Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi
Chương 111
Nhất Tùng Âm
06/02/2023
—Ăn kẹo ngọt—
Yến Tương Lan vẫn kiên nhẫn không từ bỏ muốn Thịnh tông chủ cười một cái, thậm chí còn đi bước mạo hiểm hơn chọc Nhạc Chính Trấm cắn, đó là vào giữa khuya muốn đu đưa với Thịnh Tiêu.
Thịnh Tiêu ngồi xếp bằng trên giường nhắm mắt bất động, toàn thân trên dưới tỏa ra hào quang nhìn thấu hồng trần, Yến Tương Lan quỳ ngồi trước mặt hắn ôm cổ hôn môi, trông chẳng khác gì diễm quỷ đang nỗ lực quyến rũ hớp hồn người xuất gia..
‘Diễm quỷ’ họ Yến nói: “Thịnh Vô Chước ơi, ngươi để ý ta xíu đi mà?”
Thịnh Tiêu nhắm mắt, lạnh nhạt nói: “Ngủ, điều tức.”
“Ta khỏe lên nhiều rồi, lười điều tức lắm.” Yến Tương Lan mất hứng nằm trên vai Thịnh Tiêu, cái tay không yên phận vân vê cuộn lọn tóc của Thịnh Tiêu quanh đầu ngón tay của mình, bẩm bẩm trong miệng: “Được nhìn một nụ cười của ngươi còn khó hơn lên trời, lúc đó ngươi không cười với ta thì tốt rồi, làm ta ngày nhớ đêm mong cả người bứt rứt khó chịu, đúng là thâm sâu hiểm độc.”
Thịnh Tiêu nghe y trách mắng hồi lâu, cuối cùng hết chịu nổi giơ tay vuốt nhẹ lên gáy của Yến Tương Lan.
Sau gáy đã không còn Tương văn nhưng vẫn rất nhảy cảm, da đầu của Yến Tương Lan tê rần hết cả lên, y nhíu mày nói: “Sao hả? Ngươi chuẩn bị cười hay sao?”
Thịnh Tiêu không đáp, cầm lấy cổ tay Yến Tương Lan rồi đeo lên đó một chuỗi hạt.
Yến Tương Lan giơ tay ngắm nghía một hồi, thắc mắc: “Ngươi nhặt về?”
Hề gia giờ đã là bãi hoang tàn đổ nát, những hạt linh châu kia không biết rơi rớt ở đâu.
“Chỉ nhặt về một nửa.” Thịnh Tiêu nói: “Ta có thêm vài hạt mới vào.”
Yến Tương Lan cảm nhận sức nặng của chuỗi ngọc trên cổ tay, được dỗ cười tít cả mắt, y yêu thích vuốt ve chuỗi hạt không ngơi tay, cảm thấy linh lực của chuỗi hạt này còn dồi dào hơn cái trước nhiều.
Đến khi xem kỹ chuỗi hạt xong, Yến Tương Lan mới biết nguyên nhân.
Y ngạc nhiên cầm một hạt châu trong đó lên hỏi: “Đây là… Thiên Diễn Châu?”
Thiên Diễn biến mất, một trăm lẻ tám Thiên Diễn Châu dù không bị hắn làm phát nổ cũng sẽ biến mất theo, nhưng chỉ duy nhất hạt châu chữ ‘Chước’ vì có căn nguyên linh lực của Thịnh Tiêu nên không bị biến mất.
Thiên Diễn trong đó cũng biến thành linh lực dồi dào tinh khiết, trực tiếp tạo thành kết giới bao phủ toàn bộ Yến Ôn Sơn.
Ngón tay của Yến Tương Lan nhẹ nhàng vuốt ve hạt châu, y kinh ngạc nói: “Cho ta thật?”
Thịnh Tiêu: “Không thích?”
Hắn lo lắng Yến Tương Lan sẽ ghét bỏ hạt châu này vì nó từng là Thiên Diễn Châu, nhưng Yến Tương Lan lại vui vẻ nói: “Thích, đương nhiên là thích, ngươi tặng, ta đều thích hết.”
Thịnh Tiêu hơi ngạc nhiên, khẽ cúi đầu không nói gì.
Yến Tương Lan còn đang vân vê lọn tóc của Thịnh Tiêu, khi định thả lọn tóc ra để cầm hạt châu xem kỹ hơn thì vô tình làm lộ ra vành tai của Thịnh Tiêu.
Vành tai trắng nõn như bạch ngọc đang nhẹ nhàng ửng đỏ.
Yến Tương Lan: “?”
Yến Tương Lan không nhìn hạt châu nữa, nhào tới vén tóc đen của Thịnh Tiêu lên, kinh ngạc nói: “Trời ngó xuống mà xem nè, còn chưa sáng mà ta đã ngủ mê sảng rồi? Thịnh Vô Chước! Thịnh tông chủ ngươi cũng biết xấu hổ hả?”
Thịnh Tiêu: “…”
Hiếm khi Thịnh Tiêu bị Yến Tương Lan nói cho thẹn thùng, hắn thấy Yến Tương Lan đánh trống khua chiêng rùm beng lên, hơi nhíu mày đè y xuống, giống như chưa có gì xảy ra nói khẽ: “Muốn ăn bế khẩu thiền không?”
Yến Tương Lan lật đật ngậm miệng lại, nhưng Thịnh Tiêu đe dọa như vậy càng chứng tỏ hắn thẹn quá hóa giận.
Cảm xúc này mà xảy ra trên người Thịnh Tiêu thì quả là hiếm hoi.
Yến Tương Lan vui vẻ duỗi thẳng chân ra, đôi mắt xinh đẹp cong thành lưỡi liềm, ước gì cầm đèn Tê Giác bố cáo cho toàn thiên hạ biết hết, y nhanh chóng quơ tay làm thủ ngữ: “Chờ ta một chút.”
Thịnh Tiêu hơi nhíu mày.
Yến Tương Lan phấn khích chạy ù ra khỏi phòng, trên người chỉ mặc mỗi bộ áo trong mỏng tanh chạy bằng chân trần sang phòng cách vách, nửa hôm nửa đêm gào rú ỏm tỏi: “Ca! Mau dậy đi, đừng ngủ nữa, ngủ gì ngủ hoài vậy?! Để ta kể ngươi nghe chuyện Thịnh Tiêu bị ta làm thẹn quá hóa giận nè há há há, chuyện lạ có thật há há há!”
Nhạc Chính Trấm: “…”
Thịnh Tiêu: “…”
Nhạc Chính Trấm gầm thét: “Ngươi chán sống rồi hả?! Đêm hôm khuya khoắt không ngủ chạy qua đây nói thẹn thùng giận dỗi khùng điên gì thế? Hai ngươi bị bệnh hết rồi hả? Có muốn ta châm cứu trị não cho các ngươi không?! Mau— Cút cho ta!”.
Yến Tương Lan bị mắng một trận, cười he he chạy về phòng mình.
Y chạy một vòng ở bên ngoài, trên người mang theo hương hoa quế và sương lạnh, vừa cười nói vui vẻ vừa vén màn nhảy lên giường, không biết xấu hổ tiếp tục vân vê chơi đùa với mái tóc của Thịnh Tiêu.
Cũng may Thịnh Tiêu tốt tánh nên không so đo với y, chỉ lạnh nhạt liếc y một cái.
“Ây dô.” Yến Tương Lan vui vẻ xong, lười biếng nằm trên đùi Thịnh Tiêu, nói: “Thất tình lục dục của ngươi đã hoàn toàn khôi phục?”
Thịnh Tiêu cũng không biết, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc của bản thân với bên ngoài khác hẳn trước kia.
“Có lẽ?”
Yến Tương Lan cười híp mắt, bắt chéo hai chân: “Vậy sau này ngươi có thể trở lại dáng vẻ tao nhã lịch sự luôn thích cười như hồi trước không?”
Thịnh Tiêu nghe vậy không khỏi ngạc nhiên: “Ngươi còn nhớ?”
“Nhớ chứ.” Yến Tương Lan ngẩng đầu nhìn hắn, nháy mắt một cái giống như tiểu hồ ly lém lỉnh, nói: “Sau khi ta ở Thiên Diễn học cung khôi phục lại trí nhớ liền nhận ra ngươi, ngươi còn cho ta một miếng bánh hoa quế nữa.”
Trong mắt Thịnh Tiêu thoáng hiện lên sự dịu dàng, đưa tay vuốt ve cái trán của Yến Tương Lan.
Những năm qua món ăn yêu thích nhất của Yến Tương Lan là dược thiện của Uyển phu nhân và bánh ngọt hoa quế, dù bánh hoa quế có cứng như đá thì y vẫn có thể gặm cắn ngon lành, những món khác có tinh xảo ngon miệng cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị trong mắt y..
Nhưng bây giờ đã khác, Yến Tương Lan hiếm khi có hứng thú với những món ăn mới mẻ, nếu có cơ hội sẽ một lần càn quét tất cả món ngon ở Thập Tam Châu.
“Thịnh tông chủ.” Yến Tương Lan bỗng cười đểu: “Ngươi có biết thất tình là gồm những gì không?”
Thịnh Tiêu không rõ lắm, nhưng vẫn thản nhiên trả lời: “Vui giận buồn sợ yêu ghét và ham muốn.”
“Còn lục dục?”
“Sắc dục…”
Thịnh Tiêu vừa nói ra cái đầu tiên, Yến Tương Lan đã cười hê hê, cầm lấy vạt áo của hắn cố ý banh rộng ra, mỉm cười: “Nếu thất tình lục dục của ngươi đã quay về, có phải sắc dục là ưu tiên hàng đầu?”
Thịnh Tiêu: “…”
Thịnh Tiêu lạnh nhạt nhìn y: “Ta đã là Đại thừa kỳ, linh lực song tu rất dữ dội, sợ ngươi sẽ không chịu nổi.”
Yến Tương Lan chỉ định chọc hắn một chút rồi đi ngủ, nghe thấy Thịnh Tiêu ám chỉ ‘giễu cợt’ tu vi của y thấp hơn hắn, sao có thể ngồi yên.
Y lập tức thay đổi vẻ mặt, bực bội ngồi dậy lạnh lùng nói: “Ồ, linh lực của Đại thừa kỳ dữ dội lắm à? Có thật không, ta ứ tin đâu, ngươi đừng coi thường Hư cảnh.”
Thịnh Tiêu: “…”
Hắn không có ý đó.
Nhưng Yến Tương Lan hẹp hòi thích làm mình làm mẩy, vác cái mặt tỉnh bơ kéo dây lưng quần của Thịnh Tiêu, lẩm bẩm trong miệng: “Ta rất muốn xem xem, linh lực Đại thừa kỳ dữ dằn đến cỡ nào.”
Trước khi Thịnh Tiêu trải qua lôi kiếp, hai người đã song tu khoảng mấy lần, thậm chí còn bổ trợ Yến Tương Lan trực tiếp thăng lên Hư cảnh.
Kém linh lực của Đại thừa kỳ chắc cũng không nhiều mấy.
Yến Tương Lan búi gọn mái tóc thành củ tỏi trên đỉnh đầu, định so tài linh lực với Thịnh tông chủ.
…Không lâu sau, búi củ tỏi trên đỉnh đầu Yến Tương Lan bung bét thành đống bù xù.
Sự thật chứng minh, trước khi chưa trải qua lôi kiếp Đại thừa kỳ đem so với Đại thừa kỳ chân chính thì nó như trên trời với dưới đất, Yến Tương Lan có cảm giác toàn thân bị sấm sét luộc chín hết lần này đến lần khác, toàn thân gần như mềm nhũn thành bãi nước, thậm chí còn không nhấc nổi ngón tay.
“Thịnh tông chủ…” Trên trán Yến Tương Lan lấm tấm mồ hôi hột, có mấy lọn tóc dính bết vào má, y khó khăn nâng chân đạp lên cánh tay Thịnh Tiêu, thoi thóp: “Đại thừa kỳ, quá dữ, chịu hổng nổi… Tha cho cái mạng quèn này đi.”
Thịnh Tiêu: “…”
Muộn rồi.
***
Hôm sau.
Mới sáng ra Nhạc Chính Trấm đã ầm ầm đùng đùng rời giường đi nấu dược thiện, cảm thấy đạo đãi khách của Yến Tương Lan chẳng khác gì bắt khách đi làm cu li cho mình, làm gì có chuyện chủ nhà chưa thức dậy mà khách đã phải lăn vào bếp nấu ăn..
Nấu dược thiện rất phức tạp, khi nấu xong xuôi thì mặt trời đã lên cao ba sào.
Thịnh Tiêu dậy luyện kiếm từ sớm tinh mơ, sau đó đến vườn thuốc sau núi của Hướng phu nhân để xử lý đôi chút.
Mặc dù Thập Tam Châu đã vào cuối thu nhưng vì có trận pháp tụ linh nên toàn bộ Yến Ôn Sơn bốn mùa đều ấm áp như xuân về, như vậy cũng không sợ Yến Tương Lan nuôi chết linh hoa linh thảo.
Nhạc Chính Trấm bấm bụng để phần một chén nhỏ cho Thịnh Tiêu, cũng chỉ có nửa chén, chỗ còn lại thì múc ra một chậu lớn để trong bếp chờ nguội bớt.
Hồi ở Thiên Diễn học cung, Yến Tương Lan tuy không dậy sớm nhưng ít ra sẽ bò dậy vào giờ thìn, còn bây giờ lại đổ đốn ra, không biết bị ai nuông chiều thành thói, sáng bảnh mắt rồi vẫn còn ngáy khò khò.
Nhạc Chính Trấm bước vào vén màn giường lên, như bà mẹ chồng tức giận nói: “Ngủ? Còn ngủ?! Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không, trưa trời trưa trật rồi đó!”
Yến Tương Lan mặc bộ đồ màu đen mỏng tanh rúc trong chăn gấm, bị ánh nắng chiếu vào chói mắt phải lấy tay che lại, nhíu mày ngái ngủ nói: “Ca, ta buồn ngủ quá, để tối rồi ăn bữa sáng nha.”
Nhạc Chính Trấm còn lâu mới ngửi nổi tính nết này của y, trực tiếp kéo y ngồi dậy, còn vỗ bép bép vào mặt y, nhíu mày nói: “Buổi chiều Nhượng Trần, Bất Thuật còn có Ngọc Độ sẽ đến đây, Trường Hành và… Và Phục Man đang ở Nam Cảnh, có lẽ ngày mai mới tới kịp— Chậc, ngươi còn chưa chịu dậy, có biết xấu hổ không?”
Yến Tương Lan đấu tranh tư tưởng hồi lâu mới mở mắt ra nổi, nói: “Hôm nay ba người kia sẽ đến à?”
“Ừ, mau dậy đi.” Nhạc Chính Trấm cầm quần áo ném lên đầu y, nói: “Đạo đãi khách của Yến Ôn Sơn các ngươi là khách tới chơi chủ nhà còn ngủ trương sìn phải không?”
Yến Tương Lan muốn nằm xuống ngủ tiếp, vừa ngáp vừa nói: “Để Thịnh Tiêu đi đãi khách không được hả?”
Nhạc Chính Trấm tưởng tượng ra hình ảnh Thịnh Tiêu vác cái mặt quan tài đi đón khách, mặt xanh lè cả lên: “Kêu hắn đi? Thế chẳng khác gì đuổi khách thẳng cổ đâu! Huống chi hai ngươi còn chưa hợp tịch, sao hắn có thể thay ngươi đi tiếp khách được? Làm gì có quy tắc này?”
Yến Tương Lan sắp bị Nhạc Chính Trấm lải nhải điếc cả tai, đành phải bất đắc dĩ bò dậy mặc đồ vào, rồi bị Nhạc Chính Trấm nghiêng ngả kéo đi ăn dược thiện.
Nhạc Chính Trấm tranh thủ lúc y ăn cơm, ngồi xuống đối diện bàn chuyện bày trí lễ hợp tịch: “Bình thường lễ hợp tịch sẽ bái Thiên Đạo, nhưng thấy hai ngươi… Thôi bỏ qua bước lễ nghi này đi.”
Yến Tương Lan thức trắng cả đêm, mệt mỏi nghe gì gật nấy, để hắn quyết định dùm.
“Dược Tông của chúng ta sẽ có những người này đến tham dự, mẹ ta có lẽ sẽ tới vào mùng chín.” Nhạc Chính Trấm bắn nước bọt nói xong, rồi lại nói tiếp đến chuyện khách khứa, xem ra còn bận bịu hơn cả hai nhân vật chính là Yến Tương Lan và Thịnh Tiêu: “Đừng mời đám người Thịnh gia cặn bã kia, để Thịnh Tiêu phân rõ giới hạn với bọn hắn, ngươi bớt dính vào kẻo lây một thân khai rình.”.
Yến Tương Lan gật đầu gật đầu, uống canh uống canh.
Nhạc Chính Trấm lải nhải một đống thứ, cuối cùng cũng nói xong những suy tính mà hắn đã nghĩ ra tối qua, thấy Yến Tương Lan uống canh xong, gõ lên bàn ý bảo y đi rửa chén.
Yến Tương Lan cũng ngoan, cầm chén đi rửa ngay.
Sau đó Nhạc Chính Trấm cầm cái gối nhỏ đặt trên bàn, nói: “Tới, bắt mạch.”
Yến Tương Lan chùi tay vào áo, quay về ngồi xuống đặt tay lên gối nhỏ, tay còn lại chống cằm ngáp dài ngáp ngắn, chỉ muốn mau về phòng ngủ thêm chút nữa.
“Dù sao đến lúc đó toàn bạn thân tới, không có nhiều người.” Nhạc Chính Trấm vừa bắt mạch vừa thuận miệng hỏi: “Cũng không có lễ nghi gì rườm rà, cùng uống ly rượu mừng là được rồi.”
Yến Tương Lan cảm thấy Nhạc Chính Trấm càng ngày càng giống Hoành Ngọc Độ, lải nhải không biết mỏi miệng, lười biếng nói chữ ‘biết’ kéo dài lê thê âm cuối.
Có điều Nhạc Chính Trấm càng bắt mạch càng thấy không đúng, lông mày nhíu chặt, hắn ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn y: “Ngươi đã hốc hết số linh đan ta cho ngươi hôm qua?”
Yến Tương Lan: “Hả?”
“Đã dặn rồi mà!” Nhạc Chính Trấm kí đầu Yến Tương Lan, tức giận nói: “Kinh mạch của ngươi vẫn chưa bình phục hoàn toàn, chỉ được ăn mỗi ngày một viên linh đan, phải dưỡng bệnh ba tháng mới có thể từ từ khỏe lên, sao ngươi ăn như ăn kẹo vậy?”
“Đâu có đâu.”
Yến Tương Lan oan uổng quá trời, dù y có ngang ngược phách lối nhưng ít ra vẫn biết nghe lời dặn dò của thầy thuốc, tuyệt đối sẽ không ăn linh đan lung tung, lúc này y muốn chạy về phòng lấy lọ linh đan cầm sang cho Nhạc Chính Trấm xem, chứng minh bản thân trong sạch!.
Nhưng còn chưa nhấc mông lên lại nghe Nhạc Chính Trấm nhíu mày nói: “Không thể nào, nếu ngươi chưa ăn nhiều linh đan, tại sao trong kinh mạch lại có nhiều linh lực thế?”
Yến Tương Lan chớp mắt ngớ ra, không biết nghĩ đến gì đó mà xanh lè cả mặt.
Nhạc Chính Trấm lạnh lùng nói: “Khai mau!”
Yến Tương Lan bực bội muốn chết, không nói tới chuyện tối qua bị Thịnh Tiêu ăn sạch sẽ, ban ngày còn phải ở chỗ Nhạc Chính Trấm ngậm miệng chịu khổ.
Mặt của y như màu gan heo, cắn răng khó khăn mở miệng.
“Ta… Là ăn linh đan, nó ngọt như kẹo nên ta không nhịn được lỡ ăn hơi nhiều. Xin, xin lỗi.”
===Hết chương 111===
Yến Tương Lan vẫn kiên nhẫn không từ bỏ muốn Thịnh tông chủ cười một cái, thậm chí còn đi bước mạo hiểm hơn chọc Nhạc Chính Trấm cắn, đó là vào giữa khuya muốn đu đưa với Thịnh Tiêu.
Thịnh Tiêu ngồi xếp bằng trên giường nhắm mắt bất động, toàn thân trên dưới tỏa ra hào quang nhìn thấu hồng trần, Yến Tương Lan quỳ ngồi trước mặt hắn ôm cổ hôn môi, trông chẳng khác gì diễm quỷ đang nỗ lực quyến rũ hớp hồn người xuất gia..
‘Diễm quỷ’ họ Yến nói: “Thịnh Vô Chước ơi, ngươi để ý ta xíu đi mà?”
Thịnh Tiêu nhắm mắt, lạnh nhạt nói: “Ngủ, điều tức.”
“Ta khỏe lên nhiều rồi, lười điều tức lắm.” Yến Tương Lan mất hứng nằm trên vai Thịnh Tiêu, cái tay không yên phận vân vê cuộn lọn tóc của Thịnh Tiêu quanh đầu ngón tay của mình, bẩm bẩm trong miệng: “Được nhìn một nụ cười của ngươi còn khó hơn lên trời, lúc đó ngươi không cười với ta thì tốt rồi, làm ta ngày nhớ đêm mong cả người bứt rứt khó chịu, đúng là thâm sâu hiểm độc.”
Thịnh Tiêu nghe y trách mắng hồi lâu, cuối cùng hết chịu nổi giơ tay vuốt nhẹ lên gáy của Yến Tương Lan.
Sau gáy đã không còn Tương văn nhưng vẫn rất nhảy cảm, da đầu của Yến Tương Lan tê rần hết cả lên, y nhíu mày nói: “Sao hả? Ngươi chuẩn bị cười hay sao?”
Thịnh Tiêu không đáp, cầm lấy cổ tay Yến Tương Lan rồi đeo lên đó một chuỗi hạt.
Yến Tương Lan giơ tay ngắm nghía một hồi, thắc mắc: “Ngươi nhặt về?”
Hề gia giờ đã là bãi hoang tàn đổ nát, những hạt linh châu kia không biết rơi rớt ở đâu.
“Chỉ nhặt về một nửa.” Thịnh Tiêu nói: “Ta có thêm vài hạt mới vào.”
Yến Tương Lan cảm nhận sức nặng của chuỗi ngọc trên cổ tay, được dỗ cười tít cả mắt, y yêu thích vuốt ve chuỗi hạt không ngơi tay, cảm thấy linh lực của chuỗi hạt này còn dồi dào hơn cái trước nhiều.
Đến khi xem kỹ chuỗi hạt xong, Yến Tương Lan mới biết nguyên nhân.
Y ngạc nhiên cầm một hạt châu trong đó lên hỏi: “Đây là… Thiên Diễn Châu?”
Thiên Diễn biến mất, một trăm lẻ tám Thiên Diễn Châu dù không bị hắn làm phát nổ cũng sẽ biến mất theo, nhưng chỉ duy nhất hạt châu chữ ‘Chước’ vì có căn nguyên linh lực của Thịnh Tiêu nên không bị biến mất.
Thiên Diễn trong đó cũng biến thành linh lực dồi dào tinh khiết, trực tiếp tạo thành kết giới bao phủ toàn bộ Yến Ôn Sơn.
Ngón tay của Yến Tương Lan nhẹ nhàng vuốt ve hạt châu, y kinh ngạc nói: “Cho ta thật?”
Thịnh Tiêu: “Không thích?”
Hắn lo lắng Yến Tương Lan sẽ ghét bỏ hạt châu này vì nó từng là Thiên Diễn Châu, nhưng Yến Tương Lan lại vui vẻ nói: “Thích, đương nhiên là thích, ngươi tặng, ta đều thích hết.”
Thịnh Tiêu hơi ngạc nhiên, khẽ cúi đầu không nói gì.
Yến Tương Lan còn đang vân vê lọn tóc của Thịnh Tiêu, khi định thả lọn tóc ra để cầm hạt châu xem kỹ hơn thì vô tình làm lộ ra vành tai của Thịnh Tiêu.
Vành tai trắng nõn như bạch ngọc đang nhẹ nhàng ửng đỏ.
Yến Tương Lan: “?”
Yến Tương Lan không nhìn hạt châu nữa, nhào tới vén tóc đen của Thịnh Tiêu lên, kinh ngạc nói: “Trời ngó xuống mà xem nè, còn chưa sáng mà ta đã ngủ mê sảng rồi? Thịnh Vô Chước! Thịnh tông chủ ngươi cũng biết xấu hổ hả?”
Thịnh Tiêu: “…”
Hiếm khi Thịnh Tiêu bị Yến Tương Lan nói cho thẹn thùng, hắn thấy Yến Tương Lan đánh trống khua chiêng rùm beng lên, hơi nhíu mày đè y xuống, giống như chưa có gì xảy ra nói khẽ: “Muốn ăn bế khẩu thiền không?”
Yến Tương Lan lật đật ngậm miệng lại, nhưng Thịnh Tiêu đe dọa như vậy càng chứng tỏ hắn thẹn quá hóa giận.
Cảm xúc này mà xảy ra trên người Thịnh Tiêu thì quả là hiếm hoi.
Yến Tương Lan vui vẻ duỗi thẳng chân ra, đôi mắt xinh đẹp cong thành lưỡi liềm, ước gì cầm đèn Tê Giác bố cáo cho toàn thiên hạ biết hết, y nhanh chóng quơ tay làm thủ ngữ: “Chờ ta một chút.”
Thịnh Tiêu hơi nhíu mày.
Yến Tương Lan phấn khích chạy ù ra khỏi phòng, trên người chỉ mặc mỗi bộ áo trong mỏng tanh chạy bằng chân trần sang phòng cách vách, nửa hôm nửa đêm gào rú ỏm tỏi: “Ca! Mau dậy đi, đừng ngủ nữa, ngủ gì ngủ hoài vậy?! Để ta kể ngươi nghe chuyện Thịnh Tiêu bị ta làm thẹn quá hóa giận nè há há há, chuyện lạ có thật há há há!”
Nhạc Chính Trấm: “…”
Thịnh Tiêu: “…”
Nhạc Chính Trấm gầm thét: “Ngươi chán sống rồi hả?! Đêm hôm khuya khoắt không ngủ chạy qua đây nói thẹn thùng giận dỗi khùng điên gì thế? Hai ngươi bị bệnh hết rồi hả? Có muốn ta châm cứu trị não cho các ngươi không?! Mau— Cút cho ta!”.
Yến Tương Lan bị mắng một trận, cười he he chạy về phòng mình.
Y chạy một vòng ở bên ngoài, trên người mang theo hương hoa quế và sương lạnh, vừa cười nói vui vẻ vừa vén màn nhảy lên giường, không biết xấu hổ tiếp tục vân vê chơi đùa với mái tóc của Thịnh Tiêu.
Cũng may Thịnh Tiêu tốt tánh nên không so đo với y, chỉ lạnh nhạt liếc y một cái.
“Ây dô.” Yến Tương Lan vui vẻ xong, lười biếng nằm trên đùi Thịnh Tiêu, nói: “Thất tình lục dục của ngươi đã hoàn toàn khôi phục?”
Thịnh Tiêu cũng không biết, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc của bản thân với bên ngoài khác hẳn trước kia.
“Có lẽ?”
Yến Tương Lan cười híp mắt, bắt chéo hai chân: “Vậy sau này ngươi có thể trở lại dáng vẻ tao nhã lịch sự luôn thích cười như hồi trước không?”
Thịnh Tiêu nghe vậy không khỏi ngạc nhiên: “Ngươi còn nhớ?”
“Nhớ chứ.” Yến Tương Lan ngẩng đầu nhìn hắn, nháy mắt một cái giống như tiểu hồ ly lém lỉnh, nói: “Sau khi ta ở Thiên Diễn học cung khôi phục lại trí nhớ liền nhận ra ngươi, ngươi còn cho ta một miếng bánh hoa quế nữa.”
Trong mắt Thịnh Tiêu thoáng hiện lên sự dịu dàng, đưa tay vuốt ve cái trán của Yến Tương Lan.
Những năm qua món ăn yêu thích nhất của Yến Tương Lan là dược thiện của Uyển phu nhân và bánh ngọt hoa quế, dù bánh hoa quế có cứng như đá thì y vẫn có thể gặm cắn ngon lành, những món khác có tinh xảo ngon miệng cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị trong mắt y..
Nhưng bây giờ đã khác, Yến Tương Lan hiếm khi có hứng thú với những món ăn mới mẻ, nếu có cơ hội sẽ một lần càn quét tất cả món ngon ở Thập Tam Châu.
“Thịnh tông chủ.” Yến Tương Lan bỗng cười đểu: “Ngươi có biết thất tình là gồm những gì không?”
Thịnh Tiêu không rõ lắm, nhưng vẫn thản nhiên trả lời: “Vui giận buồn sợ yêu ghét và ham muốn.”
“Còn lục dục?”
“Sắc dục…”
Thịnh Tiêu vừa nói ra cái đầu tiên, Yến Tương Lan đã cười hê hê, cầm lấy vạt áo của hắn cố ý banh rộng ra, mỉm cười: “Nếu thất tình lục dục của ngươi đã quay về, có phải sắc dục là ưu tiên hàng đầu?”
Thịnh Tiêu: “…”
Thịnh Tiêu lạnh nhạt nhìn y: “Ta đã là Đại thừa kỳ, linh lực song tu rất dữ dội, sợ ngươi sẽ không chịu nổi.”
Yến Tương Lan chỉ định chọc hắn một chút rồi đi ngủ, nghe thấy Thịnh Tiêu ám chỉ ‘giễu cợt’ tu vi của y thấp hơn hắn, sao có thể ngồi yên.
Y lập tức thay đổi vẻ mặt, bực bội ngồi dậy lạnh lùng nói: “Ồ, linh lực của Đại thừa kỳ dữ dội lắm à? Có thật không, ta ứ tin đâu, ngươi đừng coi thường Hư cảnh.”
Thịnh Tiêu: “…”
Hắn không có ý đó.
Nhưng Yến Tương Lan hẹp hòi thích làm mình làm mẩy, vác cái mặt tỉnh bơ kéo dây lưng quần của Thịnh Tiêu, lẩm bẩm trong miệng: “Ta rất muốn xem xem, linh lực Đại thừa kỳ dữ dằn đến cỡ nào.”
Trước khi Thịnh Tiêu trải qua lôi kiếp, hai người đã song tu khoảng mấy lần, thậm chí còn bổ trợ Yến Tương Lan trực tiếp thăng lên Hư cảnh.
Kém linh lực của Đại thừa kỳ chắc cũng không nhiều mấy.
Yến Tương Lan búi gọn mái tóc thành củ tỏi trên đỉnh đầu, định so tài linh lực với Thịnh tông chủ.
…Không lâu sau, búi củ tỏi trên đỉnh đầu Yến Tương Lan bung bét thành đống bù xù.
Sự thật chứng minh, trước khi chưa trải qua lôi kiếp Đại thừa kỳ đem so với Đại thừa kỳ chân chính thì nó như trên trời với dưới đất, Yến Tương Lan có cảm giác toàn thân bị sấm sét luộc chín hết lần này đến lần khác, toàn thân gần như mềm nhũn thành bãi nước, thậm chí còn không nhấc nổi ngón tay.
“Thịnh tông chủ…” Trên trán Yến Tương Lan lấm tấm mồ hôi hột, có mấy lọn tóc dính bết vào má, y khó khăn nâng chân đạp lên cánh tay Thịnh Tiêu, thoi thóp: “Đại thừa kỳ, quá dữ, chịu hổng nổi… Tha cho cái mạng quèn này đi.”
Thịnh Tiêu: “…”
Muộn rồi.
***
Hôm sau.
Mới sáng ra Nhạc Chính Trấm đã ầm ầm đùng đùng rời giường đi nấu dược thiện, cảm thấy đạo đãi khách của Yến Tương Lan chẳng khác gì bắt khách đi làm cu li cho mình, làm gì có chuyện chủ nhà chưa thức dậy mà khách đã phải lăn vào bếp nấu ăn..
Nấu dược thiện rất phức tạp, khi nấu xong xuôi thì mặt trời đã lên cao ba sào.
Thịnh Tiêu dậy luyện kiếm từ sớm tinh mơ, sau đó đến vườn thuốc sau núi của Hướng phu nhân để xử lý đôi chút.
Mặc dù Thập Tam Châu đã vào cuối thu nhưng vì có trận pháp tụ linh nên toàn bộ Yến Ôn Sơn bốn mùa đều ấm áp như xuân về, như vậy cũng không sợ Yến Tương Lan nuôi chết linh hoa linh thảo.
Nhạc Chính Trấm bấm bụng để phần một chén nhỏ cho Thịnh Tiêu, cũng chỉ có nửa chén, chỗ còn lại thì múc ra một chậu lớn để trong bếp chờ nguội bớt.
Hồi ở Thiên Diễn học cung, Yến Tương Lan tuy không dậy sớm nhưng ít ra sẽ bò dậy vào giờ thìn, còn bây giờ lại đổ đốn ra, không biết bị ai nuông chiều thành thói, sáng bảnh mắt rồi vẫn còn ngáy khò khò.
Nhạc Chính Trấm bước vào vén màn giường lên, như bà mẹ chồng tức giận nói: “Ngủ? Còn ngủ?! Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không, trưa trời trưa trật rồi đó!”
Yến Tương Lan mặc bộ đồ màu đen mỏng tanh rúc trong chăn gấm, bị ánh nắng chiếu vào chói mắt phải lấy tay che lại, nhíu mày ngái ngủ nói: “Ca, ta buồn ngủ quá, để tối rồi ăn bữa sáng nha.”
Nhạc Chính Trấm còn lâu mới ngửi nổi tính nết này của y, trực tiếp kéo y ngồi dậy, còn vỗ bép bép vào mặt y, nhíu mày nói: “Buổi chiều Nhượng Trần, Bất Thuật còn có Ngọc Độ sẽ đến đây, Trường Hành và… Và Phục Man đang ở Nam Cảnh, có lẽ ngày mai mới tới kịp— Chậc, ngươi còn chưa chịu dậy, có biết xấu hổ không?”
Yến Tương Lan đấu tranh tư tưởng hồi lâu mới mở mắt ra nổi, nói: “Hôm nay ba người kia sẽ đến à?”
“Ừ, mau dậy đi.” Nhạc Chính Trấm cầm quần áo ném lên đầu y, nói: “Đạo đãi khách của Yến Ôn Sơn các ngươi là khách tới chơi chủ nhà còn ngủ trương sìn phải không?”
Yến Tương Lan muốn nằm xuống ngủ tiếp, vừa ngáp vừa nói: “Để Thịnh Tiêu đi đãi khách không được hả?”
Nhạc Chính Trấm tưởng tượng ra hình ảnh Thịnh Tiêu vác cái mặt quan tài đi đón khách, mặt xanh lè cả lên: “Kêu hắn đi? Thế chẳng khác gì đuổi khách thẳng cổ đâu! Huống chi hai ngươi còn chưa hợp tịch, sao hắn có thể thay ngươi đi tiếp khách được? Làm gì có quy tắc này?”
Yến Tương Lan sắp bị Nhạc Chính Trấm lải nhải điếc cả tai, đành phải bất đắc dĩ bò dậy mặc đồ vào, rồi bị Nhạc Chính Trấm nghiêng ngả kéo đi ăn dược thiện.
Nhạc Chính Trấm tranh thủ lúc y ăn cơm, ngồi xuống đối diện bàn chuyện bày trí lễ hợp tịch: “Bình thường lễ hợp tịch sẽ bái Thiên Đạo, nhưng thấy hai ngươi… Thôi bỏ qua bước lễ nghi này đi.”
Yến Tương Lan thức trắng cả đêm, mệt mỏi nghe gì gật nấy, để hắn quyết định dùm.
“Dược Tông của chúng ta sẽ có những người này đến tham dự, mẹ ta có lẽ sẽ tới vào mùng chín.” Nhạc Chính Trấm bắn nước bọt nói xong, rồi lại nói tiếp đến chuyện khách khứa, xem ra còn bận bịu hơn cả hai nhân vật chính là Yến Tương Lan và Thịnh Tiêu: “Đừng mời đám người Thịnh gia cặn bã kia, để Thịnh Tiêu phân rõ giới hạn với bọn hắn, ngươi bớt dính vào kẻo lây một thân khai rình.”.
Yến Tương Lan gật đầu gật đầu, uống canh uống canh.
Nhạc Chính Trấm lải nhải một đống thứ, cuối cùng cũng nói xong những suy tính mà hắn đã nghĩ ra tối qua, thấy Yến Tương Lan uống canh xong, gõ lên bàn ý bảo y đi rửa chén.
Yến Tương Lan cũng ngoan, cầm chén đi rửa ngay.
Sau đó Nhạc Chính Trấm cầm cái gối nhỏ đặt trên bàn, nói: “Tới, bắt mạch.”
Yến Tương Lan chùi tay vào áo, quay về ngồi xuống đặt tay lên gối nhỏ, tay còn lại chống cằm ngáp dài ngáp ngắn, chỉ muốn mau về phòng ngủ thêm chút nữa.
“Dù sao đến lúc đó toàn bạn thân tới, không có nhiều người.” Nhạc Chính Trấm vừa bắt mạch vừa thuận miệng hỏi: “Cũng không có lễ nghi gì rườm rà, cùng uống ly rượu mừng là được rồi.”
Yến Tương Lan cảm thấy Nhạc Chính Trấm càng ngày càng giống Hoành Ngọc Độ, lải nhải không biết mỏi miệng, lười biếng nói chữ ‘biết’ kéo dài lê thê âm cuối.
Có điều Nhạc Chính Trấm càng bắt mạch càng thấy không đúng, lông mày nhíu chặt, hắn ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn y: “Ngươi đã hốc hết số linh đan ta cho ngươi hôm qua?”
Yến Tương Lan: “Hả?”
“Đã dặn rồi mà!” Nhạc Chính Trấm kí đầu Yến Tương Lan, tức giận nói: “Kinh mạch của ngươi vẫn chưa bình phục hoàn toàn, chỉ được ăn mỗi ngày một viên linh đan, phải dưỡng bệnh ba tháng mới có thể từ từ khỏe lên, sao ngươi ăn như ăn kẹo vậy?”
“Đâu có đâu.”
Yến Tương Lan oan uổng quá trời, dù y có ngang ngược phách lối nhưng ít ra vẫn biết nghe lời dặn dò của thầy thuốc, tuyệt đối sẽ không ăn linh đan lung tung, lúc này y muốn chạy về phòng lấy lọ linh đan cầm sang cho Nhạc Chính Trấm xem, chứng minh bản thân trong sạch!.
Nhưng còn chưa nhấc mông lên lại nghe Nhạc Chính Trấm nhíu mày nói: “Không thể nào, nếu ngươi chưa ăn nhiều linh đan, tại sao trong kinh mạch lại có nhiều linh lực thế?”
Yến Tương Lan chớp mắt ngớ ra, không biết nghĩ đến gì đó mà xanh lè cả mặt.
Nhạc Chính Trấm lạnh lùng nói: “Khai mau!”
Yến Tương Lan bực bội muốn chết, không nói tới chuyện tối qua bị Thịnh Tiêu ăn sạch sẽ, ban ngày còn phải ở chỗ Nhạc Chính Trấm ngậm miệng chịu khổ.
Mặt của y như màu gan heo, cắn răng khó khăn mở miệng.
“Ta… Là ăn linh đan, nó ngọt như kẹo nên ta không nhịn được lỡ ăn hơi nhiều. Xin, xin lỗi.”
===Hết chương 111===
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.