Sau Khi Phản Diện Sống Lại Đều Yêu Tôi
Chương 7: Bộ Quân sự
Tức Mặc Dao
27/09/2021
Edit by Lynn
Một Văn Ngạn từ xưa đến nay “được thương không kinh, bị khinh không hãi” lại chỉ vì một câu sỉ nhục Ninh Ngọc mà sắc mặt đã thoắt biến!
Kỷ Lăng thầm nghĩ, quả nhiên dính đến hào quang của nhân vật chính là hay nhất. Anh ta thà rằng bản thân mình nhẫn nhục chịu đựng mọi thứ, cũng không thể kiềm nén nổi khi nhìn thấy Ninh Ngọc bị người ta khinh khi dù chỉ một chút, bây giờ cuối cùng cũng hết nhịn nổi rồi chứ gì? Cậu ngẩng đầu lên, trợn mắt nhìn Văn Ngạn, vờ như mất hứng, thả chậm từng chữ mà rằng: “Sao nào? Anh không đồng ý những gì tôi vừa nói sao?”
Môi Văn Ngạn mím chặt, mắt đối mắt với Kỷ Lăng.
Đôi đồng tử sáng ngời ngợi, mang vẻ bướng bỉnh không chịu thua của thiếu niên đang nhìn anh ấy.
Văn Ngạn thất thần trong nháy mắt, phải mất mấy giây để anh nén đi cơn rùng mình nổi cộm khắp người. Thế rồi anh ấy rũ mi mắt, mang vẻ cung kính đáp lời: “Xin ngài thứ lỗi, tôi không hề có ý muốn chống đối với ngài.” Nỗi ghen tị khiến hành vi của anh ấy có phần thất lễ, khi nãy, vốn dĩ anh nên kiểm soát tâm trạng của mình cho thật tốt mới phải.
Văn Ngạn không hề muốn để thiếu niên nhìn thấy được suy nghĩ bẩn thỉu, bỉ ổi trong lòng mình lúc này, để rồi bị cậu ấy chán ghét… hay thậm chí là sợ hãi.
Kỷ Lăng ‘hừ’ một tiếng lạnh lẽo.
Văn Ngạn cúi người, đặt một tay lên trước ngực mình, giọng đã khàn hẳn đi: “Tôi xin cáo lui trước.”
Dứt lời, anh ấy lập tức xoay người, rời đi.
Kỷ Lăng nhìn chằm chằm về hướng Văn Ngạn đang rời đi, mãi đến khi đảm bảo rằng anh ta không quay lại nữa, bấy giờ mới vỗ lấy vỗ để lồng ngực vẫn còn đang hoảng loạn của mình. Đừng có thấy dáng vẻ phách lối thượng đẳng khi nãy của cậu mà lầm nhé… thật ra suýt nữa cậu đã sợ đến muốn ngất luôn rồi đấy!
Cậu chỉ muốn có khoảng thời gian một mình một cõi thôi mà, khó khăn đến vậy sao?
…
Mấy ngày sau đó, quả nhiên Văn Ngạn không còn xuất hiện trước mặt Kỷ Lăng nữa, cậu hớn hở tưởng rằng mấy câu ngày trước mình nói đã có tác dụng, thế là tiếp đó cậu chỉ cần ngồi đợi cốt truyện tiếp tục phát triển là được rồi.
Dựa theo tình tiết trong truyện, sau khi Ninh Ngọc trở về cùng đại quân thì anh ta và Nguyên soái Brendon đã cùng được diện kiến Cảnh Tùy tại buổi yến tiệc trong Hoàng cung. Cảnh Tùy còn đặc biệt để mắt đến và tán dương hành động chiến đấu đầy anh dũng của Ninh Ngọc nữa. Đoạn video ấy sau khi được người ta cố ý đẩy mạnh tuyên truyền nên rất thịnh hành trên tinh võng, cư dân mạng ai ai cũng nói Ninh Ngọc được Bệ hạ coi trọng vô ngần, các fans mở tiệc ca tụng triền miên trên mạng, vừa lấy làm kiêu ngạo vừa thấy tự hào vô cùng.
Kỷ Lăng biết Cảnh Tùy vì sao lại cố tình có hành vi cư xử khác biệt với Ninh Ngọc như thế. Vào lúc này, Cảnh Tùy hoàn toàn không hề thích Ninh Ngọc, anh ta làm vậy cốt cũng chỉ vì thể hiện cho người ngoài thấy thái độ của mình, rằng anh ta xem trọng và lo lắng cho tầng lớp bình dân ra sao, giúp giảm thiểu đi sự bất mãn với tầng lớp quý tộc ngày một gia tăng của họ.
Hành động của Cảnh Tùy đậm tính chính trị, người nào có đầu óc sáng suốt thì đều sẽ tỏ tường, vậy nhưng điều này cũng không phải là một chướng ngại đáng nói gì trên bước đường dân chúng đổ gục trước hành động ấy, bởi xét theo một góc độ nào đó thì hành vi này quả thật cũng đã thể hiện thái độ của người nắm quyền lực tối thượng của đương kim Đế quốc rồi.
Nhưng mà nguyên chủ của cái thân này có biết quái đâu! Cậu ta chính là một tên đầu óc vừa ngốc vừa chỉ biết mỗi chuyện yêu đương nhăng nhít. Vừa thấy Cảnh Tùy thân thiết đôi ba câu là đã mất hết kiên nhẫn tức tốc chạy đến quân đội gây rối với Ninh Ngọc, muốn cho tên mọi kia biết thế nào là lễ độ.
Và tất nhiên rồi, cuối cùng thì, vốn dĩ là đi làm nhục người ta mà đau thay mình mới là người nhục nhã.
Mỗi khi Kỷ Lăng nghĩ tới vụ này đều không thể kìm được mà thở dài, bởi vì theo như cậu nghĩ, hành vi này của nguyên chủ có thể là vì bị người ta lợi dụng mà ra.
Nếu như Cảnh Tùy muốn thông qua hành vi sặc mùi chính trị này nhằm đả động lòng người, thì lẽ dĩ nhiên cũng sẽ có người không muốn nhìn thấy Cảnh Tùy đạt được mục đích, muốn bày trò đối chọi lại hòng chèn ép Cảnh Tùy. Thế thì phải làm sao mới được đây? Bắt chẹt từ phía Ninh Ngọc là một ý không thể hay hơn được nữa.
Một khi Ninh Ngọc ở Đế Tinh chịu nhục nhã và phải nhận lấy những đối xử bất công thì việc khơi mào lửa giận của dân chúng sẽ dễ như trở bàn tay. Khiến mũi dùi “dối trá” của người dân chỉ ngược về chính Cảnh Tùy, nổi lên một mồi lửa vào tâm huyết của anh ta!
Thế nên vì hành động đó của cậu ta, Cảnh Tùy ưa cậu ta mới là lạ đấy!
Đúng là xứng danh thứ sao quả tạ chuyên kéo chân đồng đội.
Trong lòng Kỷ Lăng cũng cảm thấy hơi ngài ngại, nhưng vì để có thể về nhà nên chỉ đành để cặp công thụ chính ăn chút hành vậy. Dù sao thì hào quang nhân vật chính của bọn họ mạnh lắm kia mà, mình cứ làm mấy trò khùng điên hệt như một thằng hề như thế chỉ nhận được sự khinh bỉ, chán ghét từ họ thôi, chứ có mảy may tổn hại gì đến họ đâu.
Kỷ Lăng chắp hai tay lại rồi giơ lên cao, lòng thầm vái trời: “Thưa đức Cảnh Tùy thưa ngài Ninh Ngọc, hai người ai cũng là nhân vật mang hào quang “muốn làm việc lớn” chiếu rọi muôn nơi, nên với cái hạng phản diện tép riu như tôi, hai người không cần bận tâm làm gì. Nếu mà có thấy khó chịu thì cứ xem tôi như ruồi nhặng, khua tay xua đi là được rồi nhé. Sau khi tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi quay về nhà không nhanh thì chậm cũng sẽ đốt cho mấy người ba nén nhang, cầu xin cho mấy người sống lâu trăm tuổi vạn sự như ý muốn gì được nấy trăm năm hòa hợp sớm sinh quý tử thiên hạ thái bình thôi ấy mà.”
Vài ngày trôi qua, mọi thứ đều hệt như kiếp trước, tin tức ào ào chiếm sóng trên mạng toàn là về cảnh Cảnh Tùy tiếp kiến Ninh Ngọc, đến cả độ hot của Brendon cũng tạm thời bị đè xuống.
Kỷ Lăng thầm nghĩ, cái này gọi là “người nhiều lực cũng nhiều” nhỉ, nhóm quý tộc dù có cao quý thượng đẳng đến đâu, nhưng xét về số lượng thì lại thua xa tầng lớp bình dân. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Cảnh Tùy xem trọng tầng lớp người này, vì nhóm người này thực sự là một lực lượng cực kỳ lớn mạnh.
Theo nguyên tác thì hôm nay thằng đệ của mình sẽ đến tìm mình đấy nhỉ?
Kỷ Lăng khoái chí ngồi chờ…
Thế là cậu ngồi chờ từ sáng đến tối, rồi lại từ tối đến sáng…
Thằng đệ được bảo sẽ tới giật dây tôi đi kiếm chuyện với Ninh Ngọc đâu! Đâu mất rồi?
Kỷ Lăng mở to cặp mắt con nai vàng ngơ ngác, đờ cả người!
Dựa theo kinh nghiệm từ kiếp trước, Lodz, kẻ thân là đàn em trung thành với nguyên chủ, hẳn là đã tới đây từ nãy giờ rồi, thêm mắm dặm muối tổng sỉ vả Ninh Ngọc một phen. Vì chuyện này dính dáng đến Cảnh Tùy nên khiến cậu “ghen nổ đom đóm mắt”, thế là lập tức xông vào quân đội kiếm chuyện với Ninh Ngọc, hòng cho cái tên dân đen không biết trời cao đất dày kia biết thế nào là trời xanh biển mặn.
Nhưng mà, lần này, từ đầu đến cuối, nửa cái bóng Lodz cũng chẳng thấy!
Chuyện quái gì xảy ra vậy?
Kỷ Lăng chau mày nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ lại cái ngày ấy, từ sau khi Carlos xuất hiện ở nơi bọn họ tụ tập chè chén, Lodz cũng hiếm khi nào liên lạc với cậu. Có lẽ nào, cậu ta sợ Carlos quá nên không dám tới lôi mình ra ngoài quậy phá nữa hay không?
Một Kỷ Lăng chắc mẩm mình đã khám phá ra chân tướng, muốn rơi hai “dòng lệ thương đau” đến nơi: ‘Đã biết tỏng chuyện thằng cha già khốn kiếp kia mà xuất hiện là chẳng có gì tốt lành rồi, nhưng mà sao hậu quả nó tới nhanh quá vậy…’
Sự tình đã tới nông nỗi này, ngồi chờ Lodz đến tìm mình đã trở thành chuyện viển vông. Nhưng việc tới gây sự với Ninh Ngọc vẫn là chuyện phải làm, bởi vì nó có liên quan mật thiết với các nút thắt ở phía sau.
Kỷ Lăng ngẫm nghĩ một phen, cảm thấy mình vẫn còn cơ may cứu vãn!
Cậu đây đường đường là một nam phụ độc ác suốt ngày đe nẹt Ninh Ngọc, dù cho Lodz không đến tìm cậu đi chăng nữa thì bây giờ trên mạng chỗ nào cũng tâng Ninh Ngọc lên tận trời, thậm chí còn ghép đôi cho Cảnh Tùy và Ninh Ngọc luôn nữa kia mà! Mình tức giận ghen ghét đích thân dẫn theo bè lũ đi gây chuyện với Ninh Ngọc cũng hợp lý lắm chứ.
Kỷ Lăng nghĩ đến đấy thì thấy mọi sự thông suốt ngay, lúc này mở máy truyền tin liên lạc với Lodz: “A lô.”
Lodz đang ở nhà cất giọng ngái ngủ: “Gì thế?”
Kỷ Lăng nói: “Tôi ngứa mắt cái tên mới nổi trên mạng kia quá. Anh ta có tư cách gì mà được gán ghép với Bệ hạ kia chứ? Đi, cho cái tên kia biết thế nào là đẹp mặt!”
Lodz nghe thấy thế thì bị cơn khủng hoảng sực tỉnh, cậu ta lắp ba lắp bắp hỏi lại: “Cái, cái gì cơ?”
Kỷ Lăng: “Nửa tiếng nữa gặp nhau ở trước cổng Bộ Quân sự.”
Lodz: “Gượm đã!”
Nhưng chẳng hề đợi cậu ta nói cho trọn câu thì Kỷ Lăng đã dập máy truyền tin một cái ‘phựt’ rồi.
Lodz: “...”
Đôi mắt cậu ta nhìn máy truyền tin đến đờ ra, ngay giây tiếp theo lại tức tốc lăn một vòng từ trên giường xuống, vừa xỏ quần vừa phóng ra ngoài. Cậu ấm của tôi ơi, đang yên đang lành cậu lại đi gây sự làm gì, làm gì vậy hả!
Lodz vốn dĩ không muốn đi tẹo nào, nhưng cậu ta vẫn nhanh chóng lên xe.
Cậu ta tăng tốc độ xe bay lên mức cao nhất, sau khi đi vi phạm hết luật giao thông này đến luật đường bộ khác thì cuối cùng cũng đã đến cổng Bộ Quân sự trước khi Kỷ Lăng tới, sau đấy chỉ biết căng thẳng nhìn đăm đăm về phía trước.
Vài phút sau, xe bay của Kỷ Lăng đậu ngay trước cửa.
Lodz giật bắn cả mình, bật tung người hệt như bị lửa đốt cháy mông mà cản đường Kỷ Lăng. Cậu ta gượng cười: “Sao, sao cậu đi mà không bàn bạc với tôi trước vậy?”
Kỷ Lăng tức tối liếc cậu ta, thầm nghĩ, nếu mà không vì cái tên bợ đít không đáng tin là cậu thì tôi đã đến đây từ sớm hơn nữa kìa! Thế là nhướng mày, nói ngay: “Đi!”
Đã trễ mất một ngày rồi, cũng không biết chuyện này có ảnh hưởng đến cốt truyện hay không nữa. Lòng cậu Kỷ đang như hơ trên đống lửa đây này!
Trong lòng Lodz đang than khổ không thôi, hai tay cậu ta níu chặt cánh tay Kỷ Lăng, gặng cười: “Này này, chúng ta cứ thế mà xông thẳng vào trong quân đội gây hấn với người ta có hơi bốc đồng ấy…”
Kỷ Lăng khựng lại, bấy giờ mới quay sang nhìn Lodz với vẻ ngạc nhiên thấy rõ, ánh mắt cậu đăm chiêu. Cậu nhớ rõ ràng cái tên oắt này là kẻ hư hỏng từ tận xương tủy cơ mà, tệ hơn cả là cực ghét tầng lớp bình dân. Kiếp trước, chính cậu ta là kẻ đã thêm mắm dặm muối xúi giục mình đi kiếm chuyện đấy thôi. Kỳ này im như thóc còn chưa nói làm gì, khó hiểu hơn là cậu ta lại ngăn cản mình nữa chứ… Lodz bị Kỷ Lăng nhìn đến mức sượng cứng cả người, nhưng cậu ta vẫn cắn răng khuyên giải: “Cậu nhìn xem, mặc dù Ninh Ngọc chỉ là loại tép riu, nhưng ở đây là Bộ Quân sự đấy… Nguyên soái Brendon ghét nhất là đám người quần là áo lượt như chúng ta mà, ngộ nhỡ bị anh ta thấy thì tụi mình không đỡ nổi đâu.”
Chân mày Kỷ Lăng nhướng lên, kiếp trước tôi có thấy cậu tỉnh táo thế này đâu nhỉ, nhưng mà cậu nói chuẩn rồi đấy, tôi chính là muốn nhận lấy cái kết quả “không đỡ nổi” ấy đây! Ánh mắt Kỷ Lăng càng kiên quyết hơn, cậu lạnh lùng cất lời: “Bây giờ cậu đi, hay không đi hả?”
Lodz: “Không, không đi đâu…”
Kỷ Lăng hất tay ra: “Vậy thì cậu về luôn đi, tôi tự đi một mình!”
Lodz: “...”
Trông thấy Kỷ Lăng xoay người dậm bước đi thật, Lodz thiếu điều muốn khóc lu loa cả lên. Cậu ta chần chừ một thoáng rồi vẫn nhấc chân, nhắm mắt theo đuôi Kỷ Lăng tiến vào trong.
Rốt cuộc là cậu ta đã tạo nghiệp gì thế này?
Hồi đó, ba cậu ta cực kỳ ủng hộ chuyện cậu ta giao du với Kỷ Lăng. Từ trước đến giờ vốn chẳng tha thiết quan tâm chuyện cậu ta ở ngoài đường thế nào, vậy mà cách đây không lâu lại bảo cậu ta phải cách xa Kỷ Lăng ra, rồi đừng có mà giật dây xúi Kỷ Lăng làm chuyện bậy bạ, để cậu ở yên trong nhà, không đi gây rối lung tung. Ba còn nhấn mạnh đây là lệnh đến từ Đại Công tước Carlos.
Mặc dù chẳng hiểu mô tê gì, nhưng Lodz vẫn nghe lời giữ khoảng cách với Kỷ Lăng. Cậu ta còn nghe tin mấy ngày trước, một đêm nọ khi Niếp Thiên Tề đang trên đường về nhà thì bị một đám côn đồ đánh đến mức bán thân bất toại, đến công nghệ sửa chữa DNA cũng không trị khỏi… Lodz nghĩ đến đó, sắc mặt hoảng hết lên… Kỳ này đúng là mình không có xúi giục Kỷ Lăng, mà là ép Kỷ Lăng lạm dụng quyền hạn luôn rồi!
Mong là hôm nay về nhà sẽ không bị ba chặt chân, hu hu hu.
Kỷ Lăng nào có bận tâm về trái tim đang xoắn cả vào nhau của Lodz, cậu bước phăm phăm, chẳng hề quay đầu lại.
Cậu nhìn điệu bộ của Lodz là chắc mẩm không trông mong gì được rồi, vậy thì cậu cũng chỉ đành đơn thương độc mã. Chẳng phải chỉ là đóng vai nam phụ độc ác thôi sao? Cũng đóng tới lần thứ hai rồi mà, chuyện này cậu gánh được!
Kỷ Lăng nghênh ngang bước vào Bộ Quân sự.
Đáng lẽ ra thì những nơi giống như Bộ Quân sự không phải địa điểm mà ai cũng có thể tùy ý ra vào, nhưng bất lực thay vì địa vị và thân phận của Kỷ Lăng đủ cao, sau lưng cậu lại có đến hai vị Đại Công tước chống lưng cho, thế nên vốn dĩ không một ai dám đến ngăn cậu lại.
Mặc dù cậu đã biết mười mươi hiện tại Ninh Ngọc đang ở đâu, nhưng sau khi Kỷ Lăng đi vào rồi vẫn giả vờ kéo một tên lính, kiêu căng hỏi: “Anh biết Ninh Ngọc đang ở đâu hay không?”
Nếu như hỏi về một ai khác thì có thể cậu binh sĩ này sẽ không biết, nhưng Ninh Ngọc dù chỉ mang thân phận dân thường thì uy danh cũng đã vang dội khắp chốn, cậu binh sĩ này quả thật biết rõ anh ta đang ở đâu. Vậy là cậu ta liền cung kính đáp lời: “Thiếu tá Ninh Ngọc lúc này chắc đang ở thao trường tập diễn luyện ạ.”
Kỷ Lăng mất tự nhiên gật đầu, xoay người hướng thẳng về phía thao trường mà đi.
Chẳng mất bao lâu sau, cậu đã nghe thấy loạt âm thanh vang vọng truyền đến từ phía xa xa, trong bầu không khí ồn ã hừng hực ấy còn nhuốm lấy mùi mồ hôi của cánh đàn ông.
Một nhóm các binh sĩ mặc quần lính đen, xỏ giày quân đội đen, để trần nửa thân trên bóng lưỡng đang đối chiến, phân thành hai phe chiến đấu với nhau. Họ để lộ ra cơ bắp săn chắc, tùy ý phô ra ngoài những vết sẹo cũng như sức mạnh của mình.
Kỷ Lăng theo bản năng cúi đầu nhìn lại cánh tay gầy nhẳng của mình. Trông đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng khi đứng so sánh với những chiến binh xông pha sa trường về độ men lì đặc trưng của cánh đàn ông, thì cậu chắc chắn sẽ chỉ là một đứa con trai èo uột, nữ tính, đáng xếp xó ghét bỏ.
Cậu ho khan một tiếng, suy nghĩ bay xa quá rồi.
Mục tiêu hôm nay của cậu là nhân vật thụ chính trong tiểu thuyết gốc: Thần tượng toàn thế giới, ngôi sao mới nổi, Ninh Ngọc!
Kỷ Lăng nheo mắt nhìn sang. Ninh Ngọc kiếp trước và cậu cũng có thể coi như là người quen cũ, nhưng dù bất kỳ lúc nào, mỗi khi trông thấy anh ta, cậu đều có thể cảm nhận được thứ hào quang độc nhất của nhân vật chính ở anh ta! Chói mắt đến độ không bất cứ một ai có thể phớt lờ đi sự tồn tại của anh ta cả.
Cứ so sánh với nhóm người quần áo xộc xệch, mồ hôi chảy ướt lưng khác xem… Ninh Ngọc trông giống như đang toát ra một thứ khí chất xuất trần thoát tục nào đó vậy. Anh ta cũng mặc quần dài màu đen, đôi chân thon dài, thẳng tắp cũng đang được một đôi giày quân đội đen kịt bao lấy. Thân trên anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đơn giản, sạch sẽ, mang một vẻ rất mực nghiêm túc, mái tóc ngắn màu đen lòa xòa trước trán bị mồ hôi thấm ướt đôi phần, dường như anh ta mới vừa vận động xong, vậy nhưng trông dáng vẻ anh ta thì vẫn cứ ung dung nhàn nhã. Hình như anh ta đã nhận ra được gì đó, vậy là liền xoay đầu lại, để lộ một khuôn mặt anh tuấn ngút ngàn, trong đôi đồng tử màu xanh hệt như viên ngọc bích cất chứa sự ôn hòa cùng thứ ánh sáng đầy vững tâm.
Dường như từ đầu đến chân anh ta, khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể anh ta, thậm chí là những giọt mồ hôi đang rơi, đều toát ra khí chất của nhân vật chính một cách mạnh mẽ cùng cực!
Hay đơn giản hơn là tự bản thân anh ta đã có một chiếc filter đặc biệt quanh mình.
Kỷ Lăng chỉnh lại biểu cảm của mình một chút, sau đấy chắp hai tay ra sau lưng, vênh váo bước tới!
Cách ăn mặc trang phục lẫn thần thái và điệu bộ của cậu quả thực vô cùng khác biệt với chốn này, trông hệt như một cậu thiếu niên xinh đẹp, đầy sa đọa, lười nhác trong bức tranh sơn dầu nào đó. Cậu cất bước, không có lấy một chút tiếng động nào bước vào chiền đầu đầy những máu và cát bụi, chỉ trong tích tắc đã thu hút lấy bao ánh nhìn.
Kỷ Lăng đón lấy tầm mắt dò xét tò mò của mọi người mà ngẩng đầu, ưỡn ngực, bước đến trước mặt Ninh Ngọc. Cậu nhướng mi lên, dùng đôi mắt như nhìn kẻ địch mà nhìn người đàn ông mắt xanh tóc đen với vóc người cao ngất đứng trước mặt, cậu cất giọng: “Anh là Ninh Ngọc?”
Lodz đang đứng bên cạnh Kỷ Lăng bày vẻ mặt thảm đạm. Bản tính Kỷ Lăng vốn ương bướng, việc cậu tới nơi này cậu ta nào có ngăn cản được, ban nãy cậu đã báo chuyện này cho ba mình rồi. Còn chuyện tiếp đó… thì đành nghe theo ý trời đi vậy.
Điều duy nhất mà cậu ta có thể làm hiện tại, đó là đi theo Kỷ Lăng làm chốt buff sức mạnh cho cậu.
Ninh Ngọc nghi hoặc nhìn Kỷ Lăng, trong phút chốc không đáp.
Kỷ Lăng lạnh lùng nhìn chằm Ninh Ngọc, gương mặt cậu toát lên vẻ khinh miệt như kẻ bề thế trên cao, không nhịn được mà thốt lên: “Này, tôi nói anh đấy, anh điếc à?
Cậu vừa dứt lời, Ninh Ngọc chưa phản ứng gì nhưng bao nhiêu binh sĩ đứng sau lưng anh ta ngay khoảnh khắc ấy đã lộ ra ánh mắt tàn bạo như muốn ăn tươi nuốt sống cậu! Là thứ ánh nhìn chòng chọc Kỷ Lăng với vẻ chẳng tốt lành gì.
Trong nhóm binh sĩ này có người cũng là quý tộc, có người là bình dân, mỗi một người đều là người tiến hóa cực kỳ mạnh mẽ. Ban đầu cũng có không ít người xem thường Ninh Ngọc, nhưng sau từng cuộc chiến đã qua, bọn họ đã trở thành anh em vào sinh ra tử từ lâu, trong số đó cũng có rất nhiều người từng được Ninh Ngọc cứu mạng, ai nấy đều tâm phục khẩu phục anh ta cả.
Mà giờ đây, vị cấp trên cũng như đồng chí mà họ kính nể lại bị một tên công tử áo gấm quần tơ gầy nhom như Kỷ Lăng sỉ nhục, kha khá người đã lăm le, định bụng cho cái tên công tử bột không biết trời cao đất rộng này nếm mùi, để cậu ta biết rằng nơi này không phải là chỗ mà cậu ta có thể kiêu căng phách lối!
Ninh Ngọc thấy thế thì thoáng chau mày, đánh mắt ra hiệu ngăn cản họ lại, sau đó, anh ta quay đầu, nhìn Kỷ Lăng bằng đôi mắt sâu hun hút rất đỗi bình tĩnh, cất lên chất giọng du dương êm tai: “Đúng, tôi là Ninh Ngọc, xin hỏi cậu đây là?”
Mặc dù trông Kỷ Lăng rất phách lối, nhưng thực ra cậu còn đang sợ phát khiếp rằng những người kia sẽ mặc kệ mọi thứ đánh mình tơi tả trước rồi có gì mới nói sau, vậy là cậu vội vã tự giới thiệu mình, hất đầu lên, kiêu căng đáp: “Tôi là Kỷ Lăng!”
Kể ra thì, cậu đây cũng có tiếng tăm phết đấy.
Mặc dù cũng chẳng phải thứ danh tiếng tốt lành gì.
Ai nấy nghe thấy tên của cậu đều biến sắc, rất nhiều người nhìn cậu với đôi mắt ngầm tức giận, chậc… Mặc dù họ rất muốn đánh, nhưng tên này đúng là không phải thằng công tử bột ất ơ nào đó họ có thể đánh cho đã tay, mà đây là một cậu công tử bột đứng trên đỉnh kim tự tháp, là một tên công tử bột có chống lưng cứng hơn tấm sắt nhất trong đám công tử quyền quý!
Lodz cảm thấy tên của Kỷ Lăng dù gì cũng có thể đè ép được người khác, cho nên mới thoáng giơ tay lau đi mồ hôi lạnh toát trên trán mình. Cậu ta sẽ không bị đánh hội đồng theo rồi.
Đôi mắt Ninh Ngọc sâu thăm thẳm, dù biết rõ đối phương chẳng có ý tốt gì khi tới đây, anh ta vẫn bình tĩnh hỏi: “Cậu tìm tôi có việc gì không?”
Kỷ Lăng chỉ thích loại người có lý trí, không dễ bị kích thích thế này thôi. Chúng ta có thể giải quyết mọi tranh chấp bằng đầu lưỡi, đâu cần phải vung tay động chân đâu, ở trong mắt Kỷ Lăng, Ninh Ngọc đáng yêu hơn đám hung thần ác sát phía sau không biết bao nhiêu lần! Cái khí chất này, quả không hổ là người được chọn làm nhân vật chính!
Cậu ho nhẹ một tiếng rồi nở nụ cười nửa miệng, tuôn một tràng lời thoại đã chuẩn bị từ lâu: “Tôi đây tới là để nói với anh, anh đừng có tưởng bở rằng mình được gặp Bệ hạ, được ngài tán thưởng một lần thì thật sự cho rằng mình hay ho gì lắm. Một tên dân đen như anh dù cho có là người tiến hoá đi chăng nữa, thì đến cùng cũng chỉ là một tên tay sai, một con tốt thí của bọn tôi mà thôi!”
Đám người vóc dáng cường tráng đứng sau lưng Ninh Ngọc lại rục rịch, không được rồi, họ sắp không kìm nổi nữa rồi, thằng ranh này đúng là ngứa đòn lắm rồi.
Lodz lại bắt đầu run như cầy sấy.
Kỷ Lăng nói hết câu rồi lấy dũng khí nhìn thẳng Ninh Ngọc với vẻ khiêu khích.
Ninh Ngọc nhìn lại cậu với vẻ bình lặng, đôi môi mỏng nhạt màu mím chặt, phải một lúc lâu sau, anh ta mới cất giọng nói vang vọng đầy nội lực, nói một đoạn không nhanh, không chậm: “Nếu như thứ tay sai và tốt thí mà cậu nói là muốn nói tôi là một con tốt thí trên bàn cờ đấu tranh vệ quốc, chiến đấu chống lại bọn Trùng tộc, vậy thì tôi đây tình nguyện làm thứ nô dịch và con tốt thí ấy. Bởi vì tôi không phải đang bảo vệ cho tầng lớp quý tộc luôn vô tư không sầu không lo trên Đế Tinh, mà là bảo vệ những người dân lành sống trên những tinh vực khác. Bọn họ mới là những người cận kề với nguy hiểm hơn, là những người cần được bảo vệ hơn cả.”
Kỷ Lăng thầm nghĩ, phần diễn thuyết này được trình bày quá là xuất sắc, đến cả mình nghe xong còn cảm động khôn nguôi, chẳng trách ai nấy đều toát lên ánh mắt đầy nhiệt huyết sục sôi như thế! Cậu vừa thầm cảm động vừa lộ ra dáng vẻ châm chọc, giễu cợt nói: “Đừng có điêu toa. Một tên tiện dân thôi mà, chết thì chết, chứ có gì mà cần bảo vệ? Anh vào quân đội chẳng lẽ không phải vì để lập chiến công, trở thành một thành viên của tầng lớp quý tộc hay sao chứ?”
Các binh sĩ tầng lớp bình dân càng là người tức tối hơn cả. Bọn họ bảo vệ rường cột nước nhà, bảo vệ người thân yêu của mình, vậy mà lại bị Kỷ Lăng gom hết lại sỉ nhục một phen! Sự hy sinh của những người ở tầng lớp như họ, trong mắt Kỷ Lăng không đáng giá một đồng.
Lodz lại lau lấy lau để mồ hôi, cậu ta lặng lẽ kéo tay áo Kỷ Lăng một cái, định bụng khuyên giải.
Kỷ Lăng lại “bộp” một cái hất tay cậu ta ra, cứ thấy chết không sờn mà tiếp tục lôi kéo thù hận: “Đừng có nằm mơ nữa, đám dân đen các người sẽ không bao giờ trở thành quý tộc được đâu.”
Tới tận lúc này mới thấy vẻ mặt Ninh Ngọc trở nên lạnh lẽo, anh ta nói rất chậm: “Xin lỗi, nếu như quý tộc ai cũng giống như cậu, tôi e rằng mình chẳng mong mỏi gì được trở thành một thành viên trong đó đâu.”
Uầy! Hay cho một quý ông cao cả đầy khát khao công lý, không ham sang giàu quyền quý!
Kỷ Lăng thích nhất là một đấu thủ biết phối hợp với mình như vậy, cứ thế thì có thể diễn tiếp theo kịch bản. Kỷ Lăng đột nhiên làm ra vẻ như mình cả giận, hệt như mèo bị giẫm phải đuôi, lạnh lùng quát tháo: “Anh dám xem thường tôi à?”
Lodz: “...”
Lodz trông thấy tình huống đang theo chiều hướng ngày một căng thẳng hơn thì đảo mắt liên hồi trong nỗi bất an, thế là vừa khéo trông thấy một người đàn ông vận đồng phục quân đội màu đen tiến đến từ đằng xa, thân hình cao lớn cùng khí thế như gió cuộn, nện từng bước mạnh mẽ đi về hướng này!
Người đàn ông với mái tóc màu đỏ sậm, gương mặt lạnh lùng sắc bén, đôi đồng tử màu xám tro không có lấy chút nhiệt độ nào khiến người khác run rẩy kinh hoàng, giống như đang đối đầu trên một chiến trường vô tình khốc liệt.
Đó không phải là Nguyên soái Brendon thì còn là ai nữa?
Lodz sợ tới mức nhũn cả chân, chắc chắn là mấy thằng chết tiệt kia lén báo cho anh ta rồi! Nếu như lúc trước cậu ta chỉ hơi căng thẳng thôi, thì khi trông thấy Brendon, cậu ta thực sự phát hoảng. Đối tượng mà Brendon ghét nhất chính là đám cậu ấm bọn họ, từ trước đến giờ, anh ta luôn ra vẻ công chính nghiêm minh, chẳng cho ai mặt mũi gì. Quan trọng là, anh ta cũng sẽ chẳng buồn bận tâm đến thân phận của Kỷ Lăng!
Lodz lật đật vươn tay ngoắc lấy cánh tay Kỷ Lăng, khẽ nói với vẻ vô cùng căng thẳng: “Không xong rồi, Nguyên soái Brendon tới!”
Kỷ Lăng nghe thế thì mắt sáng rực hẳn lên. Brendon tới rồi đấy à? Tôi đây lèo nhèo cả ngày trời chẳng phải cũng chỉ vì đợi anh ta vội vã chạy tới đây giúp đỡ cho Ninh Ngọc thôi sao?
Cậu chẳng hề do dự mà quát lên với Lodz: “Biến đi, đúng là vô tích sự!” Sau đó cậu cố tình nâng cao giọng, lớn tiếng nói với Ninh Ngọc: “Đừng có tưởng rằng có Nguyên soái Brendon che chở cho anh thì tôi sẽ không thể làm gì được anh. Không ngờ anh lại cả gan dám châm chọc tôi cơ đấy! Nguyên soái Brendon thấy ba tôi còn phải dè chừng nữa đấy, anh cho rằng anh ta sẽ vì một tên dân đen như anh mà đắc tội với tôi sao? Tôi phải để anh nhận đủ hậu quả mà mình tự gây ra!”
Ánh mắt Kỷ Lăng đầy vẻ khinh miệt, rít từng chữ ác độc thấu xương: “Anh, chết, chắc, rồi!”
Hai chân Lodz run như cầy sấy.
Tôi thấy, người chết chắc, lắm khi, là hai đứa mình đấy.
Một Văn Ngạn từ xưa đến nay “được thương không kinh, bị khinh không hãi” lại chỉ vì một câu sỉ nhục Ninh Ngọc mà sắc mặt đã thoắt biến!
Kỷ Lăng thầm nghĩ, quả nhiên dính đến hào quang của nhân vật chính là hay nhất. Anh ta thà rằng bản thân mình nhẫn nhục chịu đựng mọi thứ, cũng không thể kiềm nén nổi khi nhìn thấy Ninh Ngọc bị người ta khinh khi dù chỉ một chút, bây giờ cuối cùng cũng hết nhịn nổi rồi chứ gì? Cậu ngẩng đầu lên, trợn mắt nhìn Văn Ngạn, vờ như mất hứng, thả chậm từng chữ mà rằng: “Sao nào? Anh không đồng ý những gì tôi vừa nói sao?”
Môi Văn Ngạn mím chặt, mắt đối mắt với Kỷ Lăng.
Đôi đồng tử sáng ngời ngợi, mang vẻ bướng bỉnh không chịu thua của thiếu niên đang nhìn anh ấy.
Văn Ngạn thất thần trong nháy mắt, phải mất mấy giây để anh nén đi cơn rùng mình nổi cộm khắp người. Thế rồi anh ấy rũ mi mắt, mang vẻ cung kính đáp lời: “Xin ngài thứ lỗi, tôi không hề có ý muốn chống đối với ngài.” Nỗi ghen tị khiến hành vi của anh ấy có phần thất lễ, khi nãy, vốn dĩ anh nên kiểm soát tâm trạng của mình cho thật tốt mới phải.
Văn Ngạn không hề muốn để thiếu niên nhìn thấy được suy nghĩ bẩn thỉu, bỉ ổi trong lòng mình lúc này, để rồi bị cậu ấy chán ghét… hay thậm chí là sợ hãi.
Kỷ Lăng ‘hừ’ một tiếng lạnh lẽo.
Văn Ngạn cúi người, đặt một tay lên trước ngực mình, giọng đã khàn hẳn đi: “Tôi xin cáo lui trước.”
Dứt lời, anh ấy lập tức xoay người, rời đi.
Kỷ Lăng nhìn chằm chằm về hướng Văn Ngạn đang rời đi, mãi đến khi đảm bảo rằng anh ta không quay lại nữa, bấy giờ mới vỗ lấy vỗ để lồng ngực vẫn còn đang hoảng loạn của mình. Đừng có thấy dáng vẻ phách lối thượng đẳng khi nãy của cậu mà lầm nhé… thật ra suýt nữa cậu đã sợ đến muốn ngất luôn rồi đấy!
Cậu chỉ muốn có khoảng thời gian một mình một cõi thôi mà, khó khăn đến vậy sao?
…
Mấy ngày sau đó, quả nhiên Văn Ngạn không còn xuất hiện trước mặt Kỷ Lăng nữa, cậu hớn hở tưởng rằng mấy câu ngày trước mình nói đã có tác dụng, thế là tiếp đó cậu chỉ cần ngồi đợi cốt truyện tiếp tục phát triển là được rồi.
Dựa theo tình tiết trong truyện, sau khi Ninh Ngọc trở về cùng đại quân thì anh ta và Nguyên soái Brendon đã cùng được diện kiến Cảnh Tùy tại buổi yến tiệc trong Hoàng cung. Cảnh Tùy còn đặc biệt để mắt đến và tán dương hành động chiến đấu đầy anh dũng của Ninh Ngọc nữa. Đoạn video ấy sau khi được người ta cố ý đẩy mạnh tuyên truyền nên rất thịnh hành trên tinh võng, cư dân mạng ai ai cũng nói Ninh Ngọc được Bệ hạ coi trọng vô ngần, các fans mở tiệc ca tụng triền miên trên mạng, vừa lấy làm kiêu ngạo vừa thấy tự hào vô cùng.
Kỷ Lăng biết Cảnh Tùy vì sao lại cố tình có hành vi cư xử khác biệt với Ninh Ngọc như thế. Vào lúc này, Cảnh Tùy hoàn toàn không hề thích Ninh Ngọc, anh ta làm vậy cốt cũng chỉ vì thể hiện cho người ngoài thấy thái độ của mình, rằng anh ta xem trọng và lo lắng cho tầng lớp bình dân ra sao, giúp giảm thiểu đi sự bất mãn với tầng lớp quý tộc ngày một gia tăng của họ.
Hành động của Cảnh Tùy đậm tính chính trị, người nào có đầu óc sáng suốt thì đều sẽ tỏ tường, vậy nhưng điều này cũng không phải là một chướng ngại đáng nói gì trên bước đường dân chúng đổ gục trước hành động ấy, bởi xét theo một góc độ nào đó thì hành vi này quả thật cũng đã thể hiện thái độ của người nắm quyền lực tối thượng của đương kim Đế quốc rồi.
Nhưng mà nguyên chủ của cái thân này có biết quái đâu! Cậu ta chính là một tên đầu óc vừa ngốc vừa chỉ biết mỗi chuyện yêu đương nhăng nhít. Vừa thấy Cảnh Tùy thân thiết đôi ba câu là đã mất hết kiên nhẫn tức tốc chạy đến quân đội gây rối với Ninh Ngọc, muốn cho tên mọi kia biết thế nào là lễ độ.
Và tất nhiên rồi, cuối cùng thì, vốn dĩ là đi làm nhục người ta mà đau thay mình mới là người nhục nhã.
Mỗi khi Kỷ Lăng nghĩ tới vụ này đều không thể kìm được mà thở dài, bởi vì theo như cậu nghĩ, hành vi này của nguyên chủ có thể là vì bị người ta lợi dụng mà ra.
Nếu như Cảnh Tùy muốn thông qua hành vi sặc mùi chính trị này nhằm đả động lòng người, thì lẽ dĩ nhiên cũng sẽ có người không muốn nhìn thấy Cảnh Tùy đạt được mục đích, muốn bày trò đối chọi lại hòng chèn ép Cảnh Tùy. Thế thì phải làm sao mới được đây? Bắt chẹt từ phía Ninh Ngọc là một ý không thể hay hơn được nữa.
Một khi Ninh Ngọc ở Đế Tinh chịu nhục nhã và phải nhận lấy những đối xử bất công thì việc khơi mào lửa giận của dân chúng sẽ dễ như trở bàn tay. Khiến mũi dùi “dối trá” của người dân chỉ ngược về chính Cảnh Tùy, nổi lên một mồi lửa vào tâm huyết của anh ta!
Thế nên vì hành động đó của cậu ta, Cảnh Tùy ưa cậu ta mới là lạ đấy!
Đúng là xứng danh thứ sao quả tạ chuyên kéo chân đồng đội.
Trong lòng Kỷ Lăng cũng cảm thấy hơi ngài ngại, nhưng vì để có thể về nhà nên chỉ đành để cặp công thụ chính ăn chút hành vậy. Dù sao thì hào quang nhân vật chính của bọn họ mạnh lắm kia mà, mình cứ làm mấy trò khùng điên hệt như một thằng hề như thế chỉ nhận được sự khinh bỉ, chán ghét từ họ thôi, chứ có mảy may tổn hại gì đến họ đâu.
Kỷ Lăng chắp hai tay lại rồi giơ lên cao, lòng thầm vái trời: “Thưa đức Cảnh Tùy thưa ngài Ninh Ngọc, hai người ai cũng là nhân vật mang hào quang “muốn làm việc lớn” chiếu rọi muôn nơi, nên với cái hạng phản diện tép riu như tôi, hai người không cần bận tâm làm gì. Nếu mà có thấy khó chịu thì cứ xem tôi như ruồi nhặng, khua tay xua đi là được rồi nhé. Sau khi tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi quay về nhà không nhanh thì chậm cũng sẽ đốt cho mấy người ba nén nhang, cầu xin cho mấy người sống lâu trăm tuổi vạn sự như ý muốn gì được nấy trăm năm hòa hợp sớm sinh quý tử thiên hạ thái bình thôi ấy mà.”
Vài ngày trôi qua, mọi thứ đều hệt như kiếp trước, tin tức ào ào chiếm sóng trên mạng toàn là về cảnh Cảnh Tùy tiếp kiến Ninh Ngọc, đến cả độ hot của Brendon cũng tạm thời bị đè xuống.
Kỷ Lăng thầm nghĩ, cái này gọi là “người nhiều lực cũng nhiều” nhỉ, nhóm quý tộc dù có cao quý thượng đẳng đến đâu, nhưng xét về số lượng thì lại thua xa tầng lớp bình dân. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Cảnh Tùy xem trọng tầng lớp người này, vì nhóm người này thực sự là một lực lượng cực kỳ lớn mạnh.
Theo nguyên tác thì hôm nay thằng đệ của mình sẽ đến tìm mình đấy nhỉ?
Kỷ Lăng khoái chí ngồi chờ…
Thế là cậu ngồi chờ từ sáng đến tối, rồi lại từ tối đến sáng…
Thằng đệ được bảo sẽ tới giật dây tôi đi kiếm chuyện với Ninh Ngọc đâu! Đâu mất rồi?
Kỷ Lăng mở to cặp mắt con nai vàng ngơ ngác, đờ cả người!
Dựa theo kinh nghiệm từ kiếp trước, Lodz, kẻ thân là đàn em trung thành với nguyên chủ, hẳn là đã tới đây từ nãy giờ rồi, thêm mắm dặm muối tổng sỉ vả Ninh Ngọc một phen. Vì chuyện này dính dáng đến Cảnh Tùy nên khiến cậu “ghen nổ đom đóm mắt”, thế là lập tức xông vào quân đội kiếm chuyện với Ninh Ngọc, hòng cho cái tên dân đen không biết trời cao đất dày kia biết thế nào là trời xanh biển mặn.
Nhưng mà, lần này, từ đầu đến cuối, nửa cái bóng Lodz cũng chẳng thấy!
Chuyện quái gì xảy ra vậy?
Kỷ Lăng chau mày nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ lại cái ngày ấy, từ sau khi Carlos xuất hiện ở nơi bọn họ tụ tập chè chén, Lodz cũng hiếm khi nào liên lạc với cậu. Có lẽ nào, cậu ta sợ Carlos quá nên không dám tới lôi mình ra ngoài quậy phá nữa hay không?
Một Kỷ Lăng chắc mẩm mình đã khám phá ra chân tướng, muốn rơi hai “dòng lệ thương đau” đến nơi: ‘Đã biết tỏng chuyện thằng cha già khốn kiếp kia mà xuất hiện là chẳng có gì tốt lành rồi, nhưng mà sao hậu quả nó tới nhanh quá vậy…’
Sự tình đã tới nông nỗi này, ngồi chờ Lodz đến tìm mình đã trở thành chuyện viển vông. Nhưng việc tới gây sự với Ninh Ngọc vẫn là chuyện phải làm, bởi vì nó có liên quan mật thiết với các nút thắt ở phía sau.
Kỷ Lăng ngẫm nghĩ một phen, cảm thấy mình vẫn còn cơ may cứu vãn!
Cậu đây đường đường là một nam phụ độc ác suốt ngày đe nẹt Ninh Ngọc, dù cho Lodz không đến tìm cậu đi chăng nữa thì bây giờ trên mạng chỗ nào cũng tâng Ninh Ngọc lên tận trời, thậm chí còn ghép đôi cho Cảnh Tùy và Ninh Ngọc luôn nữa kia mà! Mình tức giận ghen ghét đích thân dẫn theo bè lũ đi gây chuyện với Ninh Ngọc cũng hợp lý lắm chứ.
Kỷ Lăng nghĩ đến đấy thì thấy mọi sự thông suốt ngay, lúc này mở máy truyền tin liên lạc với Lodz: “A lô.”
Lodz đang ở nhà cất giọng ngái ngủ: “Gì thế?”
Kỷ Lăng nói: “Tôi ngứa mắt cái tên mới nổi trên mạng kia quá. Anh ta có tư cách gì mà được gán ghép với Bệ hạ kia chứ? Đi, cho cái tên kia biết thế nào là đẹp mặt!”
Lodz nghe thấy thế thì bị cơn khủng hoảng sực tỉnh, cậu ta lắp ba lắp bắp hỏi lại: “Cái, cái gì cơ?”
Kỷ Lăng: “Nửa tiếng nữa gặp nhau ở trước cổng Bộ Quân sự.”
Lodz: “Gượm đã!”
Nhưng chẳng hề đợi cậu ta nói cho trọn câu thì Kỷ Lăng đã dập máy truyền tin một cái ‘phựt’ rồi.
Lodz: “...”
Đôi mắt cậu ta nhìn máy truyền tin đến đờ ra, ngay giây tiếp theo lại tức tốc lăn một vòng từ trên giường xuống, vừa xỏ quần vừa phóng ra ngoài. Cậu ấm của tôi ơi, đang yên đang lành cậu lại đi gây sự làm gì, làm gì vậy hả!
Lodz vốn dĩ không muốn đi tẹo nào, nhưng cậu ta vẫn nhanh chóng lên xe.
Cậu ta tăng tốc độ xe bay lên mức cao nhất, sau khi đi vi phạm hết luật giao thông này đến luật đường bộ khác thì cuối cùng cũng đã đến cổng Bộ Quân sự trước khi Kỷ Lăng tới, sau đấy chỉ biết căng thẳng nhìn đăm đăm về phía trước.
Vài phút sau, xe bay của Kỷ Lăng đậu ngay trước cửa.
Lodz giật bắn cả mình, bật tung người hệt như bị lửa đốt cháy mông mà cản đường Kỷ Lăng. Cậu ta gượng cười: “Sao, sao cậu đi mà không bàn bạc với tôi trước vậy?”
Kỷ Lăng tức tối liếc cậu ta, thầm nghĩ, nếu mà không vì cái tên bợ đít không đáng tin là cậu thì tôi đã đến đây từ sớm hơn nữa kìa! Thế là nhướng mày, nói ngay: “Đi!”
Đã trễ mất một ngày rồi, cũng không biết chuyện này có ảnh hưởng đến cốt truyện hay không nữa. Lòng cậu Kỷ đang như hơ trên đống lửa đây này!
Trong lòng Lodz đang than khổ không thôi, hai tay cậu ta níu chặt cánh tay Kỷ Lăng, gặng cười: “Này này, chúng ta cứ thế mà xông thẳng vào trong quân đội gây hấn với người ta có hơi bốc đồng ấy…”
Kỷ Lăng khựng lại, bấy giờ mới quay sang nhìn Lodz với vẻ ngạc nhiên thấy rõ, ánh mắt cậu đăm chiêu. Cậu nhớ rõ ràng cái tên oắt này là kẻ hư hỏng từ tận xương tủy cơ mà, tệ hơn cả là cực ghét tầng lớp bình dân. Kiếp trước, chính cậu ta là kẻ đã thêm mắm dặm muối xúi giục mình đi kiếm chuyện đấy thôi. Kỳ này im như thóc còn chưa nói làm gì, khó hiểu hơn là cậu ta lại ngăn cản mình nữa chứ… Lodz bị Kỷ Lăng nhìn đến mức sượng cứng cả người, nhưng cậu ta vẫn cắn răng khuyên giải: “Cậu nhìn xem, mặc dù Ninh Ngọc chỉ là loại tép riu, nhưng ở đây là Bộ Quân sự đấy… Nguyên soái Brendon ghét nhất là đám người quần là áo lượt như chúng ta mà, ngộ nhỡ bị anh ta thấy thì tụi mình không đỡ nổi đâu.”
Chân mày Kỷ Lăng nhướng lên, kiếp trước tôi có thấy cậu tỉnh táo thế này đâu nhỉ, nhưng mà cậu nói chuẩn rồi đấy, tôi chính là muốn nhận lấy cái kết quả “không đỡ nổi” ấy đây! Ánh mắt Kỷ Lăng càng kiên quyết hơn, cậu lạnh lùng cất lời: “Bây giờ cậu đi, hay không đi hả?”
Lodz: “Không, không đi đâu…”
Kỷ Lăng hất tay ra: “Vậy thì cậu về luôn đi, tôi tự đi một mình!”
Lodz: “...”
Trông thấy Kỷ Lăng xoay người dậm bước đi thật, Lodz thiếu điều muốn khóc lu loa cả lên. Cậu ta chần chừ một thoáng rồi vẫn nhấc chân, nhắm mắt theo đuôi Kỷ Lăng tiến vào trong.
Rốt cuộc là cậu ta đã tạo nghiệp gì thế này?
Hồi đó, ba cậu ta cực kỳ ủng hộ chuyện cậu ta giao du với Kỷ Lăng. Từ trước đến giờ vốn chẳng tha thiết quan tâm chuyện cậu ta ở ngoài đường thế nào, vậy mà cách đây không lâu lại bảo cậu ta phải cách xa Kỷ Lăng ra, rồi đừng có mà giật dây xúi Kỷ Lăng làm chuyện bậy bạ, để cậu ở yên trong nhà, không đi gây rối lung tung. Ba còn nhấn mạnh đây là lệnh đến từ Đại Công tước Carlos.
Mặc dù chẳng hiểu mô tê gì, nhưng Lodz vẫn nghe lời giữ khoảng cách với Kỷ Lăng. Cậu ta còn nghe tin mấy ngày trước, một đêm nọ khi Niếp Thiên Tề đang trên đường về nhà thì bị một đám côn đồ đánh đến mức bán thân bất toại, đến công nghệ sửa chữa DNA cũng không trị khỏi… Lodz nghĩ đến đó, sắc mặt hoảng hết lên… Kỳ này đúng là mình không có xúi giục Kỷ Lăng, mà là ép Kỷ Lăng lạm dụng quyền hạn luôn rồi!
Mong là hôm nay về nhà sẽ không bị ba chặt chân, hu hu hu.
Kỷ Lăng nào có bận tâm về trái tim đang xoắn cả vào nhau của Lodz, cậu bước phăm phăm, chẳng hề quay đầu lại.
Cậu nhìn điệu bộ của Lodz là chắc mẩm không trông mong gì được rồi, vậy thì cậu cũng chỉ đành đơn thương độc mã. Chẳng phải chỉ là đóng vai nam phụ độc ác thôi sao? Cũng đóng tới lần thứ hai rồi mà, chuyện này cậu gánh được!
Kỷ Lăng nghênh ngang bước vào Bộ Quân sự.
Đáng lẽ ra thì những nơi giống như Bộ Quân sự không phải địa điểm mà ai cũng có thể tùy ý ra vào, nhưng bất lực thay vì địa vị và thân phận của Kỷ Lăng đủ cao, sau lưng cậu lại có đến hai vị Đại Công tước chống lưng cho, thế nên vốn dĩ không một ai dám đến ngăn cậu lại.
Mặc dù cậu đã biết mười mươi hiện tại Ninh Ngọc đang ở đâu, nhưng sau khi Kỷ Lăng đi vào rồi vẫn giả vờ kéo một tên lính, kiêu căng hỏi: “Anh biết Ninh Ngọc đang ở đâu hay không?”
Nếu như hỏi về một ai khác thì có thể cậu binh sĩ này sẽ không biết, nhưng Ninh Ngọc dù chỉ mang thân phận dân thường thì uy danh cũng đã vang dội khắp chốn, cậu binh sĩ này quả thật biết rõ anh ta đang ở đâu. Vậy là cậu ta liền cung kính đáp lời: “Thiếu tá Ninh Ngọc lúc này chắc đang ở thao trường tập diễn luyện ạ.”
Kỷ Lăng mất tự nhiên gật đầu, xoay người hướng thẳng về phía thao trường mà đi.
Chẳng mất bao lâu sau, cậu đã nghe thấy loạt âm thanh vang vọng truyền đến từ phía xa xa, trong bầu không khí ồn ã hừng hực ấy còn nhuốm lấy mùi mồ hôi của cánh đàn ông.
Một nhóm các binh sĩ mặc quần lính đen, xỏ giày quân đội đen, để trần nửa thân trên bóng lưỡng đang đối chiến, phân thành hai phe chiến đấu với nhau. Họ để lộ ra cơ bắp săn chắc, tùy ý phô ra ngoài những vết sẹo cũng như sức mạnh của mình.
Kỷ Lăng theo bản năng cúi đầu nhìn lại cánh tay gầy nhẳng của mình. Trông đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng khi đứng so sánh với những chiến binh xông pha sa trường về độ men lì đặc trưng của cánh đàn ông, thì cậu chắc chắn sẽ chỉ là một đứa con trai èo uột, nữ tính, đáng xếp xó ghét bỏ.
Cậu ho khan một tiếng, suy nghĩ bay xa quá rồi.
Mục tiêu hôm nay của cậu là nhân vật thụ chính trong tiểu thuyết gốc: Thần tượng toàn thế giới, ngôi sao mới nổi, Ninh Ngọc!
Kỷ Lăng nheo mắt nhìn sang. Ninh Ngọc kiếp trước và cậu cũng có thể coi như là người quen cũ, nhưng dù bất kỳ lúc nào, mỗi khi trông thấy anh ta, cậu đều có thể cảm nhận được thứ hào quang độc nhất của nhân vật chính ở anh ta! Chói mắt đến độ không bất cứ một ai có thể phớt lờ đi sự tồn tại của anh ta cả.
Cứ so sánh với nhóm người quần áo xộc xệch, mồ hôi chảy ướt lưng khác xem… Ninh Ngọc trông giống như đang toát ra một thứ khí chất xuất trần thoát tục nào đó vậy. Anh ta cũng mặc quần dài màu đen, đôi chân thon dài, thẳng tắp cũng đang được một đôi giày quân đội đen kịt bao lấy. Thân trên anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đơn giản, sạch sẽ, mang một vẻ rất mực nghiêm túc, mái tóc ngắn màu đen lòa xòa trước trán bị mồ hôi thấm ướt đôi phần, dường như anh ta mới vừa vận động xong, vậy nhưng trông dáng vẻ anh ta thì vẫn cứ ung dung nhàn nhã. Hình như anh ta đã nhận ra được gì đó, vậy là liền xoay đầu lại, để lộ một khuôn mặt anh tuấn ngút ngàn, trong đôi đồng tử màu xanh hệt như viên ngọc bích cất chứa sự ôn hòa cùng thứ ánh sáng đầy vững tâm.
Dường như từ đầu đến chân anh ta, khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể anh ta, thậm chí là những giọt mồ hôi đang rơi, đều toát ra khí chất của nhân vật chính một cách mạnh mẽ cùng cực!
Hay đơn giản hơn là tự bản thân anh ta đã có một chiếc filter đặc biệt quanh mình.
Kỷ Lăng chỉnh lại biểu cảm của mình một chút, sau đấy chắp hai tay ra sau lưng, vênh váo bước tới!
Cách ăn mặc trang phục lẫn thần thái và điệu bộ của cậu quả thực vô cùng khác biệt với chốn này, trông hệt như một cậu thiếu niên xinh đẹp, đầy sa đọa, lười nhác trong bức tranh sơn dầu nào đó. Cậu cất bước, không có lấy một chút tiếng động nào bước vào chiền đầu đầy những máu và cát bụi, chỉ trong tích tắc đã thu hút lấy bao ánh nhìn.
Kỷ Lăng đón lấy tầm mắt dò xét tò mò của mọi người mà ngẩng đầu, ưỡn ngực, bước đến trước mặt Ninh Ngọc. Cậu nhướng mi lên, dùng đôi mắt như nhìn kẻ địch mà nhìn người đàn ông mắt xanh tóc đen với vóc người cao ngất đứng trước mặt, cậu cất giọng: “Anh là Ninh Ngọc?”
Lodz đang đứng bên cạnh Kỷ Lăng bày vẻ mặt thảm đạm. Bản tính Kỷ Lăng vốn ương bướng, việc cậu tới nơi này cậu ta nào có ngăn cản được, ban nãy cậu đã báo chuyện này cho ba mình rồi. Còn chuyện tiếp đó… thì đành nghe theo ý trời đi vậy.
Điều duy nhất mà cậu ta có thể làm hiện tại, đó là đi theo Kỷ Lăng làm chốt buff sức mạnh cho cậu.
Ninh Ngọc nghi hoặc nhìn Kỷ Lăng, trong phút chốc không đáp.
Kỷ Lăng lạnh lùng nhìn chằm Ninh Ngọc, gương mặt cậu toát lên vẻ khinh miệt như kẻ bề thế trên cao, không nhịn được mà thốt lên: “Này, tôi nói anh đấy, anh điếc à?
Cậu vừa dứt lời, Ninh Ngọc chưa phản ứng gì nhưng bao nhiêu binh sĩ đứng sau lưng anh ta ngay khoảnh khắc ấy đã lộ ra ánh mắt tàn bạo như muốn ăn tươi nuốt sống cậu! Là thứ ánh nhìn chòng chọc Kỷ Lăng với vẻ chẳng tốt lành gì.
Trong nhóm binh sĩ này có người cũng là quý tộc, có người là bình dân, mỗi một người đều là người tiến hóa cực kỳ mạnh mẽ. Ban đầu cũng có không ít người xem thường Ninh Ngọc, nhưng sau từng cuộc chiến đã qua, bọn họ đã trở thành anh em vào sinh ra tử từ lâu, trong số đó cũng có rất nhiều người từng được Ninh Ngọc cứu mạng, ai nấy đều tâm phục khẩu phục anh ta cả.
Mà giờ đây, vị cấp trên cũng như đồng chí mà họ kính nể lại bị một tên công tử áo gấm quần tơ gầy nhom như Kỷ Lăng sỉ nhục, kha khá người đã lăm le, định bụng cho cái tên công tử bột không biết trời cao đất rộng này nếm mùi, để cậu ta biết rằng nơi này không phải là chỗ mà cậu ta có thể kiêu căng phách lối!
Ninh Ngọc thấy thế thì thoáng chau mày, đánh mắt ra hiệu ngăn cản họ lại, sau đó, anh ta quay đầu, nhìn Kỷ Lăng bằng đôi mắt sâu hun hút rất đỗi bình tĩnh, cất lên chất giọng du dương êm tai: “Đúng, tôi là Ninh Ngọc, xin hỏi cậu đây là?”
Mặc dù trông Kỷ Lăng rất phách lối, nhưng thực ra cậu còn đang sợ phát khiếp rằng những người kia sẽ mặc kệ mọi thứ đánh mình tơi tả trước rồi có gì mới nói sau, vậy là cậu vội vã tự giới thiệu mình, hất đầu lên, kiêu căng đáp: “Tôi là Kỷ Lăng!”
Kể ra thì, cậu đây cũng có tiếng tăm phết đấy.
Mặc dù cũng chẳng phải thứ danh tiếng tốt lành gì.
Ai nấy nghe thấy tên của cậu đều biến sắc, rất nhiều người nhìn cậu với đôi mắt ngầm tức giận, chậc… Mặc dù họ rất muốn đánh, nhưng tên này đúng là không phải thằng công tử bột ất ơ nào đó họ có thể đánh cho đã tay, mà đây là một cậu công tử bột đứng trên đỉnh kim tự tháp, là một tên công tử bột có chống lưng cứng hơn tấm sắt nhất trong đám công tử quyền quý!
Lodz cảm thấy tên của Kỷ Lăng dù gì cũng có thể đè ép được người khác, cho nên mới thoáng giơ tay lau đi mồ hôi lạnh toát trên trán mình. Cậu ta sẽ không bị đánh hội đồng theo rồi.
Đôi mắt Ninh Ngọc sâu thăm thẳm, dù biết rõ đối phương chẳng có ý tốt gì khi tới đây, anh ta vẫn bình tĩnh hỏi: “Cậu tìm tôi có việc gì không?”
Kỷ Lăng chỉ thích loại người có lý trí, không dễ bị kích thích thế này thôi. Chúng ta có thể giải quyết mọi tranh chấp bằng đầu lưỡi, đâu cần phải vung tay động chân đâu, ở trong mắt Kỷ Lăng, Ninh Ngọc đáng yêu hơn đám hung thần ác sát phía sau không biết bao nhiêu lần! Cái khí chất này, quả không hổ là người được chọn làm nhân vật chính!
Cậu ho nhẹ một tiếng rồi nở nụ cười nửa miệng, tuôn một tràng lời thoại đã chuẩn bị từ lâu: “Tôi đây tới là để nói với anh, anh đừng có tưởng bở rằng mình được gặp Bệ hạ, được ngài tán thưởng một lần thì thật sự cho rằng mình hay ho gì lắm. Một tên dân đen như anh dù cho có là người tiến hoá đi chăng nữa, thì đến cùng cũng chỉ là một tên tay sai, một con tốt thí của bọn tôi mà thôi!”
Đám người vóc dáng cường tráng đứng sau lưng Ninh Ngọc lại rục rịch, không được rồi, họ sắp không kìm nổi nữa rồi, thằng ranh này đúng là ngứa đòn lắm rồi.
Lodz lại bắt đầu run như cầy sấy.
Kỷ Lăng nói hết câu rồi lấy dũng khí nhìn thẳng Ninh Ngọc với vẻ khiêu khích.
Ninh Ngọc nhìn lại cậu với vẻ bình lặng, đôi môi mỏng nhạt màu mím chặt, phải một lúc lâu sau, anh ta mới cất giọng nói vang vọng đầy nội lực, nói một đoạn không nhanh, không chậm: “Nếu như thứ tay sai và tốt thí mà cậu nói là muốn nói tôi là một con tốt thí trên bàn cờ đấu tranh vệ quốc, chiến đấu chống lại bọn Trùng tộc, vậy thì tôi đây tình nguyện làm thứ nô dịch và con tốt thí ấy. Bởi vì tôi không phải đang bảo vệ cho tầng lớp quý tộc luôn vô tư không sầu không lo trên Đế Tinh, mà là bảo vệ những người dân lành sống trên những tinh vực khác. Bọn họ mới là những người cận kề với nguy hiểm hơn, là những người cần được bảo vệ hơn cả.”
Kỷ Lăng thầm nghĩ, phần diễn thuyết này được trình bày quá là xuất sắc, đến cả mình nghe xong còn cảm động khôn nguôi, chẳng trách ai nấy đều toát lên ánh mắt đầy nhiệt huyết sục sôi như thế! Cậu vừa thầm cảm động vừa lộ ra dáng vẻ châm chọc, giễu cợt nói: “Đừng có điêu toa. Một tên tiện dân thôi mà, chết thì chết, chứ có gì mà cần bảo vệ? Anh vào quân đội chẳng lẽ không phải vì để lập chiến công, trở thành một thành viên của tầng lớp quý tộc hay sao chứ?”
Các binh sĩ tầng lớp bình dân càng là người tức tối hơn cả. Bọn họ bảo vệ rường cột nước nhà, bảo vệ người thân yêu của mình, vậy mà lại bị Kỷ Lăng gom hết lại sỉ nhục một phen! Sự hy sinh của những người ở tầng lớp như họ, trong mắt Kỷ Lăng không đáng giá một đồng.
Lodz lại lau lấy lau để mồ hôi, cậu ta lặng lẽ kéo tay áo Kỷ Lăng một cái, định bụng khuyên giải.
Kỷ Lăng lại “bộp” một cái hất tay cậu ta ra, cứ thấy chết không sờn mà tiếp tục lôi kéo thù hận: “Đừng có nằm mơ nữa, đám dân đen các người sẽ không bao giờ trở thành quý tộc được đâu.”
Tới tận lúc này mới thấy vẻ mặt Ninh Ngọc trở nên lạnh lẽo, anh ta nói rất chậm: “Xin lỗi, nếu như quý tộc ai cũng giống như cậu, tôi e rằng mình chẳng mong mỏi gì được trở thành một thành viên trong đó đâu.”
Uầy! Hay cho một quý ông cao cả đầy khát khao công lý, không ham sang giàu quyền quý!
Kỷ Lăng thích nhất là một đấu thủ biết phối hợp với mình như vậy, cứ thế thì có thể diễn tiếp theo kịch bản. Kỷ Lăng đột nhiên làm ra vẻ như mình cả giận, hệt như mèo bị giẫm phải đuôi, lạnh lùng quát tháo: “Anh dám xem thường tôi à?”
Lodz: “...”
Lodz trông thấy tình huống đang theo chiều hướng ngày một căng thẳng hơn thì đảo mắt liên hồi trong nỗi bất an, thế là vừa khéo trông thấy một người đàn ông vận đồng phục quân đội màu đen tiến đến từ đằng xa, thân hình cao lớn cùng khí thế như gió cuộn, nện từng bước mạnh mẽ đi về hướng này!
Người đàn ông với mái tóc màu đỏ sậm, gương mặt lạnh lùng sắc bén, đôi đồng tử màu xám tro không có lấy chút nhiệt độ nào khiến người khác run rẩy kinh hoàng, giống như đang đối đầu trên một chiến trường vô tình khốc liệt.
Đó không phải là Nguyên soái Brendon thì còn là ai nữa?
Lodz sợ tới mức nhũn cả chân, chắc chắn là mấy thằng chết tiệt kia lén báo cho anh ta rồi! Nếu như lúc trước cậu ta chỉ hơi căng thẳng thôi, thì khi trông thấy Brendon, cậu ta thực sự phát hoảng. Đối tượng mà Brendon ghét nhất chính là đám cậu ấm bọn họ, từ trước đến giờ, anh ta luôn ra vẻ công chính nghiêm minh, chẳng cho ai mặt mũi gì. Quan trọng là, anh ta cũng sẽ chẳng buồn bận tâm đến thân phận của Kỷ Lăng!
Lodz lật đật vươn tay ngoắc lấy cánh tay Kỷ Lăng, khẽ nói với vẻ vô cùng căng thẳng: “Không xong rồi, Nguyên soái Brendon tới!”
Kỷ Lăng nghe thế thì mắt sáng rực hẳn lên. Brendon tới rồi đấy à? Tôi đây lèo nhèo cả ngày trời chẳng phải cũng chỉ vì đợi anh ta vội vã chạy tới đây giúp đỡ cho Ninh Ngọc thôi sao?
Cậu chẳng hề do dự mà quát lên với Lodz: “Biến đi, đúng là vô tích sự!” Sau đó cậu cố tình nâng cao giọng, lớn tiếng nói với Ninh Ngọc: “Đừng có tưởng rằng có Nguyên soái Brendon che chở cho anh thì tôi sẽ không thể làm gì được anh. Không ngờ anh lại cả gan dám châm chọc tôi cơ đấy! Nguyên soái Brendon thấy ba tôi còn phải dè chừng nữa đấy, anh cho rằng anh ta sẽ vì một tên dân đen như anh mà đắc tội với tôi sao? Tôi phải để anh nhận đủ hậu quả mà mình tự gây ra!”
Ánh mắt Kỷ Lăng đầy vẻ khinh miệt, rít từng chữ ác độc thấu xương: “Anh, chết, chắc, rồi!”
Hai chân Lodz run như cầy sấy.
Tôi thấy, người chết chắc, lắm khi, là hai đứa mình đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.