Chương 87
Thất Thốn Thang Bao
11/05/2023
“Tiểu Bạch, cậu nghiêm túc sao?” Chu Vỹ hỏi.
Ôn Bạch: “Chẳng phải lớp trưởng nói có thể mang người nhà theo à?”
Trước đó trong nhóm chat lớp thảo luận muốn cùng nhau tới thôn Trang Hưng chơi, Trình Thành liệt kê sơ qua danh sách, Tề Thiên nói cậu ấy cũng muốn tham gia nhưng lỡ hứa đi chơi cùng bạn gái mất rồi, mấy ngày đó phải ở bên bạn gái nên không đi cùng lớp được.
Mọi người cũng quen biết bạn gái của Tề Thiên, là một đàn em cùng khoa, bọn họ cũng gặp mấy lần rồi nên không ngại, lần trước đi đến núi Vụ Tùng cũng có đi cùng lớp bọn họ.
Trình Thành lên tiếng rằng không đi tới chỗ nào đặc biệt cả, chỉ tới miếu thành hoàng của địa phương để cầu phúc, càng nhiều người càng thành tâm, ai có người nhà thì dẫn theo cũng được.
Cho nên Ôn Bạch mới ra vẻ nửa đùa nửa thật nhưng thực chất là rất nghiêm túc hỏi câu kia.
Khóe miệng Chu Vỹ co giật, “Ý tớ là chuyện này à?”
Trọng tâm của cậu ta đâu phải là có thể mang theo người nhà hay không mà là “người nhà” này không bình thường.
Ngay trước mặt Lục Chinh nên Chu Vỹ không dám nói ra miệng, đành gửi tin nhắn cho Ôn Bạch: “Cậu thật sự muốn dẫn ông chủ Lục đi cùng hả?”
Ôn Bạch trả lời rất nhanh: “Nếu như anh ấy muốn đi.”
Chu Vỹ: “…”
Ôn Bạch trả lời quá nhanh quá thản nhiên, đến nỗi Chu Vỹ hoài nghi liệu có phải Ôn Bạch quên mất ông chủ Lục là bạn trai của mình.
Chính Chu Vỹ là người phát hiện tâm tư của người trong cuộc từ rất sớm nhưng khi biết cả hai xác định quan hệ, cậu ta cũng bị đơ mất hồi lâu, càng đừng nói chi đến những người khác.
Nhưng người trong cuộc lại không cảm thấy “có vấn đề” chút nào.
Bởi vì người trong cuộc không coi thành vấn đề, ngược lại cậu ta là người ngoài cuộc lại thấy bất bình thường???
Đúng vậy! Tay gõ chữ của Chu Vỹ dừng lại.
Tiểu Bạch và ông chủ Lục vừa đẹp trai vừa tài giỏi, bọn họ không thấy lo lắng, cậu ta lo lắng làm quái gì?
Nghĩ tới đây, Chu Vỹ quay về với nhóm chat lớp.
Nhìn một loạt tin nhắn “?”, cuối cùng Chu Vỹ cũng tìm về được cảm giác thoả mãn khi mình là người duy nhất biết rõ mọi chuyện.
Trời sáng dần, bởi vì sự xuất hiện của Ôn Bạch mà nhóm chat bùng nổ, tin nhắn mới hiện ra nhanh đến mức gần như không thể nhìn rõ là tin nhắn của ai gửi.
Qua mấy phút sau, giữa trận địa dấu chấm hỏi dần có thêm mấy hàng chữ chứa nội dung.
[Tiền Mộng Lâm: Mấy cậu cào phím nhanh quá, tôi không nhìn thấy tin nhắn của Tiểu Bạch nữa, tôi chỉ muốn hỏi một câu thôi, mấy cậu xác định câu vừa rồi có đúng là của Tiểu Bạch gửi không vậy? Có thật không? Hay là mấy cậu chơi game cá cược thua, đổi ảnh đại diện thành giống ảnh của Tiểu Bạch rồi đi lừa người?]
[Lâm Phinh: Là thật đó, tôi xem rồi, đúng là Tiểu Bạch.]
[Tiền Mộng Lâm: Lần trước đi tới núi Vụ Tùng Tiểu Bạch vẫn còn độc thân, giờ lại có “người nhà” rồi???]
[Đới Tiểu Lộ: Cho nên núi Vụ Tùng là núi nhân duyên thật sao? Giờ tôi chạy tới núi Vụ Tùng còn kịp không?]
[Phương Nhạc Minh: Mấy cậu đang nói ai hẹn hò? Ai cơ? Tiểu Bạch á???]
[Dương Văn Khiêm:???]
[Trịnh Huy: Nhạc Minh và Văn Khiêm mà cũng không biết cơ à? Tiểu Bạch giấu kín thế! A Vỹ đâu? Hỏi A Vỹ xem! Lần trước Chung Hạo nói công ty nhà họ Chung có hợp tác với công ty nhà Chu Vỹ và công ty của Tiểu Bạch còn gì, nói không chừng A Vỹ biết đó!]
Trịnh Huy nói xong, thành công kéo về đầy giá trị thù hận.
Chu Vỹ tay nhanh hơn não, gõ xuống một chuỗi: “…”
Tiền Mộng Lâm phản ứng cực nhanh.
[Tiền Mộng Lâm: Thái độ của A Vỹ rất đáng ngờ, xem ra cậu ấy biết rõ mọi chuyện.]
Chu Vỹ: “…”
Chu Vỹ mất bò mới lo làm chuồng, muộn màng bổ sung thêm một dấu chấm hỏi.
[Tiền Mộng Lâm: Muộn rồi! Xem ra A Vỹ thật sự có biết! Nhạc Minh, Lão Dương, A Vỹ giấu mấy cậu về người yêu của Tiểu Bạch, nói không chừng còn gặp mặt nhau luôn rồi ấy, chuyện này có nhịn được không!? Mấy cậu chậm chân hơn rồi!]
Chu Vỹ ở ngoài màn hình: “…”
Cậu ta đã tạo nghiệt gì vậy!?
Cái gì mà “A Vỹ giấu mấy cậu về người yêu của Tiểu Bạch”, chẳng phải muốn biết thì nên đi hỏi chính Tiểu Bạch sao?
Chu Vỹ không còn cơ hội giải thích nữa, bởi vì Phương Nhạc Minh và Dương Văn Khiêm gọi điện sang.
Mà không chỉ Phương Nhạc Minh và Dương Văn Khiêm, gần một nửa lớp cũng gửi tin nhắn riêng cho cậu ta.
Chu Vỹ: “…”
Chu Vỹ nhìn cái điện thoại rung rè rè liên tục, linh hồn thăng thiên.
“Làm sao bây giờ? Tớ nên nói gì bây giờ!?” Chu Vỹ hỏi.
Ôn Bạch cười nói: “Muốn nói thì cũng phải là tôi nói chứ.”
Chu Vỹ: “???”
Ôn Bạch cúi đầu.
[Mấy cậu cũng gặp rồi.]
Nhóm chat lớp yên tĩnh.
Mấy giây sau, trận địa dấu chấm hỏi dày đặc hơn ban nãy.
Khoa tài chính nghĩ kiểu gì cũng không thông, Ôn Bạch mà suốt bốn năm đại học chẳng có ai theo đuổi được, mới tốt nghiệp nửa năm đã thành hoa có chủ?
Nghiêm túc mà nói, chuyện ngày hôm nay chủ yếu là do tâm huyết dâng trào.
“Không phải là không muốn.” Lục Chinh cắt ngang.
Mà bọn họ còn gặp rồi! Ngoại trừ người trong trường ra thì còn có thể là ai?
Đương nhiên Lục Chinh cũng đi cùng bạn trai mình.
Cả đám cho rằng cô gái hái được bông hoa cao quý Tiểu Bạch sẽ phải vừa xinh vừa giỏi, nói không chừng còn là thiên kim tiểu thư nhà nào đó, với vòng giao thiệp hiện tại của Ôn Bạch, đến Chung Hạo cũng gọi cậu ấy là anh, vậy thì khả năng đó rất cao.
[Tiểu Bạch, vậy chúng ta hẹn mấy hôm nữa gặp nhé?]
[Tiền Mộng Lâm: Ai vậy? Cũng cùng khoa với chúng ta sao? Là đàn chị hay đàn em? Hay chẳng lẽ là cùng khóa?]
Thôn Trang Hưng có mưa, yên tĩnh hơn mấy ngày trước không ít, buổi sáng rảnh rỗi, chuyện đầu tiên Chu Vỹ làm là liên lạc với Trình Thành.
Do đó mà không ai dám hỏi kỹ hơn, sợ vì còn chưa chính thức gặp mặt, làm vậy sẽ xúc phạm đến vị kia, nhỡ đâu người ta đang ngồi bên cạnh Tiểu Bạch thì càng không ổn lắm.
Chu Vỹ chỉ ở lại âm ty qua giao thừa, sang ngày hôm sau bị lão thành hoàng gọi về.
Đám Trình Thành vốn đang vừa đi vừa nói chuyện cười đùa, lúc nhìn thấy Ôn Bạch và Lục Chinh, tất cả đồng loạt dừng bước.
Nhưng Tiểu Bạch lại nói tất cả đều gặp rồi, cảm giác khoảng cách lập tức được rút ngắn lại.
Chẳng có tí thành tâm nào hết!
Lục Chinh: “Ông chủ chăm chỉ làm việc xuyên Tết?”
Nhóm chat bùng nổ lần thứ hai.
Hai người đứng rất sát.
[Tiền Mộng Lâm: Ai vậy? Cũng cùng khoa với chúng ta sao? Là đàn chị hay đàn em? Hay chẳng lẽ là cùng khóa?]
Đằng trước là bậc tam cấp màu đá xanh, đằng sau là màn mưa rơi xuống từ trên mái hiên.
Tiền Mộng Lâm hỏi một hơi tất cả những điều mà mọi người muốn hỏi, những người khác sợ hỏi thêm sẽ lắm quá, với lại nhắn nhiều tin nhắn dễ bị trôi, Tiểu Bạch không đọc được nên kiềm chế không nhắn thêm nữa.
Đèn nhang càng nhiều, đương nhiên sẽ càng bận rộn.
Mà ở ngay dưới bốn câu hỏi của Tiền Mộng Lâm, Ôn Bạch cũng đang gõ chữ tiếp.
Ôn Bạch: “Anh cũng gặp bọn họ rồi, Lão Dương và Nhạc Minh thì khỏi bàn, còn có lớp trưởng và Trịnh Huy, những người khác cũng thấy lúc ở bệnh viện, em giới thiệu anh với bọn họ có được không?”
Hai tin nhắn gần như xuất hiện cùng lúc.
[Lần đó ở bệnh viện.]
Cậu ta biết đám bạn cùng lớp tính tình thế nào.
Nhờ phúc của nhà họ Chung, ở cái miếu thành hoàng lâu đời của thôn Trang Hưng, năm nay đèn nhang cực kỳ thịnh. Mấy năm trước chủ yếu dựa vào đèn nhang mà Chính Thiên Quán mang sang, giờ thì có nhiều khách hành hương trực tiếp tìm đến, đèn nhang cháy liên tục.
Hai tin nhắn gần như xuất hiện cùng lúc.
Mưa rơi từ nửa đêm, tới sáng cũng chưa thấy có dấu hiệu ngừng.
Ôn Bạch biết Lục Chinh đang nghĩ gì, đáp: “Đương nhiên là ông chủ rồi.”
[Tiền Mộng Lâm: …]
Thành hoàng phụ trách chăm lo dân sinh, một số việc có thể nhờ âm sai phụ giúp, còn một số việc khác chỉ có thể nhờ người của dương gian làm.
Chu Vỹ chuẩn bị xong tâm lý bọn họ sẽ không đến nữa, kết quả vừa mới hỏi thì nhận được câu trả lời là đang hẹn gặp nhau, thậm chí có người còn xuất phát đi tới thôn rồi.
[Phương Nhạc Minh: …]
[Dương Văn Khiêm: …]
[Tiền Mộng Lâm: Tiểu Bạch, ý cậu là người mà bọn lớp trưởng và Lão Trịnh chưa được gặp ấy hả?]
*
Nhất thời, các thành viên trong nhóm chat lâm vào trạng thái “tôi là ai đây là đâu”.
Toàn bộ miếu thành hoàng rực rỡ hẳn lên.
Người mà bọn họ gặp rồi, chỉ riêng lớp trưởng và Lão Trịnh chưa gặp, không phải là đàn chị hay đàn em cùng khoa, cũng không phải bạn bè cùng khóa mà là… ông chủ của Tiểu Bạch!
“Em không lạnh.” Ôn Bạch áp bàn tay mình vào má Lục Chinh, “Anh xem, nóng lắm luôn này.”
Tất cả yên lặng, chỉ nhìn hai người đang đứng cách đó không xa.
Thật lâu sau không có ai nói chuyện, mãi đến tận khi Trình Thành lên tiếng phá vỡ trầm mặc.
Hồi học đại học, nếu gặp phải thời tiết như thế này, bọn họ gần như nằm trong ổ chăn cả ngày, ăn cơm hay nhịn cũng chả sao.
[Tiểu Bạch, vậy chúng ta hẹn mấy hôm nữa gặp nhé?]
Trong mấy ngày cuối cùng của năm ngoái, Ôn Bạch còn nói dạo này thời tiết khá đẹp, không ngờ sang mùng Ba trời bắt đầu đổ mưa.
Trình Thành gõ tới xóa lui chỉnh sửa nhiều lần mới quyết định gửi tin nhắn này.
Lục Chinh mỉm cười nắm lấy tay của bạn trai mình.
Ôn Bạch giơ điện thoại ra trước mặt Lục Chinh, hỏi: “Anh đi không?”
Vốn dĩ Ôn Bạch muốn ra cổng thôn đón các bạn nhưng Chu Vỹ nói trời đang mưa, không ra cũng được, sau khi khách hành hương tìm đến miếu thành hoàng nhiều lên, địa phương cho dựng khá nhiều biển chỉ dẫn nên không lo bị lạc đâu.
Khi đám Trình Thành đến cổng thôn, Ôn Bạch và ông chủ Lục ra ngoài đợi.
Lục Chinh không trả lời ngay.
Trình Thành gõ tới xóa lui chỉnh sửa nhiều lần mới quyết định gửi tin nhắn này.
Ôn Bạch: “Anh cũng gặp bọn họ rồi, Lão Dương và Nhạc Minh thì khỏi bàn, còn có lớp trưởng và Trịnh Huy, những người khác cũng thấy lúc ở bệnh viện, em giới thiệu anh với bọn họ có được không?”
Cả đám cho rằng cô gái hái được bông hoa cao quý Tiểu Bạch sẽ phải vừa xinh vừa giỏi, nói không chừng còn là thiên kim tiểu thư nhà nào đó, với vòng giao thiệp hiện tại của Ôn Bạch, đến Chung Hạo cũng gọi cậu ấy là anh, vậy thì khả năng đó rất cao.
Ôn Bạch không có ý định che giấu mối quan hệ của mình và Lục Chinh, nhưng cũng không muốn kéo Lục Chinh dung nhập vào cuộc sống của mình, chẳng qua cậu cảm thấy làm quen chính thức với nhau một lần cũng không sao cả.
Lục Chinh nhướng mày, “Lần này anh đi với thân phận gì?”
Chu Vỹ chợt ngộ ra một sự thật.
Nghiêm túc mà nói, chuyện ngày hôm nay chủ yếu là do tâm huyết dâng trào.
Ôn Bạch nhịn cười: “Ừm.”
Ôn Bạch không có ý định che giấu mối quan hệ của mình và Lục Chinh, nhưng cũng không muốn kéo Lục Chinh dung nhập vào cuộc sống của mình, chẳng qua cậu cảm thấy làm quen chính thức với nhau một lần cũng không sao cả.
Cậu không có chuẩn bị, Lục Chinh cũng không có chuẩn bị.
[Tiền Mộng Lâm: Tiểu Bạch, ý cậu là người mà bọn lớp trưởng và Lão Trịnh chưa được gặp ấy hả?]
Nghĩ vậy, Ôn Bạch nói tiếp: “Nếu anh không muốn đi cũng không sao, em…”
“Không phải là không muốn.” Lục Chinh cắt ngang.
Bây giờ lại có một cái bảng hiệu gỗ màu nâu, bên trên viết ba chữ “miếu thành hoàng” màu xanh đầy sống động.
Đều là bạn cùng lớp của Ôn Bạch, tất cả những gì liên quan đến cậu, hắn đều muốn biết.
Ôn Bạch: “Vậy em trả lời các bạn nhé?”
Dứt lời, ở ngã rẽ gần đó xuất hiện một đám người.
[Tiền Mộng Lâm: …]
Lục Chinh nhướng mày, “Lần này anh đi với thân phận gì?”
Không chỉ bảng hiệu, các cây cột cũng được sơn mới.
Còn nhớ lần gặp mặt trước, Ôn Bạch giới thiệu hắn là “ông chủ”.
Ôn Bạch biết Lục Chinh đang nghĩ gì, đáp: “Đương nhiên là ông chủ rồi.”
Đều là bạn cùng lớp của Ôn Bạch, tất cả những gì liên quan đến cậu, hắn đều muốn biết.
Lục Chinh: “Ông chủ chăm chỉ làm việc xuyên Tết?”
Ôn Bạch nhịn cười: “Ừm.”
Bầu trời xám xịt nặng nề.
*
Chu Vỹ chỉ ở lại âm ty qua giao thừa, sang ngày hôm sau bị lão thành hoàng gọi về.
Ôn Bạch: “Họ đến rồi à?”
Nhờ phúc của nhà họ Chung, ở cái miếu thành hoàng lâu đời của thôn Trang Hưng, năm nay đèn nhang cực kỳ thịnh. Mấy năm trước chủ yếu dựa vào đèn nhang mà Chính Thiên Quán mang sang, giờ thì có nhiều khách hành hương trực tiếp tìm đến, đèn nhang cháy liên tục.
Lão thành hoàng dĩ nhiên rất hài lòng.
Nhóm chat bùng nổ lần thứ hai.
Đèn nhang càng nhiều, đương nhiên sẽ càng bận rộn.
Vì vậy Ôn Bạch đến miếu thành hoàng sớm hơn một ngày.
Trong lòng tất cả mọi người chỉ có một suy nghĩ: tuyệt đối xứng đôi!
Thành hoàng phụ trách chăm lo dân sinh, một số việc có thể nhờ âm sai phụ giúp, còn một số việc khác chỉ có thể nhờ người của dương gian làm.
Nhất thời, các thành viên trong nhóm chat lâm vào trạng thái “tôi là ai đây là đâu”.
Do đó mà không ai dám hỏi kỹ hơn, sợ vì còn chưa chính thức gặp mặt, làm vậy sẽ xúc phạm đến vị kia, nhỡ đâu người ta đang ngồi bên cạnh Tiểu Bạch thì càng không ổn lắm.
Vì vậy Ôn Bạch đến miếu thành hoàng sớm hơn một ngày.
Dù sao cậu cũng nhàn rỗi, hai hôm nữa cả lớp còn muốn đến, qua sớm một ngày có thể giúp đỡ được đôi chút.
Lão thành hoàng biết Lục Chinh qua miếu cùng Ôn Bạch, cố ý dọn dẹp hai gian phòng, sau đó không biết thế nào mà từ hai gian thành một gian.
Đương nhiên Lục Chinh cũng đi cùng bạn trai mình.
Tiểu Bạch và bạn trai của cậu ấy dùng chung một cây dù đen, dù còn hơi nghiêng về phía Tiểu Bạch.
Lão thành hoàng biết Lục Chinh qua miếu cùng Ôn Bạch, cố ý dọn dẹp hai gian phòng, sau đó không biết thế nào mà từ hai gian thành một gian.
Ngược lại Lục Chinh rất hài lòng.
Ôn Bạch: “Vậy em trả lời các bạn nhé?”
[Dương Văn Khiêm: …]
Trong mấy ngày cuối cùng của năm ngoái, Ôn Bạch còn nói dạo này thời tiết khá đẹp, không ngờ sang mùng Ba trời bắt đầu đổ mưa.
Mưa rơi từ nửa đêm, tới sáng cũng chưa thấy có dấu hiệu ngừng.
Tiền Mộng Lâm hỏi một hơi tất cả những điều mà mọi người muốn hỏi, những người khác sợ hỏi thêm sẽ lắm quá, với lại nhắn nhiều tin nhắn dễ bị trôi, Tiểu Bạch không đọc được nên kiềm chế không nhắn thêm nữa.
Tuy tiếng tăm của miếu thành hoàng tăng nhưng chưa tới mức mọi người bất chấp để đến, dù gì cũng chỉ là một cái miếu thành hoàng, phần lớn là người địa phương Nam Thành, xa lắm thì có thêm Dương Thành, giờ thời tiết lại xấu, lượng khách cũng giảm đi nhiều.
Tuy không mang theo lông vũ nhưng có ngọc hồ lô trên tay không khác gì một cái lò sưởi nhỏ.
Thôn Trang Hưng có mưa, yên tĩnh hơn mấy ngày trước không ít, buổi sáng rảnh rỗi, chuyện đầu tiên Chu Vỹ làm là liên lạc với Trình Thành.
Cậu ta biết đám bạn cùng lớp tính tình thế nào.
Hồi học đại học, nếu gặp phải thời tiết như thế này, bọn họ gần như nằm trong ổ chăn cả ngày, ăn cơm hay nhịn cũng chả sao.
Khoa tài chính nghĩ kiểu gì cũng không thông, Ôn Bạch mà suốt bốn năm đại học chẳng có ai theo đuổi được, mới tốt nghiệp nửa năm đã thành hoa có chủ?
Chu Vỹ chuẩn bị xong tâm lý bọn họ sẽ không đến nữa, kết quả vừa mới hỏi thì nhận được câu trả lời là đang hẹn gặp nhau, thậm chí có người còn xuất phát đi tới thôn rồi.
Chu Vỹ: “…”
Lát sau, hắn nghiêng đầu nhìn về một hướng.
Chu Vỹ chợt ngộ ra một sự thật.
Mấy đứa kia căn bản đâu có tới bái thành hoàng mà là đến gặp ông chủ Lục và Tiểu Bạch.
Chẳng có tí thành tâm nào hết!
Ngược lại Lục Chinh rất hài lòng.
Khi đám Trình Thành đến cổng thôn, Ôn Bạch và ông chủ Lục ra ngoài đợi.
Lục Chinh không trả lời ngay.
Vốn dĩ Ôn Bạch muốn ra cổng thôn đón các bạn nhưng Chu Vỹ nói trời đang mưa, không ra cũng được, sau khi khách hành hương tìm đến miếu thành hoàng nhiều lên, địa phương cho dựng khá nhiều biển chỉ dẫn nên không lo bị lạc đâu.
Cậu không có chuẩn bị, Lục Chinh cũng không có chuẩn bị.
Nghĩ vậy, Ôn Bạch nói tiếp: “Nếu anh không muốn đi cũng không sao, em…”
Bởi vậy hai người đứng chờ ở trước cửa miếu thành hoàng, dùng chung một cây dù đen.
Ôn Bạch ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu mới đổi, cậu nhớ rõ lúc trước không có bảng hiệu này, cổng miếu trống trơn.
Mà bọn họ còn gặp rồi! Ngoại trừ người trong trường ra thì còn có thể là ai?
Bây giờ lại có một cái bảng hiệu gỗ màu nâu, bên trên viết ba chữ “miếu thành hoàng” màu xanh đầy sống động.
Không chỉ bảng hiệu, các cây cột cũng được sơn mới.
Toàn bộ miếu thành hoàng rực rỡ hẳn lên.
[Phương Nhạc Minh: …]
“Em có lạnh không?” Lục Chinh hỏi Ôn Bạch.
“Em không lạnh.” Ôn Bạch áp bàn tay mình vào má Lục Chinh, “Anh xem, nóng lắm luôn này.”
Tuy tiếng tăm của miếu thành hoàng tăng nhưng chưa tới mức mọi người bất chấp để đến, dù gì cũng chỉ là một cái miếu thành hoàng, phần lớn là người địa phương Nam Thành, xa lắm thì có thêm Dương Thành, giờ thời tiết lại xấu, lượng khách cũng giảm đi nhiều.
Tuy không mang theo lông vũ nhưng có ngọc hồ lô trên tay không khác gì một cái lò sưởi nhỏ.
Lục Chinh mỉm cười nắm lấy tay của bạn trai mình.
Lát sau, hắn nghiêng đầu nhìn về một hướng.
Ôn Bạch: “Họ đến rồi à?”
Lục Chinh: “Ừm.”
Dù sao cậu cũng nhàn rỗi, hai hôm nữa cả lớp còn muốn đến, qua sớm một ngày có thể giúp đỡ được đôi chút.
Ôn Bạch ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu mới đổi, cậu nhớ rõ lúc trước không có bảng hiệu này, cổng miếu trống trơn.
Dứt lời, ở ngã rẽ gần đó xuất hiện một đám người.
Đám Trình Thành vốn đang vừa đi vừa nói chuyện cười đùa, lúc nhìn thấy Ôn Bạch và Lục Chinh, tất cả đồng loạt dừng bước.
[Lần đó ở bệnh viện.]
Tất cả yên lặng, chỉ nhìn hai người đang đứng cách đó không xa.
Mưa bụi mông lung nhưng vẫn nhìn thấy tư thế nắm tay nhau.
Bầu trời xám xịt nặng nề.
Bởi vậy hai người đứng chờ ở trước cửa miếu thành hoàng, dùng chung một cây dù đen.
Tiểu Bạch và bạn trai của cậu ấy dùng chung một cây dù đen, dù còn hơi nghiêng về phía Tiểu Bạch.
Hai người đứng rất sát.
Còn nhớ lần gặp mặt trước, Ôn Bạch giới thiệu hắn là “ông chủ”.
Đằng trước là bậc tam cấp màu đá xanh, đằng sau là màn mưa rơi xuống từ trên mái hiên.
Mưa bụi mông lung nhưng vẫn nhìn thấy tư thế nắm tay nhau.
Trong lòng tất cả mọi người chỉ có một suy nghĩ: tuyệt đối xứng đôi!
Ôn Bạch: “Chẳng phải lớp trưởng nói có thể mang người nhà theo à?”
Trước đó trong nhóm chat lớp thảo luận muốn cùng nhau tới thôn Trang Hưng chơi, Trình Thành liệt kê sơ qua danh sách, Tề Thiên nói cậu ấy cũng muốn tham gia nhưng lỡ hứa đi chơi cùng bạn gái mất rồi, mấy ngày đó phải ở bên bạn gái nên không đi cùng lớp được.
Mọi người cũng quen biết bạn gái của Tề Thiên, là một đàn em cùng khoa, bọn họ cũng gặp mấy lần rồi nên không ngại, lần trước đi đến núi Vụ Tùng cũng có đi cùng lớp bọn họ.
Trình Thành lên tiếng rằng không đi tới chỗ nào đặc biệt cả, chỉ tới miếu thành hoàng của địa phương để cầu phúc, càng nhiều người càng thành tâm, ai có người nhà thì dẫn theo cũng được.
Cho nên Ôn Bạch mới ra vẻ nửa đùa nửa thật nhưng thực chất là rất nghiêm túc hỏi câu kia.
Khóe miệng Chu Vỹ co giật, “Ý tớ là chuyện này à?”
Trọng tâm của cậu ta đâu phải là có thể mang theo người nhà hay không mà là “người nhà” này không bình thường.
Ngay trước mặt Lục Chinh nên Chu Vỹ không dám nói ra miệng, đành gửi tin nhắn cho Ôn Bạch: “Cậu thật sự muốn dẫn ông chủ Lục đi cùng hả?”
Ôn Bạch trả lời rất nhanh: “Nếu như anh ấy muốn đi.”
Chu Vỹ: “…”
Ôn Bạch trả lời quá nhanh quá thản nhiên, đến nỗi Chu Vỹ hoài nghi liệu có phải Ôn Bạch quên mất ông chủ Lục là bạn trai của mình.
Chính Chu Vỹ là người phát hiện tâm tư của người trong cuộc từ rất sớm nhưng khi biết cả hai xác định quan hệ, cậu ta cũng bị đơ mất hồi lâu, càng đừng nói chi đến những người khác.
Nhưng người trong cuộc lại không cảm thấy “có vấn đề” chút nào.
Bởi vì người trong cuộc không coi thành vấn đề, ngược lại cậu ta là người ngoài cuộc lại thấy bất bình thường???
Đúng vậy! Tay gõ chữ của Chu Vỹ dừng lại.
Tiểu Bạch và ông chủ Lục vừa đẹp trai vừa tài giỏi, bọn họ không thấy lo lắng, cậu ta lo lắng làm quái gì?
Nghĩ tới đây, Chu Vỹ quay về với nhóm chat lớp.
Nhìn một loạt tin nhắn “?”, cuối cùng Chu Vỹ cũng tìm về được cảm giác thoả mãn khi mình là người duy nhất biết rõ mọi chuyện.
Trời sáng dần, bởi vì sự xuất hiện của Ôn Bạch mà nhóm chat bùng nổ, tin nhắn mới hiện ra nhanh đến mức gần như không thể nhìn rõ là tin nhắn của ai gửi.
Qua mấy phút sau, giữa trận địa dấu chấm hỏi dần có thêm mấy hàng chữ chứa nội dung.
[Tiền Mộng Lâm: Mấy cậu cào phím nhanh quá, tôi không nhìn thấy tin nhắn của Tiểu Bạch nữa, tôi chỉ muốn hỏi một câu thôi, mấy cậu xác định câu vừa rồi có đúng là của Tiểu Bạch gửi không vậy? Có thật không? Hay là mấy cậu chơi game cá cược thua, đổi ảnh đại diện thành giống ảnh của Tiểu Bạch rồi đi lừa người?]
[Lâm Phinh: Là thật đó, tôi xem rồi, đúng là Tiểu Bạch.]
[Tiền Mộng Lâm: Lần trước đi tới núi Vụ Tùng Tiểu Bạch vẫn còn độc thân, giờ lại có “người nhà” rồi???]
[Đới Tiểu Lộ: Cho nên núi Vụ Tùng là núi nhân duyên thật sao? Giờ tôi chạy tới núi Vụ Tùng còn kịp không?]
[Phương Nhạc Minh: Mấy cậu đang nói ai hẹn hò? Ai cơ? Tiểu Bạch á???]
[Dương Văn Khiêm:???]
[Trịnh Huy: Nhạc Minh và Văn Khiêm mà cũng không biết cơ à? Tiểu Bạch giấu kín thế! A Vỹ đâu? Hỏi A Vỹ xem! Lần trước Chung Hạo nói công ty nhà họ Chung có hợp tác với công ty nhà Chu Vỹ và công ty của Tiểu Bạch còn gì, nói không chừng A Vỹ biết đó!]
Trịnh Huy nói xong, thành công kéo về đầy giá trị thù hận.
Chu Vỹ tay nhanh hơn não, gõ xuống một chuỗi: “…”
Tiền Mộng Lâm phản ứng cực nhanh.
[Tiền Mộng Lâm: Thái độ của A Vỹ rất đáng ngờ, xem ra cậu ấy biết rõ mọi chuyện.]
Chu Vỹ: “…”
Chu Vỹ mất bò mới lo làm chuồng, muộn màng bổ sung thêm một dấu chấm hỏi.
[Tiền Mộng Lâm: Muộn rồi! Xem ra A Vỹ thật sự có biết! Nhạc Minh, Lão Dương, A Vỹ giấu mấy cậu về người yêu của Tiểu Bạch, nói không chừng còn gặp mặt nhau luôn rồi ấy, chuyện này có nhịn được không!? Mấy cậu chậm chân hơn rồi!]
Chu Vỹ ở ngoài màn hình: “…”
Cậu ta đã tạo nghiệt gì vậy!?
Cái gì mà “A Vỹ giấu mấy cậu về người yêu của Tiểu Bạch”, chẳng phải muốn biết thì nên đi hỏi chính Tiểu Bạch sao?
Chu Vỹ không còn cơ hội giải thích nữa, bởi vì Phương Nhạc Minh và Dương Văn Khiêm gọi điện sang.
Mà không chỉ Phương Nhạc Minh và Dương Văn Khiêm, gần một nửa lớp cũng gửi tin nhắn riêng cho cậu ta.
Chu Vỹ: “…”
Chu Vỹ nhìn cái điện thoại rung rè rè liên tục, linh hồn thăng thiên.
“Làm sao bây giờ? Tớ nên nói gì bây giờ!?” Chu Vỹ hỏi.
Ôn Bạch cười nói: “Muốn nói thì cũng phải là tôi nói chứ.”
Chu Vỹ: “???”
Ôn Bạch cúi đầu.
[Mấy cậu cũng gặp rồi.]
Nhóm chat lớp yên tĩnh.
Mấy giây sau, trận địa dấu chấm hỏi dày đặc hơn ban nãy.
Khoa tài chính nghĩ kiểu gì cũng không thông, Ôn Bạch mà suốt bốn năm đại học chẳng có ai theo đuổi được, mới tốt nghiệp nửa năm đã thành hoa có chủ?
Nghiêm túc mà nói, chuyện ngày hôm nay chủ yếu là do tâm huyết dâng trào.
“Không phải là không muốn.” Lục Chinh cắt ngang.
Mà bọn họ còn gặp rồi! Ngoại trừ người trong trường ra thì còn có thể là ai?
Đương nhiên Lục Chinh cũng đi cùng bạn trai mình.
Cả đám cho rằng cô gái hái được bông hoa cao quý Tiểu Bạch sẽ phải vừa xinh vừa giỏi, nói không chừng còn là thiên kim tiểu thư nhà nào đó, với vòng giao thiệp hiện tại của Ôn Bạch, đến Chung Hạo cũng gọi cậu ấy là anh, vậy thì khả năng đó rất cao.
[Tiểu Bạch, vậy chúng ta hẹn mấy hôm nữa gặp nhé?]
[Tiền Mộng Lâm: Ai vậy? Cũng cùng khoa với chúng ta sao? Là đàn chị hay đàn em? Hay chẳng lẽ là cùng khóa?]
Thôn Trang Hưng có mưa, yên tĩnh hơn mấy ngày trước không ít, buổi sáng rảnh rỗi, chuyện đầu tiên Chu Vỹ làm là liên lạc với Trình Thành.
Do đó mà không ai dám hỏi kỹ hơn, sợ vì còn chưa chính thức gặp mặt, làm vậy sẽ xúc phạm đến vị kia, nhỡ đâu người ta đang ngồi bên cạnh Tiểu Bạch thì càng không ổn lắm.
Chu Vỹ chỉ ở lại âm ty qua giao thừa, sang ngày hôm sau bị lão thành hoàng gọi về.
Đám Trình Thành vốn đang vừa đi vừa nói chuyện cười đùa, lúc nhìn thấy Ôn Bạch và Lục Chinh, tất cả đồng loạt dừng bước.
Nhưng Tiểu Bạch lại nói tất cả đều gặp rồi, cảm giác khoảng cách lập tức được rút ngắn lại.
Chẳng có tí thành tâm nào hết!
Lục Chinh: “Ông chủ chăm chỉ làm việc xuyên Tết?”
Nhóm chat bùng nổ lần thứ hai.
Hai người đứng rất sát.
[Tiền Mộng Lâm: Ai vậy? Cũng cùng khoa với chúng ta sao? Là đàn chị hay đàn em? Hay chẳng lẽ là cùng khóa?]
Đằng trước là bậc tam cấp màu đá xanh, đằng sau là màn mưa rơi xuống từ trên mái hiên.
Tiền Mộng Lâm hỏi một hơi tất cả những điều mà mọi người muốn hỏi, những người khác sợ hỏi thêm sẽ lắm quá, với lại nhắn nhiều tin nhắn dễ bị trôi, Tiểu Bạch không đọc được nên kiềm chế không nhắn thêm nữa.
Đèn nhang càng nhiều, đương nhiên sẽ càng bận rộn.
Mà ở ngay dưới bốn câu hỏi của Tiền Mộng Lâm, Ôn Bạch cũng đang gõ chữ tiếp.
Ôn Bạch: “Anh cũng gặp bọn họ rồi, Lão Dương và Nhạc Minh thì khỏi bàn, còn có lớp trưởng và Trịnh Huy, những người khác cũng thấy lúc ở bệnh viện, em giới thiệu anh với bọn họ có được không?”
Hai tin nhắn gần như xuất hiện cùng lúc.
[Lần đó ở bệnh viện.]
Cậu ta biết đám bạn cùng lớp tính tình thế nào.
Nhờ phúc của nhà họ Chung, ở cái miếu thành hoàng lâu đời của thôn Trang Hưng, năm nay đèn nhang cực kỳ thịnh. Mấy năm trước chủ yếu dựa vào đèn nhang mà Chính Thiên Quán mang sang, giờ thì có nhiều khách hành hương trực tiếp tìm đến, đèn nhang cháy liên tục.
Hai tin nhắn gần như xuất hiện cùng lúc.
Mưa rơi từ nửa đêm, tới sáng cũng chưa thấy có dấu hiệu ngừng.
Ôn Bạch biết Lục Chinh đang nghĩ gì, đáp: “Đương nhiên là ông chủ rồi.”
[Tiền Mộng Lâm: …]
Thành hoàng phụ trách chăm lo dân sinh, một số việc có thể nhờ âm sai phụ giúp, còn một số việc khác chỉ có thể nhờ người của dương gian làm.
Chu Vỹ chuẩn bị xong tâm lý bọn họ sẽ không đến nữa, kết quả vừa mới hỏi thì nhận được câu trả lời là đang hẹn gặp nhau, thậm chí có người còn xuất phát đi tới thôn rồi.
[Phương Nhạc Minh: …]
[Dương Văn Khiêm: …]
[Tiền Mộng Lâm: Tiểu Bạch, ý cậu là người mà bọn lớp trưởng và Lão Trịnh chưa được gặp ấy hả?]
*
Nhất thời, các thành viên trong nhóm chat lâm vào trạng thái “tôi là ai đây là đâu”.
Toàn bộ miếu thành hoàng rực rỡ hẳn lên.
Người mà bọn họ gặp rồi, chỉ riêng lớp trưởng và Lão Trịnh chưa gặp, không phải là đàn chị hay đàn em cùng khoa, cũng không phải bạn bè cùng khóa mà là… ông chủ của Tiểu Bạch!
“Em không lạnh.” Ôn Bạch áp bàn tay mình vào má Lục Chinh, “Anh xem, nóng lắm luôn này.”
Tất cả yên lặng, chỉ nhìn hai người đang đứng cách đó không xa.
Thật lâu sau không có ai nói chuyện, mãi đến tận khi Trình Thành lên tiếng phá vỡ trầm mặc.
Hồi học đại học, nếu gặp phải thời tiết như thế này, bọn họ gần như nằm trong ổ chăn cả ngày, ăn cơm hay nhịn cũng chả sao.
[Tiểu Bạch, vậy chúng ta hẹn mấy hôm nữa gặp nhé?]
Trong mấy ngày cuối cùng của năm ngoái, Ôn Bạch còn nói dạo này thời tiết khá đẹp, không ngờ sang mùng Ba trời bắt đầu đổ mưa.
Trình Thành gõ tới xóa lui chỉnh sửa nhiều lần mới quyết định gửi tin nhắn này.
Lục Chinh mỉm cười nắm lấy tay của bạn trai mình.
Ôn Bạch giơ điện thoại ra trước mặt Lục Chinh, hỏi: “Anh đi không?”
Vốn dĩ Ôn Bạch muốn ra cổng thôn đón các bạn nhưng Chu Vỹ nói trời đang mưa, không ra cũng được, sau khi khách hành hương tìm đến miếu thành hoàng nhiều lên, địa phương cho dựng khá nhiều biển chỉ dẫn nên không lo bị lạc đâu.
Khi đám Trình Thành đến cổng thôn, Ôn Bạch và ông chủ Lục ra ngoài đợi.
Lục Chinh không trả lời ngay.
Trình Thành gõ tới xóa lui chỉnh sửa nhiều lần mới quyết định gửi tin nhắn này.
Ôn Bạch: “Anh cũng gặp bọn họ rồi, Lão Dương và Nhạc Minh thì khỏi bàn, còn có lớp trưởng và Trịnh Huy, những người khác cũng thấy lúc ở bệnh viện, em giới thiệu anh với bọn họ có được không?”
Cả đám cho rằng cô gái hái được bông hoa cao quý Tiểu Bạch sẽ phải vừa xinh vừa giỏi, nói không chừng còn là thiên kim tiểu thư nhà nào đó, với vòng giao thiệp hiện tại của Ôn Bạch, đến Chung Hạo cũng gọi cậu ấy là anh, vậy thì khả năng đó rất cao.
Ôn Bạch không có ý định che giấu mối quan hệ của mình và Lục Chinh, nhưng cũng không muốn kéo Lục Chinh dung nhập vào cuộc sống của mình, chẳng qua cậu cảm thấy làm quen chính thức với nhau một lần cũng không sao cả.
Lục Chinh nhướng mày, “Lần này anh đi với thân phận gì?”
Chu Vỹ chợt ngộ ra một sự thật.
Nghiêm túc mà nói, chuyện ngày hôm nay chủ yếu là do tâm huyết dâng trào.
Ôn Bạch nhịn cười: “Ừm.”
Ôn Bạch không có ý định che giấu mối quan hệ của mình và Lục Chinh, nhưng cũng không muốn kéo Lục Chinh dung nhập vào cuộc sống của mình, chẳng qua cậu cảm thấy làm quen chính thức với nhau một lần cũng không sao cả.
Cậu không có chuẩn bị, Lục Chinh cũng không có chuẩn bị.
[Tiền Mộng Lâm: Tiểu Bạch, ý cậu là người mà bọn lớp trưởng và Lão Trịnh chưa được gặp ấy hả?]
Nghĩ vậy, Ôn Bạch nói tiếp: “Nếu anh không muốn đi cũng không sao, em…”
“Không phải là không muốn.” Lục Chinh cắt ngang.
Bây giờ lại có một cái bảng hiệu gỗ màu nâu, bên trên viết ba chữ “miếu thành hoàng” màu xanh đầy sống động.
Đều là bạn cùng lớp của Ôn Bạch, tất cả những gì liên quan đến cậu, hắn đều muốn biết.
Ôn Bạch: “Vậy em trả lời các bạn nhé?”
Dứt lời, ở ngã rẽ gần đó xuất hiện một đám người.
[Tiền Mộng Lâm: …]
Lục Chinh nhướng mày, “Lần này anh đi với thân phận gì?”
Không chỉ bảng hiệu, các cây cột cũng được sơn mới.
Còn nhớ lần gặp mặt trước, Ôn Bạch giới thiệu hắn là “ông chủ”.
Ôn Bạch biết Lục Chinh đang nghĩ gì, đáp: “Đương nhiên là ông chủ rồi.”
Đều là bạn cùng lớp của Ôn Bạch, tất cả những gì liên quan đến cậu, hắn đều muốn biết.
Lục Chinh: “Ông chủ chăm chỉ làm việc xuyên Tết?”
Ôn Bạch nhịn cười: “Ừm.”
Bầu trời xám xịt nặng nề.
*
Chu Vỹ chỉ ở lại âm ty qua giao thừa, sang ngày hôm sau bị lão thành hoàng gọi về.
Ôn Bạch: “Họ đến rồi à?”
Nhờ phúc của nhà họ Chung, ở cái miếu thành hoàng lâu đời của thôn Trang Hưng, năm nay đèn nhang cực kỳ thịnh. Mấy năm trước chủ yếu dựa vào đèn nhang mà Chính Thiên Quán mang sang, giờ thì có nhiều khách hành hương trực tiếp tìm đến, đèn nhang cháy liên tục.
Lão thành hoàng dĩ nhiên rất hài lòng.
Nhóm chat bùng nổ lần thứ hai.
Đèn nhang càng nhiều, đương nhiên sẽ càng bận rộn.
Vì vậy Ôn Bạch đến miếu thành hoàng sớm hơn một ngày.
Trong lòng tất cả mọi người chỉ có một suy nghĩ: tuyệt đối xứng đôi!
Thành hoàng phụ trách chăm lo dân sinh, một số việc có thể nhờ âm sai phụ giúp, còn một số việc khác chỉ có thể nhờ người của dương gian làm.
Nhất thời, các thành viên trong nhóm chat lâm vào trạng thái “tôi là ai đây là đâu”.
Do đó mà không ai dám hỏi kỹ hơn, sợ vì còn chưa chính thức gặp mặt, làm vậy sẽ xúc phạm đến vị kia, nhỡ đâu người ta đang ngồi bên cạnh Tiểu Bạch thì càng không ổn lắm.
Vì vậy Ôn Bạch đến miếu thành hoàng sớm hơn một ngày.
Dù sao cậu cũng nhàn rỗi, hai hôm nữa cả lớp còn muốn đến, qua sớm một ngày có thể giúp đỡ được đôi chút.
Lão thành hoàng biết Lục Chinh qua miếu cùng Ôn Bạch, cố ý dọn dẹp hai gian phòng, sau đó không biết thế nào mà từ hai gian thành một gian.
Đương nhiên Lục Chinh cũng đi cùng bạn trai mình.
Tiểu Bạch và bạn trai của cậu ấy dùng chung một cây dù đen, dù còn hơi nghiêng về phía Tiểu Bạch.
Lão thành hoàng biết Lục Chinh qua miếu cùng Ôn Bạch, cố ý dọn dẹp hai gian phòng, sau đó không biết thế nào mà từ hai gian thành một gian.
Ngược lại Lục Chinh rất hài lòng.
Ôn Bạch: “Vậy em trả lời các bạn nhé?”
[Dương Văn Khiêm: …]
Trong mấy ngày cuối cùng của năm ngoái, Ôn Bạch còn nói dạo này thời tiết khá đẹp, không ngờ sang mùng Ba trời bắt đầu đổ mưa.
Mưa rơi từ nửa đêm, tới sáng cũng chưa thấy có dấu hiệu ngừng.
Tiền Mộng Lâm hỏi một hơi tất cả những điều mà mọi người muốn hỏi, những người khác sợ hỏi thêm sẽ lắm quá, với lại nhắn nhiều tin nhắn dễ bị trôi, Tiểu Bạch không đọc được nên kiềm chế không nhắn thêm nữa.
Tuy tiếng tăm của miếu thành hoàng tăng nhưng chưa tới mức mọi người bất chấp để đến, dù gì cũng chỉ là một cái miếu thành hoàng, phần lớn là người địa phương Nam Thành, xa lắm thì có thêm Dương Thành, giờ thời tiết lại xấu, lượng khách cũng giảm đi nhiều.
Tuy không mang theo lông vũ nhưng có ngọc hồ lô trên tay không khác gì một cái lò sưởi nhỏ.
Thôn Trang Hưng có mưa, yên tĩnh hơn mấy ngày trước không ít, buổi sáng rảnh rỗi, chuyện đầu tiên Chu Vỹ làm là liên lạc với Trình Thành.
Cậu ta biết đám bạn cùng lớp tính tình thế nào.
Hồi học đại học, nếu gặp phải thời tiết như thế này, bọn họ gần như nằm trong ổ chăn cả ngày, ăn cơm hay nhịn cũng chả sao.
Khoa tài chính nghĩ kiểu gì cũng không thông, Ôn Bạch mà suốt bốn năm đại học chẳng có ai theo đuổi được, mới tốt nghiệp nửa năm đã thành hoa có chủ?
Chu Vỹ chuẩn bị xong tâm lý bọn họ sẽ không đến nữa, kết quả vừa mới hỏi thì nhận được câu trả lời là đang hẹn gặp nhau, thậm chí có người còn xuất phát đi tới thôn rồi.
Chu Vỹ: “…”
Lát sau, hắn nghiêng đầu nhìn về một hướng.
Chu Vỹ chợt ngộ ra một sự thật.
Mấy đứa kia căn bản đâu có tới bái thành hoàng mà là đến gặp ông chủ Lục và Tiểu Bạch.
Chẳng có tí thành tâm nào hết!
Ngược lại Lục Chinh rất hài lòng.
Khi đám Trình Thành đến cổng thôn, Ôn Bạch và ông chủ Lục ra ngoài đợi.
Lục Chinh không trả lời ngay.
Vốn dĩ Ôn Bạch muốn ra cổng thôn đón các bạn nhưng Chu Vỹ nói trời đang mưa, không ra cũng được, sau khi khách hành hương tìm đến miếu thành hoàng nhiều lên, địa phương cho dựng khá nhiều biển chỉ dẫn nên không lo bị lạc đâu.
Cậu không có chuẩn bị, Lục Chinh cũng không có chuẩn bị.
Nghĩ vậy, Ôn Bạch nói tiếp: “Nếu anh không muốn đi cũng không sao, em…”
Bởi vậy hai người đứng chờ ở trước cửa miếu thành hoàng, dùng chung một cây dù đen.
Ôn Bạch ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu mới đổi, cậu nhớ rõ lúc trước không có bảng hiệu này, cổng miếu trống trơn.
Mà bọn họ còn gặp rồi! Ngoại trừ người trong trường ra thì còn có thể là ai?
Bây giờ lại có một cái bảng hiệu gỗ màu nâu, bên trên viết ba chữ “miếu thành hoàng” màu xanh đầy sống động.
Không chỉ bảng hiệu, các cây cột cũng được sơn mới.
Toàn bộ miếu thành hoàng rực rỡ hẳn lên.
[Phương Nhạc Minh: …]
“Em có lạnh không?” Lục Chinh hỏi Ôn Bạch.
“Em không lạnh.” Ôn Bạch áp bàn tay mình vào má Lục Chinh, “Anh xem, nóng lắm luôn này.”
Tuy tiếng tăm của miếu thành hoàng tăng nhưng chưa tới mức mọi người bất chấp để đến, dù gì cũng chỉ là một cái miếu thành hoàng, phần lớn là người địa phương Nam Thành, xa lắm thì có thêm Dương Thành, giờ thời tiết lại xấu, lượng khách cũng giảm đi nhiều.
Tuy không mang theo lông vũ nhưng có ngọc hồ lô trên tay không khác gì một cái lò sưởi nhỏ.
Lục Chinh mỉm cười nắm lấy tay của bạn trai mình.
Lát sau, hắn nghiêng đầu nhìn về một hướng.
Ôn Bạch: “Họ đến rồi à?”
Lục Chinh: “Ừm.”
Dù sao cậu cũng nhàn rỗi, hai hôm nữa cả lớp còn muốn đến, qua sớm một ngày có thể giúp đỡ được đôi chút.
Ôn Bạch ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu mới đổi, cậu nhớ rõ lúc trước không có bảng hiệu này, cổng miếu trống trơn.
Dứt lời, ở ngã rẽ gần đó xuất hiện một đám người.
Đám Trình Thành vốn đang vừa đi vừa nói chuyện cười đùa, lúc nhìn thấy Ôn Bạch và Lục Chinh, tất cả đồng loạt dừng bước.
[Lần đó ở bệnh viện.]
Tất cả yên lặng, chỉ nhìn hai người đang đứng cách đó không xa.
Mưa bụi mông lung nhưng vẫn nhìn thấy tư thế nắm tay nhau.
Bầu trời xám xịt nặng nề.
Bởi vậy hai người đứng chờ ở trước cửa miếu thành hoàng, dùng chung một cây dù đen.
Tiểu Bạch và bạn trai của cậu ấy dùng chung một cây dù đen, dù còn hơi nghiêng về phía Tiểu Bạch.
Hai người đứng rất sát.
Còn nhớ lần gặp mặt trước, Ôn Bạch giới thiệu hắn là “ông chủ”.
Đằng trước là bậc tam cấp màu đá xanh, đằng sau là màn mưa rơi xuống từ trên mái hiên.
Mưa bụi mông lung nhưng vẫn nhìn thấy tư thế nắm tay nhau.
Trong lòng tất cả mọi người chỉ có một suy nghĩ: tuyệt đối xứng đôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.