Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính
Chương 69: Quỷ tài
Biệt Hàn
10/08/2021
Lúc Đường Lê làm được đến câu số bốn, Tề Diệp đã cảm thấy có cái gì đó không đúng cho lắm.
Khi Đường Lê nhờ cậu làm người phụ đạo cho mình. Cậu không phải không có sự chuẩn bị nào. Hôm nọ cậu có mượn ở tam ban ủy viên học tập tờ phiếu điểm "chu khảo" "nguyệt khảo" gần nhất của lớp bọn họ. Tề Diệp nhìn vào thành tích của Đường Lê, cảm thấy có vài điểm trùng hợp
Theo suy luận trên, bảng điểm của Đường Lê không đạt tiêu chuẩn là hết sức bình thường.
Tuy nhiên, mỗi môn học lại lựa chọn cái dạng bài cũng như số lượng câu khác nhau để đưa vào đề thi
Lấy ví dụ như dạng bài trắc nghiệm có môn Anh, Lý hay sử dụng, môn Toán, Văn ít sử dụng hơn. Vì vậy với sự khác biệt này thì điểm số giữa các môn phải khác nhau nếu học sinh nào muốn sử dụng hệ may mắn!
Nhưng Đường Lê lại không như vậy.
Điểm số các môn học khác nhau của cô đều không đạt, nhưng nó luôn ở ngưỡng trung bình.
Cậu đã nghi ngờ từ lâu, bởi vậy lúc vừa rồi Đường Lê làm được câu số bốn trở đi, cậu vẫn luôn cổ vũ cô làm tiếp
Đến tận câu số bảy..
Khi cô muốn sang trang làm bài điền vào chỗ trống, cậu vẫn tiếp tục cản cô lại để tiếp tục làm hết bài trắc nghiệm.
Tề Diệp chính là muốn xem cô có thể làm được đến đâu, đạt đến trình độ nào rồi.
Đường Lê bên này thì lại không biết trong lòng người bên cạnh đang nghĩ cái gì. Khi cô bị từ chối làm bài ở trang bên kia mà phải tiếp tục làm trắc nghiệm, cô thực sự thấp thỏm.
Bởi vì từ câu số bảy, hoặc từ câu thứ sáu thứ năm cô đều làm trong phạm vi nhân thiết.
Phải biết rằng từ lúc sơ trung đến bây giờ, trong 5 đến 6 năm Đường Lê là học tra, làm thế nào mà Tề Diệp có thể tin cô có thể làm được? Hơn nữa khi cô làm đúng thì cậu cũng không có biểu hiện gì tỏ vẻ nghi ngờ cả.
Tề Diệp còn muốn tiếp tục cổ vũ cô, nhưng khi nghe được lời vừa rồi, cậu liền thấy sửng sốt.
Mặt cậu ôn hòa, trong con ngươi là một mảnh thuần túy, không có chút nào nghi hoặc.
"Sao lại không được tin? Mấy câu này không phải cậu đều giải được sao?"
"Đây không phải là vấn đề có giải được hay không. thôi nào đại ca, đến lần thi thứ hai tôi vẫn đứng thứ ba từ dưới lên. Cậu không cảm thấy ngạc nhiên khi tôi làm được sao?"
"Có thể tôi đã dùng thủ đoạn? Hoặc tôi đã nhìn qua đáp án trong một tờ đề nào đó?"
Đường Lê vừa nói vừa chú ý vẻ mặt Tề Diệp, thấy cậu cũng không có nói đùa lại làm cô càng cảm thấy bất đắc dĩ hơn.
"Tề Diệp, cậu không có nghi ngờ một chút nào sao?"
Tay cô cầm bút không tự giác dùng chút lực, có thể được nhân vật chính tín nhiệm chính là "trăm lợi không một hại." Nhưng Đường Lê lại không có chút cảm giác chân thật nào. Bởi vì nó quá dễ dàng.
Mới quen biết được bao lâu, Tề Diệp có thể giao ra loại tín nhiệm này cho cô.
"...... Đồ ngốc. "
"Cái, cái gì?"
Cậu nghe rõ ràng được hai chữ đó. Dù sao hai người ngồi gần nhau như vậy, cậu không muốn nghe được cũng khó. Cậu chỉ cảm thấy có chút không tin được vào tai mình,lúc nhìn về phía Đường Lê vẻ mặt cũng ngạc nhiên.
"Tôi nói cậu là một kẻ ngốc."
"Với chuyện rõ ràng có vấn đề như thế này cậu cũng không nghi ngờ gì, đến khi cậu ra ngoài xã hội không biết còn bị bao nhiêu người ngoài kia lừa gạt nữa."
Đường Lê bĩu môi, bởi vì bất mãn, lúc lật giấy cố ý làm âm thanh thật vang lên.
"Cmn, cái gì cũng tin, về sau chỉ có cậu chịu thiệt."
Tề Diệp bị lời này của cô làm cho dở khóc dở cười.
Cái gì gọi là bị người ta lừa gạt? Trong cậu có giống người ngu ngốc như vậy không? Trong khi đó cậu lại khó tin tưởng người ngoài.
Nếu cậu thật sự ngốc nghếch thì trong những năm qua cậu đã sớm bị người ta bắt cóc bán mấy trăm lần, hơn nữa còn bán được rất nhiều tiền.
Tề Diệp mở miệng muốn phản bác, nhưng lúc cúi đầu nhìn thấy Đường Lê cau mày vẻ mặt không vui.
Tề Diệp thấy ánh mắt cô sáng ngời, giống bộ dáng đặc biệt hứng thú với phần thưởng này.
Đầu ngón tay cậu khẽ động, bất giác miết miết gáy sách trong tay.
"Thành thật mà nói, tôi không biết lấy gì làm phần thưởng cho cậu. Dù sao cậu cũng không thiếu cái gì, tôi tặng cho cậu đồ đạc cũng chưa chắc cậu thấy nó mới mẻ "
"Nhưng nếu cậu không ngại thì tôi có thể giúp thông quan cái trò cậu đang chơi."
"Kim sắc liên minh?"
《 kim sắc liên minh 》là game mobile mới ra mắt gần đây, Đường Lê là được bọn Trương Tiểu Hổ giới thiệu.
Gần đây cô vẫn đang chơi, vào thời gian đầu vẫn còn ngon ăn, nhưng càng về sau yêu cầu về kỹ năng và chiến lược càng cao, gặp phải boss càng ngày càng khó giải quyết. Cô bị mắc kẹt ở ải số năm mươi.
Cô cố gắng tra hướng dẫn, nâng cấp trang bị, thử nhiều cách mà vẫn không qua được.
Tề Diệp vốn không có hứng thú gì với game, hay chính xác mà nói là chưa từng chơi game mobile. Sở dĩ cậu chú ý tới nó vì thấy Đường Lê trong mấy ngày hôm nay vẫn luôn chơi, cậu thuận tay đi tìm hiểu.
Ngày hôm qua đi xem thi đấu cậu thấy Cẩu Tầm đang chơi, cũng bị kẹt ở ải này không qua được. Cậu thì rảnh rỗi không có việc gì làm, mượn máy từ đối phương chơi không được bao lâu thì qua được ải.
Không phải cứ chơi lâu là có thể thành thạo, nhiều lúc còn phải dựa vào thiên phú. Tề Diệp là dạng người số hai.
Đường Lê lúc đầu nghe nửa câu đầu tiên của cậu thì không có phản ứng quá lớn, nghe đến sau liền lập tức có tinh thần.
"Tốt, tôi chơi mấy ngày rồi mà vẫn không qua ải được."
"Nhưng mà, cậu không cần giúp tôi đánh, cậu chỉ cần nói cho tôi cách là được, dù sao trò chơi này vẫn phải tự mình đánh mới vui."
Tề Diệp thấy vậy không tự giác cong cong môi.
Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy mình thực sự bước vào thế giới của cô.
Cho dù chỉ có một bước nhỏ như vậy, cậu cũng thấy đủ.
"Vui vậy?"
Tề Diệp không biết giọng điệu lúc này của mình có bao nhiêu phần sủng nịch, một tay chống cằm nhìn chăm chú người bên cạnh.
Ngay cả ánh mắt cũng trìu mến.
Cô đang hưng phấn, nghĩ đến trò chơi bị mắc kẹt trong một thời gian dài cuối cùng cũng có thể qua. Kết quả nghe được giọng nói ôn nhu này của người bên cạnh ngẩn ra, không tự nhiên ngước mắt nhìn qua. Mặt mày Tề Diệp mang theo nụ cười, trên đuôi mắt nhíu một chút, khiến lòng người ngứa ngáy.
"...... Có thể vượt ải đương nhiên là vui rồi. "
"Có ai thích luôn bị mắc kẹt ở đó đánh mãi không được đâu, chán chết."
"Vậy cậu có muốn thử làm một bộ bài kiểm tra tiếng Anh khác không? Nếu tất cả đều đúng, trò vương giả kia tôi cũng có thể giúp cậu vượt cấp "
"Không phải, không phải cậu không có điện thoại di động sao? Tại sao trò nào cậu có thể chơi, hơn nữa nghe giọng điệu của cậu có vẻ chơi rất tốt? "
"Không có gì, tôi chỉ tiếp xúc qua mà thôi."
Tề Diệp cũng không muốn giấu Đường Lê cái gì, đầu ngón tay cậu khẽ động, không tự nhiên vuốt ve mặt bàn.
"Cậu cũng biết hoàn cảnh nhà tôi, mẹ tôi làm việc một mình quá vất vả, tôi muốn giảm bớt gánh nặng cho gia đình. Nhưng thân thể tôi lại không tốt..."
"Tôi thấy trò chơi này rất phổ biến vào thời điểm đó, cũng không khó chơi, vì vậy tôi đã suy nghĩ về việc luyện tập. Sau đó tôi đi "cày thuê" để kiếm tiền cho chi phí sinh hoạt."
"Nhưng tôi vẫn muốn tập trung vào việc học nên vào cuối tuần mới có thời gian rảnh để cày game."
Đường Lê nghe xong chợt hít thở không thông.
Cmn, không hổ là nam chủ.
Người bình thường thân thể không tốt làm một công việc bán thời gian kiếm tiền cái gì cũng là phát tờ rơi. Cmn cậu ta trực tiếp chơi game, nhanh chóng thăng cấp, trực tiếp kiếm tiền.
====================
Sorry mọi người, mình đang ở nhà theo chỉ thị 16+ nên không có việc gì làm mà đi cày phim nên lâu không ra được chap mới. Tại mình thấy lượt view trên Wattpad khá là ít nên mình cũng khá nản ấy =)))). Truyện này bên Trung thì ra full rồi, tận 199 chap ấy nên mình cũng cứ bình thản mà làm thôi, bây giờ mới đi được 1/3 chặng đường, mong mọi người tiếp tục ủng hộ mình nhé
Khi Đường Lê nhờ cậu làm người phụ đạo cho mình. Cậu không phải không có sự chuẩn bị nào. Hôm nọ cậu có mượn ở tam ban ủy viên học tập tờ phiếu điểm "chu khảo" "nguyệt khảo" gần nhất của lớp bọn họ. Tề Diệp nhìn vào thành tích của Đường Lê, cảm thấy có vài điểm trùng hợp
Theo suy luận trên, bảng điểm của Đường Lê không đạt tiêu chuẩn là hết sức bình thường.
Tuy nhiên, mỗi môn học lại lựa chọn cái dạng bài cũng như số lượng câu khác nhau để đưa vào đề thi
Lấy ví dụ như dạng bài trắc nghiệm có môn Anh, Lý hay sử dụng, môn Toán, Văn ít sử dụng hơn. Vì vậy với sự khác biệt này thì điểm số giữa các môn phải khác nhau nếu học sinh nào muốn sử dụng hệ may mắn!
Nhưng Đường Lê lại không như vậy.
Điểm số các môn học khác nhau của cô đều không đạt, nhưng nó luôn ở ngưỡng trung bình.
Cậu đã nghi ngờ từ lâu, bởi vậy lúc vừa rồi Đường Lê làm được câu số bốn trở đi, cậu vẫn luôn cổ vũ cô làm tiếp
Đến tận câu số bảy..
Khi cô muốn sang trang làm bài điền vào chỗ trống, cậu vẫn tiếp tục cản cô lại để tiếp tục làm hết bài trắc nghiệm.
Tề Diệp chính là muốn xem cô có thể làm được đến đâu, đạt đến trình độ nào rồi.
Đường Lê bên này thì lại không biết trong lòng người bên cạnh đang nghĩ cái gì. Khi cô bị từ chối làm bài ở trang bên kia mà phải tiếp tục làm trắc nghiệm, cô thực sự thấp thỏm.
Bởi vì từ câu số bảy, hoặc từ câu thứ sáu thứ năm cô đều làm trong phạm vi nhân thiết.
Phải biết rằng từ lúc sơ trung đến bây giờ, trong 5 đến 6 năm Đường Lê là học tra, làm thế nào mà Tề Diệp có thể tin cô có thể làm được? Hơn nữa khi cô làm đúng thì cậu cũng không có biểu hiện gì tỏ vẻ nghi ngờ cả.
Tề Diệp còn muốn tiếp tục cổ vũ cô, nhưng khi nghe được lời vừa rồi, cậu liền thấy sửng sốt.
Mặt cậu ôn hòa, trong con ngươi là một mảnh thuần túy, không có chút nào nghi hoặc.
"Sao lại không được tin? Mấy câu này không phải cậu đều giải được sao?"
"Đây không phải là vấn đề có giải được hay không. thôi nào đại ca, đến lần thi thứ hai tôi vẫn đứng thứ ba từ dưới lên. Cậu không cảm thấy ngạc nhiên khi tôi làm được sao?"
"Có thể tôi đã dùng thủ đoạn? Hoặc tôi đã nhìn qua đáp án trong một tờ đề nào đó?"
Đường Lê vừa nói vừa chú ý vẻ mặt Tề Diệp, thấy cậu cũng không có nói đùa lại làm cô càng cảm thấy bất đắc dĩ hơn.
"Tề Diệp, cậu không có nghi ngờ một chút nào sao?"
Tay cô cầm bút không tự giác dùng chút lực, có thể được nhân vật chính tín nhiệm chính là "trăm lợi không một hại." Nhưng Đường Lê lại không có chút cảm giác chân thật nào. Bởi vì nó quá dễ dàng.
Mới quen biết được bao lâu, Tề Diệp có thể giao ra loại tín nhiệm này cho cô.
"...... Đồ ngốc. "
"Cái, cái gì?"
Cậu nghe rõ ràng được hai chữ đó. Dù sao hai người ngồi gần nhau như vậy, cậu không muốn nghe được cũng khó. Cậu chỉ cảm thấy có chút không tin được vào tai mình,lúc nhìn về phía Đường Lê vẻ mặt cũng ngạc nhiên.
"Tôi nói cậu là một kẻ ngốc."
"Với chuyện rõ ràng có vấn đề như thế này cậu cũng không nghi ngờ gì, đến khi cậu ra ngoài xã hội không biết còn bị bao nhiêu người ngoài kia lừa gạt nữa."
Đường Lê bĩu môi, bởi vì bất mãn, lúc lật giấy cố ý làm âm thanh thật vang lên.
"Cmn, cái gì cũng tin, về sau chỉ có cậu chịu thiệt."
Tề Diệp bị lời này của cô làm cho dở khóc dở cười.
Cái gì gọi là bị người ta lừa gạt? Trong cậu có giống người ngu ngốc như vậy không? Trong khi đó cậu lại khó tin tưởng người ngoài.
Nếu cậu thật sự ngốc nghếch thì trong những năm qua cậu đã sớm bị người ta bắt cóc bán mấy trăm lần, hơn nữa còn bán được rất nhiều tiền.
Tề Diệp mở miệng muốn phản bác, nhưng lúc cúi đầu nhìn thấy Đường Lê cau mày vẻ mặt không vui.
Tề Diệp thấy ánh mắt cô sáng ngời, giống bộ dáng đặc biệt hứng thú với phần thưởng này.
Đầu ngón tay cậu khẽ động, bất giác miết miết gáy sách trong tay.
"Thành thật mà nói, tôi không biết lấy gì làm phần thưởng cho cậu. Dù sao cậu cũng không thiếu cái gì, tôi tặng cho cậu đồ đạc cũng chưa chắc cậu thấy nó mới mẻ "
"Nhưng nếu cậu không ngại thì tôi có thể giúp thông quan cái trò cậu đang chơi."
"Kim sắc liên minh?"
《 kim sắc liên minh 》là game mobile mới ra mắt gần đây, Đường Lê là được bọn Trương Tiểu Hổ giới thiệu.
Gần đây cô vẫn đang chơi, vào thời gian đầu vẫn còn ngon ăn, nhưng càng về sau yêu cầu về kỹ năng và chiến lược càng cao, gặp phải boss càng ngày càng khó giải quyết. Cô bị mắc kẹt ở ải số năm mươi.
Cô cố gắng tra hướng dẫn, nâng cấp trang bị, thử nhiều cách mà vẫn không qua được.
Tề Diệp vốn không có hứng thú gì với game, hay chính xác mà nói là chưa từng chơi game mobile. Sở dĩ cậu chú ý tới nó vì thấy Đường Lê trong mấy ngày hôm nay vẫn luôn chơi, cậu thuận tay đi tìm hiểu.
Ngày hôm qua đi xem thi đấu cậu thấy Cẩu Tầm đang chơi, cũng bị kẹt ở ải này không qua được. Cậu thì rảnh rỗi không có việc gì làm, mượn máy từ đối phương chơi không được bao lâu thì qua được ải.
Không phải cứ chơi lâu là có thể thành thạo, nhiều lúc còn phải dựa vào thiên phú. Tề Diệp là dạng người số hai.
Đường Lê lúc đầu nghe nửa câu đầu tiên của cậu thì không có phản ứng quá lớn, nghe đến sau liền lập tức có tinh thần.
"Tốt, tôi chơi mấy ngày rồi mà vẫn không qua ải được."
"Nhưng mà, cậu không cần giúp tôi đánh, cậu chỉ cần nói cho tôi cách là được, dù sao trò chơi này vẫn phải tự mình đánh mới vui."
Tề Diệp thấy vậy không tự giác cong cong môi.
Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy mình thực sự bước vào thế giới của cô.
Cho dù chỉ có một bước nhỏ như vậy, cậu cũng thấy đủ.
"Vui vậy?"
Tề Diệp không biết giọng điệu lúc này của mình có bao nhiêu phần sủng nịch, một tay chống cằm nhìn chăm chú người bên cạnh.
Ngay cả ánh mắt cũng trìu mến.
Cô đang hưng phấn, nghĩ đến trò chơi bị mắc kẹt trong một thời gian dài cuối cùng cũng có thể qua. Kết quả nghe được giọng nói ôn nhu này của người bên cạnh ngẩn ra, không tự nhiên ngước mắt nhìn qua. Mặt mày Tề Diệp mang theo nụ cười, trên đuôi mắt nhíu một chút, khiến lòng người ngứa ngáy.
"...... Có thể vượt ải đương nhiên là vui rồi. "
"Có ai thích luôn bị mắc kẹt ở đó đánh mãi không được đâu, chán chết."
"Vậy cậu có muốn thử làm một bộ bài kiểm tra tiếng Anh khác không? Nếu tất cả đều đúng, trò vương giả kia tôi cũng có thể giúp cậu vượt cấp "
"Không phải, không phải cậu không có điện thoại di động sao? Tại sao trò nào cậu có thể chơi, hơn nữa nghe giọng điệu của cậu có vẻ chơi rất tốt? "
"Không có gì, tôi chỉ tiếp xúc qua mà thôi."
Tề Diệp cũng không muốn giấu Đường Lê cái gì, đầu ngón tay cậu khẽ động, không tự nhiên vuốt ve mặt bàn.
"Cậu cũng biết hoàn cảnh nhà tôi, mẹ tôi làm việc một mình quá vất vả, tôi muốn giảm bớt gánh nặng cho gia đình. Nhưng thân thể tôi lại không tốt..."
"Tôi thấy trò chơi này rất phổ biến vào thời điểm đó, cũng không khó chơi, vì vậy tôi đã suy nghĩ về việc luyện tập. Sau đó tôi đi "cày thuê" để kiếm tiền cho chi phí sinh hoạt."
"Nhưng tôi vẫn muốn tập trung vào việc học nên vào cuối tuần mới có thời gian rảnh để cày game."
Đường Lê nghe xong chợt hít thở không thông.
Cmn, không hổ là nam chủ.
Người bình thường thân thể không tốt làm một công việc bán thời gian kiếm tiền cái gì cũng là phát tờ rơi. Cmn cậu ta trực tiếp chơi game, nhanh chóng thăng cấp, trực tiếp kiếm tiền.
====================
Sorry mọi người, mình đang ở nhà theo chỉ thị 16+ nên không có việc gì làm mà đi cày phim nên lâu không ra được chap mới. Tại mình thấy lượt view trên Wattpad khá là ít nên mình cũng khá nản ấy =)))). Truyện này bên Trung thì ra full rồi, tận 199 chap ấy nên mình cũng cứ bình thản mà làm thôi, bây giờ mới đi được 1/3 chặng đường, mong mọi người tiếp tục ủng hộ mình nhé
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.