Sau Khi Nữ Giả Nam Trang Bị Tử Địch Yêu Thầm
Chương 12: Ta Chính Là Quy Củ
Thương Hải Thiên Viêm
03/07/2024
Dùng sức lực cực lớn, Phục Thiên Lâm mới khống chế được chính mình không lộ ra khác thường.
Chờ sư đệ kia rời đi, hắn lập tức mắng cùng hệ thống: “Khối băng chết còn rất tự luyến, ta nhìn lén hắn tắm gội? Ta mà phải nhìn lén hắn tắm gội? Bổn thủ tịch cái gì không có, cần phải nhìn của hắn chắc?”
Hắn trong lúc hừ lạnh sờ sờ bụng của mình, nhớ tới một màn trước đó trong lúc vô ý thấy được, hơi chút đĩnh đĩnh bụng lên phía trước, nói: “Ta cũng có cơ bụng sáu khối, so với hắn còn đẹp mắt hơn.”
Hệ thống không có lời gì để nói.
Hùng hùng hổ hổ một thời gian, Phục Thiên Lâm mới an tĩnh lại.
Một lần nữa khoanh chân ngồi xuống, hắn bình tĩnh nói: “Như vậy cũng tốt, trưởng lão điều tra liền sẽ không nghĩ sự kiện này chủ yếu có quan hệ cùng Tề sư đệ.”
Vẫn tốt hơn là bị phát hiện ra chân tướng.
Hơi hơi trầm ngâm, hắn mới tiếp tục nói tiếp: “Bí cảnh có quan hệ cùng ‘tiên’ đều cực kỳ nguy hiểm, hệ thống, trước khi xuất phát chúng ta mang theo cả Trần Đình Vũ.”
Hệ thống không có phản đối, thiên mệnh chi tử được Thiên Đạo sủng ái, rất khó ngã xuống, có hắn ở bên người xác thật sẽ may mắn hơn rất nhiều.
Phục Thiên Lâm thở phào một hơi, không nói chuyện thêm nữa, rất nhanh nhắm mắt lại, lâm vào yên tĩnh.
——
Trước khi xuất phát một ngày.
Phục Thiên Lâm tránh đi mọi người, một mình đi đến Thừa Hiên viện, chuẩn bị báo cho Trần Đình Vũ ngày mai sẽ dẫn hắn cùng đi bí cảnh thám hiểm.
Đệ tử ngoại môn không giống bí truyền có đình viện của chính mình, phải mất một ít thời gian, hắn mới tìm được nơi ở của thiên mệnh chi tử —— Trần Đình Vũ và bằng hữu tốt nhất của hắn, Mạc Thanh Lệnh Mạc sư đệ ở tại bìa rừng phía tây Thừa Hiên viện.
Nơi này dân cư thưa thớt, linh khí cũng thập phần loãng, ngoại trừ hai bọn họ dựng phòng ở cũng không có bao nhiêu đệ tử cư trụ.
Phục Thiên Lâm đứng ở bên ngoài tùy ý nhìn một chút, sau đó đi vào.
Trần Đình Vũ và Mạc Thanh Lệnh đều ở đây, chẳng qua Mạc Thanh Lệnh khoanh chân ngồi trên giường, Trần Đình Vũ lại đứng ở trước mặt hắn nói chuyện.
Bộ dáng không giống ‘tiểu đáng thương’ ngày đó, thiên mệnh chi tử giờ phút này có vẻ vô cùng thành thục, hắn nhìn sư đệ ngồi trên giường đả tọa, âm thanh nghiêm túc nói: “Kiếm thuật này nặng nhất là thao tác linh lực, sư đệ, tâm pháp của ngươi luôn luôn là điểm yếu, cần luyện tập gấp bội, từ hôm nay trở đi ngươi đi theo ta, mỗi ngày đả tọa hai canh giờ, làm linh khí vận chuyển khắp kinh mạch toàn thân, quen thuộc vị trí du tẩu……”
Phục Thiên Lâm lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở phía sau hắn, rất có hứng thú nghe hắn dạy dỗ sư đệ luyện công.
Mạc Thanh Lệnh ngồi trên giường ngẫu nhiên mở mắt, đột nhiên nhìn thấy trong phòng có thêm một người.
Hắn khiếp sợ, theo bản năng ngả người về sau, có chút kinh hãi nói: “Ngươi là ai?”
Trần Đình Vũ sau đó mới nhanh chóng quay lại, cảnh giác trên mặt ở khi nhìn thấy là Phục Thiên Lâm chợt biến mất.
Hắn lộ ra ánh mắt thân cận, kinh hỉ nói: “Phục Thiên sư huynh.”
Chợt lại quay đầu về, nói với sư đệ: “Đây là Phục Thiên sư huynh, ta trước đó đã nói với ngươi, chính sư huynh đã cứu chúng ta.”
Phục Thiên Lâm không để ý đến Mạc Thanh Lệnh kinh ngạc và sợ hãi, liếc mắt nhìn chung quanh một cái, tìm một cái ghế duy nhất trong phòng bọn họ ngồi xuống, nghĩ nghĩ, hắn duỗi hai chân đáp ở bên cạnh bàn, bộ dáng mười phần lười biếng không kềm chế được.
Chờ sư đệ kia rời đi, hắn lập tức mắng cùng hệ thống: “Khối băng chết còn rất tự luyến, ta nhìn lén hắn tắm gội? Ta mà phải nhìn lén hắn tắm gội? Bổn thủ tịch cái gì không có, cần phải nhìn của hắn chắc?”
Hắn trong lúc hừ lạnh sờ sờ bụng của mình, nhớ tới một màn trước đó trong lúc vô ý thấy được, hơi chút đĩnh đĩnh bụng lên phía trước, nói: “Ta cũng có cơ bụng sáu khối, so với hắn còn đẹp mắt hơn.”
Hệ thống không có lời gì để nói.
Hùng hùng hổ hổ một thời gian, Phục Thiên Lâm mới an tĩnh lại.
Một lần nữa khoanh chân ngồi xuống, hắn bình tĩnh nói: “Như vậy cũng tốt, trưởng lão điều tra liền sẽ không nghĩ sự kiện này chủ yếu có quan hệ cùng Tề sư đệ.”
Vẫn tốt hơn là bị phát hiện ra chân tướng.
Hơi hơi trầm ngâm, hắn mới tiếp tục nói tiếp: “Bí cảnh có quan hệ cùng ‘tiên’ đều cực kỳ nguy hiểm, hệ thống, trước khi xuất phát chúng ta mang theo cả Trần Đình Vũ.”
Hệ thống không có phản đối, thiên mệnh chi tử được Thiên Đạo sủng ái, rất khó ngã xuống, có hắn ở bên người xác thật sẽ may mắn hơn rất nhiều.
Phục Thiên Lâm thở phào một hơi, không nói chuyện thêm nữa, rất nhanh nhắm mắt lại, lâm vào yên tĩnh.
——
Trước khi xuất phát một ngày.
Phục Thiên Lâm tránh đi mọi người, một mình đi đến Thừa Hiên viện, chuẩn bị báo cho Trần Đình Vũ ngày mai sẽ dẫn hắn cùng đi bí cảnh thám hiểm.
Đệ tử ngoại môn không giống bí truyền có đình viện của chính mình, phải mất một ít thời gian, hắn mới tìm được nơi ở của thiên mệnh chi tử —— Trần Đình Vũ và bằng hữu tốt nhất của hắn, Mạc Thanh Lệnh Mạc sư đệ ở tại bìa rừng phía tây Thừa Hiên viện.
Nơi này dân cư thưa thớt, linh khí cũng thập phần loãng, ngoại trừ hai bọn họ dựng phòng ở cũng không có bao nhiêu đệ tử cư trụ.
Phục Thiên Lâm đứng ở bên ngoài tùy ý nhìn một chút, sau đó đi vào.
Trần Đình Vũ và Mạc Thanh Lệnh đều ở đây, chẳng qua Mạc Thanh Lệnh khoanh chân ngồi trên giường, Trần Đình Vũ lại đứng ở trước mặt hắn nói chuyện.
Bộ dáng không giống ‘tiểu đáng thương’ ngày đó, thiên mệnh chi tử giờ phút này có vẻ vô cùng thành thục, hắn nhìn sư đệ ngồi trên giường đả tọa, âm thanh nghiêm túc nói: “Kiếm thuật này nặng nhất là thao tác linh lực, sư đệ, tâm pháp của ngươi luôn luôn là điểm yếu, cần luyện tập gấp bội, từ hôm nay trở đi ngươi đi theo ta, mỗi ngày đả tọa hai canh giờ, làm linh khí vận chuyển khắp kinh mạch toàn thân, quen thuộc vị trí du tẩu……”
Phục Thiên Lâm lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở phía sau hắn, rất có hứng thú nghe hắn dạy dỗ sư đệ luyện công.
Mạc Thanh Lệnh ngồi trên giường ngẫu nhiên mở mắt, đột nhiên nhìn thấy trong phòng có thêm một người.
Hắn khiếp sợ, theo bản năng ngả người về sau, có chút kinh hãi nói: “Ngươi là ai?”
Trần Đình Vũ sau đó mới nhanh chóng quay lại, cảnh giác trên mặt ở khi nhìn thấy là Phục Thiên Lâm chợt biến mất.
Hắn lộ ra ánh mắt thân cận, kinh hỉ nói: “Phục Thiên sư huynh.”
Chợt lại quay đầu về, nói với sư đệ: “Đây là Phục Thiên sư huynh, ta trước đó đã nói với ngươi, chính sư huynh đã cứu chúng ta.”
Phục Thiên Lâm không để ý đến Mạc Thanh Lệnh kinh ngạc và sợ hãi, liếc mắt nhìn chung quanh một cái, tìm một cái ghế duy nhất trong phòng bọn họ ngồi xuống, nghĩ nghĩ, hắn duỗi hai chân đáp ở bên cạnh bàn, bộ dáng mười phần lười biếng không kềm chế được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.