Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính
Chương 59: Cộng thêm
Biệt Hàn
12/07/2021
Tề Diệp có mảnh khảnh gầy gò như thế nào thì cũng là một nam sinh cao một mét tám mấy.
Cậu có bàn tay dài và bàn chân dài, cũng có chút trọng lượng.
Ôm lấy như vậy nếu không phải Đường Lê phản ứng nhanh chóng xuất thủ chống đỡ phía sau, có lẽ cô thật đúng là sẽ bị đối phương áp đảo trên sô pha.
Đường Lê nhất thời không kịp phản ứng lại, cô chống người ngồi dậy, nhưng đối phương vẫn không buông tay.
Mặt chôn ở cổ cô còn chưa tính, thỉnh thoảng còn rên rỉ một hai tiếng, giống như uống rượu rất khó chịu.
"Tề Diệp? Cậu vẫn còn tỉnh táo chứ? "
Cô kéo đầu của cậu ra khỏi vai của mình và sau đó vươn ba ngón tay của mình hướng tới trước mặt cậu ta.
"Còn nhận ra đây là bao nhiêu không?"
Má thiếu niên đỏ bừng, hô hấp cũng nóng.
Tóc trước trán vỡ vụn, mơ hồ có thể nhìn thấy đôi mắt sáng như sao phía sau.
Vừa rồi còn chỉ nằm sấp trên người Đường Lê chưa có phản ứng gì, sau khi nghe được thanh âm của cô thì lông mi khẽ động.
Cậu híp mắt lại, chậm lại một lát, đưa tay nắm lấy tay Đường Lê.
"Cậu đừng lắc lư, làm cho mắt ta hoa."
"..."
Đường Lê trầm mặc nhìn chằm chằm cậu, thấy cậu mơ mơ màng màng, không biết lại lẩm bẩm vài câu sau đó thở dài.
"Xem ra là say thật rồi..."
"Cmn, còn nói cái gì ta không thể uống rượu, kết quả mình còn không bằng ta, còn phải cướp tới."
Khương Tuyết Nhi cũng không nghĩ tới chỉ là một ly bia mà thôi, nàng ngạc nhiên nhìn chén trên bàn, lại nhìn thoáng qua Tề Diệp.
Bình thường cô một mình có thể thổi một tá, thật sự bị Tề Diệp rót một ly làm cho khiếp sợ.
"Đây cũng là quá khoa trương đi, lúc này mới bắt đầu, sao lại say?"
Nhổ nước bọt, chuyện này trách nhiệm thuộc về cô, nhìn bộ dáng lung lay lay động của Tề Diệp, trong lòng cô vẫn có chút băn khoăn.
"Xin lỗi Đường Lê, em không nghĩ tới tửu lượng cậu ấy kém như vậy."
"...... Ai nghĩ đến đâu? "
Đường Lê thở dài, cúi đầu đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt thiếu niên.
Thấy Tề Diệp chỉ có lông mi động cũng không có phản ứng gì, hình như đã hôn mê trôi qua, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao bây giờ.
Vừa rồi Sở Bắc Thần đang gọi bài hát bên kia.
Lúc này chọn xong một bài liền nhìn thấy thiếu niên ôm cổ Đường Lê không buông tay.
"Dm, làm éo gì mà động tay động chân thế?"
Sở Bắc Thần đi lên trực tiếp hung hăng kéo Tề Diệp ra, còn chưa kịp chất vấn vài câu.
Phát hiện đối phương giống như không có xương cốt, nghiêng đầu ngã xuống sô pha phía sau.
...... Say rượu à?
Lúc này mới vào bao lâu liền say rượu?
"Khỉ thật, cậu ta uống bao nhiêu? Sao lại uống thành ra thế này?"
"Chỉ một ly bia."
Khương Tuyết Nhi cầm ly rỗng xuống, rượu bên trong dọc theo vách cốc chảy xuống vài giọt.
Cô có chút buồn bực, vốn rượu này cô cầm cho Đường Lê, kết quả ai ngờ nửa đường mọc ra một Trình Giảo Kim tới.
Hơn nữa còn là một Trình Giảo Kim có tửu lượng kém như vậy.
Sở Bắc Thần nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn thiếu niên hai má đỏ bừng, ngay cả cơ cổ cũng đỏ bừng.
Đôi mắt của cậu cấm đoán, và đã ngủ thiếp đi.
"Được rồi, trước tiên để cho cậu ấy ngủ, chờ sau khi cậu ta tỉnh lại nếu là khó chịu thì nói thêm sau."
Thiếu niên vừa nói vừa đỡ Tề Diệp nâng lên vị trí trống ở một góc, sau khi an bài xong cậu mới nói.
"Đường Lê, cậu có muốn đi qua hát 1 bài không? Dù sao thật vất vả mới ra ngoài chơi một lần, nên thế nào thì thế ấy, đừng câu nệ. "
Đường Lê mỗi lần đến KTV cũng không gọi bài hát, bình thường chỉ chăm chú đánh bài với người khác.
"Vẫn là quên đi,ngũ âm tôi không đầy đủ."
"Các ngươi hát đi, tôi đi tìm lão cẩu bọn họ."
Nghe Đường Lê không hát nữa, Sở Bắc Thần cũng không có hứng thú. Cậu thuận tay ném cho Khương Tuyết Nhi.
"Tôi cũng không hát nữa, đi thôi, chúng ta chơi bài đi."
"Không phải, các cậu đừng bỏ lại tôi mà..."
Khương Tuyết Nhi còn chưa nói xong, nhìn hai người Đường Lê và Sở Bắc Thần đi thẳng về phía bọn nam sinh.
Đường Lê thì thôi, Sở Bắc Thần cũng vậy, từ lúc trước đến bây giờ vẫn không liếc mắt mà xem qua cô.
Mặc dù cô không thích loại người như Sở Bắc Thần, nhưng cô vẫn có chút nghẹn khuất khi cậu không để ý đến cô như vậy.
Khương Tuyết Nhi cắn môi đỏ, quay đầu lại với tiểu tỷ muội nhà mình mà phẫn nộ hỏi.
"Tôi có thực sự trông tồi tệ như vậy không? Không có giống một người con gái?"
Cô gái đang uống nước trái cây sau khi nghe cô nói điều này, suýt nữa mắc nghẹn.
"Đương nhiên không phải, Tuyết Nhi cậu tự tin một chút, cậu chính là hoa khôi của trường nữ chúng ta. Không chỉ là trường học của chúng ta, trong toàn bộ Nam Thành giáo hoa bình chọn, giá trị nhan sắc của cậu cũng là số một số hai."
Cô là một trong những hoa khôi trường học đẹp nhất ở Nam Thành, đó là những hoa khôi trường học của các trường trung học khác nhau.
Trong một hai năm này, đứng thứ hai không phải là Trần Điềm Điềm của nhất trung Nam Thành, mà chính là Khương Tuyết Nhi của trường nữ sinh.
Nếu Khương Tuyết Nhi nếu xấu xí, vậy các cô đều không có nhân dạng, nói thế cho nó vuông!!!
"Vậy tại sao họ lại bơ tôi? Loại con trai thẳng thép như Đường Lê thì cũng thôi đi. Đến Sở Bắc Thần cũng thế, vậy là chuyện gì xảy ra, tôi không có mị lực như vậy sao?"
Cô ấy vốn là một cái túi khóc nhỏ, ngày thường cũng mít ướt. Nhớ tới thời gian năm nhất nhiều lần bị Đường Lê từ chối gặp mặt, hôm nay thật vất vả mới lấy dũng khí muốn thử lại.
Kết quả từ đầu đến cuối người ta ngay cả một ánh mắt tích cực cũng không cho. Khương Tuyết Nhi càng nghĩ càng khó chịu, hốc mắt đỏ cũng phải tức giận khóc.
"Không phải không phải, đang êm đẹp cậu khóc cái gì vậy? Cũng không phải là lần đầu tiên bị cự tuyệt..."
"Ô ô ô chính là bởi vì vẫn bị cự tuyệt mới nghẹn khó chịu, tôi muốn xả giận! Sớm biết cậu ấy vẫn là một miếng gỗ như vậy không có chút tiến bộ, tôi, tôi không đến mức nhục nhã như vậy! "
"Bài poker có gì hay chứ, có tôi vui vẻ hơn không? Khuôn mặt tuyệt vời của tôi vẫn còn đây, cậu ta không thử sao biết tôi kém hơn so với chơi bài chứ"
"..."
Lời Khương Tuyết Nhi nói ra đều kinh người, may mà bên này đều là nữ sinh, bằng không nếu có nam sinh nghe được thì không khỏi cảm thấy kinh hãi.
"Được rồi, bao nhiêu người ở đây cậu còn khóc được nữa. Lúc trước tôi hỏi cậu có muốn tới đây không, chính cậu nói nhất định phải tới, nói cái gì không cam lòng. Hiện tại thì thế nào? Người này có đôi khi vẫn là đến nhận mệnh có phải hay không? "
Nữ sinh kia vừa nói vừa cầm khăn giấy lau nước mắt cho Khương Tuyết Nhi, giọng điệu cũng nhẹ nhàng.
"Hơn nữa cậu ngẫm lại, Đường Lê ở nhất trung Nam Thành, nơi đó có ai? Trần Điềm Điềm á, Trần Điềm Điềm đẹp như vậy, hơn nữa cậu không phải nói cô ấy cũng thích Lê sao? Loại gần rơm lâu như cô ấy cũng không bén, cậu bị cự tuyệt không phải cũng không có gì sao?
"Ô ô ô ô đó mới không phải, đó là cô ta sợ hãi, thổ lộ cũng không dám, đương nhiên sẽ không bị cự tuyệt."
Nữ sinh nghe đến đây dừng một chút, tầm mắt nhìn thoáng qua đống nam sinh bên kia.
Thấy không có gì chú ý, lúc này mới hạ thấp thanh âm nói với Khương Tuyết Nhi.
"Tuyết nhi a, tôi cảm thấy những bài đăng sau khi cậu bị vứt bỏ không phải là tin đồn vô căn cứ."
"Cậu không thấy sao? Chỉ có cậu ấy mặc áo sơ mi màu vàng, uống hộ 1 ly thì thôi đi, còn ngã lên người Đường Lê. Mấu chốt là cậu ta như thế nhưng còn chần chừ chưa đẩy ra, còn ôm trấn an thật lâu. "
Khương Tuyết Nhi ngây ngẩn cả người, nước mắt mông lung ngẩng đầu nhìn lại.
"Cái gì, ý cậu là sao? Cậu đang nghi ngờ... Nhưng vừa rồi người đó nói, cậu ta nói cậu ấy cùng Đường Lê chỉ là bạn bè bình thường. "
"Đồng tính luyến ái không nhiều, nhưng thành phố phía nam rất cởi mở, không có gì phải chối. Hơn nữa, tôi là người có tình cảm với Đường Lê, cậu ấy càng nên tuyên thệ chủ quyền, không cần phải nói dối. "
"Nha đầu ngốc, nói hay không với có phải hay không chính là hai chuyện khác nhau."
Nữ sinh có đôi khi trực giác này nhạy bén nhất, cô từ lúc vừa rồi đã chú ý Tề Diệp.
Cũng không phải cố ý, chủ yếu là bởi vì hắn sinh ra quá đẹp, muốn người không chú ý cũng khó.
Bản thân Tề Diệp có thể cũng không biết, lúc Khương Tuyết Nhi đi tới, vẻ mặt cậu lạnh đến mức nào.
Không hẳn là thù địch, nhưng cảnh giác chiếm nhiều hơn.
Giống như ác long che chở bảo vật, sợ có người tới cướp đoạt. Đặc biệt thận trọng.
"Cậu còn nhớ chuyện lúc trước cậu kể với tôi không, cậu nói năm nhất cậu cố ý mặc sườn xám màu đỏ đến cổng trường Đường Lê chặn cậu ta. Cậu ấy không những không có cảm giác, ngược lại còn đẩy cậu ra."
Chuyện này Khương Tuyết Nhi mỗi khi nhớ tới liền ủy khuất, Đường Lê không chỉ đẩy ra, còn chạy.
Cô gái da thịt mềm mại, cô lập tức ngã xuống đất, 2 bên đầu gối bị xước hết da.
"Cậu nhào vào trong ngực đều có thái độ kia, người nọ nếu là thẳng nam. Không lập tức đẩy ra thì thôi, còn gào ôm một hồi lâu đâu."
Khương Tuyết Nhi càng ủy khuất, nàng bĩu môi, hốc mắt đỏ lên muốn khóc.
"Dừng lại dừng lại, khóc lóc có bây giờ có ích lợi gì? Chuyện ngày hôm nay cậu nên nhớ kỹ, Đường Lê không thích cậu, không có khả năng, cậu sớm nên yêu chính bản thân mình, hiểu không? "
Cô buồn bực gật gật đầu như vậy, tầm mắt lại không tự giác rơi xuống trên người Tề Diệp đang ngủ trong góc kia.
Lúc trước chỉ là một cái nhìn thoáng qua liền thấy kinh diễm, cũng chưa nhìn kỹ.
Lúc này Khương Tuyết Nhi mới chân chính nhìn rõ diện mạo Tề Diệp, lông mi vừa dài vừa dày, môi cũng đỏ, mặt mày tinh xảo giống như bức tranh phụ.
"..."
Khương Tuyết Nhi, ngươi thua cũng không oan.
Đường Lê bên kia đã thua liên tiếp ba ván, trải nghiệm chơi game cực kỳ tồi tệ.
Cô phiền não nắm tóc, nghĩ tới đi qua đây rót một ly nước trái cây để uống, không nghĩ nhìn thấy Khương Tuyết Nhi không biết từ khi nào đến gần ngồi xổm trước mặt Tề Diệp.
Đường Lê nhíu nhíu mày, đi tới trầm giọng hỏi.
"Cậu đang làm gì vậy?"
"Xem bộ dạng cậu ấy thế nào, sao bộ dạng lại đẹp như vậy...?! Sao anh lại ở đây? "
"Cmn, còn có thể tới đây như thế nào, thắng không được nên tới đây đi."
Đường Lê vừa nói vừa rót một ly nước trái cây, thoáng nhìn thấy bộ dáng hốc mắt Khương Tuyết Nhi đỏ bừng, động tác trên tay cô dừng lại.
"Cô khóc?"
"...... Không, chỉ là cát bay vào mắt em. "
Cũng không phải đang ở bên ngoài, cát từ đâu bay vào trong căn phòng này?
Đường Lê chỉ nghĩ trong lòng như vậy, cũng không chọc thủng cái cớ vụng về của thiếu nữ.
"Cô có muốn uống nước trái cây không? Hay 1 ly bia nhé? "
Khương Tuyết Nhi nhìn ngón tay trắng nõn thon dài của thiếu niên, nó cứ như vậy nhẹ nhàng đặt lên bề mặt ly thủy tinh, ngay cả đầu ngón tay cũng nổi lên màu hồng nhạt nhạt, vui mắt không nói nên lời.
Chỉ là người trước mắt có làm vui mắt thế nào cũng không phải của mình.
Nghĩ đến đây mũi thiếu nữ lại có chút chua xót, cô hít sâu một hơi, đè nén tâm tình buồn bức trong lòng rồi mở miệng.
"Quán bar."
Đường Lê vén mí mắt xuống, thấy cô chỉ là hốc mắt có chút đỏ cũng không có dấu hiệu khóc.
Trong lòng cô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Bình bia ở vị trí bên kia gần Tề Diệp, Đường Lê cầm ly, hơi đứng dậy đưa tay là có thể đến được.
Tuy nhiên, cô vừa đặt cốc xuống, nhặt chai và chuẩn bị đổ bia vào đó.
Kết quả không biết là bởi vì tiếng cốc chạm vào bàn làm việc hay là cái gì, thiếu niên nằm ở góc ngủ gập mắt khẽ động, chậm rãi mở mắt ra.
Tề Diệp ngủ một lát đầu óc tỉnh táo một chút, ngước mắt nhìn về phía thanh âm truyền đến.
Nhìn thấy Đường Lê cầm một cái bình rượu muốn rót vào ly, đôi mắt anh trầm xuống, đứng dậy nắm lấy cổ tay cô không để cho cô động.
"Không được."
"Không được uống rượu."
"...... Tôi không uống."
Thấy bộ dáng không chút thay đổi của Tề Diệp, hoàn toàn không tin lời cô nói. Cô thở dài, hướng Khương Tuyết Nhi mà nâng nâng cằm.
"Chính là cô ấy nói muốn uống, muốn tôi rót cho một ly. Không tin cậu cứ hỏi"
Tầm mắt Tề Diệp không có từ trên người Đường Lê dời đi chút nào, ánh mắt kia nóng rực, con ngươi cũng sáng lên kỳ quái.
Tay nắm lấy cổ tay cô cũng nóng bỏng, nổi lên màu đỏ.
Cũng không biết cậu nghe được cô vừa rồi đang nói cái gì không, vẫn không có phản ứng gì
Một lúc lâu sau, lông mi câu giật giật, đôi môi mỏng khẽ động.
"Cũng không cho phép."
Cô không thể uống cũng thôi, như thế nào Khương Tuyết Nhi cũng không thể uống?
Không chỉ có Đường Lê, Khương Tuyết Nhi ở bên kia cũng có chút mơ hồ.
Đường Lê không hiểu rõ logic của đối phương.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu, dừng một chút, cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi một câu.
"...... Tại sao? "
"Bởi vì cô ấy say rượu sẽ đngã lên người cậu."
"Cho nên không cho phép."
Đường Lê còn chưa mở miệng trả lời cái gì, ngược lại Khương Tuyết Nhi vừa rồi còn đỏ hốc mắt ủy khuất lập tức bị chọc giận.
Cô vỗ nhẹ vào bàn, lấy một chai bia từ bàn và đổ ừng ực vào miệng.
"Mẹ nó khinh thường ai vậy? Nghĩ rằng ai cũng giống như cậu?'
''Lão nương ta ngàn chén không ngã!''
"......"
"......"
Cậu có bàn tay dài và bàn chân dài, cũng có chút trọng lượng.
Ôm lấy như vậy nếu không phải Đường Lê phản ứng nhanh chóng xuất thủ chống đỡ phía sau, có lẽ cô thật đúng là sẽ bị đối phương áp đảo trên sô pha.
Đường Lê nhất thời không kịp phản ứng lại, cô chống người ngồi dậy, nhưng đối phương vẫn không buông tay.
Mặt chôn ở cổ cô còn chưa tính, thỉnh thoảng còn rên rỉ một hai tiếng, giống như uống rượu rất khó chịu.
"Tề Diệp? Cậu vẫn còn tỉnh táo chứ? "
Cô kéo đầu của cậu ra khỏi vai của mình và sau đó vươn ba ngón tay của mình hướng tới trước mặt cậu ta.
"Còn nhận ra đây là bao nhiêu không?"
Má thiếu niên đỏ bừng, hô hấp cũng nóng.
Tóc trước trán vỡ vụn, mơ hồ có thể nhìn thấy đôi mắt sáng như sao phía sau.
Vừa rồi còn chỉ nằm sấp trên người Đường Lê chưa có phản ứng gì, sau khi nghe được thanh âm của cô thì lông mi khẽ động.
Cậu híp mắt lại, chậm lại một lát, đưa tay nắm lấy tay Đường Lê.
"Cậu đừng lắc lư, làm cho mắt ta hoa."
"..."
Đường Lê trầm mặc nhìn chằm chằm cậu, thấy cậu mơ mơ màng màng, không biết lại lẩm bẩm vài câu sau đó thở dài.
"Xem ra là say thật rồi..."
"Cmn, còn nói cái gì ta không thể uống rượu, kết quả mình còn không bằng ta, còn phải cướp tới."
Khương Tuyết Nhi cũng không nghĩ tới chỉ là một ly bia mà thôi, nàng ngạc nhiên nhìn chén trên bàn, lại nhìn thoáng qua Tề Diệp.
Bình thường cô một mình có thể thổi một tá, thật sự bị Tề Diệp rót một ly làm cho khiếp sợ.
"Đây cũng là quá khoa trương đi, lúc này mới bắt đầu, sao lại say?"
Nhổ nước bọt, chuyện này trách nhiệm thuộc về cô, nhìn bộ dáng lung lay lay động của Tề Diệp, trong lòng cô vẫn có chút băn khoăn.
"Xin lỗi Đường Lê, em không nghĩ tới tửu lượng cậu ấy kém như vậy."
"...... Ai nghĩ đến đâu? "
Đường Lê thở dài, cúi đầu đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt thiếu niên.
Thấy Tề Diệp chỉ có lông mi động cũng không có phản ứng gì, hình như đã hôn mê trôi qua, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao bây giờ.
Vừa rồi Sở Bắc Thần đang gọi bài hát bên kia.
Lúc này chọn xong một bài liền nhìn thấy thiếu niên ôm cổ Đường Lê không buông tay.
"Dm, làm éo gì mà động tay động chân thế?"
Sở Bắc Thần đi lên trực tiếp hung hăng kéo Tề Diệp ra, còn chưa kịp chất vấn vài câu.
Phát hiện đối phương giống như không có xương cốt, nghiêng đầu ngã xuống sô pha phía sau.
...... Say rượu à?
Lúc này mới vào bao lâu liền say rượu?
"Khỉ thật, cậu ta uống bao nhiêu? Sao lại uống thành ra thế này?"
"Chỉ một ly bia."
Khương Tuyết Nhi cầm ly rỗng xuống, rượu bên trong dọc theo vách cốc chảy xuống vài giọt.
Cô có chút buồn bực, vốn rượu này cô cầm cho Đường Lê, kết quả ai ngờ nửa đường mọc ra một Trình Giảo Kim tới.
Hơn nữa còn là một Trình Giảo Kim có tửu lượng kém như vậy.
Sở Bắc Thần nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn thiếu niên hai má đỏ bừng, ngay cả cơ cổ cũng đỏ bừng.
Đôi mắt của cậu cấm đoán, và đã ngủ thiếp đi.
"Được rồi, trước tiên để cho cậu ấy ngủ, chờ sau khi cậu ta tỉnh lại nếu là khó chịu thì nói thêm sau."
Thiếu niên vừa nói vừa đỡ Tề Diệp nâng lên vị trí trống ở một góc, sau khi an bài xong cậu mới nói.
"Đường Lê, cậu có muốn đi qua hát 1 bài không? Dù sao thật vất vả mới ra ngoài chơi một lần, nên thế nào thì thế ấy, đừng câu nệ. "
Đường Lê mỗi lần đến KTV cũng không gọi bài hát, bình thường chỉ chăm chú đánh bài với người khác.
"Vẫn là quên đi,ngũ âm tôi không đầy đủ."
"Các ngươi hát đi, tôi đi tìm lão cẩu bọn họ."
Nghe Đường Lê không hát nữa, Sở Bắc Thần cũng không có hứng thú. Cậu thuận tay ném cho Khương Tuyết Nhi.
"Tôi cũng không hát nữa, đi thôi, chúng ta chơi bài đi."
"Không phải, các cậu đừng bỏ lại tôi mà..."
Khương Tuyết Nhi còn chưa nói xong, nhìn hai người Đường Lê và Sở Bắc Thần đi thẳng về phía bọn nam sinh.
Đường Lê thì thôi, Sở Bắc Thần cũng vậy, từ lúc trước đến bây giờ vẫn không liếc mắt mà xem qua cô.
Mặc dù cô không thích loại người như Sở Bắc Thần, nhưng cô vẫn có chút nghẹn khuất khi cậu không để ý đến cô như vậy.
Khương Tuyết Nhi cắn môi đỏ, quay đầu lại với tiểu tỷ muội nhà mình mà phẫn nộ hỏi.
"Tôi có thực sự trông tồi tệ như vậy không? Không có giống một người con gái?"
Cô gái đang uống nước trái cây sau khi nghe cô nói điều này, suýt nữa mắc nghẹn.
"Đương nhiên không phải, Tuyết Nhi cậu tự tin một chút, cậu chính là hoa khôi của trường nữ chúng ta. Không chỉ là trường học của chúng ta, trong toàn bộ Nam Thành giáo hoa bình chọn, giá trị nhan sắc của cậu cũng là số một số hai."
Cô là một trong những hoa khôi trường học đẹp nhất ở Nam Thành, đó là những hoa khôi trường học của các trường trung học khác nhau.
Trong một hai năm này, đứng thứ hai không phải là Trần Điềm Điềm của nhất trung Nam Thành, mà chính là Khương Tuyết Nhi của trường nữ sinh.
Nếu Khương Tuyết Nhi nếu xấu xí, vậy các cô đều không có nhân dạng, nói thế cho nó vuông!!!
"Vậy tại sao họ lại bơ tôi? Loại con trai thẳng thép như Đường Lê thì cũng thôi đi. Đến Sở Bắc Thần cũng thế, vậy là chuyện gì xảy ra, tôi không có mị lực như vậy sao?"
Cô ấy vốn là một cái túi khóc nhỏ, ngày thường cũng mít ướt. Nhớ tới thời gian năm nhất nhiều lần bị Đường Lê từ chối gặp mặt, hôm nay thật vất vả mới lấy dũng khí muốn thử lại.
Kết quả từ đầu đến cuối người ta ngay cả một ánh mắt tích cực cũng không cho. Khương Tuyết Nhi càng nghĩ càng khó chịu, hốc mắt đỏ cũng phải tức giận khóc.
"Không phải không phải, đang êm đẹp cậu khóc cái gì vậy? Cũng không phải là lần đầu tiên bị cự tuyệt..."
"Ô ô ô chính là bởi vì vẫn bị cự tuyệt mới nghẹn khó chịu, tôi muốn xả giận! Sớm biết cậu ấy vẫn là một miếng gỗ như vậy không có chút tiến bộ, tôi, tôi không đến mức nhục nhã như vậy! "
"Bài poker có gì hay chứ, có tôi vui vẻ hơn không? Khuôn mặt tuyệt vời của tôi vẫn còn đây, cậu ta không thử sao biết tôi kém hơn so với chơi bài chứ"
"..."
Lời Khương Tuyết Nhi nói ra đều kinh người, may mà bên này đều là nữ sinh, bằng không nếu có nam sinh nghe được thì không khỏi cảm thấy kinh hãi.
"Được rồi, bao nhiêu người ở đây cậu còn khóc được nữa. Lúc trước tôi hỏi cậu có muốn tới đây không, chính cậu nói nhất định phải tới, nói cái gì không cam lòng. Hiện tại thì thế nào? Người này có đôi khi vẫn là đến nhận mệnh có phải hay không? "
Nữ sinh kia vừa nói vừa cầm khăn giấy lau nước mắt cho Khương Tuyết Nhi, giọng điệu cũng nhẹ nhàng.
"Hơn nữa cậu ngẫm lại, Đường Lê ở nhất trung Nam Thành, nơi đó có ai? Trần Điềm Điềm á, Trần Điềm Điềm đẹp như vậy, hơn nữa cậu không phải nói cô ấy cũng thích Lê sao? Loại gần rơm lâu như cô ấy cũng không bén, cậu bị cự tuyệt không phải cũng không có gì sao?
"Ô ô ô ô đó mới không phải, đó là cô ta sợ hãi, thổ lộ cũng không dám, đương nhiên sẽ không bị cự tuyệt."
Nữ sinh nghe đến đây dừng một chút, tầm mắt nhìn thoáng qua đống nam sinh bên kia.
Thấy không có gì chú ý, lúc này mới hạ thấp thanh âm nói với Khương Tuyết Nhi.
"Tuyết nhi a, tôi cảm thấy những bài đăng sau khi cậu bị vứt bỏ không phải là tin đồn vô căn cứ."
"Cậu không thấy sao? Chỉ có cậu ấy mặc áo sơ mi màu vàng, uống hộ 1 ly thì thôi đi, còn ngã lên người Đường Lê. Mấu chốt là cậu ta như thế nhưng còn chần chừ chưa đẩy ra, còn ôm trấn an thật lâu. "
Khương Tuyết Nhi ngây ngẩn cả người, nước mắt mông lung ngẩng đầu nhìn lại.
"Cái gì, ý cậu là sao? Cậu đang nghi ngờ... Nhưng vừa rồi người đó nói, cậu ta nói cậu ấy cùng Đường Lê chỉ là bạn bè bình thường. "
"Đồng tính luyến ái không nhiều, nhưng thành phố phía nam rất cởi mở, không có gì phải chối. Hơn nữa, tôi là người có tình cảm với Đường Lê, cậu ấy càng nên tuyên thệ chủ quyền, không cần phải nói dối. "
"Nha đầu ngốc, nói hay không với có phải hay không chính là hai chuyện khác nhau."
Nữ sinh có đôi khi trực giác này nhạy bén nhất, cô từ lúc vừa rồi đã chú ý Tề Diệp.
Cũng không phải cố ý, chủ yếu là bởi vì hắn sinh ra quá đẹp, muốn người không chú ý cũng khó.
Bản thân Tề Diệp có thể cũng không biết, lúc Khương Tuyết Nhi đi tới, vẻ mặt cậu lạnh đến mức nào.
Không hẳn là thù địch, nhưng cảnh giác chiếm nhiều hơn.
Giống như ác long che chở bảo vật, sợ có người tới cướp đoạt. Đặc biệt thận trọng.
"Cậu còn nhớ chuyện lúc trước cậu kể với tôi không, cậu nói năm nhất cậu cố ý mặc sườn xám màu đỏ đến cổng trường Đường Lê chặn cậu ta. Cậu ấy không những không có cảm giác, ngược lại còn đẩy cậu ra."
Chuyện này Khương Tuyết Nhi mỗi khi nhớ tới liền ủy khuất, Đường Lê không chỉ đẩy ra, còn chạy.
Cô gái da thịt mềm mại, cô lập tức ngã xuống đất, 2 bên đầu gối bị xước hết da.
"Cậu nhào vào trong ngực đều có thái độ kia, người nọ nếu là thẳng nam. Không lập tức đẩy ra thì thôi, còn gào ôm một hồi lâu đâu."
Khương Tuyết Nhi càng ủy khuất, nàng bĩu môi, hốc mắt đỏ lên muốn khóc.
"Dừng lại dừng lại, khóc lóc có bây giờ có ích lợi gì? Chuyện ngày hôm nay cậu nên nhớ kỹ, Đường Lê không thích cậu, không có khả năng, cậu sớm nên yêu chính bản thân mình, hiểu không? "
Cô buồn bực gật gật đầu như vậy, tầm mắt lại không tự giác rơi xuống trên người Tề Diệp đang ngủ trong góc kia.
Lúc trước chỉ là một cái nhìn thoáng qua liền thấy kinh diễm, cũng chưa nhìn kỹ.
Lúc này Khương Tuyết Nhi mới chân chính nhìn rõ diện mạo Tề Diệp, lông mi vừa dài vừa dày, môi cũng đỏ, mặt mày tinh xảo giống như bức tranh phụ.
"..."
Khương Tuyết Nhi, ngươi thua cũng không oan.
Đường Lê bên kia đã thua liên tiếp ba ván, trải nghiệm chơi game cực kỳ tồi tệ.
Cô phiền não nắm tóc, nghĩ tới đi qua đây rót một ly nước trái cây để uống, không nghĩ nhìn thấy Khương Tuyết Nhi không biết từ khi nào đến gần ngồi xổm trước mặt Tề Diệp.
Đường Lê nhíu nhíu mày, đi tới trầm giọng hỏi.
"Cậu đang làm gì vậy?"
"Xem bộ dạng cậu ấy thế nào, sao bộ dạng lại đẹp như vậy...?! Sao anh lại ở đây? "
"Cmn, còn có thể tới đây như thế nào, thắng không được nên tới đây đi."
Đường Lê vừa nói vừa rót một ly nước trái cây, thoáng nhìn thấy bộ dáng hốc mắt Khương Tuyết Nhi đỏ bừng, động tác trên tay cô dừng lại.
"Cô khóc?"
"...... Không, chỉ là cát bay vào mắt em. "
Cũng không phải đang ở bên ngoài, cát từ đâu bay vào trong căn phòng này?
Đường Lê chỉ nghĩ trong lòng như vậy, cũng không chọc thủng cái cớ vụng về của thiếu nữ.
"Cô có muốn uống nước trái cây không? Hay 1 ly bia nhé? "
Khương Tuyết Nhi nhìn ngón tay trắng nõn thon dài của thiếu niên, nó cứ như vậy nhẹ nhàng đặt lên bề mặt ly thủy tinh, ngay cả đầu ngón tay cũng nổi lên màu hồng nhạt nhạt, vui mắt không nói nên lời.
Chỉ là người trước mắt có làm vui mắt thế nào cũng không phải của mình.
Nghĩ đến đây mũi thiếu nữ lại có chút chua xót, cô hít sâu một hơi, đè nén tâm tình buồn bức trong lòng rồi mở miệng.
"Quán bar."
Đường Lê vén mí mắt xuống, thấy cô chỉ là hốc mắt có chút đỏ cũng không có dấu hiệu khóc.
Trong lòng cô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Bình bia ở vị trí bên kia gần Tề Diệp, Đường Lê cầm ly, hơi đứng dậy đưa tay là có thể đến được.
Tuy nhiên, cô vừa đặt cốc xuống, nhặt chai và chuẩn bị đổ bia vào đó.
Kết quả không biết là bởi vì tiếng cốc chạm vào bàn làm việc hay là cái gì, thiếu niên nằm ở góc ngủ gập mắt khẽ động, chậm rãi mở mắt ra.
Tề Diệp ngủ một lát đầu óc tỉnh táo một chút, ngước mắt nhìn về phía thanh âm truyền đến.
Nhìn thấy Đường Lê cầm một cái bình rượu muốn rót vào ly, đôi mắt anh trầm xuống, đứng dậy nắm lấy cổ tay cô không để cho cô động.
"Không được."
"Không được uống rượu."
"...... Tôi không uống."
Thấy bộ dáng không chút thay đổi của Tề Diệp, hoàn toàn không tin lời cô nói. Cô thở dài, hướng Khương Tuyết Nhi mà nâng nâng cằm.
"Chính là cô ấy nói muốn uống, muốn tôi rót cho một ly. Không tin cậu cứ hỏi"
Tầm mắt Tề Diệp không có từ trên người Đường Lê dời đi chút nào, ánh mắt kia nóng rực, con ngươi cũng sáng lên kỳ quái.
Tay nắm lấy cổ tay cô cũng nóng bỏng, nổi lên màu đỏ.
Cũng không biết cậu nghe được cô vừa rồi đang nói cái gì không, vẫn không có phản ứng gì
Một lúc lâu sau, lông mi câu giật giật, đôi môi mỏng khẽ động.
"Cũng không cho phép."
Cô không thể uống cũng thôi, như thế nào Khương Tuyết Nhi cũng không thể uống?
Không chỉ có Đường Lê, Khương Tuyết Nhi ở bên kia cũng có chút mơ hồ.
Đường Lê không hiểu rõ logic của đối phương.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu, dừng một chút, cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi một câu.
"...... Tại sao? "
"Bởi vì cô ấy say rượu sẽ đngã lên người cậu."
"Cho nên không cho phép."
Đường Lê còn chưa mở miệng trả lời cái gì, ngược lại Khương Tuyết Nhi vừa rồi còn đỏ hốc mắt ủy khuất lập tức bị chọc giận.
Cô vỗ nhẹ vào bàn, lấy một chai bia từ bàn và đổ ừng ực vào miệng.
"Mẹ nó khinh thường ai vậy? Nghĩ rằng ai cũng giống như cậu?'
''Lão nương ta ngàn chén không ngã!''
"......"
"......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.