc nhìn cô, giọng điệu rất bá đạo và hung dữ nhưng hình như nó mang theo chút sự dịu dàng?
Cậu nghiêng đầu cảnh cáo Kiều Nam Gia từng chữ một.
“Làm bài tốt, đừng nghĩ nhiều. Nếu không vào được lớp một, cậu chắc chắn phải chết.”
Kiều Nam Gia sững sờ trong giây lát.
“???”
Cô đang bị dạy dỗ ư?
Tác giả có lời muốn nói:
Kiều Nam Gia: Sông có khúc người có lúc...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.