Sau Khi Phản Diện Occ Đã Tỏ Tình Tui
Chương 11: Thưa Thầy, Chắc Chắn Cậu Ta Đã Gian Lận!
Thần Tạp
02/05/2023
Tiết đầu tiên buổi sáng là tiết toán, ngày đầu tiên sau khi chia lớp chính là giảng đáp án bài thi chia lớp.
Bạch Kiều nhìn góc trái trên cùng bảng đen một chút, "Thầy ơi, em có thể bỏ đồ lên bàn trước hay không?"
"......"
Giáo viên toán nhìn hai tay bận rộn của anh, gật đầu đồng ý.
Giáo viên toán được phân dạy A13 tên là Trương Kim Tường, ông có một thói quen khi đứng lớp, đó là sẽ ghi nội dung muốn dạy trong một tiết lên bảng, một hàng chữ nhỏ chỉnh tề ngay ngắn, quy củ nằm bên trái phía trên.
Bạch Kiều đặt cháo và bình giữ nhiệt xuống, đưa tay chạm vào người vẫn còn cậy mạnh gục mặt xuống bàn: "Trong bình giữ nhiệt có thuốc, uống rồi ngủ tiếp."
Giọng nói anh rất nhỏ, những người khác không có nghe thấy.
Nhưng Du Chiêu lại nghe được rất rõ.
Hắn bị dạ dày quặn thắt tra tấn, trước kia nhịn một chút thì đau dạ dày có thể qua đi, hôm nay kéo dài của buổi sáng vẫn chưa có dấu hiệu giảm bớt.
Việc mình bị bệnh bao tử anh chưa từng nói với bất kỳ ai, làm thế nào người này lại biết được?
Hắn có mua đúng thuốc không?
Du Chiêu cố gắng ngẩng đầu dậy, người bên cạnh hắn đã đi lên bục giảng.
Ánh mắt bạn học có thiện ý, cũng có ác ý, đại đa số là trêu ngươi xem kịch.
Hiện tại Bạch Kiều là nhân vật phong vân trên diễn đàn trường, ngoại trừ những người quen vốn ở A7, bạn học mới đều đầy hiếu kỳ với anh, ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn anh.
Đi đến bục giảng, Trương Kim Tường đưa cho anh một viên phấn rồi nghiêng người tránh chỗ.
Bạch Kiều ngước mặt nhìn lên bảng, nhìn về phía góc trái và đề mục trên cùng đã viết xong, lại nhìn vẻ mặt hiền lành của giáo viên toán.
Vị giáo viên này tuổi đã qua bốn mươi, làn da ngăm đen, dung mạo không xuất chúng, nhưng chữ viết của ông có thể nói là đẹp đẽ mỹ lệ...... Nếu tham gia thư pháp chắc chắn sẽ rất giỏi.
Bạch Kiều thưởng thức chữ viết phấn, người phía dưới bục giảng nhìn thành đang kéo dài thời gian.
Giang Trác cười nhạo trong lòng một tiếng.
Học tra chính là học tra, còn giả vờ bình tĩnh như vậy!
Những người khác cũng nhỏ giọng bàn luận.
"Không làm được thì nói đi, thất thần vậy có ích gì?"
"Biết đâu cậu ta làm được thì sao?"
"Sao có thể chứ? Tôi nghe nói cái bài này bên A1 có ít đứa làm đúng lắm, câu một với câu hai rất khó luôn."
"Chắc là lúc học tra làm bài, luôn có niềm tin mãnh liệt vào bản thân mình."
"......"
Trương Minh Tường nghe thấy âm thanh bên dưới, liếc nhìn Bạch Kiều vẻ mặt "khổ não", đang muốn bảo anh trở về chỗ ngồi, Bạch Kiều bỗng nhiên quay đầu nói: "Làm hết ba câu hay sao thầy?"
"...... Có thể làm được bao nhiêu thì làm."
Học sinh A13, có thể làm được câu một thôi là ông đã thắp nhang cầu nguyện!
Bạch Kiều nhẹ nhàng gật đầu, cuối cùng giơ phấn trong tay lên viết.
Lúc viết ra tới đáp án câu một, ánh mắt Trương Minh Tường lập tức sáng lên, đôi chân đứng trên bục giảng mài góc cạnh giết thời gian cũng thu lại, bắt đầu chăm chú nhìn Bạch Kiều làm bài.
Những người khác thì bắt đầu lật đáp án.
Bạch Kiều giải đúng!
Dưới bục giảng những người vốn học A7 liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Trong mấy môn Khoa Học Tự Nhiên, Bạch Kiều học kém nhất là toán và vật lý, toán số càng là nhược điểm của anh, làm sao anh có thể làm được?
Nhưng mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào, Bạch Kiều đã bắt đầu giải câu hai.
Ngoại trừ lúc anh thưởng thức đề bài "thư pháp" có lâu một chút, thời điểm giải đề là giải một mạch, ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không có, lời giải càng lúc càng dài, viết lên bảng đen chi chít chữ.
"Tình huống này là sao? Có phải cậu ta học thuộc đáp án rồi không?"
"Lời giải nhiều như thế sao học thuộc nổi?"
"Có phải có học thêm ở nhà không?"
Lúc đầu người ngồi dưới còn có thể theo kịp lời giải của anh, rất nhanh cái gì cũng không hiểu được.
Trong phòng học chỉ có hai người vẫn nghiêm túc nhìn như trước.
Một là Trương Kim Tường trên bục giảng, hai là Du Chiêu sắc mặt trắng bệch.
Hắn nhìn bạn cùng bàn giải đề trên bục giảng, đau dạ dày hình như cũng giảm đi không ít.
Người này che giấu giỏi ghê!
Chờ Bạch Kiều viết xong lời giải ba câu hỏi, trong phòng học cũng lặng ngắt như tờ.
Bạch Kiều bỏ phấn xuống, lùi khỏi bảng đen một khoảng trống: "Thưa thầy, em làm xong rồi."
"......"
Vẻ mặt Trương Kim Tường đã không thể dùng hai từ khiếp sợ để hình dung, một lúc lâu sau ông mới bình tĩnh lại: "Em tên là gì?"
"Em tên Bạch Kiều."
"Ừ, làm tốt lắm, về chỗ ngồi đi, lần sau đừng đi muộn nữa."
"Dạ em biết rồi thầy."
Bạch Kiều cười lễ phép, vừa quay người bước xuống bục giảng, bỗng nhiên có người nói: "Thưa thầy, cậu ta gian lận, chắc chắn trước đó cậu ta đã học thuộc đáp án rồi!"
"......"
Cuối cùng Giang Trác không thể ngồi yên được nữa, cậu ta nghe được những người xung quanh nhỏ giọng thổn thức, dây thần kinh toàn cơ thể cũng bắt đầu không thoải mái, vô thức đứng lên, cho đến khi nói ra hết mới nhận ra mình đã làm chuyện mất mặt thế nào.
Trương Kim Tường nói: "Nếu em đã nói em ấy gian lận, vậy tôi cho em mười phút, em học thuộc lời giải của bài này, mười phút sau lên bảng chép lại."
"......"
Sắc mặt Giang Trác tái nhợt.
Nhiều lời giải như vậy sao? Cậu ta học thuộc trong mười phút cũng không đủ!
Cậu ta thật sự bị ghen ghét làm mụ mị đầu óc, sao có thể nói ra mấy lời ngây thơ mất mặt như vậy?
Cậu ta vô thức nhìn về phía "đồng bọn" nhờ trợ giúp, người bên vốn từng ở A7 chạm mắt với cậu ta, lại nhao nhao tránh đi.
Bọn họ cũng nghi ngờ Bạch Kiều gian lận, nhưng nhìn đến lời giải làm người ta hoa cả mắt trên bảng...... Thật xin lỗi, làm phiền rồi!
Giang Trác bị bọn họ chọc tức, mặt lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng xấu hổ ngồi xuống.
Trương Kim Tường liếc cậu ta một cái: "Muốn nói gì cũng phải có chứng cứ, nếu lúc mấy đứa thi có thể học thuộc đáp án, khoảng cách đạt tiêu chuẩn của mấy đứa cũng không xa.
"......"
Dưới sự bảo vệ của giáo viên toán, Bạch Kiều quay về chỗ ngồi lần nữa, vừa ngồi xuống, người đằng trước liền quay đầu lại, "Bạch Kiều, ông lén tôi đi học thêm khi nào vậy? Sao ông làm được thế?"
Vẻ mặt Chúc Lạp Lạp viết chữ khiếp sợ!
Bạch Kiều giật mình nói: "Tôi không có đi học thêm......"
"Không thể nào, không học thêm thì sao ông làm được? Bài này tôi nhìn còn không hiểu, toán học là thế mạnh của tôi đó!"
Bạch Kiều: "......"
Thế mạnh mà thi được 89 điểm?
Bạch Kiều nói: "Cũng không tính là học thêm, sau khi thi xong đúng lúc làm qua bài này."
"Thật sao?"
"Thật."
Chúc Lạp Lạp vẫn nửa tin nửa ngờ, phía trước Trương Kim Tường gõ hai lần liên tục lên bảng, khiến tất cả lực chú ý một lần nữa tập trung lên bục giảng.
"Trình tự lời giải của bạn Bạch Kiều rất rõ ràng, một nhỏ là câu hay cho trong đề thi nhất, cho một dãy số, chứng minh bất đẳng thức......"
Giáo viên toán bắt đầu giảng bài, Bạch Kiều lấy từ trong thùng sách ra bài thi chia lớp, khi thẳng người dậy nhìn thấy bạn cùng bàn ảm đạm nhìn chằm chằm mình, chợt nhớ mình còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành.
Anh liếc nhìn cháo và thuốc căn bản chả ai động vào, vẻ mặt tức khắc đau khổ.
"Cậu không uống hả?"
"......"
Du Chiêu còn đang chờ anh giải thích vấn đề làm bài thuận lợi, hắn cũng không tin người này có thể lại được bài này.
Giả làm học sinh kém lâu năm, hắn hiểu rõ phản ứng của học sinh kém khi gặp đề khó hơn bất cứ ai, muốn họ ra tay giải đề khó? Chi bằng ép họ nhảy lầu cho xong!
Không nói có nghe hiểu quá trình giảng bài hay không, cho dù nhất thời hiểu được, thường về sau cũng sẽ không giải.
Với thành tích đội sổ của Bạch Kiều, nếu anh giải được đề mới làm qua một lần thì sẽ không bị phân đến A13.
Nhưng người này hoàn toàn chẳng ý thức được chuyện mình làm kinh thiên động địa đến mức nào, lại há miệng hỏi hắn sao không uống thuốc?
Du Chiêu liếc mắt nhìn bình giữ nhiệt màu xám, cảm thấy bụng bắt đầu đau lên, quay đầu nằm xuống bàn: "Tôi không dùng bình người khác đã sử dụng rồi."
"......"
Còn có không ít tật xấu!
Bạch Kiều nói: "Bình giữ nhiệt là tôi mới mua ở căn tin, rửa sạch rồi mới bỏ thuốc vào, chưa có ai dùng cả."
Du Chiêu: "......"
Du Chiêu nghiêng đầu qua, hình như đang phân biệt lời anh nói là thật hay giả.
Bạch Kiều lấy ra trong túi đồ tặng kèm của bình giữ nhiệt ra cho hắn xem, phía trên còn có treo thẻ nhãn mác.
Vẻ mặt Du Chiêu kỳ quái chớp mắt một cái, gắng gượng nhận lấy, mở ra ngửi thử, hơi nhíu mày: "Thuốc gì thế?"
"Tam Cửu Vị Thái."
"......"
"Muốn hỏi sao tôi biết được chứ gì? Mới sáng ra cậu nằm bẹp ở đây, ôm bụng, không lẽ còn trẻ vậy mà có bệnh về lá lách, gan, thận?"
Du Chiêu nghe xong sầm mặt lại, đóng nắp trả cái bình lại, Bạch Kiều nhanh tay lẹ mắt cản hắn.
"Cậu làm gì thế? Tranh thủ uống nhanh nhanh đi! Không đau chết cậu à?"
"......"
Thấy hắn không chịu uống, vẻ mặt Bạch Kiều đau khổ nói: "Rồi rồi, là tôi nói sai rồi, tôi dùng thời gian học chạy đi lấy, tốt xấu thế nào cậu cũng uống một ngụm được không?"
Du Chiêu rất vất vả uống thuốc, cúi đầu nằm lại lên bàn.
Bạch Kiều thở phào nhẹ nhõm.
Tên nhóc này cũng quá khó dỗ.
Lòng tự trọng cao, tên nhóc nóng tính, còn thừa dịp còn trẻ mà tự dày vò bản thân, người khác còn không thể nói động tới.
Nếu cứ hành hạ bản thân như thế, cho dù bây giờ lá lách, gan, thận không bị gì, về sau cũng sẽ bị!
Bạch Kiều hít một hơi, bỏ bình giữ nhiệt rỗng vào trong ngăn bàn, nhìn cái ót của tên nhóc này cũng có thể nhìn ra hai chữ "hờn dỗi", đẩy hộp cháo đến bàn của hắn, cũng mặc kệ hắn có nghe lọt tai hay không: "Lúc nào giảm đau rồi thì ăn cháo, bệnh bao tử cần được nuôi dưỡng."
Du Chiêu: "......"
Đã rất lâu rồi không có ai cẩn thận quan tâm đến cơ thể của hắn như thế.
...... Cũng rất lâu rồi không có ai dám "nói chuyện" với hắn như vậy.
Thật sự...... Vừa thận trọng vừa lớn gan!
Du Chiêu suy nghĩ miên man, sau khi uống thuốc, dạ dày đau đớn cũng từ từ dịu đi, hắn cứ như vậy ngủ mất.
Một tiết học trôi qua, Bạch Kiều nhìn bánh mì và cháo trên bàn, trong lòng tràn đầy câu: Nhiệm vụ của anh!
Ngay lúc anh từ bỏ, người ngủ suốt một tiết cũng bị tiếng chuông hết tiết đánh thức, mơ màng mở mắt, giống như con mèo ngủ thiếp đi cuối cùng cũng nhớ đi kiếm ăn, thẳng người dậy nhìn Bạch Kiều một lúc, cầm cháo trên bàn mở nắp ra ăn.
Bạch Kiều: "......"
Mùa hè thật sự rất tốt, cháo cũng không hoàn toàn nguội lạnh.
【 Nhiệm vụ bữa sáng hoàn thành, điểm tích lũy ban thưởng 1.】
Bạch Kiều hài lòng nằm lên bàn.
Anh cũng phải nằm ngủ bù một giấc...... Ngủ bù năm phút!
Không ai chú ý tới lúc Trương Kim Tường ra khỏi lớp học có nhìn thoáng qua chỗ Bạch Kiều, chuyện đầu tiên khi trở lại phòng giáo viên là kiểm tra thành tích thi toán chia lớp của Bạch Kiều.
Bạch Kiều, đứng thứ tư từ dưới đếm lên, điểm thi toán học: 32.
[...]
Tác giả có điều muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Du Chiêu: Đàn ông con trai không thể nói không được!
Bạch Kiều: Tôi đâu có nói không được, tôi nói là "có bệnh"!
Du Chiêu: Như vậy cũng không được!
Bạch Kiều: Cậu nhìn kìa, không phải cậu cũng nói "không được" sao.
Du Chiêu:......
Bạch Kiều nhìn góc trái trên cùng bảng đen một chút, "Thầy ơi, em có thể bỏ đồ lên bàn trước hay không?"
"......"
Giáo viên toán nhìn hai tay bận rộn của anh, gật đầu đồng ý.
Giáo viên toán được phân dạy A13 tên là Trương Kim Tường, ông có một thói quen khi đứng lớp, đó là sẽ ghi nội dung muốn dạy trong một tiết lên bảng, một hàng chữ nhỏ chỉnh tề ngay ngắn, quy củ nằm bên trái phía trên.
Bạch Kiều đặt cháo và bình giữ nhiệt xuống, đưa tay chạm vào người vẫn còn cậy mạnh gục mặt xuống bàn: "Trong bình giữ nhiệt có thuốc, uống rồi ngủ tiếp."
Giọng nói anh rất nhỏ, những người khác không có nghe thấy.
Nhưng Du Chiêu lại nghe được rất rõ.
Hắn bị dạ dày quặn thắt tra tấn, trước kia nhịn một chút thì đau dạ dày có thể qua đi, hôm nay kéo dài của buổi sáng vẫn chưa có dấu hiệu giảm bớt.
Việc mình bị bệnh bao tử anh chưa từng nói với bất kỳ ai, làm thế nào người này lại biết được?
Hắn có mua đúng thuốc không?
Du Chiêu cố gắng ngẩng đầu dậy, người bên cạnh hắn đã đi lên bục giảng.
Ánh mắt bạn học có thiện ý, cũng có ác ý, đại đa số là trêu ngươi xem kịch.
Hiện tại Bạch Kiều là nhân vật phong vân trên diễn đàn trường, ngoại trừ những người quen vốn ở A7, bạn học mới đều đầy hiếu kỳ với anh, ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn anh.
Đi đến bục giảng, Trương Kim Tường đưa cho anh một viên phấn rồi nghiêng người tránh chỗ.
Bạch Kiều ngước mặt nhìn lên bảng, nhìn về phía góc trái và đề mục trên cùng đã viết xong, lại nhìn vẻ mặt hiền lành của giáo viên toán.
Vị giáo viên này tuổi đã qua bốn mươi, làn da ngăm đen, dung mạo không xuất chúng, nhưng chữ viết của ông có thể nói là đẹp đẽ mỹ lệ...... Nếu tham gia thư pháp chắc chắn sẽ rất giỏi.
Bạch Kiều thưởng thức chữ viết phấn, người phía dưới bục giảng nhìn thành đang kéo dài thời gian.
Giang Trác cười nhạo trong lòng một tiếng.
Học tra chính là học tra, còn giả vờ bình tĩnh như vậy!
Những người khác cũng nhỏ giọng bàn luận.
"Không làm được thì nói đi, thất thần vậy có ích gì?"
"Biết đâu cậu ta làm được thì sao?"
"Sao có thể chứ? Tôi nghe nói cái bài này bên A1 có ít đứa làm đúng lắm, câu một với câu hai rất khó luôn."
"Chắc là lúc học tra làm bài, luôn có niềm tin mãnh liệt vào bản thân mình."
"......"
Trương Minh Tường nghe thấy âm thanh bên dưới, liếc nhìn Bạch Kiều vẻ mặt "khổ não", đang muốn bảo anh trở về chỗ ngồi, Bạch Kiều bỗng nhiên quay đầu nói: "Làm hết ba câu hay sao thầy?"
"...... Có thể làm được bao nhiêu thì làm."
Học sinh A13, có thể làm được câu một thôi là ông đã thắp nhang cầu nguyện!
Bạch Kiều nhẹ nhàng gật đầu, cuối cùng giơ phấn trong tay lên viết.
Lúc viết ra tới đáp án câu một, ánh mắt Trương Minh Tường lập tức sáng lên, đôi chân đứng trên bục giảng mài góc cạnh giết thời gian cũng thu lại, bắt đầu chăm chú nhìn Bạch Kiều làm bài.
Những người khác thì bắt đầu lật đáp án.
Bạch Kiều giải đúng!
Dưới bục giảng những người vốn học A7 liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Trong mấy môn Khoa Học Tự Nhiên, Bạch Kiều học kém nhất là toán và vật lý, toán số càng là nhược điểm của anh, làm sao anh có thể làm được?
Nhưng mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào, Bạch Kiều đã bắt đầu giải câu hai.
Ngoại trừ lúc anh thưởng thức đề bài "thư pháp" có lâu một chút, thời điểm giải đề là giải một mạch, ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không có, lời giải càng lúc càng dài, viết lên bảng đen chi chít chữ.
"Tình huống này là sao? Có phải cậu ta học thuộc đáp án rồi không?"
"Lời giải nhiều như thế sao học thuộc nổi?"
"Có phải có học thêm ở nhà không?"
Lúc đầu người ngồi dưới còn có thể theo kịp lời giải của anh, rất nhanh cái gì cũng không hiểu được.
Trong phòng học chỉ có hai người vẫn nghiêm túc nhìn như trước.
Một là Trương Kim Tường trên bục giảng, hai là Du Chiêu sắc mặt trắng bệch.
Hắn nhìn bạn cùng bàn giải đề trên bục giảng, đau dạ dày hình như cũng giảm đi không ít.
Người này che giấu giỏi ghê!
Chờ Bạch Kiều viết xong lời giải ba câu hỏi, trong phòng học cũng lặng ngắt như tờ.
Bạch Kiều bỏ phấn xuống, lùi khỏi bảng đen một khoảng trống: "Thưa thầy, em làm xong rồi."
"......"
Vẻ mặt Trương Kim Tường đã không thể dùng hai từ khiếp sợ để hình dung, một lúc lâu sau ông mới bình tĩnh lại: "Em tên là gì?"
"Em tên Bạch Kiều."
"Ừ, làm tốt lắm, về chỗ ngồi đi, lần sau đừng đi muộn nữa."
"Dạ em biết rồi thầy."
Bạch Kiều cười lễ phép, vừa quay người bước xuống bục giảng, bỗng nhiên có người nói: "Thưa thầy, cậu ta gian lận, chắc chắn trước đó cậu ta đã học thuộc đáp án rồi!"
"......"
Cuối cùng Giang Trác không thể ngồi yên được nữa, cậu ta nghe được những người xung quanh nhỏ giọng thổn thức, dây thần kinh toàn cơ thể cũng bắt đầu không thoải mái, vô thức đứng lên, cho đến khi nói ra hết mới nhận ra mình đã làm chuyện mất mặt thế nào.
Trương Kim Tường nói: "Nếu em đã nói em ấy gian lận, vậy tôi cho em mười phút, em học thuộc lời giải của bài này, mười phút sau lên bảng chép lại."
"......"
Sắc mặt Giang Trác tái nhợt.
Nhiều lời giải như vậy sao? Cậu ta học thuộc trong mười phút cũng không đủ!
Cậu ta thật sự bị ghen ghét làm mụ mị đầu óc, sao có thể nói ra mấy lời ngây thơ mất mặt như vậy?
Cậu ta vô thức nhìn về phía "đồng bọn" nhờ trợ giúp, người bên vốn từng ở A7 chạm mắt với cậu ta, lại nhao nhao tránh đi.
Bọn họ cũng nghi ngờ Bạch Kiều gian lận, nhưng nhìn đến lời giải làm người ta hoa cả mắt trên bảng...... Thật xin lỗi, làm phiền rồi!
Giang Trác bị bọn họ chọc tức, mặt lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng xấu hổ ngồi xuống.
Trương Kim Tường liếc cậu ta một cái: "Muốn nói gì cũng phải có chứng cứ, nếu lúc mấy đứa thi có thể học thuộc đáp án, khoảng cách đạt tiêu chuẩn của mấy đứa cũng không xa.
"......"
Dưới sự bảo vệ của giáo viên toán, Bạch Kiều quay về chỗ ngồi lần nữa, vừa ngồi xuống, người đằng trước liền quay đầu lại, "Bạch Kiều, ông lén tôi đi học thêm khi nào vậy? Sao ông làm được thế?"
Vẻ mặt Chúc Lạp Lạp viết chữ khiếp sợ!
Bạch Kiều giật mình nói: "Tôi không có đi học thêm......"
"Không thể nào, không học thêm thì sao ông làm được? Bài này tôi nhìn còn không hiểu, toán học là thế mạnh của tôi đó!"
Bạch Kiều: "......"
Thế mạnh mà thi được 89 điểm?
Bạch Kiều nói: "Cũng không tính là học thêm, sau khi thi xong đúng lúc làm qua bài này."
"Thật sao?"
"Thật."
Chúc Lạp Lạp vẫn nửa tin nửa ngờ, phía trước Trương Kim Tường gõ hai lần liên tục lên bảng, khiến tất cả lực chú ý một lần nữa tập trung lên bục giảng.
"Trình tự lời giải của bạn Bạch Kiều rất rõ ràng, một nhỏ là câu hay cho trong đề thi nhất, cho một dãy số, chứng minh bất đẳng thức......"
Giáo viên toán bắt đầu giảng bài, Bạch Kiều lấy từ trong thùng sách ra bài thi chia lớp, khi thẳng người dậy nhìn thấy bạn cùng bàn ảm đạm nhìn chằm chằm mình, chợt nhớ mình còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành.
Anh liếc nhìn cháo và thuốc căn bản chả ai động vào, vẻ mặt tức khắc đau khổ.
"Cậu không uống hả?"
"......"
Du Chiêu còn đang chờ anh giải thích vấn đề làm bài thuận lợi, hắn cũng không tin người này có thể lại được bài này.
Giả làm học sinh kém lâu năm, hắn hiểu rõ phản ứng của học sinh kém khi gặp đề khó hơn bất cứ ai, muốn họ ra tay giải đề khó? Chi bằng ép họ nhảy lầu cho xong!
Không nói có nghe hiểu quá trình giảng bài hay không, cho dù nhất thời hiểu được, thường về sau cũng sẽ không giải.
Với thành tích đội sổ của Bạch Kiều, nếu anh giải được đề mới làm qua một lần thì sẽ không bị phân đến A13.
Nhưng người này hoàn toàn chẳng ý thức được chuyện mình làm kinh thiên động địa đến mức nào, lại há miệng hỏi hắn sao không uống thuốc?
Du Chiêu liếc mắt nhìn bình giữ nhiệt màu xám, cảm thấy bụng bắt đầu đau lên, quay đầu nằm xuống bàn: "Tôi không dùng bình người khác đã sử dụng rồi."
"......"
Còn có không ít tật xấu!
Bạch Kiều nói: "Bình giữ nhiệt là tôi mới mua ở căn tin, rửa sạch rồi mới bỏ thuốc vào, chưa có ai dùng cả."
Du Chiêu: "......"
Du Chiêu nghiêng đầu qua, hình như đang phân biệt lời anh nói là thật hay giả.
Bạch Kiều lấy ra trong túi đồ tặng kèm của bình giữ nhiệt ra cho hắn xem, phía trên còn có treo thẻ nhãn mác.
Vẻ mặt Du Chiêu kỳ quái chớp mắt một cái, gắng gượng nhận lấy, mở ra ngửi thử, hơi nhíu mày: "Thuốc gì thế?"
"Tam Cửu Vị Thái."
"......"
"Muốn hỏi sao tôi biết được chứ gì? Mới sáng ra cậu nằm bẹp ở đây, ôm bụng, không lẽ còn trẻ vậy mà có bệnh về lá lách, gan, thận?"
Du Chiêu nghe xong sầm mặt lại, đóng nắp trả cái bình lại, Bạch Kiều nhanh tay lẹ mắt cản hắn.
"Cậu làm gì thế? Tranh thủ uống nhanh nhanh đi! Không đau chết cậu à?"
"......"
Thấy hắn không chịu uống, vẻ mặt Bạch Kiều đau khổ nói: "Rồi rồi, là tôi nói sai rồi, tôi dùng thời gian học chạy đi lấy, tốt xấu thế nào cậu cũng uống một ngụm được không?"
Du Chiêu rất vất vả uống thuốc, cúi đầu nằm lại lên bàn.
Bạch Kiều thở phào nhẹ nhõm.
Tên nhóc này cũng quá khó dỗ.
Lòng tự trọng cao, tên nhóc nóng tính, còn thừa dịp còn trẻ mà tự dày vò bản thân, người khác còn không thể nói động tới.
Nếu cứ hành hạ bản thân như thế, cho dù bây giờ lá lách, gan, thận không bị gì, về sau cũng sẽ bị!
Bạch Kiều hít một hơi, bỏ bình giữ nhiệt rỗng vào trong ngăn bàn, nhìn cái ót của tên nhóc này cũng có thể nhìn ra hai chữ "hờn dỗi", đẩy hộp cháo đến bàn của hắn, cũng mặc kệ hắn có nghe lọt tai hay không: "Lúc nào giảm đau rồi thì ăn cháo, bệnh bao tử cần được nuôi dưỡng."
Du Chiêu: "......"
Đã rất lâu rồi không có ai cẩn thận quan tâm đến cơ thể của hắn như thế.
...... Cũng rất lâu rồi không có ai dám "nói chuyện" với hắn như vậy.
Thật sự...... Vừa thận trọng vừa lớn gan!
Du Chiêu suy nghĩ miên man, sau khi uống thuốc, dạ dày đau đớn cũng từ từ dịu đi, hắn cứ như vậy ngủ mất.
Một tiết học trôi qua, Bạch Kiều nhìn bánh mì và cháo trên bàn, trong lòng tràn đầy câu: Nhiệm vụ của anh!
Ngay lúc anh từ bỏ, người ngủ suốt một tiết cũng bị tiếng chuông hết tiết đánh thức, mơ màng mở mắt, giống như con mèo ngủ thiếp đi cuối cùng cũng nhớ đi kiếm ăn, thẳng người dậy nhìn Bạch Kiều một lúc, cầm cháo trên bàn mở nắp ra ăn.
Bạch Kiều: "......"
Mùa hè thật sự rất tốt, cháo cũng không hoàn toàn nguội lạnh.
【 Nhiệm vụ bữa sáng hoàn thành, điểm tích lũy ban thưởng 1.】
Bạch Kiều hài lòng nằm lên bàn.
Anh cũng phải nằm ngủ bù một giấc...... Ngủ bù năm phút!
Không ai chú ý tới lúc Trương Kim Tường ra khỏi lớp học có nhìn thoáng qua chỗ Bạch Kiều, chuyện đầu tiên khi trở lại phòng giáo viên là kiểm tra thành tích thi toán chia lớp của Bạch Kiều.
Bạch Kiều, đứng thứ tư từ dưới đếm lên, điểm thi toán học: 32.
[...]
Tác giả có điều muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Du Chiêu: Đàn ông con trai không thể nói không được!
Bạch Kiều: Tôi đâu có nói không được, tôi nói là "có bệnh"!
Du Chiêu: Như vậy cũng không được!
Bạch Kiều: Cậu nhìn kìa, không phải cậu cũng nói "không được" sao.
Du Chiêu:......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.