Sau Khi Nữ Chính Truyện Niên Đại Bi Kịch Nhìn Thấy Bình Luận
Chương 18:
Tả Mộc Trà Trà Quân
01/08/2024
"Bà nội, bà có muốn ra ngoài ngồi một chút không?"
Bà nội Lục lại trợn mắt, "Con đừng có nghĩ đến bà, mau sửa soạn lại bản thân đi, mười một giờ xem mắt, mười giờ con phải ra khỏi nhà đấy!"
Nửa tiếng đường đi, lại thêm nửa tiếng chờ trước, phòng trường hợp đối phương đến sớm, như vậy không tốt.
"Không có gì để sửa soạn cả." Lục Thanh Diên mỉm cười, "Không phải bà thường nói cháu gái bà xinh đẹp, dù mặt mũi có bám đầy bụi đất vẫn là cô gái đẹp nhất đội sản xuất sao?"
"Đúng vậy." Bà nội Lục bật cười, nhìn cháu gái mình.
Hai bím tóc đen nhánh buông xuống ngực, lông mày như vẽ, chiếc áo sơ mi cổ đứng màu xanh nhạt tôn lên bộ dạng xinh đẹp của Lục Thanh Diên.
"Áo do chị dâu cả của con may thật sự rất hợp, nhìn vào da dẻ hồng hào hơn, dáng người cũng thanh thoát hơn."
Bà nội rất hài lòng với tay nghề của cháu dâu cả.
Vì bà không muốn ra ngoài, cho nên Lục Thanh Diên lại đi ra quét dọn sân, lại dặn dò hai đứa nhỏ một hồi.
Cô vừa mới nói xong, con trai của chú ba là Lục Thanh Quân đã mở cửa bước ra.
"Chị Thanh Diên, em ở đây trông bà nội, chị yên tâm đi xem mắt đi!"
Lục Thanh Diên ngước nhìn, chỉ thấy Lục Thanh Quân tóc tai bù xù như tổ chim, "Mới dậy à?"
"Vâng, tối qua thức khuya nhặt đậu." Lục Thanh Quân hơi chà xát bàn tay bẩn của mình.
"Nhà còn chút cháo đậu xanh khoai lang, em đi rửa mặt đánh răng, chị múc cho em."
Lục Thanh Diên quay người vào bếp.
Lục Thanh Quân cười hề hề, chạy đi rửa mặt.
Gia Sinh và Đường Sinh chạy theo chú nhỏ nhất, gọi:
"Con lười! Con lười!"
"Mặt trời đã chiếu vào mông rồi mới dậy, con lười!"
"Chờ các con đến tuổi của chú, lại thức khuya, các con sẽ biết ngủ nướng sướng như thế nào!"
Lục Thanh Quân vẫn còn đang kêu la.
Thời gian không còn nhiều, Lục Thanh Diên nhanh chóng đến ngã ba đường chờ thím năm.
Thím năm vội vã chạy đến, "Ai nha, tối hôm qua đứa nhỏ Yên Yên bị sốt, dày vò một trận, sáng nay mới hạ sốt được."
"Vậy thím năm, cháu đi một mình là được rồi, thím ở nhà trông Yên Yên đi."
Lục Thanh Diên nghe nói Lục Yên Yên bệnh, vội vàng nói.
"Không cần đâu, con bé không sao rồi." Thím năm cười một tiếng, khoác tay cô, "Đi thôi."
"Có cần mua thuốc về không ạ?"
"Con bé không sao thì không mua, mua thuốc về, bà nội con bé lại cằn nhằn, nói cái gì mà người còn chưa bệnh mà đã mua thuốc về rồi, chẳng biết là đang nguyền rủa ai."
Bà nội Lục lại trợn mắt, "Con đừng có nghĩ đến bà, mau sửa soạn lại bản thân đi, mười một giờ xem mắt, mười giờ con phải ra khỏi nhà đấy!"
Nửa tiếng đường đi, lại thêm nửa tiếng chờ trước, phòng trường hợp đối phương đến sớm, như vậy không tốt.
"Không có gì để sửa soạn cả." Lục Thanh Diên mỉm cười, "Không phải bà thường nói cháu gái bà xinh đẹp, dù mặt mũi có bám đầy bụi đất vẫn là cô gái đẹp nhất đội sản xuất sao?"
"Đúng vậy." Bà nội Lục bật cười, nhìn cháu gái mình.
Hai bím tóc đen nhánh buông xuống ngực, lông mày như vẽ, chiếc áo sơ mi cổ đứng màu xanh nhạt tôn lên bộ dạng xinh đẹp của Lục Thanh Diên.
"Áo do chị dâu cả của con may thật sự rất hợp, nhìn vào da dẻ hồng hào hơn, dáng người cũng thanh thoát hơn."
Bà nội rất hài lòng với tay nghề của cháu dâu cả.
Vì bà không muốn ra ngoài, cho nên Lục Thanh Diên lại đi ra quét dọn sân, lại dặn dò hai đứa nhỏ một hồi.
Cô vừa mới nói xong, con trai của chú ba là Lục Thanh Quân đã mở cửa bước ra.
"Chị Thanh Diên, em ở đây trông bà nội, chị yên tâm đi xem mắt đi!"
Lục Thanh Diên ngước nhìn, chỉ thấy Lục Thanh Quân tóc tai bù xù như tổ chim, "Mới dậy à?"
"Vâng, tối qua thức khuya nhặt đậu." Lục Thanh Quân hơi chà xát bàn tay bẩn của mình.
"Nhà còn chút cháo đậu xanh khoai lang, em đi rửa mặt đánh răng, chị múc cho em."
Lục Thanh Diên quay người vào bếp.
Lục Thanh Quân cười hề hề, chạy đi rửa mặt.
Gia Sinh và Đường Sinh chạy theo chú nhỏ nhất, gọi:
"Con lười! Con lười!"
"Mặt trời đã chiếu vào mông rồi mới dậy, con lười!"
"Chờ các con đến tuổi của chú, lại thức khuya, các con sẽ biết ngủ nướng sướng như thế nào!"
Lục Thanh Quân vẫn còn đang kêu la.
Thời gian không còn nhiều, Lục Thanh Diên nhanh chóng đến ngã ba đường chờ thím năm.
Thím năm vội vã chạy đến, "Ai nha, tối hôm qua đứa nhỏ Yên Yên bị sốt, dày vò một trận, sáng nay mới hạ sốt được."
"Vậy thím năm, cháu đi một mình là được rồi, thím ở nhà trông Yên Yên đi."
Lục Thanh Diên nghe nói Lục Yên Yên bệnh, vội vàng nói.
"Không cần đâu, con bé không sao rồi." Thím năm cười một tiếng, khoác tay cô, "Đi thôi."
"Có cần mua thuốc về không ạ?"
"Con bé không sao thì không mua, mua thuốc về, bà nội con bé lại cằn nhằn, nói cái gì mà người còn chưa bệnh mà đã mua thuốc về rồi, chẳng biết là đang nguyền rủa ai."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.