Sau Khi Nhiếp Chính Vương Trúng Độc Tình
Chương 94: Tề Dư đáp trả tình cảm
Hoa Nhật Phi
30/05/2020
Editor: Miên
Sở Mộ nhanh chóng đưa Tề Dư về phủ, cỗ kiệu vừa rơi xuống đất, Sở Mộ liền vén màn kiệu lên, ôm Tề Dư ra, Tề Dư cảm thấy có chút ngượng ngùng, nói:
"Chỉ là một vết thương nhỏ trên cánh tay, ngài đừng quá lo lắng."
Sở Mộ ôm Tề Dư vào cửa, không nói một lời, vùi đầu về phía trước, Tề Dư biết hắn hiện tại tâm tình sa sút, yên tĩnh để Sở Mộ đem nàng đặt ở ghế tựa, nửa quỳ ở trước mặt nàng, xem xét vết thương trên cánh tay nàng.
Tề Dư thấy sắc mặt hắn nghiêm trọng, nói:
"Bị thương ngoài da, chỉ cần bôi thuốc rồi băng lại là khỏi thôi."
Sở Mộ cũng không để ý đến:
"Đừng động."
Nói xong tiếp tục giúp Tề Dư xử lý miệng vết thương, hắn tự mình giúp Tề Dư tẩy rửa miệng vết thương, tỉ mỉ băng bó, sau đó mới để Tề Dư đi thay quần áo.
Lúc Tề Dư thay đồ xong đi ra, Sở Mộ cô đơn ngồi ở mép giường, ánh mắt trống rỗng, không biết nhìn chỗ nào, nghe thấy tiếng bước chân Tề Dư mới lấy lại tinh thần, đứng dậy đi lại đỡ Tề Dư.
Một Sở Mộ như vậy, Tề Dư chưa từng thấy qua, Tề Dư nâng tay sờ vào má Sở Mộ, Sở Mộ ngẩng đầu nhìn nàng, bắt lấy tay nàng, nâng lên môi khẽ hôn hai cái, cười nói:
"Đừng như vậy với ta, đợi chút nữa ta không kiềm chế được."
Tề Dư tức giận rút tay về trèo lên giường, thấy Sở Mộ còn đứng ở nơi đó, Tề Dư hiếm khi mời hắn:
"Ngài hôm nay tâm tình không tốt, có phải muốn ngủ ở thư phòng không?"
Sở Mộ sửng sốt: "Nàng còn chưa ngủ, đã bắt đầu nằm mơ rồi sao?"
Nói như vậy xong, Sở Mộ nhanh chóng xử lý y phục rồi trèo lên giường.
Hắn vừa nằm xuống, Tề Dư liền chủ động vòng chặt thắt lưng hắn, tựa đầu gối lên khuỷu tay hắn, động tác này khiến Sở Mộ đứng hình, cúi đầu muốn nhìn xem biểu cảm của nàng, nhưng Tề Dư vùi đầu rất thấp, Sở Mộ căn bản không thể nhìn thấy biểu cảm của nàng, nhưng vành tai đỏ ửng kia đã chứng minh tất cả.
Sở Mộ xoay người đem nàng ôm vào trong ngực, thủ thỉ bên đôi tai ửng hồng kia: "Nàng dùng phương thức này để an ủi ta sao?"
Tề Dư mang giọng buồn bã, hỏi: "Vậy ngài có được an ủi không?"
Sở Mộ chỉ là thuận miệng vừa hỏi, cũng không nghĩ rằng Tề Dư sẽ thừa nhận, trong một khoảnh khắc, Sở Mộ muốn ngất đi.
Tề Dư không đợi câu trả lời, ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy biểu cảm si ngốc trên mặt Sở Mộ, bộ dạng khó tin, Tề Dư thấy thế, nhịn không được liền nở nụ cười, còn chưa cười được vài tiếng, trên người đã bị một ngọn núi đè xuống.
"Nàng có thể nghĩ về nó không?" Sở Mộ trên cao nhìn xuống, hỏi Tề Dư.
Tề Dư bị hắn hỏi, đột nhiên liền chột dạ, thân thể lặng lẽ trầm xuống, Sở Mộ nhanh tay lẹ mắt bế nàng lên một lần nữa, không cho nàng trốn tránh, đối mặt với vấn đề này. Muốn nói không khẩn trương là không có khả năng, Sở Mộ còn ở bên kia thúc giục:
"Nói chuyện đi. Nàng có nghĩ chuyện đó không?"
Tề Dư giơ hai cánh tay ôm lấy cổ Sở Mộ, nói:
"Thật dông dài."
Nói xong, chủ động hôn một cái trên môi hắn. Sự tiếp xúc ngắn ngủi này dường như truyền tinh thần cho Sở Mộ, dứt khoát hoàn hồn, nếu Tề Dư mong muốn như vậy, sẽ không 'Dông dài', cho Tề Dư biết tối hôm nay sẽ mệt mỏi như thế nào.
Hoa dâm bụt ấm áp, và đêm mùa xuân tràn ngập tình yêu.
Tề Dư cảm thấy toàn thân mình đau nhức như bị người ta đánh mạnh, mí mắt nặng như chì, cả người rất buồn ngủ.
Nhìn về phía bên kia, ai đó vẫn tràn đầy tinh thần, trái ngược hoàn toàn với trạng thái bất ổn của Tề Dư.
Sở Mộ đem Tề Dư ôm trong ngực, không chút mệt mỏi, không hiểu sao lại nghĩ chuyện hồi nhỏ.
"Ta hồi nhỏ liên tục không hiểu vì sao mẫu phi không thích ta. Nàng rõ ràng rất yêu tiểu hài tử, cho dù là hài tử của người khác, nàng đều rất yêu, nhưng lại lạnh nhạt với ta."
"Ta từ nhỏ đã bị đưa ra khỏi cung, khi đó ta liền biết rằng mình sẽ không bao giờ có thể làm hài lòng họ trong cả cuộc đời."
Tề Dư nghe Sở Mộ nói chuyện, hai mắt nhắm lại, bàn tay trắng nõn ở trong lòng hắn vỗ nhẹ hai cái xem như là an ủi, Sở Mộ hiếm khi thấy được bộ dáng này của nàng, nhịn không được cúi người hôn một cái, lại nói:
"Hoàng thúc đối xử với ta tốt lắm, quân ở Trung Châu đều biết đến thân phận của ta, bởi vì ta là hài tử của hoàng thúc, cho nên binh quyền Trung Châu bọn họ đều rất yên tâm giao đến tay ta, ta không thể phụ bọn họ."
"Hoàng huynh trước khi chết hạ chiếu thư để ta hồi kinh, lại lo lắng cho ta. Để ta cưới nàng, là muốn dùng Tề quốc công phủ để kiểm tra ta. Kỳ thực ta có thể không trở lại, ta trở về chỗ hắn, có nghĩa là sau này ta sẽ chặn tương lai của hắn, ta chỉ muốn nâng đỡ hắn. Tất cả mọi người đã cho ta là vì cái vị trí Nhiếp chính vương, cái loại bọc mũ hoàng đế Nhiếp chính vương này ta cũng không cần." Sở Mộ đem chuyện cũ nói với Tề Dư, Tề Dư xốc lại tinh thần hỏi:
"Vậy ngài vì sao muốn trở về?"
Vấn đề này coi như là Tề Dư trong lòng nghĩ không rõ, bởi vì nàng trước đây cũng giống như những người khác, cảm thấy Sở Mộ là người có dã tâm thật lớn, trở về hộ giá cần vương chính là bắt chước Tào Tháo, dưới lệnh thiên tử nhưng trên nhiều người, nhưng sau khi tiếp xúc mới biết được, Sở Mộ căn bản không có loại dã tâm này, nhiều người có dã tâm với tiểu hoàng đế, nhưng đều bởi vì thực lực hùng hậu của Sở Mộ đã khiến đối thủ chùn bước.
Nhưng Sở Mộ đã không có dã tâm, hắn vì sao phải muốn chịu chiếu mệnh trở về? Vấn đề này, Tề Dư cùng Tề Chấn Nam đã từng thầm kín thảo luận quá nhiều lần, nhưng vẫn không có kết quả.
"Trước khi trở về, mẫu phi từng đưa cho ta một phong thư. Đó là lần đầu tiên nàng viết thư cho ta, nàng muốn ta trở về."
Sở Mộ bình thản đem chuyện đã quấy nhiễu Tề Dư nhiều năm như vậy giải thích.
Đối với Cơ thị, Sở Mộ luôn khao khát, không có đứa trẻ nào trên thế gian này có thể dứt bỏ mẫu thân mình.
Tuy nhiên, những nỗ lực và hy vọng lặp đi lặp lại của Sở Mô dành cho Cơ thị chưa bao giờ được phản hồi và công nhận, hắn bây giờ đã không còn là thiếu niên, nhưng vết thương bị bỏ rơi sẽ theo hắn cả đời một đời.
"Tề Dư, nàng thông minh như vậy, nàng có thể nói với ta, kế tiếp ta nên làm như thế nào?"
Sở Mộ ôm chặt Tề Dư hỏi, chỉ là thuận miệng vừa hỏi, cũng không thật sự kỳ vọng Tề Dư cho hắn cái đáp án, chỉ là muốn cho Tề Dư biết một chút những rối rắm cùng nghi hoặc trong lòng hắn.
Tề Dư cọ xát trong vòng tay Sở Mộ:
"Về Trung Châu đi. Nơi này không có gì để ngài lưu luyến."
Thanh âm Tề Dư gằn từng tiếng chạm vào trái tim Sở Mộ, cho rằng chính mình nghe lầm, bỗng nhiên ngồi dậy, nhân tiện đem Tề Dư ngồi dậy, Sở Mộ hỏi:
"Nàng nói cái gì? Lặp lại lần nữa?"
Tề Dư buồn ngủ bị hắn kéo lên, cố gắng quay trở lại gối:
"Không nói cái gì, nhanh ngủ đi."
Sở Mộ lấy tay nâng đầu Tề Dư, nói một lời dỗ dành:
"Đừng ngủ, nàng vừa rồi nói muốn ta về Trung Châu? Vậy còn nàng? Nàng theo ta về sao?"
Tề Dư bị Sở Mộ làm phiền không thể ngủ lại được, hơi hơi mở hai mắt, liền trông thấy vẻ mặt sốt ruột của Sở Mộ, Tề Dư xoa gò má Sở Mộ, cười nói:
"Lấy chồng theo chồng, gả cẩu theo cẩu, gả cho ngài, tất nhiên là đi theo ngài."
Sở Mộ cho tới bây giờ mới biết câu nói 'Lấy chồng theo chồng gả cẩu theo cẩu', còn hơn vạn lời yêu thương.
Tề Dư nói xong, thực sự buồn ngủ và mệt mỏi, ngã xuống ngủ trên gối, Sở Mộ đau lòng ôm nàng vào lòng.
********************************
Trong phủ Quốc công.
Tề Chấn Nam nghiêm túc nhìn phu thê đến chào từ biệt, hỏi:
"Hai người nghĩ hay lắm, đi Trung Châu, nếu như muốn hồi triều, cũng chỉ có thể chính vương gia người dẫn quân đánh tiến vào."
Tề Chấn Nam nói thật, Sở Mộ trên tay binh quyền quá nặng, để hắn ở kinh thành, còn có thể hơi tăng áp lực, nếu để hắn về Trung Châu, tương lai cũng sẽ không có chiếu thư phong hắn làm Nhiếp chính vương, nếu là Sở Mộ muốn hồi triều, trừ phi hắn dẫn binh tấn công.
Sở Mộ và Tề Dư nhìn nhau, nhịn không được nở nụ cười, nói:
"Nhạc phụ đại nhân, nếu ta không trở về vì công việc, ngài có phải không chào đón tiểu tế mang Dư nhi về thăm ngài hay không?"
Tề Chấn Nam sửng sốt: "Ngươi nói cái gì? Tề quốc công phủ luôn mở cửa chào đón các người. Ta vừa nói như vậy, là nói chuyện trên triều đình, còn chuyện khác, các người có thể trở về lúc nào cũng được."
Sở Mộ có chút cảm động, kéo tay Tề Dư, quyết đoán đứng dậy, hành lễ cáo biệt:
"Đa tạ nhạc phụ đại nhân. Tiểu tế chắc chắn thường xuyên mang Dư nhi về thăm mọi người."
Tề Chấn Nam nhìn tiểu phu thê trước mặt, không khỏi nở nụ cười:
"Lần tới trở về, ta hi vọng hai người đừng mang hai tay trống trơn, hai người hiểu chứ."
Tề Dư không hiểu: "Cha, sao lại hai tay trống trơn?"
Mỗi khi nàng trở về, đều sẽ mang theo quà tặng. Tề Chấn Nam tức giận xuy nàng một tiếng, vẫn là Sở Mộ biết chuyện, chịu đựng cười nói:
"Dư nhi còn nhỏ, không hiểu chuyện. Nhưng tiểu tế là hiểu được, lần tới nhất định sẽ không hai tay trống trơn. Nhạc phụ đại nhân yên tâm."
Nói xong, hai người liền trao đổi ánh mắt, Sở Mộ mang theo Tề Dư ngồi trên xe ngựa hồi phủ.
Trong xe ngựa, Tề Dư hỏi Sở Mộ:
"Ngài và cha ta có ý gì?"
Sở Mộ cười nhưng không nói, Tề Dư sốt ruột, Sở Mộ mới để sát vào bên tai nàng nói, Tề Dư mới bừng tỉnh đại ngộ, hơi hơi đỏ mặt:
"Hừ, ai muốn cùng ngài sinh một chuỗi hài tử."
"Không có một chuỗi, dù sao cũng phải được hai ba đứa."
"..."
*************************
Trong ngự thư phòng, có tiếng ồn ào về sự ra đi của Nhiếp chính vương Sở Mộ muốn rời kinh về Trung Châu.
Có người cảm thấy Sở Mộ hồi kinh vì vị trí Nhiếp chính vương, vốn là vâng mệnh cho tiên đế, có chiếu thư làm chứng, mà ở vị trí Nhiếp chính vương vài năm nay, tất cả mọi người cho rằng Sở Mộ muốn giết tiểu hoàng đế để làm hoàng đế, mưu đồ gây rối, nhưng Sở Mộ không chỉ không hề động đến ngai vàng, thậm chí còn dẹp loạn, bình định, quét sạch triều cương, vẫn có thể xem là thần công. Sở Mộ viết rõ ràng trong thư từ chức của mình, hiện tại tân đế kế vị, triều cương ổn định, Nhiếp chính vương hắn đã giúp đỡ xong cho tân đế, hắn cũng không muốn tiếp tục ở kinh thành, mới về Trung Châu, hợp tình hợp lý.
Mà có người cảm thấy Sở Mộ trong tay binh quyền quá nặng, nếu là vội vàng để hắn về Trung Châu, nói không chừng chính là thả hổ về rừng, đến lúc đó tướng ở bên ngoài, căn bản không có cách nào khống chế, sẽ mang đến phiền hà cho quốc gia, cho nên một nhóm người này là kiệt lực ngăn cản Sở Mộ ra kinh, nói trừ phi Sở Mộ giao ra binh quyền Trung Châu, bằng không sẽ rất mạo hiểm khi để hắn đi.
Hai bên ầm ĩ túi bụi, Sở Sách ngồi ở trên long ỷ nghe càng đau đầu, hỏi Tề quốc công:
"Việc này, Tề quốc công thấy thế nào?"
Sở Sách giọng nói hạ xuống, lại có đại thần kháng nghị:
"Bệ hạ, Tề quốc công chính là nhạc phụ đại nhân của Túc vương điện hạ, việc này nghĩ đến không tiện ra mặt."
Sở Sách nén giận nói:
"Tôn đại nhân, trẫm chính là muốn hỏi một chút ý tứ của Tề quốc công, sao trong ngự thư phòng, chỉ Tôn đại nhân có thể mở miệng, những người khác liền không mở miệng được phải không? Vẫn là nói, ngươi cảm thấy trẫm là bù nhìn, không có năng lực tự mình chấp chính. Mặc dù Túc vương trả lại chính quyền, trẫm ở trước mặt các người đều không thể nói câu nào, phải không?"
Sở Sách khiến Tôn đại nhân thập phần sợ hãi, lúc này sắc mặt tái nhợt, quỳ xuống thỉnh tội:
"Hoàng thượng thứ tội, thần, thần không dám."
Từ khi Sở Sách kế vị tới nay, đều theo đường lối nhẹ nhàng, hắn sẽ lắng nghe ý kiến của quan thần hai bên rồi chọn ra ý kiến đúng nhất, một hoàng đế như vậy, cảm giác cũng không có gì mạnh hơn một tiểu hoàng đế, cho nên các lão thần luôn đối xử với Sở Sách như tiểu hoàng đế, lời nói này không chỉ có nói với Tôn đại nhân, đều cùng răn dạy các lão thần khác.
Sở Sách cũng không để ý Tôn đại nhân quỳ trên mặt đất, mà là tiếp tục hỏi Tề Chấn Nam:
"Tề quốc công, chuyện này người thấy thế nào? Người cảm thấy trẫm nên để Túc vương về Trung Châu không?"
Tề Chấn Nam chắp tay tiến lên hành lễ, không do dự, nói:
"Khởi bẩm hoàng thượng, lấy thần ý kiến, Túc vương điện hạ bây giờ đã không phải là Nhiếp chính vương, hoàn chính cho bệ hạ, hắn tiếp tục ở kinh thành cũng không có ý nghĩa gì, không bằng để hắn về Trung Châu, tiếp tục ở Trung Châu vì bệ hạ bảo vệ cho lãnh thổ."
Tề Chấn Nam vừa mới dứt lời, những người phản đối Sở Mộ ra kinh liền nhảy ra ngoài.
"Quốc công đại nhân sai rồi, Túc vương điện hạ tuy rằng hoàn chính cho bệ hạ, nhưng trên tay hắn còn có vũ khí hạng nặng, ba mươi vạn đại quân binh quyền Trung Châu, lời nói không xuôi tai, nếu Túc vương điện hạ ra kinh, không khác thả hổ về rừng, tương lai nếu Túc vương điện hạ có phản quốc, thử hỏi kinh thành trong ngoài, có ai có thể chống đỡ đại quân Trung Châu của hắn? Chẳng lẽ quốc công đại nhân có thể chống đỡ sao?"
Một trận phụ họa ở ngự thiện phòng vang lên. Sở Sách vừa muốn mở miệng ngăn lại, chợt nghe Tề Chấn Nam quyết đoán trả lời:
"Nếu thực sự có ngày đó, liền mời Lý đại nhân để Tề quốc công phủ ta cao thấp đưa quân đi trinh chiến."
Ngự thư phòng bởi vì một câu nghe rợn cả người của Tề Chấn Nam mà bỗng nhiên an tĩnh lại, đại gia ngươi xem ta, ta nhìn xem ngươi, tựa hồ cũng đều không hiểu Tề Chấn Nam câu nói này có ý tứ gì, Lý đại nhân nhíu mày phất tay áo nói:
"Hạ quan cùng quốc công nói nghiêm túc, quốc công tội gì cùng hạ quan nói chuyện không đâu."
"Ta nói cũng là nói nghiêm túc."
Tề Chấn Nam đi đến trước mặt Lý đại nhân, chính sắc nói:
"Mọi người đều biết Túc vương chính là con rể Tề quốc công phủ ta,sau khi hắn rời kinh, nếu tương lai đúng như Lý đại nhân sở phỏng đoán, Tề quốc công phủ ta đây sẽ đi tế cờ đầu tiên, không một câu oán hận."
Lý đại nhân bị Tề Chấn Nam khí thế bắt buộc, liên tiếp bại lui, chung quanh lúc trước còn cùng hắn đồng nhất, giờ phút này cũng không có thanh âm, nhưng lại không một người lên tiếng ủng hộ cho hắn, Lý đại nhân kiên trì cùng Tề Chấn Nam so đo:
"Tề quốc công, là, là muốn bảo lãnh cho Túc vương."
Tề Chấn Nam thoải mái gật đầu:
"Đúng vậy."
Trong ngự thư phòng các đại thần hai mặt nhìn nhau, tiếng tranh cãi lúc trước bởi vì Tề Chấn Nam tham gia mà tan thành mây khói, vốn có những người phản đối Sở Mộ về Trung Châu, nhưng bọn quan viên liền không đưa ra được lý do, nói là lo lắng Sở Mộ sau này tay cầm trọng binh mưu phản, nhưng hết thảy đều là lo lắng, đều không phải chuyện đã xảy ra, thật sự không có gì thuyết phục, hơn nữa Sở Mộ mấy năm nay ở trong triều, ương ngạnh là ương ngạnh, nhưng chung quy không có làm bất kỳ chuyện gì khác thường, tiên đế để hắn phụ tá Thái tử đăng cơ, hắn cũng quả thật làm được.
Bây giờ Tề Chấn Nam nói thẳng như vậy, những người kia hoàn toàn bị đàn áp. "Chư vị còn có cái gì muốn nói?"
Sở Sách cảm thấy bội phục Tề Chấn Nam, chỉ dùng một câu nói, liền có thể trực tiếp giải quyết vấn đề.
Hoàng đế rõ ràng là nghiêng về Túc vương, lại có Tề quốc công bảo lãnh, bây giờ mặc cho ai cũng ngăn không được bước chân Túc vương trở về.
"Chư vị đại nhân không còn lời nào để nói, vậy thì quyết định như vậy đi. Trẫm để khi Túc vương rời kinh, tiếp tục vì trẫm chấp chưởng binh quyền Trung Châu, bảo vệ Trung Châu an bình."
"Thần chờ tuân chỉ."
Một tháng sau. Phía trên bức tường thành cao chót vót, hai ánh mắt đưa tiễn đoàn xe đi xa. Sở Tiêu trên mặt mang theo thần sắc có bệnh, đứng sau lưng Sở Sách, nói: "Hoàng thượng thật sự không lo lắng?"
Sở Sách xa xa nhìn lại: "Có biểu tỷ ở đó, trẫm không lo lắng."
"Biểu tỷ... Tề Dư sao? Nàng thông minh cả đời, không ngờ rằng lại suy nghĩ như vậy. Nàng theo Sở Mộ đi Trung Châu, Sở Mộ là người lỗ mãng, nàng ở không được bao lâu, liền sẽ hối hận." Sở Tiêu nói.
Sở Sách không lập tức trả lời, mà là quay đầu nhìn vào mắt Sở Tiêu, sau một lúc lâu, mới hỏi Sở Tiêu:
"Tứ ca, huynh có biết biểu tỷ vì sao chọn tam ca, nhưng không có chọn huynh không?"
Sở Tiêu sửng sốt: "Bệ hạ biết vì sao?"
"Ha, trẫm biết." Sở Sách nói:
"Như huynh nói, biểu tỷ là người rất thông minh, chán ghét nhất đó là người lỗ mãng. Thấy tại sao nàng lại không chọn huynh, mà lại chọn tam ca. Ta cũng buồn bực thật lâu, không biết vì sao, nhưng là sau này ta quan sát một trận liền hiểu rõ, bởi vì tam ca đối nàng không hề giữ lại, có bảy phần, hận không thể cho nàng thập phần. Nếu như đổi lại là huynh, huynh để tay lên ngực tự hỏi có thể làm như tam ca sao?"
Sở Tiêu có chút không phục:
"Hắn cái gì không hề giữ lại, hắn bắt đầu nói yêu Tề Dư, căn bản chính là bởi vì..." Sở Tiêu nói một nửa, bỗng nhiên ngừng.
Ngay trong nháy mắt này, hắn tựa hồ suy nghĩ cẩn thận một sự tình. Lúc trước Sở Mộ yêu mến Tề Dư quả thật là vì trúng tình cổ, có thể sau khi hắn trúng tình cổ, biết rõ ràng cách giải độc, lại tình nguyện không giải độc, cũng không nguyện tổn thương Tề Dư nửa phần, để Tề Dư mạo hiểm.
Còn hắn thì sao? Vì để Sở Mộ nhanh chút tỉnh ngộ lại, trực tiếp cho người lấy máu Tề Dư.
Khi đó, hắn là vì để Sở Mộ nhanh giải độc, buông tha cho Tề Dư, vẫn là sợ hãi, nếu hắn không giải độc, đợi đến lúc Tề Dư yêu Sở Mộ, tiền mất tật mang, miệng hắn nói xong sẽ cho Tề Dư hạnh phúc, nhưng thực tế lại không ngần ngại đẩy Tề Dư ra.
Nói đến cùng, Tề Dư ở trong lòng hắn căn bản là không quan trọng như hắn nghĩ, hắn chỉ là không cam lòng thôi. Không cam lòng bị Sở Mộ cướp đi tất cả.
Việc này, hắn hiện tại mới nhìn rõ, nhưng Tề Dư nói vậy sớm cũng đã thấy rõ thôi, cho nên nàng mới lựa chọn Sở Mộ. Nguyên lai là như vậy.
Sở Sách nhìn Sở Tiêu trong ánh mắt lộ ra vẻ đã hiểu rõ, liền biết hắn đã hiểu được. Đoàn xe ngựa đã không nhìn rõ, Sở Sách sang sảng cười, quyết đoán xoay người, ôm lấy Sở Tiêu đi xuống trường thành.
"Tứ ca, bây giờ tam ca đã rời khỏi, chúng ta cuối cùng không có người đè ép, coi như là chuyện tốt, chúng ta đi uống rượu đi."
Nói xong, không đợi Sở Tiêu phản ứng, Sở Sách liền lôi kéo Sở Tiêu chui vào bên trong đám người rộn ràng nhốn nháo.
Đoàn xe dần dần tiến về phía mặt trời mọc.
Tề Dư vén cửa sổ xe lên, nhìn về hướng đám người càng ngày càng xa, trong lòng có chút cảm khái, lúc này đi không biết khi nào mới trở về.
Sở Mộ đi quanh cỗ xe, thoáng qua trước mặt nàng, nói:
"Luyến tiếc sao?"
Tề Dư gật đầu: "Có chút."
"Hối hận sao?"
Tề Dư tiếp tục gật đầu: "A, cũng có chút, không biết Trung Châu là cái dạng gì,sợ ở không quen."
"Nếu nàng ở không quen, ta liền mang nàng trở về."
Lời nói chân thành của Sở Mộ khiến Tề Dư trong lòng ấm áp, phu thê nhìn nhau cười, đi về phía mặt trời, từ nay về sau, mặc kệ chuyện gì xảy ra, phu thê đồng tâm, dắt tay nhau đi hết một đời.
Sở Mộ nhanh chóng đưa Tề Dư về phủ, cỗ kiệu vừa rơi xuống đất, Sở Mộ liền vén màn kiệu lên, ôm Tề Dư ra, Tề Dư cảm thấy có chút ngượng ngùng, nói:
"Chỉ là một vết thương nhỏ trên cánh tay, ngài đừng quá lo lắng."
Sở Mộ ôm Tề Dư vào cửa, không nói một lời, vùi đầu về phía trước, Tề Dư biết hắn hiện tại tâm tình sa sút, yên tĩnh để Sở Mộ đem nàng đặt ở ghế tựa, nửa quỳ ở trước mặt nàng, xem xét vết thương trên cánh tay nàng.
Tề Dư thấy sắc mặt hắn nghiêm trọng, nói:
"Bị thương ngoài da, chỉ cần bôi thuốc rồi băng lại là khỏi thôi."
Sở Mộ cũng không để ý đến:
"Đừng động."
Nói xong tiếp tục giúp Tề Dư xử lý miệng vết thương, hắn tự mình giúp Tề Dư tẩy rửa miệng vết thương, tỉ mỉ băng bó, sau đó mới để Tề Dư đi thay quần áo.
Lúc Tề Dư thay đồ xong đi ra, Sở Mộ cô đơn ngồi ở mép giường, ánh mắt trống rỗng, không biết nhìn chỗ nào, nghe thấy tiếng bước chân Tề Dư mới lấy lại tinh thần, đứng dậy đi lại đỡ Tề Dư.
Một Sở Mộ như vậy, Tề Dư chưa từng thấy qua, Tề Dư nâng tay sờ vào má Sở Mộ, Sở Mộ ngẩng đầu nhìn nàng, bắt lấy tay nàng, nâng lên môi khẽ hôn hai cái, cười nói:
"Đừng như vậy với ta, đợi chút nữa ta không kiềm chế được."
Tề Dư tức giận rút tay về trèo lên giường, thấy Sở Mộ còn đứng ở nơi đó, Tề Dư hiếm khi mời hắn:
"Ngài hôm nay tâm tình không tốt, có phải muốn ngủ ở thư phòng không?"
Sở Mộ sửng sốt: "Nàng còn chưa ngủ, đã bắt đầu nằm mơ rồi sao?"
Nói như vậy xong, Sở Mộ nhanh chóng xử lý y phục rồi trèo lên giường.
Hắn vừa nằm xuống, Tề Dư liền chủ động vòng chặt thắt lưng hắn, tựa đầu gối lên khuỷu tay hắn, động tác này khiến Sở Mộ đứng hình, cúi đầu muốn nhìn xem biểu cảm của nàng, nhưng Tề Dư vùi đầu rất thấp, Sở Mộ căn bản không thể nhìn thấy biểu cảm của nàng, nhưng vành tai đỏ ửng kia đã chứng minh tất cả.
Sở Mộ xoay người đem nàng ôm vào trong ngực, thủ thỉ bên đôi tai ửng hồng kia: "Nàng dùng phương thức này để an ủi ta sao?"
Tề Dư mang giọng buồn bã, hỏi: "Vậy ngài có được an ủi không?"
Sở Mộ chỉ là thuận miệng vừa hỏi, cũng không nghĩ rằng Tề Dư sẽ thừa nhận, trong một khoảnh khắc, Sở Mộ muốn ngất đi.
Tề Dư không đợi câu trả lời, ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy biểu cảm si ngốc trên mặt Sở Mộ, bộ dạng khó tin, Tề Dư thấy thế, nhịn không được liền nở nụ cười, còn chưa cười được vài tiếng, trên người đã bị một ngọn núi đè xuống.
"Nàng có thể nghĩ về nó không?" Sở Mộ trên cao nhìn xuống, hỏi Tề Dư.
Tề Dư bị hắn hỏi, đột nhiên liền chột dạ, thân thể lặng lẽ trầm xuống, Sở Mộ nhanh tay lẹ mắt bế nàng lên một lần nữa, không cho nàng trốn tránh, đối mặt với vấn đề này. Muốn nói không khẩn trương là không có khả năng, Sở Mộ còn ở bên kia thúc giục:
"Nói chuyện đi. Nàng có nghĩ chuyện đó không?"
Tề Dư giơ hai cánh tay ôm lấy cổ Sở Mộ, nói:
"Thật dông dài."
Nói xong, chủ động hôn một cái trên môi hắn. Sự tiếp xúc ngắn ngủi này dường như truyền tinh thần cho Sở Mộ, dứt khoát hoàn hồn, nếu Tề Dư mong muốn như vậy, sẽ không 'Dông dài', cho Tề Dư biết tối hôm nay sẽ mệt mỏi như thế nào.
Hoa dâm bụt ấm áp, và đêm mùa xuân tràn ngập tình yêu.
Tề Dư cảm thấy toàn thân mình đau nhức như bị người ta đánh mạnh, mí mắt nặng như chì, cả người rất buồn ngủ.
Nhìn về phía bên kia, ai đó vẫn tràn đầy tinh thần, trái ngược hoàn toàn với trạng thái bất ổn của Tề Dư.
Sở Mộ đem Tề Dư ôm trong ngực, không chút mệt mỏi, không hiểu sao lại nghĩ chuyện hồi nhỏ.
"Ta hồi nhỏ liên tục không hiểu vì sao mẫu phi không thích ta. Nàng rõ ràng rất yêu tiểu hài tử, cho dù là hài tử của người khác, nàng đều rất yêu, nhưng lại lạnh nhạt với ta."
"Ta từ nhỏ đã bị đưa ra khỏi cung, khi đó ta liền biết rằng mình sẽ không bao giờ có thể làm hài lòng họ trong cả cuộc đời."
Tề Dư nghe Sở Mộ nói chuyện, hai mắt nhắm lại, bàn tay trắng nõn ở trong lòng hắn vỗ nhẹ hai cái xem như là an ủi, Sở Mộ hiếm khi thấy được bộ dáng này của nàng, nhịn không được cúi người hôn một cái, lại nói:
"Hoàng thúc đối xử với ta tốt lắm, quân ở Trung Châu đều biết đến thân phận của ta, bởi vì ta là hài tử của hoàng thúc, cho nên binh quyền Trung Châu bọn họ đều rất yên tâm giao đến tay ta, ta không thể phụ bọn họ."
"Hoàng huynh trước khi chết hạ chiếu thư để ta hồi kinh, lại lo lắng cho ta. Để ta cưới nàng, là muốn dùng Tề quốc công phủ để kiểm tra ta. Kỳ thực ta có thể không trở lại, ta trở về chỗ hắn, có nghĩa là sau này ta sẽ chặn tương lai của hắn, ta chỉ muốn nâng đỡ hắn. Tất cả mọi người đã cho ta là vì cái vị trí Nhiếp chính vương, cái loại bọc mũ hoàng đế Nhiếp chính vương này ta cũng không cần." Sở Mộ đem chuyện cũ nói với Tề Dư, Tề Dư xốc lại tinh thần hỏi:
"Vậy ngài vì sao muốn trở về?"
Vấn đề này coi như là Tề Dư trong lòng nghĩ không rõ, bởi vì nàng trước đây cũng giống như những người khác, cảm thấy Sở Mộ là người có dã tâm thật lớn, trở về hộ giá cần vương chính là bắt chước Tào Tháo, dưới lệnh thiên tử nhưng trên nhiều người, nhưng sau khi tiếp xúc mới biết được, Sở Mộ căn bản không có loại dã tâm này, nhiều người có dã tâm với tiểu hoàng đế, nhưng đều bởi vì thực lực hùng hậu của Sở Mộ đã khiến đối thủ chùn bước.
Nhưng Sở Mộ đã không có dã tâm, hắn vì sao phải muốn chịu chiếu mệnh trở về? Vấn đề này, Tề Dư cùng Tề Chấn Nam đã từng thầm kín thảo luận quá nhiều lần, nhưng vẫn không có kết quả.
"Trước khi trở về, mẫu phi từng đưa cho ta một phong thư. Đó là lần đầu tiên nàng viết thư cho ta, nàng muốn ta trở về."
Sở Mộ bình thản đem chuyện đã quấy nhiễu Tề Dư nhiều năm như vậy giải thích.
Đối với Cơ thị, Sở Mộ luôn khao khát, không có đứa trẻ nào trên thế gian này có thể dứt bỏ mẫu thân mình.
Tuy nhiên, những nỗ lực và hy vọng lặp đi lặp lại của Sở Mô dành cho Cơ thị chưa bao giờ được phản hồi và công nhận, hắn bây giờ đã không còn là thiếu niên, nhưng vết thương bị bỏ rơi sẽ theo hắn cả đời một đời.
"Tề Dư, nàng thông minh như vậy, nàng có thể nói với ta, kế tiếp ta nên làm như thế nào?"
Sở Mộ ôm chặt Tề Dư hỏi, chỉ là thuận miệng vừa hỏi, cũng không thật sự kỳ vọng Tề Dư cho hắn cái đáp án, chỉ là muốn cho Tề Dư biết một chút những rối rắm cùng nghi hoặc trong lòng hắn.
Tề Dư cọ xát trong vòng tay Sở Mộ:
"Về Trung Châu đi. Nơi này không có gì để ngài lưu luyến."
Thanh âm Tề Dư gằn từng tiếng chạm vào trái tim Sở Mộ, cho rằng chính mình nghe lầm, bỗng nhiên ngồi dậy, nhân tiện đem Tề Dư ngồi dậy, Sở Mộ hỏi:
"Nàng nói cái gì? Lặp lại lần nữa?"
Tề Dư buồn ngủ bị hắn kéo lên, cố gắng quay trở lại gối:
"Không nói cái gì, nhanh ngủ đi."
Sở Mộ lấy tay nâng đầu Tề Dư, nói một lời dỗ dành:
"Đừng ngủ, nàng vừa rồi nói muốn ta về Trung Châu? Vậy còn nàng? Nàng theo ta về sao?"
Tề Dư bị Sở Mộ làm phiền không thể ngủ lại được, hơi hơi mở hai mắt, liền trông thấy vẻ mặt sốt ruột của Sở Mộ, Tề Dư xoa gò má Sở Mộ, cười nói:
"Lấy chồng theo chồng, gả cẩu theo cẩu, gả cho ngài, tất nhiên là đi theo ngài."
Sở Mộ cho tới bây giờ mới biết câu nói 'Lấy chồng theo chồng gả cẩu theo cẩu', còn hơn vạn lời yêu thương.
Tề Dư nói xong, thực sự buồn ngủ và mệt mỏi, ngã xuống ngủ trên gối, Sở Mộ đau lòng ôm nàng vào lòng.
********************************
Trong phủ Quốc công.
Tề Chấn Nam nghiêm túc nhìn phu thê đến chào từ biệt, hỏi:
"Hai người nghĩ hay lắm, đi Trung Châu, nếu như muốn hồi triều, cũng chỉ có thể chính vương gia người dẫn quân đánh tiến vào."
Tề Chấn Nam nói thật, Sở Mộ trên tay binh quyền quá nặng, để hắn ở kinh thành, còn có thể hơi tăng áp lực, nếu để hắn về Trung Châu, tương lai cũng sẽ không có chiếu thư phong hắn làm Nhiếp chính vương, nếu là Sở Mộ muốn hồi triều, trừ phi hắn dẫn binh tấn công.
Sở Mộ và Tề Dư nhìn nhau, nhịn không được nở nụ cười, nói:
"Nhạc phụ đại nhân, nếu ta không trở về vì công việc, ngài có phải không chào đón tiểu tế mang Dư nhi về thăm ngài hay không?"
Tề Chấn Nam sửng sốt: "Ngươi nói cái gì? Tề quốc công phủ luôn mở cửa chào đón các người. Ta vừa nói như vậy, là nói chuyện trên triều đình, còn chuyện khác, các người có thể trở về lúc nào cũng được."
Sở Mộ có chút cảm động, kéo tay Tề Dư, quyết đoán đứng dậy, hành lễ cáo biệt:
"Đa tạ nhạc phụ đại nhân. Tiểu tế chắc chắn thường xuyên mang Dư nhi về thăm mọi người."
Tề Chấn Nam nhìn tiểu phu thê trước mặt, không khỏi nở nụ cười:
"Lần tới trở về, ta hi vọng hai người đừng mang hai tay trống trơn, hai người hiểu chứ."
Tề Dư không hiểu: "Cha, sao lại hai tay trống trơn?"
Mỗi khi nàng trở về, đều sẽ mang theo quà tặng. Tề Chấn Nam tức giận xuy nàng một tiếng, vẫn là Sở Mộ biết chuyện, chịu đựng cười nói:
"Dư nhi còn nhỏ, không hiểu chuyện. Nhưng tiểu tế là hiểu được, lần tới nhất định sẽ không hai tay trống trơn. Nhạc phụ đại nhân yên tâm."
Nói xong, hai người liền trao đổi ánh mắt, Sở Mộ mang theo Tề Dư ngồi trên xe ngựa hồi phủ.
Trong xe ngựa, Tề Dư hỏi Sở Mộ:
"Ngài và cha ta có ý gì?"
Sở Mộ cười nhưng không nói, Tề Dư sốt ruột, Sở Mộ mới để sát vào bên tai nàng nói, Tề Dư mới bừng tỉnh đại ngộ, hơi hơi đỏ mặt:
"Hừ, ai muốn cùng ngài sinh một chuỗi hài tử."
"Không có một chuỗi, dù sao cũng phải được hai ba đứa."
"..."
*************************
Trong ngự thư phòng, có tiếng ồn ào về sự ra đi của Nhiếp chính vương Sở Mộ muốn rời kinh về Trung Châu.
Có người cảm thấy Sở Mộ hồi kinh vì vị trí Nhiếp chính vương, vốn là vâng mệnh cho tiên đế, có chiếu thư làm chứng, mà ở vị trí Nhiếp chính vương vài năm nay, tất cả mọi người cho rằng Sở Mộ muốn giết tiểu hoàng đế để làm hoàng đế, mưu đồ gây rối, nhưng Sở Mộ không chỉ không hề động đến ngai vàng, thậm chí còn dẹp loạn, bình định, quét sạch triều cương, vẫn có thể xem là thần công. Sở Mộ viết rõ ràng trong thư từ chức của mình, hiện tại tân đế kế vị, triều cương ổn định, Nhiếp chính vương hắn đã giúp đỡ xong cho tân đế, hắn cũng không muốn tiếp tục ở kinh thành, mới về Trung Châu, hợp tình hợp lý.
Mà có người cảm thấy Sở Mộ trong tay binh quyền quá nặng, nếu là vội vàng để hắn về Trung Châu, nói không chừng chính là thả hổ về rừng, đến lúc đó tướng ở bên ngoài, căn bản không có cách nào khống chế, sẽ mang đến phiền hà cho quốc gia, cho nên một nhóm người này là kiệt lực ngăn cản Sở Mộ ra kinh, nói trừ phi Sở Mộ giao ra binh quyền Trung Châu, bằng không sẽ rất mạo hiểm khi để hắn đi.
Hai bên ầm ĩ túi bụi, Sở Sách ngồi ở trên long ỷ nghe càng đau đầu, hỏi Tề quốc công:
"Việc này, Tề quốc công thấy thế nào?"
Sở Sách giọng nói hạ xuống, lại có đại thần kháng nghị:
"Bệ hạ, Tề quốc công chính là nhạc phụ đại nhân của Túc vương điện hạ, việc này nghĩ đến không tiện ra mặt."
Sở Sách nén giận nói:
"Tôn đại nhân, trẫm chính là muốn hỏi một chút ý tứ của Tề quốc công, sao trong ngự thư phòng, chỉ Tôn đại nhân có thể mở miệng, những người khác liền không mở miệng được phải không? Vẫn là nói, ngươi cảm thấy trẫm là bù nhìn, không có năng lực tự mình chấp chính. Mặc dù Túc vương trả lại chính quyền, trẫm ở trước mặt các người đều không thể nói câu nào, phải không?"
Sở Sách khiến Tôn đại nhân thập phần sợ hãi, lúc này sắc mặt tái nhợt, quỳ xuống thỉnh tội:
"Hoàng thượng thứ tội, thần, thần không dám."
Từ khi Sở Sách kế vị tới nay, đều theo đường lối nhẹ nhàng, hắn sẽ lắng nghe ý kiến của quan thần hai bên rồi chọn ra ý kiến đúng nhất, một hoàng đế như vậy, cảm giác cũng không có gì mạnh hơn một tiểu hoàng đế, cho nên các lão thần luôn đối xử với Sở Sách như tiểu hoàng đế, lời nói này không chỉ có nói với Tôn đại nhân, đều cùng răn dạy các lão thần khác.
Sở Sách cũng không để ý Tôn đại nhân quỳ trên mặt đất, mà là tiếp tục hỏi Tề Chấn Nam:
"Tề quốc công, chuyện này người thấy thế nào? Người cảm thấy trẫm nên để Túc vương về Trung Châu không?"
Tề Chấn Nam chắp tay tiến lên hành lễ, không do dự, nói:
"Khởi bẩm hoàng thượng, lấy thần ý kiến, Túc vương điện hạ bây giờ đã không phải là Nhiếp chính vương, hoàn chính cho bệ hạ, hắn tiếp tục ở kinh thành cũng không có ý nghĩa gì, không bằng để hắn về Trung Châu, tiếp tục ở Trung Châu vì bệ hạ bảo vệ cho lãnh thổ."
Tề Chấn Nam vừa mới dứt lời, những người phản đối Sở Mộ ra kinh liền nhảy ra ngoài.
"Quốc công đại nhân sai rồi, Túc vương điện hạ tuy rằng hoàn chính cho bệ hạ, nhưng trên tay hắn còn có vũ khí hạng nặng, ba mươi vạn đại quân binh quyền Trung Châu, lời nói không xuôi tai, nếu Túc vương điện hạ ra kinh, không khác thả hổ về rừng, tương lai nếu Túc vương điện hạ có phản quốc, thử hỏi kinh thành trong ngoài, có ai có thể chống đỡ đại quân Trung Châu của hắn? Chẳng lẽ quốc công đại nhân có thể chống đỡ sao?"
Một trận phụ họa ở ngự thiện phòng vang lên. Sở Sách vừa muốn mở miệng ngăn lại, chợt nghe Tề Chấn Nam quyết đoán trả lời:
"Nếu thực sự có ngày đó, liền mời Lý đại nhân để Tề quốc công phủ ta cao thấp đưa quân đi trinh chiến."
Ngự thư phòng bởi vì một câu nghe rợn cả người của Tề Chấn Nam mà bỗng nhiên an tĩnh lại, đại gia ngươi xem ta, ta nhìn xem ngươi, tựa hồ cũng đều không hiểu Tề Chấn Nam câu nói này có ý tứ gì, Lý đại nhân nhíu mày phất tay áo nói:
"Hạ quan cùng quốc công nói nghiêm túc, quốc công tội gì cùng hạ quan nói chuyện không đâu."
"Ta nói cũng là nói nghiêm túc."
Tề Chấn Nam đi đến trước mặt Lý đại nhân, chính sắc nói:
"Mọi người đều biết Túc vương chính là con rể Tề quốc công phủ ta,sau khi hắn rời kinh, nếu tương lai đúng như Lý đại nhân sở phỏng đoán, Tề quốc công phủ ta đây sẽ đi tế cờ đầu tiên, không một câu oán hận."
Lý đại nhân bị Tề Chấn Nam khí thế bắt buộc, liên tiếp bại lui, chung quanh lúc trước còn cùng hắn đồng nhất, giờ phút này cũng không có thanh âm, nhưng lại không một người lên tiếng ủng hộ cho hắn, Lý đại nhân kiên trì cùng Tề Chấn Nam so đo:
"Tề quốc công, là, là muốn bảo lãnh cho Túc vương."
Tề Chấn Nam thoải mái gật đầu:
"Đúng vậy."
Trong ngự thư phòng các đại thần hai mặt nhìn nhau, tiếng tranh cãi lúc trước bởi vì Tề Chấn Nam tham gia mà tan thành mây khói, vốn có những người phản đối Sở Mộ về Trung Châu, nhưng bọn quan viên liền không đưa ra được lý do, nói là lo lắng Sở Mộ sau này tay cầm trọng binh mưu phản, nhưng hết thảy đều là lo lắng, đều không phải chuyện đã xảy ra, thật sự không có gì thuyết phục, hơn nữa Sở Mộ mấy năm nay ở trong triều, ương ngạnh là ương ngạnh, nhưng chung quy không có làm bất kỳ chuyện gì khác thường, tiên đế để hắn phụ tá Thái tử đăng cơ, hắn cũng quả thật làm được.
Bây giờ Tề Chấn Nam nói thẳng như vậy, những người kia hoàn toàn bị đàn áp. "Chư vị còn có cái gì muốn nói?"
Sở Sách cảm thấy bội phục Tề Chấn Nam, chỉ dùng một câu nói, liền có thể trực tiếp giải quyết vấn đề.
Hoàng đế rõ ràng là nghiêng về Túc vương, lại có Tề quốc công bảo lãnh, bây giờ mặc cho ai cũng ngăn không được bước chân Túc vương trở về.
"Chư vị đại nhân không còn lời nào để nói, vậy thì quyết định như vậy đi. Trẫm để khi Túc vương rời kinh, tiếp tục vì trẫm chấp chưởng binh quyền Trung Châu, bảo vệ Trung Châu an bình."
"Thần chờ tuân chỉ."
Một tháng sau. Phía trên bức tường thành cao chót vót, hai ánh mắt đưa tiễn đoàn xe đi xa. Sở Tiêu trên mặt mang theo thần sắc có bệnh, đứng sau lưng Sở Sách, nói: "Hoàng thượng thật sự không lo lắng?"
Sở Sách xa xa nhìn lại: "Có biểu tỷ ở đó, trẫm không lo lắng."
"Biểu tỷ... Tề Dư sao? Nàng thông minh cả đời, không ngờ rằng lại suy nghĩ như vậy. Nàng theo Sở Mộ đi Trung Châu, Sở Mộ là người lỗ mãng, nàng ở không được bao lâu, liền sẽ hối hận." Sở Tiêu nói.
Sở Sách không lập tức trả lời, mà là quay đầu nhìn vào mắt Sở Tiêu, sau một lúc lâu, mới hỏi Sở Tiêu:
"Tứ ca, huynh có biết biểu tỷ vì sao chọn tam ca, nhưng không có chọn huynh không?"
Sở Tiêu sửng sốt: "Bệ hạ biết vì sao?"
"Ha, trẫm biết." Sở Sách nói:
"Như huynh nói, biểu tỷ là người rất thông minh, chán ghét nhất đó là người lỗ mãng. Thấy tại sao nàng lại không chọn huynh, mà lại chọn tam ca. Ta cũng buồn bực thật lâu, không biết vì sao, nhưng là sau này ta quan sát một trận liền hiểu rõ, bởi vì tam ca đối nàng không hề giữ lại, có bảy phần, hận không thể cho nàng thập phần. Nếu như đổi lại là huynh, huynh để tay lên ngực tự hỏi có thể làm như tam ca sao?"
Sở Tiêu có chút không phục:
"Hắn cái gì không hề giữ lại, hắn bắt đầu nói yêu Tề Dư, căn bản chính là bởi vì..." Sở Tiêu nói một nửa, bỗng nhiên ngừng.
Ngay trong nháy mắt này, hắn tựa hồ suy nghĩ cẩn thận một sự tình. Lúc trước Sở Mộ yêu mến Tề Dư quả thật là vì trúng tình cổ, có thể sau khi hắn trúng tình cổ, biết rõ ràng cách giải độc, lại tình nguyện không giải độc, cũng không nguyện tổn thương Tề Dư nửa phần, để Tề Dư mạo hiểm.
Còn hắn thì sao? Vì để Sở Mộ nhanh chút tỉnh ngộ lại, trực tiếp cho người lấy máu Tề Dư.
Khi đó, hắn là vì để Sở Mộ nhanh giải độc, buông tha cho Tề Dư, vẫn là sợ hãi, nếu hắn không giải độc, đợi đến lúc Tề Dư yêu Sở Mộ, tiền mất tật mang, miệng hắn nói xong sẽ cho Tề Dư hạnh phúc, nhưng thực tế lại không ngần ngại đẩy Tề Dư ra.
Nói đến cùng, Tề Dư ở trong lòng hắn căn bản là không quan trọng như hắn nghĩ, hắn chỉ là không cam lòng thôi. Không cam lòng bị Sở Mộ cướp đi tất cả.
Việc này, hắn hiện tại mới nhìn rõ, nhưng Tề Dư nói vậy sớm cũng đã thấy rõ thôi, cho nên nàng mới lựa chọn Sở Mộ. Nguyên lai là như vậy.
Sở Sách nhìn Sở Tiêu trong ánh mắt lộ ra vẻ đã hiểu rõ, liền biết hắn đã hiểu được. Đoàn xe ngựa đã không nhìn rõ, Sở Sách sang sảng cười, quyết đoán xoay người, ôm lấy Sở Tiêu đi xuống trường thành.
"Tứ ca, bây giờ tam ca đã rời khỏi, chúng ta cuối cùng không có người đè ép, coi như là chuyện tốt, chúng ta đi uống rượu đi."
Nói xong, không đợi Sở Tiêu phản ứng, Sở Sách liền lôi kéo Sở Tiêu chui vào bên trong đám người rộn ràng nhốn nháo.
Đoàn xe dần dần tiến về phía mặt trời mọc.
Tề Dư vén cửa sổ xe lên, nhìn về hướng đám người càng ngày càng xa, trong lòng có chút cảm khái, lúc này đi không biết khi nào mới trở về.
Sở Mộ đi quanh cỗ xe, thoáng qua trước mặt nàng, nói:
"Luyến tiếc sao?"
Tề Dư gật đầu: "Có chút."
"Hối hận sao?"
Tề Dư tiếp tục gật đầu: "A, cũng có chút, không biết Trung Châu là cái dạng gì,sợ ở không quen."
"Nếu nàng ở không quen, ta liền mang nàng trở về."
Lời nói chân thành của Sở Mộ khiến Tề Dư trong lòng ấm áp, phu thê nhìn nhau cười, đi về phía mặt trời, từ nay về sau, mặc kệ chuyện gì xảy ra, phu thê đồng tâm, dắt tay nhau đi hết một đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.