Sau Khi Phản Diện Sống Lại Đều Yêu Tôi

Chương 66: Chạy trốn

Tức Mặc Dao

27/09/2021

Kỷ Lăng sững sờ nhìn Ninh Ngọc, bàn tay người đàn ông trầm ổn có lực, bàn tay nắm lấy cậu hơi run rẩy, khóe môi nở nụ cười nhạt, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Bây giờ quyền lựa chọn đang ở trong tay em, em có thể làm chuyện mà một quý tộc nên làm, cũng có thể làm chuyện mà mình muốn làm.”

Kỷ Lăng đã hoàn toàn hoang mang rồi, người anh em, anh coi là thật hả?

Hồi lâu sau, Kỷ Lăng hít một hơi thật sâu, ném mạnh con dao lên trên đất! Cậu nhìn mũi dao dính vệt máu, hung hăng quay đầu lại trừng Ninh Ngọc, cái tên này chắc chắn là cậu sẽ không ra tay được! Nhưng cho dù như vậy, chẳng có việc gì cứ lấy mạng nhỏ của mình ra để đùa vậy?

Anh tin tưởng tôi như vậy sao?

Cho dù rốt cuộc anh có nhìn ra điều gì, nhưng thân phận của tôi chính là một quý tộc đó! Còn là quý tộc dây dưa không rõ với Carlos...

Kỷ Lăng vô cùng tức giận, ánh mắt thì phức tạp, lạnh lùng nói: “Anh biết tôi sẽ không giết anh.”

“Bất cứ chuyện gì trước khi thử làm, đều chỉ là phỏng đoán mà thôi...” Vẻ mặt Ninh Ngọc bình tĩnh, môi mỏng hơi hé: “Nếu như em đã không muốn trả thù tôi, cũng không muốn giết tôi, vậy thì rốt cuộc em muốn cái gì?”

Vẻ mặt Kỷ Lăng cương cứng, mấy giây sau, cậu hung tợn đạp Ninh Ngọc một cái, xoay người rời đi!

Trèo lên trên cái thang dùng sức đập cái nắp, phẫn nộ nói: “Mở cửa!”

Bên ngoài không có âm thanh nào.

Ngay lúc Kỷ Lăng càng ngày càng bực bội, đằng sau có một bàn tay thon dài vươn tới, nhẹ nhàng bóp một cái, cái khóa kim loại rắn chắc này liền bị bóp vỡ, người đàn ông khẽ thở dài một tiếng: “Em đi đi.”

Kỷ Lăng chẳng hề quay đầu lại, cứ như vậy mà trèo lên trên, thế mà Aman lại không ở bên ngoài, cái tên nhóc này gan to thật đấy, ai cho cậu ta tự mình chủ trương làm chuyện như thế này hả?!

Bởi vì xảy ra điều bất ngờ này, Kỷ Lăng cũng không có tâm trạng thiếp tục tham gia tụ hội, rầu rĩ đi về nhà.

Không chút sức lực nằm vật xuống giường.

Một lúc lâu sau, Kỷ Lăng mở mắt ra, cười lạnh một tiếng: “Vừa nãy tôi xúc động rồi, là đàn ông thì nên đè anh ta rồi mới đi! Bị thiệt rồi!”

Hệ thống: Nếu không phải vừa nhìn thấy dáng vẻ chạy trối chết của cậu, tôi còn tưởng rằng cậu thực sự dám cơ...

Tuy rằng hiểu được ký chủ chỉ đang bực mình, cho một trăm lá gan thì cậu cũng chẳng dám đè người khác, nhưng hệ thống vẫn nghiêm túc an ủi: “Không sao, cậu còn có thể dùng tự sát để uy hiếp anh ta, cơ hội còn nhiều lắm.”

Kỷ Lăng: ...

Cậu hít sâu một hơi, bắt đầu dạy dỗ hệ thống không có tình cảm: “Chỉ khi người yêu, vợ chồng cãi nhau thì mới dùng tự sát để uy hiếp đối phương thôi, tôi và anh ta chỉ là quan hệ kẻ địch lạnh lùng vô tình, cậu hiểu không? Hơn nữa tôi không hề thích đàn ông!: )”

Hệ thống: “...” Ký chủ vui là được.



Ngày hôm sau Kỷ Lăng tỉnh dậy, Aman chạy tới tìm, ấp a ấp úng nhìn cậu, dường như có điều muốn nói nhưng lại thôi.

Kỷ Lăng rất tức cái tên ranh này, không muốn để ý tới cậu ta.

Aman cũng biết mình biến khéo thành vụng, cậu ta cũng có chút không hiểu, vì sao anh Bạch lại không thích anh Ninh Ngọc vậy? Anh Ninh Ngọc tốt biết bao nhiêu, trong căn cứ đâu đâu cũng là fan của anh cả!

Cậu ta âm thầm thở dài trong lòng, xin lỗi anh Ninh Ngọc, em đã cố gắng hết sức rồi, không giúp anh được, anh tự cầu nhiều phúc đi!

Aman lấy lòng nói với Kỷ Lăng: “Đây là bánh đỗ đen mà mẹ em làm cho em, em mang một chút sang đây cho anh.”

Kỷ Lăng khoanh hai tay trước ngực, cụp mắt xuống nhìn cậu ta, một chút ơn huệ nhỏ là mua chuộc được tôi à?

Aman cau có mặt mày, đáng thương rủ đầu xuống, nói: “Xin lỗi, em biết sai rồi, anh Bạch anh tha thứ cho em một lần có được không? Em thề lần sau cũng không dám nữa...”

Kỷ Lăng nhìn chằm chằm cậu ta một lúc, nhìn tới mức Aman đổ đầy mồ hôi hột, lúc này mới chậm rãi dạy bảo: “Lần sau đừng có lo chuyện bao đồng nữa, đã biết chưa?”

Aman vội vàng gật đầu, nghiêm túc bảo đảm: “Sẽ không bao giờ như vậy nữa đâu.”

Kỷ Lăng hừ lạnh một tiếng, vươn tay ra nhận lấy bánh trong tay cậu ta, tuy rằng rất muốn tức giận thêm một lúc nữa, thế nhưng lại không có cách nào nhẫn tâm với trẻ con, chỉ đành chọc chọc ngón tay lên đầu cậu ta.

Aman thẹn thùng cười đầy ngượng ngùng, cũng không dám làm gì, lâu sau, mới cẩn thận dè dặt hỏi: “Ờm... là vì anh Ninh Ngọc chọc anh tức giận sao?”

Kỷ Lăng im lặng một lúc, nói: “Coi như là vậy.”

Cậu đúng thật là rất giận Ninh Ngọc, nhưng không phải là nguyên nhân quan trọng nhất cậu từ chối anh ta, bởi vì nếu nói là làm tổn thương lẫn nhau, thực ra đời trước cậu làm những chuyện kia còn quá đáng hơn, nếu không phải cậu biết hướng phát triển của cốt truyện, biết rằng Ninh Ngọc chắc chắn sẽ không chết, những chuyện ngoan độc kia rõ ràng là hành vi ác độc của nam phụ, nhưng như vậy mà Ninh Ngọc còn cứu cậu... cho nên xuất phát từ nội tâm, cậu rất khó chỉ trích Ninh Ngọc một cách thản nhiên được, xem xem ai đúng ai sai với Ninh Ngọc, hoặc là ai nợ ai nhiều hơn.

Nhưng sự tức giận kia, những sự phẫn nộ kia, có một phần là vì giận chính mình có mắt không tròng.

Nếu nhất định phải nói, cậu chỉ là không thể nào tin tưởng người này giống như trước đây được nữa, cảm giác thế giới quan bị đảo điên khiến cậu nhất thời không chấp nhận được một Ninh Ngọc xa lạ trước mắt.

Hơn nữa... cậu sẽ không dừng chân lại ở thế giới này.

Cho nên có những món nợ cũng không cần thiết phản tính toán rành rọt rõ ràng như vậy làm gì, cuối cùng đều là vị khách qua đường trong cuộc đời người khác mà thôi.



Có lẽ là vì ngày đó tan rã trong không vui, Ninh Ngọc không còn xuất hiện trước mặt cậu nữa, càng không quấn riết lấy không tha.

Kỷ Lăng lại sống cuộc sống buông thả thản nhiên.

Nghe nói Ninh Ngọc lại bắt đầu bận rộn, anh rất ít khi về căn cứ, cho dù có về thì cũng chỉ bàn bạc chuyện cùng với các cấp cao của căn cứ, hoặc là chém giết ở bên ngoài.

So với đám người Cảnh Tùy và Carlos, tuy rằng Ninh Ngọc cũng là một cường giả cấp SSS, nhưng những thứ mà anh gánh vác còn nhiều hơn, bởi vì anh không có hậu thuẫn lớn mạnh như vậy, không có thế lực ăn sâu bén rễ, nếu như muốn mở ra một con đường máu trong sự thống trị của Đế quốc này, tất nhiên không phải là một chuyện dễ dàng.

Tuy rằng Ninh Ngọc chưa bao giờ biểu lộ điều gì trước mặt cậu, nhưng Kỷ Lăng có thể đoán được nhưng điều này.



Cậu biết thế giới bên ngoài không hề bình yên, nhưng dù sao thì năng lực của cậu cũng có hạn, không giúp được quá nhiều người, cho dù chuyện đã tới trước mắt, cậu thà giả vờ như không biết gì hết còn hơn.

Cứ như vậy đi, cậu nghĩ.

Nhưng hôm nay Kỷ Lăng vừa từ bên ngoài trở về, đột nhiên cả căn cứ vang lên tiếng báo động chói tai!

Aman nhanh chóng xông từ cách vách sang, nôn nóng nói với Kỷ Lăng: “Thu dọn đồ đạc, bây giờ chúng ta sẽ rời khỏi căn cứ!”

Thậm chí Kỷ Lăng còn chẳng kịp hỏi xảy ra chuyện gì thì đã mơ hồ hoang mang rời đi cùng với đội ngũ đang hoảng loạn. Trên mặt tất cả mọi người đều là vẻ hoảng sợ bất an, nhưng may là vẫn có tổ chức, mọi người đồng loạt thu dọn đồ đạc dẫn theo người nhà, nhanh chóng đi vào những phi thuyền cỡ nhỏ.

Trước đây Kỷ Lăng vẫn luôn ngồi trong những phi thuyền to lớn xa hoa, sống cuộc sống xa hoa cao cấp nhất Đế quốc, vẫn là lần đầu tiên chen chúc một chỗ cùng với rất nhiều người như nạn dân thế này, trong không khí dường như đều là hơi thở nặng nề áp lực.

Mà sau khi nói chuyện với mọi người, cuối cùng Kỷ Lăng cũng biết được rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

Căn cứ này bị phát hiện rồi.

Quân đội của Đế quốc đang tới đây, Ninh Ngọc dẫn theo quân phiến loạn ngăn cản ở đằng trước, tìm cơ hội cho mọi người tranh thủ chạy trốn.

Để cố gắng giảm bớt mục tiêu, chia ra chạy trốn, mọi người lên rất nhiều phi thuyền cỡ nhỏ, chạy về bốn phương tám hướng.

Bởi vì chuyện xảy ra đột ngột, hiện trường hỗn loạn, có không ít người vì vậy mà gia đình ly tán.

Con gái của dì Zola không đi theo bà ấy, bà ấy ôm một đứa con khác của mình, tuy rằng trong lòng nôn nóng không thôi, nhưng vẫn an ủi bé trai đang hoảng sợ khóc nháo, nói: “Chắc hẳn chị con đã lên phi thuyền khác rồi, đợi tới nơi thì chúng ta sẽ tìm chị con, không có chuyện gì đâu.”

Kỷ Lăng im lặng ngồi ở đó, không biết nên nói gì.

Aman và Kỷ Lăng ở cùng một phòng, thiếu niên luôn xán lạn như ánh mặt trời, cho dù nói tới quá khứ vẫn thong dong mỉm cười, lúc này lại có chút cô đơn, trong đôi mắt cậu ta là vẻ mờ mịt, nói với Kỷ Lăng: “Chúng ta có thể tới nơi thuận lợi không?”

Kỷ Lăng không biết, thật ra cũng không có ai có thể trả lời được câu hỏi này.

Đối với quân đội Đế quốc hùng mạnh mà nói, những bình dân chạy trốn này bé nhỏ giống như con kiến, có thể tùy tay nghiến chết, cũng chỉ có Ninh Ngọc và một số người tiến hóa trong quân phiến loạn mới có được năng lực tự bảo vệ, có thể đối chọi được lại với đội quân Đế quốc.

Aman dừng lại một chút, lại hoảng sợ nữa: “Không biết anh Ninh Ngọc có sao không nữa...”

Cho dù có mạnh mẽ hơn đi nữa, chung quy cũng chỉ là một con người mà thôi.

Mấy ngày sau.

Kỷ Lăng ngồi trên phi thuyền này, may mắn tới một căn cứ quân phiến loạn khác.

Căn cứ này nhỏ hơn căn cứ trước đây một chút, cũng vô cùng kín đáo, các quân phiến loạn ở đây đón tiếp bọn họ, còn sắp xếp phòng ở được xây dựng tạm thời, tuy rằng mọi người làm việc đều đâu vào đấy, dường như không hề hoảng loạn, nhưng bầu không khí nặng nề vẫn đè lên trái tim mỗi người.

Kỷ Lăng được phân tới một căn phòng nhỏ, nhưng thực ra đã rất tốt rồi, bởi vì tạm thời đón rất nhiều người, có những người thậm chí là một nhà ở cùng với nhau, đương nhiên sẽ không có môi trường rộng rãi như căn cứ chính.

Dì Zola tìm mấy ngày, cũng không tìm được con gái của mình.

Vợ của chú Hank vì tạm thời ra ngoài mua đồ ăn ngày hôm đó, nên cũng mất liên lạc.

Có thể là bọn họ không kịp chạy trốn, có thể là phi thuyền mà bọn họ lên đã bị đánh rơi...

Sau khi thống kê, bình dân tới căn cứ thành công chưa tới sáu phần mười.

Có rất nhiều người mất đi người thân bạn bè của mình.

Có lẽ bọn họ đã trải qua chuyện như thế này từ lâu, có lẽ bọn họ vẫn luôn chạy trốn, có lẽ cuối cùng thời gian cũng xóa nhòa được vết thương, nhưng ít nhất là vào giờ phút này, mọi người không thể nào thoát ra được sự đau khổ, trên mặt không thể quay lại vẻ nói cười vui vẻ trước đây nữa.

Kỷ Lăng sống ở đây, cậu cũng không thể ăn không ngồi rồi được, chủ động tham gia vào đội hậu cần, cùng nhau làm việc với người của căn cứ nơi đây,

Aman cùng một tiểu đội với cậu, phụ trách tiếp nhận vật tư từ bên ngoài.

Tiểu đội này ngoài Aman và Kỷ Lăng ra thì đều là người của căn cứ này, không hề quen thuộc với bọn họ, nhưng thái độ cũng không tệ, nhiệt tình chấp nhận đồng bạn tới từ căn cứ khác.

Bọn họ lái xe chở thực phẩm vào trong kho của căn cứ, máy móc vận chuyển xuống dưới, người bên cạnh tám nhảm câu được câu không.

Một ông chú trung niên thở dài, nói: “Tôi còn cho rằng Bệ hạ và Carlos bắt đầu chiến đấu với nhau rồi, tạm thời sẽ không đuổi bắt chúng ta nữa, để chúng ta có thể nghỉ ngơi một thời gian, ai mà biết được bọn họ dù nội chiến vẫn không quên truy bắt chúng ta, thậm chí còn truy bắt mạnh hơn cả trước đây nữa.”

Một thanh niên đội mũ nói: “Thân phận của Gabriel đại nhân bị lộ rồi, bây giờ Bệ hạ và Carlos cùng ra lệnh truy nã, muốn toàn vũ trụ truy bắt Gabriel đại nhân. Bọn họ muốn giết ngài ấy rất lâu rồi, chắc chắn là sẽ không buông tha cho ngài ấy.”

Ông chú nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Nhưng tôi nghe nói không chỉ là vì nguyên nhân này, nghe nói là vì Gabriel đại nhân cướp mất Kỷ Lăng vợ của Carlos trong hôn lễ của anh ta, hơn nữa Kỷ Lăng lại đúng là người trong lòng của Bệ hạ, cho nên mới khiến bọn họ đồng thời truy bắt quân phiến loạn, chính là để cướp Kỷ Lăng về.”

Thanh niên nói: “Tôi cũng có nghe qua chuyện này, nhưng cũng không biết là thật hay giả, tôi cảm thấy Gabriel đại nhân sẽ không làm chuyện như vậy đâu? Vì sao ngài ấy lại đi cướp vợ của Carlos chứ? Như vậy ngoài chọc giận Carlos ra thì có ý nghĩa gì? Bây giờ chúng ta hẳn là nên nghỉ ngơi dưỡng sức, để Carlos và Bệ hạ đấu với nhau trước đã rồi mới tính.”

Ông chú nói: “Tôi cũng không hiểu, thế nhưng lúc trên Tinh hệ Sosa có rất nhiều người nhìn thấy cơ giáp màu bạc của Gabriel đại nhân xuất hiện... chắc là không phải giả đâu, tôi còn xem video nữa đó.”

Thanh niên có chút phẫn nộ: “Nếu như là thật thì tôi không thể hiểu được những gì mà ngài ấy làm nữa! Bản thân là người cầm đầu quân phiến loạn, đương nhiên nên lấy đại cục làm trọng, tự nhiên đi cướp người mà Carlos và Bệ hạ yêu, chỉ khiến chúng ta rời vào hoàn cảnh khó khăn thôi.”

Ông chú chần chừ một lúc: “Có lẽ Gabriel đại nhân có suy nghĩ của ngài ấy, trước đây không phải là ngài ấy cũng lợi dụng Kỷ Lăng để thanh tẩy nhiều quý tộc dưới trướng Carlos sao...”

Thanh niên lạnh lùng nói: “Lần đó là lần đó, lần này là lần này, lần này tôi không nhìn ra được ngài ấy đang làm gì. Nếu như ngài ấy bắt Kỷ Lăng, vậy bây giờ Kỷ Lăng đang ở đâu? Người quan trọng như vậy sao không đem ra để uy hiếp Bệ hạ và Carlos, ngược lại còn giấu đi?

Cuộc tranh luận của hai người rất nhanh đã thu hút người khác, có người bắt đầu tham gia vào.

“Tôi cảm thấy nếu như Gabriel đại nhân thực sự bắt Kỷ Lăng thì nên đưa Kỷ Lăng ra, cho dù đưa Kỷ Lăng cho bên nào, Bệ hạ và Carlos đều sẽ chiến đấu kịch liệt hơn, tạm thời không nhằm vào quân phiến loạn chúng ta nữa.”

“Đừng có mà ngây thơ! Cho dù Gabriel đại nhân thực sự giao Kỷ Lăng ra, lẽ nào ông cho rằng Hoàng đế và Carlos sẽ buông ta cho chúng ta sao?”

“Vậy, ít nhất thì cũng sẽ không giống như bây giờ chứ...”

“Tôi cảm thấy có lẽ Gabriel đại nhân không hề bắt Kỷ Lăng đâu? Đó chẳng qua chỉ là cái cớ để Bệ hạ và Carlos muốn diệt trừ chúng ta thôi? Dù sao thì chúng ta cũng sớm đã rơi vào tầm ngắm của bọn họ rồi, sao bọn họ có thể vì một người mà làm lớn chuyện vậy được?”



“Tôi cũng cảm thấy như vậy..”

“Đây chắc là âm mưu của Đế quốc, chẳng qua là muốn tìm một cái cớ để đối phó chúng ta mà thôi.”

“Tôi vẫn cảm thấy không có lửa thì làm sao có khói, nếu như ngài ấy không bắt, vậy Kỷ Lăng bây giờ đang ở đâu? Bệ hạ và Carlos muốn giết chúng ta thì cần phải có cớ gì?”

“Cho dù là bắt hay không bắt, tôi cảm thấy ngài ấy nên giải thích với chúng ta!”

“Nghe nói Kỷ Lăng là một mỹ nhân, Gabriel đại nhân sẽ không bị mê hoặc đấy chứ, nếu không thì sao mà giải thích được chuyện mà ngài ấy làm đây?”

Aman ở bên cạnh nghe thấy vậy, cậu ta tới từ căn cứ khác, vốn dĩ không muốn xen miệng vào, nhưng thực sự không nghe nói nữa, giải thích nói: “Tuy rằng bây giờ chúng ta gặp phải khó khăn nhưng nhất định sẽ vượt qua được thôi, Gabriel đại nhân vì chúng ta mà vào sinh ra tử, các người nghi ngờ tấm lòng của ngài ấy như vậy sao?”

Những người kia nhìn Aman, nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ, hiểu rõ là căn cứ khác qua đây lánh nạn.

Ông chú nói: “Nếu như thật sự là vì Gabriel bắt Kỷ Lăng dẫn tới căn cứ của các cậu bị phát hiện, cậu còn có thể nói được lời này không?”

Aman vô cùng phẫn nộ, ban nãy người này là người đầu tiên nghi ngờ anh Ninh Ngọc.

Kỷ Lăng kéo lấy tay cậu ta, nói: “Xin lỗi, chúng tôi đi về trước.” Nói xong thì kéo lấy Aman vẫn còn đang bất mãn đi về!

Aman vô cùng không vui, nói: “Vì sao anh lại ngăn cản em? Bọn họ thật quá đáng mà! Anh Ninh Ngọc làm nhiều thứ vì bọn họ như vậy, bây giờ vừa mới gặp khó khăn, bọn họ đã không chờ kịp mà tìm lỗi sai, muốn ném trách nhiệm lên người anh ấy, thậm chí là nghi ngờ tấm lòng anh ấy. Cũng không nghĩ thử xem nếu không có anh Ninh Ngọc, chúng ta đã chết từ lâu rồi!”

Kỷ Lăng mím môi, vẻ mặt phức tạp, nói: “Cậu, chưa bao giờ nghi ngờ rằng anh ta có thể thực sự bắt... Kỷ Lăng sao?”

Aman nói: “Em không biết anh ấy có bắt hay không, cho dù anh ấy có bắt Kỷ Lăng thật, em cũng tin tưởng rằng anh ấy có lý do của mình! Hơn nữa em tin tưởng rằng anh ấy tuyệt đối sẽ không vì một tên quý tộc Đế quốc mà lấy tính mạng của chúng em ra đùa đâu!”

“Bệ hạ và Carlos nói như vậy là cố ý châm ngòi chúng em thôi, cho dù không có chuyện Kỷ Lăng, lẽ nào bọn họ sẽ tha cho quân phiến loạn chúng em sao?! Nếu như đến cả bản thân chúng em cũng bắt đầu dao động, vậy thì chẳng bằng đầu hàng chịu chết ngay bây giờ cho xong.”

Kỷ Lăng im lặng hồi lâu: “Tôi biết rồi.”



Kỷ Lăng quay về nơi ở tạm thời, lúc đi qua hành lang, nhìn thấy con trai của dì Zola đang ngồi trên cầu thang, cậu bé nhìn Kỷ Lăng, trong đôi mắt to đầy vẻ bi thương ngây thơ, lắp bắp nói: “Anh Bạch, anh nói xem chị gái em, có trở lại không...”

Kỷ Lăng có chút buồn bã, mấy ngày nay, phi thuyền cuối cùng cũng đã tới căn cứ này, không thể phủ nhận khả năng có phi thuyền khác vì thất lạc mà không tới được đây, nhưng khả năng đó vô cùng xa vời...

Cậu nói: “Anh không biết.”

Cậu bé ôm đầu gối bật khóc, hai mắt đẫm lệ mông lung: “Em nhớ chị rồi...”

Kỷ Lăng thở dài một tiếng, cậu trở về phòng mình, đóng cửa lại, không có sức lực nào mà bật đèn lên, sau đó nhìn thấy người đàn ông ngồi dựa bên cạnh giường minh, bước chân bỗng dừng lại.

Ninh Ngọc mặc một bộ quần áo màu đen, khẽ khép mắt ngồi dựa ở đó, sắc mặt có chút tái nhợt, một tay tùy ý che gác bên bụng mình.

Nhìn trông thì như rất bình thường, nhưng mũi Kỷ Lăng có thể ngửi thấy mùi máu tanh rất nồng, nói cho cậu biết chuyện không đơn giản như vậy.

Cậu nhớ tới tất cả mọi chuyện ngày hôm nay, nhớ tới lúc bọn họ chạy trốn, là người này dẫn theo những người tiến hóa trong quân phiến loạn, thanh thủ thời gian chạy trốn cho bọn họ.

Cậu cắn răng, đi tới vươn tay ra muốn kiểm tra vết thương của Ninh Ngọc.

Kết quả Ninh Ngọc đột nhiên mở bừng mắt, đôi mắt màu đen sắc bén vô cùng, nhàn nhạt nhìn cậu, nói: “Tôi không sao?”

Kỷ Lăng mím môi lại, lạnh lùng nhìn anh: “Thật sao?”

Môi mỏng của Ninh Ngọc hơi cong lên, trêu chọc nhìn cậu, cười: “Chẳng qua là chút vết thương nhỏ mà thôi, dù sao thì bây giờ cũng không lừa được em rồi không phải sao?”

Kỷ Lăng nhớ tới số lần cái tên này giả vờ đáng thương trước đây, rõ ràng là người tiến hóa cấp độ SSS, không biết xấu hổ mà giả bộ nhu nhược trước mặt mình, đúng thật là không đáng để tin tưởng.

Thế là Kỷ Lăng buông tay xuống, cười ha ha: “Xem ra anh cũng tự mình hiểu lấy nhỉ.”

Sau đó cậu đột nhiên nhanh chóng giơ tay lên lần nữa, nhân lúc anh không phòng bị mà xốc áo anh lên!

Một vết thủng to bằng cánh tay trực tiếp xuyên qua bụng người đàn ông! Làn da dung quanh đã bị đốt cháy, thế giới này thật không khoa học chút nào, vết thương như thế này mà người vẫn còn chưa chết sao? Kỷ Lăng kéo quần áo trong tay, không kìm được mà run rẩy, thế này mà gọi là chút vết thương nhỏ?

Kỷ Lăng ngẩng đầu lên nhìn Ninh Ngọc, tức tới mức lồng ngực không ngừng phập phồng: “Tôi biết ngay là từ cái miệng của con người anh, không có câu nào là thật mà!”

Ninh Ngọc thoáng sửng sốt, không nhanh không chậm kéo lại quần áo của mình, bình tĩnh che lại vết thương kinh khủng kia, thở dài một tiếng: “Đúng thật là bây giờ em không còn dễ lừa như trước đây nữa rồi. Đừng lo lắng, không chết được đâu.”

Kỷ Lăng phẫn nộ nhìn: “Ai lo lắng cho anh chứ!”

Ninh Ngọc hơi mỉm cười, trong đôi mắt đen là vẻ ôn hòa, giọng nói rất khẽ, dường như còn có sự yêu chiều khó nhận ra: “Ừm.”

Kỷ Lăng: “...”

Tức quá mà, rõ ràng là cậu đã cố gắng thể hiện sự phẫn nộ của mình lắm rồi, nhưng vì sao mỗi lần đều có cảm giác như đấm vào bông vậy! Thật là hận không thể đấm chết cái tên khốn này!

Thôi vậy, thực ra cũng không còn quan trọng nữa.

Kỷ Lăng hít sâu một hơi, cậu nhìn vào mắt Ninh Ngọc, cuối cùng đưa ra quyết định, nói: “Anh giao tôi ra đi.”

Vẻ mặt Ninh Ngọc cương cứng, một lúc sau, trong đôi mắt luôn thản nhiên ung dung kia, xuất hiện một chút lạnh lẽo đau khổ, môi mỏng mím lại, từng chữ từng chữ dường như phát ra từ trong kẽ rằng: “Em có biết, mình đang nói gì không?”



Tác giả có lời muốn nói:

Phần Tinh Tế đã đi tới hồi kết rồi, đếm ngược thời gian Tiểu Lăng về nhà tích tích tích tích...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Phản Diện Sống Lại Đều Yêu Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook