Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính

Chương 20: Đánh cược

Biệt Hàn

04/02/2021

Tề Diệp bị chọc cho khóc không bao lâu, cậu nhóc ở bên cạnh dường như cũng bị ảnh hưởng.

Nhìn thấy mắt anh trai nhà mình đỏ hoe, bắt đầu méo miệng oa một tiếng khóc theo.

Trong lúc nhất thời một lớn một nhỏ bị chọc cho khóc.

Đường Lê có chút nhức đầu.

“Oa oa oa, anh nói dối! Anh, anh rõ ràng đã hứa với em nhẹ một chút, anh gạt người! Anh xấu! Anh là người xấu! Đồ bại hoại!”

Tề Minh siết chặt quả đấm nhỏ của mình đập vào người Đường Lê để trút giận cho anh trai mình.

Nhưng chút sức lực này đánh Đường Lê còn không được tính là nhột.

“Được rồi, được rồi, tôi khốn nạn, tôi bại hoại, được chưa. Anh em mấy người làm bằng nước sao? Khóc mãi rồi vẫn còn khóc được.”

Đường Lê vừa dứt lời, từ ghế sô pha bên kia vèo một cái gối bay tới.

Cô tránh sang một bên, không bị đập trúng đầu.

“Không phải chứ Tề Diệp, cái bệnh một lời không hợp liền động thủ của cậu có thể sửa một chút được không? Nói thế nào tôi cũng coi như hảo tâm bôi thuốc cho cậu, vừa rồi cắn tôi thì thôi đi, bây giờ sao lại ném đồ vào người …”

“Cút! Cút ngay!”

Cô chưa kịp nói hết lời thì đã thấy cậu nghiến răng đem đống gối còn lại trêи ghế sô pha ném tới.

Lúc Đường Lê nhẹ nhàng trốn tránh, cô thấy người bên kia đỡ lấy thân mình với lấy chai rượu thuốc trêи bàn trà.

Cô chớp mắt một cái rồi nhanh chóng đứng dậy đi về phía cửa.

“Chậc chậc, được rồi … nam nhân tốt không cùng nam nhân đánh nhau, tôi không so đo với cậu.”

Đường Lê vừa nói chuyện vừa mở cửa bước nhanh ra ngoài, Tề Minh chưa kịp phản ứng đã nghe “rầm” một cái.

Tiếng đóng cửa vang lên.

Tề Diệp cắn môi dưới, thân thể cũng phát run, xem ra tức giận không nhẹ.

Màu đỏ nơi đuôi mắt còn chưa nhạt đi, trong mắt còn đọng lại hơi nước.

Cậu nhìn chằm chằm vị trí ngoài cửa sổ, nhìn bóng dáng Đường Lê dần dần khuất xa trong tầm mắt, lúc này mới đặt rượu thuốc trong tay xuống.

Khi cái bình và mặt bàn tiếp xúc không tránh khỏi tiếng ồn.

Căn phòng vốn đã yên tĩnh, bây giờ tĩnh mịch lạ thường.

Đứa nhỏ hít hít mũi, cẩn thận liếc qua mắt cá chân của Tề Diệp.

Máu bầm đã tiêu tán nhiều, không còn quá sưng chỉ là làn da vốn trắng nõn lại lưu lại vết đỏ.

Đó là dấu tay của Đường Lê.

Không nói đến Tề Diệp vốn là thân kiều thịt quý, thể chất cực dễ để lại dấu vết, nhưng dù là người bình thường thì khi bị sức mạnh của Đường Lê vừa rồi tàn phá như vậy cũng phải để lại rất nhiều vết tích.

Không chỉ vị trí mắt cá chân, mà bắp chân chỗ ống quần hướng lên một chút cũng thế.

“Anh trai, còn đau không? Em, em thổi cho anh sẽ không đau…”

Tề Diệp hít sâu một hơi, đưa tay lau khóe mắt ướt át.

Cậu lắc đầu, mặc dù giọng nói khàn khàn nhưng ngữ khí lại nhẹ nhàng.

“Không có việc gì, đã tốt hơn nhiều.”

Tề Minh vẫn không tin tưởng lắm, nghiêng người thổi thổi.

Thiếu niên cụp mắt nhìn cái đầu nhỏ, sau khi bình tĩnh lại mới nhớ ra chuyện gì đó.

“Đô Đô, tại sao vừa rồi em lại mở cửa cho cậu ta?”

Đô Đô là nhũ danh của Tề Minh, ngày thường chỉ có Tần Uyển và Tề Diệp mới gọi cậu bé như vậy.

Cậu nhóc cúi đầu ra sức thổi, cố gắng giảm bớt đau đớn cho anh trai mình.

Nghe thấy câu hỏi đột ngột của đối phương, bé ngơ ngác ngẩng đầu, một lúc lâu cũng chưa có phản ứng.

“Anh ơi, anh đang nói về anh Đường Lê à?”

Tề Diệp khẽ gật đầu, đôi mắt lấp lóe.

“Em không phải chán ghét cậu ta sao? Tại sao còn mở cửa?”

“Em, em không ghét anh Đường Lê. Em chỉ là có chút sợ anh ấy… Nhưng thật ra, anh Đường Lê không phải người xấu, chỉ là có chút hung dữ thôi.”

Bởi vì Đường Lê bảo cậu nhóc đừng nói với Tề Diệp chuyện mình cho sô cô la, cho nên cậu nhóc có chút ấp úng.

Nhưng mà Tề Diệp quá hiểu rõ em trai nhà mình. Bệnh hay quên lớn, không mang thù.

Chỉ cần người ta cho một chút ngọt ngào, đối xử với nhóc con hơi tốt một chút thì sẽ luôn nhớ kỹ, vừa thành thật lại đơn thuần.

Đứa trẻ như vậy là dễ dụ nhất, là loại bị bán không biết chừng sẽ còn giúp người đếm tiền.

Lại thêm Đường Lê chọc cậu nhóc khóc hai lần, có thể để Tề Minh thay đổi thái độ nhanh như vậy, rõ ràng là đối phương đã cho bé con cái gì ngon ngọt rồi.

Tề Diệp quá thông minh, nhìn biểu hiện mập mờ của bé con lại liên tưởng đến vẻ chột dạ trốn tránh lúc đưa sô cô la cho cậu.

Cậu dừng lại trêи viên sô cô la trêи mặt bàn.

“Sô cô la này là Đường Lê cho?”

Cậu bé vô thức gật đầu, kịp phản ứng lại thì cuống quít lắc đầu.

“… Tề Minh, anh hỏi em lần cuối. Thứ này rốt cuộc là Đường Lê đưa cho em hay là cô giáo cho em?”

Đôi mắt Tề Diệp nặng trĩu, trêи mặt không có ý cười, hiếm thấy trước mặt bé con lãnh đạm như vậy.

“Em không muốn trả lời cũng không sao. Anh nhớ tuần sau trường mẫu giáo có họp phụ huynh, đến lúc đó anh đi hỏi cô giáo là được.”

Tề Minh nghe được lời hù dọa, thần sắc cực kì bối rối.

“Còn không nói thật sao? Còn nhớ câu chuyện Pinocchio anh trai kể không? Trẻ con nói dối thì mũi sẽ dài ra, mũi dài ra rồi về sau sẽ không có bạn học nào chơi với em đâu.”

“Không, không muốn! Em không muốn mũi dài!”

Tề Minh cái mũi hồng hồng, trông vừa uất ức vừa đáng thương. Cậu nhóc đấu tranh hồi lâu, cuối cùng dưới khuôn mặt ngày càng đen của Tề Diệp rầu rĩ mở miệng.

“… Là anh Đường Lê cho em.”

“Vậy thì tại sao em lại nói dối là cô giáo cho?”

“Em, em cũng không muốn, là anh Đường Lê không cho em nói với anh. Nếu để cho anh trai biết là anh ấy cho, anh trai nhất định, nhất định…”



Thiếu niên nhíu nhíu mày, lạnh giọng hỏi.

“Nhất định cái gì?”

“Anh ấy nói anh trai nhất định cũng sẽ quấn lấy anh đòi kẹo, anh ấy nói, anh ấy không muốn cho anh trai, còn nói em tốt nhất nên ăn trước mặt anh, để anh thèm chết.”

Tề Diệp nghe xong tức đến bật cười.

“Thèm chết anh? Đến cùng thì em là con nít ba tuổi hay cậu ta là con nít ba tuổi, còn nói năng ngây thơ như vậy?”

“… Anh à, em bốn tuổi, không phải con nít ba tuổi.”

“Em còn dám nói lại sao? Anh còn chưa nói em đó. Em mới gặp hắn mấy ngày vậy mà học được thói nói láo?”

Trong mắt Tề Diệp, người khác tặng cho Tề Minh sô cô la hay gì đó có thể là người ta có lòng tốt, nhưng nếu đổi thành Đường Lê, thì tuyệt đối không có chuyện như vậy.

Cô làm vậy hơn phân nửa là mang theo tâm tư trêu chọc.

Chẳng khác gì ngày thường trêu mèo ghẹo chó, lúc vui thì ném cho cục xương, lúc không vui thì nhìn cũng không thèm nhìn, thậm chí còn khiêu khích, ác liệt đến cực điểm.

Cái này không thể trách Tề Diệp ác ý phỏng đoán.

Vào ngày đầu tiên chuyển đến đại viện, Đường Lê đã mang sô cô la ra giễu cợt Tề Minh. Còn làm cho cậu nhóc khóc.

Nghĩ đến đây, cảm xúc vừa bị kìm nén một chút trong lòng của Tề Diệp lại dâng lên.

Cậu mím chặt môi mỏng, nhìn bình rượu thuốc trêи bàn trà càng cảm thấy hết sức chướng mắt.

“Em nghe cho rõ đây, lần này em nói dối anh có thể không nói cho mẹ. Nhưng sau này em không được lấy đồ của cậu ta nữa, cho dù cậu ta có cho em thứ ngon hơn sô cô la này gấp trăm lần thì em cũng không được nhận.”

“Bởi vì cậu ta không phải thực sự thích em, cảm thấy em đáng yêu mà cho em sôcôla. Cậu ta chỉ là muốn trêu đùa em thôi. Đô Đô, em có hiểu ý anh không?”

Tề Diệp biết ở tuổi Tề Minh yêu thích đồ ngọt nhất, gia cảnh không tốt, cũng rất hiểu chuyện chưa từng chủ động đòi hỏi Tần Uyển đồ ngọt.

Chính vì vậy, những viên sô cô la mà Đường Lê đưa cho bé con đều vô cùng có lực hấp dẫn.

Cậu nhóc không kìm lòng được, Tề Diệp cũng không trách.

Nhưng Tề Diệp không hy vọng có thêm một lần nào nữa.

Đặc biệt đối tượng lại là một người xấu như Đường Lê.

Nhóc con biết mình đã làm sai chuyện, cắn môi chịu đựng không khóc, đôi mắt đỏ hoe ngoan ngoãn gật đầu.

“Em hiểu rồi, em, em sẽ không tham ăn nữa, sẽ không lấy bất cứ thứ gì từ Anh Đường Lê nữa.”

Sau khi nói xong lời này không biết nghĩ tới điều gì.

Cậu bé thận trọng ngẩng đầu nhìn Tề Diệp, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

“Làm sao? Muốn nói cái gì nói đi, anh nghe đây.”

Cậu thấy Tề Minh gật đầu đồng ý. Lúc này, vẻ nghiêm túc trêи mặt cậu biến mất, khôi phục vẻ dịu dàng thường ngày.

“Em, em sợ nói ra anh sẽ tức giận.”

“Anh đâu có dễ tức giận như vậy?”

Tề Diệp sửng sốt một chút, nhìn cậu bé rụt cổ lại, cho là vừa rồi đã làm bé sợ hãi.

Anh mỉm cười đưa tay sờ đầu cậu nhóc.

“Được, anh trai hứa sẽ không tức giận, em yên tâm nói đi.”

Tề Minh thở phào nhẹ nhõm, ngượng ngùng gãi gãi má.

“Vậy thì anh ơi, em còn có thể uống thêm một bát canh gà nữa được không?”

“…”

Buổi tối Tần Uyển trở về, bà thấy mắt cá chân sưng đỏ của cậu thì kinh hãi, mặc dù rượu thuốc có tác dụng tốt nhưng bà vẫn không khỏi lo lắng nên đưa Tề Diệp đến phòng khám.

Sau khi bác sĩ tại phòng khám nói rằng không có vấn đề gì lớn mới thực sự yên lòng.

Lúc Tần Uyển hỏi chuyện, chắc là do mất mặt nên Tề Diệp chỉ nói là mình không cẩn thận tự ngã, không hề nhắc đến Đường Lê.

Đến sáng sớm hôm sau thức dậy, phần lớn chỗ sưng tấy đã tiêu hơn phân nửa, tuy vẫn còn rất đau nhưng việc xuống đất đi đường cũng không có vấn đề gì lớn.

Bởi vì quá đau nên tốc độ đi bộ chậm hơn bình thường.

Cho nên sáng nay cậu lại đi sớm hơn nửa tiếng nữa, lúc này mới đúng giờ vào đến lớp học.

Trần Điềm Điềm là lớp trưởng của lớp 11-5 và cũng là cán sự Tiếng Anh.

Vừa thấy cậu đến liền vội vàng chạy tới.

Tề Diệp tưởng cô nàng đến để thu bài tập tiếng Anh, vừa định lấy sách bài tập ra đã thấy cô cau mày có vẻ lo lắng.

“Tề Diệp, hôm qua không phải cậu đã nói là không đi tìm Đường Lê rồi sao?” Trần Điềm Điềm nói câu này có chút nhanh, nhưng giọng điệu của cô không có ý trách móc đối phương.

Cô lấy cuốn sách bài tập từ tay thiếu niên, đặt nó ở góc trêи bên phải của bàn.

Thấy sắc mặt đối phương lạnh xuống, nhận ra có lẽ vừa rồi đối phương đã hiểu lầm mình trách móc cậu chuyện gì, lúc này vội vàng lên tiếng giải thích.

“À không phải, cậu đừng hiểu lầm, đừng nóng giận, ý tôi không phải là cậu sai. Tôi chỉ là có hơi nóng nảy, vừa rồi tôi đến văn phòng cầm tài liệu nhìn thấy Tống Đào ở đó, sắc mặt cậu ta không được tốt, mà trêи khuỷu tay với mặt cậu ta còn có vết bầm tím.

“Ở trường Nhất Trung Nam Thành này không ai có thể đem cậu ta ra đánh thành như thế, cho nên tôi…”

“Cho nên cậu cho rằng là tôi ở sau lưng nhờ Đường Lê giúp dạy dỗ cậu ta?”

Tề Diệp ngày bình thường vốn là trầm mặc ít nói, không nói cười tùy tiện, sắc mặt lạnh xuống như vậy thật là đáng sợ.

Cô nàng thực sự không biết Đường Lê đến tột cùng là thích gì ở đối phương, ngoại trừ vẻ ngoài đẹp mắt một chút, còn lại tính tình vừa thối vừa cứng, toàn thân như một bông hồng có gai sắc bén dọa người.

Cô khẽ mím môi đỏ, nửa ngày mới rầu rĩ mở miệng.

“Tôi không có ý đó, chỉ là huấn luyện viên của đội bóng chuyền nói chiều hôm qua tại đầu cầu thang nhìn thấy Đường Lê, sau đó thì Tống Đào bị đánh.

“Có thể là cậu không nhờ Đường Lê hỗ trợ giáo huấn Tống Đào, nhưng cậu ấy nhất định là vì cậu nên mới ra tay.”

Trần Điềm Điềm lúc đó không thể ở trong văn phòng quá lâu, sau khi nghe được vài câu thì phải vội vàng trở về.

Tuy rằng không nghe được bao nhiêu nhưng cô nàng cũng không ngốc, Đường Lê cùng Tống Đào bình thường nước sông không phạm nước giếng nên không thể có khúc mắc gì lớn.

Cùng với chuyện xảy ra ở căng tin hôm qua, cô lập tức đoán được ngay Đường Lê là đang trút giận cho Tề Diệp.

Đôi mi dài của Tề Diệp khẽ động, con ngươi đen như mực không nhiễm chút ánh sáng nào.

Đối với thiếu nữ trước mắt, Tề Diệp không thể nói là chán ghét, cũng không phải là thích. Lúc cậu hạ đường huyết là được cô nàng giúp đỡ, cho cậu hai viên kẹo.

Nhưng điều này không có nghĩa là cậu sẽ chịu đựng những suy đoán vô căn cứ và kiên quyết của đối phương.



“Tôi nhớ tôi đã nói với cậu rằng tôi không quen Đường Lê. Coi như cậu ta đánh Tống Đào thì đó cũng là chuyện ân oán cá nhân của bọn họ, không liên quan gì đến tôi.”

” Coi như lui một vạn bước, cậu ta là vì tôi nên mới động thủ đánh Tống Đào cũng không có liên quan gì đến tôi.”

“Dù sao thì tất cả là do cậu ta tự nguyện, tôi cũng không có xúi giục cậu ta động thủ.”

Lời nói lạnh lùng hờ hững, người nói ra càng lạnh lùng hơn.

Trần Điềm Điềm há to miệng, trong lúc nhất thời rất muốn đem những chuyện kìm nén bấy lâu toàn bộ nói ra, nhưng lại bận tâm lấy cái gì cuối cùng đành phải mệt mỏi nuốt trở vào.

“… Cậu, sao cậu có thể lạnh nhạt như vậy?”

“Tôi biết cậu không tin Đường Lê là vì cậu mới động thủ đánh người, nhưng thùng nước kia dù sao cũng là cậu dội mà?”

Tề Diệp nghe xong, ánh mắt đột ngột tối xuống, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn qua.

“Là Đường Lê nói cho cậu?”

“Không phải, là tôi tự mình nhìn thấy. Tôi là người của đội cổ động của trường, chiều hôm qua ở lại luyện tập, chỉ là tôi tập ở trêи tầng 2. Lúc nghỉ ngơi là tôi nhìn thấy cậu đi vào nhà vệ sinh nam, nhưng tôi chỉ nhìn thấy mỗi cậu, không nhìn thấy Đường Lê, cũng không biết lúc sau cậu ấy từ đâu tới, đánh Tống Đào như thế nào. “

Trần Điềm Điềm chỗ lầu hai hướng xuống chỉ có thể nhìn thấy máy bán hàng tự động, đầu cầu thang chỗ kia là góc chết, cô nàng không nhìn tới.

Vì vậy, chỉ nhìn thấy Tề Diệp đi vào rồi rời đi không bao lâu sau Tống Đào cũng ướt sũng bước ra.

Lúc đó cô nàng có chút kinh ngạc Tề Diệp dám đem Tống Đào nhốt vào nhà vệ sinh dội cho cả người đầy nước, nhưng suy nghĩ lại, cô cảm thấy hắn ta bắt nạt đối phương trước. Dù tính tình tốt đến đâu, bị người khác ức hϊế͙p͙ cũng phải nóng giận.

Thế là Trần Điềm Điềm đã định làm bộ cái gì cũng không nhìn thấy, đem chuyện này giấu diếm không nói cho ai.

Kết quả là sáng sớm hôm nay phát hiện không chỉ có Tề Diệp, Đường Lê vậy mà cũng có liên quan.

Bị các giáo viên khác bắt gặp thì còn đỡ, huấn luyện viên đội bóng chuyền là người rất bao che khuyết điểm, lại thêm Tống Đào là hạt giống tốt hiếm có, ông ấy lại càng xem như bảo bối mà gìn giữ.

Sau khi phát hiện Tống Đào bị đánh lập tức đi kiểm tra camera giám sát. Không giống như Tề Diệp biết tránh điểm mù của camera, Đường Lê hoành hành bá đạo đã quen, nào có thèm trốn tránh.

Vì vậy, sau khi video giám sát được bật lên, ngoại trừ Đường Lê và Tống Đào thì không có ai khác.

Nếu không phải Trần Điềm Điềm trong lúc vô tình nhìn thấy Tề Diệp, theo tính khí của Đường Lê, nhất định sẽ một mình chống đỡ.

Trần Điềm Điềm trong lòng đang nghĩ gì Tề Diệp không biết, cậu mím môi thành một đường thẳng, nheo mắt lạnh giọng nói.

“Tôi không biết Đường Lê đã cho cậu uống thuốc gì khiến cậu si mê ám ảnh cậu ta đến như vậy, nhưng có chút chuyện cậu hẳn là biết rõ. Trong video giám sát kia không có tôi, nếu có thì tôi đã bị gọi đến văn phòng làm việc. Cậu không uy hϊế͙p͙ được tôi.”

“Mà tôi cảm thấy tôi làm vậy có gì sai. Ai kiếm chuyện trước người đó sai. Tôi chỉ trả đũa lại một chút mà thôi.”

Trần Điềm Điềm đương nhiên biết Tề Diệp không làm gì sai, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, xoắn xuýt nắm chặt ống tay áo.

“Tôi không có ý định uy hϊế͙p͙ cậu cái gì, chuyện này tôi cũng không nói cho ai biết. Tôi chỉ mong cậu có thể qua xin giúp Đường Lê một chút, dù biết là Tống Đào bắt nạt cậu trước nhưng là Đường Lê nhìn không nổi nên mới xúc động mà giúp cậu cho cậu ta một bài học. Nếu là vậy thì Đường Lê không phải là đơn phương có lỗi, xử phạt hẳn là sẽ khoan dung hơn nhiều.”

“Tôi từ chối.”

“Vì cái gì? Cứ coi như cậu không tin Đường Lê vì cậu mới động thủ, nhưng là cậu cũng có tham gia vào đó. Cậu ấy không khai ra cậu là do cậu ấy tốt bụng. Cậu không thể để cậu ấy chống đỡ một mình được, chuyện này không công bằng.”

Cô nàng tính tình rất ôn nhu, nhưng lúc này vì thái độ lạnh lẽo lại cứng rắn của đối phương mà tức giận không nhẹ.

Khuôn mặt đỏ bừng vì giận, như hoa đào tháng ba, ngay cả lúc giận cũng rất đáng yêu.

Tuy nhiên, Tề Diệp vẫn bất động.

Một là cậu cảm thấy mình không cần thiết bước vào vũng nước đục này, coi như thùng nước hôm qua không có dội thì Đường Lê cũng sẽ động thủ. Dù không bị huấn luyện viên đôi bóng chuyền bắt gặp thì cậu ta cũng sẽ bị camera giám sát ghi lại, không thể thoát khỏi liên quan.

Hai là bởi vì cậu không muốn vì Đường Lê mà nói những lời dối trá ghê tởm.

Trần Điềm Điềm thấy Tề Diệp lại không nói, cô nàng vội vàng lay cánh tay cậu.

“Đừng có không lên tiếng, cậu nói đi.”

Cậu không thích tiếp xúc thân thể với người khác, khi đối phương chạm vào mình cậu lập tức nhíu mày, không để lại dấu vết dời ra chút khoảng cách.

“Cậu muốn tôi nói gì? Vừa rồi tôi đã cho cậu câu trả lời rồi. Nếu cậu không hài lòng với cách làm của tôi có thể đem tôi khai ra. Về phần bọn họ có tin hay không thì nói sau.”

“Cậu tại sao lại nghĩ tôi như vậy? Tôi làm sao có thể tố giác cậu, tôi cũng không phải là người không nói đạo lý. Lại nói, tôi nếu đem cậu khai ra, Đường Lê nhất định sẽ tức giận…”

Đường Lê, Đường Lê lại là Đường Lê.

Ngay từ ngày đầu tiên nhập học, Tề Diệp đã phát hiện ra dù mình đã tận lực tránh mặt đối phương. Trong lớp học, trong sân thể ɖu͙ƈ, ở bất cứ nơi nào trong trường, đều sẽ có người thỉnh thoảng nhắc đến Đường Lê.

Cậu không muốn nghe bất cứ chuyện gì liên quan đến người này, nhưng tại sao bạn cùng bàn của cậu lại là một cô nàng có mắt như mù đi thích người kia như vậy. Nói mười câu thì cả mười đều không rời Đường Lê.

Bình thường thì không sao, Tề Diệp nhẫn nhịn một chút là xong.

Nhưng ngày hôm qua phát sinh chuyện như vậy, chân của cậu vẫn còn đau đến kịch liệt, trêи bắp chân còn có dấu vết của Đường Lê tàn nhẫn lưu lại.

Cậu bực mình đến mức mạnh tay đóng sách lại “bốp” một tiếng, làm Trần Điềm Điềm giật nảy mình.

“Đủ rồi. Nếu cậu đã chắc chắn Đường Lê sẽ không khai tôi ra, vậy chúng ta đánh cược đi.”

Cô nàng ngây người chớp mắt.

“Đánh cược cái gì?”

“Rất đơn giản. Không phải cậu đã nói Đường Lê rất để ý đến tôi sao? Vậy thì chúng ta đánh cược một lát nữa cậu ta có khai tôi ra hay không. Nếu cậu ta thật sự đem mọi chuyện ôm vào người, tôi có thể hứa với cậu sẽ đi xin giúp cậu ta. Nếu kết quả ngược lại, cậu về sau không được phép nhắc đến cậu ta trước mặt tôi một lần nào nữa.”

“Tôi thấy vừa ồn ào vừa phiền chán.”

Không chỉ khi khóc, mà khi Tề Diệp tức giận, khóe mắt cũng sẽ đỏ hoe.

Giống như lúc này không biết từ khi nào đã ửng đỏ, nhìn vô cùng xinh đẹp.

Lý do khiến Tề Diệp sau khi biết chuyện vẫn thờ ơ lạnh nhạt là vì trong video giám sát không có bóng dáng cậu.

Ngay cả khi Đường Lê đem cậu khai ra, chỉ cần cậu không thừa nhận, cũng sẽ không có bằng chứng, không thể xử phạt được cậu.

Hôm qua, Đường Lê túm lấy cậu kéo vào hành lang có lẽ đó chỉ là do hưng phấn nhất thời, có thể ra tay nặng đến thế, người đối xử tệ bạc với mình như vậy, chán ghét mình còn đến không kịp làm sao lại giống Trần Điềm Điềm nói, để ý đến mình.

Lùi một vạn bước, coi như Đường Lê là thật sự đối với mình cất giấu loại kia tâm tư xấu xa kia…

Tề Diệp nghĩ đến khả năng này liền cảm thấy buồn nôn.

Trần Điềm Điềm trầm mặc hồi lâu, nói chung là cô không ngờ Tề Diệp lại chán ghét Đường Lê đến vậy, chỉ cần nghe người khác nhắc đến tên cậu ấy thôi cũng thấy ghê tởm như thế.

Kỳ thật nếu như là mọi ngày thì Đường Lê đánh nhau một chút cũng là chuyện hết sức bình thường, không có gì đáng ngạc nhiên. Chỉ là cậu ấy vừa nhận hai lỗi phạt cách đây không lâu, lần này lại gặp một huấn luyện viên hay bao che khuyết điểm.

Trần Điềm Điềm sợ rằng cậu ấy sẽ bị phạt quá nặng, vì vậy mới đến tìm Tề Diệp.

Không nói những cái khác, nếu quậy đến cha Đường Lê biết chuyện, cậu ấy thực sự sẽ gặp rắc rối.

Nghĩ đến đây, Trần Điềm Điềm hít sâu một hơi rồi nhìn chằm chằm vào người thanh niên lãnh đạm trước mặt.

“Được, tôi và cậu đánh cược.”

“Tôi cược trong lòng cậu ấy có cậu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook