Chương 4
Lung Trung Nguyệt
05/06/2023
Một đứa học sinh trường cao trung vừa lảm nhảm vừa không lễ phép.
Sau cuộc họp, cấp trên giữ Tiêu Gia Ánh lại:
"À, cuối tuần này là sinh nhật cậu phải không?"
Tiêu Gia Ánh kinh ngạc hai giây mới gật đầu:
"Đúng vậy."
"30 tuổi hả?"
"Dạ."
"Rất tốt, tuổi 30, cuộc đời mở ra một chương mới."
Cấp trên cười vỗ vỗ vai cậu:
"Phòng nhân sự phát thẻ mua sắm, đặt trên bàn cậu."
Chế độ phúc lợi mà mỗi công nhân đều có nhưng đây là lần đầu tiên cậu được thông báo, trở lại chỗ làm việc, cậu chụp ảnh gửi tin nhắn:
[Đây là hai thẻ mua sắm công ty phát vào dịp sinh nhật, có thời hạn một năm, mẹ, nhớ lấy ra dùng.]
[Mẹ: Công ty còn có phúc lợi này sao?]
[Dạ, cấp trên mới vừa cho con.]
[Mẹ: Cho con là con lấy vậy hả? Chỉ số thông minh có vấn đề rồi! Người ta thử thách con đó, xem con có hiểu đạo lý đối nhân xử thế không!"]
Câu giải thích còn chưa gõ xong, mẹ lại vội vã gửi thêm một tin:
[Mẹ: Chuyện gì cũng phải chờ mẹ dạy, bao nhiêu tuổi rồi mà đầu óc còn không chịu phát triển, mau cầm thẻ này mời cấp trên và đồng nghiệp ăn chút gì đó để kéo gần mối quan hệ.]
Tiêu Gia Ánh im lặng một lúc lâu mới nhắm mắt trả lời chữ "Được", không muốn cãi cọ.
Tối về đến nhà, cậu lấy chìa khóa mở cửa.
Sàn phòng khách bị phủ bởi rất nhiều mảnh vỡ thủy tinh, nước chảy lênh láng.
Gấu còn ngồi ở vị trí cũ trên sô pha, bởi vì không thể động đậy nên mặt nghiêng nhìn ra huyền quan, thoạt nhìn cực kỳ giống một tên du côn.
Trong nháy mắt tâm trạng cậu xuống đến đáy vực.
"Nhóc lại phá hư cái gì? Đã bảo nhóc đừng động đến đồ vật, không hiểu tôi nói phải không?"
Gấu trả lời hùng hồn đầy lý lẽ:
"Ai lộn xộn, chỉ không cẩn thận thôi."
"Nhóc còn dám cãi?"
Tiêu Gia Ánh để áo khoác qua một bên, không nói tiếng nào mà vào phòng vệ sinh, đứng trước gương, khuôn mặt cậu âm trầm, nhìn bản thân muốn nổi nóng lại không được, hai nắm tay nắm lại thật chặt.
Đến khi cậu ra ngoài, mảnh vỡ trên mặt đất đã ít đi một chút.
Cậu bình tĩnh lấy nước trong tủ lạnh ra uống, có lẽ gấu cảm nhận được cảm xúc của cậu không tốt nên khô khan mở lời sau lưng cậu:
" Uống nước đi!"
Gia Ánh không quan tâm đến nó, trong lúc xoay người gấu lại hô to:
"Cẩn thận!"
"Ồn ào gì đó?"
"Tôi sợ cậu dẫm phải."
Gấu không nhúc nhích nhưng tiếng nói có chút gấp gáp:
"Cậu nặng như vậy, nếu bị té tôi không di chuyển cậu được..."
Gia Ánh vừa muốn nổi nóng vừa muốn cười:
"Nhóc mới nặng đó!"
"Này, cậu không ăn cơm hả? Tôi nói cậu nặng cậu liền giảm béo sao?"
Không biết vì sao tâm trạng của Gia Ánh tốt hơn một chút, cậu ngồi xuống dựa vào sô pha, lười biếng mà quay đầu:
"Biến ra cho tôi một bàn đồ ăn ngon đi!"
"?"
"Thanh đạm một chút!"
"......"
"Một tên nhóc vô dụng!"
Cậu yêu thương mà bắt đầu vui đùa.
Trong cổ họng gấu ậm ừ vài tiếng, rất trầm rất thấp:
"Cậu dỗ đứa nhỏ à, tôi đã thành niên."
Thành niên mà còn trẻ con như vậy.
"Tôi ngủ trước đây, nhóc xem TV thì chỉnh âm lượng nhỏ một chút."
"Khoan đã."
Gấu gọi cậu lại:
"Lúc trước cậu đồng ý hỗ trợ, có còn nhớ không?"
Chuyện này Tiêu Gia Ánh vẫn không quên.
Gấu chậm chạp nói:
"Tôi lại nhớ được một ít."
"Ví dụ như?"
"Ban ngày tôi bị một cơn đau đầu rất nặng, cơ thể cũng có chút kỳ lạ, giống như muốn rơi vào cơn lốc xoáy nào đó."
Ngữ điệu của gấu nghe không giống lừa gạt nhưng Tiêu Gia Ánh vẫn mất khá nhiều sức để đè xuống khóe miệng muốn nhếch lên:
"Hả? Lốc xoáy như thế nào? Không khác thùng rác lắm phải không?"
"Không nói đùa với cậu! Nhưng đúng là tôi không biết nói thế nào, tóm lại là một cái hang tối hư vô mờ mịt."
Đúng là quá hư vô mờ mịt.
"Vậy chờ đến khi nào nó có hình dạng đầy đủ rồi chúng ta lại nói chuyện tiếp."
Gia Ánh ngáp một cái, xách nó lên giường như bình thường, mới vừa tắt đèn đắp chăn đàng hoàng lại nghe được tiếng nói khó chịu của gấu:
"Tiêu Gia Ánh! Tiêu Gia Ánh! Đầu tôi lại bắt đầu đau."
Cậu nhắm hai mắt túm nó kéo lên trên rồi vỗ vỗ:
"Đừng ồn, ngủ một giấc là không sao nữa."
"Này, này...."
Tiếng gấu ngày càng mơ hồ, từ từ trở nên xa xăm, cuối cùng rơi vào tai cậu là hai chữ
......
"Cứu tôi!"
Ngay sau đó, thế giới xung quanh đột nhiên quay cuồng, trong lúc ngủ mơ Gia Ánh bị một sức mạnh nào đó cuốn lấy, không hay không biết mà bị hút vào cơn lốc xoáy đen thẫm một cách nhanh chóng.
Phòng ở, giường ngủ, bàn làm việc...mọi thứ đều không cánh mà bay, cậu như mộng du mà du hành trong chân không vài giây, sau đó....
Ầm ầm!!
Bị ngã từ trên cao xuống.
Trong không gian không có trọng lực, cậu hoảng sợ mà mở mắt ra, trước mắt lại không phải phòng ngủ của chính mình mà là một nơi hoàn toàn xa lạ.
Các tòa nhà cao ốc hoàn toàn biến mất, ban đêm cũng biến thành ban ngày, cậu và gấu của cậu cùng nằm trong một khu vườn nhỏ không biết của nhà ai, bên cạnh là một chiếc xe ba bánh, bố trí xung quanh lạc hậu ít nhất mười năm so với thành thị, phía xa còn có dãy núi khuất sau những đám mây mờ ảo.
Chim hót, gió nhẹ, sương mù lãng đãng.
......
Đây là đang...nằm mơ?
Tiêu Gia Ánh quay đầu nhìn khắp bốn phía, ngây ngốc một hồi mới thu lại tầm nhìn, nhìn xuống con gấu trong ngực.
"A a a!"
Là gấu đang hét lớn.
"Chính là nơi này, đây là nơi tôi nhớ đến!"
"......?"
Tiêu Gia Ánh ép buộc bản thân phải bình tĩnh, bắt đầu phân tích xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Đầu tiên, hẳn là cậu đang ngủ, còn chưa tỉnh, cho nên đây là mộng, nhưng hình như không phải giấc mộng của cậu, có vẻ như là cảnh trong giấc mộng của gấu.
Thôi kệ đi, trong khoảng thời gian này, Tiêu Gia Ánh đã luyện được bản lĩnh gặp chuyện không hoảng, suy cho cùng thì không có gì kỳ lạ hơn chuyện đột nhiên xuất hiện một con gấu bông hay lảm nhảm trong cuộc sống, nếu đã mộng du thì cứ mộng du đi!
"Nhóc chắc chứ?"
Cậu đứng dậy, kẹp gấu dưới cánh tay trái, tay phải vỗ vỗ bụi trên đùi:
"Có chắc đây là nơi cậu từng đánh bóng bàn không? Không thấy bàn đánh và sân thể dục ở đây."
Gấu muốn động đậy nhưng không được, chỉ có thể mặc cho Tiêu Gia Ánh kẹp trong tay:
"Có khi là nơi tôi sống đó!"
"......"
Không thể!!!
Nơi bình yên như vậy không thể nuôi lớn một đứa trẻ không lễ phép như nhóc.
Cậu nhìn quanh bốn phía, xung quanh nhà thấp không có ai, cửa gỗ xưa cũ cũng đóng chặt, đang muốn hỏi có nên ra ngoài dạo một vòng không thì bỗng nhiên có người đi từ bên ngoài vào, là một cô bé có vóc dáng một học sinh tiểu học.
"Xin hỏi...."
Cô bé vốn đang cúi đầu, nghe tiếng hỏi thì hoảng sợ, ngước đôi mắt đỏ như thỏ lên:
"Anh là ai? Sao lại ở trong nhà em?"
Chuyện này rất khó giải thích, mà giấc mộng này cũng thật quá rồi đó!!
"Thật xin lỗi, anh vừa đi ngang qua."
Tiêu Gia Ánh cố gắng không dọa đến cô bé:
"Xin hỏi...ở đây có nơi nào để đánh bóng bàn không?"
Ôm vẻ cảnh giác với người lạ, cô bé chần chờ một hồi mới trả lời:
"Có thì có, nhưng ở trong sân thể dục của trường học, hôm nay là cuối tuần nên không mở cửa, hai người không vào được."
Ờm...không chừng đúng là nơi này.
"Hỏi thử xem cô bé có từng thấy tôi chưa."
Gấu sốt ruột nói nhưng Gia Ánh lại thấp giọng trả lời:
"Nhưng tôi không biết nhóc trông như thế nào thì làm sao mà hỏi."
"Khi đó tôi dùng một cái vợt được đắp lại."
Sau một lúc nỗ lực nhớ lại, gấu bỏ thêm một đặc thù:
"Vết đắp màu xám."
Tiêu Gia Ánh vừa chuyển lời, không ngờ cô bé lại nói:
" Chưa thấy ai dùng cái vợt này, nhưng em có một bộ giống vậy....Đắp bằng xi măng, để trong phòng, hai người muốn xem không?"
Có lẽ là vì cảnh trong mơ, cô bé không tiếp tục hỏi nguyên nhân, sự cảnh giác đối với bọn họ cũng thả lỏng.
Được mời vào nhà, Tiêu Gia Ánh lập tức im lặng khi nhìn thấy cái vợt.
Đúng là cái vợt có vết đắp màu xám.
Chuyện gì đây? Chẳng lẽ gấu nhớ nhầm? Trước kia nó không thể nào là một bé gái được.
Gia Ánh ngồi trên chiếc ghế kêu kẽo kẹt, trong lúc nhất thời không biết phải nói chút gì để bớt xấu hổ, khi quay đầu lại phát hiện trên cằm của cô bé ngồi bên cạnh đều là nước mắt.
Những đứa trẻ bằng tuổi khác đều khóc ầm ĩ, riêng cô bé lại giống như người lớn, im hơi lặng tiếng mà khóc.
"Đây là gấu bông của anh hả?"
"Ừ."
Gia Ánh cho rằng cô bé thích gấu bông nên để Phồn phồn vào trong tay bé:
"Nói cho anh nghe tại sao em khóc?"
Gấu rầm rì mà trong âm thanh chứa đựng bất mãn.
"Lúc trước em cũng có một con gấu bông như vậy."
Cô bé nhẹ nhàng làm động tác ôm gấu vào lòng nhưng có lẽ sợ phá hư đồ vật của người khác nên không dám dùng sức:
"Người khác cho em, rất giống con gấu này."
Cô bé nghiêng mình lau nước mắt:
"Tháng trước đã bị bạn học ném đi, bọn chúng lấy đồ của em, lấy tiền của em lại không cho em nói với giáo viên."
Chỉ động tác nghiêng mình, Tiêu Gia Ánh phát hiện trên cổ tay cô bé có rất nhiều vết thương xanh xanh tím tím, xuất phát từ sự cảnh giác của người trưởng thành, cậu hỏi:
"Bọn chúng còn đánh em nữa phải không?"
Lúc đầu cô bé không chịu nói, nhưng cậu hỏi mãi cô bé mới khó khăn mà "Ừ" một tiếng trong sợ hãi.
"Cha mẹ em đâu?"
"Hai người làm công ở nơi xa, đã nhiều năm không quay về."
"Trường học cũng không quan tâm?"
"Đã từng xử lý."
Cô bé rầm rì mà khóc nức nở:
"Năm kia em bị thương khá nặng, đến bệnh viện một lần, lần đó trường học bảo bọn chúng xin lỗi em, nhưng sau khi xuất viện....bọn chúng còn làm trầm trọng hơn trước."
Tiêu Gia Ánh đứng lên, sắc mặt xanh mét, muốn dẫn cô bé đến trường học để lý luận, cho dù bản thân cậu không chắc mình có thể làm được gì trong giấc mộng này, ở đây còn có những người khác hay không, cô bé có phải là một người thật sự tồn tại hay không.
"Em không đi, em không đi...."
Cậu nắm chặt cánh tay cô bé, môi đang mím chặt lại bỗng mở ra:
"Em càng sợ bọn họ càng khi dễ em đó!"
Với tính cách cẩn thận của cậu, rất ít khi cậu nói chuyện lớn tiếng như vậy, cô bé túm tay cậu kéo về sau:
"Đừng đi, em không dám đi, cầu xin anh, cầu xin anh..."
"Sợ cái gì? Có anh ở đây, mấy đứa súc sinh đó không có kết cục tốt."
"Gia Ánh!"
Gấu đột nhiên kêu lên:
"Tiêu Gia Ánh!"
Tiêu Gia Ánh ngẩn ra một chút, như mới tỉnh từ trong mộng mà nhìn qua, tiếng của gấu có chút gấp gáp:
"Cậu bị sao vậy? Sao lại kích động như vậy? Cho dù cậu giúp cô bé một lần, đến khi cậu đi rồi, cô bé sẽ bị những tên lưu manh kia khi dễ đến chết."
Những lời này phảng phất mang theo ma lực không tên, nặng nề quanh quẩn bên tai cậu, một lần tiếp một lần mà xuyên qua màng tai, vỗ đến tai cậu ù lên.
Đúng, vì sao cậu lại kích động như vậy?
Vì giúp đỡ kẻ yếu? Vì chứng minh người từng bị khi dễ sẽ không vĩnh viễn yếu đuối như vậy? Hay vì sửa đổi một quá khứ khó có thể nói ra nào đó?
Chỉ rối rắm trong ba giây, cậu chết lặng mà duỗi tay, lòng bàn tay chạm đến cơ thể gấu, thế giới như là một bộ phim câm, xoáy nước hư vô đen nhánh xuất hiện lần thứ hai ở trước mặt một người một gấu.
Trong phút chốc mất trọng lực, chỉ một giây sau, mở mắt ra chính là phòng ngủ của cậu.
Toàn thân cậu đều là mồ hôi lạnh, ngây ngốc mà nhìn chằm chằm trần nhà, sau một lúc mới phục hồi tinh thần.
Tỉnh mộng.
"Tiêu Gia Ánh, cậu có khỏe không?"
Tiếng gấu truyền ra từ trong chăn.
Chậm rãi giật giật tay chân, cậu rút gấu đang nằm bên cạnh ra, gác trên một bên mặt đang đổ mồ hôi ròng ròng.
"Tiêu Gia Ánh, sao cậu lại khóc?"
Cảm giác có hai dòng nước dính ướt lông của mình, gấu hỏi nhỏ.
"Bị đau mắt thôi!"
"Bụi bay vào mắt?"
Ngữ điệu không được tự nhiên, như trào phúng lại như quan tâm.
Tròng mắt đen nhánh trống rỗng, kéo gấu ra một khoảng nhỏ, cậu nói:
"Phồn phồn."
Gấu không được tự nhiên mà hỏi:
"Sao?"
"Chúng ta lại vào trong giấc mộng của nhóc một lần nữa đi."
"Trong giấc mộng của tôi?"
"Đúng vậy."
Dây thanh vực của Tiêu Gia Ánh đã khôi phục rõ ràng:
"Nhóc thử xem có được không?"
"Vào như thế nào? Tại sao lại vào?"
"Có thể không hỏi không? Bây giờ tôi chưa muốn nói."
Có vẻ như ký ức của gấu sẽ mất đi sau khi gấu tỉnh lại, nhưng nếu muốn tiếp tục giấc mộng kia chỉ có thể dựa vào nó.
Gấu không tình nguyện lắm:
"Nhưng tôi vừa mới nằm mơ nên bị đau đầu."
Gia Ánh sốt ruột muốn cứu người, đôi tay ấm áp vươn ra khỏi chăn khoanh lấy cổ gấu, lại vùi mặt vào giữa đám lông tơ của nó:
"Xem như tôi cầu xin nhóc được không?"
Tiếng nói cực kỳ dễ nghe nhưng người nghe lại là một con gấu, còn là một con gấu hư đốn ít khi ngượng ngùng.
"Được rồi, được rồi!"
Nó hô to bảo cậu buông ra:
"Đừng làm chuyện buồn nôn! Cũng may là cậu đó, nếu là người khác đã bị tôi vả mặt đến choáng váng!"
Chỉ cần vào trong mộng một lần.
Chỉ cần một lần nữa, có lẽ có thể thay đổi được cục diện.
Gia Ánh bổ nhào vào người gấu:
"Một đứa trẻ thật ngoan."
Sau cuộc họp, cấp trên giữ Tiêu Gia Ánh lại:
"À, cuối tuần này là sinh nhật cậu phải không?"
Tiêu Gia Ánh kinh ngạc hai giây mới gật đầu:
"Đúng vậy."
"30 tuổi hả?"
"Dạ."
"Rất tốt, tuổi 30, cuộc đời mở ra một chương mới."
Cấp trên cười vỗ vỗ vai cậu:
"Phòng nhân sự phát thẻ mua sắm, đặt trên bàn cậu."
Chế độ phúc lợi mà mỗi công nhân đều có nhưng đây là lần đầu tiên cậu được thông báo, trở lại chỗ làm việc, cậu chụp ảnh gửi tin nhắn:
[Đây là hai thẻ mua sắm công ty phát vào dịp sinh nhật, có thời hạn một năm, mẹ, nhớ lấy ra dùng.]
[Mẹ: Công ty còn có phúc lợi này sao?]
[Dạ, cấp trên mới vừa cho con.]
[Mẹ: Cho con là con lấy vậy hả? Chỉ số thông minh có vấn đề rồi! Người ta thử thách con đó, xem con có hiểu đạo lý đối nhân xử thế không!"]
Câu giải thích còn chưa gõ xong, mẹ lại vội vã gửi thêm một tin:
[Mẹ: Chuyện gì cũng phải chờ mẹ dạy, bao nhiêu tuổi rồi mà đầu óc còn không chịu phát triển, mau cầm thẻ này mời cấp trên và đồng nghiệp ăn chút gì đó để kéo gần mối quan hệ.]
Tiêu Gia Ánh im lặng một lúc lâu mới nhắm mắt trả lời chữ "Được", không muốn cãi cọ.
Tối về đến nhà, cậu lấy chìa khóa mở cửa.
Sàn phòng khách bị phủ bởi rất nhiều mảnh vỡ thủy tinh, nước chảy lênh láng.
Gấu còn ngồi ở vị trí cũ trên sô pha, bởi vì không thể động đậy nên mặt nghiêng nhìn ra huyền quan, thoạt nhìn cực kỳ giống một tên du côn.
Trong nháy mắt tâm trạng cậu xuống đến đáy vực.
"Nhóc lại phá hư cái gì? Đã bảo nhóc đừng động đến đồ vật, không hiểu tôi nói phải không?"
Gấu trả lời hùng hồn đầy lý lẽ:
"Ai lộn xộn, chỉ không cẩn thận thôi."
"Nhóc còn dám cãi?"
Tiêu Gia Ánh để áo khoác qua một bên, không nói tiếng nào mà vào phòng vệ sinh, đứng trước gương, khuôn mặt cậu âm trầm, nhìn bản thân muốn nổi nóng lại không được, hai nắm tay nắm lại thật chặt.
Đến khi cậu ra ngoài, mảnh vỡ trên mặt đất đã ít đi một chút.
Cậu bình tĩnh lấy nước trong tủ lạnh ra uống, có lẽ gấu cảm nhận được cảm xúc của cậu không tốt nên khô khan mở lời sau lưng cậu:
" Uống nước đi!"
Gia Ánh không quan tâm đến nó, trong lúc xoay người gấu lại hô to:
"Cẩn thận!"
"Ồn ào gì đó?"
"Tôi sợ cậu dẫm phải."
Gấu không nhúc nhích nhưng tiếng nói có chút gấp gáp:
"Cậu nặng như vậy, nếu bị té tôi không di chuyển cậu được..."
Gia Ánh vừa muốn nổi nóng vừa muốn cười:
"Nhóc mới nặng đó!"
"Này, cậu không ăn cơm hả? Tôi nói cậu nặng cậu liền giảm béo sao?"
Không biết vì sao tâm trạng của Gia Ánh tốt hơn một chút, cậu ngồi xuống dựa vào sô pha, lười biếng mà quay đầu:
"Biến ra cho tôi một bàn đồ ăn ngon đi!"
"?"
"Thanh đạm một chút!"
"......"
"Một tên nhóc vô dụng!"
Cậu yêu thương mà bắt đầu vui đùa.
Trong cổ họng gấu ậm ừ vài tiếng, rất trầm rất thấp:
"Cậu dỗ đứa nhỏ à, tôi đã thành niên."
Thành niên mà còn trẻ con như vậy.
"Tôi ngủ trước đây, nhóc xem TV thì chỉnh âm lượng nhỏ một chút."
"Khoan đã."
Gấu gọi cậu lại:
"Lúc trước cậu đồng ý hỗ trợ, có còn nhớ không?"
Chuyện này Tiêu Gia Ánh vẫn không quên.
Gấu chậm chạp nói:
"Tôi lại nhớ được một ít."
"Ví dụ như?"
"Ban ngày tôi bị một cơn đau đầu rất nặng, cơ thể cũng có chút kỳ lạ, giống như muốn rơi vào cơn lốc xoáy nào đó."
Ngữ điệu của gấu nghe không giống lừa gạt nhưng Tiêu Gia Ánh vẫn mất khá nhiều sức để đè xuống khóe miệng muốn nhếch lên:
"Hả? Lốc xoáy như thế nào? Không khác thùng rác lắm phải không?"
"Không nói đùa với cậu! Nhưng đúng là tôi không biết nói thế nào, tóm lại là một cái hang tối hư vô mờ mịt."
Đúng là quá hư vô mờ mịt.
"Vậy chờ đến khi nào nó có hình dạng đầy đủ rồi chúng ta lại nói chuyện tiếp."
Gia Ánh ngáp một cái, xách nó lên giường như bình thường, mới vừa tắt đèn đắp chăn đàng hoàng lại nghe được tiếng nói khó chịu của gấu:
"Tiêu Gia Ánh! Tiêu Gia Ánh! Đầu tôi lại bắt đầu đau."
Cậu nhắm hai mắt túm nó kéo lên trên rồi vỗ vỗ:
"Đừng ồn, ngủ một giấc là không sao nữa."
"Này, này...."
Tiếng gấu ngày càng mơ hồ, từ từ trở nên xa xăm, cuối cùng rơi vào tai cậu là hai chữ
......
"Cứu tôi!"
Ngay sau đó, thế giới xung quanh đột nhiên quay cuồng, trong lúc ngủ mơ Gia Ánh bị một sức mạnh nào đó cuốn lấy, không hay không biết mà bị hút vào cơn lốc xoáy đen thẫm một cách nhanh chóng.
Phòng ở, giường ngủ, bàn làm việc...mọi thứ đều không cánh mà bay, cậu như mộng du mà du hành trong chân không vài giây, sau đó....
Ầm ầm!!
Bị ngã từ trên cao xuống.
Trong không gian không có trọng lực, cậu hoảng sợ mà mở mắt ra, trước mắt lại không phải phòng ngủ của chính mình mà là một nơi hoàn toàn xa lạ.
Các tòa nhà cao ốc hoàn toàn biến mất, ban đêm cũng biến thành ban ngày, cậu và gấu của cậu cùng nằm trong một khu vườn nhỏ không biết của nhà ai, bên cạnh là một chiếc xe ba bánh, bố trí xung quanh lạc hậu ít nhất mười năm so với thành thị, phía xa còn có dãy núi khuất sau những đám mây mờ ảo.
Chim hót, gió nhẹ, sương mù lãng đãng.
......
Đây là đang...nằm mơ?
Tiêu Gia Ánh quay đầu nhìn khắp bốn phía, ngây ngốc một hồi mới thu lại tầm nhìn, nhìn xuống con gấu trong ngực.
"A a a!"
Là gấu đang hét lớn.
"Chính là nơi này, đây là nơi tôi nhớ đến!"
"......?"
Tiêu Gia Ánh ép buộc bản thân phải bình tĩnh, bắt đầu phân tích xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Đầu tiên, hẳn là cậu đang ngủ, còn chưa tỉnh, cho nên đây là mộng, nhưng hình như không phải giấc mộng của cậu, có vẻ như là cảnh trong giấc mộng của gấu.
Thôi kệ đi, trong khoảng thời gian này, Tiêu Gia Ánh đã luyện được bản lĩnh gặp chuyện không hoảng, suy cho cùng thì không có gì kỳ lạ hơn chuyện đột nhiên xuất hiện một con gấu bông hay lảm nhảm trong cuộc sống, nếu đã mộng du thì cứ mộng du đi!
"Nhóc chắc chứ?"
Cậu đứng dậy, kẹp gấu dưới cánh tay trái, tay phải vỗ vỗ bụi trên đùi:
"Có chắc đây là nơi cậu từng đánh bóng bàn không? Không thấy bàn đánh và sân thể dục ở đây."
Gấu muốn động đậy nhưng không được, chỉ có thể mặc cho Tiêu Gia Ánh kẹp trong tay:
"Có khi là nơi tôi sống đó!"
"......"
Không thể!!!
Nơi bình yên như vậy không thể nuôi lớn một đứa trẻ không lễ phép như nhóc.
Cậu nhìn quanh bốn phía, xung quanh nhà thấp không có ai, cửa gỗ xưa cũ cũng đóng chặt, đang muốn hỏi có nên ra ngoài dạo một vòng không thì bỗng nhiên có người đi từ bên ngoài vào, là một cô bé có vóc dáng một học sinh tiểu học.
"Xin hỏi...."
Cô bé vốn đang cúi đầu, nghe tiếng hỏi thì hoảng sợ, ngước đôi mắt đỏ như thỏ lên:
"Anh là ai? Sao lại ở trong nhà em?"
Chuyện này rất khó giải thích, mà giấc mộng này cũng thật quá rồi đó!!
"Thật xin lỗi, anh vừa đi ngang qua."
Tiêu Gia Ánh cố gắng không dọa đến cô bé:
"Xin hỏi...ở đây có nơi nào để đánh bóng bàn không?"
Ôm vẻ cảnh giác với người lạ, cô bé chần chờ một hồi mới trả lời:
"Có thì có, nhưng ở trong sân thể dục của trường học, hôm nay là cuối tuần nên không mở cửa, hai người không vào được."
Ờm...không chừng đúng là nơi này.
"Hỏi thử xem cô bé có từng thấy tôi chưa."
Gấu sốt ruột nói nhưng Gia Ánh lại thấp giọng trả lời:
"Nhưng tôi không biết nhóc trông như thế nào thì làm sao mà hỏi."
"Khi đó tôi dùng một cái vợt được đắp lại."
Sau một lúc nỗ lực nhớ lại, gấu bỏ thêm một đặc thù:
"Vết đắp màu xám."
Tiêu Gia Ánh vừa chuyển lời, không ngờ cô bé lại nói:
" Chưa thấy ai dùng cái vợt này, nhưng em có một bộ giống vậy....Đắp bằng xi măng, để trong phòng, hai người muốn xem không?"
Có lẽ là vì cảnh trong mơ, cô bé không tiếp tục hỏi nguyên nhân, sự cảnh giác đối với bọn họ cũng thả lỏng.
Được mời vào nhà, Tiêu Gia Ánh lập tức im lặng khi nhìn thấy cái vợt.
Đúng là cái vợt có vết đắp màu xám.
Chuyện gì đây? Chẳng lẽ gấu nhớ nhầm? Trước kia nó không thể nào là một bé gái được.
Gia Ánh ngồi trên chiếc ghế kêu kẽo kẹt, trong lúc nhất thời không biết phải nói chút gì để bớt xấu hổ, khi quay đầu lại phát hiện trên cằm của cô bé ngồi bên cạnh đều là nước mắt.
Những đứa trẻ bằng tuổi khác đều khóc ầm ĩ, riêng cô bé lại giống như người lớn, im hơi lặng tiếng mà khóc.
"Đây là gấu bông của anh hả?"
"Ừ."
Gia Ánh cho rằng cô bé thích gấu bông nên để Phồn phồn vào trong tay bé:
"Nói cho anh nghe tại sao em khóc?"
Gấu rầm rì mà trong âm thanh chứa đựng bất mãn.
"Lúc trước em cũng có một con gấu bông như vậy."
Cô bé nhẹ nhàng làm động tác ôm gấu vào lòng nhưng có lẽ sợ phá hư đồ vật của người khác nên không dám dùng sức:
"Người khác cho em, rất giống con gấu này."
Cô bé nghiêng mình lau nước mắt:
"Tháng trước đã bị bạn học ném đi, bọn chúng lấy đồ của em, lấy tiền của em lại không cho em nói với giáo viên."
Chỉ động tác nghiêng mình, Tiêu Gia Ánh phát hiện trên cổ tay cô bé có rất nhiều vết thương xanh xanh tím tím, xuất phát từ sự cảnh giác của người trưởng thành, cậu hỏi:
"Bọn chúng còn đánh em nữa phải không?"
Lúc đầu cô bé không chịu nói, nhưng cậu hỏi mãi cô bé mới khó khăn mà "Ừ" một tiếng trong sợ hãi.
"Cha mẹ em đâu?"
"Hai người làm công ở nơi xa, đã nhiều năm không quay về."
"Trường học cũng không quan tâm?"
"Đã từng xử lý."
Cô bé rầm rì mà khóc nức nở:
"Năm kia em bị thương khá nặng, đến bệnh viện một lần, lần đó trường học bảo bọn chúng xin lỗi em, nhưng sau khi xuất viện....bọn chúng còn làm trầm trọng hơn trước."
Tiêu Gia Ánh đứng lên, sắc mặt xanh mét, muốn dẫn cô bé đến trường học để lý luận, cho dù bản thân cậu không chắc mình có thể làm được gì trong giấc mộng này, ở đây còn có những người khác hay không, cô bé có phải là một người thật sự tồn tại hay không.
"Em không đi, em không đi...."
Cậu nắm chặt cánh tay cô bé, môi đang mím chặt lại bỗng mở ra:
"Em càng sợ bọn họ càng khi dễ em đó!"
Với tính cách cẩn thận của cậu, rất ít khi cậu nói chuyện lớn tiếng như vậy, cô bé túm tay cậu kéo về sau:
"Đừng đi, em không dám đi, cầu xin anh, cầu xin anh..."
"Sợ cái gì? Có anh ở đây, mấy đứa súc sinh đó không có kết cục tốt."
"Gia Ánh!"
Gấu đột nhiên kêu lên:
"Tiêu Gia Ánh!"
Tiêu Gia Ánh ngẩn ra một chút, như mới tỉnh từ trong mộng mà nhìn qua, tiếng của gấu có chút gấp gáp:
"Cậu bị sao vậy? Sao lại kích động như vậy? Cho dù cậu giúp cô bé một lần, đến khi cậu đi rồi, cô bé sẽ bị những tên lưu manh kia khi dễ đến chết."
Những lời này phảng phất mang theo ma lực không tên, nặng nề quanh quẩn bên tai cậu, một lần tiếp một lần mà xuyên qua màng tai, vỗ đến tai cậu ù lên.
Đúng, vì sao cậu lại kích động như vậy?
Vì giúp đỡ kẻ yếu? Vì chứng minh người từng bị khi dễ sẽ không vĩnh viễn yếu đuối như vậy? Hay vì sửa đổi một quá khứ khó có thể nói ra nào đó?
Chỉ rối rắm trong ba giây, cậu chết lặng mà duỗi tay, lòng bàn tay chạm đến cơ thể gấu, thế giới như là một bộ phim câm, xoáy nước hư vô đen nhánh xuất hiện lần thứ hai ở trước mặt một người một gấu.
Trong phút chốc mất trọng lực, chỉ một giây sau, mở mắt ra chính là phòng ngủ của cậu.
Toàn thân cậu đều là mồ hôi lạnh, ngây ngốc mà nhìn chằm chằm trần nhà, sau một lúc mới phục hồi tinh thần.
Tỉnh mộng.
"Tiêu Gia Ánh, cậu có khỏe không?"
Tiếng gấu truyền ra từ trong chăn.
Chậm rãi giật giật tay chân, cậu rút gấu đang nằm bên cạnh ra, gác trên một bên mặt đang đổ mồ hôi ròng ròng.
"Tiêu Gia Ánh, sao cậu lại khóc?"
Cảm giác có hai dòng nước dính ướt lông của mình, gấu hỏi nhỏ.
"Bị đau mắt thôi!"
"Bụi bay vào mắt?"
Ngữ điệu không được tự nhiên, như trào phúng lại như quan tâm.
Tròng mắt đen nhánh trống rỗng, kéo gấu ra một khoảng nhỏ, cậu nói:
"Phồn phồn."
Gấu không được tự nhiên mà hỏi:
"Sao?"
"Chúng ta lại vào trong giấc mộng của nhóc một lần nữa đi."
"Trong giấc mộng của tôi?"
"Đúng vậy."
Dây thanh vực của Tiêu Gia Ánh đã khôi phục rõ ràng:
"Nhóc thử xem có được không?"
"Vào như thế nào? Tại sao lại vào?"
"Có thể không hỏi không? Bây giờ tôi chưa muốn nói."
Có vẻ như ký ức của gấu sẽ mất đi sau khi gấu tỉnh lại, nhưng nếu muốn tiếp tục giấc mộng kia chỉ có thể dựa vào nó.
Gấu không tình nguyện lắm:
"Nhưng tôi vừa mới nằm mơ nên bị đau đầu."
Gia Ánh sốt ruột muốn cứu người, đôi tay ấm áp vươn ra khỏi chăn khoanh lấy cổ gấu, lại vùi mặt vào giữa đám lông tơ của nó:
"Xem như tôi cầu xin nhóc được không?"
Tiếng nói cực kỳ dễ nghe nhưng người nghe lại là một con gấu, còn là một con gấu hư đốn ít khi ngượng ngùng.
"Được rồi, được rồi!"
Nó hô to bảo cậu buông ra:
"Đừng làm chuyện buồn nôn! Cũng may là cậu đó, nếu là người khác đã bị tôi vả mặt đến choáng váng!"
Chỉ cần vào trong mộng một lần.
Chỉ cần một lần nữa, có lẽ có thể thay đổi được cục diện.
Gia Ánh bổ nhào vào người gấu:
"Một đứa trẻ thật ngoan."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.