Chương 86: Chồng thật chồng giả (12)
Giang Sơn Thương Lan
09/09/2022
Sau khi Ôn Nhu và Ngải Nặc Đức đã kịch liệt chỉ trích nhau vì vụ việc lúc trước, bây giờ đã rầu đến mức sắp trọc đầu. Tang La đã bắt đầu lạnh lùng xa cách đối với Ôn Ngọc, nhưng đồng thời dường như cũng trở nên lạnh nhạt với Ngải Nặc Đức hơn, còn đang giận anh ta nữa. Họ đều không biết nên làm gì bây giờ. Nếu không phải mặc dù tiến độ công lược vẫn còn lúc lên lúc xuống, nhưng con số cao nhất vẫn có 70 thì họ sẽ cho rằng mình đã thất bại rồi.
Đêm nay, họ vẫn suy nghĩ xem nên làm thế nào để đánh vỡ cục diện bế tắc này, nhưng không ngờ Tang La lại đột nhiên chủ động bước ra một bước, ánh sáng hy vọng le lói trong đêm.
Tang La liên lạc với Nữ vương bệ hạ muốn rời khỏi viện nghiên cứu, hơn nữa còn báo cho Ngải Nặc Đức kêu anh ta cùng mình rời đi.
“Sau khi rời đi, anh lập tức về nước đưa thư cầu hôn tới cho em, biết chưa?” Tang La túm cổ áo Ngải Nặc Đức hung tợn nói.
Ngải Nặc Đức không dám tin, sau đó là vẻ đắc ý và hãnh diện. Anh ta bị Ôn Nhu mắng cho một trận, cuối cùng thì sao? Cuối cùng anh ta mới là người đúng!
“Ừ.” Làm gì có chuyện từ chối chứ!
Quyết định của Tang La cũng không báo cho Ôn Ngọc biết trước. Khi Ôn Ngọc biết là lúc tư liệu của người bảo vệ mới được đưa tới tay anh. Sáng sớm hôm sau, người bảo vệ này sẽ tới đây giao ban với Tang La, Tang La sẽ cùng Ngải Nặc Đức rời đi.
Cùng lúc đó, Ngải Nặc Đức còn tự mình tới gặp anh, hơn nữa đắc ý nói với anh rằng sau khi rời đi, họ sẽ kết hôn.
Cầm tư liệu trên tay, tay anh đều run rẩy, trong mắt ngưng tụ bão táp.
Mà đêm nay, thậm chí Tang La còn không đến tòa nhà y tế trông nom Ôn Ngọc. Cô hoàn toàn giao cho Côn. Cô đang sợ hãi, sợ mình thật sự yêu một người khác.
Nhưng trong không gian yên tĩnh khép kín, một bóng đen đột nhiên xuất hiện. Tang La lập tức muốn ngồi dậy, lại bị Ôn Ngọc bất chợt xuất hiện trên người cô đè xuống.
“Tại sao?” Anh khẽ hỏi, nghiến răng nghiến lợi. Trong bóng tối, Tang La không thấy rõ được đôi mắt của anh.
Nhịp tim của Tang La đập thình thịch, cố gắng bình tĩnh nói: “Tôi muốn đi nghiệm chứng những lời anh đã nói. Nếu thật sự có một tổ chức như vậy thì các quốc gia đều cần phải…”
“Đừng coi tôi là thằng ngốc! Em muốn đi ra ngoài kết hôn với thằng đàn ông đó! Tại sao? Rõ ràng người em yêu là tôi cơ mà!” Anh dần dần mất bình tĩnh, lồng ngực phập phồng càng ngày càng dữ dội. Anh không hiểu, thật sự không hiểu.
“Anh suy nghĩ nhiều quá rồi đấy, tôi sẽ không bao giờ yêu anh.” Tang La lạnh lùng nói.
“Vậy à? Thế thì để tôi xâm nhập vào tinh thần của em xem thử nhé?”
Tang La hơi kích động: “Anh dám!”
“Em không dám cho tôi xem, em biết người em yêu là tôi, tại sao không chịu thừa nhận? Tại sao nhất quyết phải đến với Ngải Nặc Đức? Tôi thua kém anh ta ở chỗ nào? Bởi vì tôi không đẹp trai bằng anh ta sao? Tôi cũng có thể biến thành người đẹp trai, em muốn hình dạng nào cũng được, được không?” Động tác của anh rất mạnh mẽ, nhưng lời nói lại hèn mọn, trong bóng tối, hốc mắt của anh đỏ bừng, vừa giận vừa sốt ruột lại vừa yếu ớt.
Tang La đột nhiên hơi đau đớn. Cô ngậm miệng lại không nói nên lời. Đầu óc cô rối bời, gần như không thể suy nghĩ, có khi nào anh ta chính là người công lược không? Hay có khi nào là nam chính mới do người công lược thúc đẩy không? Chỉ cần cô thừa nhận mình yêu anh thì có phải Ngải Nặc Đức sẽ không còn là nam chính nữa, kẻ xấu sẽ chiến thắng không? Cô lâm vào tự trách, cảm thấy mình đúng là rác rưởi, vậy mà lại thay lòng đổi dạ, vậy thì mấy kiếp trước của mình với Ngải Nặc Đức có ý nghĩa gì?
Tang La không nói lời nào, Ôn Ngọc hiểu lầm ý cô, thực ra trong lòng anh vẫn rất để bụng một chuyện, cho nên giọng khàn khàn hỏi: “Hay là vì tôi là… dị hình?”
Anh rất chán ghét hình thái dị hình của mình, vì hình thái này khiến anh phải chịu nhiều đau khổ, vô số lần bừng tỉnh giữa đêm khuya vì đau đớn. Nhưng thực tế thân thể anh đã hết đau từ lâu rồi, chỉ là phản ứng quá khích sau khi bị tổn thương mà thôi. Anh cảm thấy hình dạng đó của mình vừa đáng sợ vừa ghê tởm, cho nên mới cố gắng nghiên cứu huyết thanh dị hình, muốn mình hoàn toàn biến về là con người.
“Tôi sẽ giải quyết, huyết thanh sắp sửa hoàn thành rồi, em chờ thêm một chút nữa thôi, được không?”
Tang La cảm thấy phòng tuyến tâm lý của mình gần bị đánh sập triệt để. Cô không thể không nhớ lại những gì đã trải qua với Ngải Nặc Đức ở mấy kiếp trước, cùng với những kẻ công lược kia đã khiến họ bị tra tấn như thế nào. Cô nhắm mắt lại, hít sâu mấy lần, đến khi mở mắt ra, trong mắt đã tràn đầy vẻ lạnh lùng kiên quyết, giọng mềm mại dụ dỗ: “Anh buông tôi ra trước đã.”
Ánh mắt Ôn Ngọc có thể nhìn thấy trong đêm tối. Nhìn đôi mắt của cô, anh biết cô đang lừa mình. Bão táp ngưng tụ trong mắt anh, khi Tang La lên tiếng lần thứ hai, anh đột nhiên nhét một chiếc xúc tu vào miệng cô.
“Câm miệng! Tôi không muốn nghe em nói chuyện!”
Tang La trợn tròn mắt, lập tức chau mày, thân thể toát ra khí lạnh muốn sử dụng năng lực, nhưng Ôn Ngọc càng nhanh tay hơn cô, tinh thần lực đã tấn công bộ não của cô khiến trước mắt cô tối đen, tay chân vừa vận sức thì đã mềm nhũn.
Nhưng cô vẫn chưa hôn mê, hiển nhiên anh cố ý làm thế, cô không hoàn toàn mất hết ý thức, vẫn có thể cảm nhận được chuyện đang xảy ra với mình. Xúc tu trơn trượt của anh lướt qua làn da của mình như thế nào, thậm chí những ngõ ngách không cho phép người khác dễ dàng chạm vào cũng không buông tha, khiến cả người cô run rẩy từng đợt. Dường như anh đang cố ý trả thù nên sử dụng hình thái dị hình, toàn thân cô bị những chiếc xúc tu có lớn có nhỏ quấn chặt, khiến cô như một chiếc lá cô đơn trôi nổi trên con sóng khổng lồ, chỉ có thể bị động thừa nhận chứ không có sức chống cự.
Không thể nào như thế được. Cô hỗn loạn suy nghĩ, cả người rơi vào hai loại cực hạn, một bên là suиɠ sướиɠ đến cực hạn, một bên là đau khổ đến cực hạn.
Không biết trôi qua bao lâu, sắc trời sáng dần, mọi động tĩnh đã trở về yên tĩnh, cô mệt mỏi nằm trên chiếc giường bừa bộn, trong không khí tràn đầy mùi vị của nam nữ trưởng thành, trên người đắp một chiếc chăn mỏng, mái tóc đen ướt sũng trải trên ra giường, dính lên làn da, đã ngất xỉu, nhưng có thể vẫn còn đang run rẩy từng chút một.
Không biết qua bao lâu, cô mới dần dần tỉnh lại. Cô nằm trên giường mờ mịt nhìn trần nhà, nước mắt rơi lã chã như mưa. Cô khóc một trận, nhớ lại hôm nay sẽ cùng Ngải Nặc Đức rời khỏi viện nghiên cứu, bèn vất vả ngồi dậy, cầm di động nhìn thoáng qua, phát hiện đã quá thời gian mà họ hẹn trước, nhưng trên di động lại không có cuộc gọi nhỡ nào hết.
Chắc chắn đã xảy ra biến cố nào đó rồi. Cô đỡ tường đứng dậy, cả người bủn rủn không có sức lực, vất vả tiến vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ rồi rời khỏi ký túc xá.
Mọi chuyện đúng như Tang La dự đoán. Sáng hôm nay Ôn Ngọc đã tiến hành báo cáo công việc với thủ lĩnh của các quốc gia, báo với các lãnh đạo rằng việc nghiên cứu huyết thanh dị hình đã tiến vào giai đoạn cuối cùng, hơn nữa tiêm bán thành phẩm vào cơ thể vật thí nghiệm dị hình ngay lúc đó. Các lãnh đạo đều nhìn thấy con dị hình đó đau đớn uốn éo run rẩy trong chiếc lồng được chế tạo đặc biệt, hơn nữa một bộ phận thân thể đã biến thành tay chân của con người, còn phát ra tiếng kêu như “Đau quá”, cứ như thể ngay sau đó sẽ hoàn toàn biến thành con người triệt để.
Chuyện này chẳng khác nào một niềm vui bất ngờ, lãnh đạo các quốc gia càng thêm kỳ vọng vào Ôn Ngọc, do đó cố gắng phối hợp với yêu cầu mà anh đưa ra.
“Trong giai đoạn cuối cùng thiếu một loại nguyên liệu, tôi hy vọng các ông có thể phái người mau chóng đi lấy về, không thì tôi sợ đêm dài lắm mộng. Các ông biết đấy, King không hy vọng tôi sẽ thành công.” Ôn Ngọc nói.
“Cậu muốn thứ gì?”
“Bên trong khu rừng Hắc Phượng có một loại thảo dược quý hiếm, tên là Phù Lan, trên thị trường không có. Tôi mong các ông có thể phái người đi lấy nó.” Ôn Ngọc đáp.
Các lãnh đạo đương nhiên sẽ không có ý kiến. Rừng Hắc Phượng là một khu rừng nguyên thủy nằm ở biên cảnh Aram, thần bí và nguy hiểm, có rất nhiều thảo dược và động vật quý hiếm, người thường không được phép tiến vào, bởi vì người xâm nhập có đến 80-90% sẽ không thể sống sót trở về. Nghiên cứu của Ôn Ngọc cần thứ trong đó cũng không phải là chuyện gì đáng kinh ngạc.
Ôn Ngọc còn nói: “Ở đó rất nguy hiểm, tốt nhất hãy phái người siêu năng lực hệ tự nhiên để bảo đảm an toàn cho nhân viên tiến vào. Nhân viên trong viện nghiên cứu của tôi cũng có thể huy động, chỉ cần tiểu thư Hoa hồng và Côn bảo vệ bên cạnh tôi là đủ rồi.”
Ôn Ngọc nói như vậy, người khác đương nhiên lập tức nghĩ tới Ngải Nặc Đức vẫn đang ở viện nghiên cứu không có tác dụng gì.
Tang La gặp Ôn Nhu vội vàng chạy tới. Thấy cô, Ôn Nhu cứ như lập tức thở phào nhẹ nhõm, báo cho cô biết chuyện này. Tang La lập tức hiểu được mục đích của Ôn Ngọc. Bởi vì hôm qua cô phân biệt được cảnh vật trong ký ức của anh, viện nghiên cứu đó ẩn náu bên trong rừng Hắc Phượng, nói cách khác nơi đó chính là sào huyệt của dị hình! Có King và vô số dị hình!
Ôn Ngọc muốn Ngải Nặc Đức chết ở đó, vì thế mà không tiếc đánh đổi cả tính mạng của những người siêu năng lực khác.
Cô tức giận gần chết, gọi điện thoại cho Nữ vương muốn vạch trần bộ mặt thật và mục đích của Ôn Ngọc. Nhưng mặc dù là vào thời điểm này, khi đã mở miệng ra, cô lại không nói nên lời, thậm chí tự biện minh cho anh như thể đánh mất lòng tự trọng của mình. Mặc dù Ôn Ngọc là dị hình, nhưng anh chưa từng làm hại con người, chỉ vì thể chất đặc thù nên anh mới có thể chuyển biến giữa hình người và dị hình chứ không phải là King, anh cũng thật lòng muốn nghiên cứu ra huyết thanh chứ không phải có âm mưu nào đó…
Cô hít thở sâu, cuối cùng lại nói: “Cháu sẽ đi cùng Ngải Nặc Đức. Cháu cảm thấy trong giai đoạn hiện nay, ngoại trừ tính mạng của Ôn Ngọc ra, King càng không muốn chúng ta tìm được cỏ Phù Lan. Hơn nữa nếu Ngải Nặc Đức xảy ra bất trắc gì thì cháu cũng không thiết sống nữa.”
Thái độ gần như nổi loạn mạnh mẽ của Tang La khiến Nữ vương không thể không đồng ý yêu cầu của cô, vẫn cho người siêu năng lực vốn sẽ bàn giao nhiệm vụ với cô đến viện nghiên cứu, để Tang La cùng đến rừng Hắc Phượng với Ngải Nặc Đức. Nữ vương không biết nơi đó là sào huyệt của dị hình, cũng không ngờ được rằng nơi đó nguy hiểm nhường nào, cho nên cảm thấy cô cháu gái có năng lực hệ tự nhiên cao cường của mình sẽ không có vấn đề gì, chỉ chuẩn bị thật nhiều đá năng lượng cao cấp cho cô.
Khi Ôn Ngọc biết chuyện này thì đội ngũ đã tập kết xong xuôi. Anh tức giận đến mức đôi mắt đỏ bừng, nhưng chuyện đã tới nước này thì không thể thay đổi, nuốt lời sẽ gợi ra sự bất mãn và nghi ngờ của đám lãnh đạo. Nhưng sao anh có thể yên tâm để Tang La đến nơi đó? Cho dù nơi đó là ác mộng, anh cũng chỉ có thể đặt chân đến đó lần thứ hai.
“Tinh túy của cỏ Phù Lan vừa nhổ ra khỏi mặt đất sẽ bị xói mòn, tôi phải đích thân tới đó lấy nó.” Anh nói vậy. Vì thế trong đội ngũ trước khi xuất phát đến rừng Hắc Phượng lại có thêm cả tiến sĩ Ôn Ngọc gia nhập.
Đồng thời cũng vì tiến sĩ Ôn Ngọc gia nhập mà lại có thêm một đám người siêu năng lực và quân nhân gia nhập vào đội ngũ người siêu năng lực đã tập kết, đồng thời sẽ có mấy chiếc máy bay trực thăng quân dụng bay trên bầu trời đi theo họ, làm vậy là để bảo đảm an toàn tính mạng cho tiến sĩ Ôn Ngọc không xảy ra một chút ngoài ý muốn.
Nghe thấy tin tức này, Tang La cũng vừa tức vừa sốt ruột. Cô không muốn để anh đi, sợ xảy ra bất trắc, nhưng cô không biết cô lo cho anh hay là sợ anh chết rồi huyết thanh dị hình sẽ không thành công. Nhưng cô cũng không còn cách nào, nếu kêu Nữ vương ngăn cản Ôn Ngọc thì chỉ còn cách báo cho bà ấy biết chân tướng, nhưng nếu nói cho Nữ vương biết Ôn Ngọc là dị hình thì e rằng sẽ chỉ khiến Ôn Ngọc rơi vào kết cục mất hết tín nhiệm rồi bị giam cầm mà thôi.
Họ sẽ không dễ dàng tin rằng anh vô hại như cô.
Dù biết rõ nhất định sẽ triển khai một trận chiến lớn, nhưng vì không thể lấy ra bằng chứng nên Nữ vương không có khả năng triệu tập toàn bộ thợ săn dị hình trên cả nước cùng đi theo họ, bỏ mặc quốc gia rơi vào nguy hiểm. May mà Nữ vương cho cô một công tắc cứu viện khẩn cấp, có thể nhận được trợ giúp trong thời gian ngắn nhất sau khi phát tín hiệu cầu cứu.
…
Rừng Hắc Phượng là khu rừng nguyên thủy được bảo tồn hoàn thiện nhất có diện tích lớn nhất trên thế giới này. Đại thụ chọc trời mọc trên mặt đất mênh mông bát ngát, không khí nóng bức, mùi tanh của bùn đất nồng nặc, những nguy hiểm mai phục chung quanh cũng vô cùng vô tận, không chỉ là mối đe dọa đến từ dị hình mà còn đến từ những thứ nhìn như vô hại như cây ăn thịt người hoa ăn thịt người dây leo ăn thịt người kiến ăn thịt người, cỏ độc hoa độc ếch độc ong độc…
Đương nhiên, thứ nguy hiểm nhất và trí mạng nhất vẫn là đám dị hình và con King không biết đang ẩn náu ở đâu.
Khi họ vừa đặt chân vào rừng Hắc Phượng, sinh vật nguy hiểm ẩn náu trong bóng tối đã biết tin.
“Chui đầu vào lưới.” Có người lên tiếng trong bóng đêm, thanh âm thô ráp vô cùng chói tai, giống như một lão già đã dần dần già nua. Lão ta vốn sống được đủ lâu rồi, lão biến bản thân mình thành dị hình, ngoài việc trả thù đương nhiên còn là để chính mình có sinh mệnh vĩnh hằng. Nhưng hiển nhiên sống được hai ba trăm năm đã là cực hạn, thời gian của lão ta không còn nhiều nữa, cho nên lão cần thiết phải bắt đầu hành động.
Chiến lực đã tích trữ xong xuôi. Trận chiến này coi như là một lời thông báo và là khởi động trước khi bắt đầu đi!
…
Tang La và Ngải Nặc Đức cùng nhau đi ở đằng trước đội ngũ, sử dụng năng lực mở đường, đóng băng một vài sinh vật nguy hiểm để khỏi lãng phí thời gian. Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của Ôn Ngọc được bảo vệ chính giữa đội ngũ vẫn dính trên người mình. Cô cố ý không nhìn anh, cố ý tiếp xúc thân mật với Ngải Nặc Đức, nhưng có lẽ là vì mình thực sự đã thay lòng đổi dạ nên cho dù chỉ là diễn kịch, cô vẫn không thể chấp nhận việc quá thân mật với Ngải Nặc Đức, cảm giác bài xích quá mãnh liệt, cuối cùng chỉ có thể nắm tay.
Rừng Hắc Phượng rất lớn, loại thảo dược mà Ôn Ngọc cần mọc ở sâu trong rừng, do đó không phải ngày một ngày hai có thể đến nơi. Họ mang theo lương khô và lều trại, trước khi trời tối, lều trại đã được dựng lên ở địa điểm thích hợp.
Lều của Tang La ở bên cạnh Ngải Nặc Đức. Người công lược đương nhiên biết nơi này là sào huyệt của dị hình, chung quy kế hoạch lúc trước của họ là đưa Ôn Nhu tiến vào nơi này trước để cô ta gài bẫy khiến Ôn Ngọc khi đó còn là Vương tử bị bắt vào khu rừng này. Ít nhiều nhờ có Bối Bội, phương pháp mà cô ta đưa ra hồi còn sống đã giúp họ triển khai ý tưởng công lược mới, Ôn Ngọc đã biến thành dị hình, biến thành một người khác vẫn là trụ cột của thế giới này, che mắt ý thức thế giới, còn Ngải Nặc Đức thì giả mạo thân phận của anh, chiếm được mọi thứ của anh, cuối cùng yêu đương với nữ chính.
Anh ta biết rõ mình có mấy cân mấy lượng, sợ phải đối mặt với đông đảo dị hình. Mặc dù anh ta sẽ không chết thật, nhưng như vậy cũng tương đương với nhiệm vụ thất bại. Nếu tiến vào một thân xác khác thì mọi ưu thế của anh ta đều sẽ biến mất. Vì tư tưởng trai thẳng gia trưởng nên anh ta cứ cảm thấy chỉ cần chiếm được cơ thể của Tang La thì cũng sẽ chiếm được trái tim của cô, thế nên lúc này anh ta mưu toan muốn sống chung lều với Tang La, nhưng không ngoài ý muốn bị cô từ chối.
Nghệ thuật gia từng so sánh đôi mắt với Tang La với rừng Hắc Phượng, khi bóng đêm buông xuống, mọi người đều hiểu được lý do. Rừng Hắc Phượng vào ban đêm không có ánh trăng, nhưng những loài thực vật, loại đá và côn trùng chứa đựng photpho có khả năng phát sáng lại nhiều đếm không xuể. Từng khu vực ánh sáng màu đỏ cam vàng lục lam chàm tím thắp sáng cả khu rừng, cứ như đắm chìm trong mộng ảo.
Tang La dùng cột băng đưa mình lên không trung để canh chừng, phòng ngừa có thứ gì đó đánh lén từ trên cao. Lúc này máy bay trực thăng bay trên không vào ban ngày đã biến mất, Tang La ngồi trên cột băng cao mấy chục mét, vượt qua thân cây cao nhất trong rừng, nhìn đỉnh đầu toàn bộ khu rừng từ xa, không phát hiện có gì đó khác thường, lại nhìn lên bầu trời đêm.
Bầu trời ở đây quá trong veo, sao sáng đầy trời, Tang La lại không có tâm trạng thưởng thức, biểu cảm vừa u buồn vừa mê mang.
Mãi tới khi có thứ gì đó lặng lẽ men theo cột băng của cô, cuốn lấy cô từ bên dưới.
Tang La cả kinh, lập tức nhận ra đó là ai, giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Ôn Ngọc! Buông tôi ra!”
Anh không quan tâm tới cô mà biến thành người ôm cô vào lòng. Tang La muốn đóng băng anh, anh lại dùng phương pháp cũ. Cô từng bị tập kích tinh thần kiểu này một lần, vốn nên đề phòng anh, nhưng không hề, thế nên anh dễ dàng khiến cô không còn sức chống cự một lần nữa.
Anh không nói một lời, im lặng mà mạnh mẽ tấn công, có một loại điên cuồng không tiếng động.
Ban ngày Tang La càng lạnh lùng với anh, ban đêm anh càng tập kích dữ dội hơn, bất kể Tang La cảnh giác đến mấy cũng không thể né tránh, gần như tuyệt vọng.
“Rõ ràng em yêu tôi, tại sao lại không cần tôi?”
“Rõ ràng em yêu tôi, tại sao lại không cần tôi?”
Anh chất vấn hết lần này tới lần khác.
Tang La cũng cảm thấy rất thống khổ, không biết tại sao lại biến thành cục diện rối ren như thế nào. Ban ngày cô từ chối Ngải Nặc Đức đến gần mình, ban đêm lại quấn quýt với một người đàn ông khác. Cô vừa phỉ nhổ vừa dường như không thể tự khống chế bản thân, cô cảm thấy mình thật rẻ tiền, thậm chí bắt đầu hy vọng mình bị tấn công để mượn cơ hội này đại khai sát giới, trút giận một trận xả láng.
Nhưng bảy ngày liên tiếp không xảy ra chuyện gì, họ đã tới môi trường phù hợp cho sự sinh trưởng của cỏ Phù Lan, đồng thời cũng là khu vực trung tâm nhất của rừng Hắc Phượng. Cho dù là ban ngày thì nơi này vẫn rất tối tăm, bởi vì cành cây quá tươi tốt, không có một tia nắng nào chiếu tới đây.
Tang La lại có cảm giác như gió thổi mưa giông trước cơn bão. Tim cô đập thình thịch một cách bất an, theo bản năng muốn quay đầu lại tìm kiếm Ôn Ngọc. Nhưng rồi đúng lúc đó, trận chiến bất chợt mở màn.
Vô số dị hình đột nhiên xuất hiện từ dưới lớp lá rụng dày đặc, thoáng chốc đã nuốt chửng mấy người, cảnh tượng lập tức hỗn loạn.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, mọi người chia nhau ra thành một nhóm bảo vệ Ôn Ngọc, một nhóm chống lại đợt tấn công của đối phương.
Tang La quay đầu nhìn lại, thấy Ôn Ngọc được bảo vệ chặt chẽ ở chính giữa, thoạt nhìn vẫn rất an toàn, chắc hẳn không cần phải biến thành hình thái dị hình để tự vệ. Sau đó cô mới phát xạ tín hiệu cầu cứu, yên tâm bắt đầu đối phó với đám dị hình. Trong lúc nhất thời băng tuyết bay khắp nơi.
Ngải Nặc Đức đứng cách cô không xa. Anh ta chỉ biết tung chiêu lớn mà thôi. Sau khi trở thành Ngải Nặc Đức, cả ngày anh ta chỉ toàn hưởng thụ cuộc sống xa hoa của vương thất chứ hoàn toàn không tốn thời gian rèn luyện cách khống chế năng lực của mình. Nhưng chiêu lớn tiêu hao rất nhiều tinh lực, anh ta biết ông trùm đứng sau màn có một đội quân dị hình khổng lồ, cho nên không dám mạo hiểm mà chạy đến sau lưng Tang La, quay lưng kề sát vào lưng cô, giả vờ như cùng cô sóng vai chiến đấu.
Tang La nhíu mày nhìn anh ta, nhưng vẫn giao sau lưng mình cho anh ta.
Bây giờ ai ai cũng bận rộn đối phó với đám dị hình đang bao vây chung quanh, hoàn toàn không có ai chú ý tới động tác giả tạo của Ngải Nặc Đức, ngoại trừ Ôn Ngọc.
Thấy điệu bộ của anh ta, trong mắt anh tràn đầy sát khí, càng không hiểu tại sao Tang La lại chỉ cần loại rác rưởi đó mà không cần mình, quả nhiên vì mình là dị hình xấu xí sao?
Anh nhìn đám dị hình này. Tất cả bọn họ đều là người bị lừa bán, hoặc là những người đã tiến vào rừng Hắc Phượng mạo hiểm có đi mà không có về, đều là những người đã biến mất từ các quốc gia trên thế giới, bị tiêm vào virus mà biến thành dị hình. Nhưng huyết thanh của anh còn chưa nghiên cứu xong, mà họ đã bị King thao túng, cho nên họ chỉ có thể chết.
Thực ra cũng có thể không chết, chỉ cần anh chịu biến thành hình thái dị hình để ra lệnh cho họ.
Đúng thế, lúc trước họ tiêm cho anh virus con, đáng lý ra thì anh cũng không phải là King. Nhưng ai bảo thể chất của anh đặc thù? Cho nên virus con của anh đã tiến hóa thành virus mẹ, anh cũng là King của dị hình. Hơn nữa e rằng bây giờ lão già đó đã dần dần già khọm rồi, còn anh vẫn trẻ trung khỏe mạnh, mệnh lệnh của anh đương nhiên có thể lấn át lão ta để điều khiển họ.
Song điều này cũng đồng nghĩa với việc anh cần thiết bại lộ thân phận thật của mình trước mặt bao người, hơn nữa còn để họ biết mình là King, khi đó thứ nghênh đón anh sẽ là vận mệnh như thế nào? Không có khả năng được chạm vào người mình yêu một lần nữa.
Cho nên anh sẽ không bao giờ cho người thứ hai ở đây biết thân phận thật của mình, cho dù cái giá phải trả là mạng sống của hầu hết mọi người.
Nghĩ vậy, bất chợt anh nhìn thấy một con dị hình có cánh tay là lưỡi hái thật dài rơi xuống từ trên cây, đứng trước mặt Ngải Nặc Đức tập kích anh ta với tốc độ cực nhanh, gần như biến thành ảo ảnh. Đó chính là “Bọ Ngựa” có tốc độ nhanh nhất trong đám dị hình.
Vừa thấy nó, cho dù lúc này Ngải Nặc Đức còn đang trong trạng thái thôi miên, nhưng rõ ràng bản chất anh ta là kẻ chỉ yêu chính bản thân mình, thế nên trước bờ vực sống còn, anh ta lập tức né tránh, để lộ Tang La sau lưng mình rơi vào nguy hiểm.
Độ ấm sau lưng biến mất, Tang La quay đầu lại xem theo phản xạ thì vừa lúc nhìn thấy Ngải Nặc Đức chật vật lăn mình né tránh, dị hình màu xanh lá đột ngột xuất hiện, vung lưỡi hái chém về phía mình.
Tốc độ quá nhanh, cô hoàn toàn không đề phòng nên không thể né tránh và đối phó.
Chiếc lưỡi hái chém về phía đầu, nhưng chợt dừng lại ngay trên đỉnh đầu của cô.
Một chiếc xúc tu quấn chặt cánh tay lưỡi hái đó. Tang La mở to mắt, nhìn theo chiếc xúc tu thì thấy gương mặt tối tăm của Ôn Ngọc, tay trái của anh đã biến thành chiếc xúc tu này.
Dị hình bọ ngựa bị chiếc xúc tu ném mạnh sang một bên, va chạm với một cây đại thụ. Chiếc xúc tu đó tràn ngập lệ khí kéo nó va chạm từng chút một, mãi tới khi cái đầu của nó bị đập đến mức nát bấy.
Song cùng lúc đó, tất cả những người canh chừng chung quanh Ôn Ngọc đều hoảng sợ tản ra, nhìn anh bằng ánh mắt tràn ngập đề phòng và khó tin. Cùng lúc đó, tiếng cánh quạt của máy bay trực thăng truyền tới từ trên không trung, vô số thợ săn dị hình nhận được tín hiệu triệu tập khẩn cấp của chính phủ nhảy xuống. Họ không biết Ôn Ngọc, thấy xúc tu của anh thì chỉ coi anh là dị hình, hơn nữa trên người anh tỏa ra khí thế rất mạnh nên đều ùa về phía anh.
Thời gian dường như chậm lại vào thời khắc này, mọi thứ đều được tiến hành với tốc độ rất chậm. Tang La nghe thấy tiếng tim đập, tiếng hít thở dồn dập của mình. Con ngươi của cô rung động, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.
Ngải Nặc Đức bỏ trốn, bỏ mặc cô rơi vào nguy hiểm; Ôn Ngọc không tiếc bại lộ thân phận chân thật đã ẩn giấu nhiều năm trước mặt mọi người chỉ vì cứu cô…
Đầu óc hỗn loạn của cô bỗng nhiên tỉnh táo, tất cả những điểm đáng ngờ và khó hiểu đều có đáp án trong tích tắc.
Vẻ mặt cô đột nhiên tối tăm đến mức vặn vẹo.
Chủ Thần, tao - tiên - sư - nhà - mày!!!
Đêm nay, họ vẫn suy nghĩ xem nên làm thế nào để đánh vỡ cục diện bế tắc này, nhưng không ngờ Tang La lại đột nhiên chủ động bước ra một bước, ánh sáng hy vọng le lói trong đêm.
Tang La liên lạc với Nữ vương bệ hạ muốn rời khỏi viện nghiên cứu, hơn nữa còn báo cho Ngải Nặc Đức kêu anh ta cùng mình rời đi.
“Sau khi rời đi, anh lập tức về nước đưa thư cầu hôn tới cho em, biết chưa?” Tang La túm cổ áo Ngải Nặc Đức hung tợn nói.
Ngải Nặc Đức không dám tin, sau đó là vẻ đắc ý và hãnh diện. Anh ta bị Ôn Nhu mắng cho một trận, cuối cùng thì sao? Cuối cùng anh ta mới là người đúng!
“Ừ.” Làm gì có chuyện từ chối chứ!
Quyết định của Tang La cũng không báo cho Ôn Ngọc biết trước. Khi Ôn Ngọc biết là lúc tư liệu của người bảo vệ mới được đưa tới tay anh. Sáng sớm hôm sau, người bảo vệ này sẽ tới đây giao ban với Tang La, Tang La sẽ cùng Ngải Nặc Đức rời đi.
Cùng lúc đó, Ngải Nặc Đức còn tự mình tới gặp anh, hơn nữa đắc ý nói với anh rằng sau khi rời đi, họ sẽ kết hôn.
Cầm tư liệu trên tay, tay anh đều run rẩy, trong mắt ngưng tụ bão táp.
Mà đêm nay, thậm chí Tang La còn không đến tòa nhà y tế trông nom Ôn Ngọc. Cô hoàn toàn giao cho Côn. Cô đang sợ hãi, sợ mình thật sự yêu một người khác.
Nhưng trong không gian yên tĩnh khép kín, một bóng đen đột nhiên xuất hiện. Tang La lập tức muốn ngồi dậy, lại bị Ôn Ngọc bất chợt xuất hiện trên người cô đè xuống.
“Tại sao?” Anh khẽ hỏi, nghiến răng nghiến lợi. Trong bóng tối, Tang La không thấy rõ được đôi mắt của anh.
Nhịp tim của Tang La đập thình thịch, cố gắng bình tĩnh nói: “Tôi muốn đi nghiệm chứng những lời anh đã nói. Nếu thật sự có một tổ chức như vậy thì các quốc gia đều cần phải…”
“Đừng coi tôi là thằng ngốc! Em muốn đi ra ngoài kết hôn với thằng đàn ông đó! Tại sao? Rõ ràng người em yêu là tôi cơ mà!” Anh dần dần mất bình tĩnh, lồng ngực phập phồng càng ngày càng dữ dội. Anh không hiểu, thật sự không hiểu.
“Anh suy nghĩ nhiều quá rồi đấy, tôi sẽ không bao giờ yêu anh.” Tang La lạnh lùng nói.
“Vậy à? Thế thì để tôi xâm nhập vào tinh thần của em xem thử nhé?”
Tang La hơi kích động: “Anh dám!”
“Em không dám cho tôi xem, em biết người em yêu là tôi, tại sao không chịu thừa nhận? Tại sao nhất quyết phải đến với Ngải Nặc Đức? Tôi thua kém anh ta ở chỗ nào? Bởi vì tôi không đẹp trai bằng anh ta sao? Tôi cũng có thể biến thành người đẹp trai, em muốn hình dạng nào cũng được, được không?” Động tác của anh rất mạnh mẽ, nhưng lời nói lại hèn mọn, trong bóng tối, hốc mắt của anh đỏ bừng, vừa giận vừa sốt ruột lại vừa yếu ớt.
Tang La đột nhiên hơi đau đớn. Cô ngậm miệng lại không nói nên lời. Đầu óc cô rối bời, gần như không thể suy nghĩ, có khi nào anh ta chính là người công lược không? Hay có khi nào là nam chính mới do người công lược thúc đẩy không? Chỉ cần cô thừa nhận mình yêu anh thì có phải Ngải Nặc Đức sẽ không còn là nam chính nữa, kẻ xấu sẽ chiến thắng không? Cô lâm vào tự trách, cảm thấy mình đúng là rác rưởi, vậy mà lại thay lòng đổi dạ, vậy thì mấy kiếp trước của mình với Ngải Nặc Đức có ý nghĩa gì?
Tang La không nói lời nào, Ôn Ngọc hiểu lầm ý cô, thực ra trong lòng anh vẫn rất để bụng một chuyện, cho nên giọng khàn khàn hỏi: “Hay là vì tôi là… dị hình?”
Anh rất chán ghét hình thái dị hình của mình, vì hình thái này khiến anh phải chịu nhiều đau khổ, vô số lần bừng tỉnh giữa đêm khuya vì đau đớn. Nhưng thực tế thân thể anh đã hết đau từ lâu rồi, chỉ là phản ứng quá khích sau khi bị tổn thương mà thôi. Anh cảm thấy hình dạng đó của mình vừa đáng sợ vừa ghê tởm, cho nên mới cố gắng nghiên cứu huyết thanh dị hình, muốn mình hoàn toàn biến về là con người.
“Tôi sẽ giải quyết, huyết thanh sắp sửa hoàn thành rồi, em chờ thêm một chút nữa thôi, được không?”
Tang La cảm thấy phòng tuyến tâm lý của mình gần bị đánh sập triệt để. Cô không thể không nhớ lại những gì đã trải qua với Ngải Nặc Đức ở mấy kiếp trước, cùng với những kẻ công lược kia đã khiến họ bị tra tấn như thế nào. Cô nhắm mắt lại, hít sâu mấy lần, đến khi mở mắt ra, trong mắt đã tràn đầy vẻ lạnh lùng kiên quyết, giọng mềm mại dụ dỗ: “Anh buông tôi ra trước đã.”
Ánh mắt Ôn Ngọc có thể nhìn thấy trong đêm tối. Nhìn đôi mắt của cô, anh biết cô đang lừa mình. Bão táp ngưng tụ trong mắt anh, khi Tang La lên tiếng lần thứ hai, anh đột nhiên nhét một chiếc xúc tu vào miệng cô.
“Câm miệng! Tôi không muốn nghe em nói chuyện!”
Tang La trợn tròn mắt, lập tức chau mày, thân thể toát ra khí lạnh muốn sử dụng năng lực, nhưng Ôn Ngọc càng nhanh tay hơn cô, tinh thần lực đã tấn công bộ não của cô khiến trước mắt cô tối đen, tay chân vừa vận sức thì đã mềm nhũn.
Nhưng cô vẫn chưa hôn mê, hiển nhiên anh cố ý làm thế, cô không hoàn toàn mất hết ý thức, vẫn có thể cảm nhận được chuyện đang xảy ra với mình. Xúc tu trơn trượt của anh lướt qua làn da của mình như thế nào, thậm chí những ngõ ngách không cho phép người khác dễ dàng chạm vào cũng không buông tha, khiến cả người cô run rẩy từng đợt. Dường như anh đang cố ý trả thù nên sử dụng hình thái dị hình, toàn thân cô bị những chiếc xúc tu có lớn có nhỏ quấn chặt, khiến cô như một chiếc lá cô đơn trôi nổi trên con sóng khổng lồ, chỉ có thể bị động thừa nhận chứ không có sức chống cự.
Không thể nào như thế được. Cô hỗn loạn suy nghĩ, cả người rơi vào hai loại cực hạn, một bên là suиɠ sướиɠ đến cực hạn, một bên là đau khổ đến cực hạn.
Không biết trôi qua bao lâu, sắc trời sáng dần, mọi động tĩnh đã trở về yên tĩnh, cô mệt mỏi nằm trên chiếc giường bừa bộn, trong không khí tràn đầy mùi vị của nam nữ trưởng thành, trên người đắp một chiếc chăn mỏng, mái tóc đen ướt sũng trải trên ra giường, dính lên làn da, đã ngất xỉu, nhưng có thể vẫn còn đang run rẩy từng chút một.
Không biết qua bao lâu, cô mới dần dần tỉnh lại. Cô nằm trên giường mờ mịt nhìn trần nhà, nước mắt rơi lã chã như mưa. Cô khóc một trận, nhớ lại hôm nay sẽ cùng Ngải Nặc Đức rời khỏi viện nghiên cứu, bèn vất vả ngồi dậy, cầm di động nhìn thoáng qua, phát hiện đã quá thời gian mà họ hẹn trước, nhưng trên di động lại không có cuộc gọi nhỡ nào hết.
Chắc chắn đã xảy ra biến cố nào đó rồi. Cô đỡ tường đứng dậy, cả người bủn rủn không có sức lực, vất vả tiến vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ rồi rời khỏi ký túc xá.
Mọi chuyện đúng như Tang La dự đoán. Sáng hôm nay Ôn Ngọc đã tiến hành báo cáo công việc với thủ lĩnh của các quốc gia, báo với các lãnh đạo rằng việc nghiên cứu huyết thanh dị hình đã tiến vào giai đoạn cuối cùng, hơn nữa tiêm bán thành phẩm vào cơ thể vật thí nghiệm dị hình ngay lúc đó. Các lãnh đạo đều nhìn thấy con dị hình đó đau đớn uốn éo run rẩy trong chiếc lồng được chế tạo đặc biệt, hơn nữa một bộ phận thân thể đã biến thành tay chân của con người, còn phát ra tiếng kêu như “Đau quá”, cứ như thể ngay sau đó sẽ hoàn toàn biến thành con người triệt để.
Chuyện này chẳng khác nào một niềm vui bất ngờ, lãnh đạo các quốc gia càng thêm kỳ vọng vào Ôn Ngọc, do đó cố gắng phối hợp với yêu cầu mà anh đưa ra.
“Trong giai đoạn cuối cùng thiếu một loại nguyên liệu, tôi hy vọng các ông có thể phái người mau chóng đi lấy về, không thì tôi sợ đêm dài lắm mộng. Các ông biết đấy, King không hy vọng tôi sẽ thành công.” Ôn Ngọc nói.
“Cậu muốn thứ gì?”
“Bên trong khu rừng Hắc Phượng có một loại thảo dược quý hiếm, tên là Phù Lan, trên thị trường không có. Tôi mong các ông có thể phái người đi lấy nó.” Ôn Ngọc đáp.
Các lãnh đạo đương nhiên sẽ không có ý kiến. Rừng Hắc Phượng là một khu rừng nguyên thủy nằm ở biên cảnh Aram, thần bí và nguy hiểm, có rất nhiều thảo dược và động vật quý hiếm, người thường không được phép tiến vào, bởi vì người xâm nhập có đến 80-90% sẽ không thể sống sót trở về. Nghiên cứu của Ôn Ngọc cần thứ trong đó cũng không phải là chuyện gì đáng kinh ngạc.
Ôn Ngọc còn nói: “Ở đó rất nguy hiểm, tốt nhất hãy phái người siêu năng lực hệ tự nhiên để bảo đảm an toàn cho nhân viên tiến vào. Nhân viên trong viện nghiên cứu của tôi cũng có thể huy động, chỉ cần tiểu thư Hoa hồng và Côn bảo vệ bên cạnh tôi là đủ rồi.”
Ôn Ngọc nói như vậy, người khác đương nhiên lập tức nghĩ tới Ngải Nặc Đức vẫn đang ở viện nghiên cứu không có tác dụng gì.
Tang La gặp Ôn Nhu vội vàng chạy tới. Thấy cô, Ôn Nhu cứ như lập tức thở phào nhẹ nhõm, báo cho cô biết chuyện này. Tang La lập tức hiểu được mục đích của Ôn Ngọc. Bởi vì hôm qua cô phân biệt được cảnh vật trong ký ức của anh, viện nghiên cứu đó ẩn náu bên trong rừng Hắc Phượng, nói cách khác nơi đó chính là sào huyệt của dị hình! Có King và vô số dị hình!
Ôn Ngọc muốn Ngải Nặc Đức chết ở đó, vì thế mà không tiếc đánh đổi cả tính mạng của những người siêu năng lực khác.
Cô tức giận gần chết, gọi điện thoại cho Nữ vương muốn vạch trần bộ mặt thật và mục đích của Ôn Ngọc. Nhưng mặc dù là vào thời điểm này, khi đã mở miệng ra, cô lại không nói nên lời, thậm chí tự biện minh cho anh như thể đánh mất lòng tự trọng của mình. Mặc dù Ôn Ngọc là dị hình, nhưng anh chưa từng làm hại con người, chỉ vì thể chất đặc thù nên anh mới có thể chuyển biến giữa hình người và dị hình chứ không phải là King, anh cũng thật lòng muốn nghiên cứu ra huyết thanh chứ không phải có âm mưu nào đó…
Cô hít thở sâu, cuối cùng lại nói: “Cháu sẽ đi cùng Ngải Nặc Đức. Cháu cảm thấy trong giai đoạn hiện nay, ngoại trừ tính mạng của Ôn Ngọc ra, King càng không muốn chúng ta tìm được cỏ Phù Lan. Hơn nữa nếu Ngải Nặc Đức xảy ra bất trắc gì thì cháu cũng không thiết sống nữa.”
Thái độ gần như nổi loạn mạnh mẽ của Tang La khiến Nữ vương không thể không đồng ý yêu cầu của cô, vẫn cho người siêu năng lực vốn sẽ bàn giao nhiệm vụ với cô đến viện nghiên cứu, để Tang La cùng đến rừng Hắc Phượng với Ngải Nặc Đức. Nữ vương không biết nơi đó là sào huyệt của dị hình, cũng không ngờ được rằng nơi đó nguy hiểm nhường nào, cho nên cảm thấy cô cháu gái có năng lực hệ tự nhiên cao cường của mình sẽ không có vấn đề gì, chỉ chuẩn bị thật nhiều đá năng lượng cao cấp cho cô.
Khi Ôn Ngọc biết chuyện này thì đội ngũ đã tập kết xong xuôi. Anh tức giận đến mức đôi mắt đỏ bừng, nhưng chuyện đã tới nước này thì không thể thay đổi, nuốt lời sẽ gợi ra sự bất mãn và nghi ngờ của đám lãnh đạo. Nhưng sao anh có thể yên tâm để Tang La đến nơi đó? Cho dù nơi đó là ác mộng, anh cũng chỉ có thể đặt chân đến đó lần thứ hai.
“Tinh túy của cỏ Phù Lan vừa nhổ ra khỏi mặt đất sẽ bị xói mòn, tôi phải đích thân tới đó lấy nó.” Anh nói vậy. Vì thế trong đội ngũ trước khi xuất phát đến rừng Hắc Phượng lại có thêm cả tiến sĩ Ôn Ngọc gia nhập.
Đồng thời cũng vì tiến sĩ Ôn Ngọc gia nhập mà lại có thêm một đám người siêu năng lực và quân nhân gia nhập vào đội ngũ người siêu năng lực đã tập kết, đồng thời sẽ có mấy chiếc máy bay trực thăng quân dụng bay trên bầu trời đi theo họ, làm vậy là để bảo đảm an toàn tính mạng cho tiến sĩ Ôn Ngọc không xảy ra một chút ngoài ý muốn.
Nghe thấy tin tức này, Tang La cũng vừa tức vừa sốt ruột. Cô không muốn để anh đi, sợ xảy ra bất trắc, nhưng cô không biết cô lo cho anh hay là sợ anh chết rồi huyết thanh dị hình sẽ không thành công. Nhưng cô cũng không còn cách nào, nếu kêu Nữ vương ngăn cản Ôn Ngọc thì chỉ còn cách báo cho bà ấy biết chân tướng, nhưng nếu nói cho Nữ vương biết Ôn Ngọc là dị hình thì e rằng sẽ chỉ khiến Ôn Ngọc rơi vào kết cục mất hết tín nhiệm rồi bị giam cầm mà thôi.
Họ sẽ không dễ dàng tin rằng anh vô hại như cô.
Dù biết rõ nhất định sẽ triển khai một trận chiến lớn, nhưng vì không thể lấy ra bằng chứng nên Nữ vương không có khả năng triệu tập toàn bộ thợ săn dị hình trên cả nước cùng đi theo họ, bỏ mặc quốc gia rơi vào nguy hiểm. May mà Nữ vương cho cô một công tắc cứu viện khẩn cấp, có thể nhận được trợ giúp trong thời gian ngắn nhất sau khi phát tín hiệu cầu cứu.
…
Rừng Hắc Phượng là khu rừng nguyên thủy được bảo tồn hoàn thiện nhất có diện tích lớn nhất trên thế giới này. Đại thụ chọc trời mọc trên mặt đất mênh mông bát ngát, không khí nóng bức, mùi tanh của bùn đất nồng nặc, những nguy hiểm mai phục chung quanh cũng vô cùng vô tận, không chỉ là mối đe dọa đến từ dị hình mà còn đến từ những thứ nhìn như vô hại như cây ăn thịt người hoa ăn thịt người dây leo ăn thịt người kiến ăn thịt người, cỏ độc hoa độc ếch độc ong độc…
Đương nhiên, thứ nguy hiểm nhất và trí mạng nhất vẫn là đám dị hình và con King không biết đang ẩn náu ở đâu.
Khi họ vừa đặt chân vào rừng Hắc Phượng, sinh vật nguy hiểm ẩn náu trong bóng tối đã biết tin.
“Chui đầu vào lưới.” Có người lên tiếng trong bóng đêm, thanh âm thô ráp vô cùng chói tai, giống như một lão già đã dần dần già nua. Lão ta vốn sống được đủ lâu rồi, lão biến bản thân mình thành dị hình, ngoài việc trả thù đương nhiên còn là để chính mình có sinh mệnh vĩnh hằng. Nhưng hiển nhiên sống được hai ba trăm năm đã là cực hạn, thời gian của lão ta không còn nhiều nữa, cho nên lão cần thiết phải bắt đầu hành động.
Chiến lực đã tích trữ xong xuôi. Trận chiến này coi như là một lời thông báo và là khởi động trước khi bắt đầu đi!
…
Tang La và Ngải Nặc Đức cùng nhau đi ở đằng trước đội ngũ, sử dụng năng lực mở đường, đóng băng một vài sinh vật nguy hiểm để khỏi lãng phí thời gian. Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của Ôn Ngọc được bảo vệ chính giữa đội ngũ vẫn dính trên người mình. Cô cố ý không nhìn anh, cố ý tiếp xúc thân mật với Ngải Nặc Đức, nhưng có lẽ là vì mình thực sự đã thay lòng đổi dạ nên cho dù chỉ là diễn kịch, cô vẫn không thể chấp nhận việc quá thân mật với Ngải Nặc Đức, cảm giác bài xích quá mãnh liệt, cuối cùng chỉ có thể nắm tay.
Rừng Hắc Phượng rất lớn, loại thảo dược mà Ôn Ngọc cần mọc ở sâu trong rừng, do đó không phải ngày một ngày hai có thể đến nơi. Họ mang theo lương khô và lều trại, trước khi trời tối, lều trại đã được dựng lên ở địa điểm thích hợp.
Lều của Tang La ở bên cạnh Ngải Nặc Đức. Người công lược đương nhiên biết nơi này là sào huyệt của dị hình, chung quy kế hoạch lúc trước của họ là đưa Ôn Nhu tiến vào nơi này trước để cô ta gài bẫy khiến Ôn Ngọc khi đó còn là Vương tử bị bắt vào khu rừng này. Ít nhiều nhờ có Bối Bội, phương pháp mà cô ta đưa ra hồi còn sống đã giúp họ triển khai ý tưởng công lược mới, Ôn Ngọc đã biến thành dị hình, biến thành một người khác vẫn là trụ cột của thế giới này, che mắt ý thức thế giới, còn Ngải Nặc Đức thì giả mạo thân phận của anh, chiếm được mọi thứ của anh, cuối cùng yêu đương với nữ chính.
Anh ta biết rõ mình có mấy cân mấy lượng, sợ phải đối mặt với đông đảo dị hình. Mặc dù anh ta sẽ không chết thật, nhưng như vậy cũng tương đương với nhiệm vụ thất bại. Nếu tiến vào một thân xác khác thì mọi ưu thế của anh ta đều sẽ biến mất. Vì tư tưởng trai thẳng gia trưởng nên anh ta cứ cảm thấy chỉ cần chiếm được cơ thể của Tang La thì cũng sẽ chiếm được trái tim của cô, thế nên lúc này anh ta mưu toan muốn sống chung lều với Tang La, nhưng không ngoài ý muốn bị cô từ chối.
Nghệ thuật gia từng so sánh đôi mắt với Tang La với rừng Hắc Phượng, khi bóng đêm buông xuống, mọi người đều hiểu được lý do. Rừng Hắc Phượng vào ban đêm không có ánh trăng, nhưng những loài thực vật, loại đá và côn trùng chứa đựng photpho có khả năng phát sáng lại nhiều đếm không xuể. Từng khu vực ánh sáng màu đỏ cam vàng lục lam chàm tím thắp sáng cả khu rừng, cứ như đắm chìm trong mộng ảo.
Tang La dùng cột băng đưa mình lên không trung để canh chừng, phòng ngừa có thứ gì đó đánh lén từ trên cao. Lúc này máy bay trực thăng bay trên không vào ban ngày đã biến mất, Tang La ngồi trên cột băng cao mấy chục mét, vượt qua thân cây cao nhất trong rừng, nhìn đỉnh đầu toàn bộ khu rừng từ xa, không phát hiện có gì đó khác thường, lại nhìn lên bầu trời đêm.
Bầu trời ở đây quá trong veo, sao sáng đầy trời, Tang La lại không có tâm trạng thưởng thức, biểu cảm vừa u buồn vừa mê mang.
Mãi tới khi có thứ gì đó lặng lẽ men theo cột băng của cô, cuốn lấy cô từ bên dưới.
Tang La cả kinh, lập tức nhận ra đó là ai, giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Ôn Ngọc! Buông tôi ra!”
Anh không quan tâm tới cô mà biến thành người ôm cô vào lòng. Tang La muốn đóng băng anh, anh lại dùng phương pháp cũ. Cô từng bị tập kích tinh thần kiểu này một lần, vốn nên đề phòng anh, nhưng không hề, thế nên anh dễ dàng khiến cô không còn sức chống cự một lần nữa.
Anh không nói một lời, im lặng mà mạnh mẽ tấn công, có một loại điên cuồng không tiếng động.
Ban ngày Tang La càng lạnh lùng với anh, ban đêm anh càng tập kích dữ dội hơn, bất kể Tang La cảnh giác đến mấy cũng không thể né tránh, gần như tuyệt vọng.
“Rõ ràng em yêu tôi, tại sao lại không cần tôi?”
“Rõ ràng em yêu tôi, tại sao lại không cần tôi?”
Anh chất vấn hết lần này tới lần khác.
Tang La cũng cảm thấy rất thống khổ, không biết tại sao lại biến thành cục diện rối ren như thế nào. Ban ngày cô từ chối Ngải Nặc Đức đến gần mình, ban đêm lại quấn quýt với một người đàn ông khác. Cô vừa phỉ nhổ vừa dường như không thể tự khống chế bản thân, cô cảm thấy mình thật rẻ tiền, thậm chí bắt đầu hy vọng mình bị tấn công để mượn cơ hội này đại khai sát giới, trút giận một trận xả láng.
Nhưng bảy ngày liên tiếp không xảy ra chuyện gì, họ đã tới môi trường phù hợp cho sự sinh trưởng của cỏ Phù Lan, đồng thời cũng là khu vực trung tâm nhất của rừng Hắc Phượng. Cho dù là ban ngày thì nơi này vẫn rất tối tăm, bởi vì cành cây quá tươi tốt, không có một tia nắng nào chiếu tới đây.
Tang La lại có cảm giác như gió thổi mưa giông trước cơn bão. Tim cô đập thình thịch một cách bất an, theo bản năng muốn quay đầu lại tìm kiếm Ôn Ngọc. Nhưng rồi đúng lúc đó, trận chiến bất chợt mở màn.
Vô số dị hình đột nhiên xuất hiện từ dưới lớp lá rụng dày đặc, thoáng chốc đã nuốt chửng mấy người, cảnh tượng lập tức hỗn loạn.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, mọi người chia nhau ra thành một nhóm bảo vệ Ôn Ngọc, một nhóm chống lại đợt tấn công của đối phương.
Tang La quay đầu nhìn lại, thấy Ôn Ngọc được bảo vệ chặt chẽ ở chính giữa, thoạt nhìn vẫn rất an toàn, chắc hẳn không cần phải biến thành hình thái dị hình để tự vệ. Sau đó cô mới phát xạ tín hiệu cầu cứu, yên tâm bắt đầu đối phó với đám dị hình. Trong lúc nhất thời băng tuyết bay khắp nơi.
Ngải Nặc Đức đứng cách cô không xa. Anh ta chỉ biết tung chiêu lớn mà thôi. Sau khi trở thành Ngải Nặc Đức, cả ngày anh ta chỉ toàn hưởng thụ cuộc sống xa hoa của vương thất chứ hoàn toàn không tốn thời gian rèn luyện cách khống chế năng lực của mình. Nhưng chiêu lớn tiêu hao rất nhiều tinh lực, anh ta biết ông trùm đứng sau màn có một đội quân dị hình khổng lồ, cho nên không dám mạo hiểm mà chạy đến sau lưng Tang La, quay lưng kề sát vào lưng cô, giả vờ như cùng cô sóng vai chiến đấu.
Tang La nhíu mày nhìn anh ta, nhưng vẫn giao sau lưng mình cho anh ta.
Bây giờ ai ai cũng bận rộn đối phó với đám dị hình đang bao vây chung quanh, hoàn toàn không có ai chú ý tới động tác giả tạo của Ngải Nặc Đức, ngoại trừ Ôn Ngọc.
Thấy điệu bộ của anh ta, trong mắt anh tràn đầy sát khí, càng không hiểu tại sao Tang La lại chỉ cần loại rác rưởi đó mà không cần mình, quả nhiên vì mình là dị hình xấu xí sao?
Anh nhìn đám dị hình này. Tất cả bọn họ đều là người bị lừa bán, hoặc là những người đã tiến vào rừng Hắc Phượng mạo hiểm có đi mà không có về, đều là những người đã biến mất từ các quốc gia trên thế giới, bị tiêm vào virus mà biến thành dị hình. Nhưng huyết thanh của anh còn chưa nghiên cứu xong, mà họ đã bị King thao túng, cho nên họ chỉ có thể chết.
Thực ra cũng có thể không chết, chỉ cần anh chịu biến thành hình thái dị hình để ra lệnh cho họ.
Đúng thế, lúc trước họ tiêm cho anh virus con, đáng lý ra thì anh cũng không phải là King. Nhưng ai bảo thể chất của anh đặc thù? Cho nên virus con của anh đã tiến hóa thành virus mẹ, anh cũng là King của dị hình. Hơn nữa e rằng bây giờ lão già đó đã dần dần già khọm rồi, còn anh vẫn trẻ trung khỏe mạnh, mệnh lệnh của anh đương nhiên có thể lấn át lão ta để điều khiển họ.
Song điều này cũng đồng nghĩa với việc anh cần thiết bại lộ thân phận thật của mình trước mặt bao người, hơn nữa còn để họ biết mình là King, khi đó thứ nghênh đón anh sẽ là vận mệnh như thế nào? Không có khả năng được chạm vào người mình yêu một lần nữa.
Cho nên anh sẽ không bao giờ cho người thứ hai ở đây biết thân phận thật của mình, cho dù cái giá phải trả là mạng sống của hầu hết mọi người.
Nghĩ vậy, bất chợt anh nhìn thấy một con dị hình có cánh tay là lưỡi hái thật dài rơi xuống từ trên cây, đứng trước mặt Ngải Nặc Đức tập kích anh ta với tốc độ cực nhanh, gần như biến thành ảo ảnh. Đó chính là “Bọ Ngựa” có tốc độ nhanh nhất trong đám dị hình.
Vừa thấy nó, cho dù lúc này Ngải Nặc Đức còn đang trong trạng thái thôi miên, nhưng rõ ràng bản chất anh ta là kẻ chỉ yêu chính bản thân mình, thế nên trước bờ vực sống còn, anh ta lập tức né tránh, để lộ Tang La sau lưng mình rơi vào nguy hiểm.
Độ ấm sau lưng biến mất, Tang La quay đầu lại xem theo phản xạ thì vừa lúc nhìn thấy Ngải Nặc Đức chật vật lăn mình né tránh, dị hình màu xanh lá đột ngột xuất hiện, vung lưỡi hái chém về phía mình.
Tốc độ quá nhanh, cô hoàn toàn không đề phòng nên không thể né tránh và đối phó.
Chiếc lưỡi hái chém về phía đầu, nhưng chợt dừng lại ngay trên đỉnh đầu của cô.
Một chiếc xúc tu quấn chặt cánh tay lưỡi hái đó. Tang La mở to mắt, nhìn theo chiếc xúc tu thì thấy gương mặt tối tăm của Ôn Ngọc, tay trái của anh đã biến thành chiếc xúc tu này.
Dị hình bọ ngựa bị chiếc xúc tu ném mạnh sang một bên, va chạm với một cây đại thụ. Chiếc xúc tu đó tràn ngập lệ khí kéo nó va chạm từng chút một, mãi tới khi cái đầu của nó bị đập đến mức nát bấy.
Song cùng lúc đó, tất cả những người canh chừng chung quanh Ôn Ngọc đều hoảng sợ tản ra, nhìn anh bằng ánh mắt tràn ngập đề phòng và khó tin. Cùng lúc đó, tiếng cánh quạt của máy bay trực thăng truyền tới từ trên không trung, vô số thợ săn dị hình nhận được tín hiệu triệu tập khẩn cấp của chính phủ nhảy xuống. Họ không biết Ôn Ngọc, thấy xúc tu của anh thì chỉ coi anh là dị hình, hơn nữa trên người anh tỏa ra khí thế rất mạnh nên đều ùa về phía anh.
Thời gian dường như chậm lại vào thời khắc này, mọi thứ đều được tiến hành với tốc độ rất chậm. Tang La nghe thấy tiếng tim đập, tiếng hít thở dồn dập của mình. Con ngươi của cô rung động, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.
Ngải Nặc Đức bỏ trốn, bỏ mặc cô rơi vào nguy hiểm; Ôn Ngọc không tiếc bại lộ thân phận chân thật đã ẩn giấu nhiều năm trước mặt mọi người chỉ vì cứu cô…
Đầu óc hỗn loạn của cô bỗng nhiên tỉnh táo, tất cả những điểm đáng ngờ và khó hiểu đều có đáp án trong tích tắc.
Vẻ mặt cô đột nhiên tối tăm đến mức vặn vẹo.
Chủ Thần, tao - tiên - sư - nhà - mày!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.