Sau Khi Nữ Ma Đầu Phá Vỡ Phong Ấn
Chương 30: Nhất Xuyên Sơn, Ngươi Cũng Chỉ Có Thể Một Xuyên Ba (1)
Hoa Xuân Noãn
21/06/2024
===============
Trì Lâm vui mừng gọi lớn, " Đại sư huynh sao ngươi lại tới đây? "
Không chỉ có như thế, phía sau hắn còn có vài tên đệ tử của Tiên Hà cung đi theo. Theo thứ tự là Trì Lâm nhị sư huynh Thương Lục, tiểu sư muội Tạ Vãn Tình cùng Tiên Hà cung nhỏ tuổi nhất một tên sư đệ Nam Hiên.
Ngọc Xuyên Tử không đáp, chỉ bảo vệ Trì Lâm ở phía sau.
Sau đó một đạo kiếm quang trong trẻo nhưng lạnh lùng lại sáng như tuyết cắt ngang qua bầu trời, mũi kiếm nhắm thẳng vào Nhất Xuyên Sơn.
Giọng nói của hắn cũng lạnh lẽo như thanh kiếm, rõ ràng từng câu, từng chữ đều rất khách khí, nhưng ngữ khí của hắn lại lạnh lùng như nước, băng hàn thấu xương.
" Kính xin Ma Quân điện hạ thả nữ tử trong tay ra. "
Ngọc Xuyên Tử biết Nhất Xuyên Sơn là ai. Mười mấy năm trước, khi xuống núi rèn luyện, hắn đã từng giao thủ qua với Nhất Xuyên Sơn. Chỉ là khi đó hắn bất quá vừa mới kết đan, cũng không phải là đối thủ của Nhất Xuyên Sơn, bị đánh bại thảm hại.
Ninh Cửu Vi hơi ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy người trước mắt nhìn qua cũng chỉ khoảng hai mươi bảy tuổi, mặc một bộ trường y màu xanh da trời nhẹ nhàng, cầm trong tay thanh lãnh kiếm, tóc đen tung bay trong gió, dáng vẻ như thiên tiên, dung nhan thanh nhã trác tuyệt nhưng mặt không chút thay đổi, một khuôn mặt lạnh như băng.
Giờ phút này, Ninh Cửu Vi nhìn hắn lại cảm thấy hắn phảng phất như là trích tiên hạ phàm muốn giải cứu cô đang lâm nguy trong nước lửa.
Cô cũng không quản hắn là ai, chỉ là vừa mới nghe Trì Lâm gọi hắn như vậy, vì vậy cũng cố ý gào khóc lớn tiếng hô: " Đại sư huynh, đại sư huynh mau cứu, mau cứu ta a! "
Bất quá muốn nói tới, cô ấy cũng có thể xem như bọn hắn đại sư tỷ, cô chính là đệ tử đầu tiên được Nam Phổ Vân thu nhận a.
Ngọc Xuyên Tử cũng không động đậy, trên mặt vẫn lãnh đạm như cũ. Hắn nhàn nhạt nhìn lướt qua Ninh Cửu Vi, nhớ lại bức họa của nàng trong phòng tĩnh tư của sư phụ.
Đây chính là nữ ma đầu bị phong ấn trong Vô Phương Ấn một trăm năm?
Nhưng Ninh Cửu Vi giờ phút này cũng không có một chút bộ dáng nữ ma đầu mà hắn biết, nàng bị Nhất Xuyên Sơn một tay cầm, giống như một con cừu non chờ đợi làm thịt.
Nhất Xuyên Sơn ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt khẽ động, sau đó cười lớn, " Là ngươi? " Hắn nhớ rõ thiếu niên mà mình từng tha mạng trước đây, bây giờ đã trưởng thành thành Thiên Nhân chi cảnh.
Chỉ là ở trong mắt Nhất Xuyên Sơn xem ra, dáng vẻ phong hoa nguyệt mạo, tu vi Thiên Nhân chi cảnh, cũng bất quá như vậy.
Nhất Xuyên Sơn thờ ơ mở miệng: " Muốn nàng, ngươi cũng xứng? "
Trì Lâm vui mừng gọi lớn, " Đại sư huynh sao ngươi lại tới đây? "
Không chỉ có như thế, phía sau hắn còn có vài tên đệ tử của Tiên Hà cung đi theo. Theo thứ tự là Trì Lâm nhị sư huynh Thương Lục, tiểu sư muội Tạ Vãn Tình cùng Tiên Hà cung nhỏ tuổi nhất một tên sư đệ Nam Hiên.
Ngọc Xuyên Tử không đáp, chỉ bảo vệ Trì Lâm ở phía sau.
Sau đó một đạo kiếm quang trong trẻo nhưng lạnh lùng lại sáng như tuyết cắt ngang qua bầu trời, mũi kiếm nhắm thẳng vào Nhất Xuyên Sơn.
Giọng nói của hắn cũng lạnh lẽo như thanh kiếm, rõ ràng từng câu, từng chữ đều rất khách khí, nhưng ngữ khí của hắn lại lạnh lùng như nước, băng hàn thấu xương.
" Kính xin Ma Quân điện hạ thả nữ tử trong tay ra. "
Ngọc Xuyên Tử biết Nhất Xuyên Sơn là ai. Mười mấy năm trước, khi xuống núi rèn luyện, hắn đã từng giao thủ qua với Nhất Xuyên Sơn. Chỉ là khi đó hắn bất quá vừa mới kết đan, cũng không phải là đối thủ của Nhất Xuyên Sơn, bị đánh bại thảm hại.
Ninh Cửu Vi hơi ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy người trước mắt nhìn qua cũng chỉ khoảng hai mươi bảy tuổi, mặc một bộ trường y màu xanh da trời nhẹ nhàng, cầm trong tay thanh lãnh kiếm, tóc đen tung bay trong gió, dáng vẻ như thiên tiên, dung nhan thanh nhã trác tuyệt nhưng mặt không chút thay đổi, một khuôn mặt lạnh như băng.
Giờ phút này, Ninh Cửu Vi nhìn hắn lại cảm thấy hắn phảng phất như là trích tiên hạ phàm muốn giải cứu cô đang lâm nguy trong nước lửa.
Cô cũng không quản hắn là ai, chỉ là vừa mới nghe Trì Lâm gọi hắn như vậy, vì vậy cũng cố ý gào khóc lớn tiếng hô: " Đại sư huynh, đại sư huynh mau cứu, mau cứu ta a! "
Bất quá muốn nói tới, cô ấy cũng có thể xem như bọn hắn đại sư tỷ, cô chính là đệ tử đầu tiên được Nam Phổ Vân thu nhận a.
Ngọc Xuyên Tử cũng không động đậy, trên mặt vẫn lãnh đạm như cũ. Hắn nhàn nhạt nhìn lướt qua Ninh Cửu Vi, nhớ lại bức họa của nàng trong phòng tĩnh tư của sư phụ.
Đây chính là nữ ma đầu bị phong ấn trong Vô Phương Ấn một trăm năm?
Nhưng Ninh Cửu Vi giờ phút này cũng không có một chút bộ dáng nữ ma đầu mà hắn biết, nàng bị Nhất Xuyên Sơn một tay cầm, giống như một con cừu non chờ đợi làm thịt.
Nhất Xuyên Sơn ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt khẽ động, sau đó cười lớn, " Là ngươi? " Hắn nhớ rõ thiếu niên mà mình từng tha mạng trước đây, bây giờ đã trưởng thành thành Thiên Nhân chi cảnh.
Chỉ là ở trong mắt Nhất Xuyên Sơn xem ra, dáng vẻ phong hoa nguyệt mạo, tu vi Thiên Nhân chi cảnh, cũng bất quá như vậy.
Nhất Xuyên Sơn thờ ơ mở miệng: " Muốn nàng, ngươi cũng xứng? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.