Sau Khi Nương Qua Đời, Ta Treo Bảng Bán Thân Ở Thanh Lâu
Chương 11: Phần 11
Minh Lung
01/10/2024
8
Dùng lồng hun hun khô tóc, búi tóc lại, thay quần áo mới, uống một bát thuốc đắng phòng chống phong hàn.
Rồi ta mới lững thững đi tìm Phong Nương và A Dung ở phía trước.
Cũng không biết màn kịch vừa rồi có làm hai người họ hoảng sợ không.
Vừa đến gần chính điện Thuần Hóa tự, giọng nói dịu dàng nềm mại của A Dung đã vọng lại:
"Nên mua bó hoa nào cúng Phật đây? Ta không quyết định được, Phong Nương thấy sao?"
Khi vào cổng Thuần Hóa tự, ta đã thấy có chú tiểu bán hoa dưới hành lang trước cửa chính điện.
Vẫn còn tâm trí chọn hoa cúng Phật, có lẽ hai người họ không bị ta làm cho hoảng sợ.
Phong Nương chưa kịp mở miệng, một giọng nữ lạ lẫm trong trẻo bỗng xen vào:
"Vị cô nương này, bó hoa dành dành bên tay trái của ngươi rất hợp đấy."
Tiếng sột soạt nhẹ của váy áo và đồ trang sức vọng lại.
A Dung hẳn là quay đầu nhìn về phía người mới đến, bỗng ngạc nhiên: "Tiểu Xuân?"
Ta khựng lại một bước, dứt khoát đứng lại, tiếp tục lặng lẽ lắng nghe động tĩnh trong chính điện.
"Cô nương nhận nhầm người rồi sao?"
Cách một bức tường, giọng người đó lại vang lên.
A Dung dường như đã hiểu ra, giọng điệu mang chút áy náy: "Vị cô nương này có tướng mạo tương tự như chủ nhân của tiện nữ, tiện nữ thất lễ rồi."
Người đó cười nói: "Không sao đâu."
Ngừng một chút, A Dung nói có vẻ khó xử: "Bó hoa dành dành cô nương gợi ý rất thơm và ngọt, nhưng có một cánh hoa ở rìa cánh đã ngả vàng, tiếc quá."
"Những bông hoa này đến Thuần Hóa tự, sứ mệnh của chúng chính là cúng Phật."
"Bó hoa dành dành này vì cánh hoa đã ngả vàng ở mép, có lẽ người khác sẽ không chọn nó."
"Nhưng nếu cô nương mua nó rồi cúng trước Phật, thì cô nương đã giúp bó hoa dành dành này hoàn thành tâm nguyện và sứ mệnh rồi.
"Cũng là cô nương và hoa dành dành có duyên lành, do đó vô tình tích lũy công đức."
Nữ nhân đó mỉm cười khuyên A Dung.
Mỗi câu nói dường như đều mang ý chí của Phật pháp nhưng lại chỉ giống như vô tình nói ra.
A Dung như được khai sáng, vui vẻ móc tiền đồng ra, mua bó hoa dành dành đó.
Đợi đến khi A Dung kéo Phong Nương cùng vào chính điện cúng hoa, ta mới chậm rãi bước ra từ sau bức bình phong.
Chú tiểu bán hoa dường như đã được dặn dò, thấy ta lập tức chắp tay niệm "A Di Đà Phật" rồi vội vàng rời đi.
Trong phút chốc, dưới hành lang chính điện của Thuần Hóa tự, chỉ còn lại ta và nữ tử lạ mặt mặc váy áo màu vàng nhạt.
Nghe thấy tiếng bước chân của ta, nữ nhân lạ mặt đó quay đầu lại, để lộ nửa vầng mày như vẽ và góc môi đỏ mọng.
Dù đã có chuẩn bị sẵn tâm lý, ta vẫn sững người trong giây lát.
Nữ tử trước mắt có làn da mềm mại như giao bạch vừa mới hái, được ngọn đèn thờ trong chính điện chiếu rọi, trở nên trong suốt lấp lánh, trong vắt như xuyên thấu.
Ngũ quan của nàng ta càng thêm xinh đẹp đoan trang, kèm theo phong thái nho nhã ôn hòa toát ra từ cử chỉ của người có học thức.
Thật là một tuyệt sắc không kém gì Trưởng Công chúa.
Nếu không phải vì đôi mắt giống ta đến tám phần, tiết lộ sự thật nàng ta xuất thân từ Lôi gia.
"Có cần ta tự giới thiệu tên họ không?" Nữ nhân yên lặng đứng đó nhìn ta chăm chú, bỗng mỉm cười.
Không cần.
Ta biết ngươi rất rõ.
Thân tỷ tỷ của ta, nữ nhi duy nhất của Lôi Tướng và phu nhân cả.
Lôi Thú Tuyết.
Ta lặp lại ba chữ này trong lòng, đè nén dục vọng muốn g.i.ế.c chóc đang âm ỉ trong lồng ngực.
Trong tình huống không biết ý đồ của đối phương, tốt nhất là để nàng ta lên tiếng trước.
"Khi mười hai tuổi, ma ma bên cạnh mẫu thân lỡ miệng nên ta mới biết mình còn có một muội muội nữa.”
Lôi Thú Tuyết đứng dưới bậc thềm, không quay người lại, mà ngẩng đầu nhìn những giọt mưa còn đọng trên mái ngói.
Muội muội.
Cái danh xưng này, thật là quá buồn cười.
Ta nhìn chằm chằm vào khoảng cổ trắng nõn lộ ra từ cổ áo màu vàng nhạt của Lôi Thú Tuyết.
Một mỹ nhân xinh đẹp dịu dàng như vậy, chắc hẳn khi bị vặn gãy cổ trong tích tắc, tiếng kêu cũng sẽ rất dễ nghe nhỉ.
"Mẫu thân xem ngươi và tiểu nương của ngươi như điều cấm kỵ, lúc đó ta cũng còn nhỏ, nên chưa từng ra khỏi tướng phủ tìm ngươi."
"Sau khi ta đến tuổi cập kê, nghe ngóng được người ta nói ngươi đang ở Ngọc Kinh lâu, nên đã nhanh chóng tìm đến đây."
"Nhưng điều ta thấy, lại là quản sự ở Ngọc Kinh lâu treo ngươi lên đánh."
Dùng lồng hun hun khô tóc, búi tóc lại, thay quần áo mới, uống một bát thuốc đắng phòng chống phong hàn.
Rồi ta mới lững thững đi tìm Phong Nương và A Dung ở phía trước.
Cũng không biết màn kịch vừa rồi có làm hai người họ hoảng sợ không.
Vừa đến gần chính điện Thuần Hóa tự, giọng nói dịu dàng nềm mại của A Dung đã vọng lại:
"Nên mua bó hoa nào cúng Phật đây? Ta không quyết định được, Phong Nương thấy sao?"
Khi vào cổng Thuần Hóa tự, ta đã thấy có chú tiểu bán hoa dưới hành lang trước cửa chính điện.
Vẫn còn tâm trí chọn hoa cúng Phật, có lẽ hai người họ không bị ta làm cho hoảng sợ.
Phong Nương chưa kịp mở miệng, một giọng nữ lạ lẫm trong trẻo bỗng xen vào:
"Vị cô nương này, bó hoa dành dành bên tay trái của ngươi rất hợp đấy."
Tiếng sột soạt nhẹ của váy áo và đồ trang sức vọng lại.
A Dung hẳn là quay đầu nhìn về phía người mới đến, bỗng ngạc nhiên: "Tiểu Xuân?"
Ta khựng lại một bước, dứt khoát đứng lại, tiếp tục lặng lẽ lắng nghe động tĩnh trong chính điện.
"Cô nương nhận nhầm người rồi sao?"
Cách một bức tường, giọng người đó lại vang lên.
A Dung dường như đã hiểu ra, giọng điệu mang chút áy náy: "Vị cô nương này có tướng mạo tương tự như chủ nhân của tiện nữ, tiện nữ thất lễ rồi."
Người đó cười nói: "Không sao đâu."
Ngừng một chút, A Dung nói có vẻ khó xử: "Bó hoa dành dành cô nương gợi ý rất thơm và ngọt, nhưng có một cánh hoa ở rìa cánh đã ngả vàng, tiếc quá."
"Những bông hoa này đến Thuần Hóa tự, sứ mệnh của chúng chính là cúng Phật."
"Bó hoa dành dành này vì cánh hoa đã ngả vàng ở mép, có lẽ người khác sẽ không chọn nó."
"Nhưng nếu cô nương mua nó rồi cúng trước Phật, thì cô nương đã giúp bó hoa dành dành này hoàn thành tâm nguyện và sứ mệnh rồi.
"Cũng là cô nương và hoa dành dành có duyên lành, do đó vô tình tích lũy công đức."
Nữ nhân đó mỉm cười khuyên A Dung.
Mỗi câu nói dường như đều mang ý chí của Phật pháp nhưng lại chỉ giống như vô tình nói ra.
A Dung như được khai sáng, vui vẻ móc tiền đồng ra, mua bó hoa dành dành đó.
Đợi đến khi A Dung kéo Phong Nương cùng vào chính điện cúng hoa, ta mới chậm rãi bước ra từ sau bức bình phong.
Chú tiểu bán hoa dường như đã được dặn dò, thấy ta lập tức chắp tay niệm "A Di Đà Phật" rồi vội vàng rời đi.
Trong phút chốc, dưới hành lang chính điện của Thuần Hóa tự, chỉ còn lại ta và nữ tử lạ mặt mặc váy áo màu vàng nhạt.
Nghe thấy tiếng bước chân của ta, nữ nhân lạ mặt đó quay đầu lại, để lộ nửa vầng mày như vẽ và góc môi đỏ mọng.
Dù đã có chuẩn bị sẵn tâm lý, ta vẫn sững người trong giây lát.
Nữ tử trước mắt có làn da mềm mại như giao bạch vừa mới hái, được ngọn đèn thờ trong chính điện chiếu rọi, trở nên trong suốt lấp lánh, trong vắt như xuyên thấu.
Ngũ quan của nàng ta càng thêm xinh đẹp đoan trang, kèm theo phong thái nho nhã ôn hòa toát ra từ cử chỉ của người có học thức.
Thật là một tuyệt sắc không kém gì Trưởng Công chúa.
Nếu không phải vì đôi mắt giống ta đến tám phần, tiết lộ sự thật nàng ta xuất thân từ Lôi gia.
"Có cần ta tự giới thiệu tên họ không?" Nữ nhân yên lặng đứng đó nhìn ta chăm chú, bỗng mỉm cười.
Không cần.
Ta biết ngươi rất rõ.
Thân tỷ tỷ của ta, nữ nhi duy nhất của Lôi Tướng và phu nhân cả.
Lôi Thú Tuyết.
Ta lặp lại ba chữ này trong lòng, đè nén dục vọng muốn g.i.ế.c chóc đang âm ỉ trong lồng ngực.
Trong tình huống không biết ý đồ của đối phương, tốt nhất là để nàng ta lên tiếng trước.
"Khi mười hai tuổi, ma ma bên cạnh mẫu thân lỡ miệng nên ta mới biết mình còn có một muội muội nữa.”
Lôi Thú Tuyết đứng dưới bậc thềm, không quay người lại, mà ngẩng đầu nhìn những giọt mưa còn đọng trên mái ngói.
Muội muội.
Cái danh xưng này, thật là quá buồn cười.
Ta nhìn chằm chằm vào khoảng cổ trắng nõn lộ ra từ cổ áo màu vàng nhạt của Lôi Thú Tuyết.
Một mỹ nhân xinh đẹp dịu dàng như vậy, chắc hẳn khi bị vặn gãy cổ trong tích tắc, tiếng kêu cũng sẽ rất dễ nghe nhỉ.
"Mẫu thân xem ngươi và tiểu nương của ngươi như điều cấm kỵ, lúc đó ta cũng còn nhỏ, nên chưa từng ra khỏi tướng phủ tìm ngươi."
"Sau khi ta đến tuổi cập kê, nghe ngóng được người ta nói ngươi đang ở Ngọc Kinh lâu, nên đã nhanh chóng tìm đến đây."
"Nhưng điều ta thấy, lại là quản sự ở Ngọc Kinh lâu treo ngươi lên đánh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.