Chương 3: Cho nên, cô bám lấy tôi rồi?
Mạch Ngôn Xuyên
29/02/2024
Tình tiết nhỏ với người hàng xóm mới này đã xoa dịu tâm trạng tồi tệ của Vu Hạ khi bị bạn trai cũ cắm sừng.
Thật không may, dường như cô bị cảm ngày càng nặng hơn.
Sau khi chặn số Châu Dữ và xóa tất cả hình ảnh liên quan đến anh ta, cô vùi mình trong chăn gọi điện cho Đường Duyệt.
Đường Duyệt là bạn cùng lớp cấp ba kiêm bạn thân nhất của cô, thi đại học điểm kém, phải học lại một năm mới thi đỗ Đại học T. Châu Dữ thi vào Đại học T làm nghiên cứu sinh từ một trường khác, hai người học cùng chuyên ngành nên tình cờ được phân cùng một giáo sư hướng dẫn.
Cô quen Châu Dữ cũng nhờ mối quan hệ với Đường Duyệt.
"Mẹ kiếp! Thằng hèn!” Khi nghe tin Châu Dữ quay lại với bạn gái cũ và cắm sừng bạn thân, Đường Duyệt bắt đầu chửi: "Danh tiếng ở trường tốt như vậy chỉ là diễn kịch thôi sao, quay lại với người cũ rồi mới nói với cậu. Uổng công trước đây tớ còn khen anh ta nhỏ tuổi nhưng đẹp trai đáng tin. Tại tớ không biết nhìn người, còn tác hợp cho hai người nữa..."
Quả thật là Đường Duyệt đã tác hợp cho Vu Hạ và Châu Dữ đến với nhau. Cô biết Đường Duyệt cảm thấy áy náy nên an ủi: “Thôi bỏ đi, cũng chưa quen được bao lâu, tớ cũng không phải chịu thiệt gì cả, chỉ là tởm quá thôi.”
"Để tớ nghĩ cách xử anh ta."
"Bỏ đi." Vu Hạ không muốn phức tạp như vậy, "Ít nhất anh ta đã trả lại quà sinh nhật cho tớ, tớ cảm ơn anh ta!"
"..."
"Cậu nghĩ thông suốt là được." Đường Duyệt thở dài, "Sao giọng cậu khàn vậy? Đừng có khóc thầm nữa, vì một thằng hèn không đáng đâu."
"Tớ không khóc, bị cảm chút thôi."
Đường Duyệt thở phào: "Vậy thì tốt. Ngày mai thứ Bảy tớ có chút chuyện, Chủ nhật tớ đến tìm cậu đi ăn."
Nói chuyện điện thoại với Đường Duyệt xong, Vu Hạ dậy uống thuốc cảm, trước đó đã quá mệt mỏi với bộ truyện tranh, lại còn thường xuyên ngủ ngày cày đêm, sợ chết trẻ nên muốn nhân kỳ nghỉ lễ điều chỉnh lại lịch sinh hoạt. Để ép mình đi ngủ sớm và dậy sớm ăn ba bữa mỗi ngày, cô còn đặt bữa sáng giao đúng lúc 8 giờ hàng ngày.
Cô đặt bữa sáng ngày mai xong, ném điện thoại rồi đi ngủ trong cơn choáng váng.
—
Sáng hôm sau, lúc Lục Diễn Châu ra ngoài, tình cờ nhìn thấy cậu bé giao hàng treo đồ ăn trên tay nắm cửa đối diện.
Công ty hiện có một dự án đang được hoàn thành, toàn bộ nhóm dự án đang tăng ca vào cuối tuần này. Khoảng ba giờ chiều, anh về nhà lấy một tập tài liệu để quên, vừa đi đến cửa, anh chợt dừng bước, mắt dán chặt vào tay nắm cửa đối diện – túi đồ ăn mà người giao hàng treo trên tay nắm cửa lúc sáng vẫn còn nguyên.
Là bị quên hay đã xảy ra chuyện gì?
Anh nhớ lại đêm qua trước khi vào nhà, cô gái cười híp mắt nói với anh: "Hàng xóm mới, xin hãy chiếu cố.”
Thôi thì nhắc nhở cô ấy thể hiện sự quan tâm vậy.
Anh quay người, giơ tay gõ cửa mấy cái.
Không phản hồi.
Anh cau mày, đổi sang đập cửa mạnh hơn.
Vẫn không có phản hồi.
Là ngủ quên hay là đi ra ngoài quên lấy?
Kệ cô ta, liên quan gì đến anh? Lục Diễn Châu vừa quay người vừa nghĩ. Anh về nhà lấy tài liệu, lúc ra ngoài không tránh khỏi lại liếc nhìn túi đồ ăn trên tay nắm cửa. Trong đầu tự dưng hiện lên một số tin tức xã hội với những từ khóa như “sống một mình”, “đột ngột phát bệnh”, “đột tử”…
Anh cau mày, lại đứng trước cửa nhà cô, gõ thêm mấy cái.
Vẫn không có phản hồi.
Anh suy nghĩ một lúc rồi gọi cho ban quản lý.
Trong nhà, Vu Hạ đang sốt cao, đeo nút bịt tai ngủ trong trạng thái mơ hồ, cô để chế độ im lặng nên điện thoại kêu mấy lần cũng không nghe. Khi cô ngái ngủ mở mắt tháo nút bịt tai ra, âm thanh ồn ào ngoài cửa ập vào tai ——
"Không có ai trả lời điện thoại, gõ cửa cũng không có phản hồi."
"Cô Vu không có xe, bình thường đều đi xe buýt hoặc tàu điện ngầm đi làm. Hôm nay bảo vệ không thấy cô ấy rời khỏi tiểu khu."
"Anh cảnh sát, hay là phá cửa luôn đi, đừng để xảy ra chuyện gì thật.”
……
Phá cửa?
Phá cửa nhà ai, cửa nhà mình?
Làm vậy sao được!!!
Cô thót xuống giường một cái thật mạnh, hoa mày chóng mặt lại ngã ngửa ra sau, thậm chí không kịp lấy lại nhịp thở, cô cố gắng đứng dậy, túm lấy chiếc áo khoác treo trên ghế mặc vào, lảo đảo đi về phía cửa.
Cô sợ nếu chậm một giây, cửa nhà cô sẽ bị phá mất.
Cô kéo cửa ra, mái tóc rối bù, khuôn mặt ốm yếu xanh xao, ngơ ngác nhìn đám người ngoài cửa.
"..."
“…………”
Thật náo nhiệt, trước nhà cô chưa bao giờ có nhiều người như vậy, ba người đứng trước còn đang mặc đồng phục cảnh sát, bên cạnh là mấy bảo vệ tiểu khu và ban quản lý cũng đều đang mặc đồng phục.
Chỉ duy nhất người đàn ông đứng phía sau họ mặc đồ thường, ăn mặc cũng không gọi là tinh tế, nhưng lại trông giống như một chiếc móc treo quần áo tiêu chuẩn, ngoại hình còn rất đẹp trai, đứng ở phía sau cùng đám đông, đúng là như hạc giữa đàn gà.
Vu Hạ không muốn chú ý đến cũng khó, mặc dù tình huống trước mắt có vẻ rất tồi tệ và xấu hổ, nhưng đầu cô choáng váng, suy nghĩ không đúng lúc: Hàng xóm mới đẹp trai thật đấy, nhưng sao nhiều chuyện quá vậy? Lại còn có thói quen đứng trước cửa nhà hóng chuyện.
Quả nhiên người Trung Quốc đều rất thích hóng chuyện nghe chuyện phiếm, trai đẹp vẻ ngoài cấm dục cũng không ngoại lệ.
"Trời ơi cô Vu, cô không sao là tốt rồi!" Ban quản lý nhìn thấy cô còn sống đứng sau cánh cửa thì thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí có chút phàn nàn, "Tôi đã gọi cho cô rất nhiều lần, sao cô không nghe máy vậy? Chúng tôi còn tưởng cô xảy ra chuyện gì rồi chứ."
Vu Hạ bối rối: “Tôi chỉ bị cảm sốt thôi, không được khỏe lắm nên cứ ngủ mãi…” Cô nhìn biểu cảm thở phào và bất lực trên mặt mọi người, đặc biệt là khi bắt gặp ánh mắt của cảnh sát, không khỏi rùng mình: "Chú cảnh sát, cháu là một công dân tốt tuân thủ pháp luật! Tuyệt đối không làm chuyện xấu!"
Mọi người: "..."
Thật không may, dường như cô bị cảm ngày càng nặng hơn.
Sau khi chặn số Châu Dữ và xóa tất cả hình ảnh liên quan đến anh ta, cô vùi mình trong chăn gọi điện cho Đường Duyệt.
Đường Duyệt là bạn cùng lớp cấp ba kiêm bạn thân nhất của cô, thi đại học điểm kém, phải học lại một năm mới thi đỗ Đại học T. Châu Dữ thi vào Đại học T làm nghiên cứu sinh từ một trường khác, hai người học cùng chuyên ngành nên tình cờ được phân cùng một giáo sư hướng dẫn.
Cô quen Châu Dữ cũng nhờ mối quan hệ với Đường Duyệt.
"Mẹ kiếp! Thằng hèn!” Khi nghe tin Châu Dữ quay lại với bạn gái cũ và cắm sừng bạn thân, Đường Duyệt bắt đầu chửi: "Danh tiếng ở trường tốt như vậy chỉ là diễn kịch thôi sao, quay lại với người cũ rồi mới nói với cậu. Uổng công trước đây tớ còn khen anh ta nhỏ tuổi nhưng đẹp trai đáng tin. Tại tớ không biết nhìn người, còn tác hợp cho hai người nữa..."
Quả thật là Đường Duyệt đã tác hợp cho Vu Hạ và Châu Dữ đến với nhau. Cô biết Đường Duyệt cảm thấy áy náy nên an ủi: “Thôi bỏ đi, cũng chưa quen được bao lâu, tớ cũng không phải chịu thiệt gì cả, chỉ là tởm quá thôi.”
"Để tớ nghĩ cách xử anh ta."
"Bỏ đi." Vu Hạ không muốn phức tạp như vậy, "Ít nhất anh ta đã trả lại quà sinh nhật cho tớ, tớ cảm ơn anh ta!"
"..."
"Cậu nghĩ thông suốt là được." Đường Duyệt thở dài, "Sao giọng cậu khàn vậy? Đừng có khóc thầm nữa, vì một thằng hèn không đáng đâu."
"Tớ không khóc, bị cảm chút thôi."
Đường Duyệt thở phào: "Vậy thì tốt. Ngày mai thứ Bảy tớ có chút chuyện, Chủ nhật tớ đến tìm cậu đi ăn."
Nói chuyện điện thoại với Đường Duyệt xong, Vu Hạ dậy uống thuốc cảm, trước đó đã quá mệt mỏi với bộ truyện tranh, lại còn thường xuyên ngủ ngày cày đêm, sợ chết trẻ nên muốn nhân kỳ nghỉ lễ điều chỉnh lại lịch sinh hoạt. Để ép mình đi ngủ sớm và dậy sớm ăn ba bữa mỗi ngày, cô còn đặt bữa sáng giao đúng lúc 8 giờ hàng ngày.
Cô đặt bữa sáng ngày mai xong, ném điện thoại rồi đi ngủ trong cơn choáng váng.
—
Sáng hôm sau, lúc Lục Diễn Châu ra ngoài, tình cờ nhìn thấy cậu bé giao hàng treo đồ ăn trên tay nắm cửa đối diện.
Công ty hiện có một dự án đang được hoàn thành, toàn bộ nhóm dự án đang tăng ca vào cuối tuần này. Khoảng ba giờ chiều, anh về nhà lấy một tập tài liệu để quên, vừa đi đến cửa, anh chợt dừng bước, mắt dán chặt vào tay nắm cửa đối diện – túi đồ ăn mà người giao hàng treo trên tay nắm cửa lúc sáng vẫn còn nguyên.
Là bị quên hay đã xảy ra chuyện gì?
Anh nhớ lại đêm qua trước khi vào nhà, cô gái cười híp mắt nói với anh: "Hàng xóm mới, xin hãy chiếu cố.”
Thôi thì nhắc nhở cô ấy thể hiện sự quan tâm vậy.
Anh quay người, giơ tay gõ cửa mấy cái.
Không phản hồi.
Anh cau mày, đổi sang đập cửa mạnh hơn.
Vẫn không có phản hồi.
Là ngủ quên hay là đi ra ngoài quên lấy?
Kệ cô ta, liên quan gì đến anh? Lục Diễn Châu vừa quay người vừa nghĩ. Anh về nhà lấy tài liệu, lúc ra ngoài không tránh khỏi lại liếc nhìn túi đồ ăn trên tay nắm cửa. Trong đầu tự dưng hiện lên một số tin tức xã hội với những từ khóa như “sống một mình”, “đột ngột phát bệnh”, “đột tử”…
Anh cau mày, lại đứng trước cửa nhà cô, gõ thêm mấy cái.
Vẫn không có phản hồi.
Anh suy nghĩ một lúc rồi gọi cho ban quản lý.
Trong nhà, Vu Hạ đang sốt cao, đeo nút bịt tai ngủ trong trạng thái mơ hồ, cô để chế độ im lặng nên điện thoại kêu mấy lần cũng không nghe. Khi cô ngái ngủ mở mắt tháo nút bịt tai ra, âm thanh ồn ào ngoài cửa ập vào tai ——
"Không có ai trả lời điện thoại, gõ cửa cũng không có phản hồi."
"Cô Vu không có xe, bình thường đều đi xe buýt hoặc tàu điện ngầm đi làm. Hôm nay bảo vệ không thấy cô ấy rời khỏi tiểu khu."
"Anh cảnh sát, hay là phá cửa luôn đi, đừng để xảy ra chuyện gì thật.”
……
Phá cửa?
Phá cửa nhà ai, cửa nhà mình?
Làm vậy sao được!!!
Cô thót xuống giường một cái thật mạnh, hoa mày chóng mặt lại ngã ngửa ra sau, thậm chí không kịp lấy lại nhịp thở, cô cố gắng đứng dậy, túm lấy chiếc áo khoác treo trên ghế mặc vào, lảo đảo đi về phía cửa.
Cô sợ nếu chậm một giây, cửa nhà cô sẽ bị phá mất.
Cô kéo cửa ra, mái tóc rối bù, khuôn mặt ốm yếu xanh xao, ngơ ngác nhìn đám người ngoài cửa.
"..."
“…………”
Thật náo nhiệt, trước nhà cô chưa bao giờ có nhiều người như vậy, ba người đứng trước còn đang mặc đồng phục cảnh sát, bên cạnh là mấy bảo vệ tiểu khu và ban quản lý cũng đều đang mặc đồng phục.
Chỉ duy nhất người đàn ông đứng phía sau họ mặc đồ thường, ăn mặc cũng không gọi là tinh tế, nhưng lại trông giống như một chiếc móc treo quần áo tiêu chuẩn, ngoại hình còn rất đẹp trai, đứng ở phía sau cùng đám đông, đúng là như hạc giữa đàn gà.
Vu Hạ không muốn chú ý đến cũng khó, mặc dù tình huống trước mắt có vẻ rất tồi tệ và xấu hổ, nhưng đầu cô choáng váng, suy nghĩ không đúng lúc: Hàng xóm mới đẹp trai thật đấy, nhưng sao nhiều chuyện quá vậy? Lại còn có thói quen đứng trước cửa nhà hóng chuyện.
Quả nhiên người Trung Quốc đều rất thích hóng chuyện nghe chuyện phiếm, trai đẹp vẻ ngoài cấm dục cũng không ngoại lệ.
"Trời ơi cô Vu, cô không sao là tốt rồi!" Ban quản lý nhìn thấy cô còn sống đứng sau cánh cửa thì thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí có chút phàn nàn, "Tôi đã gọi cho cô rất nhiều lần, sao cô không nghe máy vậy? Chúng tôi còn tưởng cô xảy ra chuyện gì rồi chứ."
Vu Hạ bối rối: “Tôi chỉ bị cảm sốt thôi, không được khỏe lắm nên cứ ngủ mãi…” Cô nhìn biểu cảm thở phào và bất lực trên mặt mọi người, đặc biệt là khi bắt gặp ánh mắt của cảnh sát, không khỏi rùng mình: "Chú cảnh sát, cháu là một công dân tốt tuân thủ pháp luật! Tuyệt đối không làm chuyện xấu!"
Mọi người: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.