Sau Khi Nương Qua Đời, Ta Treo Bảng Bán Thân Ở Thanh Lâu
Chương 35: Phần 35
Minh Lung
01/10/2024
Lời của Minh Thiều chưa dứt đã bị Lôi Thú Tuyết đột ngột cắt ngang.
"Ý của ta là," Lôi Thú Tuyết đưa tay gạt đi mấy lọn tóc rối trên trán ta, động tác đầy thương tiếc dịu dàng: “Xưa nay Tiểu xuân nhiều mưu ma chước quỷ, trong lòng lại chứa đầy oán hận, tàn nhẫn với người khác, cũng tàn nhẫn với bản thân. Chỉ cắt đứt gân chân e là chưa đủ, lỡ như nàng què chân vẫn tiếp tục gây chuyện thì sao? Thế này đi, Minh Thiều, phiền ngươi cắt luôn gân tay của nàng đi."
Minh Thiều nghe vậy suýt nữa làm rơi con d.a.o nhỏ trong tay.
Im lặng hồi lâu, nàng ấy ngẩng đầu nhìn Lôi Thú Tuyết, giọng điệu nghiêm túc:
"Cắt đứt gân chân chỉ bị què thôi, nhưng nếu tứ chi đều bị cắt gân, nửa đời sau muội muội này của ngươi chỉ có thể nằm liệt giường làm phế nhân thôi."
"Với y thuật của ta, cắt đứt gân mạch đồng thời bảo toàn được tính mạng cho muội muội ngươi không phải là khó."
"Nhưng ta đã từng chịu ơn lớn của ngươi, lại coi ngươi là bằng hữu, vẫn muốn nhắc lại, một khi đã hạ dao, gân mạch tuyệt đối không có khả năng nối lại được."
"Ngươi suy nghĩ kỹ lại xem?"
Lôi Thú Tuyết suy nghĩ kỹ càng, rồi hỏi lại Minh Thiều bằng một giọng điệu cũng nghiêm túc không kém:
"Tứ chi tàn phế, nằm liệt giường, trong lòng trong mắt chỉ có mình người tỷ tỷ là ta, không phải càng tốt sao?"
Minh Thiều bất lực, thở dài một tiếng, dặn dò Thúy Vi nấu thêm ít ma phí tán.
Tình thế càng khẩn cấp, đầu óc ta càng trở nên tỉnh táo.
Đừng hoảng hốt, Tiểu Xuân, chắc chắn sẽ có đối sách thôi.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dường như chỉ còn cách dùng khổ nhục kế.
Ở Ngọc Kinh lâu nhiều năm, cái khác không được, nước mắt vẫn có thể tuôn ra dễ dàng.
Vì vậy, một giọt lệ từ khóe mắt ta chảy xuống, trượt qua má.
Lôi Thú Tuyết nhìn thấy giọt nước mắt đó của ta, bỗng nhiên nhướng mày:
"Minh Thiều, thuốc giải ma phí tán đâu. Ta nghe xem Tiểu Xuân muốn nói gì."
"Ma phí tán cũng như chữ tình, không có thuốc giải."
Minh Thiều lại bắt mạch cho ta, xác nhận tác dụng của thuốc, mặt mày lạnh nhạt nói:
"Nửa canh giờ nữa, muội muội của ngươi sẽ có thể mở miệng nói chuyện."
Lôi Thú Tuyết lập tức đưa mắt ra hiệu cho Thúy Vi.
Thúy Vi hiểu ý, khách sáo mời Minh Thiều ra sương phòng uống trà.
Trước khi đi còn rất chu đáo đóng cửa lại cho ta và Lôi Thú Tuyết.
Theo thời gian trôi qua, tác dụng của ma phí tán dần dần tan hết.
Đợi đến khi có thể miễn cưỡng cử động được, ta gắng gượng chống tay lật người, vùi đầu vào gối khóc nức nở.
"Khóc cái gì," Lôi Thú Tuyết thu hồi sát khí trên mặt, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn đôi phần: “Tỷ tỷ tốt với ngươi như vậy, ngươi cấu kết với người ngoài thì thôi, còn dùng vũ khí sắc bén định g.i.ế.c tỷ tỷ trước mắt bao người. Bao nhiêu gia nhân thị vệ đều nhìn thấy cả... Hôm nay xem như tỷ tỷ bị ngươi làm mất mặt sạch sẽ rồi."
Ta không biết phải đáp lại lời nàng ta thế nào.
Đành co rúm người trong chăn vừa khóc vừa run.
"Sợ rồi sao?" Lôi Thú Tuyết kéo vai ta lại, lấy ra một chiếc khăn tay cẩn thận lau nước mắt nước mũi cho ta: “Nếu sợ rồi thì nói vài câu dễ nghe dỗ dành tỷ tỷ đi, nói không chừng tỷ tỷ vui vẻ rồi, sẽ nương tay tha cho ngươi một mạng đấy."
Tôn nghiêm cái gì, thể diện cái gì, khí tiết cái gì, những thứ này đều là hư vô.
Chỉ có gân tay gân chân của Lôi Kinh Xuân ta chưa bị cắt đứt là thật.
Vì bảo toàn bản thân, dù có phải khom lưng tới sát đất cũng không sao.
"Tỷ tỷ," lần đầu tiên ta nhún nhường trước mặt Lôi Thú Tuyết, níu lấy vạt áo nàng ta, nức nở nói: “Xin lỗi."
"Gọi thêm một tiếng nữa đi." Bàn tay Lôi Thú Tuyết đang lau nước mắt cho ta khựng lại.
Tất nhiên ta hiểu được ý tứ trong ánh mắt của người này, ngoan ngoãn mở miệng lần nữa: "Tỷ tỷ..."
Những mảnh băng trong đôi mắt Lôi Thú Tuyết tan đi một nửa: "Ngoan."
Nàng ta gọi Thúy Vi đến, dặn dò Thúy Vi đưa Minh Thiều về.
"Ý của ta là," Lôi Thú Tuyết đưa tay gạt đi mấy lọn tóc rối trên trán ta, động tác đầy thương tiếc dịu dàng: “Xưa nay Tiểu xuân nhiều mưu ma chước quỷ, trong lòng lại chứa đầy oán hận, tàn nhẫn với người khác, cũng tàn nhẫn với bản thân. Chỉ cắt đứt gân chân e là chưa đủ, lỡ như nàng què chân vẫn tiếp tục gây chuyện thì sao? Thế này đi, Minh Thiều, phiền ngươi cắt luôn gân tay của nàng đi."
Minh Thiều nghe vậy suýt nữa làm rơi con d.a.o nhỏ trong tay.
Im lặng hồi lâu, nàng ấy ngẩng đầu nhìn Lôi Thú Tuyết, giọng điệu nghiêm túc:
"Cắt đứt gân chân chỉ bị què thôi, nhưng nếu tứ chi đều bị cắt gân, nửa đời sau muội muội này của ngươi chỉ có thể nằm liệt giường làm phế nhân thôi."
"Với y thuật của ta, cắt đứt gân mạch đồng thời bảo toàn được tính mạng cho muội muội ngươi không phải là khó."
"Nhưng ta đã từng chịu ơn lớn của ngươi, lại coi ngươi là bằng hữu, vẫn muốn nhắc lại, một khi đã hạ dao, gân mạch tuyệt đối không có khả năng nối lại được."
"Ngươi suy nghĩ kỹ lại xem?"
Lôi Thú Tuyết suy nghĩ kỹ càng, rồi hỏi lại Minh Thiều bằng một giọng điệu cũng nghiêm túc không kém:
"Tứ chi tàn phế, nằm liệt giường, trong lòng trong mắt chỉ có mình người tỷ tỷ là ta, không phải càng tốt sao?"
Minh Thiều bất lực, thở dài một tiếng, dặn dò Thúy Vi nấu thêm ít ma phí tán.
Tình thế càng khẩn cấp, đầu óc ta càng trở nên tỉnh táo.
Đừng hoảng hốt, Tiểu Xuân, chắc chắn sẽ có đối sách thôi.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dường như chỉ còn cách dùng khổ nhục kế.
Ở Ngọc Kinh lâu nhiều năm, cái khác không được, nước mắt vẫn có thể tuôn ra dễ dàng.
Vì vậy, một giọt lệ từ khóe mắt ta chảy xuống, trượt qua má.
Lôi Thú Tuyết nhìn thấy giọt nước mắt đó của ta, bỗng nhiên nhướng mày:
"Minh Thiều, thuốc giải ma phí tán đâu. Ta nghe xem Tiểu Xuân muốn nói gì."
"Ma phí tán cũng như chữ tình, không có thuốc giải."
Minh Thiều lại bắt mạch cho ta, xác nhận tác dụng của thuốc, mặt mày lạnh nhạt nói:
"Nửa canh giờ nữa, muội muội của ngươi sẽ có thể mở miệng nói chuyện."
Lôi Thú Tuyết lập tức đưa mắt ra hiệu cho Thúy Vi.
Thúy Vi hiểu ý, khách sáo mời Minh Thiều ra sương phòng uống trà.
Trước khi đi còn rất chu đáo đóng cửa lại cho ta và Lôi Thú Tuyết.
Theo thời gian trôi qua, tác dụng của ma phí tán dần dần tan hết.
Đợi đến khi có thể miễn cưỡng cử động được, ta gắng gượng chống tay lật người, vùi đầu vào gối khóc nức nở.
"Khóc cái gì," Lôi Thú Tuyết thu hồi sát khí trên mặt, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn đôi phần: “Tỷ tỷ tốt với ngươi như vậy, ngươi cấu kết với người ngoài thì thôi, còn dùng vũ khí sắc bén định g.i.ế.c tỷ tỷ trước mắt bao người. Bao nhiêu gia nhân thị vệ đều nhìn thấy cả... Hôm nay xem như tỷ tỷ bị ngươi làm mất mặt sạch sẽ rồi."
Ta không biết phải đáp lại lời nàng ta thế nào.
Đành co rúm người trong chăn vừa khóc vừa run.
"Sợ rồi sao?" Lôi Thú Tuyết kéo vai ta lại, lấy ra một chiếc khăn tay cẩn thận lau nước mắt nước mũi cho ta: “Nếu sợ rồi thì nói vài câu dễ nghe dỗ dành tỷ tỷ đi, nói không chừng tỷ tỷ vui vẻ rồi, sẽ nương tay tha cho ngươi một mạng đấy."
Tôn nghiêm cái gì, thể diện cái gì, khí tiết cái gì, những thứ này đều là hư vô.
Chỉ có gân tay gân chân của Lôi Kinh Xuân ta chưa bị cắt đứt là thật.
Vì bảo toàn bản thân, dù có phải khom lưng tới sát đất cũng không sao.
"Tỷ tỷ," lần đầu tiên ta nhún nhường trước mặt Lôi Thú Tuyết, níu lấy vạt áo nàng ta, nức nở nói: “Xin lỗi."
"Gọi thêm một tiếng nữa đi." Bàn tay Lôi Thú Tuyết đang lau nước mắt cho ta khựng lại.
Tất nhiên ta hiểu được ý tứ trong ánh mắt của người này, ngoan ngoãn mở miệng lần nữa: "Tỷ tỷ..."
Những mảnh băng trong đôi mắt Lôi Thú Tuyết tan đi một nửa: "Ngoan."
Nàng ta gọi Thúy Vi đến, dặn dò Thúy Vi đưa Minh Thiều về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.