Sau Khi Phản Diện Occ Đã Tỏ Tình Tui
Chương 35: Rớt Xuống Giường Đừng Trách Tôi, Tướng Ngủ Tôi Xấu
Thần Tạp
06/05/2024
Giáo viên y tế ở trường Hải Bắc mỗi ngày tan tầm lúc chín giờ tối, đến giờ sẽ đóng cửa.
Nhưng mà giáo viên y tế của trường rất kính nghiệp, cho dù hết giờ làm việc, ông ấy cũng vẫn sẽ ở lại phòng y tế, chờ tới ngày hôm sau.
Giáo viên y tế rất coi trọng sức khỏe, có quy luật làm việc và nghỉ ngơi mỗi ngày, đúng mười giờ rưỡi đi ngủ.
Lúc giáo viên y tế bị tiếng đập cửa nóng nảy đánh thức, ông mới vừa vặn tiến vào mộng đẹp. Vì bị người cưỡng ép kéo khỏi mộng, cho nên ông cũng rất cáu kỉnh!
“Ai đó? Lớp nào?” Giáo viên y tế một bên hỏi, một bên mở cửa phòng y tế.
Du Chiêu đứng ở ngoài cửa, ánh mắt thâm trầm nhìn ông: “Du Chiêu lớp 11A13 ban HKTN, lấy thuốc.”
Giáo viên y tế “......”
Giáo viên y tế cũng lên diễn đàn, đối với phong vân bảng danh nhân trong trường học cũng có hiểu biết, cho nên ông nhận ra Du Chiêu.
Ông dừng một chút, sự tức giận khi đêm khuya gió mát bị ép rời giường thổi tan không ít, khiến cho ông có thể tâm bình khí hòa trò chuyện: “Lấy thuốc? Thuốc gì?”
Du Chiêu: “Thuốc cảm.”
“...... Chờ chút.”
Giáo viên y tế đi vào phòng y tế một lần, cầm một hộp tam cửu cảm mạo linh với một cái sổ ghi chép đưa cho hắn: “ký tên ở đây.”
“......”
Du Chiêu không nhận, ánh mắt rơi lên trên hộp thuốc kia, nói: “Không muốn thuốc pha nước.”
Giáo viên y tế nhướng mày, “Vậy em muốn thuốc gì?”
Du Chiêu: “Không phải thuốc pha nước.”
Giáo viên y tế: “......”
Ông cảm thấy lửa giận của mình lại muốn bùng lên.
Ông thu sổ ghi chép lại: “Ngoại trừ thuốc pha nước thì là kháng sinh, em bị cảm mạo rất nghiêm trọng?”
Du Chiêu nghĩ đến dáng vẻ Bạch Kiều có đốt đỏ trên mặt nằm ở trên giường suy yếu, không chút do dự gật đầu: “Rất nghiêm trọng.”
“Vậy cũng không thể dùng kháng sinh.” Giáo viên y tế nói: “thuốc thang có ba phần độc, lạm dụng kháng sinh có hại rất lớn đối thân thể, có thể không dùng thì không dùng.”
Ông lại xem xét Du Chiêu một chút, nghĩ trong lòng: Hiện tại học sinh cứ thích chuyện bé xé ra to, nhìn bộ dáng này tràn đầy tinh thần, nào có triệu chứng cảm sốt nghiêm trọng?
Giáo viên y tế nhận nhầm bệnh nhân. Du Chiêu lại lâm vào trầm mặc, một lát sau ngẩng đầu lên nói: “Đừng đóng cửa.”
“......”
Hắn cũng không quay đầu lại mà chạy đến canteen. Giáo viên y tế tựa ở cạnh cửa, ngáp một ngáp dài.
Rất nhanh Du Chiêu cầm bình giữ nhiệt trở về.
Giáo viên y tế: “......” Cảnh tượng này hình như có chút quen quen.
Du Chiêu nói: “Trong ký túc xá không có nước nóng.”
“......” Hiểu rồi.
Giáo viên y tế làm người tốt làm đến cùng, cho nước vào bình giữ nhiệt của hắn.
Du Chiêu ký tên lên sổ ghi chép, cầm thuốc và bình giữ nhiệt, một lần nữa chạy về ký túc xá.
Đúng, hắn chạy về.
Có người thấy toàn bộ quá trình hắn điên cuồng gõ cửa phòng ý tế, từ phòng y tế đến canteen, từ canteen trở lại phòng y tế, lại từ phòng y tế chạy về ký túc xá, “người chứng kiến” ngạc nhiên.
Học ở trường này lâu như vậy, có bao giờ bọn họ nhìn thấy dáng vẻ “đầy sức sống” của Du Chiêu như thế?
Đêm khuya là thời điểm tiểu đội hóng hớt hoạt động sinh động nhất, tin tức này rất nhanh có người chụp ảnh đăng lên diễn đàn.
Tấm hình chụp được bóng lưng Du Chiêu gõ cửa ngoài phòng y tế. Người qua đường cũng chỉ chụp được một cái bóng mơ hồ.
[Ăn khuya xong đi ngang qua phòng y tế thì nhìn thấy Du Chiêu đang lấy thuốc!]
[Tôi cũng nhìn thấy, lấy thuốc cảm!]
[Ai bị cảm? Du Chiêu bị cảm sao?]
[Làm sao Du Chiêu có thể đi đến phòng y tế lấy thuốc? Lúc cậu ta lớp mười đánh nhau với người ta xém chút gãy xương cũng không có chạy đến phòng y tế.]
[ Yếu ớt giơ tay, tôi ở A13, hôm nay giờ tự học buổi tối, tôi nghe thấy Bạch Kiều ho khan......]
[......]
[......]
[Cho nên lấy thuốc cho Bạch Kiều? Còn cho vào bình giữ nhiệt rồi mang về?]
[Không phải Du Chiêu sợ nhất là phiền toái hả?]
[Tôi chua......]
[Sao Bạch Kiều lại bị cảm? Không chừng là giả vờ đó]
[Cảm còn có thể giả vờ? Trong đầu lầu trên chắc không phải một nửa là bột mì một nửa là nước đấy chứ!]
[Tôi ở canteen nhìn thấy Du Chiêu, bình giữ nhiệt là Du Chiêu xếp hàng đằng sau tôi mua!]
[Du Chiêu thế mà lại xếp hàng? Chỉ vì mua cái bình giữ nhiệt?]
[Nếu như cái này vẫn không tính là yêu, tôi trực tiếp ăn bàn phím!]
[ Đẩy thuyền đẩy thuyền......]
[Bỏ phiếu lần trước còn có thể bỏ lại không......]
[......]
Bên trên diễn đàn thảo luận khí thế ngất trời, Bạch Kiều thu được bình giữ nhiệt đựng thuốc trong ký túc xá cũng không có cảm nhận được “tình yêu” của Du Chiêu đối với mình.
Anh nhìn bình giữ nhiệt trước mặt, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: “Tôi có thể không uống không?”
Du Chiêu nói: “Tôi có mua kẹo, cậu uống xong thuốc có thể ăn một viên.”
Bạch Kiều: “......”
Nguyên nhân anh không muốn uống thuốc pha nước chính là cảm thấy mùi vị thuốc pha nước quá ngọt!
Anh vừa mới đánh răng xong nên không muốn đánh răng lần nữa!
Người này còn mua kẹo cho anh?
Bạch Kiều nói: “Chắc chắn cậu đang trả thù lần trước tôi mua cho cậu tam cửu vị thái.”
Cho nên lần này hắn mua cho mình tam cửu cảm mạo linh.
Bởi vì độ ngọt của cảm mạo linh thấp hơn so với của tam cửu vị thái, phải thêm đường!
Đều là tam cửu, ăn miếng trả miếng, công bằng sao?
Du Chiêu cũng không thể lý giải mạch não của anh lúc này, thuận miệng nói: “Tôi không kén chọn thuốc, không cần thiết phải trả thù cậu.”
Bạch Kiều: “Đúng, cậu không kén chọn thuốc, cậu kén ăn!”
Du Chiêu: “......”
Cả hai một người ngồi một người nằm. Du Chiêu cầm bình giữ nhiệt đã mở ra, đối mặt với tình huống trước mắt hoàn toàn không biết ứng đối như thế nào.
Hắn chưa từng chăm sóc ai, lại càng chưa từng chăm sóc người ngã bệnh còn cố tình gây sự.
Hắn cũng chỉ có thể ngây ngốc ngồi ở cạnh giường, mắt không chớp nhìn chằm chằm Bạch Kiều.
Nói thế nào Bạch Kiều cũng vì hắn mới cảm mạo.
Nếu không phải tối hôm qua ngủ ở trong xe với gió lạnh thì cũng sẽ không có chuyện hiện tại!
Ký túc xá đã tắt đèn, chỉ còn sót lại một chiếc đèn bàn lẻ loi trơ trọi.
Hai người im ắng giằng co.
Bạch Kiều hướng mặt vào trong nằm một lúc, phát hiện người bên giường vẫn luôn không có động tĩnh, cuối cùng thỏa hiệp, “Kéo tôi một chút.”
Du Chiêu: “?”
Bạch Kiều quay đầu duỗi một cái tay ra: “Kéo tôi một chút, không có sức bò dậy.”
“......” Du Chiêu vô thức cầm lấy cánh tay đưa đến, nhiệt độ nóng hổi từ trong lòng bàn tay truyền tới. Hắn lập tức nhíu mày.
Làm sao còn nóng dữ dội hơn so với trước lúc hắn xuống lầu vậy?
Ngược lại Bạch Kiều rất là bình tĩnh, nằm trên giường mượn lực của hắn ngồi dậy, xem xét bình giữ nhiệt trong tay hắn. Lông mày anh hơi nhíu lại, anh khẽ thở dài một hơi, cầm lấy nhắm mắt lại uống một ngụm.
“Lấy giúp tôi chút nước.”
“......”
Du Chiêu lấy bình nước vừa mua từ trong túi nhựa.
Bạch Kiều cũng mặc kệ có phải là nước lạnh hay không, ừng ực ừng ực uống hai hớp, cảm thấy cổ họng nóng rực dễ chịu không ít, lại muốn uống tiếp nhưng bị một bàn tay ngăn lại.
“Đừng uống nhiều nước lạnh.”
Bạch Kiều: “......”
Anh chép miệng hai lần, tiếp tục nằm xuống.
Du Chiêu cầm lấy khăn chườm trên trán anh, tiến vào toilet. Hắn ngâm khăn qua nước lạnh một lần nữa rồi đặt lại lên trán anh.
Cổ họng Bạch Kiều ngứa, không kiềm chế được ho hai tiếng, nói với Du Chiêu: “Thôi, cậu ngủ đi, tôi uống thuốc xong đợi một lúc là tốt rồi.”
“......”
Du Chiêu không nhúc nhích: “Cậu cứ ngủ đi.”
Bạch Kiều trừng mắt nhìn: “Cậu không định ngủ?”
Du Chiêu: “Lát nữa mới ngủ.”
“......”
Bạch Kiều không hề hoài nghi nếu như mình vẫn không hạ sốt, người này sẽ ở bên giường mình ngồi một đêm!
“Chỉ là bệnh vặt thôi, cậu không cần trông coi tôi, mau đi ngủ đi. Ngày mai còn phải đi học, cậu không ngủ sao được?”
Du Chiêu không muốn để cho anh khó xử, tìm đại cái cớ nói: “Bây giờ ngủ không được.”
“Tại sao?”
Du Chiêu: “...... Sợ ma.”
Bạch Kiều: “......”
Tôi tin cậu mới là lạ!
Đầu óc bây giờ của anh đang trong tình trạng hỗn loạn, nhưng anh cũng biết vì Du Chiêu lo lắng cho anh mới không chịu đi ngủ, có chút bất đắc dĩ, còn có chút cảm động.
Anh bỗng nhiên có loại cảm giác vui mừng của cha già.
Bởi vì con trai mình nuôi biết quan tâm mình.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Du Chiêu, vừa kiên định vừa bướng bỉnh trông coi mình, Bạch Kiều mấp máy môi, đột nhiên nhích vào bên trong giường: “Nếu cậu không sợ chen chúc thì ngủ ở chỗ này của tôi đi?”
“......”
“Cậu đã không yên lòng thì ngủ chỗ này đi. Ban đêm có việc gì tôi cũng thuận tiện gọi cậu.”
Du Chiêu: “......”
Việc ngoài ý muốn đến vội vàng không kịp chuẩn bị, hắn không nhịn được trừng to mắt.
Bạch Kiều thấy hắn thế này, chợt mỉm cười: “Thôi, tôi biết cậu không quen ngủ cùng người khác, hay là về chỗ......”
“Vậy ngủ ở đây.”
“......”
Nói xong hắn đã cởi dép lê, cả người nằm xuống.
Bởi vì đây vốn là ký túc xá hai người, giường ở đây so ở ký túc xá khác rộng một chút, nhưng cũng không rộng lắm, hai người nằm vẫn rất chen chúc.
Bạch Kiều thấy hắn nằm lên, lại nhích một chút, nghiêng người dựa vào tường.
Du Chiêu thấy anh dán lưng lên tường, cau mày không đồng ý: “Không cần dựa vào sát như vậy, tôi sẽ không rơi xuống.”
“......”
Bạch Kiều vốn không có nhiều sức lực lắm, bị Du Chiêu kéo một cái nên phần lưng từ trên tường trượt xuống.
Anh lại ho một tiếng, “Ban đêm rơi xuống giường cũng đừng trách tôi nha, tướng ngủ của tôi xấu lắm đó.”
Du Chiêu “ừ” một tiếng, ném hơn phân nửa chăn mền vào bên trong, nói: “Nhanh ngủ đi.”
“Ừ.”
Bạch Kiều rất vô tư, anh cho là mình rất nhanh thì có thể ngủ. Dù sao anh vốn là rất mệt mỏi, cộng thêm phát sốt lại vừa mới uống thuốc, anh hẳn là nhắm mắt thì có thể ngủ luôn.
Nhưng mà thực tế sau khi anh nhắm mắt lại, hoàn toàn không có buồn ngủ.
Du Chiêu nằm ở bên cạnh anh, hai người vai kề vai, đầu vai chạm nhau truyền hơi ấm lẫn nhau, tựa hồ nhịp tim cũng trở nên rõ ràng hơn so với bình thường.
Anh lại mở mắt ra.
Du Chiêu còn chưa ngủ, mắt chớp chớp nhìn chằm chằm vào anh, thấy anh mở mắt, thấp giọng hỏi: “Ngủ không được?”
Bạch Kiều sợ hắn suy nghĩ nhiều, lắc đầu nói: “Không có.”
Du Chiêu lại nói: “Ngủ đi.”
Bạch Kiều: “...... Được.”
Anh tưởng do ánh đèn quá chói mắt, xoay nhẹ sang một bên, chôn đầu né tránh ánh đèn, thế là tiếng hít thở trên đỉnh đầu trở nên rõ ràng hơn.
Du Chiêu cao hơn anh, lúc nằm thì mũi hắn đối diện đầu của anh, hơi thở phả ra ngay tai của anh.
Bạch Kiều ngẩng đầu lên nói: “Hay cậu ngủ nghiêng đi.”
Du Chiêu lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
Bạch Kiều nói: “Cậu ngủ nghiêng đi. Nếu ban đêm có rơi xuống thì phản ứng nhanh còn có thể dùng tay chống.”
“......”
Bạch Kiều nói xong mới phát hiện mình nói cái gì, mặt anh vốn đã đỏ lại càng đỏ hơn. Lúc anh bối rối muốn giải thích, Du Chiêu đã nghiêng người xoay qua chỗ khác.
Bạch Kiều: “......” nghe lời như thế?
Nhìn bóng lưng rộng lớn trước mắt, Bạch Kiều bất giác mỉm cười, đắp chăn mền cho hắn, tiếp tục vùi đầu ngủ.
Lần này không có nhịp tim hỗn loạn, cũng không có ánh đèn chói mắt, anh rất nhanh ngủ thiếp đi.
Du Chiêu đang nhìn cái đèn bàn đến phát ngốc, bỗng nhiên phía sau có gì đó khác thường, có thứ gì đó tựa lên lưng của hắn, mang theo nhiệt độ nóng hổi còn chưa hạ xuống.
Nhưng mà giáo viên y tế của trường rất kính nghiệp, cho dù hết giờ làm việc, ông ấy cũng vẫn sẽ ở lại phòng y tế, chờ tới ngày hôm sau.
Giáo viên y tế rất coi trọng sức khỏe, có quy luật làm việc và nghỉ ngơi mỗi ngày, đúng mười giờ rưỡi đi ngủ.
Lúc giáo viên y tế bị tiếng đập cửa nóng nảy đánh thức, ông mới vừa vặn tiến vào mộng đẹp. Vì bị người cưỡng ép kéo khỏi mộng, cho nên ông cũng rất cáu kỉnh!
“Ai đó? Lớp nào?” Giáo viên y tế một bên hỏi, một bên mở cửa phòng y tế.
Du Chiêu đứng ở ngoài cửa, ánh mắt thâm trầm nhìn ông: “Du Chiêu lớp 11A13 ban HKTN, lấy thuốc.”
Giáo viên y tế “......”
Giáo viên y tế cũng lên diễn đàn, đối với phong vân bảng danh nhân trong trường học cũng có hiểu biết, cho nên ông nhận ra Du Chiêu.
Ông dừng một chút, sự tức giận khi đêm khuya gió mát bị ép rời giường thổi tan không ít, khiến cho ông có thể tâm bình khí hòa trò chuyện: “Lấy thuốc? Thuốc gì?”
Du Chiêu: “Thuốc cảm.”
“...... Chờ chút.”
Giáo viên y tế đi vào phòng y tế một lần, cầm một hộp tam cửu cảm mạo linh với một cái sổ ghi chép đưa cho hắn: “ký tên ở đây.”
“......”
Du Chiêu không nhận, ánh mắt rơi lên trên hộp thuốc kia, nói: “Không muốn thuốc pha nước.”
Giáo viên y tế nhướng mày, “Vậy em muốn thuốc gì?”
Du Chiêu: “Không phải thuốc pha nước.”
Giáo viên y tế: “......”
Ông cảm thấy lửa giận của mình lại muốn bùng lên.
Ông thu sổ ghi chép lại: “Ngoại trừ thuốc pha nước thì là kháng sinh, em bị cảm mạo rất nghiêm trọng?”
Du Chiêu nghĩ đến dáng vẻ Bạch Kiều có đốt đỏ trên mặt nằm ở trên giường suy yếu, không chút do dự gật đầu: “Rất nghiêm trọng.”
“Vậy cũng không thể dùng kháng sinh.” Giáo viên y tế nói: “thuốc thang có ba phần độc, lạm dụng kháng sinh có hại rất lớn đối thân thể, có thể không dùng thì không dùng.”
Ông lại xem xét Du Chiêu một chút, nghĩ trong lòng: Hiện tại học sinh cứ thích chuyện bé xé ra to, nhìn bộ dáng này tràn đầy tinh thần, nào có triệu chứng cảm sốt nghiêm trọng?
Giáo viên y tế nhận nhầm bệnh nhân. Du Chiêu lại lâm vào trầm mặc, một lát sau ngẩng đầu lên nói: “Đừng đóng cửa.”
“......”
Hắn cũng không quay đầu lại mà chạy đến canteen. Giáo viên y tế tựa ở cạnh cửa, ngáp một ngáp dài.
Rất nhanh Du Chiêu cầm bình giữ nhiệt trở về.
Giáo viên y tế: “......” Cảnh tượng này hình như có chút quen quen.
Du Chiêu nói: “Trong ký túc xá không có nước nóng.”
“......” Hiểu rồi.
Giáo viên y tế làm người tốt làm đến cùng, cho nước vào bình giữ nhiệt của hắn.
Du Chiêu ký tên lên sổ ghi chép, cầm thuốc và bình giữ nhiệt, một lần nữa chạy về ký túc xá.
Đúng, hắn chạy về.
Có người thấy toàn bộ quá trình hắn điên cuồng gõ cửa phòng ý tế, từ phòng y tế đến canteen, từ canteen trở lại phòng y tế, lại từ phòng y tế chạy về ký túc xá, “người chứng kiến” ngạc nhiên.
Học ở trường này lâu như vậy, có bao giờ bọn họ nhìn thấy dáng vẻ “đầy sức sống” của Du Chiêu như thế?
Đêm khuya là thời điểm tiểu đội hóng hớt hoạt động sinh động nhất, tin tức này rất nhanh có người chụp ảnh đăng lên diễn đàn.
Tấm hình chụp được bóng lưng Du Chiêu gõ cửa ngoài phòng y tế. Người qua đường cũng chỉ chụp được một cái bóng mơ hồ.
[Ăn khuya xong đi ngang qua phòng y tế thì nhìn thấy Du Chiêu đang lấy thuốc!]
[Tôi cũng nhìn thấy, lấy thuốc cảm!]
[Ai bị cảm? Du Chiêu bị cảm sao?]
[Làm sao Du Chiêu có thể đi đến phòng y tế lấy thuốc? Lúc cậu ta lớp mười đánh nhau với người ta xém chút gãy xương cũng không có chạy đến phòng y tế.]
[ Yếu ớt giơ tay, tôi ở A13, hôm nay giờ tự học buổi tối, tôi nghe thấy Bạch Kiều ho khan......]
[......]
[......]
[Cho nên lấy thuốc cho Bạch Kiều? Còn cho vào bình giữ nhiệt rồi mang về?]
[Không phải Du Chiêu sợ nhất là phiền toái hả?]
[Tôi chua......]
[Sao Bạch Kiều lại bị cảm? Không chừng là giả vờ đó]
[Cảm còn có thể giả vờ? Trong đầu lầu trên chắc không phải một nửa là bột mì một nửa là nước đấy chứ!]
[Tôi ở canteen nhìn thấy Du Chiêu, bình giữ nhiệt là Du Chiêu xếp hàng đằng sau tôi mua!]
[Du Chiêu thế mà lại xếp hàng? Chỉ vì mua cái bình giữ nhiệt?]
[Nếu như cái này vẫn không tính là yêu, tôi trực tiếp ăn bàn phím!]
[ Đẩy thuyền đẩy thuyền......]
[Bỏ phiếu lần trước còn có thể bỏ lại không......]
[......]
Bên trên diễn đàn thảo luận khí thế ngất trời, Bạch Kiều thu được bình giữ nhiệt đựng thuốc trong ký túc xá cũng không có cảm nhận được “tình yêu” của Du Chiêu đối với mình.
Anh nhìn bình giữ nhiệt trước mặt, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: “Tôi có thể không uống không?”
Du Chiêu nói: “Tôi có mua kẹo, cậu uống xong thuốc có thể ăn một viên.”
Bạch Kiều: “......”
Nguyên nhân anh không muốn uống thuốc pha nước chính là cảm thấy mùi vị thuốc pha nước quá ngọt!
Anh vừa mới đánh răng xong nên không muốn đánh răng lần nữa!
Người này còn mua kẹo cho anh?
Bạch Kiều nói: “Chắc chắn cậu đang trả thù lần trước tôi mua cho cậu tam cửu vị thái.”
Cho nên lần này hắn mua cho mình tam cửu cảm mạo linh.
Bởi vì độ ngọt của cảm mạo linh thấp hơn so với của tam cửu vị thái, phải thêm đường!
Đều là tam cửu, ăn miếng trả miếng, công bằng sao?
Du Chiêu cũng không thể lý giải mạch não của anh lúc này, thuận miệng nói: “Tôi không kén chọn thuốc, không cần thiết phải trả thù cậu.”
Bạch Kiều: “Đúng, cậu không kén chọn thuốc, cậu kén ăn!”
Du Chiêu: “......”
Cả hai một người ngồi một người nằm. Du Chiêu cầm bình giữ nhiệt đã mở ra, đối mặt với tình huống trước mắt hoàn toàn không biết ứng đối như thế nào.
Hắn chưa từng chăm sóc ai, lại càng chưa từng chăm sóc người ngã bệnh còn cố tình gây sự.
Hắn cũng chỉ có thể ngây ngốc ngồi ở cạnh giường, mắt không chớp nhìn chằm chằm Bạch Kiều.
Nói thế nào Bạch Kiều cũng vì hắn mới cảm mạo.
Nếu không phải tối hôm qua ngủ ở trong xe với gió lạnh thì cũng sẽ không có chuyện hiện tại!
Ký túc xá đã tắt đèn, chỉ còn sót lại một chiếc đèn bàn lẻ loi trơ trọi.
Hai người im ắng giằng co.
Bạch Kiều hướng mặt vào trong nằm một lúc, phát hiện người bên giường vẫn luôn không có động tĩnh, cuối cùng thỏa hiệp, “Kéo tôi một chút.”
Du Chiêu: “?”
Bạch Kiều quay đầu duỗi một cái tay ra: “Kéo tôi một chút, không có sức bò dậy.”
“......” Du Chiêu vô thức cầm lấy cánh tay đưa đến, nhiệt độ nóng hổi từ trong lòng bàn tay truyền tới. Hắn lập tức nhíu mày.
Làm sao còn nóng dữ dội hơn so với trước lúc hắn xuống lầu vậy?
Ngược lại Bạch Kiều rất là bình tĩnh, nằm trên giường mượn lực của hắn ngồi dậy, xem xét bình giữ nhiệt trong tay hắn. Lông mày anh hơi nhíu lại, anh khẽ thở dài một hơi, cầm lấy nhắm mắt lại uống một ngụm.
“Lấy giúp tôi chút nước.”
“......”
Du Chiêu lấy bình nước vừa mua từ trong túi nhựa.
Bạch Kiều cũng mặc kệ có phải là nước lạnh hay không, ừng ực ừng ực uống hai hớp, cảm thấy cổ họng nóng rực dễ chịu không ít, lại muốn uống tiếp nhưng bị một bàn tay ngăn lại.
“Đừng uống nhiều nước lạnh.”
Bạch Kiều: “......”
Anh chép miệng hai lần, tiếp tục nằm xuống.
Du Chiêu cầm lấy khăn chườm trên trán anh, tiến vào toilet. Hắn ngâm khăn qua nước lạnh một lần nữa rồi đặt lại lên trán anh.
Cổ họng Bạch Kiều ngứa, không kiềm chế được ho hai tiếng, nói với Du Chiêu: “Thôi, cậu ngủ đi, tôi uống thuốc xong đợi một lúc là tốt rồi.”
“......”
Du Chiêu không nhúc nhích: “Cậu cứ ngủ đi.”
Bạch Kiều trừng mắt nhìn: “Cậu không định ngủ?”
Du Chiêu: “Lát nữa mới ngủ.”
“......”
Bạch Kiều không hề hoài nghi nếu như mình vẫn không hạ sốt, người này sẽ ở bên giường mình ngồi một đêm!
“Chỉ là bệnh vặt thôi, cậu không cần trông coi tôi, mau đi ngủ đi. Ngày mai còn phải đi học, cậu không ngủ sao được?”
Du Chiêu không muốn để cho anh khó xử, tìm đại cái cớ nói: “Bây giờ ngủ không được.”
“Tại sao?”
Du Chiêu: “...... Sợ ma.”
Bạch Kiều: “......”
Tôi tin cậu mới là lạ!
Đầu óc bây giờ của anh đang trong tình trạng hỗn loạn, nhưng anh cũng biết vì Du Chiêu lo lắng cho anh mới không chịu đi ngủ, có chút bất đắc dĩ, còn có chút cảm động.
Anh bỗng nhiên có loại cảm giác vui mừng của cha già.
Bởi vì con trai mình nuôi biết quan tâm mình.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Du Chiêu, vừa kiên định vừa bướng bỉnh trông coi mình, Bạch Kiều mấp máy môi, đột nhiên nhích vào bên trong giường: “Nếu cậu không sợ chen chúc thì ngủ ở chỗ này của tôi đi?”
“......”
“Cậu đã không yên lòng thì ngủ chỗ này đi. Ban đêm có việc gì tôi cũng thuận tiện gọi cậu.”
Du Chiêu: “......”
Việc ngoài ý muốn đến vội vàng không kịp chuẩn bị, hắn không nhịn được trừng to mắt.
Bạch Kiều thấy hắn thế này, chợt mỉm cười: “Thôi, tôi biết cậu không quen ngủ cùng người khác, hay là về chỗ......”
“Vậy ngủ ở đây.”
“......”
Nói xong hắn đã cởi dép lê, cả người nằm xuống.
Bởi vì đây vốn là ký túc xá hai người, giường ở đây so ở ký túc xá khác rộng một chút, nhưng cũng không rộng lắm, hai người nằm vẫn rất chen chúc.
Bạch Kiều thấy hắn nằm lên, lại nhích một chút, nghiêng người dựa vào tường.
Du Chiêu thấy anh dán lưng lên tường, cau mày không đồng ý: “Không cần dựa vào sát như vậy, tôi sẽ không rơi xuống.”
“......”
Bạch Kiều vốn không có nhiều sức lực lắm, bị Du Chiêu kéo một cái nên phần lưng từ trên tường trượt xuống.
Anh lại ho một tiếng, “Ban đêm rơi xuống giường cũng đừng trách tôi nha, tướng ngủ của tôi xấu lắm đó.”
Du Chiêu “ừ” một tiếng, ném hơn phân nửa chăn mền vào bên trong, nói: “Nhanh ngủ đi.”
“Ừ.”
Bạch Kiều rất vô tư, anh cho là mình rất nhanh thì có thể ngủ. Dù sao anh vốn là rất mệt mỏi, cộng thêm phát sốt lại vừa mới uống thuốc, anh hẳn là nhắm mắt thì có thể ngủ luôn.
Nhưng mà thực tế sau khi anh nhắm mắt lại, hoàn toàn không có buồn ngủ.
Du Chiêu nằm ở bên cạnh anh, hai người vai kề vai, đầu vai chạm nhau truyền hơi ấm lẫn nhau, tựa hồ nhịp tim cũng trở nên rõ ràng hơn so với bình thường.
Anh lại mở mắt ra.
Du Chiêu còn chưa ngủ, mắt chớp chớp nhìn chằm chằm vào anh, thấy anh mở mắt, thấp giọng hỏi: “Ngủ không được?”
Bạch Kiều sợ hắn suy nghĩ nhiều, lắc đầu nói: “Không có.”
Du Chiêu lại nói: “Ngủ đi.”
Bạch Kiều: “...... Được.”
Anh tưởng do ánh đèn quá chói mắt, xoay nhẹ sang một bên, chôn đầu né tránh ánh đèn, thế là tiếng hít thở trên đỉnh đầu trở nên rõ ràng hơn.
Du Chiêu cao hơn anh, lúc nằm thì mũi hắn đối diện đầu của anh, hơi thở phả ra ngay tai của anh.
Bạch Kiều ngẩng đầu lên nói: “Hay cậu ngủ nghiêng đi.”
Du Chiêu lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
Bạch Kiều nói: “Cậu ngủ nghiêng đi. Nếu ban đêm có rơi xuống thì phản ứng nhanh còn có thể dùng tay chống.”
“......”
Bạch Kiều nói xong mới phát hiện mình nói cái gì, mặt anh vốn đã đỏ lại càng đỏ hơn. Lúc anh bối rối muốn giải thích, Du Chiêu đã nghiêng người xoay qua chỗ khác.
Bạch Kiều: “......” nghe lời như thế?
Nhìn bóng lưng rộng lớn trước mắt, Bạch Kiều bất giác mỉm cười, đắp chăn mền cho hắn, tiếp tục vùi đầu ngủ.
Lần này không có nhịp tim hỗn loạn, cũng không có ánh đèn chói mắt, anh rất nhanh ngủ thiếp đi.
Du Chiêu đang nhìn cái đèn bàn đến phát ngốc, bỗng nhiên phía sau có gì đó khác thường, có thứ gì đó tựa lên lưng của hắn, mang theo nhiệt độ nóng hổi còn chưa hạ xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.