Chương 72: Đứng không vững
Thất Thốn Thang Bao
06/03/2023
Ôn Bạch đang không còn bao nhiêu sức lực, thêm nụ hôn này coi như xong,
hô hấp của cậu trở nên nặng nề, hai tay phải vòng ra sau cổ Lục Chinh
giữ mới miễn cưỡng đứng vững.
Từng nụ hôn an ủi chậm rãi điểm vào trán Ôn Bạch, đuôi mắt, chóp mũi, cực kỳ nhẹ nhàng, cuối cùng lại dừng trên môi cậu, khẽ chạm như chuồn chuồn lướt nước.
Hơi thở Ôn Bạch ổn định lại, cậu hơi nghiêng đầu, ngả vào một bên vai của Lục Chinh.
Vừa hôn sâu nên giọng cậu biến thành giọng mũi: “Em đứng không vững, tay cũng rất mỏi.” Hai cánh tay hơi lắc lắc.
Lục Chinh ôm lấy thắt lưng Ôn Bạch: “Mệt thì cứ bỏ ra, để anh ôm.”
Quả thực là Ôn Bạch đang mệt đến rã rời, đành rầu rĩ “ừm” một tiếng.
Lục Chinh ôm cậu vào lòng như đang ôm đèn sen nhỏ, động tác rất cẩn thận.
Ôn Bạch không ngờ cảnh tượng này lại bị người khác nhìn thấy.
Nếu như biết trước đám Chu Tước sẽ đến, có chết cậu cũng không để cho Lục Chinh ôm.
Chu Tước và Đế Thính cũng không ngờ rằng mình vừa bay lên trời đã gặp phải một màn như thế này.
Tuy suốt mấy nghìn năm qua Đế Thính không có bạn đời nhưng nghe tiếng lòng của nhân gian bao lâu như thế, gặp chuyện phong hoa tuyết nguyệt chưa một vạn thì cũng một nghìn, đương nhiên biết tình hình hiện tại ra sao.
Còn Chu Tước đến con trai cũng có rồi, càng từng trải hơn.
Điểm chết người nhất chính là thiên phú của chủng tộc bọn họ – nếu như nói trước đó trên người Ôn Bạch còn có khí tức của người dương gian thì hiện tại cơ bản đã bị khí tức của Lục Chinh lấn át toàn bộ.
Cách năm mươi mét vẫn cảm nhận được rõ ràng.
Nguyên nhân là gì, khỏi cần nghĩ nhiều.
Bầu không khí nhất thời ngưng đọng.
Đế Thính còn đỡ, thứ nhất, thấy qua rất nhiều chuyện tình cảm nhân gian rồi. Thứ hai, quan hệ của hai người kia tiến triển thế nào, Đế Thính cũng biết rõ nên không cảm thấy bất ngờ.
Ngược lại, “người từng trải” ở bên cạnh, hết gãi tai đến gãi cằm, hệt như phụ huynh trong nhà gặp phải con cái đang yêu đương.
Chu Tước hắng giọng.
Ôn Bạch: “…”
Đế Thính: “…”
Đế Thính quay sang nhìn Chu Tước.
Vốn chẳng có gì, bị Chu Tước ho một cái, giờ lại thành rất có gì.
Ôn Bạch vỗ vai Lục Chinh: “Anh thả em xuống trước đi.”
Lục Chinh: “Em đứng được chưa?”
Ôn Bạch vội vã bịt miệng hắn nhưng vẫn bị Chu Tước nghe thấy hết rồi, lại ho đến xây xẩm mặt mày.
Lần này Chu Tước thật sự bị sặc.
Làm gì mà đứng cũng không vững?
Hôn thôi mà đứng cũng không vững?
Hay là không chỉ hôn?
Cảm nhận được thần sắc của Chu Tước trở nên khác thường, Đế Thính vừa vô tình nghe được tiếng lòng: “…”
Ôn Bạch vỗ vai Lục Chinh lần thứ hai.
Lục Chinh đành tiếc nuối buông tay.
Đột nhiên có cơn gió mạnh thổi qua, hồn phách của Ôn Bạch lảo đảo.
Dường như Lục Chinh đã dự kiến trước, hắn lại ôm lấy Ôn Bạch, còn dùng ánh mắt “em xem, anh đã bảo mà” để nhìn cậu.
Ôn Bạch: “…”
Cuối cùng Ôn Bạch chấp nhận số phận, chôn mặt vào cổ Lục Chinh.
Chỉ cần cậu giả vờ không biết thì sẽ không xấu hổ.
Chỉ cần cậu không xấu hổ, xấu hổ sẽ là người khác.
Nhìn Ôn Bạch vùi mặt, biểu cảm của Lục Chinh trầm xuống, lạnh lùng quét mắt về phía hai người đối diện.
Chu Tước khổ không thể tả.
Nếu không phải vì lo lắng Ôn Bạch xảy ra chuyện, bọn họ cũng không nháo nhào chạy ra tìm giữa đêm thế này, ngờ đâu lại quấy rầy “vợ chồng son thân mật”, Chu Tước xấu hổ vô cùng.
Đế Thính cất tiếng giải vây: “Qua tìm hai người để bàn ít chuyện của Dư Tề.”
Chu Tước cau mày: “???”
Dư Tề?
Dư Tề gì?
Chẳng phải chúng ta đi tìm Ôn Bạch sao? Liên quan gì đến Dư Tề?
Mặt Đế Thính không cảm xúc nhéo Chu Tước một cái.
Chu Tước: “…”
Đế Thính rất hiểu Ôn Bạch, nếu bọn họ tỏ ra nghiêm túc thì trong khoảng thời gian tới, ít nhất là mấy ngày tới, Lục Chinh sẽ không làm gì được.
Nếu ông chủ Lục không vui, toàn bộ âm ty đừng hòng sống yên, bao gồm cả “khách” đường xa đến.
Thế mà “vị khách” này lại không biết điều.
Chu Tước bị nhéo đau, đầu óc tỉnh ra: “À… à đúng, là định nói chính sự, chuyện của Tề Dư… á, Đế Thính sao cậu lại nhéo tôi!?”
Đế Thính nghiến răng: “Người ta tên là Dư Tề.”
Chu Tước: “…”
Đế Thính đổi đề tài quá nhanh, Chu Tước không theo kịp nhưng Ôn Bạch lại biết ngay.
Việc liên quan đến Dư Tề, cho dù là di dời sự chú ý, vì Đế Thính đã mở miệng nên bây giờ phải quan tâm chính sự trước.
“Đang đông đủ ở đây, Tiểu Bạch cũng đang ở trạng thái linh hồn.” Đế Thính nhìn Ôn Bạch rồi nhìn Lục Chinh, “Tôi thấy cậu cũng đã mở ngũ giác cho Tiểu Bạch, giờ chúng ta đi đến nhà Dư Tề luôn cũng được.”
Ôn Bạch hỏi Lục Chinh: “Đế Thính nói ngũ giác là có ý gì vậy ạ?”
Mở ngũ giác thì Ôn Bạch biết, nếu không mở cậu sẽ không thể nhìn thấy đèn đuốc bên dưới ở khoảng cách này.
“Nhìn được con dấu của Dư Tề.” Lục Chinh giải thích.
Ôn Bạch “à” một tiếng.
Nhờ Đế Thính nhắc nhở cậu mới nhớ mình chưa được nhìn thấy con dấu của Văn Khúc trên người Dư Tề.
“Em muốn xem không?” Lục Chinh hỏi.
Ôn Bạch mím môi, gật đầu.
Con dấu của Văn Khúc, đương nhiên là muốn xem.
Cơ mà…
“Em thấy hình như không tiện lắm…” Ôn Bạch lắc nhẹ cánh tay của mình.
Hiện tại cậu không bước đi được.
Vừa dứt lời, cậu cảm nhận được một dòng nước ấm truyền từ bàn tay Lục Chinh, từ từ chảy khắp các ngóc nghách trong cơ thể.
Sức lực cũng đã quay trở về, Ôn Bạch lập tức thoát ra khỏi vòng ôm của Lục Chinh, tuy vẫn chưa ổn định hoàn toàn nhưng tốt hơn ban nãy nhiều.
“Hình như được rồi.” Ôn Bạch cảm thấy mình như vừa được hồi đấy máu sống lại.
Lục Chinh chỉ “ừm” một tiếng.
“Vậy chúng ta…”
Tiếng nói im bặt.
Ôn Bạch bỗng phản ứng, cái tốc độ hồi máu này hình như hơi… chậm thì phải, cậu nheo mắt nhìn Lục Chinh.
Lục Chinh: “…”
“Trước đó không cho dùng vì sợ em không kiểm soát được.”
Lục Chinh không nói dối.
Đối với trạng thái linh hồn của Ôn Bạch, hắn chỉ có thể cật lực cẩn thận mà thôi, chỉ lo linh lực mạnh quá, ngược lại sẽ làm tổn thương cậu.
Lục Chinh nắm tay Ôn Bạch: “Linh khí vừa đưa cho em có một nửa ở trong ngọc hồ lô.”
Linh khí trong ngọc hồ lô cũng là của hắn nhưng ôn hòa hơn linh khí tự thân trực tiếp, phù hợp với cậu hơn.
Ôn Bạch gật gù.
Lục Chinh không phải kiểu người sẽ mất công làm những chuyện vô ích.
Dù sao ban nãy cậu cũng chẳng có chút sức lực nào, cứ như treo trên người đối phương, tính ra cũng rất chi là phiền phức.
Ôn Bạch tự biết mình đuối lý, Chu Tước và Đế Thính đang ở đây nên không biểu hiện quá rõ ràng, mượn góc khuất của cơ thể, khẽ gãi bàn tay của Lục Chinh.
Lục Chinh mừng thầm.
Trong việc tiếp linh khí này, hắn không nói dối, thực sự là sau đó mới nhớ ra có thể dùng linh khí của ngọc hồ lô.
Về phần cụ thể hơn thì…
Hắn sẽ không nói, cũng quyết định không bao giờ nói cho Ôn Bạch biết, vì quả thực hắn cũng muốn ôm thêm một lúc.
Chu Tước và Đế Thính giả mắt mờ tai điếc làm ngơ.
Mãi đến tận khi hai người kia bước lại.
Chu Tước giấu đầu hở đuôi nhận xét: “Tán gẫu xong chưa? Hình như đây cũng là lần đầu tiên tôi đứng ở vị trí này nhìn âm ty, phong thủy tốt phết.”
Đế Thính: “…”
Bịa cũng bịa có lý chút chứ.
Người “lần đầu tiên đứng ở vị trí này” ngày hôm qua vừa bay từ trên xuống là ai?
Lục Chinh hỏi Chu Tước: “Con dấu của Văn Khúc bị nuốt mất đâu?”
Chu Tước bay đầy dấu chấm hỏi: “Dấu gì… á!”
Chu Tước lại bị Đế Thính nhéo một cái.
Chu Tước: “…”
Gã vô thức rùng mình.
Lục Chinh: “…”
Giọng của Lục Chinh lạnh nhạt: “Không có con dấu của Văn Khúc thì tới chỗ Dư Tề làm gì? Định dùng lông chim của cậu bù vào à?”
Chu Tước: “…”
Lại rùng mình một cái nữa.
Đế Thính: “Con dấu bị khuyết rồi, không còn dùng được, tóm lại là không còn hoàn chỉnh, gọi thẳng Văn Khúc tới sẽ nhanh hơn.”
Lục Chinh lại hỏi: “Thế Văn Khúc đâu?”
Đế Thính: “Chu Tước gọi rồi.”
Chu Tước: “???”
Văn Khúc gì nữa?
Bị nhéo thành quen, Chu Tước phát hiện mình cũng đã học được cách lươn lẹo.
Trong lúc tay của Đế Thính định vươn sang nhéo, Chu Tước cười khan trả lời: “À, gọi rồi gọi rồi.”
Đúng là không xem ngày ra cửa mà, cho nên mới chật vật như bây giờ, trước có Lục Chinh, sau có Đế Thính.
Trong lòng Chu Tước nghĩ thế, sau lưng lại thực hiện động tác rất nhanh, thành thạo viết mấy dòng, đóng huyền ấn, gửi luôn cho Văn Khúc.
Bốn người đi tới nhà Dư Tề.
“Quan hệ của Chu Tước và Văn Khúc rất tốt à anh?” Ôn Bạch nhớ tới giọng điệu lúc trước của Đế Thính, hơn nữa lúc Chu Tước nhắc tới Văn Khúc, thái độ dường như là chỗ quen biết nhiều năm.
Lục Chinh: “Thời kỳ khoa cử hưng thịnh ở nhân gian, Văn Khúc đóng dấu là đại sự, vào ngày xác định trạng nguyên sẽ mượn vận may của tứ đại tinh tú.
Ôn Bạch: “Vậy tức là đồng nghiệp?”
Lần đầu tiên Lục Chinh nghe thấy cách nói này, tính ra cũng khá thích hợp nhưng nói đúng hơn thì chức năng tương đồng nhưng tầng lớp khác nhau: “Cấp bậc của Chu Tước cao hơn một chút.”
Ôn Bạch gật gù, “Bây giờ không mượn nữa sao?”
Đến tên của Dư Tề mà Chu Tước còn đọc ngược, dĩ nhiên là không hề quen biết.
Lục Chinh mỉm cười, “Nhân gian trước đây chỉ có một trạng nguyên duy nhất nên mới cần mượn vận may.”
Ôn Bạch: “…”
Cậu quên mất nhân gian hiện tại không chỉ có một trạng nguyên, các tỉnh sẽ có trạng nguyên riêng từng tỉnh, có khi dấu còn chẳng đóng đủ, đâu cần vất vả mượn vận nữa.
Đến nơi Dư Tề đang sống, Ôn Bạch mới ngộ ra vì sao Đế Thính nói giữ nguyên trạng thái linh hồn thuận tiện hơn.
Đây cũng là lần đầu tiên Ôn Bạch được thể nghiệm năng lực đi xuyên tường.
Cảm giác thật mới mẻ, cậu quay sang hỏi Lục Chinh: “Các âm sai cũng đi xuyên tường được phải không anh?”
Lục Chinh: “Ừ.”
Hai mắt Ôn Bạch sáng lấp lóe.
Cậu làm việc ở âm ty một thời gian, gặp không ít âm sai nhưng hiếm thấy bọn họ thực hiện hành vi nào “khác người”, nhiều lắm chỉ mới thấy âm sai đi từ lòng đất lên thôi, cậu đoán rằng có một lối đi riêng nào đó kết nối với âm ty dưới lòng đất.
Bởi vậy cậu quên mất các âm sai cũng chỉ là những linh hồn.
Ôn Bạch: “Vậy bình thường sao không thấy bọn họ đi như vậy?”
Lục Chinh trả lời: “Ở trên nhân gian thì phải ra dáng nhân gian.”
Đế Thính vừa vặn nghe được câu này: “…”
Không có gì đặc biệt, chẳng qua nửa năm trước Đế Thính cũng từng nói với Lục Chinh câu này.
Lúc đó Ôn Bạch mới bắt đầu làm việc, Đế Thính sợ các âm sai vô ý bay tới bay lui hù dọa nhân viên mới nên cố tình nhắc nhở Lục Chinh một lần, không ngờ còn bị Lục Chinh ném trả một câu: “Tìm người phàm chẳng khác nào tự rước về phiền phức.”
Nhưng bây giờ cái người ghét “phiền phức” còn đang hận không thể mang theo “phiền phức” bên mình mọi lúc mọi nơi nào đó, thật không biết là ai.
Chờ sau khi Ôn Bạch thành công vào nhà Dư Tề, người đầu tiên cậu nhìn thấy không phải Dư Tề mà là một chàng trai mặc áo sơ mi trắng quần tây đen.
Tuổi tác chỉ tầm thiếu niên, gương mặt trắng trẻo thanh tú.
Nếu như đối phương không cúi đầu chào Lục Chinh và Đế Thính, Ôn Bạch còn tưởng đây là một người phàm.
Cậu hoàn toàn không ngờ trông Văn Khúc lại như thế này.
Kể ra cũng rất lạ, sau khi biết người nọ chính là Văn Khúc, lại thấy rất thích hợp.
Khí chất ôn hòa, tỏa ra phong phạm của người giàu tri thức.
So với Chu Tước và Đế Thính thì “mộc mạc” hơn nhiều, không phải nói về tướng mạo mà là khí chất.
“Sao chỉ hành lễ với Lục Chinh và Đế Thính, không nhìn thấy tôi à?” Chu Tước hỏi.
Sau đó Ôn Bạch thấy Văn Khúc nhếch môi cười khẩy.
Ôn Bạch: “…”
Sao mà không thấy được, trong phòng đang có tổng cộng năm người.
Chắc là do hai ngày trước bị Tiểu Chu Tước quấy nhiễu, hiện giờ Dư Tề đang ngủ rất say.
Lúc này Ôn Bạch mới thấy rõ con dấu trên đầu Dư Tề. Chu vi tổng thể không lớn lắm, hình vuông, bị khuyết mất một ít ở góc, mặt cắt cũng không đều mà hơi loang lổ.
“Sao lại thành ra thế này?” Văn Khúc sốt ruột hỏi.
Đế Thính: “Chỉ mổ một góc, may mà không mổ vào giữa.”
Mổ…
Ôn Bạch: “…”
Văn Khúc: “…”
Văn Khúc lấy cây bút lông ra, quét một vòng trên đầu Dư Tề, con dấu dần dần mờ đi, cuối cùng biến mất, ngay sau đó, Văn Khúc lại lấy một cái bọc màu vàng từ trong tay áo.
Nhìn hình dáng tổng thể, đại loại Ôn Bạch cũng đoán ra, đó chính là con dấu của Văn Khúc.
“Cạch” một tiếng, hình dấu khác xuất hiện trên đỉnh đầu Dư Tề.
Chu Tước mân mê cằm mình, “Nhóc con này còn bao lâu nữa thì đến kỳ thi?”
Ôn Bạch: “Khoảng nửa năm nữa.”
“Nửa năm? Con dấu này có trụ được đến lúc đó không?” Chu Tước hỏi.
Văn Khúc: “…”
“Theo ngài con dấu của tôi là cái gì?” Văn Khúc lạnh lùng hỏi lại.
Chu Tước: “Đến cũng đến rồi, đóng thêm mấy dấu nữa đi, cho chắc.”
Văn Khúc: “…”
Văn Khúc nghiến răng lặp lại: “Theo ngài con dấu của tôi là cái gì??”
Chu Tước: “Tôi biết con dấu của cậu ghê gớm nhưng mà vẫn bị con trai tôi ăn mất thây, tôi muốn đảm bảo an toàn hơn ấy mà.”
Văn Khúc trợn mắt, “Ngài còn có mặt mũi nói câu đó à?”
“Được rồi.” Chu Tước khoát tay, “Qua bao lâu rồi chứ, sao vẫn cứ lầm bầm làu bàu…”
Văn Khúc: “Anh mới lầm bầm làu bàu!”
Tức đến nỗi bỏ luôn chữ “ngài”.
Chu Tước: “Tôi cho mượn vận may bao nhiêu năm rồi, thiếu nợ ân tình trông trẻ với thằng nhóc này, dù sao cũng là con trai tôi ăn mất con dấu, thực sự rất ngại mà.”
Văn Khúc: “… Ân tình chỗ nào chứ? Cái này gọi là công việc. Bây giờ tôi xuống giúp anh đóng lại dấu khác, đây mới là ân tình, đại nhân Chu Tước, ngài hiểu không?”
Chu Tước gật đầu: “Được, ân tình, tôi nhớ rồi, mau đóng đi đóng đi!”
Văn Khúc: “…”
Văn Khúc hết cách.
Tuy rất muốn ném con dấu vào mặt Chu Tước nhưng y không làm được, bởi vì các vị khác ở đây đều là cấp trên.
Còn người phàm này… hẳn cũng vậy, bởi vì sau khi vào nhà, Văn Khúc nhìn thấy đại nhân Lục Chinh đang nắm tay người phàm, quan hệ hiển nhiên là rất đặc biệt.
Văn – đêm khuya bị ép tăng ca lòng đầy lửa giận nhưng vẫn không quên hóng hớt – Khúc thầm nghĩ.
Dưới ánh mắt một nhóm lãnh đạo, Văn Khúc chấp nhận đóng thêm một dấu nữa.
Chu Tước “chậc” một tiếng, cảm thấy vẫn chưa ưng ý, “Đóng trật rồi đúng không? Mấy cậu thấy sao?”
“Hay là đóng lại dấu khác đi.”
Vì vậy Văn Khúc đóng lại cái nữa.
Chu Tước chê bai dùng lực chưa đủ.
Văn Khúc lại đóng dấu tiếp.
…
Cuối cùng, nhìn trên đầu Dư Tề đầy con dấu, năm người ở đây: “…”
Từng nụ hôn an ủi chậm rãi điểm vào trán Ôn Bạch, đuôi mắt, chóp mũi, cực kỳ nhẹ nhàng, cuối cùng lại dừng trên môi cậu, khẽ chạm như chuồn chuồn lướt nước.
Hơi thở Ôn Bạch ổn định lại, cậu hơi nghiêng đầu, ngả vào một bên vai của Lục Chinh.
Vừa hôn sâu nên giọng cậu biến thành giọng mũi: “Em đứng không vững, tay cũng rất mỏi.” Hai cánh tay hơi lắc lắc.
Lục Chinh ôm lấy thắt lưng Ôn Bạch: “Mệt thì cứ bỏ ra, để anh ôm.”
Quả thực là Ôn Bạch đang mệt đến rã rời, đành rầu rĩ “ừm” một tiếng.
Lục Chinh ôm cậu vào lòng như đang ôm đèn sen nhỏ, động tác rất cẩn thận.
Ôn Bạch không ngờ cảnh tượng này lại bị người khác nhìn thấy.
Nếu như biết trước đám Chu Tước sẽ đến, có chết cậu cũng không để cho Lục Chinh ôm.
Chu Tước và Đế Thính cũng không ngờ rằng mình vừa bay lên trời đã gặp phải một màn như thế này.
Tuy suốt mấy nghìn năm qua Đế Thính không có bạn đời nhưng nghe tiếng lòng của nhân gian bao lâu như thế, gặp chuyện phong hoa tuyết nguyệt chưa một vạn thì cũng một nghìn, đương nhiên biết tình hình hiện tại ra sao.
Còn Chu Tước đến con trai cũng có rồi, càng từng trải hơn.
Điểm chết người nhất chính là thiên phú của chủng tộc bọn họ – nếu như nói trước đó trên người Ôn Bạch còn có khí tức của người dương gian thì hiện tại cơ bản đã bị khí tức của Lục Chinh lấn át toàn bộ.
Cách năm mươi mét vẫn cảm nhận được rõ ràng.
Nguyên nhân là gì, khỏi cần nghĩ nhiều.
Bầu không khí nhất thời ngưng đọng.
Đế Thính còn đỡ, thứ nhất, thấy qua rất nhiều chuyện tình cảm nhân gian rồi. Thứ hai, quan hệ của hai người kia tiến triển thế nào, Đế Thính cũng biết rõ nên không cảm thấy bất ngờ.
Ngược lại, “người từng trải” ở bên cạnh, hết gãi tai đến gãi cằm, hệt như phụ huynh trong nhà gặp phải con cái đang yêu đương.
Chu Tước hắng giọng.
Ôn Bạch: “…”
Đế Thính: “…”
Đế Thính quay sang nhìn Chu Tước.
Vốn chẳng có gì, bị Chu Tước ho một cái, giờ lại thành rất có gì.
Ôn Bạch vỗ vai Lục Chinh: “Anh thả em xuống trước đi.”
Lục Chinh: “Em đứng được chưa?”
Ôn Bạch vội vã bịt miệng hắn nhưng vẫn bị Chu Tước nghe thấy hết rồi, lại ho đến xây xẩm mặt mày.
Lần này Chu Tước thật sự bị sặc.
Làm gì mà đứng cũng không vững?
Hôn thôi mà đứng cũng không vững?
Hay là không chỉ hôn?
Cảm nhận được thần sắc của Chu Tước trở nên khác thường, Đế Thính vừa vô tình nghe được tiếng lòng: “…”
Ôn Bạch vỗ vai Lục Chinh lần thứ hai.
Lục Chinh đành tiếc nuối buông tay.
Đột nhiên có cơn gió mạnh thổi qua, hồn phách của Ôn Bạch lảo đảo.
Dường như Lục Chinh đã dự kiến trước, hắn lại ôm lấy Ôn Bạch, còn dùng ánh mắt “em xem, anh đã bảo mà” để nhìn cậu.
Ôn Bạch: “…”
Cuối cùng Ôn Bạch chấp nhận số phận, chôn mặt vào cổ Lục Chinh.
Chỉ cần cậu giả vờ không biết thì sẽ không xấu hổ.
Chỉ cần cậu không xấu hổ, xấu hổ sẽ là người khác.
Nhìn Ôn Bạch vùi mặt, biểu cảm của Lục Chinh trầm xuống, lạnh lùng quét mắt về phía hai người đối diện.
Chu Tước khổ không thể tả.
Nếu không phải vì lo lắng Ôn Bạch xảy ra chuyện, bọn họ cũng không nháo nhào chạy ra tìm giữa đêm thế này, ngờ đâu lại quấy rầy “vợ chồng son thân mật”, Chu Tước xấu hổ vô cùng.
Đế Thính cất tiếng giải vây: “Qua tìm hai người để bàn ít chuyện của Dư Tề.”
Chu Tước cau mày: “???”
Dư Tề?
Dư Tề gì?
Chẳng phải chúng ta đi tìm Ôn Bạch sao? Liên quan gì đến Dư Tề?
Mặt Đế Thính không cảm xúc nhéo Chu Tước một cái.
Chu Tước: “…”
Đế Thính rất hiểu Ôn Bạch, nếu bọn họ tỏ ra nghiêm túc thì trong khoảng thời gian tới, ít nhất là mấy ngày tới, Lục Chinh sẽ không làm gì được.
Nếu ông chủ Lục không vui, toàn bộ âm ty đừng hòng sống yên, bao gồm cả “khách” đường xa đến.
Thế mà “vị khách” này lại không biết điều.
Chu Tước bị nhéo đau, đầu óc tỉnh ra: “À… à đúng, là định nói chính sự, chuyện của Tề Dư… á, Đế Thính sao cậu lại nhéo tôi!?”
Đế Thính nghiến răng: “Người ta tên là Dư Tề.”
Chu Tước: “…”
Đế Thính đổi đề tài quá nhanh, Chu Tước không theo kịp nhưng Ôn Bạch lại biết ngay.
Việc liên quan đến Dư Tề, cho dù là di dời sự chú ý, vì Đế Thính đã mở miệng nên bây giờ phải quan tâm chính sự trước.
“Đang đông đủ ở đây, Tiểu Bạch cũng đang ở trạng thái linh hồn.” Đế Thính nhìn Ôn Bạch rồi nhìn Lục Chinh, “Tôi thấy cậu cũng đã mở ngũ giác cho Tiểu Bạch, giờ chúng ta đi đến nhà Dư Tề luôn cũng được.”
Ôn Bạch hỏi Lục Chinh: “Đế Thính nói ngũ giác là có ý gì vậy ạ?”
Mở ngũ giác thì Ôn Bạch biết, nếu không mở cậu sẽ không thể nhìn thấy đèn đuốc bên dưới ở khoảng cách này.
“Nhìn được con dấu của Dư Tề.” Lục Chinh giải thích.
Ôn Bạch “à” một tiếng.
Nhờ Đế Thính nhắc nhở cậu mới nhớ mình chưa được nhìn thấy con dấu của Văn Khúc trên người Dư Tề.
“Em muốn xem không?” Lục Chinh hỏi.
Ôn Bạch mím môi, gật đầu.
Con dấu của Văn Khúc, đương nhiên là muốn xem.
Cơ mà…
“Em thấy hình như không tiện lắm…” Ôn Bạch lắc nhẹ cánh tay của mình.
Hiện tại cậu không bước đi được.
Vừa dứt lời, cậu cảm nhận được một dòng nước ấm truyền từ bàn tay Lục Chinh, từ từ chảy khắp các ngóc nghách trong cơ thể.
Sức lực cũng đã quay trở về, Ôn Bạch lập tức thoát ra khỏi vòng ôm của Lục Chinh, tuy vẫn chưa ổn định hoàn toàn nhưng tốt hơn ban nãy nhiều.
“Hình như được rồi.” Ôn Bạch cảm thấy mình như vừa được hồi đấy máu sống lại.
Lục Chinh chỉ “ừm” một tiếng.
“Vậy chúng ta…”
Tiếng nói im bặt.
Ôn Bạch bỗng phản ứng, cái tốc độ hồi máu này hình như hơi… chậm thì phải, cậu nheo mắt nhìn Lục Chinh.
Lục Chinh: “…”
“Trước đó không cho dùng vì sợ em không kiểm soát được.”
Lục Chinh không nói dối.
Đối với trạng thái linh hồn của Ôn Bạch, hắn chỉ có thể cật lực cẩn thận mà thôi, chỉ lo linh lực mạnh quá, ngược lại sẽ làm tổn thương cậu.
Lục Chinh nắm tay Ôn Bạch: “Linh khí vừa đưa cho em có một nửa ở trong ngọc hồ lô.”
Linh khí trong ngọc hồ lô cũng là của hắn nhưng ôn hòa hơn linh khí tự thân trực tiếp, phù hợp với cậu hơn.
Ôn Bạch gật gù.
Lục Chinh không phải kiểu người sẽ mất công làm những chuyện vô ích.
Dù sao ban nãy cậu cũng chẳng có chút sức lực nào, cứ như treo trên người đối phương, tính ra cũng rất chi là phiền phức.
Ôn Bạch tự biết mình đuối lý, Chu Tước và Đế Thính đang ở đây nên không biểu hiện quá rõ ràng, mượn góc khuất của cơ thể, khẽ gãi bàn tay của Lục Chinh.
Lục Chinh mừng thầm.
Trong việc tiếp linh khí này, hắn không nói dối, thực sự là sau đó mới nhớ ra có thể dùng linh khí của ngọc hồ lô.
Về phần cụ thể hơn thì…
Hắn sẽ không nói, cũng quyết định không bao giờ nói cho Ôn Bạch biết, vì quả thực hắn cũng muốn ôm thêm một lúc.
Chu Tước và Đế Thính giả mắt mờ tai điếc làm ngơ.
Mãi đến tận khi hai người kia bước lại.
Chu Tước giấu đầu hở đuôi nhận xét: “Tán gẫu xong chưa? Hình như đây cũng là lần đầu tiên tôi đứng ở vị trí này nhìn âm ty, phong thủy tốt phết.”
Đế Thính: “…”
Bịa cũng bịa có lý chút chứ.
Người “lần đầu tiên đứng ở vị trí này” ngày hôm qua vừa bay từ trên xuống là ai?
Lục Chinh hỏi Chu Tước: “Con dấu của Văn Khúc bị nuốt mất đâu?”
Chu Tước bay đầy dấu chấm hỏi: “Dấu gì… á!”
Chu Tước lại bị Đế Thính nhéo một cái.
Chu Tước: “…”
Gã vô thức rùng mình.
Lục Chinh: “…”
Giọng của Lục Chinh lạnh nhạt: “Không có con dấu của Văn Khúc thì tới chỗ Dư Tề làm gì? Định dùng lông chim của cậu bù vào à?”
Chu Tước: “…”
Lại rùng mình một cái nữa.
Đế Thính: “Con dấu bị khuyết rồi, không còn dùng được, tóm lại là không còn hoàn chỉnh, gọi thẳng Văn Khúc tới sẽ nhanh hơn.”
Lục Chinh lại hỏi: “Thế Văn Khúc đâu?”
Đế Thính: “Chu Tước gọi rồi.”
Chu Tước: “???”
Văn Khúc gì nữa?
Bị nhéo thành quen, Chu Tước phát hiện mình cũng đã học được cách lươn lẹo.
Trong lúc tay của Đế Thính định vươn sang nhéo, Chu Tước cười khan trả lời: “À, gọi rồi gọi rồi.”
Đúng là không xem ngày ra cửa mà, cho nên mới chật vật như bây giờ, trước có Lục Chinh, sau có Đế Thính.
Trong lòng Chu Tước nghĩ thế, sau lưng lại thực hiện động tác rất nhanh, thành thạo viết mấy dòng, đóng huyền ấn, gửi luôn cho Văn Khúc.
Bốn người đi tới nhà Dư Tề.
“Quan hệ của Chu Tước và Văn Khúc rất tốt à anh?” Ôn Bạch nhớ tới giọng điệu lúc trước của Đế Thính, hơn nữa lúc Chu Tước nhắc tới Văn Khúc, thái độ dường như là chỗ quen biết nhiều năm.
Lục Chinh: “Thời kỳ khoa cử hưng thịnh ở nhân gian, Văn Khúc đóng dấu là đại sự, vào ngày xác định trạng nguyên sẽ mượn vận may của tứ đại tinh tú.
Ôn Bạch: “Vậy tức là đồng nghiệp?”
Lần đầu tiên Lục Chinh nghe thấy cách nói này, tính ra cũng khá thích hợp nhưng nói đúng hơn thì chức năng tương đồng nhưng tầng lớp khác nhau: “Cấp bậc của Chu Tước cao hơn một chút.”
Ôn Bạch gật gù, “Bây giờ không mượn nữa sao?”
Đến tên của Dư Tề mà Chu Tước còn đọc ngược, dĩ nhiên là không hề quen biết.
Lục Chinh mỉm cười, “Nhân gian trước đây chỉ có một trạng nguyên duy nhất nên mới cần mượn vận may.”
Ôn Bạch: “…”
Cậu quên mất nhân gian hiện tại không chỉ có một trạng nguyên, các tỉnh sẽ có trạng nguyên riêng từng tỉnh, có khi dấu còn chẳng đóng đủ, đâu cần vất vả mượn vận nữa.
Đến nơi Dư Tề đang sống, Ôn Bạch mới ngộ ra vì sao Đế Thính nói giữ nguyên trạng thái linh hồn thuận tiện hơn.
Đây cũng là lần đầu tiên Ôn Bạch được thể nghiệm năng lực đi xuyên tường.
Cảm giác thật mới mẻ, cậu quay sang hỏi Lục Chinh: “Các âm sai cũng đi xuyên tường được phải không anh?”
Lục Chinh: “Ừ.”
Hai mắt Ôn Bạch sáng lấp lóe.
Cậu làm việc ở âm ty một thời gian, gặp không ít âm sai nhưng hiếm thấy bọn họ thực hiện hành vi nào “khác người”, nhiều lắm chỉ mới thấy âm sai đi từ lòng đất lên thôi, cậu đoán rằng có một lối đi riêng nào đó kết nối với âm ty dưới lòng đất.
Bởi vậy cậu quên mất các âm sai cũng chỉ là những linh hồn.
Ôn Bạch: “Vậy bình thường sao không thấy bọn họ đi như vậy?”
Lục Chinh trả lời: “Ở trên nhân gian thì phải ra dáng nhân gian.”
Đế Thính vừa vặn nghe được câu này: “…”
Không có gì đặc biệt, chẳng qua nửa năm trước Đế Thính cũng từng nói với Lục Chinh câu này.
Lúc đó Ôn Bạch mới bắt đầu làm việc, Đế Thính sợ các âm sai vô ý bay tới bay lui hù dọa nhân viên mới nên cố tình nhắc nhở Lục Chinh một lần, không ngờ còn bị Lục Chinh ném trả một câu: “Tìm người phàm chẳng khác nào tự rước về phiền phức.”
Nhưng bây giờ cái người ghét “phiền phức” còn đang hận không thể mang theo “phiền phức” bên mình mọi lúc mọi nơi nào đó, thật không biết là ai.
Chờ sau khi Ôn Bạch thành công vào nhà Dư Tề, người đầu tiên cậu nhìn thấy không phải Dư Tề mà là một chàng trai mặc áo sơ mi trắng quần tây đen.
Tuổi tác chỉ tầm thiếu niên, gương mặt trắng trẻo thanh tú.
Nếu như đối phương không cúi đầu chào Lục Chinh và Đế Thính, Ôn Bạch còn tưởng đây là một người phàm.
Cậu hoàn toàn không ngờ trông Văn Khúc lại như thế này.
Kể ra cũng rất lạ, sau khi biết người nọ chính là Văn Khúc, lại thấy rất thích hợp.
Khí chất ôn hòa, tỏa ra phong phạm của người giàu tri thức.
So với Chu Tước và Đế Thính thì “mộc mạc” hơn nhiều, không phải nói về tướng mạo mà là khí chất.
“Sao chỉ hành lễ với Lục Chinh và Đế Thính, không nhìn thấy tôi à?” Chu Tước hỏi.
Sau đó Ôn Bạch thấy Văn Khúc nhếch môi cười khẩy.
Ôn Bạch: “…”
Sao mà không thấy được, trong phòng đang có tổng cộng năm người.
Chắc là do hai ngày trước bị Tiểu Chu Tước quấy nhiễu, hiện giờ Dư Tề đang ngủ rất say.
Lúc này Ôn Bạch mới thấy rõ con dấu trên đầu Dư Tề. Chu vi tổng thể không lớn lắm, hình vuông, bị khuyết mất một ít ở góc, mặt cắt cũng không đều mà hơi loang lổ.
“Sao lại thành ra thế này?” Văn Khúc sốt ruột hỏi.
Đế Thính: “Chỉ mổ một góc, may mà không mổ vào giữa.”
Mổ…
Ôn Bạch: “…”
Văn Khúc: “…”
Văn Khúc lấy cây bút lông ra, quét một vòng trên đầu Dư Tề, con dấu dần dần mờ đi, cuối cùng biến mất, ngay sau đó, Văn Khúc lại lấy một cái bọc màu vàng từ trong tay áo.
Nhìn hình dáng tổng thể, đại loại Ôn Bạch cũng đoán ra, đó chính là con dấu của Văn Khúc.
“Cạch” một tiếng, hình dấu khác xuất hiện trên đỉnh đầu Dư Tề.
Chu Tước mân mê cằm mình, “Nhóc con này còn bao lâu nữa thì đến kỳ thi?”
Ôn Bạch: “Khoảng nửa năm nữa.”
“Nửa năm? Con dấu này có trụ được đến lúc đó không?” Chu Tước hỏi.
Văn Khúc: “…”
“Theo ngài con dấu của tôi là cái gì?” Văn Khúc lạnh lùng hỏi lại.
Chu Tước: “Đến cũng đến rồi, đóng thêm mấy dấu nữa đi, cho chắc.”
Văn Khúc: “…”
Văn Khúc nghiến răng lặp lại: “Theo ngài con dấu của tôi là cái gì??”
Chu Tước: “Tôi biết con dấu của cậu ghê gớm nhưng mà vẫn bị con trai tôi ăn mất thây, tôi muốn đảm bảo an toàn hơn ấy mà.”
Văn Khúc trợn mắt, “Ngài còn có mặt mũi nói câu đó à?”
“Được rồi.” Chu Tước khoát tay, “Qua bao lâu rồi chứ, sao vẫn cứ lầm bầm làu bàu…”
Văn Khúc: “Anh mới lầm bầm làu bàu!”
Tức đến nỗi bỏ luôn chữ “ngài”.
Chu Tước: “Tôi cho mượn vận may bao nhiêu năm rồi, thiếu nợ ân tình trông trẻ với thằng nhóc này, dù sao cũng là con trai tôi ăn mất con dấu, thực sự rất ngại mà.”
Văn Khúc: “… Ân tình chỗ nào chứ? Cái này gọi là công việc. Bây giờ tôi xuống giúp anh đóng lại dấu khác, đây mới là ân tình, đại nhân Chu Tước, ngài hiểu không?”
Chu Tước gật đầu: “Được, ân tình, tôi nhớ rồi, mau đóng đi đóng đi!”
Văn Khúc: “…”
Văn Khúc hết cách.
Tuy rất muốn ném con dấu vào mặt Chu Tước nhưng y không làm được, bởi vì các vị khác ở đây đều là cấp trên.
Còn người phàm này… hẳn cũng vậy, bởi vì sau khi vào nhà, Văn Khúc nhìn thấy đại nhân Lục Chinh đang nắm tay người phàm, quan hệ hiển nhiên là rất đặc biệt.
Văn – đêm khuya bị ép tăng ca lòng đầy lửa giận nhưng vẫn không quên hóng hớt – Khúc thầm nghĩ.
Dưới ánh mắt một nhóm lãnh đạo, Văn Khúc chấp nhận đóng thêm một dấu nữa.
Chu Tước “chậc” một tiếng, cảm thấy vẫn chưa ưng ý, “Đóng trật rồi đúng không? Mấy cậu thấy sao?”
“Hay là đóng lại dấu khác đi.”
Vì vậy Văn Khúc đóng lại cái nữa.
Chu Tước chê bai dùng lực chưa đủ.
Văn Khúc lại đóng dấu tiếp.
…
Cuối cùng, nhìn trên đầu Dư Tề đầy con dấu, năm người ở đây: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.