Chương 55: “Của hồi môn”
Thất Thốn Thang Bao
05/10/2022
Đầu đau vô cùng, Ôn Bạch định xoa trán của mình một chút thì cảm thấy đầu ngón tay chạm phải thứ gì đó lành lạnh.
Bên trong kiệu tối đen, Ôn Bạch không nhìn rõ được đó là cái gì.
Cậu chần chừ hồi lâu, cuối cùng thử kéo nhẹ, dựa vào tia sáng yếu ớt mới phát hiện hóa ra là một cái khăn đội đầu của cô dâu.
Hình thêu tinh xảo, đường may tỉ mỉ.
Trong lúc Ôn Bạch đang mất tập trung, ngọc hồ lô khẽ lung lay.
Cậu cúi đầu, nhìn thấy đèn sen nhỏ vỗ cánh hoa bay ra ngoài.
Hình như chui ra cũng mất không ít công sức, sau khi đáp xuống trên đùi Ôn Bạch, nó duỗi lá đòi hỏi: “Ôm em.”
Ôn Bạch ôm lấy nó, nhỏ giọng nhắc: “Suỵt.”
Đèn sen nhỏ dụi vào lòng bàn tay cậu: “Bọn nó không nghe thấy chúng ta nói đâu. Lục Chinh từng bảo rồi, ngũ giác của những người giấy này không nhạy bén, chỉ cần chúng ta nói nhỏ tiếng thôi là bọn chúng sẽ không nghe thấy.”
Lúc này Ôn Bạch mới yên lòng trở lại.
“Chúng ta đang ở đâu vậy?” Ôn Bạch hạ âm lượng cực thấp, hỏi.
Cậu biết mình đang ngồi trong kiệu.
Tính ra trong này được bài trí rất kỹ càng, có nệm êm đầy đủ nhưng cỗ kiệu lại không vững, xóc nảy nghiêng ngả liên tục khiến đầu óc quay cuồng, không giống như đang di chuyển trên đất bằng.
Chỉ có một tia sáng mong manh, Ôn Bạch miễn cưỡng dựa vào đó để quan sát tình hình đại khái.
Đèn sen nhỏ: “Trên núi.”
Không nằm ngoài dự liệu, dù sao Khương Kỳ kia cũng chính là một con quỷ núi: “Nguyên Nguyên có biết là ngọn núi nào không?”
Ôn Bạch đoán hẳn là núi Vụ Tùng nhưng không chắc lắm.
Đèn sen nhỏ lắc đầu, nhưng nó tự coi mình là “cún nhỏ” của Ôn Bạch, nghe cậu hỏi xong liền nói muốn bay ra ngoài xem thử đây là đâu, bị Ôn Bạch vội vàng giữ lấy.
“Không thể chạy lung tung, nhỡ lạc mất thì phải làm sao bây giờ?”
Đèn sen nhỏ nghe lời, yên tĩnh trở lại.
Bên tai có tiếng chuông kêu đinh đang, Ôn Bạch nghiêng đầu để nghe rõ hơn, hình như cách cậu không xa lắm.
Đèn sen nhỏ giải thích: “Là đèn lồng. Ở bốn góc của kiệu hoa đều treo đèn lồng, bên trong không thắp nến mà treo chuông.”
Ôn Bạch gật đầu.
Chính là mấy cái lồng đèn giấy nhỏ bằng hạt trân châu mà cậu thấy vào sáng hôm đó, chỉ là bây giờ đã hóa thành cỗ kiệu thật, âm thanh nghe càng giòn giã hơn.
“Nguyên Nguyên còn biết cả kiệu hoa cơ à?” Ôn Bạch cười hỏi.
Cảnh tượng trước mắt muốn bao nhiêu kinh khủng có bấy nhiêu kinh khủng nhưng cậu lại không hề nảy sinh chút cảm giác sợ hãi nào, còn muốn làm thêm gì đó để giết thời gian.
Cậu chưa từng nói với đèn sen nhỏ về Khương Kỳ, càng không đề cập đến chuyện đón dâu, ngược lại không biết Lục Chinh đã nói với nó cái gì, mấy ngày nay trông đèn sen nhỏ còn căng thẳng hơn cả cậu.
“Vâng.” Đèn sen nhỏ nghiêm túc gật đầu, “Kiệu của Khương Kỳ không tốt, Bạch Bạch đừng có ngồi, Nguyên Nguyên bảo vệ anh.”
Ôn Bạch xoa đầu nó: “Không ngồi, là giả thôi.”
Theo động tác của cậu, khăn đội đầu tuột xuống.
Đèn sen nhỏ nhìn sang.
Mấy giây sau, trên khăn đội đầu bị đốt một lỗ to ngang đồng xu.
Mắt thấy cái lỗ có nguy cơ càng to ra, Ôn Bạch vội vã ngăn cản: “Bây giờ không được.” Cậu cất cái khăn ra đằng sau: “Chờ bắt được Khương Kỳ rồi chúng ta đốt tiếp.”
Nếu lát nữa xuống kiệu mà không còn khăn đội đầu thì bị lộ mất.
Đèn sen nhỏ rầu rĩ đáp lại, chui vào ngực Ôn Bạch, hồi lâu sau mới nói thêm: “Chúng nó muốn cướp anh đi.”
Ôn Bạch: “Hả?”
“Đám người giấy nhỏ bên ngoài kia, với cả Khương Kỳ gì đó nữa.” Đèn sen nhỏ tủi thân.
“Ai nói với em?” Ôn Bạch không cho rằng Lục Chinh sẽ dọa nó như vậy.
“Bọn họ nói, em nghe thấy.”
Ôn Bạch thử đoán: “Âm sai à?”
Đèn sen nhỏ: “Vâng.”
Biết ngay mà.
Các âm sai hẳn là cũng không cố ý nói gì với đèn sen nhỏ, đại loại chỉ đang bàn tán về Khương Kỳ thì bị nó nghe thấy.
Ôn Bạch xoa cánh hoa của nó: “Không phải cướp, chúng ta đến đây tìm người, tìm được rồi chúng ta sẽ về luôn.”
Đèn sen nhỏ vui lên một chút: “Vâng! Chờ tìm được rồi chúng ta sẽ cùng Lục Chinh trở về.”
Nghe thấy tên Lục Chinh, Ôn Bạch hỏi: “Anh ấy đang ở gần đây sao?”
“Có hơi thở của Lục Chinh” Đèn sen nhỏ hít sâu.
Nó nổ ánh lửa lách tách, than thở: “Lục Chinh không cho Nguyên Nguyên làm ồn Bạch Bạch.”
Trong lúc Ôn Bạch vừa bị mang lên kiệu, đèn sen nhỏ vốn tưởng rằng có thể gọi cậu dậy nhưng vừa định hành động thì Lục Chinh ngăn lại.
Lục Chinh nói đây chỉ là hương an hồn, không cần phải lo lắng.
Xung quanh toàn là vật âm, Lục Chinh lo Ôn Bạch dậy sẽ bị sợ hãi nên để yên cho cậu ngủ, nhờ vậy mà Ôn Bạch mới bình yên ngủ suốt một đường.
Nghe xong, Ôn Bạch nở nụ cười.
Quả thực ngủ được là tốt, cậu còn cảm thấy mình tỉnh hơi sớm.
Lúc tỉnh lại đầu óc vô cùng choáng váng, cực kỳ khó chịu.
Ôn Bạch còn đang nghĩ không biết bao lâu nữa mới đến nơi thì đám người giấy kia lên tiếng trước cậu một bước.
“Ôi, đến giờ này rồi sao phu nhân còn chưa tỉnh, dùng hương lẽ ra ngủ có nửa canh giờ thôi mà nhỉ?”
“Có phải tên ngốc nhà cậu tính sai rồi không?”
“Không có mà! Không có mà! Không thể sai!”
Đám người giấy tranh cãi ầm ĩ, có mấy đứa tính tình nóng nảy, nói muốn nhòm vào bên trong xem thử, Ôn Bạch đành giả vờ ho khan một tiếng, tỏ ra là mình vừa mới tỉnh dậy.
Ngoại trừ phòng khi có đứa nào đi vào, Ôn Bạch nghĩ tỉnh dậy sẽ dò hỏi được thêm mấy câu.
Quả nhiên sau khi Ôn Bạch ho, bên ngoài im bặt, tiếp đó là một người giấy hô lên: “Phu nhân tỉnh rồi!”
Câu này cứ như tín hiệu bắn đạn, nó vừa nói xong, tiếng gõ chiêng thổi kèn sôi nổi vang lên, đám người giấy ê ê a a ca hát.
Ôn Bạch mơ hồ nghe thấy mấy chữ gì mà “đại vương” với “tiểu đại vương”.
Ôn Bạch: “…”
Nhìn dáng vẻ coi bộ trí thông minh không được cao lắm.
Nếu như không phải đang ở nơi núi sâu rừng rậm, bầu không khí này tính ra cũng khá là vui vẻ náo nhiệt, nhưng cố tình lại đang ở nơi ít dấu chân người, ý nghĩa của tiếng chiêng trống cũng theo đó mà thay đổi.
Một người giấy thuận theo màn cửa sổ bị gió thổi bay vào.
Ôn Bạch tiện tay giấu đèn sen nhỏ vào trong ngọc hồ lô.
“Không được không được!” Người giấy nhìn thấy khăn voan của Ôn Bạch bị rơi, nó dùng sức cầm một góc khăn lên, định đội lại cho Ôn Bạch.
Không hay rồi! Cái đồng xu nhỏ của Nguyên Nguyên!
Ôn Bạch nhanh nhẹn đè một góc khăn trùm đầu lại, bàn tay vừa vặn đặt lên vị trí bị đèn sen nhỏ đốt thành cái lỗ to như đồng xu.
“Khăn này chỉ có đại vương mới được tháo.”
Dù đã nghe mấy lần rồi nhưng đối với hai chữ “đại vương” này, Ôn Bạch vẫn xin từ chối nghe như cũ.
Sợ đám người giấy phát hiện, cậu chỉ có thể lui một bước: “Được rồi, tôi sẽ đội lên, cậu buông ra trước đi.”
Ôn Bạch còn tưởng rằng mình sẽ phải giằng co với nó mấy hiệp nữa, ai ngờ nó lại bỏ tay ra rất nhanh, còn cúi người làm tư thế chào với cậu.
Trong lúc Ôn Bạch chưa kịp phản ứng thì nó giơ hai tay lên, kề sát mặt mình, huýt sáo một hơi thật dài.
Theo đó, ánh nến lần lượt sáng lên.
Đèn lồng bên ngoài kiệu được châm lửa toàn bộ, nhờ vậy mà bên trong kiệu sáng hơn rất nhiều.
Có hai người giấy bưng một cái lư hương nhỏ tới, cũng bay qua cửa sổ.
Bọn nó đặt lư hương lên tay Ôn Bạch, bảo rằng: “Làm ấm tay!”
Lòng bàn tay cậu ấm lên rất nhiều, không quên khách sáo nói câu “cảm ơn” với bọn nó.
Người giấy nhỏ vui vẻ vỗ tay, “Tân nương tử!”
Ôn Bạch: “…”
Cậu cảm thấy những người giấy này có lẽ cũng phân chia đẳng cấp, hai người giấy nhỏ mới đến rõ ràng không biết nói, chỉ phát ra vài âm tiết đơn giản.
Bù lại tiếng vỗ tay gõ trống rất to, kiến tạo bầu không khí nhộn nhịp.
Đưa xong lư hương, hai người giấy nhỏ bay đi.
Lại có thêm một đứa khác hì hục lôi từ dưới gầm ra một cái hộp gỗ.
“Phu nhân, mời dùng!”
Ôn Bạch chẳng còn tâm tư để mà sửa xưng hô của bọn nó, cậu chần chừ hỏi: “Dùng… cái gì?”
Người giấy vỗ vỗ lên cái hộp hai lần, ra hiệu cho Ôn Bạch tự mở ra.
Ôn Bạch cảm nhận được đám người giấy này không mang ác ý với mình, thầm nghĩ lát nữa có khi còn phải tìm cách hỏi tung tích của nhóm Trình Thành từ miệng bọn nó nên ngoan ngoãn thuận theo, cúi người mở cái hộp kia ra.
Gương đồng, phấn má hồng, thêm một ít đồ chơi nhỏ… đi hai lần tới nhân gian nghìn năm trước nên may mắn nhận ra, mà lại toàn là đồ cậu không dùng được.
Ôn Bạch bắt đầu hoài nghi, đến tột cùng thì Khương Kỳ có biết cậu là con trai hay không!?
Ôn Bạch khép nắp hộp lại, vẫn khách sáo nói: “Cảm ơn.”
Nói qua nói lại mấy câu, Ôn Bạch ít nhiều cũng biết những người giấy này không có âm mưu gì, cậu thử mở miệng: “Mấy người bạn của tôi, có phải là bị các cậu mang đi không?”
Người giấy nghiêng đầu: “Bạn gì nhỉ?”
Ôn Bạch không xác định được là nó thật sự không biết hay giả vờ không biết, nhưng đã hỏi ra rồi thì chỉ có thể tiếp tục hỏi nốt: “Ngày đó bọn tôi cùng nhau đi leo núi Vụ Tùng.”
Người giấy nhỏ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới dài giọng “à” một tiếng: “Là bốn người kia sao?”
Ôn Bạch căng thẳng: “Ừm.”
“Có ở đây.” Người giấy nhỏ nói, hình như do thấy Ôn Bạch nhíu mày, sợ cậu mất hứng nên cuống quít bổ sung: “Đừng lo lắng, bọn họ rất an toàn.”
“Đại vương sợ phu nhân một mình buồn tẻ nên tìm thêm mấy người tới cùng chơi với phu nhân.”
Sau đó người giấy nhỏ còn kể lại chuyện hôm ấy.
Khương Kỳ nói là đi tìm cho gã bảy “của hồi môn”.
Tại sao lại là bảy?
Bởi vì chữ “Kỳ” trong núi Khương Kỳ đồng âm với chữ “bảy” (thất), là con số cát tường.
Khương Kỳ nhìn thấy Ôn Bạch ở núi Vụ Tùng, lập tức coi trọng cậu, sau đó lại thấy cậu trò chuyện với đám Phương Nhạc Minh, đủ thấy quan hệ rất tốt, sợ sau khi cưới về một mình Ôn Bạch ở trong núi sẽ thấy nhàm chán nên muốn bắt hết đám người kia cùng về – đúng, bắt hết.
Ý định ban đầu của Khương Kỳ là mang toàn bộ lớp của Ôn Bạch về, làm của hồi môn của Ôn Bạch.
Sau đó có yêu tinh trong núi nhắc nhở gã về âm ty, nói không thể làm thế, gây ra động tĩnh quá lớn sẽ khiến âm ty chú ý, lúc này Khương Kỳ mới chịu thu tay, quyết định chỉ mang bảy người về.
Sau đó có hai nhóm người giấy được phái đi.
Một nhóm đi tới nhà Phương Nhạc Minh, một nhóm đi tới ký túc xá của Trình Thành, kết quả có thể thấy, bên chỗ Phương Nhạc Minh có bức tranh và thành hoàng nên tay không trở về, cuối cùng chỉ còn bắt được bốn người – đến cả Ôn Bạch cũng chưa cưới về được.
Toàn bộ kế hoạch của Khương Kỳ đều đặt trên người Ôn Bạch.
“Tân nương” còn chưa cưới được, chuẩn bị lắm “của hồi môn” để làm gì?
Bởi vậy mà gã không thèm để ý đến ba người chưa bắt được nữa, phái toàn bộ người giấy đi đón Ôn Bạch.
Nghe người giấy kể xong, Ôn Bạch cạn lời.
Cậu hoàn toàn không dám tưởng tượng, ngày đó nhỡ đâu đầu óc của Khương Kỳ thật sự nóng lên, bắt hết cả lớp về thì hậu quả sẽ thành ra thế nào.
“Hiện giờ bọn họ đang ở đâu?” Ôn Bạch hỏi thẳng.
Nhưng người giấy nhỏ lại không đáp.
Cỗ kiệu lạch cạch mấy tiếng, hình như đang được đặt xuống đất.
Ôn Bạch cho là đã đến nơi thì người giấy nói: “Sắp vào núi rồi, phu nhân ngồi vững nhé!” Nói xong liền bay đi luôn.
Ôn Bạch: “???”
Vào núi?
Nãy giờ chẳng lẽ không phải đang đi đường núi sao?
Cậu không nhịn được tò mò, thử vạch màn kiệu ra một khe nhỏ.
Nương nhờ ánh nến, khi thấy rõ cảnh tượng bên ngoài, nhịp tim của Ôn Bạch tức thời tăng tốc.
Đang ở trên đỉnh núi.
Vị trí của bọn họ bây giờ là đang ở trên đỉnh một ngọn núi.
Tiếng gió rất lớn, thậm chí còn át cả tiếng hát ê a của đám người giấy nhưng lại không mảy may làm lung lay ánh nến của đèn lồng.
Cậu thấy người giấy xếp thành hàng, vẫn cầm thanh phách trong tay, nhảy từ trên đỉnh núi xuống.
Cho nên “vào núi” mà bọn chúng nói tức là… nhảy xuống?
Bàn tay Ôn Bạch siết chặt thành nắm.
Lúc này, ở cổ tay đột nhiên có cảm giác ấm áp truyền đến.
Độ ấm so ra cũng không hơn lư hương là mấy nhưng khiến trái tim Ôn Bạch bĩnh tĩnh hơn rất nhiều.
Lục Chinh đang ở gần đây, Ôn Bạch lẩm bẩm.
Đèn sen nhỏ bay từ trong ngọc hồ lô ra, dùng lá đẩy cái lư hương trong tay Ôn Bạch, tự mình nằm thay vào.
Từ chỗ cái bệ lăn ra một cục giấy nhỏ.
“Giấy nhắn” của Lục Chinh, đây là lần thứ hai Ôn Bạch nhìn thấy.
Cậu mỉm cười, thầm nói đèn sen nhỏ vất vả rồi, tiếp đó mở cục giấy ra xem.
Trên giấy chỉ viết đúng một câu.
“Phía dưới là kết giới, đừng sợ.”
Ôn Bạch hít sâu, bỗng nhớ tới một chuyện.
Cậu mở cái hộp mà người giấy cho mình, chấm ngón tay vào hộp phấn má hồng, viết một chữ “vâng” vào mặt trái của tờ giấy nhắn.
“Nguyên Nguyên, có thể đưa cái này cho Lục Chinh không?”
“Được ạ!” Đèn sen nhỏ thoạt nhìn còn rất vui, bung xòe cánh hoa ra để lộ ngọn lửa bên trong.
“Để ở chỗ này.”
Ôn Bạch làm theo, đặt cục giấy nhỏ vào.
Cục giấy bắt lửa, cháy dần dần, cuối cùng hóa thành vài sợi khói đen.
Từ hồi tiểu học đến giờ Ôn Bạch chưa chơi lại trò truyền giấy lần nào.
Cậu biết chữ “vâng” kia gần như chẳng có tác dụng gì nhưng là do chính tay cậu viết. Cũng giống như Lục Chinh, kỳ thực có thể làm nóng ngọc hồ lô để động viên cậu đừng sợ nhưng hắn vẫn viết giấy gửi cho cậu.
Rất đúng lúc, Ôn Bạch vừa viết xong thì cỗ kiệu lần thứ hai bị khiêng lên.
Tiếng gió rít kèm cảm giác không trọng lực kéo tới khiến Ôn Bạch cứng đơ nín thở, một giây sau, cỗ kiệu đáp xuống.
Ôn Bạch còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì nghe thấy tiếng hô “tân nương xuống kiệu!” cách bức mành truyền đến.
Không giống với chất giọng lanh lảnh của người giấy, âm thanh này có vài phần sắc nhọn.
“Cạch, cạch, cạch”, ai đó đá vào kiệu ba lần.
Khăn voan đang bị Ôn Bạch siết chặt trong tay. Cậu không muốn đội lên, càng không muốn xuống kiệu.
Trong lúc đang do dự, bỗng có tiếng người nói quen thuộc vang lên.
“Tiểu, Tiểu Bạch?”
Trình Thành? Ôn Bạch còn tưởng rằng mình đang nghe nhầm, dù gì âm thanh cũng cách một bức mành.
Cuối cùng cậu không nhịn được, vươn tay xốc mành cửa sổ lên, lập tức đối diện với đôi mắt của Trình Thành.
Ôn Bạch: “…”
Vốn dĩ cậu đã chuẩn bị trước tâm lý cho tình huống xấu nhất, rất có thể đến giai đoạn cuối cùng Khương Kỳ mới chịu thả nhóm Trình Thành ra.
Ai ngờ…
“Bọn Trịnh Huy đâu?” Ôn Bạch nhỏ giọng hỏi.
“Đều đang ở đây.” Sắc mặt của Trình Thành không tốt lắm, thậm chí còn đang ở bờ vực sụp đổ.
“Tiểu Bạch, cậu…”
Trình Thành chưa kịp làm gì thì bị một tiếng nói xa lạ cắt ngang.
“Ngày đại hỉ, một kẻ làm của hồi môn như ngươi, trưng ra biểu cảm này là thế nào?”
Bị Chu Vỹ và Chung Thời Ninh nhồi nhét suy nghĩ “Khương Kỳ gấp gáp như vậy, nhất định là một tên dê xồm già khú đế”, lăng kính của Ôn Bạch khó tránh khỏi bị ảnh hưởng, cũng cho rằng tuổi tác của Khương Kỳ khá cao rồi.
Cho nên khi nghe thấy âm thanh có vẻ còn rất trẻ kia, cậu ngạc nhiên đến sững người.
Sắc mặt của Trình Thành càng khó coi hơn, miễn cưỡng kéo khóe miệng, cố nở một nụ cười trông còn nhăn nhó hơn cả khóc.
“Phu nhân, tấm lòng của ta phu nhân cũng thấy rồi đúng không? Bốn của hồi môn, con số không ít, nếu phu nhân ngại ít, ngày mai ta bắt thêm vài người nữa về hầu hạ phu nhân.”
“Bây giờ có phải là phu nhân nên yên tâm xuống kiệu?”
Vừa nói vừa mở một góc mành ra.
Mắt thấy một bàn tay sắp thò vào, lúc này, ở chân trời đột nhiên có tiếng sấm rền.
Nhóm người giấy lao nhao náo loạn, cái tay mới thò vào được một nửa kia cũng rụt trở về.
“Sấm ở đâu ra thế!?” Khương Kỳ hô to.[Hết chương 55]
Bên trong kiệu tối đen, Ôn Bạch không nhìn rõ được đó là cái gì.
Cậu chần chừ hồi lâu, cuối cùng thử kéo nhẹ, dựa vào tia sáng yếu ớt mới phát hiện hóa ra là một cái khăn đội đầu của cô dâu.
Hình thêu tinh xảo, đường may tỉ mỉ.
Trong lúc Ôn Bạch đang mất tập trung, ngọc hồ lô khẽ lung lay.
Cậu cúi đầu, nhìn thấy đèn sen nhỏ vỗ cánh hoa bay ra ngoài.
Hình như chui ra cũng mất không ít công sức, sau khi đáp xuống trên đùi Ôn Bạch, nó duỗi lá đòi hỏi: “Ôm em.”
Ôn Bạch ôm lấy nó, nhỏ giọng nhắc: “Suỵt.”
Đèn sen nhỏ dụi vào lòng bàn tay cậu: “Bọn nó không nghe thấy chúng ta nói đâu. Lục Chinh từng bảo rồi, ngũ giác của những người giấy này không nhạy bén, chỉ cần chúng ta nói nhỏ tiếng thôi là bọn chúng sẽ không nghe thấy.”
Lúc này Ôn Bạch mới yên lòng trở lại.
“Chúng ta đang ở đâu vậy?” Ôn Bạch hạ âm lượng cực thấp, hỏi.
Cậu biết mình đang ngồi trong kiệu.
Tính ra trong này được bài trí rất kỹ càng, có nệm êm đầy đủ nhưng cỗ kiệu lại không vững, xóc nảy nghiêng ngả liên tục khiến đầu óc quay cuồng, không giống như đang di chuyển trên đất bằng.
Chỉ có một tia sáng mong manh, Ôn Bạch miễn cưỡng dựa vào đó để quan sát tình hình đại khái.
Đèn sen nhỏ: “Trên núi.”
Không nằm ngoài dự liệu, dù sao Khương Kỳ kia cũng chính là một con quỷ núi: “Nguyên Nguyên có biết là ngọn núi nào không?”
Ôn Bạch đoán hẳn là núi Vụ Tùng nhưng không chắc lắm.
Đèn sen nhỏ lắc đầu, nhưng nó tự coi mình là “cún nhỏ” của Ôn Bạch, nghe cậu hỏi xong liền nói muốn bay ra ngoài xem thử đây là đâu, bị Ôn Bạch vội vàng giữ lấy.
“Không thể chạy lung tung, nhỡ lạc mất thì phải làm sao bây giờ?”
Đèn sen nhỏ nghe lời, yên tĩnh trở lại.
Bên tai có tiếng chuông kêu đinh đang, Ôn Bạch nghiêng đầu để nghe rõ hơn, hình như cách cậu không xa lắm.
Đèn sen nhỏ giải thích: “Là đèn lồng. Ở bốn góc của kiệu hoa đều treo đèn lồng, bên trong không thắp nến mà treo chuông.”
Ôn Bạch gật đầu.
Chính là mấy cái lồng đèn giấy nhỏ bằng hạt trân châu mà cậu thấy vào sáng hôm đó, chỉ là bây giờ đã hóa thành cỗ kiệu thật, âm thanh nghe càng giòn giã hơn.
“Nguyên Nguyên còn biết cả kiệu hoa cơ à?” Ôn Bạch cười hỏi.
Cảnh tượng trước mắt muốn bao nhiêu kinh khủng có bấy nhiêu kinh khủng nhưng cậu lại không hề nảy sinh chút cảm giác sợ hãi nào, còn muốn làm thêm gì đó để giết thời gian.
Cậu chưa từng nói với đèn sen nhỏ về Khương Kỳ, càng không đề cập đến chuyện đón dâu, ngược lại không biết Lục Chinh đã nói với nó cái gì, mấy ngày nay trông đèn sen nhỏ còn căng thẳng hơn cả cậu.
“Vâng.” Đèn sen nhỏ nghiêm túc gật đầu, “Kiệu của Khương Kỳ không tốt, Bạch Bạch đừng có ngồi, Nguyên Nguyên bảo vệ anh.”
Ôn Bạch xoa đầu nó: “Không ngồi, là giả thôi.”
Theo động tác của cậu, khăn đội đầu tuột xuống.
Đèn sen nhỏ nhìn sang.
Mấy giây sau, trên khăn đội đầu bị đốt một lỗ to ngang đồng xu.
Mắt thấy cái lỗ có nguy cơ càng to ra, Ôn Bạch vội vã ngăn cản: “Bây giờ không được.” Cậu cất cái khăn ra đằng sau: “Chờ bắt được Khương Kỳ rồi chúng ta đốt tiếp.”
Nếu lát nữa xuống kiệu mà không còn khăn đội đầu thì bị lộ mất.
Đèn sen nhỏ rầu rĩ đáp lại, chui vào ngực Ôn Bạch, hồi lâu sau mới nói thêm: “Chúng nó muốn cướp anh đi.”
Ôn Bạch: “Hả?”
“Đám người giấy nhỏ bên ngoài kia, với cả Khương Kỳ gì đó nữa.” Đèn sen nhỏ tủi thân.
“Ai nói với em?” Ôn Bạch không cho rằng Lục Chinh sẽ dọa nó như vậy.
“Bọn họ nói, em nghe thấy.”
Ôn Bạch thử đoán: “Âm sai à?”
Đèn sen nhỏ: “Vâng.”
Biết ngay mà.
Các âm sai hẳn là cũng không cố ý nói gì với đèn sen nhỏ, đại loại chỉ đang bàn tán về Khương Kỳ thì bị nó nghe thấy.
Ôn Bạch xoa cánh hoa của nó: “Không phải cướp, chúng ta đến đây tìm người, tìm được rồi chúng ta sẽ về luôn.”
Đèn sen nhỏ vui lên một chút: “Vâng! Chờ tìm được rồi chúng ta sẽ cùng Lục Chinh trở về.”
Nghe thấy tên Lục Chinh, Ôn Bạch hỏi: “Anh ấy đang ở gần đây sao?”
“Có hơi thở của Lục Chinh” Đèn sen nhỏ hít sâu.
Nó nổ ánh lửa lách tách, than thở: “Lục Chinh không cho Nguyên Nguyên làm ồn Bạch Bạch.”
Trong lúc Ôn Bạch vừa bị mang lên kiệu, đèn sen nhỏ vốn tưởng rằng có thể gọi cậu dậy nhưng vừa định hành động thì Lục Chinh ngăn lại.
Lục Chinh nói đây chỉ là hương an hồn, không cần phải lo lắng.
Xung quanh toàn là vật âm, Lục Chinh lo Ôn Bạch dậy sẽ bị sợ hãi nên để yên cho cậu ngủ, nhờ vậy mà Ôn Bạch mới bình yên ngủ suốt một đường.
Nghe xong, Ôn Bạch nở nụ cười.
Quả thực ngủ được là tốt, cậu còn cảm thấy mình tỉnh hơi sớm.
Lúc tỉnh lại đầu óc vô cùng choáng váng, cực kỳ khó chịu.
Ôn Bạch còn đang nghĩ không biết bao lâu nữa mới đến nơi thì đám người giấy kia lên tiếng trước cậu một bước.
“Ôi, đến giờ này rồi sao phu nhân còn chưa tỉnh, dùng hương lẽ ra ngủ có nửa canh giờ thôi mà nhỉ?”
“Có phải tên ngốc nhà cậu tính sai rồi không?”
“Không có mà! Không có mà! Không thể sai!”
Đám người giấy tranh cãi ầm ĩ, có mấy đứa tính tình nóng nảy, nói muốn nhòm vào bên trong xem thử, Ôn Bạch đành giả vờ ho khan một tiếng, tỏ ra là mình vừa mới tỉnh dậy.
Ngoại trừ phòng khi có đứa nào đi vào, Ôn Bạch nghĩ tỉnh dậy sẽ dò hỏi được thêm mấy câu.
Quả nhiên sau khi Ôn Bạch ho, bên ngoài im bặt, tiếp đó là một người giấy hô lên: “Phu nhân tỉnh rồi!”
Câu này cứ như tín hiệu bắn đạn, nó vừa nói xong, tiếng gõ chiêng thổi kèn sôi nổi vang lên, đám người giấy ê ê a a ca hát.
Ôn Bạch mơ hồ nghe thấy mấy chữ gì mà “đại vương” với “tiểu đại vương”.
Ôn Bạch: “…”
Nhìn dáng vẻ coi bộ trí thông minh không được cao lắm.
Nếu như không phải đang ở nơi núi sâu rừng rậm, bầu không khí này tính ra cũng khá là vui vẻ náo nhiệt, nhưng cố tình lại đang ở nơi ít dấu chân người, ý nghĩa của tiếng chiêng trống cũng theo đó mà thay đổi.
Một người giấy thuận theo màn cửa sổ bị gió thổi bay vào.
Ôn Bạch tiện tay giấu đèn sen nhỏ vào trong ngọc hồ lô.
“Không được không được!” Người giấy nhìn thấy khăn voan của Ôn Bạch bị rơi, nó dùng sức cầm một góc khăn lên, định đội lại cho Ôn Bạch.
Không hay rồi! Cái đồng xu nhỏ của Nguyên Nguyên!
Ôn Bạch nhanh nhẹn đè một góc khăn trùm đầu lại, bàn tay vừa vặn đặt lên vị trí bị đèn sen nhỏ đốt thành cái lỗ to như đồng xu.
“Khăn này chỉ có đại vương mới được tháo.”
Dù đã nghe mấy lần rồi nhưng đối với hai chữ “đại vương” này, Ôn Bạch vẫn xin từ chối nghe như cũ.
Sợ đám người giấy phát hiện, cậu chỉ có thể lui một bước: “Được rồi, tôi sẽ đội lên, cậu buông ra trước đi.”
Ôn Bạch còn tưởng rằng mình sẽ phải giằng co với nó mấy hiệp nữa, ai ngờ nó lại bỏ tay ra rất nhanh, còn cúi người làm tư thế chào với cậu.
Trong lúc Ôn Bạch chưa kịp phản ứng thì nó giơ hai tay lên, kề sát mặt mình, huýt sáo một hơi thật dài.
Theo đó, ánh nến lần lượt sáng lên.
Đèn lồng bên ngoài kiệu được châm lửa toàn bộ, nhờ vậy mà bên trong kiệu sáng hơn rất nhiều.
Có hai người giấy bưng một cái lư hương nhỏ tới, cũng bay qua cửa sổ.
Bọn nó đặt lư hương lên tay Ôn Bạch, bảo rằng: “Làm ấm tay!”
Lòng bàn tay cậu ấm lên rất nhiều, không quên khách sáo nói câu “cảm ơn” với bọn nó.
Người giấy nhỏ vui vẻ vỗ tay, “Tân nương tử!”
Ôn Bạch: “…”
Cậu cảm thấy những người giấy này có lẽ cũng phân chia đẳng cấp, hai người giấy nhỏ mới đến rõ ràng không biết nói, chỉ phát ra vài âm tiết đơn giản.
Bù lại tiếng vỗ tay gõ trống rất to, kiến tạo bầu không khí nhộn nhịp.
Đưa xong lư hương, hai người giấy nhỏ bay đi.
Lại có thêm một đứa khác hì hục lôi từ dưới gầm ra một cái hộp gỗ.
“Phu nhân, mời dùng!”
Ôn Bạch chẳng còn tâm tư để mà sửa xưng hô của bọn nó, cậu chần chừ hỏi: “Dùng… cái gì?”
Người giấy vỗ vỗ lên cái hộp hai lần, ra hiệu cho Ôn Bạch tự mở ra.
Ôn Bạch cảm nhận được đám người giấy này không mang ác ý với mình, thầm nghĩ lát nữa có khi còn phải tìm cách hỏi tung tích của nhóm Trình Thành từ miệng bọn nó nên ngoan ngoãn thuận theo, cúi người mở cái hộp kia ra.
Gương đồng, phấn má hồng, thêm một ít đồ chơi nhỏ… đi hai lần tới nhân gian nghìn năm trước nên may mắn nhận ra, mà lại toàn là đồ cậu không dùng được.
Ôn Bạch bắt đầu hoài nghi, đến tột cùng thì Khương Kỳ có biết cậu là con trai hay không!?
Ôn Bạch khép nắp hộp lại, vẫn khách sáo nói: “Cảm ơn.”
Nói qua nói lại mấy câu, Ôn Bạch ít nhiều cũng biết những người giấy này không có âm mưu gì, cậu thử mở miệng: “Mấy người bạn của tôi, có phải là bị các cậu mang đi không?”
Người giấy nghiêng đầu: “Bạn gì nhỉ?”
Ôn Bạch không xác định được là nó thật sự không biết hay giả vờ không biết, nhưng đã hỏi ra rồi thì chỉ có thể tiếp tục hỏi nốt: “Ngày đó bọn tôi cùng nhau đi leo núi Vụ Tùng.”
Người giấy nhỏ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới dài giọng “à” một tiếng: “Là bốn người kia sao?”
Ôn Bạch căng thẳng: “Ừm.”
“Có ở đây.” Người giấy nhỏ nói, hình như do thấy Ôn Bạch nhíu mày, sợ cậu mất hứng nên cuống quít bổ sung: “Đừng lo lắng, bọn họ rất an toàn.”
“Đại vương sợ phu nhân một mình buồn tẻ nên tìm thêm mấy người tới cùng chơi với phu nhân.”
Sau đó người giấy nhỏ còn kể lại chuyện hôm ấy.
Khương Kỳ nói là đi tìm cho gã bảy “của hồi môn”.
Tại sao lại là bảy?
Bởi vì chữ “Kỳ” trong núi Khương Kỳ đồng âm với chữ “bảy” (thất), là con số cát tường.
Khương Kỳ nhìn thấy Ôn Bạch ở núi Vụ Tùng, lập tức coi trọng cậu, sau đó lại thấy cậu trò chuyện với đám Phương Nhạc Minh, đủ thấy quan hệ rất tốt, sợ sau khi cưới về một mình Ôn Bạch ở trong núi sẽ thấy nhàm chán nên muốn bắt hết đám người kia cùng về – đúng, bắt hết.
Ý định ban đầu của Khương Kỳ là mang toàn bộ lớp của Ôn Bạch về, làm của hồi môn của Ôn Bạch.
Sau đó có yêu tinh trong núi nhắc nhở gã về âm ty, nói không thể làm thế, gây ra động tĩnh quá lớn sẽ khiến âm ty chú ý, lúc này Khương Kỳ mới chịu thu tay, quyết định chỉ mang bảy người về.
Sau đó có hai nhóm người giấy được phái đi.
Một nhóm đi tới nhà Phương Nhạc Minh, một nhóm đi tới ký túc xá của Trình Thành, kết quả có thể thấy, bên chỗ Phương Nhạc Minh có bức tranh và thành hoàng nên tay không trở về, cuối cùng chỉ còn bắt được bốn người – đến cả Ôn Bạch cũng chưa cưới về được.
Toàn bộ kế hoạch của Khương Kỳ đều đặt trên người Ôn Bạch.
“Tân nương” còn chưa cưới được, chuẩn bị lắm “của hồi môn” để làm gì?
Bởi vậy mà gã không thèm để ý đến ba người chưa bắt được nữa, phái toàn bộ người giấy đi đón Ôn Bạch.
Nghe người giấy kể xong, Ôn Bạch cạn lời.
Cậu hoàn toàn không dám tưởng tượng, ngày đó nhỡ đâu đầu óc của Khương Kỳ thật sự nóng lên, bắt hết cả lớp về thì hậu quả sẽ thành ra thế nào.
“Hiện giờ bọn họ đang ở đâu?” Ôn Bạch hỏi thẳng.
Nhưng người giấy nhỏ lại không đáp.
Cỗ kiệu lạch cạch mấy tiếng, hình như đang được đặt xuống đất.
Ôn Bạch cho là đã đến nơi thì người giấy nói: “Sắp vào núi rồi, phu nhân ngồi vững nhé!” Nói xong liền bay đi luôn.
Ôn Bạch: “???”
Vào núi?
Nãy giờ chẳng lẽ không phải đang đi đường núi sao?
Cậu không nhịn được tò mò, thử vạch màn kiệu ra một khe nhỏ.
Nương nhờ ánh nến, khi thấy rõ cảnh tượng bên ngoài, nhịp tim của Ôn Bạch tức thời tăng tốc.
Đang ở trên đỉnh núi.
Vị trí của bọn họ bây giờ là đang ở trên đỉnh một ngọn núi.
Tiếng gió rất lớn, thậm chí còn át cả tiếng hát ê a của đám người giấy nhưng lại không mảy may làm lung lay ánh nến của đèn lồng.
Cậu thấy người giấy xếp thành hàng, vẫn cầm thanh phách trong tay, nhảy từ trên đỉnh núi xuống.
Cho nên “vào núi” mà bọn chúng nói tức là… nhảy xuống?
Bàn tay Ôn Bạch siết chặt thành nắm.
Lúc này, ở cổ tay đột nhiên có cảm giác ấm áp truyền đến.
Độ ấm so ra cũng không hơn lư hương là mấy nhưng khiến trái tim Ôn Bạch bĩnh tĩnh hơn rất nhiều.
Lục Chinh đang ở gần đây, Ôn Bạch lẩm bẩm.
Đèn sen nhỏ bay từ trong ngọc hồ lô ra, dùng lá đẩy cái lư hương trong tay Ôn Bạch, tự mình nằm thay vào.
Từ chỗ cái bệ lăn ra một cục giấy nhỏ.
“Giấy nhắn” của Lục Chinh, đây là lần thứ hai Ôn Bạch nhìn thấy.
Cậu mỉm cười, thầm nói đèn sen nhỏ vất vả rồi, tiếp đó mở cục giấy ra xem.
Trên giấy chỉ viết đúng một câu.
“Phía dưới là kết giới, đừng sợ.”
Ôn Bạch hít sâu, bỗng nhớ tới một chuyện.
Cậu mở cái hộp mà người giấy cho mình, chấm ngón tay vào hộp phấn má hồng, viết một chữ “vâng” vào mặt trái của tờ giấy nhắn.
“Nguyên Nguyên, có thể đưa cái này cho Lục Chinh không?”
“Được ạ!” Đèn sen nhỏ thoạt nhìn còn rất vui, bung xòe cánh hoa ra để lộ ngọn lửa bên trong.
“Để ở chỗ này.”
Ôn Bạch làm theo, đặt cục giấy nhỏ vào.
Cục giấy bắt lửa, cháy dần dần, cuối cùng hóa thành vài sợi khói đen.
Từ hồi tiểu học đến giờ Ôn Bạch chưa chơi lại trò truyền giấy lần nào.
Cậu biết chữ “vâng” kia gần như chẳng có tác dụng gì nhưng là do chính tay cậu viết. Cũng giống như Lục Chinh, kỳ thực có thể làm nóng ngọc hồ lô để động viên cậu đừng sợ nhưng hắn vẫn viết giấy gửi cho cậu.
Rất đúng lúc, Ôn Bạch vừa viết xong thì cỗ kiệu lần thứ hai bị khiêng lên.
Tiếng gió rít kèm cảm giác không trọng lực kéo tới khiến Ôn Bạch cứng đơ nín thở, một giây sau, cỗ kiệu đáp xuống.
Ôn Bạch còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì nghe thấy tiếng hô “tân nương xuống kiệu!” cách bức mành truyền đến.
Không giống với chất giọng lanh lảnh của người giấy, âm thanh này có vài phần sắc nhọn.
“Cạch, cạch, cạch”, ai đó đá vào kiệu ba lần.
Khăn voan đang bị Ôn Bạch siết chặt trong tay. Cậu không muốn đội lên, càng không muốn xuống kiệu.
Trong lúc đang do dự, bỗng có tiếng người nói quen thuộc vang lên.
“Tiểu, Tiểu Bạch?”
Trình Thành? Ôn Bạch còn tưởng rằng mình đang nghe nhầm, dù gì âm thanh cũng cách một bức mành.
Cuối cùng cậu không nhịn được, vươn tay xốc mành cửa sổ lên, lập tức đối diện với đôi mắt của Trình Thành.
Ôn Bạch: “…”
Vốn dĩ cậu đã chuẩn bị trước tâm lý cho tình huống xấu nhất, rất có thể đến giai đoạn cuối cùng Khương Kỳ mới chịu thả nhóm Trình Thành ra.
Ai ngờ…
“Bọn Trịnh Huy đâu?” Ôn Bạch nhỏ giọng hỏi.
“Đều đang ở đây.” Sắc mặt của Trình Thành không tốt lắm, thậm chí còn đang ở bờ vực sụp đổ.
“Tiểu Bạch, cậu…”
Trình Thành chưa kịp làm gì thì bị một tiếng nói xa lạ cắt ngang.
“Ngày đại hỉ, một kẻ làm của hồi môn như ngươi, trưng ra biểu cảm này là thế nào?”
Bị Chu Vỹ và Chung Thời Ninh nhồi nhét suy nghĩ “Khương Kỳ gấp gáp như vậy, nhất định là một tên dê xồm già khú đế”, lăng kính của Ôn Bạch khó tránh khỏi bị ảnh hưởng, cũng cho rằng tuổi tác của Khương Kỳ khá cao rồi.
Cho nên khi nghe thấy âm thanh có vẻ còn rất trẻ kia, cậu ngạc nhiên đến sững người.
Sắc mặt của Trình Thành càng khó coi hơn, miễn cưỡng kéo khóe miệng, cố nở một nụ cười trông còn nhăn nhó hơn cả khóc.
“Phu nhân, tấm lòng của ta phu nhân cũng thấy rồi đúng không? Bốn của hồi môn, con số không ít, nếu phu nhân ngại ít, ngày mai ta bắt thêm vài người nữa về hầu hạ phu nhân.”
“Bây giờ có phải là phu nhân nên yên tâm xuống kiệu?”
Vừa nói vừa mở một góc mành ra.
Mắt thấy một bàn tay sắp thò vào, lúc này, ở chân trời đột nhiên có tiếng sấm rền.
Nhóm người giấy lao nhao náo loạn, cái tay mới thò vào được một nửa kia cũng rụt trở về.
“Sấm ở đâu ra thế!?” Khương Kỳ hô to.[Hết chương 55]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.