Chương 18: Chương 9-2
Mạch Ngôn Xuyên
06/03/2024
Lục Diễn Châu ngồi xuống đối diện cô, nhìn cô nói chuyện điện thoại, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống, mắt nheo lại. Vu Hạ liếc anh một cái, cúi đầu hừ lạnh: “Tôi cập nhật truyện tranh của tôi, cũng không có nhắc tên ai, tại sao phải xóa?”
Có lẽ đầu bên kia đang mở loa ngoài, Châu Dữ còn chưa kịp nói thì bạn gái tình đầu của anh ta đã cướp lời, giọng điệu sắc bén: “Vì bạn bè của anh ấy đều biết tài khoản của cô, cô có biết họ nói gì về anh ấy không? Đã ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của anh ấy và tôi.”
Châu Dữ ưa sĩ diện, chắc chắn sẽ không nói với bạn bè rằng mình đã ngoại tình và quay lại với mối tình đầu. Phần lớn đều cho rằng họ chia tay trong êm đẹp rồi mới quay lại với mối tình đầu.
Chắc vì chuyện truyện tranh nên bị bạn bè xung quanh bàn tán sau lưng.
Vu Hạ lại lén nhìn Lục Diễn Châu.
Lục Diễn Châu tựa lưng vào ghế, hai tay đặt lên bàn, tay áo sơ mi xắn lên đến cẳng tay, ngón tay thon dài nhịp nhàng gõ lên mặt bàn, ánh mắt thản nhiên nhìn cô. Vu Hạ bị anh nhìn đến chột dạ, lĩnh hội sâu sắc thế nào gọi là đứng ngồi không yên, muốn nhanh chóng kết thúc cuộc điện thoại vô nghĩa này.
Nhưng nếu cứ cúp máy như vậy thì sau này họ vẫn sẽ gọi tiếp, giải thích rõ ràng dứt khoát một lần rồi nói thật với Lục Diễn Châu vậy.
Cô cụp mắt, nhìn chằm chằm vào bát cơm trước mặt, nói: "Chỉ là một tình tiết ngoại tình thôi, là nội dung tầm thường và phổ biến trong truyện tranh và tiểu thuyết, các người không cần phải có tật giật mình."
“Không được, cô phải xóa nó đi.”
"Cho dù bây giờ tôi xóa cũng vô ích, đã lên hot..." Vu Hạ hiếm khi bị đối xử với thái độ cứng rắn như vậy, tâm trạng vô cùng khó chịu, suýt thì buột miệng thốt ra ba chữ 'lên hot search', may mà đã kiềm chế được. Cô không dám ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, vừa định nói vài câu gay gắt rồi cúp điện thoại thì những ngón tay thon dài sạch sẽ của người đàn ông đột nhiên chìa đến trước mặt cô, gõ nhẹ lên bàn hai cái.
Cô hoảng hốt ngẩng đầu lên.
“Có thể bật loa ngoài không?” Lục Diễn Châu nhìn cô, thấp giọng hỏi.
Tim Vu Hạ đập thình thịch, cô lo lắng nhìn anh. Có phải anh đã biết rồi không? Hay là nghe cô nói chuyện thấy không ổn nên chỉ đơn thuần muốn giúp cô cãi nhau?
Không biết đầu bên kia có nghe thấy giọng anh hay không.
Hai người đó đang nhỏ giọng tranh cãi, chắc là không nghe thấy.
Thấy cô do dự, Lục Diễn Châu lại thấp giọng hỏi: "Được không?"
Đầu bên kia điện thoại đột nhiên im lặng.
Khi Vu Hạ bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của người đàn ông, tim cô đập nhanh hơn, cô do dự một giây rồi mới bấm loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn.
Cô càng ngày càng đứng ngồi không yên, sợ Lục Diễn Châu tức giận, sợ anh sẽ tra hỏi cô.
Nhưng cô lại rất mong chờ, muốn biết Lục Diễn Châu định nói gì.
Châu Dữ cho rằng là ảo giác, trầm mặc một lát mới mở miệng: "Xóa đi, Vu Hạ, chúng ta không cần thiết phải làm đến mức khó coi như vậy."
Vu Hạ: "Tôi..."
"Xóa hay không là việc của cô ấy."
Lục Diễn Châu khoanh tay tựa lưng vào ghế, lười biếng ngắt lời cô, thản nhiên dời ánh mắt từ điện thoại trên bàn lên mặt cô.
Vu Hạ ngồi thẳng dậy, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Lục Diễn Châu chăm chú nhìn mặt cô, hời hợt tiếp tục nói: “Với tư cách là một đương sự khác, tôi không ngại cô ấy tiếp tục chuyện này.”
Vu Hạ: "!!!"
Quả nhiên anh đã biết rồi! Ngã ngựa mà không hề có điềm báo trước, Vu Hạ Hưng trợn tròn mắt, nếu không phải chân cô bị trẹo thì lúc này chắc chắn cô muốn đứng dậy bỏ chạy. Nhưng, chuyện vẫn chưa kết thúc...
Dường như không muốn cho Châu Dữ cơ hội lên tiếng, anh nói tiếp: “Hơn nữa, rõ ràng là anh chỉ xuất hiện ở mấy cảnh đầu, còn tình tiết sau đó không liên quan gì đến anh. Fan của cô ấy và cư dân mạng cũng không liên hệ giữa truyện tranh với thực tế, anh là một người đàn ông trưởng thành, bản thân không xử lý tốt vấn đề cuộc sống tình cảm thì không có lý do gì để tra hỏi cô ấy sau khi đã ngoại tình".
Nói xong không đợi Châu Dữ phản ứng liền trực tiếp cúp máy.
Cả thế giới đều trở nên yên tĩnh.
Lục Diễn Châu để điện thoại sang một bên, nhìn Vu Hạ đang sửng sốt, nhướng mày: "Bây giờ nói, hay là ăn cơm trước?”
Câu hỏi của anh khiến Vu Hạ đơ người, cô muốn nhìn anh nhưng lại không dám nhìn thẳng, ánh mắt không biết đặt ở đâu, liếc nhìn bốn phía, hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng dám ngẩng đầu nhìn anh.: "Anh... biết từ khi nào?"
“Lúc tan làm, nghe người trong công ty bàn tán về chuyện hot search.” Lục Diễn Châu lấy bát chậm rãi múc cho cô một bát canh, “Cho nên, cô rề rà không dám qua là vì sợ tôi biết?"
Vu Hạ gật đầu.
Về bộ truyện tranh.
Vu Hạ thận trọng hỏi: "Anh... đã đọc hết rồi à? Truyện tranh đó?"
Lục Diễn Châu ậm ừ: “Đọc hết rồi.”
Vu Hạ chớp mắt, cảm thấy cần phải giải thích: “Tôi thật sự không phải cố ý ôm nhầm, cũng không phải cố ý câu anh. Người đăng bài viết lên hot search đó chỉ là sự cố, không phải do tôi sắp xếp.”
Vừa rồi cô quá căng thẳng, nên giờ miệng lưỡi khô khốc, nói xong cúi đầu hớp một ngụm canh.
Lục Diễn Châu nhìn cô: “Cố ý cũng không sao.”
"Hả?" Vu Hạ suýt nữa thì sặc.
"Ý tôi là, dù cô có cố ý thì cũng không sao." Người đàn ông cười khẽ, giọng điệu có chút nuông chiều, "Có cắn câu hay không là do tôi lựa chọn."
Vu Hạ đã ngồi xuống rồi nhưng vẫn cảm thấy chân mềm nhũn, chắc chắn là do tim đập nhanh và thiếu oxy lên não. Mặt cô đỏ bừng, không khỏi đưa tay lên trán, che nửa mặt, cầu xin: “Anh đừng nói nữa, anh như vậy… Tôi rất dễ bị lừa tình lừa tiền."
Lục Diễn Châu cười khẽ, đính chính: “Tôi không muốn lừa tiền cô.”
Vậy thì là lừa tình rồi?
Vu Hạ che mặt, càng không dám nhìn anh.
Tiêu rồi, tiêu rồi…
Bữa cơm còn chưa ăn được hai miếng mà não đã suy nghĩ yêu đương rồi phải làm sao?
Có lẽ đầu bên kia đang mở loa ngoài, Châu Dữ còn chưa kịp nói thì bạn gái tình đầu của anh ta đã cướp lời, giọng điệu sắc bén: “Vì bạn bè của anh ấy đều biết tài khoản của cô, cô có biết họ nói gì về anh ấy không? Đã ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của anh ấy và tôi.”
Châu Dữ ưa sĩ diện, chắc chắn sẽ không nói với bạn bè rằng mình đã ngoại tình và quay lại với mối tình đầu. Phần lớn đều cho rằng họ chia tay trong êm đẹp rồi mới quay lại với mối tình đầu.
Chắc vì chuyện truyện tranh nên bị bạn bè xung quanh bàn tán sau lưng.
Vu Hạ lại lén nhìn Lục Diễn Châu.
Lục Diễn Châu tựa lưng vào ghế, hai tay đặt lên bàn, tay áo sơ mi xắn lên đến cẳng tay, ngón tay thon dài nhịp nhàng gõ lên mặt bàn, ánh mắt thản nhiên nhìn cô. Vu Hạ bị anh nhìn đến chột dạ, lĩnh hội sâu sắc thế nào gọi là đứng ngồi không yên, muốn nhanh chóng kết thúc cuộc điện thoại vô nghĩa này.
Nhưng nếu cứ cúp máy như vậy thì sau này họ vẫn sẽ gọi tiếp, giải thích rõ ràng dứt khoát một lần rồi nói thật với Lục Diễn Châu vậy.
Cô cụp mắt, nhìn chằm chằm vào bát cơm trước mặt, nói: "Chỉ là một tình tiết ngoại tình thôi, là nội dung tầm thường và phổ biến trong truyện tranh và tiểu thuyết, các người không cần phải có tật giật mình."
“Không được, cô phải xóa nó đi.”
"Cho dù bây giờ tôi xóa cũng vô ích, đã lên hot..." Vu Hạ hiếm khi bị đối xử với thái độ cứng rắn như vậy, tâm trạng vô cùng khó chịu, suýt thì buột miệng thốt ra ba chữ 'lên hot search', may mà đã kiềm chế được. Cô không dám ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, vừa định nói vài câu gay gắt rồi cúp điện thoại thì những ngón tay thon dài sạch sẽ của người đàn ông đột nhiên chìa đến trước mặt cô, gõ nhẹ lên bàn hai cái.
Cô hoảng hốt ngẩng đầu lên.
“Có thể bật loa ngoài không?” Lục Diễn Châu nhìn cô, thấp giọng hỏi.
Tim Vu Hạ đập thình thịch, cô lo lắng nhìn anh. Có phải anh đã biết rồi không? Hay là nghe cô nói chuyện thấy không ổn nên chỉ đơn thuần muốn giúp cô cãi nhau?
Không biết đầu bên kia có nghe thấy giọng anh hay không.
Hai người đó đang nhỏ giọng tranh cãi, chắc là không nghe thấy.
Thấy cô do dự, Lục Diễn Châu lại thấp giọng hỏi: "Được không?"
Đầu bên kia điện thoại đột nhiên im lặng.
Khi Vu Hạ bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của người đàn ông, tim cô đập nhanh hơn, cô do dự một giây rồi mới bấm loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn.
Cô càng ngày càng đứng ngồi không yên, sợ Lục Diễn Châu tức giận, sợ anh sẽ tra hỏi cô.
Nhưng cô lại rất mong chờ, muốn biết Lục Diễn Châu định nói gì.
Châu Dữ cho rằng là ảo giác, trầm mặc một lát mới mở miệng: "Xóa đi, Vu Hạ, chúng ta không cần thiết phải làm đến mức khó coi như vậy."
Vu Hạ: "Tôi..."
"Xóa hay không là việc của cô ấy."
Lục Diễn Châu khoanh tay tựa lưng vào ghế, lười biếng ngắt lời cô, thản nhiên dời ánh mắt từ điện thoại trên bàn lên mặt cô.
Vu Hạ ngồi thẳng dậy, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Lục Diễn Châu chăm chú nhìn mặt cô, hời hợt tiếp tục nói: “Với tư cách là một đương sự khác, tôi không ngại cô ấy tiếp tục chuyện này.”
Vu Hạ: "!!!"
Quả nhiên anh đã biết rồi! Ngã ngựa mà không hề có điềm báo trước, Vu Hạ Hưng trợn tròn mắt, nếu không phải chân cô bị trẹo thì lúc này chắc chắn cô muốn đứng dậy bỏ chạy. Nhưng, chuyện vẫn chưa kết thúc...
Dường như không muốn cho Châu Dữ cơ hội lên tiếng, anh nói tiếp: “Hơn nữa, rõ ràng là anh chỉ xuất hiện ở mấy cảnh đầu, còn tình tiết sau đó không liên quan gì đến anh. Fan của cô ấy và cư dân mạng cũng không liên hệ giữa truyện tranh với thực tế, anh là một người đàn ông trưởng thành, bản thân không xử lý tốt vấn đề cuộc sống tình cảm thì không có lý do gì để tra hỏi cô ấy sau khi đã ngoại tình".
Nói xong không đợi Châu Dữ phản ứng liền trực tiếp cúp máy.
Cả thế giới đều trở nên yên tĩnh.
Lục Diễn Châu để điện thoại sang một bên, nhìn Vu Hạ đang sửng sốt, nhướng mày: "Bây giờ nói, hay là ăn cơm trước?”
Câu hỏi của anh khiến Vu Hạ đơ người, cô muốn nhìn anh nhưng lại không dám nhìn thẳng, ánh mắt không biết đặt ở đâu, liếc nhìn bốn phía, hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng dám ngẩng đầu nhìn anh.: "Anh... biết từ khi nào?"
“Lúc tan làm, nghe người trong công ty bàn tán về chuyện hot search.” Lục Diễn Châu lấy bát chậm rãi múc cho cô một bát canh, “Cho nên, cô rề rà không dám qua là vì sợ tôi biết?"
Vu Hạ gật đầu.
Về bộ truyện tranh.
Vu Hạ thận trọng hỏi: "Anh... đã đọc hết rồi à? Truyện tranh đó?"
Lục Diễn Châu ậm ừ: “Đọc hết rồi.”
Vu Hạ chớp mắt, cảm thấy cần phải giải thích: “Tôi thật sự không phải cố ý ôm nhầm, cũng không phải cố ý câu anh. Người đăng bài viết lên hot search đó chỉ là sự cố, không phải do tôi sắp xếp.”
Vừa rồi cô quá căng thẳng, nên giờ miệng lưỡi khô khốc, nói xong cúi đầu hớp một ngụm canh.
Lục Diễn Châu nhìn cô: “Cố ý cũng không sao.”
"Hả?" Vu Hạ suýt nữa thì sặc.
"Ý tôi là, dù cô có cố ý thì cũng không sao." Người đàn ông cười khẽ, giọng điệu có chút nuông chiều, "Có cắn câu hay không là do tôi lựa chọn."
Vu Hạ đã ngồi xuống rồi nhưng vẫn cảm thấy chân mềm nhũn, chắc chắn là do tim đập nhanh và thiếu oxy lên não. Mặt cô đỏ bừng, không khỏi đưa tay lên trán, che nửa mặt, cầu xin: “Anh đừng nói nữa, anh như vậy… Tôi rất dễ bị lừa tình lừa tiền."
Lục Diễn Châu cười khẽ, đính chính: “Tôi không muốn lừa tiền cô.”
Vậy thì là lừa tình rồi?
Vu Hạ che mặt, càng không dám nhìn anh.
Tiêu rồi, tiêu rồi…
Bữa cơm còn chưa ăn được hai miếng mà não đã suy nghĩ yêu đương rồi phải làm sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.