Sau Khi Nhiếp Chính Vương Trúng Độc Tình
Chương 34: An quốc công phủ
Hoa Nhật Phi
28/05/2020
An quốc công phủ cùng Vũ An hầu phủ kết thân, coi như là một đại hỷ
sự, quan khách hai nhà hôm nay đều tập hợp ở An quốc công phủ, mới sáng
sớm, đường đến An quốc đường đã sớm đông, ngựa xe chạy như nước. An quốc công phủ chào hỏi một số lão gia, công tử cùng môn khách thân hữu, còn
lại để cho bọn tôi tớ bên ngoài đón vào.
Xe ngựa của Nhiếp chính vương phủ cùng xe ngựa Tề quốc công phủ như là đến cùng thời điểm, sau khi Tề Dư xuống xe ngựa, lập túc cúi người về phía Tề Chấn Nam, sau đó liền tự mình đợi tổ mẫu Tần thị xa xa đi đến, thay nha hoàn nâng đỡ tổ mẫu xuống xe.
Tần thị nhìn thấy trưởng tôn nữ cực kỳ cao hứng, Tề Tuyển cũng tươi cười rạng rỡ: "Trưởng tỷ an."
Tề Dư nhéo nhéo gò má Tề Tuyển, đỡ hắn nhảy xuống xe ngựa, Tề Ninh từ phía sau đi tới, nắm tay Tề Tuyển, miễn cho hài tử như hắn lại chạy lung tung. miễn cho người nhiều hắn một hài tử đi rời ra.
Ba mẫu tử An thị cùng nhau xuống xe, Tề Yên liền vẫy tay kêu Tề Tuyển đi tới cùng các nàng đi, Tề Dư đối với An thị cũng cúi đầu, xem như là hành lễ.
Tề Vận cùng Tề Yên cũng đến hãnh lễ với Tề Dư, sau khi hành lễ xong, Tề Vận kia theo bản tính châm chọc, cố ý hỏi Tề Dư:
"Trưởng tỷ sao đến một mình? Vương gia đâu? Vương gia sao lại không đi cùng người?”
Tề Dư nhìn nàng một cái, Minh Châu lập tức thay Tề Dư trả lời: "Tứ cô nương có không biết, vương gia sáng sớm đã đi ra ngoài, có lẽ là trong triều có việc, cho nên cũng nhờ ta cùng vương phi gửi lời hỏi thăm các nàng.”
Minh Châu dứt lời, Tề Yên cùng Tề Vận hai người nhìn nhau, mím môi chịu đựng cười, ngứa ngáy nói một câu:
"Nga, thì ra là thế, ta còn tưởng vương gia là khinh thường, không muốn cùng trưởng tỷ đến đây a."
"Tề Vận, ngươi đừng nói quá đáng!" Tề Ninh giận mắng.
Tề Vận sợ tới mức lui xuống phía sau, trốn sau An thị, hướng Tề Ninh làm mặt quỷ chế giễu. Tề Chấn Nam đi lại nâng đỡ Tần thi, hai mắt vừa vặn đảo qua chỗ nữ nhi làm loạn, An thị thấy thế như tỉnh ngộ, vội vàng hoà giải:
"Thôi nào thôi nào, ngày đại hỷ, đừng ầm ĩ nữa, các con xem, ngoại tổ mẫu khẳng định là đang chờ chúng ta đến đó."
An thị nói xong, liền gọi hai gã sai vặt ở quốc công phủ đến chào hỏi, gã sai vặt rất nhiệt tình đáp, đối với An thi một tiếng cô cô, hai tiếng nãi nãi kêu, làm cho An thị ở Tề gia trước mặt mọi người cũng thập phần có kính nể.
Bên này khi đang chuẩn bị vào cửa, trên An quốc đường đột nhiên có chút náo động, theo cửa nội môn An quốc công phủ có mấy chục gia đinh, phân làm hai bên đường đi, quốc công phu nhân Lưu thị mang theo một ít dòng họ gia quyến trong nhà, tự mình ra cửa nghênh đón. An thị thấy thế, còn tưởng rằng Lưu thị là đi ra đón tiến nàng, liền tiến lên hành lễ:
"Mẫu thân, sao người lại làm thế. . ."
Còn chưa nói xong, đã bị Lưu thị đẩy sang một bên: "Mau mau mau, theo ta cùng đi nghênh đón thái hậu hồi phủ."
An thị sửng sốt: "Thái hậu?"
Đương kim thái hậu nương nương là chất nữ An thị, trưởng tôn nữ của An quốc công phủ, là một nữ nhân có mệnh tốt nhất, mười bốn tuổi đã được vào cung, thay tỷ tỷ vừa qua đời làm thái hậu, vừa vào cung không được bao lâu liền sinh ra Thái tử, khi tiên đế mất, Thái tử đăng cơ, nàng thuận buồm xuôi gió đăng cơ ngồi vững ngôi vị thái hậu, bây giờ bất quá mới hơn hai mươi tuổi, đã trở thành một nữ nhân cao quý nhất của Đại Sở quốc.
Dựa theo bổn phận, thái hậu còn phải kêu An thị một tiếng cô mẫu.
Thái hậu hồi phủ, đây không phải chuyện đại sự nhỏ, khó trách quốc công phu nhân cũng những gia quyến đức cao vọng trọng trong nhà đều tự mình ra cửa nghênh đón.
Bởi vì muốn cung nghênh thái hậu, cho nên từ phía trước cửa, các tân khách mới đến, đều phải đứng ngoài cửa chờ đợi.
Tề Yên cùng Tề Vận rất thích nổi bật, đâu có chịu bỏ qua cơ hội tốt hơn vậy, liền đi theo An thị phía sau Lưu thị, cùng đi tới nghênh đón trước giá lâm, kề bên An thị cũng có một nhóm nữ nhân gia quyến trong nhà.
"Thái hậu là sáng nay mới quyết định tham dự, cho người trong cung đến truyền tin, người trong phủ cũng đều phát hoảng."
Chờ khi, Lưu thị lặng lẽ cùng An thị nói, An thị nghi hoặc: "Chuyện lớn như vậy, vì sao buổi sáng mới quyết định?"
Lưu thị thở dài, hạ giọng nói: "Ai, nghe nói là Nhiếp chính vương vài ngày chưa tham dự triều chính, thượng thư bên kia cũng không dám cho thái hậu xuất cung, nói là muốn Nhiếp chính vương phê chuẩn mới được."
An thị như hiểu ra lý lẽ, trong lòng cũng âm thầm líu lưỡi, nàng vẫn luôn luôn biết Nhiếp chính vương Sở Mộ cầm giữ triều chính, nhưng lại không biết thế mà có thể cầm giữ đến tất cả mọi việc như vậy, ngay thái hậu xuất cung cũng phải được hắn phê chuẩn.
An thị nhịn không được hướng trong đám người nhìn lại Tề Dư một cái, nàng đến cùng có biết hay không chính mình gả cho một nam nhân lợi hại như thế, thế mà một điểm đều không biết nắm chắc, bất quá cũng tốt, nàng không nắm chắc, cũng đừng trách người khác khi dễ.
Quốc công An Khang Niên hôm nay ở trong phủ chào hỏi tử hạ thần đến đại thần cùng những người đồng chức, tuy rằng chuyện thái hậu giá lâm rất lớn, nhưng tiểu hoàng đế dù sao cũng chưa từng tự mình chấp chính, đối với quan viên trong triều không có trói buộc thực tế, hơn nữa nghênh đón thái hậu đều là chút nữ quyến, nam nhân sẽ có chút bất tiện. Cho nên, liền ủy quyền cho quốc công phu nhân Lưu thị toàn quyền xử lý sự tình nghênh đón thái hậu giá lâm.
Mọi người ở trong trông mòn con mắt chờ đợi thái hậu đến, có xe ngựa khắc rồng, nghi thức hoàng gia thật khác biệt, thái hậu một thân mặc phượng bào, đầu đội mũ phượng, đi ở hai bên cho bốn nữ tỳ xinh đẹp nâng tay đỡ váy, nhẹ nhàng đi xuống, một tiểu nô tài trong cung liền hô lớn:
"Thái hậu giá lâmmmm"
Âm thanh nghi lệnh được phát ra, trong đám người từ nhất phẩm quan lớn đến nhất phẩm cáo mệnh cùng các tiểu tôn, tiểu nữ vương phủ nội ngoại đều quỳ rạp xuống đất. Tề gia bên này, Tề Chấn Nam, Tề Dư cùng lão phu nhân Tần thị đều là có thể miễn quỳ, bên kia chính là một ít các phu nhân tuổi tác đã cao.
Lưu thị nhìn thấy thái hậu, vui vẻ ra mặt, đợi mọi người đi qua liền đứng dậy, đi nhanh đến gần, An thị theo sau, thái hậu còn trẻ đối An thị cười cười, nhẹ kêu một tiếng: "Lâu không thấy cô mẫu vào cung vấn an ai gia, cô mẫu vẫn khỏe chứ?"
"Vẫn khỏe vẫn khỏe, nương nương như muốn gặp ta, phái người truyền tin một câu, không cần truyền kiệu, cô mẫu một mình vào cung cũng tốt lắm." An thị nói.
Thái hậu cười yếu ớt đáp lại:
"Có câu nói này của cô mẫu, sau này nếu như ai gia ở trong cung thấy buồn chán, liền mời cô mẫu cùng các tỷ muội vào cung làm bạn ngắm hoa thưởng nguyệt, có thể không?"
An thị không thể không đáp: "Đương nhiên là được."
Thái hậu bị một nhóm nữ quyến vây quanh, đi đến cạnh cửa, trông thấy mọi người của Tề gia, ánh mắt dừng ở trên người Tề Dư, thái hậu nhớ rõ khi xưa, Tề Dư là do tiên đế tứ hôn cho Nhiếp Chính Vương Sở Mộ, trở thành Nhiếp Chính Vương phi, bây giờ hoàng thất chưa vững, nàng cùng hoàng đế đều cần xem sắc mặt của vị hoàng thúc Sở Mộ mà sống. Cho nên thấy Nhiếp chính vương phi, mặc kệ nghe đồn Sở Mộ đối với nàng lãnh đạm như thế nào, chỉ cần Tề Dư vẫn còn mang danh này, thái hậu nhất định phải tôn kính, đi đến bên cạnh, còn cố ý dừng lại bước chân, cùng Tề Dư gật đầu hành lễ.
Tề Dư không dám chậm trễ, vội vàng cúi người đáp lễ.
Nhóm nữ quyến theo sau thái hậu cùng vào cửa, bên ngoài An quốc công phủ mới khôi phục trật tự, gã sai vặt mời nhóm những khách nhân vào cửa, Tề Ninh lặng lẽ ở bên tai Tề Dư, nói:
"Không nghĩ tới thái hậu tuổi trẻ như vậy."
Tề Dư cùng nàng sóng vai mà đi, một đường đi vào An quốc công phủ, trên đường Tề Dư nhẹ giọng cùng Tề Ninh đơn giản nói chuyện thái hậu, sự tình năm đó là như thế nào tiến cung làm hoàng hậu.
Đến An quốc công phủ, Tề Dư liền ngồi ở Tần thị cùng một vài phu nhân nhất phẩm cáo mệnh, tuy rằng nàng trẻ tuổi, nhưng thân phận lại cao, đủ để ngồi cùng bàn ăn với các phu nhân nhất phẩm cáo mệnh.
"An nhị cô nương cùng Tạ thế tử xác thực chính là mối nhân duyên đẹp, nói đến điểm này, mối lương duyên này cũng là do lão thân ra công góp sức a." Hầu lão phu nhân hòa ái cười nói, nàng xem như là một bà mối ngầm a.
Nhóm lão phu nhân ngồi ở gần nhau, trừ bỏ sự tình năm đó, hầu như là cùng nhau luận bàn sự tình đám hậu bối, nào là cô nương nhà ai gả cho tiểu tử nhà nào, rồi nhà ai sau hôn nhân thì hạnh phúc, nhà ai gà bay chó sủa, các phu quân ai tình ai nghĩa, ai gian phu. Đấy là mới chỉ dựa vào những lời đồn đại không rõ mà xâu chuỗi thành sự tình để kể lể, bàn bạc.
Tề Ninh nguyên là ngồi ở kế bên Tề Dư cùng bên người Tần thị, nghe nhóm lão phu nhân nói mấy việc nam tử nữ tu trong nhà, lúc đầu còn có chút tỏ ý muốn nghe, sau liền hướng Tề Dư, nói muốn đi ra vườn dạo một chút. Tề Dư hiểu tâm tình của nàng, bèn phái Minh Châu cùng nàng đi dạo.
***************************
An nhị cô nương cùng Vũ An hầu thế tử đính hôn, mặc dù nghi thức ở quốc công phủ, nhưng tân khách hai nhà đều đến, càng đừng nói còn có thái hậu hồi phủ đến tham gia, thanh thế có thể nói thập phần to lớn.
Trong vườn sửa soạn vài sân khấu kịch, các hí khúc, tạp kỹ, cái gì cần có đều có, thái hậu bị nhóm nữ quyến vây quanh, quốc công phu nhân nguyên bản là muốn mời thái hậu đi vào nội viện nghỉ ngơi, chỉ cho một ít người thân thiết đi vào nói chuyện, nhưng thái hậu dù sao cũng trẻ tuổi, ngày thường ở trong cung không thấy khách, khó có được gặp mặt nhiều người thân thích, nên muốn trò chuyện nhiều, vì thế đoàn người đi đến trong vườn.
Trên sân khấu kịch, đang hát kịch《 hoa trâm nhớ 》, nói về một đôi tiên đồng ngọc nữ xuống trần gian tự gặp gỡ rồi kết thân với nhau, nhưng cảnh vui mừng náo nhiệt nhất là cảnh hai người tổ chức kết phu thê.
Thái hậu ở dưới đài nghe đến mê mẩn, lại rất có cảm xúc, nàng sinh ra làm nữ nhân, mặc dù địa vị tôn quý, lại chưa từng được trải nghiệm loại gả cưới trong dân gian, hay cái cảnh đoàn tụ rồi chia lìa, giống như một thiếu nữ không có tuổi xuân, cũng không hy vọng người đời sau này ca ngợi về mối lương duyên này của nàng. Bất quá, nàng thân là thái hậu, đời này đều không thể vọng tưởng có được tình cảm nam nữ, trong lòng lại dâng lên thương cảm cùng tiếc nuối nhưng lại không thể nói cùng ai.
Tề Ninh ở trong vườn đi dạo, tận lực tìm địa phương nọ, xem người nọ người kia, chỗ nào cũng đều đi dạo qua rồi, lại không muốn trở về chỗ tỷ tỷ cùng lão phu nhân nghe mấy lời bàn luận, liền nghe thấy khúc kịch hí đang vang, theo âm thanh tìm được sân khấu kịch, nghĩ bụng tìm một vị trí trong góc ngồi xuống nghe một chút.
Không nghĩ tới, nàng vừa xem chuẩn vị trí, đang muốn đi qua, đã bị phía sau đã có âm thanh cho gọi :
"Nhị tỷ tỷ, xin dừng bước."
Tề Ninh quay đầu nhìn lại, là Tề Yên cùng Tề Vận, hai người nhìn trên mặt nàng lộ ra không có hảo ý cười, Tề Ninh chớp mắt cảnh giác đứng lên, bất quá nghĩ ở trong hoa viên, các nàng cũng không dám đối làm gì nàng, liền xoay người ứng đối.
Theo Tề Yên cùng Tề Vận cùng đi tới còn có An quốc công phủ nhị cô nương An Thải Chi cùng ba tiểu công tử, còn có hai nữ tử lạ mặt khác.
Tề Ninh nhận ra được trong ba vị công tử, một người Vũ An hầu thế tử Tạ Lâm, cũng chính là vị hôn phu của An Thải Chi.
Còn có một là Vĩnh Khánh quận vương phủ thế tử Triệu Khuê, An thị đã trao đổi hứa hôn với Vĩnh Khánh quận vương phủ, ít ngày nữa Vĩnh Khánh quận vương phủ sẽ đưa tới sính lễ, này Vĩnh Khánh quận vương phủ cùng Bình Dương quận vương phủ tuy rằng đều là quận vương phủ, nhưng cấp bậc có thể không giống nhau, Vĩnh Khánh quận vương là nam nhân chính trực, thân giữ chức vị quan trọng, không giống Tiết Ngọc Chương, sau khi phụ thân hắn Bình Dương quận vương qua đời, hắn chính là một kẻ qua loa, đến nay một cái chức quan nhỏ nhoi cũng không có, có cái tốt là động tác võ thuật nói chung cũng đẹp mắt.
Nhận thức Tạ Lâm cùng Triệu Khuê, còn thân phận công tử kia, Tề Ninh tự nhiên cũng biết được, là quốc công thế tử Tiết Bảo Tuấn, môn gia mà An thị muốn cho Tề Yên gả vào.
"Nhị tỷ tỷ, đang chuẩn bị đi nơi nào?" Tề Vận cười hỏi.
Tề Ninh nén tính tình chỉ chỉ vị trí góc xó : "Chuẩn bị nghe giảng kịch hí. Các ngươi là muốn đi chủ viện thỉnh an sao? Ta mới từ bên kia đi ra, các ngươi tự đi thôi, không cần kêu ta đi cùng."
Tề Vận cùng Tề Yên nhìn nhau, Tề Vận dùng bả vai đụng vào nam nhân anh tuấn nổi tiếng, Triệu Khuê, Triệu Khuê như hiểu ý, tiến lên một bước, đi đến trước mặt Tề Ninh, chắp tay hành lễ:
"Không nghĩ tới, ở trong này có gặp gỡ thế tẩu, không biết thế huynh hôm nay có đến hay không?"
Triệu Khuê là thế tử Vĩnh Khánh quận vương phủ, cùng với Tiết Ngọc Chương ngang hàng, từ trước lão Bình Dương quận vương còn tại thế, hai nhà thỉnh thoảng lui tới, nhưng gần vài năm, Tiết Ngọc Chương ăn chơi sa đọa, dần dần lui ít đi.
Không biết Triệu Khuê đột nhiên đến nói chuyện với nàng là vì cái gì, nhưng Tề Ninh mơ hồ phát hiện đây quả thực không phải chuyện tốt, quả nhiên Tề Ninh còn chưa mở miệng trả lời, bên kia Triệu Khuê liền nói tiếp:
"Nếu thế huynh hôm nay có đến, tiểu đệ muốn làm phiền thế tẩu nói với thế huynh một tiếng, hắn còn thiếu ta tám trăm lượng bạc, không biết thời điểm nào sẽ đưa ta."
Triệu Khuê nói xong sau, Tề Yên, Tề Vận cùng An Thải Chi đều ào ào dùng khăn che cười, rất rõ ràng, sự tình của Tề Ninh cùng Tiết Ngọc Chương, đã bị Tề Yên Tề Vận tại An quốc công phủ đây cũng bọn tiểu bối trước mặt bàn luận, này là bọn họ cố tình vây quanh Tề Ninh để cười nhạo sự tình này.
Tề Ninh không muốn cùng các nàng tốn nhiều thời gian đôi co, đang muốn tìm một lí do để tránh đi, thì đột nhiên trên hành lang gấp khúc truyền đến một trận xôn xao.
Nguyên văn là An quốc công An Khang Niên, cũng một vài người ở thư phòng bên kia bàn luận thơ ca, lại vội vội vàng vàng đứng ở hành lang gấp khúc mà nói lớn, hình như là đang muốn đón ai đó, như thế trong hoa viên, thái hậu đang nghe kịch cũng đều nghe thấy, mọi người nháo nhác hỏi nhau về sự tình này.
Không biết là đại nhân vật nào đến, ngay như lúc trước, thái hậu đích thân đến, quốc công cùng một đám quan viên bọn họ cũng không ra cửa nghênh đón. Chẳng lẽ nhân vật đang đến lần này, so với thái hậu còn quan trọng hơn sao?
Xe ngựa của Nhiếp chính vương phủ cùng xe ngựa Tề quốc công phủ như là đến cùng thời điểm, sau khi Tề Dư xuống xe ngựa, lập túc cúi người về phía Tề Chấn Nam, sau đó liền tự mình đợi tổ mẫu Tần thị xa xa đi đến, thay nha hoàn nâng đỡ tổ mẫu xuống xe.
Tần thị nhìn thấy trưởng tôn nữ cực kỳ cao hứng, Tề Tuyển cũng tươi cười rạng rỡ: "Trưởng tỷ an."
Tề Dư nhéo nhéo gò má Tề Tuyển, đỡ hắn nhảy xuống xe ngựa, Tề Ninh từ phía sau đi tới, nắm tay Tề Tuyển, miễn cho hài tử như hắn lại chạy lung tung. miễn cho người nhiều hắn một hài tử đi rời ra.
Ba mẫu tử An thị cùng nhau xuống xe, Tề Yên liền vẫy tay kêu Tề Tuyển đi tới cùng các nàng đi, Tề Dư đối với An thị cũng cúi đầu, xem như là hành lễ.
Tề Vận cùng Tề Yên cũng đến hãnh lễ với Tề Dư, sau khi hành lễ xong, Tề Vận kia theo bản tính châm chọc, cố ý hỏi Tề Dư:
"Trưởng tỷ sao đến một mình? Vương gia đâu? Vương gia sao lại không đi cùng người?”
Tề Dư nhìn nàng một cái, Minh Châu lập tức thay Tề Dư trả lời: "Tứ cô nương có không biết, vương gia sáng sớm đã đi ra ngoài, có lẽ là trong triều có việc, cho nên cũng nhờ ta cùng vương phi gửi lời hỏi thăm các nàng.”
Minh Châu dứt lời, Tề Yên cùng Tề Vận hai người nhìn nhau, mím môi chịu đựng cười, ngứa ngáy nói một câu:
"Nga, thì ra là thế, ta còn tưởng vương gia là khinh thường, không muốn cùng trưởng tỷ đến đây a."
"Tề Vận, ngươi đừng nói quá đáng!" Tề Ninh giận mắng.
Tề Vận sợ tới mức lui xuống phía sau, trốn sau An thị, hướng Tề Ninh làm mặt quỷ chế giễu. Tề Chấn Nam đi lại nâng đỡ Tần thi, hai mắt vừa vặn đảo qua chỗ nữ nhi làm loạn, An thị thấy thế như tỉnh ngộ, vội vàng hoà giải:
"Thôi nào thôi nào, ngày đại hỷ, đừng ầm ĩ nữa, các con xem, ngoại tổ mẫu khẳng định là đang chờ chúng ta đến đó."
An thị nói xong, liền gọi hai gã sai vặt ở quốc công phủ đến chào hỏi, gã sai vặt rất nhiệt tình đáp, đối với An thi một tiếng cô cô, hai tiếng nãi nãi kêu, làm cho An thị ở Tề gia trước mặt mọi người cũng thập phần có kính nể.
Bên này khi đang chuẩn bị vào cửa, trên An quốc đường đột nhiên có chút náo động, theo cửa nội môn An quốc công phủ có mấy chục gia đinh, phân làm hai bên đường đi, quốc công phu nhân Lưu thị mang theo một ít dòng họ gia quyến trong nhà, tự mình ra cửa nghênh đón. An thị thấy thế, còn tưởng rằng Lưu thị là đi ra đón tiến nàng, liền tiến lên hành lễ:
"Mẫu thân, sao người lại làm thế. . ."
Còn chưa nói xong, đã bị Lưu thị đẩy sang một bên: "Mau mau mau, theo ta cùng đi nghênh đón thái hậu hồi phủ."
An thị sửng sốt: "Thái hậu?"
Đương kim thái hậu nương nương là chất nữ An thị, trưởng tôn nữ của An quốc công phủ, là một nữ nhân có mệnh tốt nhất, mười bốn tuổi đã được vào cung, thay tỷ tỷ vừa qua đời làm thái hậu, vừa vào cung không được bao lâu liền sinh ra Thái tử, khi tiên đế mất, Thái tử đăng cơ, nàng thuận buồm xuôi gió đăng cơ ngồi vững ngôi vị thái hậu, bây giờ bất quá mới hơn hai mươi tuổi, đã trở thành một nữ nhân cao quý nhất của Đại Sở quốc.
Dựa theo bổn phận, thái hậu còn phải kêu An thị một tiếng cô mẫu.
Thái hậu hồi phủ, đây không phải chuyện đại sự nhỏ, khó trách quốc công phu nhân cũng những gia quyến đức cao vọng trọng trong nhà đều tự mình ra cửa nghênh đón.
Bởi vì muốn cung nghênh thái hậu, cho nên từ phía trước cửa, các tân khách mới đến, đều phải đứng ngoài cửa chờ đợi.
Tề Yên cùng Tề Vận rất thích nổi bật, đâu có chịu bỏ qua cơ hội tốt hơn vậy, liền đi theo An thị phía sau Lưu thị, cùng đi tới nghênh đón trước giá lâm, kề bên An thị cũng có một nhóm nữ nhân gia quyến trong nhà.
"Thái hậu là sáng nay mới quyết định tham dự, cho người trong cung đến truyền tin, người trong phủ cũng đều phát hoảng."
Chờ khi, Lưu thị lặng lẽ cùng An thị nói, An thị nghi hoặc: "Chuyện lớn như vậy, vì sao buổi sáng mới quyết định?"
Lưu thị thở dài, hạ giọng nói: "Ai, nghe nói là Nhiếp chính vương vài ngày chưa tham dự triều chính, thượng thư bên kia cũng không dám cho thái hậu xuất cung, nói là muốn Nhiếp chính vương phê chuẩn mới được."
An thị như hiểu ra lý lẽ, trong lòng cũng âm thầm líu lưỡi, nàng vẫn luôn luôn biết Nhiếp chính vương Sở Mộ cầm giữ triều chính, nhưng lại không biết thế mà có thể cầm giữ đến tất cả mọi việc như vậy, ngay thái hậu xuất cung cũng phải được hắn phê chuẩn.
An thị nhịn không được hướng trong đám người nhìn lại Tề Dư một cái, nàng đến cùng có biết hay không chính mình gả cho một nam nhân lợi hại như thế, thế mà một điểm đều không biết nắm chắc, bất quá cũng tốt, nàng không nắm chắc, cũng đừng trách người khác khi dễ.
Quốc công An Khang Niên hôm nay ở trong phủ chào hỏi tử hạ thần đến đại thần cùng những người đồng chức, tuy rằng chuyện thái hậu giá lâm rất lớn, nhưng tiểu hoàng đế dù sao cũng chưa từng tự mình chấp chính, đối với quan viên trong triều không có trói buộc thực tế, hơn nữa nghênh đón thái hậu đều là chút nữ quyến, nam nhân sẽ có chút bất tiện. Cho nên, liền ủy quyền cho quốc công phu nhân Lưu thị toàn quyền xử lý sự tình nghênh đón thái hậu giá lâm.
Mọi người ở trong trông mòn con mắt chờ đợi thái hậu đến, có xe ngựa khắc rồng, nghi thức hoàng gia thật khác biệt, thái hậu một thân mặc phượng bào, đầu đội mũ phượng, đi ở hai bên cho bốn nữ tỳ xinh đẹp nâng tay đỡ váy, nhẹ nhàng đi xuống, một tiểu nô tài trong cung liền hô lớn:
"Thái hậu giá lâmmmm"
Âm thanh nghi lệnh được phát ra, trong đám người từ nhất phẩm quan lớn đến nhất phẩm cáo mệnh cùng các tiểu tôn, tiểu nữ vương phủ nội ngoại đều quỳ rạp xuống đất. Tề gia bên này, Tề Chấn Nam, Tề Dư cùng lão phu nhân Tần thị đều là có thể miễn quỳ, bên kia chính là một ít các phu nhân tuổi tác đã cao.
Lưu thị nhìn thấy thái hậu, vui vẻ ra mặt, đợi mọi người đi qua liền đứng dậy, đi nhanh đến gần, An thị theo sau, thái hậu còn trẻ đối An thị cười cười, nhẹ kêu một tiếng: "Lâu không thấy cô mẫu vào cung vấn an ai gia, cô mẫu vẫn khỏe chứ?"
"Vẫn khỏe vẫn khỏe, nương nương như muốn gặp ta, phái người truyền tin một câu, không cần truyền kiệu, cô mẫu một mình vào cung cũng tốt lắm." An thị nói.
Thái hậu cười yếu ớt đáp lại:
"Có câu nói này của cô mẫu, sau này nếu như ai gia ở trong cung thấy buồn chán, liền mời cô mẫu cùng các tỷ muội vào cung làm bạn ngắm hoa thưởng nguyệt, có thể không?"
An thị không thể không đáp: "Đương nhiên là được."
Thái hậu bị một nhóm nữ quyến vây quanh, đi đến cạnh cửa, trông thấy mọi người của Tề gia, ánh mắt dừng ở trên người Tề Dư, thái hậu nhớ rõ khi xưa, Tề Dư là do tiên đế tứ hôn cho Nhiếp Chính Vương Sở Mộ, trở thành Nhiếp Chính Vương phi, bây giờ hoàng thất chưa vững, nàng cùng hoàng đế đều cần xem sắc mặt của vị hoàng thúc Sở Mộ mà sống. Cho nên thấy Nhiếp chính vương phi, mặc kệ nghe đồn Sở Mộ đối với nàng lãnh đạm như thế nào, chỉ cần Tề Dư vẫn còn mang danh này, thái hậu nhất định phải tôn kính, đi đến bên cạnh, còn cố ý dừng lại bước chân, cùng Tề Dư gật đầu hành lễ.
Tề Dư không dám chậm trễ, vội vàng cúi người đáp lễ.
Nhóm nữ quyến theo sau thái hậu cùng vào cửa, bên ngoài An quốc công phủ mới khôi phục trật tự, gã sai vặt mời nhóm những khách nhân vào cửa, Tề Ninh lặng lẽ ở bên tai Tề Dư, nói:
"Không nghĩ tới thái hậu tuổi trẻ như vậy."
Tề Dư cùng nàng sóng vai mà đi, một đường đi vào An quốc công phủ, trên đường Tề Dư nhẹ giọng cùng Tề Ninh đơn giản nói chuyện thái hậu, sự tình năm đó là như thế nào tiến cung làm hoàng hậu.
Đến An quốc công phủ, Tề Dư liền ngồi ở Tần thị cùng một vài phu nhân nhất phẩm cáo mệnh, tuy rằng nàng trẻ tuổi, nhưng thân phận lại cao, đủ để ngồi cùng bàn ăn với các phu nhân nhất phẩm cáo mệnh.
"An nhị cô nương cùng Tạ thế tử xác thực chính là mối nhân duyên đẹp, nói đến điểm này, mối lương duyên này cũng là do lão thân ra công góp sức a." Hầu lão phu nhân hòa ái cười nói, nàng xem như là một bà mối ngầm a.
Nhóm lão phu nhân ngồi ở gần nhau, trừ bỏ sự tình năm đó, hầu như là cùng nhau luận bàn sự tình đám hậu bối, nào là cô nương nhà ai gả cho tiểu tử nhà nào, rồi nhà ai sau hôn nhân thì hạnh phúc, nhà ai gà bay chó sủa, các phu quân ai tình ai nghĩa, ai gian phu. Đấy là mới chỉ dựa vào những lời đồn đại không rõ mà xâu chuỗi thành sự tình để kể lể, bàn bạc.
Tề Ninh nguyên là ngồi ở kế bên Tề Dư cùng bên người Tần thị, nghe nhóm lão phu nhân nói mấy việc nam tử nữ tu trong nhà, lúc đầu còn có chút tỏ ý muốn nghe, sau liền hướng Tề Dư, nói muốn đi ra vườn dạo một chút. Tề Dư hiểu tâm tình của nàng, bèn phái Minh Châu cùng nàng đi dạo.
***************************
An nhị cô nương cùng Vũ An hầu thế tử đính hôn, mặc dù nghi thức ở quốc công phủ, nhưng tân khách hai nhà đều đến, càng đừng nói còn có thái hậu hồi phủ đến tham gia, thanh thế có thể nói thập phần to lớn.
Trong vườn sửa soạn vài sân khấu kịch, các hí khúc, tạp kỹ, cái gì cần có đều có, thái hậu bị nhóm nữ quyến vây quanh, quốc công phu nhân nguyên bản là muốn mời thái hậu đi vào nội viện nghỉ ngơi, chỉ cho một ít người thân thiết đi vào nói chuyện, nhưng thái hậu dù sao cũng trẻ tuổi, ngày thường ở trong cung không thấy khách, khó có được gặp mặt nhiều người thân thích, nên muốn trò chuyện nhiều, vì thế đoàn người đi đến trong vườn.
Trên sân khấu kịch, đang hát kịch《 hoa trâm nhớ 》, nói về một đôi tiên đồng ngọc nữ xuống trần gian tự gặp gỡ rồi kết thân với nhau, nhưng cảnh vui mừng náo nhiệt nhất là cảnh hai người tổ chức kết phu thê.
Thái hậu ở dưới đài nghe đến mê mẩn, lại rất có cảm xúc, nàng sinh ra làm nữ nhân, mặc dù địa vị tôn quý, lại chưa từng được trải nghiệm loại gả cưới trong dân gian, hay cái cảnh đoàn tụ rồi chia lìa, giống như một thiếu nữ không có tuổi xuân, cũng không hy vọng người đời sau này ca ngợi về mối lương duyên này của nàng. Bất quá, nàng thân là thái hậu, đời này đều không thể vọng tưởng có được tình cảm nam nữ, trong lòng lại dâng lên thương cảm cùng tiếc nuối nhưng lại không thể nói cùng ai.
Tề Ninh ở trong vườn đi dạo, tận lực tìm địa phương nọ, xem người nọ người kia, chỗ nào cũng đều đi dạo qua rồi, lại không muốn trở về chỗ tỷ tỷ cùng lão phu nhân nghe mấy lời bàn luận, liền nghe thấy khúc kịch hí đang vang, theo âm thanh tìm được sân khấu kịch, nghĩ bụng tìm một vị trí trong góc ngồi xuống nghe một chút.
Không nghĩ tới, nàng vừa xem chuẩn vị trí, đang muốn đi qua, đã bị phía sau đã có âm thanh cho gọi :
"Nhị tỷ tỷ, xin dừng bước."
Tề Ninh quay đầu nhìn lại, là Tề Yên cùng Tề Vận, hai người nhìn trên mặt nàng lộ ra không có hảo ý cười, Tề Ninh chớp mắt cảnh giác đứng lên, bất quá nghĩ ở trong hoa viên, các nàng cũng không dám đối làm gì nàng, liền xoay người ứng đối.
Theo Tề Yên cùng Tề Vận cùng đi tới còn có An quốc công phủ nhị cô nương An Thải Chi cùng ba tiểu công tử, còn có hai nữ tử lạ mặt khác.
Tề Ninh nhận ra được trong ba vị công tử, một người Vũ An hầu thế tử Tạ Lâm, cũng chính là vị hôn phu của An Thải Chi.
Còn có một là Vĩnh Khánh quận vương phủ thế tử Triệu Khuê, An thị đã trao đổi hứa hôn với Vĩnh Khánh quận vương phủ, ít ngày nữa Vĩnh Khánh quận vương phủ sẽ đưa tới sính lễ, này Vĩnh Khánh quận vương phủ cùng Bình Dương quận vương phủ tuy rằng đều là quận vương phủ, nhưng cấp bậc có thể không giống nhau, Vĩnh Khánh quận vương là nam nhân chính trực, thân giữ chức vị quan trọng, không giống Tiết Ngọc Chương, sau khi phụ thân hắn Bình Dương quận vương qua đời, hắn chính là một kẻ qua loa, đến nay một cái chức quan nhỏ nhoi cũng không có, có cái tốt là động tác võ thuật nói chung cũng đẹp mắt.
Nhận thức Tạ Lâm cùng Triệu Khuê, còn thân phận công tử kia, Tề Ninh tự nhiên cũng biết được, là quốc công thế tử Tiết Bảo Tuấn, môn gia mà An thị muốn cho Tề Yên gả vào.
"Nhị tỷ tỷ, đang chuẩn bị đi nơi nào?" Tề Vận cười hỏi.
Tề Ninh nén tính tình chỉ chỉ vị trí góc xó : "Chuẩn bị nghe giảng kịch hí. Các ngươi là muốn đi chủ viện thỉnh an sao? Ta mới từ bên kia đi ra, các ngươi tự đi thôi, không cần kêu ta đi cùng."
Tề Vận cùng Tề Yên nhìn nhau, Tề Vận dùng bả vai đụng vào nam nhân anh tuấn nổi tiếng, Triệu Khuê, Triệu Khuê như hiểu ý, tiến lên một bước, đi đến trước mặt Tề Ninh, chắp tay hành lễ:
"Không nghĩ tới, ở trong này có gặp gỡ thế tẩu, không biết thế huynh hôm nay có đến hay không?"
Triệu Khuê là thế tử Vĩnh Khánh quận vương phủ, cùng với Tiết Ngọc Chương ngang hàng, từ trước lão Bình Dương quận vương còn tại thế, hai nhà thỉnh thoảng lui tới, nhưng gần vài năm, Tiết Ngọc Chương ăn chơi sa đọa, dần dần lui ít đi.
Không biết Triệu Khuê đột nhiên đến nói chuyện với nàng là vì cái gì, nhưng Tề Ninh mơ hồ phát hiện đây quả thực không phải chuyện tốt, quả nhiên Tề Ninh còn chưa mở miệng trả lời, bên kia Triệu Khuê liền nói tiếp:
"Nếu thế huynh hôm nay có đến, tiểu đệ muốn làm phiền thế tẩu nói với thế huynh một tiếng, hắn còn thiếu ta tám trăm lượng bạc, không biết thời điểm nào sẽ đưa ta."
Triệu Khuê nói xong sau, Tề Yên, Tề Vận cùng An Thải Chi đều ào ào dùng khăn che cười, rất rõ ràng, sự tình của Tề Ninh cùng Tiết Ngọc Chương, đã bị Tề Yên Tề Vận tại An quốc công phủ đây cũng bọn tiểu bối trước mặt bàn luận, này là bọn họ cố tình vây quanh Tề Ninh để cười nhạo sự tình này.
Tề Ninh không muốn cùng các nàng tốn nhiều thời gian đôi co, đang muốn tìm một lí do để tránh đi, thì đột nhiên trên hành lang gấp khúc truyền đến một trận xôn xao.
Nguyên văn là An quốc công An Khang Niên, cũng một vài người ở thư phòng bên kia bàn luận thơ ca, lại vội vội vàng vàng đứng ở hành lang gấp khúc mà nói lớn, hình như là đang muốn đón ai đó, như thế trong hoa viên, thái hậu đang nghe kịch cũng đều nghe thấy, mọi người nháo nhác hỏi nhau về sự tình này.
Không biết là đại nhân vật nào đến, ngay như lúc trước, thái hậu đích thân đến, quốc công cùng một đám quan viên bọn họ cũng không ra cửa nghênh đón. Chẳng lẽ nhân vật đang đến lần này, so với thái hậu còn quan trọng hơn sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.