Sau Khi Pháo Hôi Biến Thành Ngốc Nghếch
Chương 19
Bắc Minh Hữu Nhạn
14/09/2022
Chương 19 Tiết mục người nghiệp dư.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất sáng ngời, Tuyên Triết ngồi đưa lưng lại, cái bóng phác họa dáng vẻ anh lạnh lùng như cắt ra khỏi ánh nắng bốn phía, có vẻ hơi lạnh lẽo nặng nề.
Nhà cũ vừa gọi điện thoại tới bảo anh cuối tuần bớt thời giờ trở về ăn bữa cơm.
Ăn cái gì? Nhìn thấy mặt người phụ nữ kia thì anh đã hết muốn ăn uống, đặc biệt khi bà ta cụp mi rũ mắt hầu hạ ông già, Tuyên Triết luôn dùng hết sự tu dưỡng của bản thân mới cố nén không trào phúng, năm đó điệu bộ bà ta kiêu căng ngạo mạn lưu manh đường phố sau khi trở thành nữ chủ nhân ngược lại sự tao nhã như được kích phát trong xương cốt, một cái nhăn mày một nụ cười đều bắt chước mẹ anh.
Liếc thôi cũng đen đủi rất lâu.
Điện thoại nội bộ vang lên, Tuyên Triết nhanh chóng xoa xoa giữa mày chuyển sang nhận: “Làm sao vậy?”
Tào Nam Du khẽ nói: “Tuyên tổng, Văn Sương tới.”
Tuyên Triết có chút buồn bực, “Chiều hôm qua cậu ta về không báo lại sao?”
Đề cập đến việc này, Tuyên Triết có hơi bất ngờ, dựa theo kịch bản, ít nhất là dựa theo kịch bản trước kia của Văn Sương, chắc hẳn cậu ta phải giả vờ yếu ớt ba ngày, khóc sướt mướt ba ngày, có thế nào cũng phải để mọi người biết và nhận hết sự đồng tình mới xuất viện nhưng không Văn Sương như được lắp thêm máy động cơ, tinh thần khôi phục được chút thì về công ty đi làm, ngày ấy ở bệnh viện, sau khi Tuyên Triết rời đi không quay lại, anh tò mò và kiên nhẫn cùng với duy trì ở một mức độ riêng, qua rồi thì hết.
“Anh nói có được không đấy?” Trong điện thoại vang lên tiếng người nào đó nhỏ giọng thúc giục.
Tâm trạng Tuyên Triết vừa rồi hơi kém nhưng không biết vì sao nghe một câu như thế tự động tưởng tượng hai mắt Văn Sương chờ mong như một chú chim cút nhỏ khiến anh có hứng thú, cái cậu này không lo làm việc lại chạy tới tìm mình làm gì?
“Ừm, cho cậu ta vào đi.” Tuyên Triết trầm giọng.
Cửa văn phòng được đẩy ra nhẹ nhàng, Văn Sương cầm theo một cái hộp đồ ăn trong tay, bộ dạng thật cẩn thận đặc biệt giống chú chim cút co rụt ở góc tường, chỉ chờ một ánh mắt lạnh lùng của Tuyên Triết vứt tới, lập tức đáng thương vô cùng mà bay đi.
“Định ăn cơm ở chỗ tôi?” Anh hỏi.
“Không phải!” Văn Sương bước hai bước tiến lên đặt hộp đồ ăn lên bàn còn hơi đẩy về phía trước: “Tôi đoán anh còn chưa ăn gì nên tôi tới đưa cơm.”
Cuối cùng Tuyên Triết đọc hiểu sự nịnh nọt lộ ra trên khuôn mặt cậu: “Để cảm ơn?”
Văn Sương vỗ tay một cái: “Chứ còn gì nữa?”
Tuyên Triết nhìn chằm chằm hộp cơm vài giây, cậu tiếp tục ồn ào ở bên tai anh: “Hộp đồ ăn là tôi mới mua được tiêu độc ở nhiệt độ cao, rửa sạch mười mấy lần, vô cùng sạch sẽ! Nguyên liệu nấu ăn cũng tươi mới nhất……” Không đợi cậu nói xong, anh đã nhẹ nhàng ngước mắt khiến chim cút nhỏ lập tức rụt rụt cổ, đứng sang bên im lặng.
Vừa lúc Tuyên Triết lười đi xuống, đồ ăn ở căn tin có chút không hợp khẩu vị, hương vị của bữa cơm sáng ngày ấy lại quay về khiến anh không thể không tin tưởng vào tay nghề của cậu, tầng trên cùng của hộp đồ ăn phủ mấy miếng cá hồi sushi, quanh thân được bọc trứng cá muối vàng óng ánh, tầng dưới có công năng giữ ấm, bóc ra xông vào mũi là mùi thịt, thịt kho tàu và rau muống xào chay còn thêm một phần rau trộn dưa chuột, chẳng hề hoa mỹ đáng để nói mà chỉ là chút món ăn thường ngày, lại khiến anh hiếm khi có khẩu vị.
Văn Sương thấy Tuyên Triết cầm lấy chiếc đũa thì biết có hy vọng. Cũng không uổng công cậu chống lại ánh mắt u oán của chủ nhà tóm lấy chìa khóa trong căn nhà bị khóa sau đó buổi sáng 6 giờ thức dậy chuẩn bị.
“Thế Tuyên tổng anh ăn đi, tôi đi về trước.” Văn Sương hiểu rõ hơn ai hết cách dừng lại đúng lúc.
Tuyên Triết lại hờ hững nhìn qua: “Hết rồi?”
Văn Sương: “Hả?”
“Tôi cứu cậu một mạng mà cậu đưa có bữa cơm là xong rồi?”
“Thế…… Hai bữa nhé?”
“Đưa đủ tuần này đi rồi bàn sau.” Tuyên Triết gắp miếng thịt kho tàu đặt ở trên cơm, cái dáng vẻ “Ngươi quỳ thỉnh an được rồi đấy”, Văn Sương khinh bỉ thật to ở trong lòng nhưng trên mặt vẫn nghe gì làm nấy: “Vâng! Như anh định đoạt, thế anh cứ từ từ ăn.”
Ra khỏi văn phòng, cậu ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt Tào Nam Du sâu xa khó hiểu.
Lợi hại đấy…… Hiểu được cách bắt lấy trái tim một người đàn ông thì đầu tiên phải bắt được dạ dày anh ta, được việc đấy!
Văn Sương cảm thấy rất khó đạt tới cùng tần số với mạch não thư ký Tào nên không giao lưu miễn cho đối phương nói ra lời kinh người khiến mình dẫm mìn đến chết khϊếp, trước khi vào thang máy có người từ bên trong ra tới, nhanh như điện chớp, nếu không phải thấy được cặp giày cao gót màu đen kia, Văn Sương rất hoài nghi người này dẫm lên Phong Hỏa Luân, cô gái ra ngoài được vài bước dường như chú ý tới cái gì, quay lại không hề có lịch sự né tránh mà nhìn thẳng chằm chằm vào cậu đến mức toàn thân cậu dựng lông tơ, lúc muốn lên tiếng ngăn cản thì cô ta lộ ra một nụ cười quỷ dị rồi đi như ‘Bay’ hướng đến văn phòng Tuyên Triết.
Văn Sương: “……”
Cô gái này là người đại diện chủ chốt – thuộc hạ của Phùng Đào, tên là Chu Liên dẫn dắt ra một ảnh đế một ảnh hậu, bồi dưỡng ra người mới rất mạnh, tài nguyên quan hệ một đống, nhiệt tình yêu thương công tác đánh bại cả nhiệt huyết yêu thương sinh mệnh, gần đây trên diễn đàn công ty có liên quan đến mối quan hệ giữa Tuyên tổng và cậu chàng phiên dịch cao ốc, Chu Liên cũng có xem, ảnh chụp của Văn Sương đã bị lột ra từ lâu, mà đây là công ty giải trí nên làm mấy cái đó càng có hiệu suất, Chu Liên có ấn tượng đầu tiên với Văn Sương không tệ, hợp mắt cô đặc biệt là cặp mắt trên ảnh chụp giấy căn cước phải nói là trong trẻo cực hiếm trong giới giải trí.
Tuy cô là thuộc hạ của Phùng Đào nhưng uy danh ở công ty không thấp, một ít quyết sách liên quan đến cây rụng tiền của công ty có thể trực tiếp báo cáo với Tuyên Triết, có thể thấy được năng lực cô mạnh mẽ như nào.
Lần này Chu Liên tới tìm Tuyên Triết, ngoại trừ nói một câu ảnh đế Bạch Cập xuất ngoại đào tạo sâu thì công ty lại đẩy ra một kỳ mới của show giải trí, kỳ này khác với gameshow dĩ vãng, tuy rằng mời một đống minh tinh có tiếng và thế lực nhưng cũng gia nhập một ít nhân tố mới mẻ, ví như mời người nghiệp dư lên đài, đương nhiên, cái gọi là “Người nghiệp dư” sau lưng vẫn có liên hệ gắn bó chặt chẽ với tư bản, dù sao cũng là do Quyền Nhất tạo ra, một khi ra mắt hót hòn họt thì đến lúc đấy thăng chức rất nhanh cũng không phải không thể.
Mà Chu Liên làm một người “Tạo thần”, đã miễn dịch với thủ đoạn thiết lập nhân cách rối loạn lung tung trong giới từ lâu, cô mặc kệ những ép buộc chen vào từ bên ngoài nhưng lần này thuộc hạ Trần Tông của cô cũng muốn lên tiết mục, là mầm đẹp mới của Chu Liên, căn bản công ty cần đẩy ra người nghiệp dư quan trọng nhất cần phải có lý lịch sạch sẽ, không dính líu tới chuyện hư hỏng, đi lên đi ngang qua sân khấu rồi lại xuống dưới, làm nền tốt cho Trần Tông và hộ giá hộ tống.
Nghĩ đến đề tài trên diễn đàn, Chu Liên cắn chặt răng, nói ra ý tưởng thực sự.
“Cô muốn cho Văn Sương lên tiết mục?” Tuyên Triết có hơi bất ngờ: “Vì sao?”
“Vì là người của công ty, không đặt chân vào giới giải trí, diện mạo qua cửa và rất hợp ý tôi.” Chu Liên nói 4 bốn chữ sau vô cùng dõng dạc, thật ra âm thầm quan sát sắc mặt Tuyên Triết, cảm giác đỉnh đầu như đang treo một cây kiếm lớn, chỉ nhìn xem Tuyên tổng có nguyện ý cho người hay không, tốt nhất là nguyện ý, không thì cùng lắm cô bị mắng một trận nhưng có thể gần gũi nhìn thấy người được bàn tán cũng đáng giá!
Chủ yếu là thưởng thức Tuyên tổng giận dữ vì hồng nhan, ha ~ nhất định rất tuấn tú, ngày thường anh ta lạnh lẽo như băng, không chạm vào tình cảm như siêu thoát hồng trần còn hiện giờ rốt cuộc gặp một ……
“Được, cô xem rồi làm đi.” Tuyên Triết trầm giọng.
Chu Liên đang tưởng tượng đột nhiên im bặt, như đang đập CP đập một nửa bị ép dừng ngang, miệng đắng chát, nắm tay cứng đờ.
Chu Liên hít sâu một hơi: “Vâng.”
Má…… tình báo có lầm không? Không thấy Tuyên tổng để bụng Văn Sương bao nhiêu?
Chu Liên mang lòng nghi ngờ, sau đó ra cửa sau hiếm khi nói vài câu với Tào Nam Du, hai người tuy ngày thường giao lưu không nhiều lắm nhưng thuộc về kiểu quân tử chi giao nhạt như nước nhưng thưởng thức lẫn nhau, một bên có việc thì một bên khác cũng không ngại vớt một phen.
Nghe Chu Liên miêu tả xong, sắc mặt Tào Nam Du càng thêm biến ảo vô thường, anh ta nhìn văn phòng, hạ giọng: “Lúc cô đi vào có nhìn thấy cái hộp đồ ăn trên bàn Tuyên tổng không?”
Chu Liên hồi ức một chút: “À, có thấy.”
“Cơm trưa do Văn Sương đưa tới, Tuyên tổng ăn đấy.” Tào Nam Du từ tốn nói từng câu từng chữ, như một vị lão thần đi khắp nơi nhìn lén ra một bí mật động trời.
Chu Liên lập tức che miệng lại.
Tào Nam Du tiếp tục bạo kích: “Tuyên tổng còn nói bảo Văn Sương tiếp tục đưa……”
Chu Liên: “Bọn họ che giấu sâu thật……”
Văn Sương tạm thời không hiểu sâu hay không sâu, buổi chiều bị Phương Túc mang theo đi gặp Chu Liên, nghe đối phương thuyết minh ý đồ đến, Văn Sương có chút ngốc, bảo cậu lên tiết mục?
“Đúng vậy, chính là kiểu đi ngang qua sân khấu, đứng ở bên cạnh Trần Tông, tốt nhất cùng anh ta xây dựng một ít tiết mục sôi động bầu không khí.” Chu Liên cười nói.
Văn Sương: “Bầu không khí? Bầu không khí gì?”
Chu Liên: “Suиɠ sướиɠ, nhẹ nhàng, có thể làm người xem ôm bụng cười to.”
Phương Túc nhíu mày, sao nghe giống như diễn viên hài thế? Nói ra thì Trần Tông có tên tuổi lớn như vậy sao? Mà bảo phiên dịch bên người Tuyên tổng đi làm nền.
Văn Sương rất muốn từ chối, cậu không có nhiều thời gian chỉ muốn kiếm tiền thật nhiều, đi tiết mục thì chuyên cần tháng này không có……
Nhưng Chu Liên đi một nước cờ cao tay, cô đã điều tra tình hình gần đây của Văn Sương từ lâu, tung ra một lời dụ hoặc cực đại: “Có tiền.”
Hai mắt Văn Sương tức khắc tỏa sáng: “Bao nhiêu?”
Chu Liên khoa tay múa chân ra dấu một cử chỉ, Văn Sương hít nhẹ một hơi, lần này ánh mắt kiên định giống như thấy được chiến hữu sinh tử: “Tôi đi!”
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất sáng ngời, Tuyên Triết ngồi đưa lưng lại, cái bóng phác họa dáng vẻ anh lạnh lùng như cắt ra khỏi ánh nắng bốn phía, có vẻ hơi lạnh lẽo nặng nề.
Nhà cũ vừa gọi điện thoại tới bảo anh cuối tuần bớt thời giờ trở về ăn bữa cơm.
Ăn cái gì? Nhìn thấy mặt người phụ nữ kia thì anh đã hết muốn ăn uống, đặc biệt khi bà ta cụp mi rũ mắt hầu hạ ông già, Tuyên Triết luôn dùng hết sự tu dưỡng của bản thân mới cố nén không trào phúng, năm đó điệu bộ bà ta kiêu căng ngạo mạn lưu manh đường phố sau khi trở thành nữ chủ nhân ngược lại sự tao nhã như được kích phát trong xương cốt, một cái nhăn mày một nụ cười đều bắt chước mẹ anh.
Liếc thôi cũng đen đủi rất lâu.
Điện thoại nội bộ vang lên, Tuyên Triết nhanh chóng xoa xoa giữa mày chuyển sang nhận: “Làm sao vậy?”
Tào Nam Du khẽ nói: “Tuyên tổng, Văn Sương tới.”
Tuyên Triết có chút buồn bực, “Chiều hôm qua cậu ta về không báo lại sao?”
Đề cập đến việc này, Tuyên Triết có hơi bất ngờ, dựa theo kịch bản, ít nhất là dựa theo kịch bản trước kia của Văn Sương, chắc hẳn cậu ta phải giả vờ yếu ớt ba ngày, khóc sướt mướt ba ngày, có thế nào cũng phải để mọi người biết và nhận hết sự đồng tình mới xuất viện nhưng không Văn Sương như được lắp thêm máy động cơ, tinh thần khôi phục được chút thì về công ty đi làm, ngày ấy ở bệnh viện, sau khi Tuyên Triết rời đi không quay lại, anh tò mò và kiên nhẫn cùng với duy trì ở một mức độ riêng, qua rồi thì hết.
“Anh nói có được không đấy?” Trong điện thoại vang lên tiếng người nào đó nhỏ giọng thúc giục.
Tâm trạng Tuyên Triết vừa rồi hơi kém nhưng không biết vì sao nghe một câu như thế tự động tưởng tượng hai mắt Văn Sương chờ mong như một chú chim cút nhỏ khiến anh có hứng thú, cái cậu này không lo làm việc lại chạy tới tìm mình làm gì?
“Ừm, cho cậu ta vào đi.” Tuyên Triết trầm giọng.
Cửa văn phòng được đẩy ra nhẹ nhàng, Văn Sương cầm theo một cái hộp đồ ăn trong tay, bộ dạng thật cẩn thận đặc biệt giống chú chim cút co rụt ở góc tường, chỉ chờ một ánh mắt lạnh lùng của Tuyên Triết vứt tới, lập tức đáng thương vô cùng mà bay đi.
“Định ăn cơm ở chỗ tôi?” Anh hỏi.
“Không phải!” Văn Sương bước hai bước tiến lên đặt hộp đồ ăn lên bàn còn hơi đẩy về phía trước: “Tôi đoán anh còn chưa ăn gì nên tôi tới đưa cơm.”
Cuối cùng Tuyên Triết đọc hiểu sự nịnh nọt lộ ra trên khuôn mặt cậu: “Để cảm ơn?”
Văn Sương vỗ tay một cái: “Chứ còn gì nữa?”
Tuyên Triết nhìn chằm chằm hộp cơm vài giây, cậu tiếp tục ồn ào ở bên tai anh: “Hộp đồ ăn là tôi mới mua được tiêu độc ở nhiệt độ cao, rửa sạch mười mấy lần, vô cùng sạch sẽ! Nguyên liệu nấu ăn cũng tươi mới nhất……” Không đợi cậu nói xong, anh đã nhẹ nhàng ngước mắt khiến chim cút nhỏ lập tức rụt rụt cổ, đứng sang bên im lặng.
Vừa lúc Tuyên Triết lười đi xuống, đồ ăn ở căn tin có chút không hợp khẩu vị, hương vị của bữa cơm sáng ngày ấy lại quay về khiến anh không thể không tin tưởng vào tay nghề của cậu, tầng trên cùng của hộp đồ ăn phủ mấy miếng cá hồi sushi, quanh thân được bọc trứng cá muối vàng óng ánh, tầng dưới có công năng giữ ấm, bóc ra xông vào mũi là mùi thịt, thịt kho tàu và rau muống xào chay còn thêm một phần rau trộn dưa chuột, chẳng hề hoa mỹ đáng để nói mà chỉ là chút món ăn thường ngày, lại khiến anh hiếm khi có khẩu vị.
Văn Sương thấy Tuyên Triết cầm lấy chiếc đũa thì biết có hy vọng. Cũng không uổng công cậu chống lại ánh mắt u oán của chủ nhà tóm lấy chìa khóa trong căn nhà bị khóa sau đó buổi sáng 6 giờ thức dậy chuẩn bị.
“Thế Tuyên tổng anh ăn đi, tôi đi về trước.” Văn Sương hiểu rõ hơn ai hết cách dừng lại đúng lúc.
Tuyên Triết lại hờ hững nhìn qua: “Hết rồi?”
Văn Sương: “Hả?”
“Tôi cứu cậu một mạng mà cậu đưa có bữa cơm là xong rồi?”
“Thế…… Hai bữa nhé?”
“Đưa đủ tuần này đi rồi bàn sau.” Tuyên Triết gắp miếng thịt kho tàu đặt ở trên cơm, cái dáng vẻ “Ngươi quỳ thỉnh an được rồi đấy”, Văn Sương khinh bỉ thật to ở trong lòng nhưng trên mặt vẫn nghe gì làm nấy: “Vâng! Như anh định đoạt, thế anh cứ từ từ ăn.”
Ra khỏi văn phòng, cậu ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt Tào Nam Du sâu xa khó hiểu.
Lợi hại đấy…… Hiểu được cách bắt lấy trái tim một người đàn ông thì đầu tiên phải bắt được dạ dày anh ta, được việc đấy!
Văn Sương cảm thấy rất khó đạt tới cùng tần số với mạch não thư ký Tào nên không giao lưu miễn cho đối phương nói ra lời kinh người khiến mình dẫm mìn đến chết khϊếp, trước khi vào thang máy có người từ bên trong ra tới, nhanh như điện chớp, nếu không phải thấy được cặp giày cao gót màu đen kia, Văn Sương rất hoài nghi người này dẫm lên Phong Hỏa Luân, cô gái ra ngoài được vài bước dường như chú ý tới cái gì, quay lại không hề có lịch sự né tránh mà nhìn thẳng chằm chằm vào cậu đến mức toàn thân cậu dựng lông tơ, lúc muốn lên tiếng ngăn cản thì cô ta lộ ra một nụ cười quỷ dị rồi đi như ‘Bay’ hướng đến văn phòng Tuyên Triết.
Văn Sương: “……”
Cô gái này là người đại diện chủ chốt – thuộc hạ của Phùng Đào, tên là Chu Liên dẫn dắt ra một ảnh đế một ảnh hậu, bồi dưỡng ra người mới rất mạnh, tài nguyên quan hệ một đống, nhiệt tình yêu thương công tác đánh bại cả nhiệt huyết yêu thương sinh mệnh, gần đây trên diễn đàn công ty có liên quan đến mối quan hệ giữa Tuyên tổng và cậu chàng phiên dịch cao ốc, Chu Liên cũng có xem, ảnh chụp của Văn Sương đã bị lột ra từ lâu, mà đây là công ty giải trí nên làm mấy cái đó càng có hiệu suất, Chu Liên có ấn tượng đầu tiên với Văn Sương không tệ, hợp mắt cô đặc biệt là cặp mắt trên ảnh chụp giấy căn cước phải nói là trong trẻo cực hiếm trong giới giải trí.
Tuy cô là thuộc hạ của Phùng Đào nhưng uy danh ở công ty không thấp, một ít quyết sách liên quan đến cây rụng tiền của công ty có thể trực tiếp báo cáo với Tuyên Triết, có thể thấy được năng lực cô mạnh mẽ như nào.
Lần này Chu Liên tới tìm Tuyên Triết, ngoại trừ nói một câu ảnh đế Bạch Cập xuất ngoại đào tạo sâu thì công ty lại đẩy ra một kỳ mới của show giải trí, kỳ này khác với gameshow dĩ vãng, tuy rằng mời một đống minh tinh có tiếng và thế lực nhưng cũng gia nhập một ít nhân tố mới mẻ, ví như mời người nghiệp dư lên đài, đương nhiên, cái gọi là “Người nghiệp dư” sau lưng vẫn có liên hệ gắn bó chặt chẽ với tư bản, dù sao cũng là do Quyền Nhất tạo ra, một khi ra mắt hót hòn họt thì đến lúc đấy thăng chức rất nhanh cũng không phải không thể.
Mà Chu Liên làm một người “Tạo thần”, đã miễn dịch với thủ đoạn thiết lập nhân cách rối loạn lung tung trong giới từ lâu, cô mặc kệ những ép buộc chen vào từ bên ngoài nhưng lần này thuộc hạ Trần Tông của cô cũng muốn lên tiết mục, là mầm đẹp mới của Chu Liên, căn bản công ty cần đẩy ra người nghiệp dư quan trọng nhất cần phải có lý lịch sạch sẽ, không dính líu tới chuyện hư hỏng, đi lên đi ngang qua sân khấu rồi lại xuống dưới, làm nền tốt cho Trần Tông và hộ giá hộ tống.
Nghĩ đến đề tài trên diễn đàn, Chu Liên cắn chặt răng, nói ra ý tưởng thực sự.
“Cô muốn cho Văn Sương lên tiết mục?” Tuyên Triết có hơi bất ngờ: “Vì sao?”
“Vì là người của công ty, không đặt chân vào giới giải trí, diện mạo qua cửa và rất hợp ý tôi.” Chu Liên nói 4 bốn chữ sau vô cùng dõng dạc, thật ra âm thầm quan sát sắc mặt Tuyên Triết, cảm giác đỉnh đầu như đang treo một cây kiếm lớn, chỉ nhìn xem Tuyên tổng có nguyện ý cho người hay không, tốt nhất là nguyện ý, không thì cùng lắm cô bị mắng một trận nhưng có thể gần gũi nhìn thấy người được bàn tán cũng đáng giá!
Chủ yếu là thưởng thức Tuyên tổng giận dữ vì hồng nhan, ha ~ nhất định rất tuấn tú, ngày thường anh ta lạnh lẽo như băng, không chạm vào tình cảm như siêu thoát hồng trần còn hiện giờ rốt cuộc gặp một ……
“Được, cô xem rồi làm đi.” Tuyên Triết trầm giọng.
Chu Liên đang tưởng tượng đột nhiên im bặt, như đang đập CP đập một nửa bị ép dừng ngang, miệng đắng chát, nắm tay cứng đờ.
Chu Liên hít sâu một hơi: “Vâng.”
Má…… tình báo có lầm không? Không thấy Tuyên tổng để bụng Văn Sương bao nhiêu?
Chu Liên mang lòng nghi ngờ, sau đó ra cửa sau hiếm khi nói vài câu với Tào Nam Du, hai người tuy ngày thường giao lưu không nhiều lắm nhưng thuộc về kiểu quân tử chi giao nhạt như nước nhưng thưởng thức lẫn nhau, một bên có việc thì một bên khác cũng không ngại vớt một phen.
Nghe Chu Liên miêu tả xong, sắc mặt Tào Nam Du càng thêm biến ảo vô thường, anh ta nhìn văn phòng, hạ giọng: “Lúc cô đi vào có nhìn thấy cái hộp đồ ăn trên bàn Tuyên tổng không?”
Chu Liên hồi ức một chút: “À, có thấy.”
“Cơm trưa do Văn Sương đưa tới, Tuyên tổng ăn đấy.” Tào Nam Du từ tốn nói từng câu từng chữ, như một vị lão thần đi khắp nơi nhìn lén ra một bí mật động trời.
Chu Liên lập tức che miệng lại.
Tào Nam Du tiếp tục bạo kích: “Tuyên tổng còn nói bảo Văn Sương tiếp tục đưa……”
Chu Liên: “Bọn họ che giấu sâu thật……”
Văn Sương tạm thời không hiểu sâu hay không sâu, buổi chiều bị Phương Túc mang theo đi gặp Chu Liên, nghe đối phương thuyết minh ý đồ đến, Văn Sương có chút ngốc, bảo cậu lên tiết mục?
“Đúng vậy, chính là kiểu đi ngang qua sân khấu, đứng ở bên cạnh Trần Tông, tốt nhất cùng anh ta xây dựng một ít tiết mục sôi động bầu không khí.” Chu Liên cười nói.
Văn Sương: “Bầu không khí? Bầu không khí gì?”
Chu Liên: “Suиɠ sướиɠ, nhẹ nhàng, có thể làm người xem ôm bụng cười to.”
Phương Túc nhíu mày, sao nghe giống như diễn viên hài thế? Nói ra thì Trần Tông có tên tuổi lớn như vậy sao? Mà bảo phiên dịch bên người Tuyên tổng đi làm nền.
Văn Sương rất muốn từ chối, cậu không có nhiều thời gian chỉ muốn kiếm tiền thật nhiều, đi tiết mục thì chuyên cần tháng này không có……
Nhưng Chu Liên đi một nước cờ cao tay, cô đã điều tra tình hình gần đây của Văn Sương từ lâu, tung ra một lời dụ hoặc cực đại: “Có tiền.”
Hai mắt Văn Sương tức khắc tỏa sáng: “Bao nhiêu?”
Chu Liên khoa tay múa chân ra dấu một cử chỉ, Văn Sương hít nhẹ một hơi, lần này ánh mắt kiên định giống như thấy được chiến hữu sinh tử: “Tôi đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.