Sau Khi Phản Diện Sống Lại Đều Yêu Tôi

Chương 33: Châm ngòi

Tức Mặc Dao

27/09/2021

Kỷ Lăng kinh hoảng nhìn Carlos, cảm giác sợ hãi làm cậu sởn cả tóc gáy. Sao Carlos lại xuất hiện ở Hoàng cung chứ? Không lý nào Cảnh Tùy lại mời anh ta được!

Anh ta muốn làm gì thế?

Carlos nhìn vẻ mặt sợ hãi của cậu, trái tim lạnh băng đau đớn, nhưng anh ta chỉ trưng ra vẻ mặt dịu dàng, nhẹ giọng nói với cậu: “Tôi chỉ muốn nói với em mấy câu thôi, giờ tôi buông em ra, em đừng lên tiếng có được không?”

Kỷ Lăng nghe người này mềm giọng thì chợt tỉnh táo lại. Nếu Carlos đã đồng ý gặp dịp thì chơi với cậu thì chắc chắn sẽ không hại cậu. Mà cậu cũng thật sự muốn nghe anh ta định nói cái gì, vậy là cậu mở to mắt, tỏ vẻ đồng ý nghe anh ta nói chuyện.

Carlos thả tay ra, ánh mắt dừng trên đôi môi bị hôn đỏ bừng của Kỷ Lăng, đè nén cảm giác ghen tị và phẫn nộ trỗi dậy trong lòng, dùng ánh mắt khổ sở nhìn cậu, khàn giọng hỏi: “Em còn trách tôi sao?”

Kỷ Lăng nhìn anh ta đầy xa cách, có vẻ không tin tưởng anh ta chút nào.

Carlos nói: “Tôi rất nhớ em.”

Kỷ Lăng hạ giọng, lạnh lùng nói: “Chú biết tôi suýt chết ở hành tinh Tiên Vân đúng không?”

Đáy mắt Carlos thoáng hiện vẻ đau xót, thật lâu sau mới cười khổ nói: “Tôi biết Bệ hạ nói với em thế nào, nhưng đó không phải sự thật. Tôi tuyệt đối không bao giờ bán đứng em.”

Sao Kỷ Lăng có thể tin Carlos được? Cậu nhìn anh ta bằng ánh mắt thất vọng, lắc đầu đáp: “Bệ hạ sợ tôi khó chịu nên không nói gì cho tôi cả. Là Gabriel nói chú tiết lộ tin tức của tôi cho anh ta. Chú Carlos, chú...”

Carlos thấy ánh mắt thất vọng đau đớn của Kỷ Lăng thì đáy lòng càng thêm căm hận Gabriel. Khi trở về anh ta đã nghĩ lại rất lâu cũng không nghĩ ra được mục đích Gabriel làm như vậy là gì? Tại sao anh ta muốn hãm hại mình trước mặt Kỷ Lăng chứ?

Người này đang âm mưu chuyện gì?

Nhưng dù không rõ mục đích của Gabriel cũng không ảnh hưởng chuyện anh ta tìm đến Kỷ Lăng hôm nay. Carlos trầm giọng, từ từ nói: “Lời Gabriel nói cũng chưa chắc đã là sự thật. Hơn nữa, em dám chắc đối phương chính là Gabriel sao?”

Kỷ Lăng ngây ra, không rõ lời này có ý gì.

Carlos bình tĩnh nói: “Ai cũng biết Gabriel mắt đen tóc đen, luôn đeo mặt nạ màu bạc, nhưng đến giờ vẫn chưa ai biết gương mặt thật của anh ta như thế nào. Muốn đóng giả một kẻ luôn đeo mặt nạ chẳng phải chuyện dễ nhất rồi sao?”

Kỷ Lăng ngạc nhiên: “Ý chú là anh ta không phải Gabriel thật sự ư?”

Không thể nào! Kiếp trước cậu cũng từng giao thiệp với Gabriel rồi. Cậu có thể xác định người kia không phải là giả. Cậu nghi ngờ nhìn Carlos, muốn xem người này định bịa thêm gì nữa.

Carlos nhìn Kỷ Lăng, ánh mắt chợt trở nên u ám hung ác, sự lạnh lẽo lan dần nơi đáy mắt thật khiếp người. Anh ta nhấn từng chữ rành mạch: “Nếu tôi muốn Gabriel giết ai thì người kia tuyệt đối không thể sống sót trở về.”

Kỷ Lăng bị giọng nói biến chuyển lạnh băng của Carlos dọa sợ, dán chặt lưng vào thân cây phía sau, muốn lùi không được. Mặt cậu trắng bệch, không rõ vì sao Carlos nói biến sắc mặt là biến ngay được. Chẳng phải anh ta vẫn luôn tỏ ra vô hại trước mặt cậu sao?

Carlos nhìn thẳng vào ánh mắt thấp thỏm lo sợ của Kỷ Lăng, đôi mắt sâu thẳm của anh ta vô cùng bình tĩnh, đồng thời tàn bạo lạnh nhạt đến đáng sợ: “Nếu thật là tôi để Gabriel đến bắt cóc em thì sao có thể cho phép anh ta nói ra tên mình được, sao có thể khiến em bình an vô sự trở về?”

Kỷ Lăng: “...”

Không xong rồi, tự nhiên cậu thấy tên cáo già này nói hợp lý dễ sợ.

Nhưng người kia là Gabriel thật mà...

Kỷ Lăng vắt óc suy nghĩ... Có lẽ cũng như kiếp trước, chú bán đứng tôi nhưng Gabriel lại không muốn giết tôi thôi mà. Còn chuyện nói ra tên chú thì có lẽ do ngoài ý muốn chăng? Cậu thật không biết nên tìm thêm lý do thế nào cho Gabriel nữa...

Carlos nâng tay đặt lên vai Kỷ Lăng, sự lạnh lùng trong mắt bị vẻ thân mật lo lắng thay thế, thở dài đầy bất đắc dĩ: “Người kia chưa chắc đã là Gabriel thật sự. Anh ta bắt em rồi lại để em chạy thoát là vì muốn hãm hại tôi, em hiểu chưa?”

Kỷ Lăng không tin một chữ nào trong lời Carlos, nhưng cậu lại ra vẻ thoáng dao động, mơ hồ hỏi: “Sao... sao anh ta phải làm thế chứ...”

Carlos thở dài: “Em thử ngẫm xem, ai mới là người được lợi lớn nhất trong chuyện này?”

Kỷ Lăng: “?”

Hình như ngoài việc chú bị vu oan thì không ai có ích lợi gì mà nhỉ? Tuy không biết vì sao kiếp này Gabriel lại muốn hại chú, nhưng biết đâu chỉ vì anh ta nhìn chú không vừa mắt thì sao? Dù sao kế hoạch của Cảnh Tùy cũng càng hợp với lợi ích của anh ta hơn.

Carlos nhìn đôi mắt mờ mịt của cậu lộ ra vẻ nghĩ không thông thì tỏ ra vừa thương tiếc vừa không biết làm sao. Anh ta trầm giọng nói tiếp: “Tôi vốn dĩ tình nguyện để em hận mình cũng không cho em biết sự thật này. Nhưng tôi thật sự... không đành lòng nhìn em bị lợi dụng, chịu thương tổn.”

Kỷ Lăng: “...”

Carlos vẫn bày ra vẻ xót xa, cuối cùng chậm rãi nói: “Là Bệ hạ, Bệ hạ mới là người thu hoạch lớn nhất.”

Kỷ Lăng trợn to hai mắt không dám tin, không hiểu nổi Carlos lái kiểu gì mà có thể ngoặt sang hướng này.

Carlos chăm chú nhìn gương mặt người đối diện, giọng nói thành khẩn, từ tốn phân tích: “Trước đây Bệ hạ vẫn luôn rất lạnh nhạt với em, khinh thường chẳng quan tâm, ai cũng biết anh ta không thích em... Nhưng chỉ trong một đêm, thái độ Bệ hạ dành cho em quay ngoắt lại, vừa chiều chuộng lại dung túng em. Chẳng lẽ em chưa bao giờ nghi ngờ có vấn đề gì trong chuyện này à?”

Trong lòng Kỷ Lăng thầm nghĩ, tôi biết rõ nguyên nhân nha, vì anh ta sống lại chứ sao. Nhưng bí mật này chắc chắn bọn họ sẽ không lộ ra. Mà trừ điểm này ra... hừm, đúng là khá có vấn đề đấy.

Kỷ Lăng bày ra bộ dáng ngập ngừng, tựa như bị lời của Carlos làm dao động nhưng lại không muốn nghi ngờ Cảnh Tùy. Cậu mấp máy môi: “Bệ hạ...”

Mắt Carlos càng thêm vẻ thương tiếc, tựa như vô cùng khổ sở vì Kỷ Lăng vậy. Nhưng anh ta vẫn nói: “Mục đích chính khi Bệ hạ bất ngờ thay đổi thái độ với em là vì hy vọng có thể đạt được sự giúp đỡ từ đảng phái của ba em trong việc thực hiện thuốc tiến hóa gen sau này. Nhưng vì lúc trước anh ta luôn không tốt với em, sợ em không chấp nhận được sự thay đổi quá nhanh của mình làm em càng thêm tin tưởng tôi nên mới nghĩ ra cách như vậy... Anh ta dùng một kẻ gọi là Gabriel bắt cóc em, cố ý để đối phương nói ra tôi là người chủ mưu, sau đó cứu em trong lúc em đang lo lắng hãi hùng. Như vậy chẳng những em sẽ hiểu lầm, đối kháng với tôi mà còn càng thêm biết ơn, yêu thương anh ta. Hơn nữa, anh ta còn có thể thản nhiên thoải mái khấu tội phản quân lên đầu tôi, sau đó mượn cớ này chèn ép thế lực của tôi trong màn đấu tranh chính trị sau này. Đúng là một mũi tên trúng ba đích.”

“Em nghĩ cẩn thận xem, nếu không phải chính Bệ hạ sau màn sai sử thì ai lại có thể cướp em đi ngay trước mắt anh ta được? Rõ ràng là anh ta cố ý... Huống chi, nếu không phải Bệ hạ thì sao Gabriel không giết người diệt khẩu mà còn lộ ra tên của tôi, giả bộ đe dọa em một hồi cuối cùng lại thả em đi chứ? Bệ hạ còn có thể đúng giờ chạy tới làm anh hùng cứu mỹ nhân. Trên đời này đâu ra lắm chuyện trùng hợp như vậy...” Carlos đau lòng nói: “Toàn bộ chuyện này đều là Bệ hạ âm mưu tỉ mỉ mà ra, anh ta không phải thật lòng tốt với em, chỉ là muốn lợi dụng em thôi. Một khi đạt được mục đích rồi thì anh ta sẽ không chút do dự mà gạt bỏ em.”

Kỷ Lăng kinh ngạc há hốc miệng.

Trời ạ, tên cáo già này đúng là lưỡi xán hoa sen, ăn khớp trăm phần trăm, bịa đặt còn thật hơn lời thật nữa. Nếu không phải chính cậu hiểu rõ thái độ làm người của bọn họ, cũng biết bọn họ đều sống lại thì có lẽ đã tin rồi đấy, đúng là kín kẽ không một chỗ hở mà!

Carlos vươn tay lướt nhẹ qua má Kỷ Lăng, đau khổ nói: “Giờ em đã biết chưa? Anh ta tốt với em đều là giả, anh ta vẫn luôn lừa em, lợi dụng tình cảm của em với anh ta... Thậm chí, vì đạt được mục đích mà không ngại khiến em gặp nguy hiểm, làm em bị thương, bị sợ hãi.”

Kỷ Lăng bày ra dáng vẻ khiếp sợ đau đớn, hốc mắt cũng phiếm hồng: “Không thể nào! Bệ hạ sẽ không làm vậy với tôi đâu...”



Giọng Carlos hơi khàn, cứ như rất đau đớn vậy. Anh ta cười khổ: “Tôi mới là người vẫn luôn đối xử tốt với em, chưa bao giờ làm em tổn thương. Chẳng lẽ em tình nguyện tin vào một kẻ vẫn luôn khinh thường không quan tâm em cũng không chịu tin vào người luôn bảo vệ cho em là tôi sao?”

Kỷ Lăng: “...”

Nhưng chú cũng không thật lòng tốt với tôi mà. Chẳng qua vì chính chú vẫn luôn dối trá như vậy thôi...

Cậu suýt thì há miệng phản bác rồi, nhưng chỉ hé môi thở dốc không lên tiếng. Trong lòng bỗng nảy ra một ý định trước giờ chưa từng có, trái tim đập nhanh hơn mấy nhịp.

Thật ra đây chính là chỗ rất tốt để đột phá!

Chẳng phải trước đó cậu vẫn đang buồn rầu nên từ chối Cảnh Tùy thế nào để thoát khỏi nguy cơ trí mạng hiện tại sao? Giờ Carlos đưa một lý do hoàn hảo không chút sứt mẻ lên tận tay cậu rồi!

Chỉ cần chừa cái bí mật “sống lại” ra thì toàn bộ đều ăn khớp dễ sợ! Thực tế thì ngay cả Kỷ Lăng cũng có lúc không hiểu nổi Gabriel làm như vậy vì mục đích gì. Vì thoạt nhìn thì đúng là đang rắp tâm hãm hại Carlos, giúp đỡ Cảnh Tùy... Nếu không phải tin chắc Cảnh Tùy sẽ không đối xử với cậu như vậy thì cậu đã nghi ngờ anh ta hợp tác với Gabriel rồi.

Trước đây Kỷ Lăng chán ghét Carlos cản trở mình 'Theo đuổi tình yêu đích thực' đến đâu thì giờ càng biết ơn đối phương chạy đến ngăn mình 'Theo đuổi tình yêu đích thực' đến đấy!

Mấy ngày nay gặp ai cũng muốn tác hợp cậu và Cảnh Tùy, mở miệng ngậm miệng đều là chúc mừng. Lần đầu thấy có người tình nguyện chạy đến châm ngòi tỉnh cảm giữa cậu và Cảnh Tùy, đã thế còn cẩn thận tận tâm tận tình đến mức này nữa chứ. Kỷ Lăng cảm động muốn khóc luôn rồi!

Nhân vật phản diện chuyên nghiệp như vậy rất đáng nhận được sự tôn trọng.

Kỷ Lăng hưng phấn run cả tay, nhìn sang Carlos cũng thấy đỡ chướng mắt nhiều, run giọng xác nhận lại: “Chuyện chú nói đều là thật sao?”

Carlos thấy Kỷ Lăng mất hồn mất vía thì thoáng không đành lòng. Nhưng anh ta tuyệt đối không cho phép Cảnh Tùy cứ như vậy... cướp cậu khỏi tay mình.

Anh ta chậm rãi nói: “Tôi không cần thiết phải lừa gạt em. Em chỉ cần ngẫm lại cẩn thận sẽ biết lời tôi nói đều là sự thật.”

Đôi mắt Kỷ Lăng trở nên đờ đẫn mất tiêu cự.

Đáy lòng Carlos tràn đầy cố chấp và dục vọng chiếm hữu, nhưng ánh mắt chỉ tràn đầy thân mật dịu dàng, không oán không hối: “Nếu em thật sự không muốn tin tôi thì cũng không sao. Tôi chỉ muốn em biết chuyện này mà thôi. Em ở bên Bệ hạ phải chú ý bảo vệ bản thân nhiều hơn... tôi thật lòng không muốn thấy em bị thương.”

Kỷ Lăng vẫn không hé răng, chỉ gục đầu xuống, bả vai khẽ run rẩy, tựa như không thể thừa nhận được sự đả kích này.

Carlos dừng một chút, anh ta biết hôm nay đã vùi một mầm mống không tin tưởng vào lòng Kỷ Lăng nên thấp giọng nói: “Tôi phải đi rồi, em cẩn thận một chút.”

Nói xong liền xoay lưng bước đi, cứ như mục đích anh ta đến chỉ để nói những lời này mà thôi.

Kỷ Lăng vẫn chờ đến khi Carlos đi hẳn mới quay đầu trở về.

Vừa rồi đúng là niềm vui ngoài ý muốn, nhưng cậu không thể làm việc hấp tấp được. Vậy nên dọc đường cậu lại tỉ mỉ chỉnh lý lại lời của Carlos một lần nữa, cuối cùng xác định cái cớ này dùng được, bởi vì Cảnh Tùy tuyệt đối sẽ không nói chuyện kiếp trước với cậu.

Nếu không phải cậu có góc nhìn của Thượng Đế, lại còn từng trải qua một kiếp thì chỉ sợ đã tin tưởng lời này tới bảy, tám phần rồi.

Mà giờ ngẫm lại, Kỷ Lăng ý thức được kiếp này Gabriel thật sự không muốn làm tổn thương mình, những lời anh ta nói chỉ như dọa dẫm mà thôi, chẳng những không làm gì cậu mà còn không ra tay giết người diệt khẩu khi thời cơ tới. Thậm chí đến cuối cùng còn ném trả cậu lại cho Cảnh Tùy.

Tuy hành vi của Gabriel không thể hiểu nổi, nhưng chuyện này cũng không quan trọng. Quan trọng là cậu muốn mượn cơ hội này phá vỡ thế cục hiện tại!

Cái cớ này là Carlos đưa tới, cũng cần là Carlos đưa tới thì cậu mới dùng được!

Bởi nếu theo thiết lập nhân vật, cậu vẫn luôn một lòng lưu luyến si mê Cảnh Tùy, không lý gì lại nghĩ ra chuyện quanh co lắt léo như vậy, càng không thể tin tưởng người khác châm ngòi ly gián. Nhưng nếu người châm ngòi là chú Carlos cậu tin cậy mười phần thì miễn cưỡng có thể chấp nhận được.

Sau đó chính cậu sẽ vì quá si tình mà không chấp nhận được hiện thực tàn khốc, sinh ra nghi ngờ với Cảnh Tùy, từ yêu sinh hận. Sau đó có thể thuận thế thoát khỏi sự theo đuổi của Cảnh Tùy rồi.

Mà như vậy Cảnh Tùy còn không nghi ngờ cậu, sẽ chỉ nghi ngờ Carlos mà thôi. Bởi vì đời trước từ đầu đến cuối Carlos vẫn luôn đối nghịch khiến Cảnh Tùy ngột ngạt, Carlos hoàn toàn có thể làm ra chuyện như vậy.

Cùng với đó, Cảnh Tùy sẽ sinh ra thất vọng vì cậu ngu xuẩn tùy tiện tin lời châm ngòi của Carlos. Nhưng anh ta chắc chắn không trách kẻ nhỏ yếu như cậu, anh ta sẽ nhắm thẳng mũi giáo về phía người lừa gạt cậu là Carlos.

Như vậy không những cậu thoát được Cảnh Tùy mà còn im hơi lặng tiếng bôi đen bản thân một phen, khiến Cảnh Tùy không quá thích mình nữa. Cuối cùng còn thành công vu oan giá họa cho Carlos, làm Carlos gánh chịu lửa giận của Cảnh Tùy. Hôm nay nếu Carlos đã dám đến tìm cậu nói những lời này thì phải sẵn sàng đối nghịch với Cảnh Tùy rồi.

Kỷ Lăng càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý, quá hoàn hảo luôn!

Sơn cùng thủy tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại thấy thôn!

Trong lòng cậu lại dấy lên hy vọng. Đểu cáng cũng có tác dụng của đểu cáng, đang buồn ngủ lại có Carlos chạy tới đưa gối đầu. Tri kỷ như vậy làm cậu bỗng thấy đỡ ghét hơn nhiều đấy.

Hôm nay chú chính là ân nhân cứu mạng của tôi đó nha!

Tuy làm vậy có hơi áy náy với Cảnh Tùy một chút... nhưng dù sao anh ta cũng không thật lòng thích cậu, chẳng qua là áy náy với kiếp trước nên sinh ra tâm lý đền bù mà thôi. Sớm tỉnh lại làm một Hoàng đế bình thường, đi yêu nhân dân mà anh nên yêu mới là việc mà vai chính nhà anh nên làm!

Kỷ Lăng về đến phòng mình là trong lòng đã quyết định xong.

Thật ra đây cũng là cách duy nhất lúc này.

Cậu đã không còn đường nào để chọn nữa!

Cảnh Tùy quay lại bữa tiệc xã giao một hồi mới phát hiện Kỷ Lăng không về tới. Anh ta ngoắc tay gọi người hầu, cau mày hỏi: “Kỷ Lăng đâu?”

Người hầu vội đáp lời: “Cậu Kỷ Lăng về nghỉ trước rồi ạ.”

Cảnh Tùy thoáng ngạc nhiên. Lúc trước vẫn thấy Kỷ Lăng có vẻ rất muốn tụ họp với bạn bè, sao mới chốc lát đã về một mình rồi? Anh ta cảm thấy hơi lo nên cũng rời khỏi bữa tiệc.

Tuy hôm nay rất vui, có thể tuyên bố người con trai anh ta yêu với mọi người, nhưng chính anh ta... Ừm, chuyện vừa rồi anh ta làm với Kỷ Lăng trước mặt Brendon có lẽ khiến cậu thẹn thùng tức giận. Cậu nhóc này đúng là hay ngượng, chẳng qua là bị người ta thấy mình hôn môi mà thôi, có gì đâu chứ? Cảnh Tùy cảm thấy rất bất đắc dĩ.



Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng vẫn phải về dỗ dành cậu mới được.

Cảnh Tùy ôm tâm tư này về cung điện của mình, thấy phòng Kỷ Lăng sáng đèn, nghĩ đến có thể lập tức thấy được người ấy thì trong lòng ngọt ngào mềm mại vô cùng. Nhưng vừa bước tới cạnh phòng đã nghe được tiếng thứ gì trong phòng rơi vỡ.

Cảnh Tùy giật thót, vội đẩy mạnh cửa ra, thấy Kỷ Lăng đang quét sạch bát đĩa cốc chén trên bàn xuống sàn, hai mắt đỏ bừng, ngực phập phồng mãnh liệt, trông rất tức giận.

Cảnh Tùy vừa đau lòng lại vừa kinh ngạc, không ngờ Kỷ Lăng lại tức giận vì chuyện kia đến thế.

Anh ta bước qua, vươn tay muốn ôm Kỷ Lăng vào lòng an ủi nhưng lần này cậu nhanh chóng lắc người tránh đi, ngước đầu nhìn anh ta bằng ánh mắt đau khổ lạnh nhạt, cắn chặt môi không nói gì.

Tròng mắt Cảnh Tùy co rụt lại, ý thức được có điều gì đó không đúng, vội vàng lên tiếng: “Em sao vậy? Ai chọc giận em à?”

Chắc chắn không phải vì hành vi vừa rồi của anh ta được, lúc ấy tuy Kỷ Lăng ngượng ngùng rời đi nhưng không tỏ ra tức giận như vậy.

Lồng ngực Kỷ Lăng phập phồng kịch liệt, bỗng hé miệng than một tiếng rất bất lực, rất bi ai: “Anh Cảnh Tùy, anh thích em thật sao?”

Cảnh Tùy cau mày, không ngờ Kỷ Lăng lại nhắc chuyện này nhưng vẫn kiên nhẫn nói: “Đương nhiên là thích em rồi. Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, anh và Ninh Ngọc không có quan hệ gì cả...”

Nhưng đây là lần đầu tiên Kỷ Lăng không chịu nghe anh ta nói xong đã cắt ngang, nước mắt lưng tròng, giọng nói sắc bén: “Không liên quan đến Ninh Ngọc!”

Cảnh Tuy ngờ vực, ánh mắt thoáng tối xuống, kiên nhẫn hỏi từng chút một: “Vậy sao em lại hỏi như thế?”

Kỷ Lăng nhìn chằm chằm anh ta như đau khổ đến tột cùng, sau đó ánh mắt trở nên đờ đẫn, trống rỗng: “Từ trước đến nay anh không hề thích em, em vẫn biết mà... Em biết anh không thích em, chỉ là em tự lừa mình dối người, hy vọng một ngày nào đó sẽ khiến anh thích em, nguyện ý quay đầu nhìn em. Bỗng một ngày anh nói anh thật lòng thích em, em vui sướng vô cùng, cảm thấy như đang nằm mơ vậy. Em thấp thỏm không yên, cẩn thận từng bước, sợ một ngày mình chợt tỉnh mộng...”

Cảnh Tùy càng nghe càng cảm thấy không ổn, trầm giọng nói: “Không phải nằm mơ.”

Mắt Kỷ Lăng lấp loáng ánh lệ, thì thào nói nhỏ: “Có thật không? Vậy sao lúc trước anh chưa bao giờ thích em, rồi bỗng dưng không có gì dự trước lại thích em chứ?”

Cậu nhìn thẳng vào mắt Cảnh Tùy, khàn giọng nói từng chữ: “Thật ra đáp án rất đơn giản. Anh vẫn không thích em, anh chỉ giả như mình thích em thôi. Anh làm vậy là để đạt được sự ủng hộ của ba em, vì chiếm lấy ích lợi mà anh cần. Vì thế anh không tiếc sai người bắt cóc em, còn cố ý để người kia nói lộ ra là do chú Carlos sai khiến, vì anh muốn bôi đen, muốn đả kích chú Carlos... Toàn bộ đều nằm trong kế hoạch của anh! Toàn bộ đều là anh giả vờ! Anh chỉ đang lợi dụng em thôi!”

Carlos...

Sát ý cuồn cuộn dâng lên trong lồng ngực Cảnh Tùy, anh ta nhắm nghiền mắt, giấu đi sự lạnh lùng bên trong, sau đó lại lạnh giọng hỏi: “Ai nói với em những lời này?”

Kỷ Lăng quật cường nghênh cằm lên: “Là chính em tự nghĩ ra đấy!”

A! Tự em nghĩ ra? Sao có thể chứ... Trước không nghĩ, sau không nghĩ, cố tình chọn đúng lúc này nghĩ tới?

Carlos nói với em thì em tin ngay sao?

Cảnh Tùy không thể áp được lửa giận nữa, đứng lên áp sát từng bước tới gần Kỷ Lăng, ánh mắt sắc bén như dao: “Là Carlos nói với em đúng không?”

Mắt Kỷ Lăng thoáng qua một tia bối rối, cứ như bị nói trúng nhưng lại không muốn bán đứng Carlos, chỉ cắn răng nói: “Không phải! Tự em nghĩ đến thôi, không liên quan gì đến chú Carlos cả.”

Cảnh Tùy cũng đã nhìn ra sự thật thế nào. Đã là lúc nào rồi mà nhóc con này còn không quên che giấu cho Carlos? Không biết mọi chuyện đều lộ hết trên mặt rồi sao?

Cảnh Tùy rất giận Carlos châm ngòi ly gián, nhưng chuyện đối phó với Carlos thế nào thì tính sau, giờ anh ta phải vỗ về Kỷ Lăng đã.

Anh ta hít sâu một hơi, đè nén cơn giận xuống đáy lòng, chân thành nói với Kỷ Lăng: “Anh thật lòng thích em, chưa từng lừa gạt em. Chuyện không phải như em vừa nói đâu.”

Kỷ Lăng lại có vẻ không tin, cũng nghe không lọt, khàn giọng đáp lại: “Vậy anh giải thích thế nào việc Gabriel bắt cóc em, cố ý nói ra tên Carlos rồi lại thả em đi chứ? Mà anh còn xuất hiện đúng lúc như vậy nữa?”

Cậu oán hận nhìn Cảnh Tùy, vẻ mặt lòng đau như cắt, nước mắt chảy xuống: “Anh lừa em! Anh vẫn luôn lợi dụng em!”

Cảnh Tùy bị tức đến mức cười lạnh, cơn giận khó khăn lắm mới đè xuống được lại hừng hực dâng lên. Anh ta rất muốn nói em có gì đáng giá để tôi lợi dụng chứ? Nhưng cuối cùng chỉ cứng đờ phun ra hai chữ: “Không phải!”

Thật ra Kỷ Lăng thấy Cảnh Tùy giận không kiềm được như vậy thì có hơi sợ, cậu sợ người này không khống chế được cảm xúc mà đánh chết cái thằng không biết tốt xấu là mình. Nhưng vì thoát khỏi đây, cậu liều mạng! Giờ này rồi không thể chùn bước!

Cậu không tránh không né đón nhận ánh mắt của Cảnh Tùy, cắn chặt không nhả: “Vậy anh nói xem, tại sao trước đó anh vẫn luôn không thích em lại bỗng quay ngoắt sang thích em chứ?”

Cuối cùng trong mắt Cảnh Tùy cũng lộ ra vẻ đau khổ. Đây mới là vũ khí sắc nhọn nhất Carlos dùng để tấn công anh ta. Vì anh ta vĩnh viễn không thể giải thích thái độ bất ngờ thay đổi của mình cho Kỷ Lăng.

Anh ta tuyệt đối không thể nói cho Kỷ Lăng chuyện từng xảy ra ở kiếp trước.

Carlos cũng chắc chắn anh ta không dám nói.

Đã từng thờ ơ, tổn thương đối phương, lại bất ngờ yêu sâu như biển... Đúng là không chịu đựng nổi đối phương đắn đo cân nhắc. Dùng biện pháp mạnh mẽ bù lại quan hệ vốn yếu ớt có thể dễ dàng trở thành cơ hội cho người khác chen chân. Một chút nghi ngờ thôi cũng khiến anh ta hết đường chối cãi.

Kỳ Lăng nhìn vẻ mặt vặn vẹo đáng sợ của Cảnh Tùy thì cũng hiểu mình chọc giận đối phương thật rồi. Nhưng cậu chỉ có thể được ăn cả ngã về không thì mới có cơ hội phá vỡ tình huống lúc này.

Cậu không thể lùi bước.

Kỷ Lăng lộ ra ánh mắt thất vọng tột độ với Cảnh Tùy, sau đó quay người muốn rời khỏi.

Ngay khi cậu đi ngang qua Cảnh Tùy, cổ tay bỗng bị giật mạnh làm cả người ngã vào lồng ngực đối phương. Cậu giật mình ngẩng lên, rơi vào đôi mắt vàng nhạt hung tợn của Cảnh Tùy, sau đó gáy bị một bàn tay to đỡ lấy, anh ta dùng sức hôn lấy môi cậu!

Kỷ Lăng cảm nhận được nụ hôn đầy dã man của Cảnh Tùy, cứ như muốn cắn nuốt cậu vậy. Trái tim Kỷ Lăng run rẩy, khoảnh khắc này mọi ấm ức tủi thân tích trữ cả thời gian dài bùng nổ. Sao lần nào cậu cũng bị người ta cưỡng hôn vậy hả! Cậu không thích chút nào!

Kỷ Lăng dồn hết can đảm trước này chưa từng có, đỏ mắt hung hăng cắn mạnh.

Mùi máu tươi tràn ngập khoang miệng.

Kỷ Lăng lại dồn toàn bộ sức lực đẩy mạnh Cảnh Tùy ra, nâng tay hung hăng lau môi một cái. Thấy Cảnh Tùy đang kinh hãi nhìn mình thì chỉ lạnh lùng nói: “Đừng! Chạm! Vào! Tôi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Phản Diện Sống Lại Đều Yêu Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook