Sau Khi Nữ Chính Truyện Niên Đại Bi Kịch Nhìn Thấy Bình Luận
Chương 49:
Tả Mộc Trà Trà Quân
02/08/2024
Thím ba Lục biết giày cỏ của Lục Thanh Quân bị hỏng, liền nói: "Cái thằng này đi giày hao nhất, may là nó thích đi giày cỏ, nếu là giày vải bị nó hỏng như thế, thật sự là quá đau tim mà."
Lục Thanh Quân đang lười biếng nhìn Lục Thanh Quốc và Lục Thanh Quang đánh cờ tướng, nghe vậy liền không vui.
"Con trai quan trọng hay giày vải quan trọng hả mẹ?"
Thím ba Lục do dự.
Lục Thanh Quân tức giận giậm chân, ba Lục cùng những người khác thấy thế liền cười ha ha.
Lục Thanh Diên vuốt mái tóc đã lau khô một nửa về phía sau, thấy vậy cũng cười.
Bốn người bọn họ là "công thần" của hôm nay, hiện tại không cần làm gì, yên tâm nghỉ ngơi là được.
Còn chị dâu cả Lục và chị dâu hai Lục, thấy thời gian không còn sớm, liền đi vào bếp chuẩn bị nấu cơm trưa.
Hôm nay cả đại gia đình đều ăn ở đây, lười đi về nhà nấu nướng.
Nghe thấy bên ngoài náo nhiệt, Gia Sinh và Đường Sinh đang ở cùng bà nội Lục cũng liên tục nhìn ra ngoài cửa.
Lúc bà nội Lục buồn ngủ, liền bảo hai đứa trẻ ra ngoài cho vui.
"Bà cố ngủ rồi, bọn con mới ra."
Gia Sinh dẫn em trai ra ngoài, nói với ba Lục đang quay đầu nhìn lại.
"Ngoan lắm." Ba Lục khen hai anh em vài câu, hai đứa nhóc hí hửng muốn đến giúp đỡ, nhưng mùa xuân trời mưa, vốn đã hơi lạnh, làm sao để bọn nhỏ chạm vào nước lạnh được? Lục Thanh Diên vội vàng gọi hai đứa nhỏ lại bên cạnh mình.
"Lau tóc cho cô út đi."
Lục Thanh Diên vừa mới lấy thêm một chiếc khăn khô đến.
"Chờ bọn con đi rửa tay rồi đến!"
Hai đứa trẻ vui vẻ đi rửa tay, sau đó thay phiên nhau lau tóc cho Lục Thanh Diên.
Chúng sợ kéo đau Lục Thanh Diên, lau rất cẩn thận, cảm nhận được sự yêu thương của các cháu trai đối với mình, Lục Thanh Diên hơi đắc ý nhìn Lục Thanh Quốc và những người khác.
"Nhìn hai đứa cháu trai của em này, rất ân cần nha."
"Đúng vậy.” Thím hai Lục nghe vậy lập tức gật đầu, "Thanh Quốc, Thanh Quang, các con cũng không còn nhỏ nữa, nên đi xem mắt thì đừng từ chối!"
"Đúng vậy." Lục Thanh Quân vênh váo chỉ vào hai người anh họ đang đánh cờ, "Năm nay anh Thanh Quốc mười chín tuổi, anh Thanh Quang mười bảy tuổi, đã đến lúc xem mắt rồi!"
"Hừ." Lục Thanh Quốc liếc xéo cậu, "Hai ba năm nữa, đến lượt thằng nhóc em đấy."
Lục Thanh Quân càng đắc ý, hai tay chống hông, vẻ mặt rất chọc tức người ta, "Đó là chuyện mấy năm sau!"
"Kết hôn có gì không tốt? Nếu các con xem mắt không thành công, vậy thì không gật đầu thôi."
Lục Thanh Quân đang lười biếng nhìn Lục Thanh Quốc và Lục Thanh Quang đánh cờ tướng, nghe vậy liền không vui.
"Con trai quan trọng hay giày vải quan trọng hả mẹ?"
Thím ba Lục do dự.
Lục Thanh Quân tức giận giậm chân, ba Lục cùng những người khác thấy thế liền cười ha ha.
Lục Thanh Diên vuốt mái tóc đã lau khô một nửa về phía sau, thấy vậy cũng cười.
Bốn người bọn họ là "công thần" của hôm nay, hiện tại không cần làm gì, yên tâm nghỉ ngơi là được.
Còn chị dâu cả Lục và chị dâu hai Lục, thấy thời gian không còn sớm, liền đi vào bếp chuẩn bị nấu cơm trưa.
Hôm nay cả đại gia đình đều ăn ở đây, lười đi về nhà nấu nướng.
Nghe thấy bên ngoài náo nhiệt, Gia Sinh và Đường Sinh đang ở cùng bà nội Lục cũng liên tục nhìn ra ngoài cửa.
Lúc bà nội Lục buồn ngủ, liền bảo hai đứa trẻ ra ngoài cho vui.
"Bà cố ngủ rồi, bọn con mới ra."
Gia Sinh dẫn em trai ra ngoài, nói với ba Lục đang quay đầu nhìn lại.
"Ngoan lắm." Ba Lục khen hai anh em vài câu, hai đứa nhóc hí hửng muốn đến giúp đỡ, nhưng mùa xuân trời mưa, vốn đã hơi lạnh, làm sao để bọn nhỏ chạm vào nước lạnh được? Lục Thanh Diên vội vàng gọi hai đứa nhỏ lại bên cạnh mình.
"Lau tóc cho cô út đi."
Lục Thanh Diên vừa mới lấy thêm một chiếc khăn khô đến.
"Chờ bọn con đi rửa tay rồi đến!"
Hai đứa trẻ vui vẻ đi rửa tay, sau đó thay phiên nhau lau tóc cho Lục Thanh Diên.
Chúng sợ kéo đau Lục Thanh Diên, lau rất cẩn thận, cảm nhận được sự yêu thương của các cháu trai đối với mình, Lục Thanh Diên hơi đắc ý nhìn Lục Thanh Quốc và những người khác.
"Nhìn hai đứa cháu trai của em này, rất ân cần nha."
"Đúng vậy.” Thím hai Lục nghe vậy lập tức gật đầu, "Thanh Quốc, Thanh Quang, các con cũng không còn nhỏ nữa, nên đi xem mắt thì đừng từ chối!"
"Đúng vậy." Lục Thanh Quân vênh váo chỉ vào hai người anh họ đang đánh cờ, "Năm nay anh Thanh Quốc mười chín tuổi, anh Thanh Quang mười bảy tuổi, đã đến lúc xem mắt rồi!"
"Hừ." Lục Thanh Quốc liếc xéo cậu, "Hai ba năm nữa, đến lượt thằng nhóc em đấy."
Lục Thanh Quân càng đắc ý, hai tay chống hông, vẻ mặt rất chọc tức người ta, "Đó là chuyện mấy năm sau!"
"Kết hôn có gì không tốt? Nếu các con xem mắt không thành công, vậy thì không gật đầu thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.