Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi
Chương 3: Quỷ thoại liên thiên
Nhất Tùng Âm
23/09/2022
Thịnh Tiêu lạnh lùng nói: “Hắn ở chỗ này.”
Sân sau của y quán có trồng một cây quế che rợp bầu trời, dù tuyết rơi nhiều nhưng vẫn xum xuê tươi tốt.
Hoa quế nở rộ từng chùm, tỏa ra hương thơm thấm đượm lòng người.
Không biết tuyết đã ngừng rơi tự bao giờ, gió lạnh gào thét thổi tới.
Phong Duật ở sân sau tìm nước, đầu óc bấn loạn vì lời nói xằng bậy của Hề Tương Lan đột nhiên bị gió lạnh thổi cho tỉnh táo lại.
Không đúng.
Hắn là tới bỏ đá xuống giếng, sao có thể bị Hề Tương Lan dụ mấy câu liền trở thành đầy tớ cho y sai vặt?
Phong Duật hận nghiến răng ken két, phất ống tay áo nền trắng chữ đen một cái thật mạnh, đằng đằng sát khí quay trở lại.
Mặc dù Hề Tương Lan đã mất sạch tu vi, nhưng đã tu luyện trình độ bịa đặt xạo sự đạt tới mãn cấp!
Phong Duật bước nhanh về, ôm bụng tức giận định mở miệng mắng chửi một phen.
Nhưng khi thấy Hề Tương Lan ngồi dựa lưng vào tủ thuốc thở thoi thóp, chân tay co rúm thành một cục, dù tóc đen dài xõa tán loạn khắp người nhưng vẫn không che được cốt cách bệnh mỹ nhân.
Khóe môi của y còn dính vệt máu, lúc ngoẹo đầu để lộ đôi mắt mông lung không tiêu cự, thật giống như đóa sen máu mong manh sắp gãy trong gió tuyết.
Phong Duật sửng sốt hồi lâu, đành phải bất đắc dĩ dập lửa giận.
Cho dù trong lòng không tin nhưng hắn miễn cưỡng bóp mũi tin lời giải thích sống lại một đời của Hề Tương Lan— Hắn quá mức tự phụ, tin chắc không một ai trên đời này có thể nói dối trước bí thuật ‘Quỷ âm’ của mình.
Hề Tương Lan yếu ớt nói: “Nước đâu?”
Phong Duật thô bạo lôi y từ dưới đất lên rồi ném sang giường nhỏ gần đó, lạnh lùng nói: “Cái nhà tồi tàn này của ngươi đào đâu ra nước sạch để uống?”
Hàng mi dài của Hề Tương Lan hơi rũ xuống, nhẹ nhàng nói: “Lấy tuyết làm nước cũng được, ta không ngại.”
Phong Duật: “…”
Phong Duật đáng lẽ ra phải hả hê khi thấy bộ dạng sa sút thảm hại của Hề Tương Lan, nhưng chẳng hiểu tại sao hắn lại thấy nóng nảy, nhíu mày thò tay vào túi trữ vật lấy lọ linh dịch giá trên trời ra.
Hề Tương Lan nằm gục trên giường nhỏ, tóc dài theo đó rũ xuống phết trên đất, duy trì điệu bộ nửa sống nửa chết, yếu ớt nói: “Không nhấc nổi tay.”
Phong Duật sắp nghiến bể răng: “Hề Tuyệt, đủ rồi đấy, đừng được voi đòi tiên!”
Hề Tương Lan giả đò vừa đủ liền dừng, nhấc tay nhận lấy lọ thuốc.
Y như thể lâu rồi chưa được ăn đồ ngon, giống như mèo hít nhẹ một hơi rồi nghiêng bình ngọc cạn sạch linh dịch đến giọt cuối cùng, thở dài nói: “Đúng hổ là linh dịch chữa trị thượng đẳng— Thiếu gia, ta uống một hớp tiên dịch, phải đến lầu xanh bán thân mười năm mới trả hết nợ.”
Phong Duật không muốn nghe y bán thảm, phiền não nói: “Rốt cuộc thương thế của ngươi là sao?”
“Bệnh cũ.” Hề Tương Lan chép miệng, chọn một tư thế thoải mái rồi nằm xuống, cất giọng điệu như thể đang nói chuyện của người khác: “Cơ địa của ta đặc biệt, hàng năm đều phải dùng Ngu Đàm Hoa để kéo dài mạng sống. Hề gia không có, tất nhiên không tìm được một bó Ngu Đàm Hoa trị giá hơn mười ngàn linh thạch.”
Phong Duật không thể tưởng tượng nổi: “…Cho nên nói, ngươi, ngươi bị mấy chục ngàn linh thạch hại thành bộ dáng sống dở chết dở này?!”
Năm đó khi Hề gia chấp chưởng Thập Tam Châu, Hề Tương Lan ngậm chơi một viên kẹo cũng đã có giá trị hơn mười ngàn linh thạch.
“Linh thạch là một phần.” Hề Tương Lan nhẹ nhàng than thở: “Năm đó sau khi ta thoát khỏi Giải Trĩ Tông chưa được bao lâu, chỉ trong vòng một đêm, toàn bộ Ngu Đàm Hoa ở Thập Tam Châu liền ngừng bán ra.” Phong Duật nghe mà sửng sốt, còn hít sâu một hơi.
Đây là có người muốn ép chết Hề Tương Lan.
“Nhưng mà không sao.” Hề Tương Lan rộng lượng bao dung: “…Mỗi năm ít nhiều gì sẽ có một hai bó Ngu Đàm Hoa bị lọt lưới, ta mở y quán này cũng là vì Ngu Đàm Hoa, nếu may mắn, nói không chừng sẽ trúng mánh một bó Ngu Đàm Hoa.”
Mặc dù Phong Duật chướng mắt Hề Tương Lan, nhưng cũng phải ngã mũ thán phục trước sự lạc quan của y.
Nếu đặt bản thân vào vị trí của đối phương, từ một thiên chi kiêu tử thê thảm rơi xuống bùn lầy, e là hắn không thể sáng suốt và lạc quan như Hề Tương Lan.
Phong Duật không muốn nói chuyện này nữa, tìm đề tài khác nói tiếp.
“Chuyện sống lại một đời mà ngươi vừa nói đúng là rất hiếm lạ, vậy đời trước Hề gia của ngươi cũng là bị thảm sát?”
Hề Tương Lắc bình tĩnh lắc đầu, sẵn sàng bịa chuyện.
“Không có, nếu ta biết Hề gia sẽ gặp khó khăn thì đã sớm ngăn chặn từ lâu rồi, chứ đâu có bó tay chịu chết?”
“Vậy Hề gia gặp nạn là do kẻ nào xúi giục?” Phong Duật do dự nói: “Mục tiêu của bọn chúng là Tương Văn của ngươi?”
Tu sĩ trên khắp Thập Tam Châu đều là trời sinh linh căn, nhưng các thế gia không biết từ đâu lấy được Thiên Diễn linh mạch kỳ lạ, để cho tu sĩ trời sinh linh căn vào năm mười hai tuổi thức tỉnh loại linh căn đặc biệt, được gọi là ‘Tương Văn’.
Đời trước xưng là món quà của Thiên Đạo.
‘Tương Văn’ chia làm bốn cấp bậc từ thấp đến cao, Phàm, Huyền, Thiên và Linh, người bình thường giỏi lắm chỉ thức tỉnh tới cấp Thiên.
Cấp Linh lại càng hiếm hơn, từ trước đến nay ở Thập Tam Châu chỉ có hơn mười người.
—Hề Tương Lan là một trong số đó.
Thiên Diễn học cung thu nhận học sinh, cũng chỉ thu nhận những học sinh mang trong mình Tương Văn.
Sau khi Hề Tương Lan thức tỉnh Tương Văn chưa được bao lâu, Hề gia từ một hạt cát nhỏ trong sa mạc thế gia bỗng chốc nhảy vọt lên thành Chưởng tôn của Trung châu Tứ châu, sừng sững như mặt trời ban trưa.
Không ai biết năng lực Tương Văn của Hề Tương Lan là gì, chỉ biết Hề gia bảo vệ nó cực kỳ nghiêm mật.
Hề Tương Lan thản nhiên nói: “Bọn họ tới vì Thiên Diễn linh mạch của Hề gia, mà Tương Văn của ta… đã phế, nói nhiều vô ích.”
Phong Duật nhìn y không chớp mắt.
Hề Tương Lan có Tương Văn thuộc cấp Linh hiếm có, năm đó khi vừa vào Thiên Diễn học cung, tu vi của y đã bỏ xa đám bạn một quãng dài, và còn là một trong hai người kết anh khi chỉ mới tròn mười bảy tuổi ở Thập Tam Châu.
—Người còn lại tất nhiên là Thịnh Tiêu.
Một kỳ tài ngút trời có số phi thăng, nay lại bị hủy hoại không còn gì.
Phong Duật hít sâu một hơi: “Thịnh Tiêu thì sao? Giữa hai ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Động tác nhay cắn miệng bình ngọc của Hề Tương Lan bỗng khựng lại.
“Năm đó ta bế quan kết anh, sau khi xuất quan mới biết Hề gia gặp nạn.” Phong Duật trầm giọng nói: “Cả tộc Hề gia chỉ còn mình ngươi sống sót, dù bọn họ có muốn tìm đầu sỏ thì cũng không nên bắt ngươi đến Giải Trĩ Tông. Lúc đó ta đi hỏi Thịnh Tiêu… Hắn lại không nói lời nào.”
Hề Tương Lan bật cười: “Có lúc nào ngươi thấy ‘Thiên Đạo đại nhân’ tự mình chuyển lời không?”
Phong Duật suy tư một chốc, gật gù nghĩ cũng phải.
Cái người Thịnh Tiêu này, khác với những tu sĩ tu luyện bế khẩu thiền, hắn giống như tảng đá ngự trên đỉnh núi tuyết lạnh giá quanh năm, hoặc là giống như tượng ngọc Tiên tôn ngự trên mây cao cách xa trần gian, khiến người ta kính sợ.
Làm bạn cùng trường bốn năm, hầu như không có ai thấy Thịnh Tiêu hé miệng nói một lời, cho dù vào những lúc cực kỳ bất đắc dĩ cũng chẳng thấy hắn mở miệng, toàn dùng linh lực để truyền âm, giống như sợ làm mệt cái miệng tôn quý của mình.
Bởi vì điệu bộ cao thâm khó lường này nên có không ít người ở Chư Hành Trai tự đồn đoán về hắn.
“Vì sao Thịnh Tiêu muốn giết ngươi? Còn huy động toàn bộ Thập Tam Châu truy nã ngươi?”
Con ngươi của Hề Tương Lan đảo qua đảo lại tỏ vẻ bất an: “Hắn nghĩ ta là đầu sỏ thảm sát toàn bộ Hề gia.”
Phong Duật kinh ngạc: “Hắn điên rồi hả?!”
Mọi người đều biết cả tộc họ Hề bị thảm sát, chỉ có Hề Tương Lan vì có Tương Văn cấp Linh mà may mắn sống sót.
Rõ ràng y là người bị hại.
“Tương Văn của hắn…” Hề Tương Lan ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: “Một trăm lẻ tám viên Thiên Diễn Châu, nếu gặp người có tội sẽ đồng loạt hiện lên chữ ‘Sát’.”
Phong Duật chau mày: “Vậy đã có bao nhiêu hạt châu hiện chữ sát?”
Hề Tương Lan giơ lên một ngón tay.
“Một trăm viên?” Phong Duật giễu cợt: “Không phải nói toàn bộ một trăm lẻ tám viên đều hiện chữ sát mới có thể định tội sao?”
Hề Tương Lan ‘xùy’ một tiếng bật cười: “…Không phải.”
“Mười viên?”
“Một viên.”
Phong Duật nghe vậy hít sâu một hơi: “Một viên?!”
Mới một viên Thiên Diễn Châu hiện chữ sát mà đã phán Hề Tương Lan có tội?!
Đạo lý khỉ khô gì thế này?
Ngay cả Phong Duật cũng không tưởng tượng nổi, muốn thay Hề Tương Lan đánh trống kêu oan.
“Nói thật…” Phong Duật một lời khó nói hết: “Thịnh Tiêu công chính liêm minh có tiếng, ngươi… Có phải ngươi đã đắc tội hắn chỗ nào rồi không?”
Hề Tương Lan đặt bình ngọc xuống, y uống xong một hớp linh dịch liền thấy chán miệng, rũ mắt hỏi ra một vấn đề kỳ lạ.
“Ngươi tin ta, hay tin Thịnh Tiêu?”
Phong Duật nói thầm trong lòng: Ngươi chuyên gia ăn nói linh tinh xằng bậy không đúng sự thật, ta thà tin Thịnh Tiêu còn hơn tin ngươi. Nhưng khi thấy vẻ mặt của Hề Tương Lan thật sự có nỗi niềm khó nói, hắn đành phải nuốt xuống lời tố khổ này.
“Ta… Ta miễn cưỡng tin ngươi một lần.”
Hề Tương Lan chợt ngước mắt lên, đôi con ngươi xinh đẹp phủ một lớp hơi nước, sóng sánh ra vài gợn sáng.
“Thật không?”
Phong Duật càng cảm thấy giữa Hề Tương Lan và Thịnh Tiêu chắc chắn có thù cũ, càng khiến hắn tò mò muốn biết.
“Là thật, ta tin ngươi.”
Câu nói ‘ta tin ngươi’ dối lòng vừa dứt, khóe mắt của Hề Tương Lan chảy xuống hai hàng lệ trong veo, ‘tí tách’ một tiếng rơi trên mu bàn tay gầy guộc của y.
Phong Duật sợ hết hồn.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Hề Tương Lan kiêu ngạo rơi lệ.
Trên mặt Hề Tương Lan ướt đẫm nước mắt, cộng thêm sắc mặt xanh xao vì bệnh tật triền miên nên khi khóc càng thêm đáng thương muốn chết, gần như khiến Phong Duật suýt quên mất người này có nhiều tiền án lừa đảo bịp bợm.
“Ta đã nói với những người khác, nhưng bọn họ đều không tin ta… Mà chỉ tin Thịnh Tiêu.”
Phong Duật ngừng thở, rửa tai lắng nghe.
“Hắn… Hắn, hắn…” Hề Tương Lan ấp úng.
Phong Duật sốt ruột muốn chết, hận không thể tháo miệng mình ra cho y mượn.
Cuối cùng, Hề Tương Lan tiết lộ bí mất che giấu nhiều năm cho ‘hảo huynh đệ’ đáng giá giao phó, Phong Duật.
“Thịnh Tiêu hắn! Thịnh Vô Chước hắn! Thiên Đạo đại nhân hắn! Hắn… Hắn đối với ta cầu mà không được, từ yêu sinh hận!”
Phong Duật: “…”
Phong Duật:???
Phong Duật hoảng hốt.
***
Ngọc Xuyên đóng băng trắng xóa, hàng mai bên bờ đội tuyết trải dài bất tận.
Sáng sớm trên đường phố có không ít người tụm năm tụm bảy ngắm tuyết, cây liễu bị đông cứng thành những mũi băng xanh rũ xuống, gió lạnh thổi qua phát ra âm thanh leng keng như tiếng chuông gió.
Một nam nhân mặc áo bào màu đen chầm chậm đi xuyên qua dòng người nhộn nhịp, bên hông đeo một thanh kiếm lấp ló ẩn hiện dưới lớp áo bào, nếu nghe kỹ có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng xích vàng va chạm.
Bất thình lình, có một bé gái đang vui vẻ chạy nhanh trên đường, không ngó đằng trước nên tông thẳng vào đùi của nam nhân.
Bé gái cảm thấy mình giống như đụng phải một tòa núi tuyết, ngồi bệt xuống đất ngửa đầu ngơ ngác nhìn nam nhân kỳ quái trước mặt.
Cũng may cha của bé gái nhanh chóng chạy tới, vội vàng đỡ con gái mình dậy, sau đó giận dữ quát mắng nam nhân: “Không có mắt hả tên kia?!”
Nhưng vừa nhìn sang thì lập tức bị khí thế của đối phương dọa co rúm.
Cha của cô bé hiển nhiên nhìn ra người này không dễ chọc, ngoài mạnh trong yếu nhỏ giọng chửi rủa mấy câu, sau đó ngồi xổm xuống phủi bụi tuyết dính trên người con gái mình.
“Niếp Niếp ngã đau không con?”
Cô bé ngoan ngoãn lắc đầu.
“Vậy đi thôi.” Khuôn mặt trời sinh hung ác của người cha lộ ra vẻ dịu dàng hiếm có: “Đừng chạy chơi quá xa, cha ở đây chờ con trở về.”
Cô bé vui vẻ gật đầu, nhận hai đồng tiền từ cha rồi tung tăng chạy đến chỗ bán hồ lô cách đó không xa.
Đôi chân ngắn của bé gái nhảy chân sáo rời đi trông giống nai con.
Cha cô bé mỉm cười.
Đột nhiên, một giọng nói phảng phất như từ phía chân trời xa xôi truyền đến bên tai người cha.
“Dương Lạc, nhân sĩ của Tước Thế Thành ở Trung Châu, năm năm trước ra tay tàn sát huynh đệ, tổng cộng hơn mười mạng người trong sư môn, sau đó thân mang trọng thương chạy thoát khỏi sự truy bắt của Trừng Xá Viện, trốn tới Thập Tam Châu.”
Nụ cười trên môi người cha— Dương Lạc lập tức cứng ngắc, mở to đôi mắt sợ hãi nhìn nam nhân.
“Ngươi…” Lúc này hắn mới nhìn rõ ám văn Thần thú của Giải Trĩ Tông được thêu bằng tơ vàng trên áo bào đen, là thứ khiến hắn sợ hãi suốt mấy năm qua.
—Là người của Giải Trĩ Tông!
Giải Trĩ Tông được Thập Tam Châu xưng là ‘Quỷ môn quan’, tu sĩ nào có thể bước vào Giải Trĩ Tông làm việc, không phải là người có tu vi ngút trời thì cũng là người máu lạnh vô tình.
Bọn họ chỉ tuân theo quy luật Thiên Đạo, giết người đền mạng.
Cho dù có trốn tới phương trời nào, chỉ cần bị người Giải Trĩ Tông bắt được đều phải nhận án tử hình.
Dương Lạc run như cầy sấy, lảo đảo khuỵu gối xuống đất: “Tiên, Tiên quân tha mạng, năm đó ta vì nhất thời bồng bột mà phạm phải sai lầm lớn! Ta đã biết tội rồi, cầu xin đại nhân tha cho con đường sống, ta, ta…”
Động tĩnh lớn như vậy mà những người xung quanh vẫn ngắm tuyết và trò chuyện vui vẻ như thể không nhìn thấy chuyện xảy ra giữa hai người.
Nam nhân sừng sững như núi, trong mắt không có chút thương hại nào.
Dương Lạc kinh hoàng nhìn hắn, thân hình to lớn của hắn run như cầy sấy dưới sự sợ hãi tột độ.
“Ngươi là… Thịnh, Thịnh…”
Đôi mắt đen của nam nhân giống như cõi hư vô mờ mịt, môi mỏng không nhúc nhích, giọng nói lạnh băng như giếng cổ ngàn năm không gợn sóng lại truyền đến từ phương xa.
“Giết.”
Cả người Dương Lạc nhũn ra, khàn khàn nói: “Cầu xin Tiên quân tha mạng, ta còn con gái nhỏ—”
Còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy tiếng va chạm của hạt châu vang lên rất nhỏ.
Một luồng sét trắng rạch ngang bầu trời xám xịt, bổ thẳng vào mi tâm của Dương Lạc.
Rõ ràng trận giáng sét rất kinh hoàng nhưng lại không hề nghe thấy tiếng sấm chói tai.
Gió lạnh cuồn cuộn thổi qua.
Chỉ trong một cái chớp mắt, thân hình to lớn đang quỳ trên tuyết của người kia đã không còn, chỉ còn lại nắm tro cốt vùi vào trong tuyết.
Dòng Ngọc Xuyên bị đóng băng thoáng chốc trở lại như cũ, dòng nước mang theo gió xuân ấm áp róc rách chảy về xuôi, hàng mai bên bờ rũ sạch tuyết hiện ra tán cây trơ trọi, bị gió mạnh ùa tới thổi nghiêng ngả.
Mọi người đang ngắm tuyết kinh ngạc ồ lên trước cảnh tượng kỳ lạ này.
Cô bé mua xong kẹo hồ lô, vui vẻ nhảy chân sáo trở lại.
Cô bé ngơ ngác nhìn quanh bốn phía không thấy cha mình đâu, run rẩy một hồi lâu, sau đó đột nhiên ngã xuống đất òa khóc thảm thiết.
Trong mắt của nam nhân không có chút thương hại, chỉ tránh sang một bên rồi quay đầu nhìn cây quế xanh um tươi tốt.
Cả thành nở đầy hoa quế.
Lát sau, một người mặc áo bào đen của Giải Trĩ Tông xuất hiện bên cạnh nam nhân.
“…Tông chủ, trận tuyết rơi trái mùa ở Vô Ngân Thành không phải là tuyết tai, mà là giống như có ai đó thức tỉnh Tương Văn, đã phái người đi lục soát rồi ạ.”
Thịnh Tiêu bỗng lên tiếng: “Hề Tuyệt?”
Trên mặt vị tu sĩ của Giải Trĩ Tông kia lộ ra vẻ lấy làm lạ, không hiểu tại sao Tông chủ lại nhắc đến người này, nhưng hắn vẫn cung kính đáp: “Người của Trừng Xá Viện đã báo, toàn bộ khu vực Vô Ngân Thành tạm thời không có tung tích của Hề Tương Lan.”
Thịnh Tiêu xoay người rời đi.
Tu sĩ lật đật đuổi theo: “Thịnh tông chủ, tối mai ở chùa Cô Xướng có bày bán linh vật, bây giờ ngài có muốn tới đó không?”
“Ừm.”
Lúc này, bỗng sau lưng truyền tới tiếng gọi: “Thịnh tông chủ xin dừng bước!”
Thịnh Tiêu dừng chân lại.
Người tới là Viện trưởng của Trừng Xá Viện, hắn mang theo khuôn mặt đầy ý cười cung kính hành lễ với Thịnh Tiêu.
“Đêm qua nghe nói Tiên quân đến, không thể nghênh tiếp từ xa! Trận tuyết trái mùa năm nay khiến Thành chủ của chúng ta đau đầu muốn chết, đã điều tra khắp thành trì nhưng vẫn không tìm được nguyên nhân, may là ngài đã đến.”
Tu sĩ của Giải Trĩ Tông hơi sửng sốt.
Thịnh Tiêu quyền cao chức trọng, đã mấy năm rồi không ra khỏi Giải Trĩ Tông, lần này vì có chuyện đặc biệt nên mới tới phía bắc Ngọc Xuyên, mục đích cuối cùng là linh vật ở chùa Cô Xướng.
Trừ vài ba tu sĩ của Giải Trĩ Tông ra ngoài làm việc, không có ai khác biết được.
Nhưng tại sao người của Trừng Xá Viện nho nhỏ lại biết được tin tức?
Và còn…
Đêm qua đã đến?
Thịnh Tiêu bỗng xoay người lại, áo bào màu mực tung bay một vòng trên không trung, tựa như một luồng kiếm sáng vút qua.
Cây quế gần đó đung đưa dữ dội, hoa quế rụng xuống như mưa, chớp mắt cả tán cây trụi lủi không còn một mống.
“Thịnh, Thịnh tông chủ?”
Thịnh Tiêu lạnh lùng nói: “Hắn đang ở đây.”
===Hết chương 3===
Sân sau của y quán có trồng một cây quế che rợp bầu trời, dù tuyết rơi nhiều nhưng vẫn xum xuê tươi tốt.
Hoa quế nở rộ từng chùm, tỏa ra hương thơm thấm đượm lòng người.
Không biết tuyết đã ngừng rơi tự bao giờ, gió lạnh gào thét thổi tới.
Phong Duật ở sân sau tìm nước, đầu óc bấn loạn vì lời nói xằng bậy của Hề Tương Lan đột nhiên bị gió lạnh thổi cho tỉnh táo lại.
Không đúng.
Hắn là tới bỏ đá xuống giếng, sao có thể bị Hề Tương Lan dụ mấy câu liền trở thành đầy tớ cho y sai vặt?
Phong Duật hận nghiến răng ken két, phất ống tay áo nền trắng chữ đen một cái thật mạnh, đằng đằng sát khí quay trở lại.
Mặc dù Hề Tương Lan đã mất sạch tu vi, nhưng đã tu luyện trình độ bịa đặt xạo sự đạt tới mãn cấp!
Phong Duật bước nhanh về, ôm bụng tức giận định mở miệng mắng chửi một phen.
Nhưng khi thấy Hề Tương Lan ngồi dựa lưng vào tủ thuốc thở thoi thóp, chân tay co rúm thành một cục, dù tóc đen dài xõa tán loạn khắp người nhưng vẫn không che được cốt cách bệnh mỹ nhân.
Khóe môi của y còn dính vệt máu, lúc ngoẹo đầu để lộ đôi mắt mông lung không tiêu cự, thật giống như đóa sen máu mong manh sắp gãy trong gió tuyết.
Phong Duật sửng sốt hồi lâu, đành phải bất đắc dĩ dập lửa giận.
Cho dù trong lòng không tin nhưng hắn miễn cưỡng bóp mũi tin lời giải thích sống lại một đời của Hề Tương Lan— Hắn quá mức tự phụ, tin chắc không một ai trên đời này có thể nói dối trước bí thuật ‘Quỷ âm’ của mình.
Hề Tương Lan yếu ớt nói: “Nước đâu?”
Phong Duật thô bạo lôi y từ dưới đất lên rồi ném sang giường nhỏ gần đó, lạnh lùng nói: “Cái nhà tồi tàn này của ngươi đào đâu ra nước sạch để uống?”
Hàng mi dài của Hề Tương Lan hơi rũ xuống, nhẹ nhàng nói: “Lấy tuyết làm nước cũng được, ta không ngại.”
Phong Duật: “…”
Phong Duật đáng lẽ ra phải hả hê khi thấy bộ dạng sa sút thảm hại của Hề Tương Lan, nhưng chẳng hiểu tại sao hắn lại thấy nóng nảy, nhíu mày thò tay vào túi trữ vật lấy lọ linh dịch giá trên trời ra.
Hề Tương Lan nằm gục trên giường nhỏ, tóc dài theo đó rũ xuống phết trên đất, duy trì điệu bộ nửa sống nửa chết, yếu ớt nói: “Không nhấc nổi tay.”
Phong Duật sắp nghiến bể răng: “Hề Tuyệt, đủ rồi đấy, đừng được voi đòi tiên!”
Hề Tương Lan giả đò vừa đủ liền dừng, nhấc tay nhận lấy lọ thuốc.
Y như thể lâu rồi chưa được ăn đồ ngon, giống như mèo hít nhẹ một hơi rồi nghiêng bình ngọc cạn sạch linh dịch đến giọt cuối cùng, thở dài nói: “Đúng hổ là linh dịch chữa trị thượng đẳng— Thiếu gia, ta uống một hớp tiên dịch, phải đến lầu xanh bán thân mười năm mới trả hết nợ.”
Phong Duật không muốn nghe y bán thảm, phiền não nói: “Rốt cuộc thương thế của ngươi là sao?”
“Bệnh cũ.” Hề Tương Lan chép miệng, chọn một tư thế thoải mái rồi nằm xuống, cất giọng điệu như thể đang nói chuyện của người khác: “Cơ địa của ta đặc biệt, hàng năm đều phải dùng Ngu Đàm Hoa để kéo dài mạng sống. Hề gia không có, tất nhiên không tìm được một bó Ngu Đàm Hoa trị giá hơn mười ngàn linh thạch.”
Phong Duật không thể tưởng tượng nổi: “…Cho nên nói, ngươi, ngươi bị mấy chục ngàn linh thạch hại thành bộ dáng sống dở chết dở này?!”
Năm đó khi Hề gia chấp chưởng Thập Tam Châu, Hề Tương Lan ngậm chơi một viên kẹo cũng đã có giá trị hơn mười ngàn linh thạch.
“Linh thạch là một phần.” Hề Tương Lan nhẹ nhàng than thở: “Năm đó sau khi ta thoát khỏi Giải Trĩ Tông chưa được bao lâu, chỉ trong vòng một đêm, toàn bộ Ngu Đàm Hoa ở Thập Tam Châu liền ngừng bán ra.” Phong Duật nghe mà sửng sốt, còn hít sâu một hơi.
Đây là có người muốn ép chết Hề Tương Lan.
“Nhưng mà không sao.” Hề Tương Lan rộng lượng bao dung: “…Mỗi năm ít nhiều gì sẽ có một hai bó Ngu Đàm Hoa bị lọt lưới, ta mở y quán này cũng là vì Ngu Đàm Hoa, nếu may mắn, nói không chừng sẽ trúng mánh một bó Ngu Đàm Hoa.”
Mặc dù Phong Duật chướng mắt Hề Tương Lan, nhưng cũng phải ngã mũ thán phục trước sự lạc quan của y.
Nếu đặt bản thân vào vị trí của đối phương, từ một thiên chi kiêu tử thê thảm rơi xuống bùn lầy, e là hắn không thể sáng suốt và lạc quan như Hề Tương Lan.
Phong Duật không muốn nói chuyện này nữa, tìm đề tài khác nói tiếp.
“Chuyện sống lại một đời mà ngươi vừa nói đúng là rất hiếm lạ, vậy đời trước Hề gia của ngươi cũng là bị thảm sát?”
Hề Tương Lắc bình tĩnh lắc đầu, sẵn sàng bịa chuyện.
“Không có, nếu ta biết Hề gia sẽ gặp khó khăn thì đã sớm ngăn chặn từ lâu rồi, chứ đâu có bó tay chịu chết?”
“Vậy Hề gia gặp nạn là do kẻ nào xúi giục?” Phong Duật do dự nói: “Mục tiêu của bọn chúng là Tương Văn của ngươi?”
Tu sĩ trên khắp Thập Tam Châu đều là trời sinh linh căn, nhưng các thế gia không biết từ đâu lấy được Thiên Diễn linh mạch kỳ lạ, để cho tu sĩ trời sinh linh căn vào năm mười hai tuổi thức tỉnh loại linh căn đặc biệt, được gọi là ‘Tương Văn’.
Đời trước xưng là món quà của Thiên Đạo.
‘Tương Văn’ chia làm bốn cấp bậc từ thấp đến cao, Phàm, Huyền, Thiên và Linh, người bình thường giỏi lắm chỉ thức tỉnh tới cấp Thiên.
Cấp Linh lại càng hiếm hơn, từ trước đến nay ở Thập Tam Châu chỉ có hơn mười người.
—Hề Tương Lan là một trong số đó.
Thiên Diễn học cung thu nhận học sinh, cũng chỉ thu nhận những học sinh mang trong mình Tương Văn.
Sau khi Hề Tương Lan thức tỉnh Tương Văn chưa được bao lâu, Hề gia từ một hạt cát nhỏ trong sa mạc thế gia bỗng chốc nhảy vọt lên thành Chưởng tôn của Trung châu Tứ châu, sừng sững như mặt trời ban trưa.
Không ai biết năng lực Tương Văn của Hề Tương Lan là gì, chỉ biết Hề gia bảo vệ nó cực kỳ nghiêm mật.
Hề Tương Lan thản nhiên nói: “Bọn họ tới vì Thiên Diễn linh mạch của Hề gia, mà Tương Văn của ta… đã phế, nói nhiều vô ích.”
Phong Duật nhìn y không chớp mắt.
Hề Tương Lan có Tương Văn thuộc cấp Linh hiếm có, năm đó khi vừa vào Thiên Diễn học cung, tu vi của y đã bỏ xa đám bạn một quãng dài, và còn là một trong hai người kết anh khi chỉ mới tròn mười bảy tuổi ở Thập Tam Châu.
—Người còn lại tất nhiên là Thịnh Tiêu.
Một kỳ tài ngút trời có số phi thăng, nay lại bị hủy hoại không còn gì.
Phong Duật hít sâu một hơi: “Thịnh Tiêu thì sao? Giữa hai ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Động tác nhay cắn miệng bình ngọc của Hề Tương Lan bỗng khựng lại.
“Năm đó ta bế quan kết anh, sau khi xuất quan mới biết Hề gia gặp nạn.” Phong Duật trầm giọng nói: “Cả tộc Hề gia chỉ còn mình ngươi sống sót, dù bọn họ có muốn tìm đầu sỏ thì cũng không nên bắt ngươi đến Giải Trĩ Tông. Lúc đó ta đi hỏi Thịnh Tiêu… Hắn lại không nói lời nào.”
Hề Tương Lan bật cười: “Có lúc nào ngươi thấy ‘Thiên Đạo đại nhân’ tự mình chuyển lời không?”
Phong Duật suy tư một chốc, gật gù nghĩ cũng phải.
Cái người Thịnh Tiêu này, khác với những tu sĩ tu luyện bế khẩu thiền, hắn giống như tảng đá ngự trên đỉnh núi tuyết lạnh giá quanh năm, hoặc là giống như tượng ngọc Tiên tôn ngự trên mây cao cách xa trần gian, khiến người ta kính sợ.
Làm bạn cùng trường bốn năm, hầu như không có ai thấy Thịnh Tiêu hé miệng nói một lời, cho dù vào những lúc cực kỳ bất đắc dĩ cũng chẳng thấy hắn mở miệng, toàn dùng linh lực để truyền âm, giống như sợ làm mệt cái miệng tôn quý của mình.
Bởi vì điệu bộ cao thâm khó lường này nên có không ít người ở Chư Hành Trai tự đồn đoán về hắn.
“Vì sao Thịnh Tiêu muốn giết ngươi? Còn huy động toàn bộ Thập Tam Châu truy nã ngươi?”
Con ngươi của Hề Tương Lan đảo qua đảo lại tỏ vẻ bất an: “Hắn nghĩ ta là đầu sỏ thảm sát toàn bộ Hề gia.”
Phong Duật kinh ngạc: “Hắn điên rồi hả?!”
Mọi người đều biết cả tộc họ Hề bị thảm sát, chỉ có Hề Tương Lan vì có Tương Văn cấp Linh mà may mắn sống sót.
Rõ ràng y là người bị hại.
“Tương Văn của hắn…” Hề Tương Lan ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: “Một trăm lẻ tám viên Thiên Diễn Châu, nếu gặp người có tội sẽ đồng loạt hiện lên chữ ‘Sát’.”
Phong Duật chau mày: “Vậy đã có bao nhiêu hạt châu hiện chữ sát?”
Hề Tương Lan giơ lên một ngón tay.
“Một trăm viên?” Phong Duật giễu cợt: “Không phải nói toàn bộ một trăm lẻ tám viên đều hiện chữ sát mới có thể định tội sao?”
Hề Tương Lan ‘xùy’ một tiếng bật cười: “…Không phải.”
“Mười viên?”
“Một viên.”
Phong Duật nghe vậy hít sâu một hơi: “Một viên?!”
Mới một viên Thiên Diễn Châu hiện chữ sát mà đã phán Hề Tương Lan có tội?!
Đạo lý khỉ khô gì thế này?
Ngay cả Phong Duật cũng không tưởng tượng nổi, muốn thay Hề Tương Lan đánh trống kêu oan.
“Nói thật…” Phong Duật một lời khó nói hết: “Thịnh Tiêu công chính liêm minh có tiếng, ngươi… Có phải ngươi đã đắc tội hắn chỗ nào rồi không?”
Hề Tương Lan đặt bình ngọc xuống, y uống xong một hớp linh dịch liền thấy chán miệng, rũ mắt hỏi ra một vấn đề kỳ lạ.
“Ngươi tin ta, hay tin Thịnh Tiêu?”
Phong Duật nói thầm trong lòng: Ngươi chuyên gia ăn nói linh tinh xằng bậy không đúng sự thật, ta thà tin Thịnh Tiêu còn hơn tin ngươi. Nhưng khi thấy vẻ mặt của Hề Tương Lan thật sự có nỗi niềm khó nói, hắn đành phải nuốt xuống lời tố khổ này.
“Ta… Ta miễn cưỡng tin ngươi một lần.”
Hề Tương Lan chợt ngước mắt lên, đôi con ngươi xinh đẹp phủ một lớp hơi nước, sóng sánh ra vài gợn sáng.
“Thật không?”
Phong Duật càng cảm thấy giữa Hề Tương Lan và Thịnh Tiêu chắc chắn có thù cũ, càng khiến hắn tò mò muốn biết.
“Là thật, ta tin ngươi.”
Câu nói ‘ta tin ngươi’ dối lòng vừa dứt, khóe mắt của Hề Tương Lan chảy xuống hai hàng lệ trong veo, ‘tí tách’ một tiếng rơi trên mu bàn tay gầy guộc của y.
Phong Duật sợ hết hồn.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Hề Tương Lan kiêu ngạo rơi lệ.
Trên mặt Hề Tương Lan ướt đẫm nước mắt, cộng thêm sắc mặt xanh xao vì bệnh tật triền miên nên khi khóc càng thêm đáng thương muốn chết, gần như khiến Phong Duật suýt quên mất người này có nhiều tiền án lừa đảo bịp bợm.
“Ta đã nói với những người khác, nhưng bọn họ đều không tin ta… Mà chỉ tin Thịnh Tiêu.”
Phong Duật ngừng thở, rửa tai lắng nghe.
“Hắn… Hắn, hắn…” Hề Tương Lan ấp úng.
Phong Duật sốt ruột muốn chết, hận không thể tháo miệng mình ra cho y mượn.
Cuối cùng, Hề Tương Lan tiết lộ bí mất che giấu nhiều năm cho ‘hảo huynh đệ’ đáng giá giao phó, Phong Duật.
“Thịnh Tiêu hắn! Thịnh Vô Chước hắn! Thiên Đạo đại nhân hắn! Hắn… Hắn đối với ta cầu mà không được, từ yêu sinh hận!”
Phong Duật: “…”
Phong Duật:???
Phong Duật hoảng hốt.
***
Ngọc Xuyên đóng băng trắng xóa, hàng mai bên bờ đội tuyết trải dài bất tận.
Sáng sớm trên đường phố có không ít người tụm năm tụm bảy ngắm tuyết, cây liễu bị đông cứng thành những mũi băng xanh rũ xuống, gió lạnh thổi qua phát ra âm thanh leng keng như tiếng chuông gió.
Một nam nhân mặc áo bào màu đen chầm chậm đi xuyên qua dòng người nhộn nhịp, bên hông đeo một thanh kiếm lấp ló ẩn hiện dưới lớp áo bào, nếu nghe kỹ có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng xích vàng va chạm.
Bất thình lình, có một bé gái đang vui vẻ chạy nhanh trên đường, không ngó đằng trước nên tông thẳng vào đùi của nam nhân.
Bé gái cảm thấy mình giống như đụng phải một tòa núi tuyết, ngồi bệt xuống đất ngửa đầu ngơ ngác nhìn nam nhân kỳ quái trước mặt.
Cũng may cha của bé gái nhanh chóng chạy tới, vội vàng đỡ con gái mình dậy, sau đó giận dữ quát mắng nam nhân: “Không có mắt hả tên kia?!”
Nhưng vừa nhìn sang thì lập tức bị khí thế của đối phương dọa co rúm.
Cha của cô bé hiển nhiên nhìn ra người này không dễ chọc, ngoài mạnh trong yếu nhỏ giọng chửi rủa mấy câu, sau đó ngồi xổm xuống phủi bụi tuyết dính trên người con gái mình.
“Niếp Niếp ngã đau không con?”
Cô bé ngoan ngoãn lắc đầu.
“Vậy đi thôi.” Khuôn mặt trời sinh hung ác của người cha lộ ra vẻ dịu dàng hiếm có: “Đừng chạy chơi quá xa, cha ở đây chờ con trở về.”
Cô bé vui vẻ gật đầu, nhận hai đồng tiền từ cha rồi tung tăng chạy đến chỗ bán hồ lô cách đó không xa.
Đôi chân ngắn của bé gái nhảy chân sáo rời đi trông giống nai con.
Cha cô bé mỉm cười.
Đột nhiên, một giọng nói phảng phất như từ phía chân trời xa xôi truyền đến bên tai người cha.
“Dương Lạc, nhân sĩ của Tước Thế Thành ở Trung Châu, năm năm trước ra tay tàn sát huynh đệ, tổng cộng hơn mười mạng người trong sư môn, sau đó thân mang trọng thương chạy thoát khỏi sự truy bắt của Trừng Xá Viện, trốn tới Thập Tam Châu.”
Nụ cười trên môi người cha— Dương Lạc lập tức cứng ngắc, mở to đôi mắt sợ hãi nhìn nam nhân.
“Ngươi…” Lúc này hắn mới nhìn rõ ám văn Thần thú của Giải Trĩ Tông được thêu bằng tơ vàng trên áo bào đen, là thứ khiến hắn sợ hãi suốt mấy năm qua.
—Là người của Giải Trĩ Tông!
Giải Trĩ Tông được Thập Tam Châu xưng là ‘Quỷ môn quan’, tu sĩ nào có thể bước vào Giải Trĩ Tông làm việc, không phải là người có tu vi ngút trời thì cũng là người máu lạnh vô tình.
Bọn họ chỉ tuân theo quy luật Thiên Đạo, giết người đền mạng.
Cho dù có trốn tới phương trời nào, chỉ cần bị người Giải Trĩ Tông bắt được đều phải nhận án tử hình.
Dương Lạc run như cầy sấy, lảo đảo khuỵu gối xuống đất: “Tiên, Tiên quân tha mạng, năm đó ta vì nhất thời bồng bột mà phạm phải sai lầm lớn! Ta đã biết tội rồi, cầu xin đại nhân tha cho con đường sống, ta, ta…”
Động tĩnh lớn như vậy mà những người xung quanh vẫn ngắm tuyết và trò chuyện vui vẻ như thể không nhìn thấy chuyện xảy ra giữa hai người.
Nam nhân sừng sững như núi, trong mắt không có chút thương hại nào.
Dương Lạc kinh hoàng nhìn hắn, thân hình to lớn của hắn run như cầy sấy dưới sự sợ hãi tột độ.
“Ngươi là… Thịnh, Thịnh…”
Đôi mắt đen của nam nhân giống như cõi hư vô mờ mịt, môi mỏng không nhúc nhích, giọng nói lạnh băng như giếng cổ ngàn năm không gợn sóng lại truyền đến từ phương xa.
“Giết.”
Cả người Dương Lạc nhũn ra, khàn khàn nói: “Cầu xin Tiên quân tha mạng, ta còn con gái nhỏ—”
Còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy tiếng va chạm của hạt châu vang lên rất nhỏ.
Một luồng sét trắng rạch ngang bầu trời xám xịt, bổ thẳng vào mi tâm của Dương Lạc.
Rõ ràng trận giáng sét rất kinh hoàng nhưng lại không hề nghe thấy tiếng sấm chói tai.
Gió lạnh cuồn cuộn thổi qua.
Chỉ trong một cái chớp mắt, thân hình to lớn đang quỳ trên tuyết của người kia đã không còn, chỉ còn lại nắm tro cốt vùi vào trong tuyết.
Dòng Ngọc Xuyên bị đóng băng thoáng chốc trở lại như cũ, dòng nước mang theo gió xuân ấm áp róc rách chảy về xuôi, hàng mai bên bờ rũ sạch tuyết hiện ra tán cây trơ trọi, bị gió mạnh ùa tới thổi nghiêng ngả.
Mọi người đang ngắm tuyết kinh ngạc ồ lên trước cảnh tượng kỳ lạ này.
Cô bé mua xong kẹo hồ lô, vui vẻ nhảy chân sáo trở lại.
Cô bé ngơ ngác nhìn quanh bốn phía không thấy cha mình đâu, run rẩy một hồi lâu, sau đó đột nhiên ngã xuống đất òa khóc thảm thiết.
Trong mắt của nam nhân không có chút thương hại, chỉ tránh sang một bên rồi quay đầu nhìn cây quế xanh um tươi tốt.
Cả thành nở đầy hoa quế.
Lát sau, một người mặc áo bào đen của Giải Trĩ Tông xuất hiện bên cạnh nam nhân.
“…Tông chủ, trận tuyết rơi trái mùa ở Vô Ngân Thành không phải là tuyết tai, mà là giống như có ai đó thức tỉnh Tương Văn, đã phái người đi lục soát rồi ạ.”
Thịnh Tiêu bỗng lên tiếng: “Hề Tuyệt?”
Trên mặt vị tu sĩ của Giải Trĩ Tông kia lộ ra vẻ lấy làm lạ, không hiểu tại sao Tông chủ lại nhắc đến người này, nhưng hắn vẫn cung kính đáp: “Người của Trừng Xá Viện đã báo, toàn bộ khu vực Vô Ngân Thành tạm thời không có tung tích của Hề Tương Lan.”
Thịnh Tiêu xoay người rời đi.
Tu sĩ lật đật đuổi theo: “Thịnh tông chủ, tối mai ở chùa Cô Xướng có bày bán linh vật, bây giờ ngài có muốn tới đó không?”
“Ừm.”
Lúc này, bỗng sau lưng truyền tới tiếng gọi: “Thịnh tông chủ xin dừng bước!”
Thịnh Tiêu dừng chân lại.
Người tới là Viện trưởng của Trừng Xá Viện, hắn mang theo khuôn mặt đầy ý cười cung kính hành lễ với Thịnh Tiêu.
“Đêm qua nghe nói Tiên quân đến, không thể nghênh tiếp từ xa! Trận tuyết trái mùa năm nay khiến Thành chủ của chúng ta đau đầu muốn chết, đã điều tra khắp thành trì nhưng vẫn không tìm được nguyên nhân, may là ngài đã đến.”
Tu sĩ của Giải Trĩ Tông hơi sửng sốt.
Thịnh Tiêu quyền cao chức trọng, đã mấy năm rồi không ra khỏi Giải Trĩ Tông, lần này vì có chuyện đặc biệt nên mới tới phía bắc Ngọc Xuyên, mục đích cuối cùng là linh vật ở chùa Cô Xướng.
Trừ vài ba tu sĩ của Giải Trĩ Tông ra ngoài làm việc, không có ai khác biết được.
Nhưng tại sao người của Trừng Xá Viện nho nhỏ lại biết được tin tức?
Và còn…
Đêm qua đã đến?
Thịnh Tiêu bỗng xoay người lại, áo bào màu mực tung bay một vòng trên không trung, tựa như một luồng kiếm sáng vút qua.
Cây quế gần đó đung đưa dữ dội, hoa quế rụng xuống như mưa, chớp mắt cả tán cây trụi lủi không còn một mống.
“Thịnh, Thịnh tông chủ?”
Thịnh Tiêu lạnh lùng nói: “Hắn đang ở đây.”
===Hết chương 3===
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.