Sau Khi Nhiếp Chính Vương Trúng Độc Tình
Chương 39: Đánh cược
Hoa Nhật Phi
28/05/2020
Edit: Lan Anh
Sau khi đội ngũ xe ngựa đón dâu phía trước đi qua, xe ngựa lại tiếp tục chạy, Sở Mộ chưa hồi phục tinh thần vẫn còn theo Tề Dư 'bàn luận
việc đào phần mộ tổ tiên' thì đã tới cửa nhà.
Tề Dư vén mành xe lên, tùy ý để Hổ Phách đỡ xuống xe ngựa, Sở Mộ
theo sau từ trên xe ngựa nhảy xuống, Hàn Phong cùng Kỷ Thư vẫn luôn cưỡi ngựa đi theo ở phía sau xe ngựa, thấy Sở Mộ sau khi xuống xe sắc mặt
phiền muộn, tiến lên hỏi:
"Vương gia, phát sinh chuyện gì sao?"
Sở Mộ nhìn chằm chằm bóng lưng tiến vào phủ cuả Tề Dư, hai tay ôm ngực, như có tâm tư nói:
"Các ngươi cảm thấy có hay không, hôm nay Vương phi tâm tình tốt?"
Hàn Phong cùng Kỷ Thư nhìn nhau, sau đó lại đồng thời thuận theo
ánh mắt của Sở Mộ hướng Tề Dư nhìn lại, Vương phi bước đi vững vàng, vẫn lạnh lùng như băng, con mắt nào của Vương gia có thể nhìn ra Vương phi
hôm nay tâm tình tốt?
"Thật tốt. Các ngươi xem dáng đi của nàng, so với trước kia nhẹ nhàng không ít."
Sở Mộ vẫn còn đắm chìm trong ảo tưởng của chính mình đối với Tề Dư, nhưng khổ cho Hàn Phong cùng Kỷ Thư, thật sự không có cách nào có thể
xuyên thấu qua áo choàng của Vương phi để trông thấy bước chân của Vương phi như thế nào.
Hôm nay hắn chính là vì Tề Dư mới hạ mình thân phận tôn quý đi tới
phủ An quốc công, lại còn theo Tề Dư trở về, sao có thể như vậy bỏ qua
cơ hội, tự nhiên muốn nhắm mắt theo đuôi, tiến lên trước cùng với Tề Dư, thân cận nhiều hơn. Lúc đuổi theo Tề Dư, Tề Dư đã đi tới khu vườn nhỏ,
Sở Mộ khoát tay cho Hổ Phách lui ra, chính mình tiến lên cùng Tề Dư sóng vai mà đi, Tề Dư nén tính tình hỏi:
"Vương gia hôm nay trong triều lại không có việc làm sao?"
Sở Mộ cười nói: "Trong triều chỉ là việc vặt, cùng Vương phi nhàn nhã dạo bước vườn hoa mới quan trọng."
Tề Dư nửa phần không tin: "Vương gia lời này nói ra, chỉ sợ chính mình đều không dám tin đi."
"Bổn vương làm sao không tin, ta nếu không tin như thế nào lại
nói!" Sở Mộ đi bên người Tề Dư, tâm tình cực tốt, cảm giác ngay cả hơi
thở đều là mùi vị ngọt ngào.
“Những lời nàng nói với bổn vương trước khi lên xe ngựa, thoạt đầu
nghe dường như có đạo lý, nhưng cẩn thận suy nghĩ, không khỏi có chút
chuyện bé xé ra to, bổn vương trong triều bãi miễn quan viên, không có
trăm viên cũng có hơn mười viên, một cái phủ An quốc công không quan
trọng, lại có thể tạo nên bao sóng to gió lớn?"
Sở Mộ lúc trước hoàn toàn là bị những lý luận kia của Tề Dư làm cho một phen kinh ngạc, mỗi khi nói chuyện với Tề Dư, đều có thể có giác
ngộ mới cho bản thân, loại giác ngộ mới này khiến hắn quên phản bác, bây giờ vừa vặn mượn đề tài này, cùng Tề Dư nói thêm vài câu.
Ai biết, sau khi Tề Dư xuống xe ngựa, tựa hồ không có hứng thú nói
chuyện, cho dù Sở Mộ nói cái gì, nàng đều một bộ dáng nhàn nhạt ra vẻ
'Ngươi thích tin hay không', khiến Sở Mộ nhịn không được gọi nàng lại
nói:
"Nếu như không bằng, chúng ta đánh cược."
Tề Dư nhìn không chớp mắt bước vào cửa lớn của chính viện, đối với
kẹo dẻo theo bên người Sở Mộ hỏi: "Vương gia nghĩ đánh cược cái gì?"
"Chính là cược nàng đoán xem những chuyện kia sau này có xảy ra hay không." Sở Mộ kích tướng nói. Vì để Tề Dư nói chuyện với hắn, Sở Mộ cảm thấy chính mình cũng là đủ liều.
Tề Dư dừng lại bước chân, quay đầu nhìn chằm chằm Sở Mộ nhìn một
hồi lâu, ngay tại thời điểm Sở Mộ cho rằng nàng muốn cự tuyệt, Tề Dư đột nhiên gật gật đầu:
"Được. Đánh cược thế nào?"
Sở Mộ trong lòng vui vẻ: "Tiền đặt cược đều tự định, bổn vương nói
trước. Lấy nửa tháng làm hạn định, nếu như mấy chuyện nàng nói trên xe
ngựa chưa từng phát sinh, coi như bổn vương thắng, nàng liền thua ta. . . một nụ hôn*.”
Tề Dư không trả lời lại: "Cái gì chín chín*?"
*啾啾 /jiu1 jiu1/ nghĩa bóng là nụ hôn còn九九 /jiu3 jiu3/ là số 9, hai từ cách đọc giống nhau chỉ khác thanh điệu, Tề Dư nghe nhầm啾啾 thành
từ九九. Sở Mộ đột nhiên trở nên thẹn thùng ngại ngùng, đối với Tề Dư xấu
hổ chu chu miệng: "Chính là như này! Nàng nếu như thua, chính là thua
bổn vương cái này. Có dám không?"
Tề Dư lạnh lùng nhìn Sở Mộ đang ôm mặt ra vẻ ngại ngùng, đầu đầy hắc tuyến.
"Vậy nếu như ngài thua thì sao?" Tề Dư hỏi.
Sở Mộ vỗ ngực nói: "Nàng nói đi, không có chuyện không nhận lời."
"Nạp thiếp đi." Tề Dư trực tiếp dứt khoát nói.
Sở Mộ đang muốn theo quán tính gật đầu, đột nhiên bừng tỉnh, cho rằng chính mình nghe lầm: "Cái gì?"
"Nạp thiếp. Ngài nghe rõ chưa?" Tề Dư đè nén tính tình nhìn hắn giả vờ không nghe thấy. Sở Mộ vốn dĩ mặt đang vui vẻ chớp mắt sụp đổ: "Này
gọi là tiền đặt cược cái gì? Đổi lại đi."
Tề Dư nhún vai từ chối cho ý kiến: "Không đánh cược cũng không sao."
Nói xong liền muốn bước đi, Sở Mộ thấy thế vội vàng đuổi theo ngăn
lại: "Ai nói không đánh cược. Chẳng qua tiền đặt cược của nàng cũng
không khỏi quá lớn đi. Cùng tiền đặt cược của ta hoàn toàn kém xa. Nếu
như nàng thật sự muốn đánh cược như vậy, ta đây được thêm đặt cược, một
cái hôn không đủ."
Sở Mộ đối với Tề Dư xòe ra năm ngón tay, sau khi kìm nén tốt hơi thở, mới chăm chú nhìn nhìn Tề Dư, lớn mật nói ra một câu:
"Năm cái."
Sở Mộ vừa nói vừa thăm dò nhìn sắc mặt của Tề Dư , để xác định điểm mấu chốt của nàng, thấy hắn sau khi nói xong, Tề Dư không có ngay tại
chỗ vung tay đánh hắn, phất tay áo rời đi, Sở Mộ lại cuống quít bổ sung
một câu:
"Nàng muốn ta nạp thiếp dùng làm tiền đặt cược, ta muốn nàng hôn ta năm cái, không quá phận đi." Tề Dư thật sự chưa thấy qua người nào vô liêm sỉ giống Sở Mộ như vậy, nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, mới hừ cười nói:
"Được, vậy lời này đã định. Nếu như Vương gia thua liền nạp thiếp, người do Vương gia chọn lựa."
Sở Mộ đối Tề Dư đưa ra bàn tay: "Nếu như nàng thua, hôn ta năm cái, một cái đều không thể thiếu! Vỗ tay lập lời thề!"
Tề Dư nhìn bàn tay của Sở Mộ đối với chính mình vẫy tay, chưa từng do dự, ở trong lòng bàn tay hắn đánh một cái.
Sở Mộ cảm giác trong lòng bàn tay dường như bị một miếng đậu phụ
chạm vào, tim gan lách phổi thận của hắn đều cùng run lên, nắn bóp lòng
bàn tay một hồi lâu, đợi tới lúc nghĩ đến việc đuổi theo, Tề Dư đã vào
phòng ngủ, đóng cửa phòng lại.
Nhẫn nại cười xoay người sang chỗ khác, vừa vuốt nhẹ lòng bàn tay vừa rời khỏi chính viện.
Cho nên nói, Tề Dư thông minh thì như thế nào, vẫn còn rất ngây
thơ, thế mà dám cùng hắn đánh cược ván này, cũng không ngẫm lại toàn bộ
triều đình bây giờ ai định đoạt, chính là tham vấn của hắn Ngự sử đài,
hắn đè xuống không vạch trần, ngay cả Tề Chấn Nam cũng không biết, Tề
Chấn Nam không biết, một phu nhân khuê các như Tề Dư càng khó mà biết,
cho nên trận này tiền đặt cược đến cuối cùng ai thắng ai thua, còn không đều là hắn định đoạt.
Nghĩ đến nửa tháng sau, liền có thể thân thiết với Tề Dư, Sở Mộ liền vui vẻ nghĩ đến xoay vòng vòng.
************************
Tề Yên cùng Tề Vận sau khi ở phủ An quốc công bị Sở Mộ vả miệng,
tối hôm đó đã bị An thị dẫn quỳ đến trước mặt Tề Chấn Nam khóc lóc kể
lể, sau khi Tề Chấn Nam hỏi rõ ràng nguyên do, liền để Tề Yên cùng Tề
Vận trở về, An thị nhất quyết không chịu, phải muốn Tề Chấn Nam cho mẹ
con nàng một ý kiến.
"Quốc công nếu như mặc kệ việc này, những người bên ngoài đó chỉ
nghĩ là Quốc công sợ Nhiếp chính vương kia không phân rõ phải trái, Yên
nhi và Vận nhi mới chỉ là một tiểu cô nương, Vương gia hắn nhưng đã
xuống tay, hôm đó trong phủ Quốc công trong tập trung quan khách, không
thiếu hạng người miệng lưỡi cay độc, chỉ sợ hiện tại đã đem cảnh ngộ của hai hài tử nói ra ngoài, ngài muốn các nàng sau này làm người như thế
nào?" "Các nàng mặc dù không là Quốc công thân sinh, nhưng bảy tám tuổi
liền theo thiếp thân cùng gả đến Tề gia, đối với Quốc công càng là nhụ
mộ tình thâm*, đối ngài như phụ thân thân sinh giống như tôn trọng kính
yêu, lúc này ngài để hai nữ nhi bị bắt nạt ở ngoài, ta thân là mẹ, tim
như dao cắt, lại thấp cổ bé họng, khó có thể vì các nàng làm chủ, chỉ
mong đem hi vọng gửi gắm tới phu quân, cầu phu quân định đoạt vì hai hài tử mà làm chủ."
*孺慕情深 Nhụ mộ tình thâm: con cái ngưỡng mộ, kính trọng đối với cha mẹ
An thị am hiểu nhất đó là dây dưa, lấy nhân nghĩa đạo đức nói
chuyện, đội hai chữ tình cảm, không thể nói lời cự tuyệt, kêu Tề Chấn
Nam phiền không chịu được, mẹ con ba người các nàng ở trước mắt khóc
ruột gan đứt từng khúc, Tề Chấn Nam nếu như phất tay áo không để ý, lại
có vẻ quá mức vô tình, chỉ có thể mạnh mẽ cưỡng chế tính tình nóng nảy
thiện ý khuyên bảo:
"Việc này hai người nàng sai trước ngươi thế nào không nói? Các
nàng ở phủ Quốc công ngáng chân tỷ muội Ninh nhi, này cũng không sao,
suy nghĩ của các nàng là tâm tình của hài tử, nhưng các nàng có thân
phận gì, như thế nào có thể ngông cuồng ý kiến việc của Vương phủ?"
An thị lau nước mắt, đi đến bên cạnh Tề Chấn Nam, nhẹ giọng khuyên bảo:
"Thiếp thân biết hai hài tử quả thật làm không đúng, nhưng các nàng cũng không có nói thêm cái gì, chỉ như vậy một câu, một câu nói chính
là khiến Vương gia đối với hai tiểu cô nương như hoa như ngọc động thủ,
các nàng bây giờ là lúc muốn giữ thể diện nhất, trước mặt mọi người bị
đánh như vậy, sau này còn có thể diện gì để ra khỏi cửa lớn này nữa! Phu quân. . ."
Tay An thị cũng nhanh đặt lên bả vai Tề Chấn Nam, Tề Chấn Nam thấy
thế, cuống quít đứng lên, khiến An thị vỗ vào không khí, nhìn thấy Tề
Yên và Tề Vận quỳ trên mặt đất khóc nửa ngày cũng không khóc ra nước mắt gì, Tề Chấn Nam đối với bên ngoài hô một tiếng:
"Ngày mai sáng sớm, đi vương phủ đem Vương phi mời trở về, để nàng xử lý việc này."
Sau khi nói xong câu đó, Tề Chấn Nam liền muốn rời khỏi, An thị vội vàng đuổi theo phía trước, còn chưa kịp mở miệng giữ lại, thì đã nghe
Tề Chấn Nam nói:
"Hết thảy tạm gác lại ngày mai Vương phi đến sau đó ngươi cùng nàng nói đi. Ta cùng với Vương đại nhân hẹn uống rượu, đêm nay không về."
Tề Chấn Nam ý đã quyết, hai phía An thị đều giữ không được, nhìn bóng lưng Tề Chấn Nam rời đi, An thị phẫn hận giẫm hai chân.
Tề Yên cùng Tề Vận lúc này đứng dậy, đi đến bên cạnh An thị, hỏi:
"Nương, thật muốn chờ Tề Dư đến xử lý chuyện này sao? Nàng mới không quản chuyện sống chết của chúng ta."
An thị trừng mắt tức giận nhìn các nàng một cái:
"Ngươi đã biết nàng sẽ không quản các ngươi, các ngươi đang yên lành lại chọc nàng làm cái gì?"
An thị hao tổn tâm cơ gả đến Tề gia, cho rằng có thể được cuộc sống làm Quốc công phu nhân, ai ngờ được, trong phủ này có cái lão phu nhân
không nói, còn có đại tiểu thư chuyên làm chủ, thật vất vả trông thấy
nàng gả đi, nhưng chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà này, từ đầu đến cuối
nàng lại cũng không buông tha.
Tề Yên và Tề Vận liếc nhau: "Chúng ta nơi nào chọc nàng, chẳng qua
là nói nàng một câu, ai ngờ được sẽ bị Vương gia nghe thấy được."
"Chính là. Liền tính Vương gia nghe thấy được, chúng ta cũng không
thể tưởng được Vương gia sẽ vì Tề Dư ra mặt. Hắn từ trước rõ ràng, rõ
ràng. . . Không thèm để ý Tề Dư."
An thị đau đầu, hôm nay thật sự là thấy quỷ dường như xui xẻo hết
sức, hai nữ nhi không chịu thua kém, đem toàn bộ kế hoạch mà nàng lặng
lẽ mưu tính lâu nay đều làm xáo trộn.
"Vậy vấn đề ở đây là do Tề Dư hả? Hai cái óc heo các ngươi, đang
yên lành đem các nàng đến trước mặt Tề Ninh khoe khoang cái gì? Vốn dĩ
hôm nay ta là có thể trước mặt toàn bộ phu nhân, dứt khoát đem các nàng
đưa cho Tề Dư mang về vương phủ hầu hạ, ngược lại các ngươi... Khiến cho kế hoạch của ta trở thành như vậy, người còn chưa được đưa vào, còn
không nói, đây lại còn chọc thêm phiền toái. Khuôn mặt này của ta đều bị các ngươi làm cho mất hết thể diện rồi!"
Nói đến việc đưa tặng Tề Dư thiếp thị không thành, mới là việc An
thị để ý nhất, nàng tính toán đã tốt lắm, còn kém bước một chân qua cửa, hiện tại tất cả đều do hai nha đầu không nên thân này phá hỏng, thời
gian dài như vậy tới nay, tâm huyết của nàng, tâm huyết của phụ thân mẫu thân cũng tất cả đều uổng phí!
Quan sát toàn bộ kinh thành, bây giờ cũng chỉ trong phủ Nhiếp chính vương còn có người chưa lập gia đình, lúc này đã cố ý chọn lựa hai mỹ
nhân đặc biệt gây chú ý, hao phí lượng tiền tài lớn cùng thời gian bồi
dưỡng ra nhân vật tốt, là mặt hàng đạt trình độ khiến nam nhân đều sẽ
động tâm, mắt thấy nàng hiện đã thu xếp công chuyện lập công lao, hiện
tại toàn bộ đều không còn, bị hai nha đầu này nhất thời không giữ được
miệng biến mọi thứ trở thành công cốc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.