Sau Khi Nhiếp Chính Vương Trúng Độc Tình
Chương 89: Muốn có hài tử
Hoa Nhật Phi
30/05/2020
Editor: Lyn
Sau khi Sở Mộ đưa Tề Dư và Tề Chấn Nam đến quốc công phủ, họ ăn trưa ở quốc công phủ và ở viện nhi Tần thị suốt một lúc lâu buổi chiều, Sở Mộ chân thành giải thích với Tần thị là hắn và Tề Dư không hợp nhau, nên chỉ cãi nhau và giận dữ đôi chút thôi mới nhất thời náo loạn như vậy.
Sau đó Sở Mộ lại sử dụng chuyên môn của mình làm Tần thị cao hứng.
Buổi chiều Tề Ninh trở về đi trong hoa viên trò chuyện với Tề Dư, Sở Mộ vẫn giữ nguyên vị trí của mình ở cạnh Tần thị.
Tề Ninh nắm lấy cánh tay của Tề Dư, nói: ”Tỷ tỷ, mặc dù muội tôn trọng bất kỳ quyết định nào của tỷ, nhưng muội thấy tỷ phu rất tốt.”
“Tỷ rời kinh thành nên không biết, trong thời gian đó, huynh ấy luôn say xỉn gần như muốn chết đi vậy, Tiết Ngọc Chương trông thấy huynh ấy trên đường, bộ dạng thất hồn lạc phách của huynh ấy, huynh ấy còn lẩm bẩm tên tỷ trong miệng, lúc nghe Ngọc Chương nói, muội chẳng tài nào tin được, nhưng việc này là được chính mắt Tiết Ngọc Chương thấy đấy.”
Tề Dư nghĩ những lời Sở Mộ nói với cô là nửa thật nửa giả, ngay cả lúc hắn nói với nàng hắn đã buồn như thế nào, bản năng Tề Dư nghĩ Sở Mộ có xu hướng phóng đại việc của mình, nhưng bây giờ nghe Tề Ninh nói vậy, nàng nhận ra nàng đã hiểu lầm hắn.
“Tề Ninh, sao muội lại thích Tiết Ngọc Chương thế? Thích một người có cảm giác thế nào?” Tề Dư ngồi xuống vọng lâu hỏi Tề Ninh.
Tề Ninh ngồi đối diện với nàng, nghĩ một lúc rồi lại nói:
“Cảm giác thích chính là người đó là người đặc biệt nhất đối với tỷ, tỷ thích ở bên người đó, thích lắng nghe người đó nói, bất kể tỷ làm gì, tỷ sẽ nghĩ tới người đó đầu tiên.”
Theo lời kể của Tề Ninh, Tề Dư thúc đẩy bản thân suy nghĩ đôi chút, nàng dường như cũng có xu hướng như vậy với Sở Mộ, nàng thực sự thích nghe Sở Mộ nói, nhưng sau khi về Uyển Bình, nàng không ngờ nó lại càng mãnh liệt đến thế. Sẽ vô tình mà nghĩ thử Sở Mộ đang làm gì.
Sau khi được Tề Ninh 'hướng dẫn', Tề Dư dường như không yên lòng suốt cả buổi chiều.
Họ ở lại quốc công phủ ăn cơm tối rồi chuẩn bị rời đi, Tần thị đột nhiên gọi Tề Dư đến trước mặt, chỉ vào Lý ma ma nói với Tề Dư:
“Con vừa trở về từ Uyển Bình, cần phải quan tâm đến nhiều vấn đề trong vương phủ, Lý ma ma sẽ giúp con quản lý các công việc ở hậu viện trong nửa tháng.”
Tề Dư sững người, hoang mang nhìn Tần thị:
“Lý ma ma là người quyền lực nhất xung quanh tổ mẫu, nếu người đưa Lý ma ma cho con, bên cạnh Lý ma ma phải làm sao đây? Ngoài ra, hậu viện chẳng có gì để quản lý...”
Trước khi Tề Dư kịp nói xong, Tần thị ngắt lời: “Sao lại không có gì để quản lý, Lý ma ma là giúp con, không phải cho con. Chỉ bảo Lý ma ma giúp con trong nửa tháng thôi, nửa tháng sau, Lý ma ma sẽ về.”
“Tôn nữ không thực sự hiểu ý của tổ mẫu.”
Nếu sợ nàng ở vương phủ hậu viện quá bận rộn, thì nên bắt đầu từ ba năm trước, khi nàng và Sở Mộ thành thân, lúc ấy nên cho nàng mượn, bây giờ nàng đã ở trong vương phủ được ba năm rồi, mọi thứ đều đã tường tận, mặc dù nhiều ngày nàng đã không trở về, nhưng hoạt động ở vương phủ cũng có các quy tắc riêng của nó nên sẽ không bị nhầm lẫn, miễn là nàng dành nhiều thời gian hơn để kiểm tra là được, thực sự không có lí do gì để lao động ma ma bên cạnh tổ mẫu.
Tần thị nhìn đại tôn nữ mà bà đã lắng lo cho từ khi còn nhỏ, bà nắm lấy tay nàng, để nàng ngồi cạnh bà, nghiêm túc nói:
“Phu thê trên thiên hạ đều chẳng khua môi múa mép đến cuối cùng, lần này náo lớn như vậy, bà già ta đây cũng gần như sợ đến mức xương cốt rã rời.”
“Phân tích đến cuối cùng, là bởi vì con không có con, nếu như có một đứa trẻ, những điều thế này sẽ không bao giờ xảy ra.”
Tần thị cuối cùng cũng nói đến mục đích của mình, Tề Dư dở khóc dở cười:
“Vì vậy, tổ mẫu cho con mượn Lý ma ma, là chỉ muốn còn có con với Sở Mộ trong vòng nửa tháng ạ?”
Tần thị tức giận đánh vào mu bàn tay nàng, nói:
“Đừng nghĩ ta không biết chuyện con nạp thiếp cho vương gia. Vương gia đều nói với ta cả rồi, tính tình của con, ta không biết phải nói thế nào luôn. Người ta thì đang hô hào muốn nạp thiếp, đến ở đây thì ngược lại luôn, thậm chí còn tự tìm thiếp cho nam nhân của mình.”
Tề Dư sững người một lúc rồi hỏi: “Sao tổ mẫu biết?”
Tề Dư mở miệng hỏi, sau đó nghĩ ngay đến lý do. Nàng giúp Sở Mộ nạp thiếp là chuyện riêng tư trong vương phủ, ngoại trừ cái miệng lớn của Sở Mộ, nàng, Hổ Phách và Minh Châu không thể nói những điều như vậy với tổ mẫu.
“Đừng bận tâm làm sao ta biết.” Tần thị vẫn muốn bảo vệ Sở Mộ, Tề Dư hoàn toàn nản lòng.
“Dù sao, lần này Lý ma ma chắc chắn sẽ theo con hồi phủ, con lớn như vậy rồi, trong một số vấn đề, cần có ý thức chừng mực, đừng làm những chuyện xằng bậy.”
Nàng không biết Sở Mộ đã rót thuốc mê gì cho Tần thị mà tóm được bà, thế là để Lý ma ma theo Tề Dư hồi vương phủ, mỹ kỳ danh viết thì là giúp Tề Dư dọn dẹp vương phủ, nhưng nói trắng ra lại là nhắc nhở Tề Dư và Sở Mộ phải có con.
Tề Dư không thể hé bất cứ lời nào về chuyện này nữa, nàng biết làm sao để có thể nói với Tần thị là nàng thậm chí còn chẳng chung phòng với Sở Mộ suốt nhiều năm qua mà chẳng một tia tức giận đây.
Lên cỗ xe trở về, Tề Dư rõ ràng là không vui. Sở Mộ đã sáp đến nói suốt nhiều lần, nhưng không câu nào trong số đó có thể để Tề Dư nhìn hắn.
Trở lại vương phủ, Lý ma ma theo Tề Dư và Sở Mộ đến chủ viện.
“Lý ma ma đã ở đây, vậy thì nên có chút yên tâm mới phải, ta sẽ sắp xếp nơi cư trú của ma ma đến hải đường uyển đắng kia nhé?”
Lý ma ma chưa nói gì, Sở Mộ đã nói: “Không ổn không ổn. Lý ma ma là ma ma hầu hạ bên cạnh tổ mẫu, đến tận vương phủ, sao ma ma có thể sống ở thiên viện chứ? Sống ở viện này đi.”
Sau khi Sở Mộ nói xong, hắn không đợi Tề Dư nói gì mà trực tiếp ra lệnh cho Hổ Phách: “Đi sắp xếp một phòng cho Lý ma ma đi, gần với vương phi một chút, để tiện cho việc hầu hạ vương phi.”
Hổ Phách liếc nhìn Tề Dư, cũng biết một khi vương gia đã nói như vậy, vương phi chắc chắn sẽ không để Lý ma ma sống ở viện khác, mang theo buồn bực trong lòng mà dẫn Lý ma ma đi.
“Đa tạ vương gia vương phi, lão nô cáo lui. Cũng xin vương gia vương phi nghỉ ngơi sớm.”
Sau khi Lý ma ma nói xong, Sở Mộ lặng lẽ liếc nhìn Tề Dư rồi trả lời: “Phải phải phải, đến lúc nghỉ ngơi sớm rồi. Bổn vương đi thư phòng đây.”
Trong lòng Tề Dư thầm nghĩ không ổn, bí mật kéo tay áo Sở Mộ, bởi vì nàng biết hắn đang nghĩ gì.
Quả nhiên, Lý ma ma sắp bị Hổ Phách kéo ra đột nhiên quay lại hỏi:
“Vương gia đi thư phòng ngủ? Cái này...”
Lý ma ma về với Tề Dư lần này là có nhiệm vụ, lão phu nhân bảo bà phải để mắt đến, để tình phu thê vương gia vương phi luôn đẹp, sớm ngày sinh con, nhưng nếu vương gia vào thư phòng ngủ thì bà hồi vương phủ là vô nghĩa rồi.
Đến bên cạnh Tề Dư, Lý ma ma cố gắng dùng uyển ngữ:
“Vương phi, phu thê phải ở cùng một nơi mới đẹp được.”
Tề Dư: ...
Lý ma ma này là ma ma quyền lực nhất cạnh tổ mẫu, bà đã ở bên tổ mẫu từ khi còn là tiểu cô nương, bà chưa kết hôn, tổ mẫu đối xử với bà hệt như lão tỷ muội vậy, nếu hôm nay Tề Dư và Sở Mộ phân phòng ngủ ở vương phủ, sáng mai kiểu gì Tần thị cũng sẽ tìm đến nàng để nói chuyện.
Để không khiến tổ mẫu lo lắng hay bản thân bị giáo huấn, Tề Dư giận dữ liếc nhìn Sở Mộ, người đang ngây thơ liếm môi rồi cười với Lý ma ma:
“Vương gia đang nói đùa, sao ta có thể vào thư phòng ngủ chứ, ma ma yên tâm đi nghỉ đi, ngày mai ma ma còn những vấn đề nặng nhọc trong phủ kia kìa.”
Sau cái chết của mẫu thân Tề Dư, bà luôn ở bên cạnh Tần thị, tính khí của Tề Dư thế nào bà đều biết, nghe thế bà nói:
“Vậy, lão nô sẽ đi nghỉ sau khi thấy vương gia vương phi vào phòng cũng được.”
Nụ cười trên khuôn mặt Tề Dư sắp méo mó cả rồi, ngược lại Sở Mộ thấy rất hạnh phúc, đến kéo lấy Tề Dư rồi nói:
“Vâng vâng. Chúng tôi sẽ vào phòng ngay bây giờ để Lý ma ma có thể đi ngủ sớm.”
Sau đó Sở Mộ kéo Tề Dư vào phòng, tốc độ nhanh đến mức ngay cả Hổ Phách cũng không thể ngăn lại. Hổ Phách hơi lo lắng về những gì sẽ xảy ra giữa vương phi và vương gia, những người khác không biết, nhưng nàng và Minh Châu biết, mọi người đều biết hắn là Tư Mã Chiêu ngoài đời thật, hôm nay Minh Châu tỷ tỷ không có ở đây, Hổ Phách không có tâm phúc, nàng không biết có nên đi 'cứu' vương phi không.
Đứng ở cửa ngập ngừng hồi lâu, nàng vẫn bị Lý ma ma kéo lại nói:
“Vương gia vương phi vào phòng rồi, ngươi đừng ở ngoài nữa, phòng của ngươi và Minh Châu ở cạnh vương phi đúng không, vui lòng nhượng lại cho ta đi, ta muốn sống gần vương phi hơn.”
Lý ma ma đã từng quản lý những tiểu nha đầu như Hổ Phách ở Tề gia, mà bây giờ đã đến đây, Hổ Phách không dám không nghe Lý ma ma, trung thực đưa Lý ma ma vào phòng mình, nàng thu dọn đồ đạc, nửa tháng này nàng dự định sẽ chen chung một phòng ngủ với Minh Châu tỷ tỷ.”
Nàng bí mật cầu nguyện cho vương phi.
-
Bên này Tề Dư bị Sở Mộ kéo vào phòng, Sở Mộ khẩn trương đóng cửa, quay lại đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của Tề Dư.
Sở Mộ chột dạ nói trong khi sờ vào ót mình:
“Ai nha, sao lại có thể tốt đến thế chứ. Lý ma ma sẽ ở đây nửa tháng, vậy chúng ta có thể tốt đẹp như này trong nửa tháng sao?”
Tề Dư hận nghiến răng nghiến lợi, theo hắn vào trong, lạnh lùng hỏi:
“Ngài nghĩ dùng biện pháp này thì ta sẽ không thể đối phó với ngài sao?”
Sở Mộ mím môi ngồi lên mép giường, lòng bàn tay hắn bắt đầu chạm vào chăn Tề Dư, như thế đang ra vẻ 'nàng có thể làm gì được'.
Tề Dư giận dữ: “Sở Mộ, ngài là một kẻ bất hảo!”
Người bị mắng lại không nói lời nào, hắn ngã xuống dựa vào giường Tề Dư, cầm gối của Tề Dư, đắc ý khiêu khích Tề Dư bằng chính bàn tay của mình.
Tề Dư thấy hắn ôm gối trên tay, vừa sờ vừa cọ, nàng đã tức giận đến cùng cực, nhịn không được mà đi qua bắt lấy:
“Một lát nữa ngài sẽ nhận được chăn gối khác thôi, đừng chạm vào đồ của ta.”
Sở Mộ nào chịu buông tay: “Cái giường này lớn thoải mái như vậy, để thêm chăn gối lên thì chật mất...”
“Ta hứa sẽ giặt sạch, không làm bẩn đệm chăn của nàng.” Tay của Sở Mộ lấn xuống gối, hắn lặng lẽ chạm tay vào tay Tề Dư, khiến Tề Dư sợ hãi buông tay ra, lườm hắn.
Sở Mộ thấy vậy thì thu tay lại, đặt chiếc gối của Tề Dư về vị trí cũ, cẩn thận vỗ nó hai lần, sau đó đứng dậy, thở dài trong khi duỗi người: “Ai nha, những ngày này cũng đủ mệt mỏi rồi nhỉ, suốt đêm qua ta toàn đưa tay cho người khác gối, thành ra ta không thể ngủ ngon được, mong là đêm nay ta sẽ ngủ ngon. Ta sẽ mang chính mình đi 'giặt' sạch sẽ, thay cả xiêm y mới, hy vọng là vương phi sẽ không chán ghét mà cho bổn vương ở lại.”
Sau khi Sở Mộ nói xong những lời này, người đã đi đến phòng tắm, không có một cơ hội nào cho Tề Dư từ chối.
Gian trá đến cực điểm! Tề Dư mắng.
Sau khi Sở Mộ đưa Tề Dư và Tề Chấn Nam đến quốc công phủ, họ ăn trưa ở quốc công phủ và ở viện nhi Tần thị suốt một lúc lâu buổi chiều, Sở Mộ chân thành giải thích với Tần thị là hắn và Tề Dư không hợp nhau, nên chỉ cãi nhau và giận dữ đôi chút thôi mới nhất thời náo loạn như vậy.
Sau đó Sở Mộ lại sử dụng chuyên môn của mình làm Tần thị cao hứng.
Buổi chiều Tề Ninh trở về đi trong hoa viên trò chuyện với Tề Dư, Sở Mộ vẫn giữ nguyên vị trí của mình ở cạnh Tần thị.
Tề Ninh nắm lấy cánh tay của Tề Dư, nói: ”Tỷ tỷ, mặc dù muội tôn trọng bất kỳ quyết định nào của tỷ, nhưng muội thấy tỷ phu rất tốt.”
“Tỷ rời kinh thành nên không biết, trong thời gian đó, huynh ấy luôn say xỉn gần như muốn chết đi vậy, Tiết Ngọc Chương trông thấy huynh ấy trên đường, bộ dạng thất hồn lạc phách của huynh ấy, huynh ấy còn lẩm bẩm tên tỷ trong miệng, lúc nghe Ngọc Chương nói, muội chẳng tài nào tin được, nhưng việc này là được chính mắt Tiết Ngọc Chương thấy đấy.”
Tề Dư nghĩ những lời Sở Mộ nói với cô là nửa thật nửa giả, ngay cả lúc hắn nói với nàng hắn đã buồn như thế nào, bản năng Tề Dư nghĩ Sở Mộ có xu hướng phóng đại việc của mình, nhưng bây giờ nghe Tề Ninh nói vậy, nàng nhận ra nàng đã hiểu lầm hắn.
“Tề Ninh, sao muội lại thích Tiết Ngọc Chương thế? Thích một người có cảm giác thế nào?” Tề Dư ngồi xuống vọng lâu hỏi Tề Ninh.
Tề Ninh ngồi đối diện với nàng, nghĩ một lúc rồi lại nói:
“Cảm giác thích chính là người đó là người đặc biệt nhất đối với tỷ, tỷ thích ở bên người đó, thích lắng nghe người đó nói, bất kể tỷ làm gì, tỷ sẽ nghĩ tới người đó đầu tiên.”
Theo lời kể của Tề Ninh, Tề Dư thúc đẩy bản thân suy nghĩ đôi chút, nàng dường như cũng có xu hướng như vậy với Sở Mộ, nàng thực sự thích nghe Sở Mộ nói, nhưng sau khi về Uyển Bình, nàng không ngờ nó lại càng mãnh liệt đến thế. Sẽ vô tình mà nghĩ thử Sở Mộ đang làm gì.
Sau khi được Tề Ninh 'hướng dẫn', Tề Dư dường như không yên lòng suốt cả buổi chiều.
Họ ở lại quốc công phủ ăn cơm tối rồi chuẩn bị rời đi, Tần thị đột nhiên gọi Tề Dư đến trước mặt, chỉ vào Lý ma ma nói với Tề Dư:
“Con vừa trở về từ Uyển Bình, cần phải quan tâm đến nhiều vấn đề trong vương phủ, Lý ma ma sẽ giúp con quản lý các công việc ở hậu viện trong nửa tháng.”
Tề Dư sững người, hoang mang nhìn Tần thị:
“Lý ma ma là người quyền lực nhất xung quanh tổ mẫu, nếu người đưa Lý ma ma cho con, bên cạnh Lý ma ma phải làm sao đây? Ngoài ra, hậu viện chẳng có gì để quản lý...”
Trước khi Tề Dư kịp nói xong, Tần thị ngắt lời: “Sao lại không có gì để quản lý, Lý ma ma là giúp con, không phải cho con. Chỉ bảo Lý ma ma giúp con trong nửa tháng thôi, nửa tháng sau, Lý ma ma sẽ về.”
“Tôn nữ không thực sự hiểu ý của tổ mẫu.”
Nếu sợ nàng ở vương phủ hậu viện quá bận rộn, thì nên bắt đầu từ ba năm trước, khi nàng và Sở Mộ thành thân, lúc ấy nên cho nàng mượn, bây giờ nàng đã ở trong vương phủ được ba năm rồi, mọi thứ đều đã tường tận, mặc dù nhiều ngày nàng đã không trở về, nhưng hoạt động ở vương phủ cũng có các quy tắc riêng của nó nên sẽ không bị nhầm lẫn, miễn là nàng dành nhiều thời gian hơn để kiểm tra là được, thực sự không có lí do gì để lao động ma ma bên cạnh tổ mẫu.
Tần thị nhìn đại tôn nữ mà bà đã lắng lo cho từ khi còn nhỏ, bà nắm lấy tay nàng, để nàng ngồi cạnh bà, nghiêm túc nói:
“Phu thê trên thiên hạ đều chẳng khua môi múa mép đến cuối cùng, lần này náo lớn như vậy, bà già ta đây cũng gần như sợ đến mức xương cốt rã rời.”
“Phân tích đến cuối cùng, là bởi vì con không có con, nếu như có một đứa trẻ, những điều thế này sẽ không bao giờ xảy ra.”
Tần thị cuối cùng cũng nói đến mục đích của mình, Tề Dư dở khóc dở cười:
“Vì vậy, tổ mẫu cho con mượn Lý ma ma, là chỉ muốn còn có con với Sở Mộ trong vòng nửa tháng ạ?”
Tần thị tức giận đánh vào mu bàn tay nàng, nói:
“Đừng nghĩ ta không biết chuyện con nạp thiếp cho vương gia. Vương gia đều nói với ta cả rồi, tính tình của con, ta không biết phải nói thế nào luôn. Người ta thì đang hô hào muốn nạp thiếp, đến ở đây thì ngược lại luôn, thậm chí còn tự tìm thiếp cho nam nhân của mình.”
Tề Dư sững người một lúc rồi hỏi: “Sao tổ mẫu biết?”
Tề Dư mở miệng hỏi, sau đó nghĩ ngay đến lý do. Nàng giúp Sở Mộ nạp thiếp là chuyện riêng tư trong vương phủ, ngoại trừ cái miệng lớn của Sở Mộ, nàng, Hổ Phách và Minh Châu không thể nói những điều như vậy với tổ mẫu.
“Đừng bận tâm làm sao ta biết.” Tần thị vẫn muốn bảo vệ Sở Mộ, Tề Dư hoàn toàn nản lòng.
“Dù sao, lần này Lý ma ma chắc chắn sẽ theo con hồi phủ, con lớn như vậy rồi, trong một số vấn đề, cần có ý thức chừng mực, đừng làm những chuyện xằng bậy.”
Nàng không biết Sở Mộ đã rót thuốc mê gì cho Tần thị mà tóm được bà, thế là để Lý ma ma theo Tề Dư hồi vương phủ, mỹ kỳ danh viết thì là giúp Tề Dư dọn dẹp vương phủ, nhưng nói trắng ra lại là nhắc nhở Tề Dư và Sở Mộ phải có con.
Tề Dư không thể hé bất cứ lời nào về chuyện này nữa, nàng biết làm sao để có thể nói với Tần thị là nàng thậm chí còn chẳng chung phòng với Sở Mộ suốt nhiều năm qua mà chẳng một tia tức giận đây.
Lên cỗ xe trở về, Tề Dư rõ ràng là không vui. Sở Mộ đã sáp đến nói suốt nhiều lần, nhưng không câu nào trong số đó có thể để Tề Dư nhìn hắn.
Trở lại vương phủ, Lý ma ma theo Tề Dư và Sở Mộ đến chủ viện.
“Lý ma ma đã ở đây, vậy thì nên có chút yên tâm mới phải, ta sẽ sắp xếp nơi cư trú của ma ma đến hải đường uyển đắng kia nhé?”
Lý ma ma chưa nói gì, Sở Mộ đã nói: “Không ổn không ổn. Lý ma ma là ma ma hầu hạ bên cạnh tổ mẫu, đến tận vương phủ, sao ma ma có thể sống ở thiên viện chứ? Sống ở viện này đi.”
Sau khi Sở Mộ nói xong, hắn không đợi Tề Dư nói gì mà trực tiếp ra lệnh cho Hổ Phách: “Đi sắp xếp một phòng cho Lý ma ma đi, gần với vương phi một chút, để tiện cho việc hầu hạ vương phi.”
Hổ Phách liếc nhìn Tề Dư, cũng biết một khi vương gia đã nói như vậy, vương phi chắc chắn sẽ không để Lý ma ma sống ở viện khác, mang theo buồn bực trong lòng mà dẫn Lý ma ma đi.
“Đa tạ vương gia vương phi, lão nô cáo lui. Cũng xin vương gia vương phi nghỉ ngơi sớm.”
Sau khi Lý ma ma nói xong, Sở Mộ lặng lẽ liếc nhìn Tề Dư rồi trả lời: “Phải phải phải, đến lúc nghỉ ngơi sớm rồi. Bổn vương đi thư phòng đây.”
Trong lòng Tề Dư thầm nghĩ không ổn, bí mật kéo tay áo Sở Mộ, bởi vì nàng biết hắn đang nghĩ gì.
Quả nhiên, Lý ma ma sắp bị Hổ Phách kéo ra đột nhiên quay lại hỏi:
“Vương gia đi thư phòng ngủ? Cái này...”
Lý ma ma về với Tề Dư lần này là có nhiệm vụ, lão phu nhân bảo bà phải để mắt đến, để tình phu thê vương gia vương phi luôn đẹp, sớm ngày sinh con, nhưng nếu vương gia vào thư phòng ngủ thì bà hồi vương phủ là vô nghĩa rồi.
Đến bên cạnh Tề Dư, Lý ma ma cố gắng dùng uyển ngữ:
“Vương phi, phu thê phải ở cùng một nơi mới đẹp được.”
Tề Dư: ...
Lý ma ma này là ma ma quyền lực nhất cạnh tổ mẫu, bà đã ở bên tổ mẫu từ khi còn là tiểu cô nương, bà chưa kết hôn, tổ mẫu đối xử với bà hệt như lão tỷ muội vậy, nếu hôm nay Tề Dư và Sở Mộ phân phòng ngủ ở vương phủ, sáng mai kiểu gì Tần thị cũng sẽ tìm đến nàng để nói chuyện.
Để không khiến tổ mẫu lo lắng hay bản thân bị giáo huấn, Tề Dư giận dữ liếc nhìn Sở Mộ, người đang ngây thơ liếm môi rồi cười với Lý ma ma:
“Vương gia đang nói đùa, sao ta có thể vào thư phòng ngủ chứ, ma ma yên tâm đi nghỉ đi, ngày mai ma ma còn những vấn đề nặng nhọc trong phủ kia kìa.”
Sau cái chết của mẫu thân Tề Dư, bà luôn ở bên cạnh Tần thị, tính khí của Tề Dư thế nào bà đều biết, nghe thế bà nói:
“Vậy, lão nô sẽ đi nghỉ sau khi thấy vương gia vương phi vào phòng cũng được.”
Nụ cười trên khuôn mặt Tề Dư sắp méo mó cả rồi, ngược lại Sở Mộ thấy rất hạnh phúc, đến kéo lấy Tề Dư rồi nói:
“Vâng vâng. Chúng tôi sẽ vào phòng ngay bây giờ để Lý ma ma có thể đi ngủ sớm.”
Sau đó Sở Mộ kéo Tề Dư vào phòng, tốc độ nhanh đến mức ngay cả Hổ Phách cũng không thể ngăn lại. Hổ Phách hơi lo lắng về những gì sẽ xảy ra giữa vương phi và vương gia, những người khác không biết, nhưng nàng và Minh Châu biết, mọi người đều biết hắn là Tư Mã Chiêu ngoài đời thật, hôm nay Minh Châu tỷ tỷ không có ở đây, Hổ Phách không có tâm phúc, nàng không biết có nên đi 'cứu' vương phi không.
Đứng ở cửa ngập ngừng hồi lâu, nàng vẫn bị Lý ma ma kéo lại nói:
“Vương gia vương phi vào phòng rồi, ngươi đừng ở ngoài nữa, phòng của ngươi và Minh Châu ở cạnh vương phi đúng không, vui lòng nhượng lại cho ta đi, ta muốn sống gần vương phi hơn.”
Lý ma ma đã từng quản lý những tiểu nha đầu như Hổ Phách ở Tề gia, mà bây giờ đã đến đây, Hổ Phách không dám không nghe Lý ma ma, trung thực đưa Lý ma ma vào phòng mình, nàng thu dọn đồ đạc, nửa tháng này nàng dự định sẽ chen chung một phòng ngủ với Minh Châu tỷ tỷ.”
Nàng bí mật cầu nguyện cho vương phi.
-
Bên này Tề Dư bị Sở Mộ kéo vào phòng, Sở Mộ khẩn trương đóng cửa, quay lại đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của Tề Dư.
Sở Mộ chột dạ nói trong khi sờ vào ót mình:
“Ai nha, sao lại có thể tốt đến thế chứ. Lý ma ma sẽ ở đây nửa tháng, vậy chúng ta có thể tốt đẹp như này trong nửa tháng sao?”
Tề Dư hận nghiến răng nghiến lợi, theo hắn vào trong, lạnh lùng hỏi:
“Ngài nghĩ dùng biện pháp này thì ta sẽ không thể đối phó với ngài sao?”
Sở Mộ mím môi ngồi lên mép giường, lòng bàn tay hắn bắt đầu chạm vào chăn Tề Dư, như thế đang ra vẻ 'nàng có thể làm gì được'.
Tề Dư giận dữ: “Sở Mộ, ngài là một kẻ bất hảo!”
Người bị mắng lại không nói lời nào, hắn ngã xuống dựa vào giường Tề Dư, cầm gối của Tề Dư, đắc ý khiêu khích Tề Dư bằng chính bàn tay của mình.
Tề Dư thấy hắn ôm gối trên tay, vừa sờ vừa cọ, nàng đã tức giận đến cùng cực, nhịn không được mà đi qua bắt lấy:
“Một lát nữa ngài sẽ nhận được chăn gối khác thôi, đừng chạm vào đồ của ta.”
Sở Mộ nào chịu buông tay: “Cái giường này lớn thoải mái như vậy, để thêm chăn gối lên thì chật mất...”
“Ta hứa sẽ giặt sạch, không làm bẩn đệm chăn của nàng.” Tay của Sở Mộ lấn xuống gối, hắn lặng lẽ chạm tay vào tay Tề Dư, khiến Tề Dư sợ hãi buông tay ra, lườm hắn.
Sở Mộ thấy vậy thì thu tay lại, đặt chiếc gối của Tề Dư về vị trí cũ, cẩn thận vỗ nó hai lần, sau đó đứng dậy, thở dài trong khi duỗi người: “Ai nha, những ngày này cũng đủ mệt mỏi rồi nhỉ, suốt đêm qua ta toàn đưa tay cho người khác gối, thành ra ta không thể ngủ ngon được, mong là đêm nay ta sẽ ngủ ngon. Ta sẽ mang chính mình đi 'giặt' sạch sẽ, thay cả xiêm y mới, hy vọng là vương phi sẽ không chán ghét mà cho bổn vương ở lại.”
Sau khi Sở Mộ nói xong những lời này, người đã đi đến phòng tắm, không có một cơ hội nào cho Tề Dư từ chối.
Gian trá đến cực điểm! Tề Dư mắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.