Sau Khi Nữ Chính Truyện Ngược Nổi Điên
Chương 49:
Câm Cửu
19/07/2024
Kỷ Sơ Hòa tắt bài nhạc, ném điện thoại lên ghế sô pha. Sớm làm vậy có phải tốt hơn không, cứ phải ép cô đến đường cùng.
Chó bị dồn vào đường cùng sẽ nhảy qua tường, còn cô bị dồn ép sẽ đánh lại kẻ đòi nợ.
Ánh sáng buổi sớm dịu dàng xuyên qua rèm cửa trắng chiếu vào phòng bệnh, trên giường bệnh trắng toát, Tạ Tư Duệ nhắm chặt mắt, khuôn mặt tái nhợt.
Trong phòng yên lặng đến mức đáng sợ, chỉ nghe thấy tiếng nước thuốc trong chai truyền dịch nhỏ từng giọt đều đặn.
Không biết đã bao lâu, ánh mặt trời chầm chậm di chuyển, một tia sáng chiếu lên mặt, cửa phòng lúc này cũng kêu két một tiếng nhẹ nhàng bị đẩy ra.
Tạ Tư Duệ từ từ mở mắt, giọng yếu ớt: “Gọi điện cho ba tôi chưa?”
Người đến là Lục Nam, là vệ sĩ đã theo Tạ Tư Duệ từ trước khi cậu ta tiến vào giới giải trí, rất trung thành với cậu ta, chỉ có điều hơi thẳng tính.
Nói cách khác, muốn võ nghệ có võ nghệ, muốn đầu óc thì không có.
Tuy nhiên, hắn rất trung thành, trong một gia đình hào môn mà mỗi năm người giúp việc có tới hai mươi nhóm nhỏ thì đây là một phẩm chất đáng quý. Đây cũng là lý do Tạ Tư Duệ luôn giữ hắn bên người.
Hôm qua khí huyết dâng trào, uống một bát canh bắp cải quá mặn thật lớn, Tạ Tư Duệ suýt bị mất nước, phải đưa vào bệnh viện cấp cứu rửa dạ dày. Khi nằm trên giường bệnh truyền nước, cậu ta mới bình tĩnh lại, không khỏi hối hận vì sự bốc đồng nhất thời của mình.
Lục Nam đứng bên giường bệnh, thân hình vạm vỡ trong bộ vest đen che ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, cúi đầu, giọng điệu giải quyết công việc: “Thiếu gia, có hai tin tức, ngài muốn nghe tin nào trước?”
“Nghe tin tốt trước.”
Lục Nam gãi đầu cười: “Thiếu gia, cả hai đều là tin xấu.”
Tạ Tư Duệ: “…”
Cậu ta nhắm mắt lại, mặc dù giận dữ, nhưng giọng nói bởi vì cơ thể yếu ớt mà trở nên bất lực: “Nói đại tin nào cũng được.”
Lục Nam “ồ” một tiếng, nghiêm túc: “Ông ấy nhận điện thoại rồi, nhưng ông ấy nói ông ấy bận, không có thời gian đến thăm ngài, còn nói ngài chú ý chừng mực, đừng làm mất mặt nhà họ Tạ.”
Mặt Tạ Tư Duệ đột nhiên tái nhợt hơn.
Đừng làm mất mặt nhà họ Tạ.
Trước đây Tạ Chấn Đình chưa bao giờ nói chuyện với cậu ta như vậy.
Khi Tạ Lê chưa trở về, cậu ta luôn là đại thiếu gia được cưng chiều của nhà họ Tạ. Cậu ta ốm nằm viện, cho dù Tạ Chấn Đình bận rộn thế nào cũng sẽ đến thăm cậu ta. Cậu ta muốn vào giới giải trí, nhà họ Tạ đứng đằng sau hết lòng ủng hộ.
Khi đó, Tạ Tư Duệ nghĩ, nhà họ Tạ chỉ có mình cậu ta là con trai, sau này công ty dù sao cũng là của cậu ta, bây giờ cậu ta có chút tùy hứng chơi trong giới giải trí cũng không ảnh hưởng gì.
Nhưng sau khi Tạ Lê trở về, mọi thứ đã thay đổi. Dù Tạ Chấn Đình nói miệng rằng đã nuôi nấng cậu ta nhiều năm, coi cậu ta như con ruột. Nhưng khi Tạ Lê vừa trở về, ông ta đã nghĩ đến việc để anh vào công ty làm việc.
Mặc dù Tạ Lê có hành xử thế nào trên show thực tế ông ta cũng không nói gì, nhưng cậu ta vừa xảy ra chút chuyện, Tạ Chấn Đình lại bảo cậu ta chú ý chừng mực, đừng làm mất mặt nhà họ Tạ!
Hừ, quả nhiên là loại người có tiền như bọn họ vẫn coi trọng cái gọi là huyết thống hơn.
Chó bị dồn vào đường cùng sẽ nhảy qua tường, còn cô bị dồn ép sẽ đánh lại kẻ đòi nợ.
Ánh sáng buổi sớm dịu dàng xuyên qua rèm cửa trắng chiếu vào phòng bệnh, trên giường bệnh trắng toát, Tạ Tư Duệ nhắm chặt mắt, khuôn mặt tái nhợt.
Trong phòng yên lặng đến mức đáng sợ, chỉ nghe thấy tiếng nước thuốc trong chai truyền dịch nhỏ từng giọt đều đặn.
Không biết đã bao lâu, ánh mặt trời chầm chậm di chuyển, một tia sáng chiếu lên mặt, cửa phòng lúc này cũng kêu két một tiếng nhẹ nhàng bị đẩy ra.
Tạ Tư Duệ từ từ mở mắt, giọng yếu ớt: “Gọi điện cho ba tôi chưa?”
Người đến là Lục Nam, là vệ sĩ đã theo Tạ Tư Duệ từ trước khi cậu ta tiến vào giới giải trí, rất trung thành với cậu ta, chỉ có điều hơi thẳng tính.
Nói cách khác, muốn võ nghệ có võ nghệ, muốn đầu óc thì không có.
Tuy nhiên, hắn rất trung thành, trong một gia đình hào môn mà mỗi năm người giúp việc có tới hai mươi nhóm nhỏ thì đây là một phẩm chất đáng quý. Đây cũng là lý do Tạ Tư Duệ luôn giữ hắn bên người.
Hôm qua khí huyết dâng trào, uống một bát canh bắp cải quá mặn thật lớn, Tạ Tư Duệ suýt bị mất nước, phải đưa vào bệnh viện cấp cứu rửa dạ dày. Khi nằm trên giường bệnh truyền nước, cậu ta mới bình tĩnh lại, không khỏi hối hận vì sự bốc đồng nhất thời của mình.
Lục Nam đứng bên giường bệnh, thân hình vạm vỡ trong bộ vest đen che ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, cúi đầu, giọng điệu giải quyết công việc: “Thiếu gia, có hai tin tức, ngài muốn nghe tin nào trước?”
“Nghe tin tốt trước.”
Lục Nam gãi đầu cười: “Thiếu gia, cả hai đều là tin xấu.”
Tạ Tư Duệ: “…”
Cậu ta nhắm mắt lại, mặc dù giận dữ, nhưng giọng nói bởi vì cơ thể yếu ớt mà trở nên bất lực: “Nói đại tin nào cũng được.”
Lục Nam “ồ” một tiếng, nghiêm túc: “Ông ấy nhận điện thoại rồi, nhưng ông ấy nói ông ấy bận, không có thời gian đến thăm ngài, còn nói ngài chú ý chừng mực, đừng làm mất mặt nhà họ Tạ.”
Mặt Tạ Tư Duệ đột nhiên tái nhợt hơn.
Đừng làm mất mặt nhà họ Tạ.
Trước đây Tạ Chấn Đình chưa bao giờ nói chuyện với cậu ta như vậy.
Khi Tạ Lê chưa trở về, cậu ta luôn là đại thiếu gia được cưng chiều của nhà họ Tạ. Cậu ta ốm nằm viện, cho dù Tạ Chấn Đình bận rộn thế nào cũng sẽ đến thăm cậu ta. Cậu ta muốn vào giới giải trí, nhà họ Tạ đứng đằng sau hết lòng ủng hộ.
Khi đó, Tạ Tư Duệ nghĩ, nhà họ Tạ chỉ có mình cậu ta là con trai, sau này công ty dù sao cũng là của cậu ta, bây giờ cậu ta có chút tùy hứng chơi trong giới giải trí cũng không ảnh hưởng gì.
Nhưng sau khi Tạ Lê trở về, mọi thứ đã thay đổi. Dù Tạ Chấn Đình nói miệng rằng đã nuôi nấng cậu ta nhiều năm, coi cậu ta như con ruột. Nhưng khi Tạ Lê vừa trở về, ông ta đã nghĩ đến việc để anh vào công ty làm việc.
Mặc dù Tạ Lê có hành xử thế nào trên show thực tế ông ta cũng không nói gì, nhưng cậu ta vừa xảy ra chút chuyện, Tạ Chấn Đình lại bảo cậu ta chú ý chừng mực, đừng làm mất mặt nhà họ Tạ!
Hừ, quả nhiên là loại người có tiền như bọn họ vẫn coi trọng cái gọi là huyết thống hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.