Chương 57
Đường Thái Hàm
08/12/2021
Khi các đôi tình nhân nhỏ khác đến thành phố S, nếu có đủ thời gian, họ sẽ đến Disneyland dạo một vòng. Thẩm Lật cũng muốn đi nhưng thân phận của bọn họ không tiện.
Cố Dịch không muốn cứ vùi mình trong phòng như vậy, do đó hắn lùi lại lịch trình.
Đường Nam Kinh là tuyến phố đi bộ, tuy không phải ngày nghỉ nhưng rất đông người, chen chen lấn lấn một mảng đen kịt.
Thẩm Lật nghĩ tới nghĩ lui, “Ở đây luôn không ngớt người, có gì khác biệt sao?”
“Tất nhiên. Buổi tối và ban ngày rất khác nhau.”
Thẩm Lật gật đầu, anh đẹp trai anh nói gì cũng đúng.
Ý tưởng vừa dâng lên, hai người đều không thể ngồi yên, hai thanh niên vừa chớm ba mươi mà hồi hộp không khác gì trẻ nhỏ, dáng vẻ mong chờ, còn có chút hưng phấn. Tính ra đây là lần thứ hai họ cùng nhau xuất hiện ở nơi công cộng, mà lần này cũng khác hoàn toàn.
Lần đầu tiên là ở huyện thành nhỏ hẻo lánh, nơi đó không chỉ ít người, mà chủ yếu là không ai nghĩ tới một ngôi sao lớn có thể xuất hiện ở nơi như vậy.
Nhưng đây là thành phố S, một thành phố cấp quốc tế, người qua lại đông đúc, mức độ náo nhiệt chắc chắn không đâu so bì được.
Hai con người đang bị tình yêu ngọt ngào làm mụ mị đầu óc, họ cần ra cửa tìm kiếm sự kích thích, đây cũng coi như một loại tình thú… độc nhất vô nhị.
Nhưng lý trí, thứ dường như đã bị tình yêu bào mòn, vẫn còn chút tác dụng, tốt xấu gì cả hai cũng biết ngụy trang hợp lý.
Thật ra nếu Thẩm Lật không come out, hai người cùng nhau xuất hiện cũng không cần phải cẩn thận từng li từng tí như vậy. Bạn học cũ cùng nhau đi chơi, không vấn đề gì hết. Nhưng dở khóc dở cười ở chỗ Thẩm Lật vừa come out trong lần livestream gần đây, độ hot đến giờ vẫn chưa hết. Nếu bây giờ bị bắt gặp đi cùng Cố Dịch chẳng phải lại lên hot search sao.
Nên! Đây chính là quả báo của việc show ân ái!
Đây là lời nói đẫm máu và nước mắt của Trần Phát Thải.
Xét thấy hai người đang vội vã tìm chết cần được gấp rút bảo đảm về vấn đề quan hệ công chúng từ nơi tin cậy, Cố Dịch tự vác đá đè chân mình đã thông báo sơ bộ cho người đại diện.
Trần Phát Thải đã biết chuyện của Cố Dịch và Thẩm Lật một thời gian, dù sao anh ta cũng nắm rõ hành tung của Cố Dịch.
Từ nhiều năm trước anh ta đã biết trong tim Cố Dịch có một người, liên quan đến thành phố W.
Dù sao anh ta cũng biết số lần chạy đến thành phố W trong một năm của Cố Dịch không ít hơn số lần về Bắc Kinh.
Ban đầu anh ta tưởng Cố Dịch đến thành phố W để tìm Cố Giản, nhưng ngay sau đó anh ta phát hiện không đúng. Sau khi sự nghiệp phát triển, Cố Giản thật ra không đến thành phố W nhiều nên Trần Phát Thải đã đi đến kết luận này.
Ngược lại trước giờ Cố Dịch chưa bao giờ thú nhận rõ ràng với anh ta. Nhưng với tư cách là người đại diện (bảo mẫu) của Cố Dịch, anh ta có mối liên hệ chặt chẽ với cuộc sống riêng tư của Cố Dịch. Không cần anh ta nỗ lực hỏi thăm, người nhà họ Cố trước nay cũng không đề phòng anh, anh chỉ cần tự mình nghe nhìn trải nghiệm, tự nhiên sẽ cho ra kết luận này. Thậm chí anh ta còn chẳng ngạc nhiên.
Tất cả đều được hết, anh ta không quan tâm, chỉ với thân phận người đại diện của Cố Dịch, nhà họ Cố sẽ không đối xử tệ với anh ta. Do đó anh ta làm việc cũng không cần cân nhắc quá nhiều, chỉ cần khiến cho vị tổ tông này cân nhắc là được.
Tất nhiên, điều này không có nghĩa Cố Dịch có thể tùy ý hành động liều lĩnh.
Quyền lợi của Cố Dịch liên quan đến rất nhiều người. Nếu dễ dàng phơi bày chuyện tình cảm của mình, nhiều đối tác của hắn sẽ cảm thấy bị tổn hại quyền lợi. Anh ta và Cố Dịch tiếp đó sẽ phải đối mặt với khoản lớn phí bồi thường vi phạm hợp đồng cùng vấn đề về tín dụng. Chuyện như này không thể để xảy ra, người cũng khổng thể đắc tội.
Cố Dịch trông có vẻ bốc đồng, vì yêu đương mà mất não, nhưng thật ra trong lòng hắn vẫn luôn có một cán cân. Hắn biết nên làm như thế nào, làm tới mức độ nào, cũng kịp thời thông báo với ê – kíp của mình.
Nói đến cùng, chuyện tối nay nhìn có vẻ mạo hiểm, nhưng thực tế không có gì đáng lo.
Hắn cùng bạn học cũ tình cờ cùng đi dạo trên phố đi bộ, có thể nói là ngẫu nhiên gặp nhau. Nếu có người suy đoán Cố Dịch là bạn trai của Thẩm Lật, không có thạch chùy(1) thì chỉ cần không thừa nhận là xong.
(1) Thạch chùy
Trong làng giải trí chỉ cần là chuyện không có thạch chùy thì sau hai ngày lên hot search, lượt tìm kiếm tăng cao, chỉ cần thả ra một tin khác ép xuống là hai ngày sau như không có chuyện gì. Chưa nói đến việc không có thạch chùy, kể cả có thạch chùy, bị vài người tẩy chay thì qua một thời gian ngắn vẫn có thể ra ngoài nhảy nhót… rốt cuộc cũng chỉ là vấn đề về đạo đức.
Vì vậy, phía bên này đồng chí Trần Phát Thải thông báo cho đội ngũ chuẩn bị phương án hoàn hảo, phía bên kia Thẩm Lật đang bận… cải trang.
Cố Dịch cầm chiếc váy trên tay, hai mắt tỏa sáng, khăng khăng muốn Thẩm Lật giả gái, đồng thời ra vẻ chính trực ngay thẳng nói rằng Thẩm Lật có tóc dài càng tiện.
Chiếc váy có kiểu dáng đúng quy củ, chiết eo, ngắn tay, váy dài đến đầu gối. Nếu Thẩm Lật mặc nó sẽ lộ ra bắp chân thon gọn đẹp đẽ, Cố Dịch nghĩ về nó, không nhịn được cổ họng khát khô.
Tất nhiên là Thẩm Lật đã từ chối.
Cho dù anh không cao bằng Cố Dịch nhưng một người phụ nữ cao một mét tám đứng trong đám đông sẽ bắt mắt hơn một người đàn ông cao mét tám phải không? Hai người họ khác gì đang lao thẳng vào họng súng?
Dù đã nghĩ đến chuyện này từ sớm nhưng Cố Dịch vẫn cẩn thận cất chiếc váy vào vali với chút tiếc nuối.
Hai mắt Thẩm Lật giật giật, “Anh lấy váy này ở đâu?”
Ấn đường Cố Dịch nảy một cái, hắn giả vờ bình tĩnh nói: “Anh không biết. Chắc là Tiểu Trần xếp nhầm vào.”
Thẩm Lật nhàn nhạt nói: “Ồ, Tiểu Trần xếp nhầm. Tiểu Trần lấy váy ở đâu ra?”
Cố Dịch tiếp tục bịa chuyện: “Có thể là của bạn gái cậu ấy?”
Thẩm Lật tóm chặt không tha, anh muốn nhìn xem hắn có thể bịa đến mức nào. Anh có chút buồn bực, người này không phải là da mặt dày mà là không cần logic phải không?
Thẩm Lật nói: “Bạn gái của Tiểu Trần không phải là… rất nhỏ nhắn sao?”
Cố Dịch bịa đến mức nhập diễn luôn, “Đúng vậy, rõ ràng cậu ta còn chưa đến một mét bảy nhăm.”
Thẩm Lật “…”
Anh có nên xúc động với tốc độ nhập diễn nhanh của ảnh đế không? Vì sao anh chỉ muốn tháo dép đập cho hắn một trận? Chỉ muốn vung tay một cái(2).
(2) Giải thích
Thật biết ơn sự dạy dỗ nghiêm khắc Thẩm Lật nhận được từ nhỏ, bởi nó đã cứu Cố đại ảnh đế, người suýt cận kề cái chết.
Cuối cùng, Thẩm Lật vẫn mặc một bộ thường phục nhưng thay đổi phong cách một chút. Anh đội một chiếc mũ ngư dân thời thượng và để tóc xõa dài, nhìn qua vừa trẻ trung vừa thời trang. Sau đó anh còn đeo thêm cặp kính gọng đen hợp mốt, nhìn qua thật không dễ dàng nhận ra.
Thẩm Lật dù sao cũng không nổi tiếng cho lắm, cái gì cũng dễ nói, nhưng Cố Dịch lại có chút phiền phức.
Cố Dịch thực sự quá cao, chiều cao mét chín của hắn như thể người khổng lồ trong đám đông. Ngoài ra hắn còn có vóc dáng đẹp, khí chất tốt, muốn không gây chú ý cũng khó.
Thẩm Lật tháo kính mắt xuống đưa cho Cố Dịch đeo, ừm, vẫn đẹp trai như vậy…
Bực mình.
Thẩm Lật lục vali tìm một chiếc mũ bóng chày cho Cố Dịch đội, vỗ vỗ vai hắn, “Cong lưng xuống một chút.”
Cố Dịch uốn cong vai như lần trước, làm được, phía sau ok rồi.
Nhưng nhìn chính diện vẫn đẹp trai quá, đeo khẩu trang thì chẳng khác gì giấu đầu lòi đuôi, làm sao bây giờ?
Thẩm Lật có chút lo lắng, anh sắp phát điên lên rồi. Nếu Cố Dịch có súc cốt công thì tốt rồi, nếu có dịch dung thì càng tốt hơn.(3)
(3) Chú thích
Thẩm Lật chán nản nói: “Nếu không thì không ra ngoài nữa.”
Cố Dịch cười ôm eo Thẩm Lật, “Nhìn anh này.”
Nói xong, Cố Dịch lấy ra một cái túi giống túi đựng mỹ phẩm từ trong vali.
Sau đó hắn ngồi trước gương mân mê.
Hắn dùng kem che khuyết điểm che bớt cặp lông mày dày, làm cho ngắn hơn, vị trí cũng chỉnh lên một chút. Đường nét mặt mày trong nháy mắt có chút thay đổi.
Đôi mắt hai mí giờ biến thành một mí, giờ chỉ nhìn lông mày thì quả thật không giống Cố Dịch.
Như thế vẫn chưa đủ, Cố Dịch sờ soạng đuôi mắt một hồi. Đuôi mắt hắn vốn hơi rũ xuống, nhìn qua dịu dàng nhưng giờ lại không giống.
Cuối cùng, Cố Dịch lấy từ trong túi đựng mỹ phẩm ra một miếng dán da giả như con rết gớm ghiếc đặt lên bên phải mặt. Hắn dùng keo dán lại, dùng kem che khuyết điểm che thêm. Khuôn mặt Cố Dịch lúc này hơi xạ lạ, nhìn từ thái dương bên phải sẽ thấy từ cánh mũi đến mang tai có một vết sẹo bỏng.
Hãy đọc truyện tại bunntuki.wordpress.com để ủng hộ editor.
Cố Dịch lúc này mới quay đầu lại, đeo khẩu trang, “Có thể nhận ra không?”
Thẩm Lật thầm nghĩ Cố Dịch như thể vừa dịch dung vậy, “Không, không nhận ra.”
Cố Dịch cười đắc thắng.
Thẩm Lật cảm thấy mình thật sự có thể yên tâm. Anh vạn lần cũng không ngờ tới Cố Dịch có thể lợi dụng điểm này để khéo léo tránh nguy cơ bị nhận ra.
Hiếm người đeo khẩu trang khi đi mua sắm vào buổi tối, nhưng với những người có vết sẹo trên mặt thì bình thường.
Mà hầu hết vì phép lịch sự, mọi người sẽ vô thức nhìn đi chỗ khác khi thấy vết sẹo trên mặt người đối diện. Lúc này họ ấn tượng với vết sẹo hơn và không quan tâm đến nét mặt của đối phương. Một vài trường hợp cá biệt không có ý tứ hoặc trẻ nhỏ có lòng hiếu kỳ có lẽ sẽ nhìn chằm chằm vết sẹo của người khác. Nhưng đó là thiểu số, mà điểm chính là vết sẹo. Như vậy có thể nói là Cố Dịch ngụy trang vô cùng kín đáo.
Thẩm Lật lại đang nghĩ đến một chuyện khác, “Anh trang điểm giỏi thật.”
Cố Dịch đắc ý gật đầu, “Đương nhiên, càng ở chung lâu em càng dễ bị anh hấp dẫn phải không?”
Thẩm Lật “… Anh học nó khi nào?”
Cố Dịch đắc ý nói: “Cái này còn cần phải học? Anh không cần thầy cũng biết.”
Tuy nhiên, sự thật là sau khi sự kiện vừa rồi kết thúc, hắn đã theo chuyên gia trang điểm thức trắng nguyên đêm để học. Miếng da giả kia cũng là giành được từ tay chuyên gia trang điểm, cái này không phải điểm chính, điểm chính là…hắn rất lợi hại là được rồi.
Thẩm Lật: Được, anh không hỏi nữa. Khổng tước thành tinh lại xòe đuôi rồi.
Việc hóa trang thành công giúp giảm bớt căng thẳng trong lòng hai người, họ tự nhiên trở nên thoải mái và vui vẻ hơn rất nhiều.
Khi màn đêm buông xuống, cả hai lên đường. Đi dạo phố để hẹn hò và ăn vặt.
Hai người thong thả bước đi, lúc ít người thì lén lút nắm tay, cánh tay chạm chạm vào nhau, khi đông người thì giữ khoảng cách một chút. Họ nhỏ giọng đùa giỡn, nhìn qua như hai thanh niên đi dạo phố cùng nhau, cũng không thu hút sự chú ý.
Phố đi bộ toàn người chen chúc nhau, đi rất chậm, xung quanh chỉ toàn đầu người đen kịt. Phong cảnh không phải không có, nhưng có lẽ do ánh đèn màu cam mờ ảo xung quanh đã phủ lên màn đêm sự dịu dàng, tạo nên những làn sóng gợn nhẹ nhàng trong lòng người.
Việc di chuyển từng bước một rất nhàm chán, nhưng đối với hai người lại là một loại lãng mạn khác. Họ ở trong một góc kín đáo của đám đông, Thẩm Lật đi bên trong dựa vào tường, Cố Dịch đi phía ngoài dựa vào đám đông. Họ bị đám người ép dính vào nhau, hai cánh tay dán chặt. Hai người không nói gì, chỉ thỉnh thoảng đối mặt liếc mắt đưa tình rồi nở nụ cười ngọt ngào. Thậm chí dựa vào sự che chắn của đoàn người mà lén lút nắm tay ôm ấp, ngược lại dường như chẳng ai phát hiện ra.
Nhưng mà thường vẫn có ngoại lệ phải không?
Ví dụ như có một kẻ độc thân đứng sau họ bị đút cơm chó đến mức tê liệt cả khuôn mặt hủ nữ.
Đạn mạc bay ầm ầm trong đầu thiếu nữ “Aaaaa! Đờ mờ, hai anh đẹp trai đang bí mật nắm tay nhau! Aaaaa! Đờ mờ đờ mờ, bạn trai cao to thật mạnh mẽ! Aaaaa! Đây là đang sợ đám đông chen chúc hay là cố ý ôm người ta vậy aaaa!”. “Anh ta nhất định đang cố ý, đờ mờ lần thứ ba! Aaaaa! Tiểu thụ cười thật ngọt ngào!”.
Sau đó: “Lần thứ bảy rồi, tôi có thể từ chối ăn cơm chó không!”
Cuối cùng đến: “…Lần thứ N rồi, a, cẩu nam nam, còn có thể loại hôn môi ở nơi công công à, nắm tay hay ôm đã tính là gì…”
Hết chương 57
Cố Dịch không muốn cứ vùi mình trong phòng như vậy, do đó hắn lùi lại lịch trình.
Đường Nam Kinh là tuyến phố đi bộ, tuy không phải ngày nghỉ nhưng rất đông người, chen chen lấn lấn một mảng đen kịt.
Thẩm Lật nghĩ tới nghĩ lui, “Ở đây luôn không ngớt người, có gì khác biệt sao?”
“Tất nhiên. Buổi tối và ban ngày rất khác nhau.”
Thẩm Lật gật đầu, anh đẹp trai anh nói gì cũng đúng.
Ý tưởng vừa dâng lên, hai người đều không thể ngồi yên, hai thanh niên vừa chớm ba mươi mà hồi hộp không khác gì trẻ nhỏ, dáng vẻ mong chờ, còn có chút hưng phấn. Tính ra đây là lần thứ hai họ cùng nhau xuất hiện ở nơi công cộng, mà lần này cũng khác hoàn toàn.
Lần đầu tiên là ở huyện thành nhỏ hẻo lánh, nơi đó không chỉ ít người, mà chủ yếu là không ai nghĩ tới một ngôi sao lớn có thể xuất hiện ở nơi như vậy.
Nhưng đây là thành phố S, một thành phố cấp quốc tế, người qua lại đông đúc, mức độ náo nhiệt chắc chắn không đâu so bì được.
Hai con người đang bị tình yêu ngọt ngào làm mụ mị đầu óc, họ cần ra cửa tìm kiếm sự kích thích, đây cũng coi như một loại tình thú… độc nhất vô nhị.
Nhưng lý trí, thứ dường như đã bị tình yêu bào mòn, vẫn còn chút tác dụng, tốt xấu gì cả hai cũng biết ngụy trang hợp lý.
Thật ra nếu Thẩm Lật không come out, hai người cùng nhau xuất hiện cũng không cần phải cẩn thận từng li từng tí như vậy. Bạn học cũ cùng nhau đi chơi, không vấn đề gì hết. Nhưng dở khóc dở cười ở chỗ Thẩm Lật vừa come out trong lần livestream gần đây, độ hot đến giờ vẫn chưa hết. Nếu bây giờ bị bắt gặp đi cùng Cố Dịch chẳng phải lại lên hot search sao.
Nên! Đây chính là quả báo của việc show ân ái!
Đây là lời nói đẫm máu và nước mắt của Trần Phát Thải.
Xét thấy hai người đang vội vã tìm chết cần được gấp rút bảo đảm về vấn đề quan hệ công chúng từ nơi tin cậy, Cố Dịch tự vác đá đè chân mình đã thông báo sơ bộ cho người đại diện.
Trần Phát Thải đã biết chuyện của Cố Dịch và Thẩm Lật một thời gian, dù sao anh ta cũng nắm rõ hành tung của Cố Dịch.
Từ nhiều năm trước anh ta đã biết trong tim Cố Dịch có một người, liên quan đến thành phố W.
Dù sao anh ta cũng biết số lần chạy đến thành phố W trong một năm của Cố Dịch không ít hơn số lần về Bắc Kinh.
Ban đầu anh ta tưởng Cố Dịch đến thành phố W để tìm Cố Giản, nhưng ngay sau đó anh ta phát hiện không đúng. Sau khi sự nghiệp phát triển, Cố Giản thật ra không đến thành phố W nhiều nên Trần Phát Thải đã đi đến kết luận này.
Ngược lại trước giờ Cố Dịch chưa bao giờ thú nhận rõ ràng với anh ta. Nhưng với tư cách là người đại diện (bảo mẫu) của Cố Dịch, anh ta có mối liên hệ chặt chẽ với cuộc sống riêng tư của Cố Dịch. Không cần anh ta nỗ lực hỏi thăm, người nhà họ Cố trước nay cũng không đề phòng anh, anh chỉ cần tự mình nghe nhìn trải nghiệm, tự nhiên sẽ cho ra kết luận này. Thậm chí anh ta còn chẳng ngạc nhiên.
Tất cả đều được hết, anh ta không quan tâm, chỉ với thân phận người đại diện của Cố Dịch, nhà họ Cố sẽ không đối xử tệ với anh ta. Do đó anh ta làm việc cũng không cần cân nhắc quá nhiều, chỉ cần khiến cho vị tổ tông này cân nhắc là được.
Tất nhiên, điều này không có nghĩa Cố Dịch có thể tùy ý hành động liều lĩnh.
Quyền lợi của Cố Dịch liên quan đến rất nhiều người. Nếu dễ dàng phơi bày chuyện tình cảm của mình, nhiều đối tác của hắn sẽ cảm thấy bị tổn hại quyền lợi. Anh ta và Cố Dịch tiếp đó sẽ phải đối mặt với khoản lớn phí bồi thường vi phạm hợp đồng cùng vấn đề về tín dụng. Chuyện như này không thể để xảy ra, người cũng khổng thể đắc tội.
Cố Dịch trông có vẻ bốc đồng, vì yêu đương mà mất não, nhưng thật ra trong lòng hắn vẫn luôn có một cán cân. Hắn biết nên làm như thế nào, làm tới mức độ nào, cũng kịp thời thông báo với ê – kíp của mình.
Nói đến cùng, chuyện tối nay nhìn có vẻ mạo hiểm, nhưng thực tế không có gì đáng lo.
Hắn cùng bạn học cũ tình cờ cùng đi dạo trên phố đi bộ, có thể nói là ngẫu nhiên gặp nhau. Nếu có người suy đoán Cố Dịch là bạn trai của Thẩm Lật, không có thạch chùy(1) thì chỉ cần không thừa nhận là xong.
(1) Thạch chùy
Trong làng giải trí chỉ cần là chuyện không có thạch chùy thì sau hai ngày lên hot search, lượt tìm kiếm tăng cao, chỉ cần thả ra một tin khác ép xuống là hai ngày sau như không có chuyện gì. Chưa nói đến việc không có thạch chùy, kể cả có thạch chùy, bị vài người tẩy chay thì qua một thời gian ngắn vẫn có thể ra ngoài nhảy nhót… rốt cuộc cũng chỉ là vấn đề về đạo đức.
Vì vậy, phía bên này đồng chí Trần Phát Thải thông báo cho đội ngũ chuẩn bị phương án hoàn hảo, phía bên kia Thẩm Lật đang bận… cải trang.
Cố Dịch cầm chiếc váy trên tay, hai mắt tỏa sáng, khăng khăng muốn Thẩm Lật giả gái, đồng thời ra vẻ chính trực ngay thẳng nói rằng Thẩm Lật có tóc dài càng tiện.
Chiếc váy có kiểu dáng đúng quy củ, chiết eo, ngắn tay, váy dài đến đầu gối. Nếu Thẩm Lật mặc nó sẽ lộ ra bắp chân thon gọn đẹp đẽ, Cố Dịch nghĩ về nó, không nhịn được cổ họng khát khô.
Tất nhiên là Thẩm Lật đã từ chối.
Cho dù anh không cao bằng Cố Dịch nhưng một người phụ nữ cao một mét tám đứng trong đám đông sẽ bắt mắt hơn một người đàn ông cao mét tám phải không? Hai người họ khác gì đang lao thẳng vào họng súng?
Dù đã nghĩ đến chuyện này từ sớm nhưng Cố Dịch vẫn cẩn thận cất chiếc váy vào vali với chút tiếc nuối.
Hai mắt Thẩm Lật giật giật, “Anh lấy váy này ở đâu?”
Ấn đường Cố Dịch nảy một cái, hắn giả vờ bình tĩnh nói: “Anh không biết. Chắc là Tiểu Trần xếp nhầm vào.”
Thẩm Lật nhàn nhạt nói: “Ồ, Tiểu Trần xếp nhầm. Tiểu Trần lấy váy ở đâu ra?”
Cố Dịch tiếp tục bịa chuyện: “Có thể là của bạn gái cậu ấy?”
Thẩm Lật tóm chặt không tha, anh muốn nhìn xem hắn có thể bịa đến mức nào. Anh có chút buồn bực, người này không phải là da mặt dày mà là không cần logic phải không?
Thẩm Lật nói: “Bạn gái của Tiểu Trần không phải là… rất nhỏ nhắn sao?”
Cố Dịch bịa đến mức nhập diễn luôn, “Đúng vậy, rõ ràng cậu ta còn chưa đến một mét bảy nhăm.”
Thẩm Lật “…”
Anh có nên xúc động với tốc độ nhập diễn nhanh của ảnh đế không? Vì sao anh chỉ muốn tháo dép đập cho hắn một trận? Chỉ muốn vung tay một cái(2).
(2) Giải thích
Thật biết ơn sự dạy dỗ nghiêm khắc Thẩm Lật nhận được từ nhỏ, bởi nó đã cứu Cố đại ảnh đế, người suýt cận kề cái chết.
Cuối cùng, Thẩm Lật vẫn mặc một bộ thường phục nhưng thay đổi phong cách một chút. Anh đội một chiếc mũ ngư dân thời thượng và để tóc xõa dài, nhìn qua vừa trẻ trung vừa thời trang. Sau đó anh còn đeo thêm cặp kính gọng đen hợp mốt, nhìn qua thật không dễ dàng nhận ra.
Thẩm Lật dù sao cũng không nổi tiếng cho lắm, cái gì cũng dễ nói, nhưng Cố Dịch lại có chút phiền phức.
Cố Dịch thực sự quá cao, chiều cao mét chín của hắn như thể người khổng lồ trong đám đông. Ngoài ra hắn còn có vóc dáng đẹp, khí chất tốt, muốn không gây chú ý cũng khó.
Thẩm Lật tháo kính mắt xuống đưa cho Cố Dịch đeo, ừm, vẫn đẹp trai như vậy…
Bực mình.
Thẩm Lật lục vali tìm một chiếc mũ bóng chày cho Cố Dịch đội, vỗ vỗ vai hắn, “Cong lưng xuống một chút.”
Cố Dịch uốn cong vai như lần trước, làm được, phía sau ok rồi.
Nhưng nhìn chính diện vẫn đẹp trai quá, đeo khẩu trang thì chẳng khác gì giấu đầu lòi đuôi, làm sao bây giờ?
Thẩm Lật có chút lo lắng, anh sắp phát điên lên rồi. Nếu Cố Dịch có súc cốt công thì tốt rồi, nếu có dịch dung thì càng tốt hơn.(3)
(3) Chú thích
Thẩm Lật chán nản nói: “Nếu không thì không ra ngoài nữa.”
Cố Dịch cười ôm eo Thẩm Lật, “Nhìn anh này.”
Nói xong, Cố Dịch lấy ra một cái túi giống túi đựng mỹ phẩm từ trong vali.
Sau đó hắn ngồi trước gương mân mê.
Hắn dùng kem che khuyết điểm che bớt cặp lông mày dày, làm cho ngắn hơn, vị trí cũng chỉnh lên một chút. Đường nét mặt mày trong nháy mắt có chút thay đổi.
Đôi mắt hai mí giờ biến thành một mí, giờ chỉ nhìn lông mày thì quả thật không giống Cố Dịch.
Như thế vẫn chưa đủ, Cố Dịch sờ soạng đuôi mắt một hồi. Đuôi mắt hắn vốn hơi rũ xuống, nhìn qua dịu dàng nhưng giờ lại không giống.
Cuối cùng, Cố Dịch lấy từ trong túi đựng mỹ phẩm ra một miếng dán da giả như con rết gớm ghiếc đặt lên bên phải mặt. Hắn dùng keo dán lại, dùng kem che khuyết điểm che thêm. Khuôn mặt Cố Dịch lúc này hơi xạ lạ, nhìn từ thái dương bên phải sẽ thấy từ cánh mũi đến mang tai có một vết sẹo bỏng.
Hãy đọc truyện tại bunntuki.wordpress.com để ủng hộ editor.
Cố Dịch lúc này mới quay đầu lại, đeo khẩu trang, “Có thể nhận ra không?”
Thẩm Lật thầm nghĩ Cố Dịch như thể vừa dịch dung vậy, “Không, không nhận ra.”
Cố Dịch cười đắc thắng.
Thẩm Lật cảm thấy mình thật sự có thể yên tâm. Anh vạn lần cũng không ngờ tới Cố Dịch có thể lợi dụng điểm này để khéo léo tránh nguy cơ bị nhận ra.
Hiếm người đeo khẩu trang khi đi mua sắm vào buổi tối, nhưng với những người có vết sẹo trên mặt thì bình thường.
Mà hầu hết vì phép lịch sự, mọi người sẽ vô thức nhìn đi chỗ khác khi thấy vết sẹo trên mặt người đối diện. Lúc này họ ấn tượng với vết sẹo hơn và không quan tâm đến nét mặt của đối phương. Một vài trường hợp cá biệt không có ý tứ hoặc trẻ nhỏ có lòng hiếu kỳ có lẽ sẽ nhìn chằm chằm vết sẹo của người khác. Nhưng đó là thiểu số, mà điểm chính là vết sẹo. Như vậy có thể nói là Cố Dịch ngụy trang vô cùng kín đáo.
Thẩm Lật lại đang nghĩ đến một chuyện khác, “Anh trang điểm giỏi thật.”
Cố Dịch đắc ý gật đầu, “Đương nhiên, càng ở chung lâu em càng dễ bị anh hấp dẫn phải không?”
Thẩm Lật “… Anh học nó khi nào?”
Cố Dịch đắc ý nói: “Cái này còn cần phải học? Anh không cần thầy cũng biết.”
Tuy nhiên, sự thật là sau khi sự kiện vừa rồi kết thúc, hắn đã theo chuyên gia trang điểm thức trắng nguyên đêm để học. Miếng da giả kia cũng là giành được từ tay chuyên gia trang điểm, cái này không phải điểm chính, điểm chính là…hắn rất lợi hại là được rồi.
Thẩm Lật: Được, anh không hỏi nữa. Khổng tước thành tinh lại xòe đuôi rồi.
Việc hóa trang thành công giúp giảm bớt căng thẳng trong lòng hai người, họ tự nhiên trở nên thoải mái và vui vẻ hơn rất nhiều.
Khi màn đêm buông xuống, cả hai lên đường. Đi dạo phố để hẹn hò và ăn vặt.
Hai người thong thả bước đi, lúc ít người thì lén lút nắm tay, cánh tay chạm chạm vào nhau, khi đông người thì giữ khoảng cách một chút. Họ nhỏ giọng đùa giỡn, nhìn qua như hai thanh niên đi dạo phố cùng nhau, cũng không thu hút sự chú ý.
Phố đi bộ toàn người chen chúc nhau, đi rất chậm, xung quanh chỉ toàn đầu người đen kịt. Phong cảnh không phải không có, nhưng có lẽ do ánh đèn màu cam mờ ảo xung quanh đã phủ lên màn đêm sự dịu dàng, tạo nên những làn sóng gợn nhẹ nhàng trong lòng người.
Việc di chuyển từng bước một rất nhàm chán, nhưng đối với hai người lại là một loại lãng mạn khác. Họ ở trong một góc kín đáo của đám đông, Thẩm Lật đi bên trong dựa vào tường, Cố Dịch đi phía ngoài dựa vào đám đông. Họ bị đám người ép dính vào nhau, hai cánh tay dán chặt. Hai người không nói gì, chỉ thỉnh thoảng đối mặt liếc mắt đưa tình rồi nở nụ cười ngọt ngào. Thậm chí dựa vào sự che chắn của đoàn người mà lén lút nắm tay ôm ấp, ngược lại dường như chẳng ai phát hiện ra.
Nhưng mà thường vẫn có ngoại lệ phải không?
Ví dụ như có một kẻ độc thân đứng sau họ bị đút cơm chó đến mức tê liệt cả khuôn mặt hủ nữ.
Đạn mạc bay ầm ầm trong đầu thiếu nữ “Aaaaa! Đờ mờ, hai anh đẹp trai đang bí mật nắm tay nhau! Aaaaa! Đờ mờ đờ mờ, bạn trai cao to thật mạnh mẽ! Aaaaa! Đây là đang sợ đám đông chen chúc hay là cố ý ôm người ta vậy aaaa!”. “Anh ta nhất định đang cố ý, đờ mờ lần thứ ba! Aaaaa! Tiểu thụ cười thật ngọt ngào!”.
Sau đó: “Lần thứ bảy rồi, tôi có thể từ chối ăn cơm chó không!”
Cuối cùng đến: “…Lần thứ N rồi, a, cẩu nam nam, còn có thể loại hôn môi ở nơi công công à, nắm tay hay ôm đã tính là gì…”
Hết chương 57
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.