Chương 65: Phòng cưới
Thất Thốn Thang Bao
24/02/2023
Nếu như không phải căn hộ này do chính tay cậu chọn thì Ôn Bạch sẽ hoài
nghi liệu Lục Chinh đã làm gì đó, không thì sao ngay dưới tầng gặp Tì
Hưu, lên tầng lại gặp đứa trẻ Văn Khúc tinh quân chọn làm hàng xóm.
Người môi giới không nghe thấy nội dung Ôn Bạch và Lục Chinh nói chuyện, chỉ thấy Ôn Bạch đang kinh ngạc nhìn chằm chằm cánh cửa vừa bị chủ đóng lại, còn tưởng là cậu cảm thấy đứa nhỏ kia quá mất lịch sự.
Hàng xóm coi như cũng là “phần mềm” quan trọng, người môi giới sợ Ôn Bạch mang khúc mắc trong lòng, vội nói: “Lớp 12, áp lực học tập lớn, ngày thường chỉ có mình nhóc ấy sống ở đây, không thích nói chuyện với người lạ, cậu Ôn đừng để ý.”
Ôn Bạch lắc đầu: “Không sao, mà em ấy sống một mình?”
Lúc trạng nguyên mở cửa, cậu vô tình nhìn thấy bên trong.
Ngoài mấy chồng sách, trên ngăn tủ chẳng còn gì khác, màng dán trên miếng kính trang trí cũng chưa bóc ra, ở huyền quan chỉ đặt duy nhất một đôi giày.
Đích thực là không còn ai khác.
Cho dù bên ngoài đang treo hai chiếc đèn lồng đỏ cũng không lấn át được sự quạnh quẽ bên trong.
“Em ấy không sống cùng bố mẹ sao?”
Người môi giới cũng không biết rõ lắm: “Bố mẹ của đứa trẻ này hình như làm nghiên cứu khoa học, quanh năm sống ở ngoài, ít để ý tới bên này, chỉ mua cho cậu nhóc một căn hộ để học thôi.”
“Vậy à…” Ôn Bạch đáp lại.
Người môi giới dẫn Ôn Bạch và Lục Chinh đi tiếp.
Lục Chinh hơi nghiêng đầu, nhìn lướt qua cánh cửa kia.
Ôn Bạch để ý thấy động tác của hắn.
“Anh đang nghĩ về con dấu của Văn Khúc hả?”
Lục Chinh: “Không.”
Ôn Bạch: “???”
Lục Chinh nhìn Ôn Bạch, hắn chẳng có hứng thú gì với con dấu của Văn Khúc cả, nói đúng hơn thì hắn không rảnh để ý những người ngoài.
Ai được Văn Khúc chọn, mệnh của ai ra sao đều đã có tạo hóa an bài, ở nơi quản lý vạn vật luân hồi như âm ty thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Hắn chỉ đang nghĩ đến những lời Chu Vỹ từng nói.
“Hồi nhỏ em cũng vậy à?” Lục Chinh hỏi.
Ôn Bạch: “Em?”
Lục Chinh: “Cha mẹ quanh năm ở ngoài, thường ngày chỉ sống một mình.”
Nhìn cậu học sinh cấp ba kia mặc đồng phục, chỉ phút chốc thôi cũng đủ khiến Lục Chinh cảm thấy hồi xưa trông Ôn Bạch đại loại cũng như thế.
Ôn Bạch bất ngờ, lập tức mỉm cười: “Không hẳn vậy. Tuy cha mẹ em quanh năm ở ngoài nhưng từ lúc học cấp hai em đã sống ở ký túc xá rồi, rất hòa thuận với bạn cùng phòng, từng bước từng bước học lên cấp ba rồi đại học, nghỉ đông và nghỉ hè cha mẹ cũng tranh thủ thời gian về thăm em, đến mấy năm gần đây công việc của họ hơi bận, em cũng trưởng thành rồi nên tự thuê một căn phòng nhỏ ở ngoài sống.”
Lục Chinh: “Bạn cùng phòng… giống Chu Vỹ và Phương Nhạc Minh?
Ôn Bạch: “Vâng.”
Thực ra Ôn Bạch cũng đã quen với trạng thái đó rồi.
So với bản thân, trái lại cậu càng muốn biết mấy nghìn năm kia Lục Chinh trải qua như thế nào, “Anh thì sao? Trước khi gặp Nguyên Nguyên anh làm những gì?”
Lần này người bất ngờ biến thành Lục Chinh.
Chưa từng có ai hỏi hắn câu này, Ôn Bạch là người đầu tiên.
Lục Chinh không muốn đáp qua loa nhưng lại phát hiện hình như chẳng có gì để nói cả.
Trước khi gặp nhóc đèn mập, hắn làm gì nhỉ?
Hình như chẳng làm gì cả.
Nhìn dáng vẻ của Lục Chinh, Ôn Bạch cũng đoán ra: “Ngoại trừ công việc thì không làm gì khác sao?”
Lục Chinh yên lặng một hồi rồi trả lời: “Ngoại trừ công việc thì không có gì để làm cả.”
Ôn Bạch: “Không nhàm chán sao?”
Lục Chinh khẽ cười.
Thời gian đối với bọn họ mà nói thì chính là thứ “vô nghĩa” nhất, bởi vì vô hạn nên nhàm chán chỉ là khúc nhạc dạo mà thôi.
Nhàm chán quá lâu, nhàm chán cũng sẽ trở thành thời gian của bản thân.
Trước đây Lục Chinh cảm thấy bình thường, mãi đến tận khi gặp người này hắn mới phát hiện, mình thực sự đã nhàm chán quá lâu rồi.
“Nhàm chán.” Lục Chinh đặt tên cho cuộc sống trước khi của mình.
Ôn Bạch cong mắt, thâm thúy nói: “Cho nên vẫn là nhân gian tốt hơn.”
Lục Chinh nghiêm túc tiếp lời: “Ừm.”
Hắn bỗng hồi tưởng, lúc ở trong bức tranh Đêm Tế Trung Nguyên, cậu cũng từng nói về chủ đề này.
Nhân gian tốt hơn hay âm ty tốt hơn.
Lúc đó câu trả lời của hắn cũng là vế trước, lý do là gì Lục Chinh không nhớ rõ, chỉ biết cuối cùng mình không nói ra lý do chân chính nhất.
Hiện tại đã có thể nói cho Ôn Bạch biết.
“Nhân gian tốt hơn… vì có em.”
Lần đầu tiên đến nhân gian, nhặt được đèn hoa sen của cậu đưa.
Lần thứ hai đến nhân gian, gặp cậu.
Một câu “vì có em” ngậm ý cười rõ ràng của Lục Chinh khiến Ôn Bạch không ứng phó kịp.
Ban đầu cậu cũng có tư tâm muốn trêu chọc Lục Chinh, trêu chọc bạn trai của mình một chút, ai ngờ bạn trai vững vàng tiếp nhận, còn tiếp rất thật tình.
Vành tai Ôn Bạch đỏ ửng, cậu vội vàng đi nhanh vào nhà.
Căn hộ này tuy nhỏ nhưng hình dạng và phương hướng khá tốt, đặc biệt là có một cái ban công rất lớn, đối với người mua bình thường thì ban công này có lẽ hơi vô ích, thà để diện tích đó cho phòng khách hoặc phòng ngủ, nhưng Ôn Bạch lại thấy rất thích hợp.
Ôn Bạch dạo một vòng ngoài ban công, khoa tay vẽ một cái khung nhỏ trên tường: “Chỗ này vừa vặn có thể để cho tranh tắm nắng, không lo bị mưa hắt vào.”
“Còn chỗ này có thể kê một cái bàn nhỏ, đồ chơi của Nguyên Nguyên như cốc Càn Long gì đó cũng có thể đặt lên.”
“Trong nhà có một phòng kho nhỏ lấy ánh sáng khá tốt, bàn thờ của hồn tranh có thể đặt ở đó, anh thấy thế nào?”
Lục Chinh không phát biểu ý kiến, ngược lại người môi giới ở bên cạnh bay đầy dấu chấm hỏi trên đầu.
Ôn Bạch và Lục Chinh nhìn rất trẻ, đến nỗi người môi giới còn cảm thấy Ôn Bạch giống cậu nhóc nhà bên kia, tài khoản có ít tiền nên dự định mua một căn hộ ở gần nơi mình làm việc.
Nhưng bây giờ… cái gì mà đồ chơi, tắm nắng? Nghe như có con vậy?
Nếu thực sự có con rồi thì lúc nãy anh ta giới thiệu nhà này sống một mình rất thoải mái, rất dễ chịu, giờ rút lại còn kịp không?
Trong nghề môi giới nhà đất này, nhận ra nhu cầu thực sự của khách hàng chính là bản lĩnh cơ bản nhất, anh ta lập tức bẻ hướng: “Căn hộ này làm phòng cưới cũng rất thích hợp.”
Ôn Bạch đang nghĩ có nên dựng một cái nhà giấy nhỏ cho người giấy ở bên cửa sổ hay không thì nghe thấy người môi giới nói, mạch suy nghĩ đứt đoạn.
“Phòng cưới?” Ôn Bạch ngơ ngác.
Lục Chinh cũng thôi nhìn xung quanh.
Người môi giới mở cửa phòng ngủ chính ra: “Đúng, phòng cưới, cậu xem thiết kế ban đầu của nó cũng nhắm đến phòng cho gia đình, một cái giường đôi, tủ quần áo rất to, có cửa sổ thoáng mát, chỗ bên cạnh giường dư sức đặt một cái cũi, sau này kết hôn nếu chưa có ý định đổi nhà thì ở đây luôn cũng được.”
“Rất nhiều khách hàng của tôi đều mua một căn hộ nhỏ trước, căn lớn đương nhiên rất tốt nhưng căn nhỏ có ưu điểm của căn nhỏ, sống gần nhau ấm cúng hơn.”
Sau khi mở chốt đề tài “phòng cưới”, người môi giới bắn liên thanh: “Hơn nữa chỗ này gần đại học Nam Thành và trường trung học chuyên Nam Thành, tôi thấy cậu cũng là người địa phương, sau này trẻ con đi học rất tiện.”
Thấy người môi giới suy tính đến cả chuyện trẻ con đi học ở đâu, Ôn Bạch vội vàng hô dừng: “Không phải phòng cưới, tôi sống một mình thôi.”
Cậu không dám nhìn Lục Chinh.
“Vậy à…” Người môi giới cũng không thắc mắc, “Hầy, vậy mà vừa rồi nghe cậu nói đồ chơi, tôi còn tưởng cậu dự định sắp có con.”
Ôn Bạch: “…”
Lục Chinh mỉm cười, hắn đứng dựa vào cánh cửa phòng ngủ chính, nghĩ về những điều người môi giới vừa nói.
Ban đầu quả thật hắn rất muốn Ôn Bạch sống ở Đệ Nhất sơn trang, ngay bên cạnh Đông Thái là tốt nhất.
Nhưng người này nói rất có lý.
Nhà nhỏ cũng có ưu điểm của nhà nhỏ, hơn nữa hai chữ “phòng cưới” nghe rất xuôi tai.
“Em thích không? Căn này khá được.” Lục Chinh nói.
Ôn Bạch bị đề tài mà người môi giới đột nhiên tung ra làm cho mất tự nhiên, cậu hít sâu một hơi, chỉnh lại tâm trạng: “Vâng.”
Người môi giới không ngờ đơn hàng này lại hoàn thành nhanh như thế, từ khi bắt đầu đến khi kết thúc, tổng cộng nửa giờ.
“Vậy nếu cậu Ôn quyết định rồi thì tôi đi lấy hợp đồng tới cho cậu xem thử, nếu văn kiện đầy đủ và cậu hài lòng thì có thể ký luôn hôm nay.” Người môi giới nói.
Ôn Bạch gật đầu.
Lúc ba người xuống tầng, đi qua bức tượng đá Tì Hưu ngửa cổ miệng lại trống trơn kia, Ôn Bạch dừng lại.
Lúc trước thấy bình thường mà giờ đồng tiền không còn, cái miệng này tư thế này, nhìn lại trông hơi ngốc nghếch, đặc biệt là sợi dây đỏ kia, buộc ở răng nanh, thả xuống hơn một nửa.
Ôn Bạch lấy sợi dây xuống, cuộn gọn rồi buộc vào một cái móng của Tì Hưu.
Người môi giới rất nhiệt tình, sau khi dễ dàng bán xong một căn hộ, trong lúc tán gẫu còn biết Ôn Bạch tốt nghiệp đại học Nam Thành, nói càng ngày càng nhiều.
“Ở đây có rất nhiều giảng viên của đại học Nam Thành, bọn họ mua từ rất sớm, từ lúc đang xây dựng đã đặt trước rồi, còn có rất nhiều gia đình công chức, đều là phần tử trí thức, sau này cậu chuyển vào, nói không chừng còn có thể gặp…”
Người môi giới đang luyên thuyên thì dừng lại.
Ôn Bạch đang ngó nghiêng quan sát bố cục của cả khu thì bên tai không còn tiếng của người môi giới, quay sang thì thấy anh ta nhìn về một nơi nào đó, mặt mũi trắng bệch.
Ôn Bạch khó hiểu, thử nhìn theo.
Đạo bào quen thuộc của Chính Thiên Quán, bóng lưng quen thuộc…
“Lâm Khâu?” Ôn Bạch nhỏ giọng hỏi Lục Chinh.
Lục Chinh gật đầu.
Trái tim người môi giới đập mạnh.
Đơn hàng này là đơn hàng thoải mái nhất mà anh ta nhận được năm nay nhưng cũng là đơn hàng rối loạn nhất.
Đầu tiên là không hiểu tại sao hai mắt tối sầm, mở ra thì thấy sợi dây đỏ buộc vào răng nhìn cứ như há miệng quá lâu bị chảy nước miếng của tượng Tì Hưu.
Lên tầng, vừa ra khỏi thang máy thì đụng độ chủ hộ ít nói, chưa từng xuất đầu lộ diện bao giờ.
Xuống tầng, chân trước vừa mới nói khu này có rất nhiều phần tử trí thức, chân sau đụng phải một người mặc áo bào của đạo sĩ.
“Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có đạo trưởng trong khu chung cư, chắc là đến xem ngày hoặc phong thủy, dạo này nhiều người muốn chuyển nhà lắm.” Người môi giới sợ Ôn Bạch nghĩ lung tung, đành viện đại ra vài lý do, vừa nói vừa kéo tay dẫn Ôn Bạch và Lục Chinh đi theo hướng khác: “À đúng rồi, ở khu của chúng tôi thực ra còn có một bộ phông màn chắn mưa gió cho hành lang rất độc đáo, tôi dẫn cậu đi xem nhé?”
Nhưng có người động tác còn nhanh hơn cả bọn họ.
Người môi giới nhìn thấy tiểu đạo trưởng kia đang đi về phía mình, bước chân càng lúc càng thoăn thoắt, cuối cùng gần như là chạy.
Người môi giới: “…”
Lâm Khâu dừng lại trước mặt Ôn Bạch và Lục Chinh.
“Tiền bối, sao hai người cũng đến đây? Sư phụ không nói với tôi.” Tay Lâm Khâu siết chặt túi vải đeo ngang người, ngữ điệu khó nén được hưng phấn.
Mãi đến tận khi nhìn thấy người môi giới ở sau lưng Ôn Bạch mới nhận ra mình đoán sai.
Còn Ôn Bạch thì nghe ra được ý của Lâm Khâu.
“Cũng đến đây”, “Sư phụ không nói với tôi”, hiển nhiên là đã xảy ra vấn đề.
“Có chuyện gì vậy?” Ôn Bạch nhỏ giọng hỏi, tiện thể nhìn lướt qua Lục Chinh.
Lục Chinh hơi chau mày, hắn không cảm nhận thấy một chút khí tức tai họa nào ở trong khu chung cư này.
Lâm Khâu đưa mắt qua chỗ người môi giới.
Ôn Bạch lập tức hiểu, cậu quay sang nói với anh ta: “Tôi dời lại mấy ngày, nếu như không phiền thì bên anh chuẩn bị đầy đủ hợp đồng trước đi, lúc nào tiện tôi liên hệ lại.”
Người môi giới không có ý kiến gì, tầm mắt tò mò vẫn đang đặt vào vị tiểu đạo trưởng, thử hỏi: “Người quen của cậu Ôn à?”
“Ừ, bạn tôi.”
Người môi giới ồ lên một tiếng, xác nhận lại phương thức liên lạc rồi rời đi trước.
Đến lúc này Lâm Khâu mới nói: “Viện bảo tàng mất đồ, người quản lý tìm đến Chính Thiên Quán nên chúng tôi giúp họ tìm.”
“Đây ạ, một cái bình nước hình đầu người.”
Ôn Bạch: “…”
Viện bảo tàng mất đồ, không đi tìm cảnh sát đầu tiên mà lại tìm đến Chính Thiên Quán, chứng tỏ chỉ có một khả năng…
Ôn Bạch: “???”
Lâm Khâu khép sổ lại: “Nhân viên của viện bảo tàng khai vậy.”
“Mất thứ gì?”
Ôn Bạch vươn tay chạm nhẹ vào màn hình điện thoại của Lâm Khâu phóng to ảnh lên.
“Tự chạy?” Cậu dở khóc dở cười.
Lâm Khâu rút điện thoại ra, bấm mở bức ảnh.
Lục Chinh: “Không, cái bình kia không sinh ra được linh hồn.”
Nhưng nếu không phải do linh hồn làm thì đó là cái gì?
“Đây ạ, một cái bình nước hình đầu người.”
Mà cái bình đầu người bọn họ nhìn thấy kia, khắp thân đầy vết nứt nhỏ vụn, nhìn như sắp tan tành đến nơi.
Ôn Bạch: “…”
Lục Chinh: “Đồ cổ sinh ra linh hồn, đầu tiên sẽ phục hồi cơ thể.”
Lục Chinh: “…”
“Bên viện bảo tàng chưa nói hả? Rất có thể đó chính là manh mối.”
Lục Chinh: “…”
Ôn Bạch vươn tay chạm nhẹ vào màn hình điện thoại của Lâm Khâu phóng to ảnh lên.
Tạm thời Ôn Bạch chưa nhắc đến “tiểu trạng nguyên” kia, chỉ hỏi: “Cái bình này mất thế nào?”
Vật này…
Tạm thời Ôn Bạch chưa nhắc đến “tiểu trạng nguyên” kia, chỉ hỏi: “Cái bình này mất thế nào?”
Lục Chinh: “…”
Trang giấy của Lâm Khâu ghi chép rất tỉ mỉ và rõ ràng, riêng ở điểm này thì lại viết rất sơ lược.
Lâm Khâu lấy ra một quyển sổ nhỏ màu cam trong túi mình, sột soạt lật vài tờ, cuối cùng dừng ở một trang bị đánh dấu góc đưa cho Ôn Bạch xem.
Ví dụ như bức Dắt Trâu, chuyện đầu tiên nó làm sau khi có linh hồn chính là nuốt hết những nét vẽ và con dấu linh tinh.
Ôn Bạch đọc lướt qua.
Viện bảo tàng mất đồ, không đi tìm cảnh sát đầu tiên mà lại tìm đến Chính Thiên Quán, chứng tỏ chỉ có một khả năng…
Ôn Bạch: “Vậy trên này viết cái bình đầu người kia biết nói chuyện là sao?”
“Tự chạy?” Cậu dở khóc dở cười.
Bức Dắt Trâu sở dĩ có linh thức là nhờ Chu Phù ngày ngày đốt hương trước bàn thờ, mới có cơ hội “sinh linh”.
Lâm Khâu khép sổ lại: “Nhân viên của viện bảo tàng khai vậy.”
Ôn Bạch: “Vậy trên này viết cái bình đầu người kia biết nói chuyện là sao?”
Ôn Bạch: “???”
Trải qua chuyện của hồn tranh, linh vật, văn vật có thể nói chuyện, Ôn Bạch quen rồi nhưng không có nghĩa điều đó biến thành bình thường.
Lâm Khâu căng thẳng chà sát hai tay vào túi vải, hồi lâu mới đáp: “Bọn họ có nói.”
Ngược lại, thứ như “hồn tranh” chính là hiếm lạ nhất.
Ngược lại, thứ như “hồn tranh” chính là hiếm lạ nhất.
Lục Chinh từng nói, nó khác với linh vật trời sinh đất dưỡng như Tiểu Thái Tuế, nếu như “bức tranh Dắt Trâu” chỉ là một món đổ cổ thì tỷ lệ sinh ra linh thức cực kỳ thấp.
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, quan trọng nhất thường là hai chữ cuối: “nhân hòa”.
Trải qua chuyện của hồn tranh, linh vật, văn vật có thể nói chuyện, Ôn Bạch quen rồi nhưng không có nghĩa điều đó biến thành bình thường.
Đến lúc này Lâm Khâu mới nói: “Viện bảo tàng mất đồ, người quản lý tìm đến Chính Thiên Quán nên chúng tôi giúp họ tìm.”
Bức Dắt Trâu sở dĩ có linh thức là nhờ Chu Phù ngày ngày đốt hương trước bàn thờ, mới có cơ hội “sinh linh”.
Lâm Khâu nhìn chằm chằm mặt đất, lần đầu tiên thốt ra một câu chửi bậy: “Cái bình đầu người kia nói vậy đó ạ, nhìn ông mày này, ranh con.”
Ôn Bạch: “???”
“Anh có cảm thấy cái bình đầu người kia có linh hồn không?” Ôn Bạch thì thầm với Lục Chinh.
Lục Chinh: “Không, cái bình kia không sinh ra được linh hồn.”
Nửa ngày sau, rốt cuộc Lâm Khâu cũng chịu mở miệng: “Nhìn ông mày này, ranh, ranh con.”
Ôn Bạch: “???”
Lục Chinh: “Đồ cổ sinh ra linh hồn, đầu tiên sẽ phục hồi cơ thể.”
Ôn Bạch đã hiểu.
Ví dụ như bức Dắt Trâu, chuyện đầu tiên nó làm sau khi có linh hồn chính là nuốt hết những nét vẽ và con dấu linh tinh.
Mà cái bình đầu người bọn họ nhìn thấy kia, khắp thân đầy vết nứt nhỏ vụn, nhìn như sắp tan tành đến nơi.
Nhưng nếu không phải do linh hồn làm thì đó là cái gì?
Lâm Khâu rút điện thoại ra, bấm mở bức ảnh.
“Cái bình đầu người kia nói chuyện nữa đúng không? Nó nói cái gì vậy?” Ôn Bạch hỏi.
Trang giấy của Lâm Khâu ghi chép rất tỉ mỉ và rõ ràng, riêng ở điểm này thì lại viết rất sơ lược.
“Bên viện bảo tàng chưa nói hả? Rất có thể đó chính là manh mối.”
Lâm Khâu căng thẳng chà sát hai tay vào túi vải, hồi lâu mới đáp: “Bọn họ có nói.”
Ôn Bạch: “…”
“Nói gì?”
Ôn Bạch thấy Lâm Khâu đỏ mặt.
Ôn Bạch: “???”
Nửa ngày sau, rốt cuộc Lâm Khâu cũng chịu mở miệng: “Nhìn ông mày này, ranh, ranh con.”
Ôn Bạch thấy Lâm Khâu đỏ mặt.
Ôn Bạch: “???”
Lục Chinh: “…”
Ôn Bạch đã hiểu.
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, quan trọng nhất thường là hai chữ cuối: “nhân hòa”.
Lâm Khâu nhìn chằm chằm mặt đất, lần đầu tiên thốt ra một câu chửi bậy: “Cái bình đầu người kia nói vậy đó ạ, nhìn ông mày này, ranh con.”
Ôn Bạch: “…”
“Anh có cảm thấy cái bình đầu người kia có linh hồn không?” Ôn Bạch thì thầm với Lục Chinh.
Lục Chinh: “…”
Người môi giới không nghe thấy nội dung Ôn Bạch và Lục Chinh nói chuyện, chỉ thấy Ôn Bạch đang kinh ngạc nhìn chằm chằm cánh cửa vừa bị chủ đóng lại, còn tưởng là cậu cảm thấy đứa nhỏ kia quá mất lịch sự.
Hàng xóm coi như cũng là “phần mềm” quan trọng, người môi giới sợ Ôn Bạch mang khúc mắc trong lòng, vội nói: “Lớp 12, áp lực học tập lớn, ngày thường chỉ có mình nhóc ấy sống ở đây, không thích nói chuyện với người lạ, cậu Ôn đừng để ý.”
Ôn Bạch lắc đầu: “Không sao, mà em ấy sống một mình?”
Lúc trạng nguyên mở cửa, cậu vô tình nhìn thấy bên trong.
Ngoài mấy chồng sách, trên ngăn tủ chẳng còn gì khác, màng dán trên miếng kính trang trí cũng chưa bóc ra, ở huyền quan chỉ đặt duy nhất một đôi giày.
Đích thực là không còn ai khác.
Cho dù bên ngoài đang treo hai chiếc đèn lồng đỏ cũng không lấn át được sự quạnh quẽ bên trong.
“Em ấy không sống cùng bố mẹ sao?”
Người môi giới cũng không biết rõ lắm: “Bố mẹ của đứa trẻ này hình như làm nghiên cứu khoa học, quanh năm sống ở ngoài, ít để ý tới bên này, chỉ mua cho cậu nhóc một căn hộ để học thôi.”
“Vậy à…” Ôn Bạch đáp lại.
Người môi giới dẫn Ôn Bạch và Lục Chinh đi tiếp.
Lục Chinh hơi nghiêng đầu, nhìn lướt qua cánh cửa kia.
Ôn Bạch để ý thấy động tác của hắn.
“Anh đang nghĩ về con dấu của Văn Khúc hả?”
Lục Chinh: “Không.”
Ôn Bạch: “???”
Lục Chinh nhìn Ôn Bạch, hắn chẳng có hứng thú gì với con dấu của Văn Khúc cả, nói đúng hơn thì hắn không rảnh để ý những người ngoài.
Ai được Văn Khúc chọn, mệnh của ai ra sao đều đã có tạo hóa an bài, ở nơi quản lý vạn vật luân hồi như âm ty thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Hắn chỉ đang nghĩ đến những lời Chu Vỹ từng nói.
“Hồi nhỏ em cũng vậy à?” Lục Chinh hỏi.
Ôn Bạch: “Em?”
Lục Chinh: “Cha mẹ quanh năm ở ngoài, thường ngày chỉ sống một mình.”
Nhìn cậu học sinh cấp ba kia mặc đồng phục, chỉ phút chốc thôi cũng đủ khiến Lục Chinh cảm thấy hồi xưa trông Ôn Bạch đại loại cũng như thế.
Ôn Bạch bất ngờ, lập tức mỉm cười: “Không hẳn vậy. Tuy cha mẹ em quanh năm ở ngoài nhưng từ lúc học cấp hai em đã sống ở ký túc xá rồi, rất hòa thuận với bạn cùng phòng, từng bước từng bước học lên cấp ba rồi đại học, nghỉ đông và nghỉ hè cha mẹ cũng tranh thủ thời gian về thăm em, đến mấy năm gần đây công việc của họ hơi bận, em cũng trưởng thành rồi nên tự thuê một căn phòng nhỏ ở ngoài sống.”
Lục Chinh: “Bạn cùng phòng… giống Chu Vỹ và Phương Nhạc Minh?
Ôn Bạch: “Vâng.”
Thực ra Ôn Bạch cũng đã quen với trạng thái đó rồi.
So với bản thân, trái lại cậu càng muốn biết mấy nghìn năm kia Lục Chinh trải qua như thế nào, “Anh thì sao? Trước khi gặp Nguyên Nguyên anh làm những gì?”
Lần này người bất ngờ biến thành Lục Chinh.
Chưa từng có ai hỏi hắn câu này, Ôn Bạch là người đầu tiên.
Lục Chinh không muốn đáp qua loa nhưng lại phát hiện hình như chẳng có gì để nói cả.
Trước khi gặp nhóc đèn mập, hắn làm gì nhỉ?
Hình như chẳng làm gì cả.
Nhìn dáng vẻ của Lục Chinh, Ôn Bạch cũng đoán ra: “Ngoại trừ công việc thì không làm gì khác sao?”
Lục Chinh yên lặng một hồi rồi trả lời: “Ngoại trừ công việc thì không có gì để làm cả.”
Ôn Bạch: “Không nhàm chán sao?”
Lục Chinh khẽ cười.
Thời gian đối với bọn họ mà nói thì chính là thứ “vô nghĩa” nhất, bởi vì vô hạn nên nhàm chán chỉ là khúc nhạc dạo mà thôi.
Nhàm chán quá lâu, nhàm chán cũng sẽ trở thành thời gian của bản thân.
Trước đây Lục Chinh cảm thấy bình thường, mãi đến tận khi gặp người này hắn mới phát hiện, mình thực sự đã nhàm chán quá lâu rồi.
“Nhàm chán.” Lục Chinh đặt tên cho cuộc sống trước khi của mình.
Ôn Bạch cong mắt, thâm thúy nói: “Cho nên vẫn là nhân gian tốt hơn.”
Lục Chinh nghiêm túc tiếp lời: “Ừm.”
Hắn bỗng hồi tưởng, lúc ở trong bức tranh Đêm Tế Trung Nguyên, cậu cũng từng nói về chủ đề này.
Nhân gian tốt hơn hay âm ty tốt hơn.
Lúc đó câu trả lời của hắn cũng là vế trước, lý do là gì Lục Chinh không nhớ rõ, chỉ biết cuối cùng mình không nói ra lý do chân chính nhất.
Hiện tại đã có thể nói cho Ôn Bạch biết.
“Nhân gian tốt hơn… vì có em.”
Lần đầu tiên đến nhân gian, nhặt được đèn hoa sen của cậu đưa.
Lần thứ hai đến nhân gian, gặp cậu.
Một câu “vì có em” ngậm ý cười rõ ràng của Lục Chinh khiến Ôn Bạch không ứng phó kịp.
Ban đầu cậu cũng có tư tâm muốn trêu chọc Lục Chinh, trêu chọc bạn trai của mình một chút, ai ngờ bạn trai vững vàng tiếp nhận, còn tiếp rất thật tình.
Vành tai Ôn Bạch đỏ ửng, cậu vội vàng đi nhanh vào nhà.
Căn hộ này tuy nhỏ nhưng hình dạng và phương hướng khá tốt, đặc biệt là có một cái ban công rất lớn, đối với người mua bình thường thì ban công này có lẽ hơi vô ích, thà để diện tích đó cho phòng khách hoặc phòng ngủ, nhưng Ôn Bạch lại thấy rất thích hợp.
Ôn Bạch dạo một vòng ngoài ban công, khoa tay vẽ một cái khung nhỏ trên tường: “Chỗ này vừa vặn có thể để cho tranh tắm nắng, không lo bị mưa hắt vào.”
“Còn chỗ này có thể kê một cái bàn nhỏ, đồ chơi của Nguyên Nguyên như cốc Càn Long gì đó cũng có thể đặt lên.”
“Trong nhà có một phòng kho nhỏ lấy ánh sáng khá tốt, bàn thờ của hồn tranh có thể đặt ở đó, anh thấy thế nào?”
Lục Chinh không phát biểu ý kiến, ngược lại người môi giới ở bên cạnh bay đầy dấu chấm hỏi trên đầu.
Ôn Bạch và Lục Chinh nhìn rất trẻ, đến nỗi người môi giới còn cảm thấy Ôn Bạch giống cậu nhóc nhà bên kia, tài khoản có ít tiền nên dự định mua một căn hộ ở gần nơi mình làm việc.
Nhưng bây giờ… cái gì mà đồ chơi, tắm nắng? Nghe như có con vậy?
Nếu thực sự có con rồi thì lúc nãy anh ta giới thiệu nhà này sống một mình rất thoải mái, rất dễ chịu, giờ rút lại còn kịp không?
Trong nghề môi giới nhà đất này, nhận ra nhu cầu thực sự của khách hàng chính là bản lĩnh cơ bản nhất, anh ta lập tức bẻ hướng: “Căn hộ này làm phòng cưới cũng rất thích hợp.”
Ôn Bạch đang nghĩ có nên dựng một cái nhà giấy nhỏ cho người giấy ở bên cửa sổ hay không thì nghe thấy người môi giới nói, mạch suy nghĩ đứt đoạn.
“Phòng cưới?” Ôn Bạch ngơ ngác.
Lục Chinh cũng thôi nhìn xung quanh.
Người môi giới mở cửa phòng ngủ chính ra: “Đúng, phòng cưới, cậu xem thiết kế ban đầu của nó cũng nhắm đến phòng cho gia đình, một cái giường đôi, tủ quần áo rất to, có cửa sổ thoáng mát, chỗ bên cạnh giường dư sức đặt một cái cũi, sau này kết hôn nếu chưa có ý định đổi nhà thì ở đây luôn cũng được.”
“Rất nhiều khách hàng của tôi đều mua một căn hộ nhỏ trước, căn lớn đương nhiên rất tốt nhưng căn nhỏ có ưu điểm của căn nhỏ, sống gần nhau ấm cúng hơn.”
Sau khi mở chốt đề tài “phòng cưới”, người môi giới bắn liên thanh: “Hơn nữa chỗ này gần đại học Nam Thành và trường trung học chuyên Nam Thành, tôi thấy cậu cũng là người địa phương, sau này trẻ con đi học rất tiện.”
Thấy người môi giới suy tính đến cả chuyện trẻ con đi học ở đâu, Ôn Bạch vội vàng hô dừng: “Không phải phòng cưới, tôi sống một mình thôi.”
Cậu không dám nhìn Lục Chinh.
“Vậy à…” Người môi giới cũng không thắc mắc, “Hầy, vậy mà vừa rồi nghe cậu nói đồ chơi, tôi còn tưởng cậu dự định sắp có con.”
Ôn Bạch: “…”
Lục Chinh mỉm cười, hắn đứng dựa vào cánh cửa phòng ngủ chính, nghĩ về những điều người môi giới vừa nói.
Ban đầu quả thật hắn rất muốn Ôn Bạch sống ở Đệ Nhất sơn trang, ngay bên cạnh Đông Thái là tốt nhất.
Nhưng người này nói rất có lý.
Nhà nhỏ cũng có ưu điểm của nhà nhỏ, hơn nữa hai chữ “phòng cưới” nghe rất xuôi tai.
“Em thích không? Căn này khá được.” Lục Chinh nói.
Ôn Bạch bị đề tài mà người môi giới đột nhiên tung ra làm cho mất tự nhiên, cậu hít sâu một hơi, chỉnh lại tâm trạng: “Vâng.”
Người môi giới không ngờ đơn hàng này lại hoàn thành nhanh như thế, từ khi bắt đầu đến khi kết thúc, tổng cộng nửa giờ.
“Vậy nếu cậu Ôn quyết định rồi thì tôi đi lấy hợp đồng tới cho cậu xem thử, nếu văn kiện đầy đủ và cậu hài lòng thì có thể ký luôn hôm nay.” Người môi giới nói.
Ôn Bạch gật đầu.
Lúc ba người xuống tầng, đi qua bức tượng đá Tì Hưu ngửa cổ miệng lại trống trơn kia, Ôn Bạch dừng lại.
Lúc trước thấy bình thường mà giờ đồng tiền không còn, cái miệng này tư thế này, nhìn lại trông hơi ngốc nghếch, đặc biệt là sợi dây đỏ kia, buộc ở răng nanh, thả xuống hơn một nửa.
Ôn Bạch lấy sợi dây xuống, cuộn gọn rồi buộc vào một cái móng của Tì Hưu.
Người môi giới rất nhiệt tình, sau khi dễ dàng bán xong một căn hộ, trong lúc tán gẫu còn biết Ôn Bạch tốt nghiệp đại học Nam Thành, nói càng ngày càng nhiều.
“Ở đây có rất nhiều giảng viên của đại học Nam Thành, bọn họ mua từ rất sớm, từ lúc đang xây dựng đã đặt trước rồi, còn có rất nhiều gia đình công chức, đều là phần tử trí thức, sau này cậu chuyển vào, nói không chừng còn có thể gặp…”
Người môi giới đang luyên thuyên thì dừng lại.
Ôn Bạch đang ngó nghiêng quan sát bố cục của cả khu thì bên tai không còn tiếng của người môi giới, quay sang thì thấy anh ta nhìn về một nơi nào đó, mặt mũi trắng bệch.
Ôn Bạch khó hiểu, thử nhìn theo.
Đạo bào quen thuộc của Chính Thiên Quán, bóng lưng quen thuộc…
“Lâm Khâu?” Ôn Bạch nhỏ giọng hỏi Lục Chinh.
Lục Chinh gật đầu.
Trái tim người môi giới đập mạnh.
Đơn hàng này là đơn hàng thoải mái nhất mà anh ta nhận được năm nay nhưng cũng là đơn hàng rối loạn nhất.
Đầu tiên là không hiểu tại sao hai mắt tối sầm, mở ra thì thấy sợi dây đỏ buộc vào răng nhìn cứ như há miệng quá lâu bị chảy nước miếng của tượng Tì Hưu.
Lên tầng, vừa ra khỏi thang máy thì đụng độ chủ hộ ít nói, chưa từng xuất đầu lộ diện bao giờ.
Xuống tầng, chân trước vừa mới nói khu này có rất nhiều phần tử trí thức, chân sau đụng phải một người mặc áo bào của đạo sĩ.
“Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có đạo trưởng trong khu chung cư, chắc là đến xem ngày hoặc phong thủy, dạo này nhiều người muốn chuyển nhà lắm.” Người môi giới sợ Ôn Bạch nghĩ lung tung, đành viện đại ra vài lý do, vừa nói vừa kéo tay dẫn Ôn Bạch và Lục Chinh đi theo hướng khác: “À đúng rồi, ở khu của chúng tôi thực ra còn có một bộ phông màn chắn mưa gió cho hành lang rất độc đáo, tôi dẫn cậu đi xem nhé?”
Nhưng có người động tác còn nhanh hơn cả bọn họ.
Người môi giới nhìn thấy tiểu đạo trưởng kia đang đi về phía mình, bước chân càng lúc càng thoăn thoắt, cuối cùng gần như là chạy.
Người môi giới: “…”
Lâm Khâu dừng lại trước mặt Ôn Bạch và Lục Chinh.
“Tiền bối, sao hai người cũng đến đây? Sư phụ không nói với tôi.” Tay Lâm Khâu siết chặt túi vải đeo ngang người, ngữ điệu khó nén được hưng phấn.
Mãi đến tận khi nhìn thấy người môi giới ở sau lưng Ôn Bạch mới nhận ra mình đoán sai.
Còn Ôn Bạch thì nghe ra được ý của Lâm Khâu.
“Cũng đến đây”, “Sư phụ không nói với tôi”, hiển nhiên là đã xảy ra vấn đề.
“Có chuyện gì vậy?” Ôn Bạch nhỏ giọng hỏi, tiện thể nhìn lướt qua Lục Chinh.
Lục Chinh hơi chau mày, hắn không cảm nhận thấy một chút khí tức tai họa nào ở trong khu chung cư này.
Lâm Khâu đưa mắt qua chỗ người môi giới.
Ôn Bạch lập tức hiểu, cậu quay sang nói với anh ta: “Tôi dời lại mấy ngày, nếu như không phiền thì bên anh chuẩn bị đầy đủ hợp đồng trước đi, lúc nào tiện tôi liên hệ lại.”
Người môi giới không có ý kiến gì, tầm mắt tò mò vẫn đang đặt vào vị tiểu đạo trưởng, thử hỏi: “Người quen của cậu Ôn à?”
“Ừ, bạn tôi.”
Người môi giới ồ lên một tiếng, xác nhận lại phương thức liên lạc rồi rời đi trước.
Đến lúc này Lâm Khâu mới nói: “Viện bảo tàng mất đồ, người quản lý tìm đến Chính Thiên Quán nên chúng tôi giúp họ tìm.”
“Đây ạ, một cái bình nước hình đầu người.”
Ôn Bạch: “…”
Viện bảo tàng mất đồ, không đi tìm cảnh sát đầu tiên mà lại tìm đến Chính Thiên Quán, chứng tỏ chỉ có một khả năng…
Ôn Bạch: “???”
Lâm Khâu khép sổ lại: “Nhân viên của viện bảo tàng khai vậy.”
“Mất thứ gì?”
Ôn Bạch vươn tay chạm nhẹ vào màn hình điện thoại của Lâm Khâu phóng to ảnh lên.
“Tự chạy?” Cậu dở khóc dở cười.
Lâm Khâu rút điện thoại ra, bấm mở bức ảnh.
Lục Chinh: “Không, cái bình kia không sinh ra được linh hồn.”
Nhưng nếu không phải do linh hồn làm thì đó là cái gì?
“Đây ạ, một cái bình nước hình đầu người.”
Mà cái bình đầu người bọn họ nhìn thấy kia, khắp thân đầy vết nứt nhỏ vụn, nhìn như sắp tan tành đến nơi.
Ôn Bạch: “…”
Lục Chinh: “Đồ cổ sinh ra linh hồn, đầu tiên sẽ phục hồi cơ thể.”
Lục Chinh: “…”
“Bên viện bảo tàng chưa nói hả? Rất có thể đó chính là manh mối.”
Lục Chinh: “…”
Ôn Bạch vươn tay chạm nhẹ vào màn hình điện thoại của Lâm Khâu phóng to ảnh lên.
Tạm thời Ôn Bạch chưa nhắc đến “tiểu trạng nguyên” kia, chỉ hỏi: “Cái bình này mất thế nào?”
Vật này…
Tạm thời Ôn Bạch chưa nhắc đến “tiểu trạng nguyên” kia, chỉ hỏi: “Cái bình này mất thế nào?”
Lục Chinh: “…”
Trang giấy của Lâm Khâu ghi chép rất tỉ mỉ và rõ ràng, riêng ở điểm này thì lại viết rất sơ lược.
Lâm Khâu lấy ra một quyển sổ nhỏ màu cam trong túi mình, sột soạt lật vài tờ, cuối cùng dừng ở một trang bị đánh dấu góc đưa cho Ôn Bạch xem.
Ví dụ như bức Dắt Trâu, chuyện đầu tiên nó làm sau khi có linh hồn chính là nuốt hết những nét vẽ và con dấu linh tinh.
Ôn Bạch đọc lướt qua.
Viện bảo tàng mất đồ, không đi tìm cảnh sát đầu tiên mà lại tìm đến Chính Thiên Quán, chứng tỏ chỉ có một khả năng…
Ôn Bạch: “Vậy trên này viết cái bình đầu người kia biết nói chuyện là sao?”
“Tự chạy?” Cậu dở khóc dở cười.
Bức Dắt Trâu sở dĩ có linh thức là nhờ Chu Phù ngày ngày đốt hương trước bàn thờ, mới có cơ hội “sinh linh”.
Lâm Khâu khép sổ lại: “Nhân viên của viện bảo tàng khai vậy.”
Ôn Bạch: “Vậy trên này viết cái bình đầu người kia biết nói chuyện là sao?”
Ôn Bạch: “???”
Trải qua chuyện của hồn tranh, linh vật, văn vật có thể nói chuyện, Ôn Bạch quen rồi nhưng không có nghĩa điều đó biến thành bình thường.
Lâm Khâu căng thẳng chà sát hai tay vào túi vải, hồi lâu mới đáp: “Bọn họ có nói.”
Ngược lại, thứ như “hồn tranh” chính là hiếm lạ nhất.
Ngược lại, thứ như “hồn tranh” chính là hiếm lạ nhất.
Lục Chinh từng nói, nó khác với linh vật trời sinh đất dưỡng như Tiểu Thái Tuế, nếu như “bức tranh Dắt Trâu” chỉ là một món đổ cổ thì tỷ lệ sinh ra linh thức cực kỳ thấp.
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, quan trọng nhất thường là hai chữ cuối: “nhân hòa”.
Trải qua chuyện của hồn tranh, linh vật, văn vật có thể nói chuyện, Ôn Bạch quen rồi nhưng không có nghĩa điều đó biến thành bình thường.
Đến lúc này Lâm Khâu mới nói: “Viện bảo tàng mất đồ, người quản lý tìm đến Chính Thiên Quán nên chúng tôi giúp họ tìm.”
Bức Dắt Trâu sở dĩ có linh thức là nhờ Chu Phù ngày ngày đốt hương trước bàn thờ, mới có cơ hội “sinh linh”.
Lâm Khâu nhìn chằm chằm mặt đất, lần đầu tiên thốt ra một câu chửi bậy: “Cái bình đầu người kia nói vậy đó ạ, nhìn ông mày này, ranh con.”
Ôn Bạch: “???”
“Anh có cảm thấy cái bình đầu người kia có linh hồn không?” Ôn Bạch thì thầm với Lục Chinh.
Lục Chinh: “Không, cái bình kia không sinh ra được linh hồn.”
Nửa ngày sau, rốt cuộc Lâm Khâu cũng chịu mở miệng: “Nhìn ông mày này, ranh, ranh con.”
Ôn Bạch: “???”
Lục Chinh: “Đồ cổ sinh ra linh hồn, đầu tiên sẽ phục hồi cơ thể.”
Ôn Bạch đã hiểu.
Ví dụ như bức Dắt Trâu, chuyện đầu tiên nó làm sau khi có linh hồn chính là nuốt hết những nét vẽ và con dấu linh tinh.
Mà cái bình đầu người bọn họ nhìn thấy kia, khắp thân đầy vết nứt nhỏ vụn, nhìn như sắp tan tành đến nơi.
Nhưng nếu không phải do linh hồn làm thì đó là cái gì?
Lâm Khâu rút điện thoại ra, bấm mở bức ảnh.
“Cái bình đầu người kia nói chuyện nữa đúng không? Nó nói cái gì vậy?” Ôn Bạch hỏi.
Trang giấy của Lâm Khâu ghi chép rất tỉ mỉ và rõ ràng, riêng ở điểm này thì lại viết rất sơ lược.
“Bên viện bảo tàng chưa nói hả? Rất có thể đó chính là manh mối.”
Lâm Khâu căng thẳng chà sát hai tay vào túi vải, hồi lâu mới đáp: “Bọn họ có nói.”
Ôn Bạch: “…”
“Nói gì?”
Ôn Bạch thấy Lâm Khâu đỏ mặt.
Ôn Bạch: “???”
Nửa ngày sau, rốt cuộc Lâm Khâu cũng chịu mở miệng: “Nhìn ông mày này, ranh, ranh con.”
Ôn Bạch thấy Lâm Khâu đỏ mặt.
Ôn Bạch: “???”
Lục Chinh: “…”
Ôn Bạch đã hiểu.
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, quan trọng nhất thường là hai chữ cuối: “nhân hòa”.
Lâm Khâu nhìn chằm chằm mặt đất, lần đầu tiên thốt ra một câu chửi bậy: “Cái bình đầu người kia nói vậy đó ạ, nhìn ông mày này, ranh con.”
Ôn Bạch: “…”
“Anh có cảm thấy cái bình đầu người kia có linh hồn không?” Ôn Bạch thì thầm với Lục Chinh.
Lục Chinh: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.