Chương 20
Vũ Lạc Khinh Trần
14/09/2022
_ Thần tham kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! - Hạ Tử Minh gặp Hạ Tử Thịnh liền hành lễ, cực kì thản nhiên.
Tính đến hôm nay, đã gần hai năm hắn chưa từng gặp Hạ Tử Thịnh.
Hạ Tử Thịnh lúc này đã không phải thiếu niên hai năm trước, ngược lại bị cuộc sống trong quân đội mài giũa đến còn cao hơn Hạ Tử Minh rất nhiều, đã hoàn toàn là bộ dáng của người trưởng thành.
Hạ Tử Thịnh thấy hắn vẫn cười ôn hòa như cũ, nhưng tự tin cùng tư thái của thượng vị giả lộ ra trong cử chỉ lại không thể che dấu được:
- Đại hoàng huynh đã tới, mau tới đây làm trẫm nhìn xem, trẫm nhớ đã gần hai năm chưa từng gặp đại hoàng huynh, muốn gặp đại hoàng huynh một lần cũng thật khó.
Y vẫn thân cận với Hạ Tử Minh như cũ, chỉ riêng chữ "trẫm" trong tự xưng nhắc nhở thân phận giữa hai người đã thay đổi.
- Đa tạ bệ hạ quan tâm, vi thần sợ hãi! - Hạ Tử Minh lui về phía sau một bước, có lễ có tiết nói.
Mới hai năm, thân phận địa vị giữa hai người đã hoàn toàn đảo ngược.
Thấy hắn xa lạ như vậy, ý cười của Hạ Tử Thịnh dần dần lạnh xuống:
- Sợ hãi? An Thân Vương còn biết sợ hãi là gì sao? Ngươi không phải An Thân Vương do tiên đế thân phong, là đích trưởng huynh của trẫm, có kim bài miễn tử tiên hoàng khâm thưởng trong tay sao? Như thế nào lại sợ trẫm?
- Bệ hạ đối mọi việc trong kinh quả nhiên rõ như lòng bàn tay - Hạ Tử Minh nhẹ nhàng cười, tràn ngập trào phúng.
- An Thân Vương là nên biết sợ, ngươi biết nhiều bí mật của trẫm như vậy, lại từng nhục nhã trẫm nhiều năm, ngươi như thế nào có thể không sợ cơ chứ? - Hạ Tử Thịnh cũng cười - Trẫm biết đại hoàng huynh có kim bài miễn tử tiên hoàng khâm thưởng, nhưng đại hoàng huynh cũng nên biết quân muốn thần tử, thần bất tử bất trung! Ngày xưa, trẫm là thịt cá, hoàng huynh là dao thớt, trẫm từng một lần đau khổ giãy giụa dưới tay hoàng huynh, hiện giờ đến lượt trẫm làm dao thớt, hoàng huynh làm thịt cá, đại hoàng huynh nói nên làm thế nào bây giờ?
Thắng làm vua thua làm giặc.
Khống chế cuộc sống của người khác, đổi trắng thay đen chính là đặc quyền chỉ thượng vị giả mới có.
- Bệ hạ muốn như thế nào? - Hạ Tử Minh nhướng mày nhìn y.
Hạ Tử Thịnh cười khẽ:
- Tự nhiên là những gì trẫm muốn đều thuộc về trẫm, người biết bí mật trẫm không nên muốn người khác biết đều biến mất - Y uy hiếp.
- Vậy bệ hạ muốn làm thế nào thì làm như thế đi - Hạ Tử Minh hoàn toàn không để ý sống chết.
Mắt Hạ Tử Thịnh đỏ như muốn nhỏ máu, y bình tĩnh nhìn Hạ Tử Minh thật lâu, muốn chờ hắn cầu xin mình, nhưng đến cùng cũng không thể chờ đến:
- Thật ư?
Hạ Tử Minh không nói một lời.
- An Thân Vương mưu đồ gây rối, khi quân võng thượng, ý đồ mưu phản, người đâu, ban rượu! - Hạ Tử Thịnh ra lệnh một tiếng liền có cung nhân bưng rượu tới.
Hạ Tử Minh không thèm cử động lấy một cái.
Hạ Tử Thịnh khó thở:
- Mong đại ca ngoan ngoãn uống xong ly rượu ngon này, uống xong ngươi ta liền không còn là huynh đệ nữa!
Hạ Tử Minh duỗi tay liền cầm chén rượu lên.
Hệ thống ở hắn trong đầu thét to:
- Ký chủ, đừng uống, nhỡ ngươi uống xuống chết thẳng cẳng thì sao bây giờ? Độ hảo cảm của Cố Sâm vẫn còn kém hai điểm cuối cùng!
- Hạ Tử Thịnh, ta chỉ mong kiếp sau không gặp lại ngươi! - Hạ Tử Minh không để ý đến nó, cầm chén rượu liền uống một hơi cạn sạch.
Nháy mắt, Hạ Tử Minh liền nhũn ra trên mặt đất, cả người mềm như bông.
Hạ Tử Thịnh cười một tiếng, một tay nâng Hạ Tử Minh từ trên mặt đất lên:
- Mong kiếp sau không gặp lại? Đại ca thật sự cảm thấy ta sẽ giết huynh à?
- Tiếng đại ca này của bệ hạ, ta không dám nhận - Hạ Tử Minh muốn đẩy Hạ Tử Thịnh ra nhưng tay chân đều mềm nhũn vô lực.
Hạ Tử Thịnh đỡ Hạ Tử Minh không thể động đậy, duỗi tay vuốt ve gương mặt hắn, nhẹ nhàng cười:
- Cũng đúng, vừa rồi ta đã nói qua, chỉ cần uống xong ly rượu này, ngươi ta sẽ không bao giờ là huynh đệ nữa.
- Ngươi muốn làm gì? Hạ Tử Minh không khống chế được thân thể của mình, nhưng ý thức lại cực kì thanh tỉnh.
Hạ Tử Thịnh cũng không trả lời, chỉ nhìn hắn, hỏi:
- Đại ca còn nhớ rõ chuyện khi chúng ta còn nhỏ không?
Hạ Tử Minh: "..."
Hắn lại không phải Lệ Thái Tử, ai con mẹ nó nhớ được chuyện lúc nhỏ của, cho dù là Lệ Thái Tử, lớn như vậy rồi cũng chưa chắc nhớ rõ mấy chuyện từ thời tám hoánh ấy.
- Lúc đó, trong các hoàng tử thì ta là đứa không được sủng ái nhất, bởi vì mẫu thân của ta chỉ là tiện tì làm việc trong Tân giả khố. Ai cũng có thể bắt nạt ta, phụ hoàng mắt nhắm mắt mở lười đi quản, đến cả đám nô tài cũng mắt chó xem người thấp chỉ cho ta ăn đồ lạnh, mặc áo rách.. - Hạ Tử Thịnh nhớ lại - Chỉ có ngươi, chỉ có ngươi là khác, chỉ có ngươi đối tốt với ta, dạy ta làm người, bảo hộ ta, không cho những người khác bắt nạt ta, ngươi nói cho ta ta là hoàng tử Đại Hưng, là em trai ngươi đệ đệ..
Y như thấy được vị Hoàng thái tử đang tuổi thiếu niên kia đi về phia y, như thiên thần hạ phàm đuổi đi tất cả những người bắt nạt y, trừng trị cung nữ thái giám khinh thường y, người đó ấm áp như gió xuân vươn tay, nói:
- Lại đây, đừng sợ, ta là đại ca của đệ, đệ là em trai của ta, là hoàng tử Đại Hưng, về sau ta sẽ bảo hộ đệ.
- Ta lấy tự cho đệ nhé, gọi là Trường An được không?
- Trường An, tiểu Trường An, đệ là em trai của ta.
Y tuy mang danh hoàng tử, nhưng thực tế, trước khi Hạ Tử Minh xuất hiện, cuộc sống của y chưa từng thấy ánh mặt trời, là Hạ Tử Minh xuất hiện thay đổi vận mệnh của y, dạy học được cái gì là tôn nghiêm, như thế nào làm một con người.
Hạ Tử Minh đã từng là ánh dương duy nhất trong sinh mệnh của y, trong thâm cung lạnh buốt kia cho y hơi ấm lớn nhất và sự che chở mà người mẹ yếu đuối kia không thể cho.
Hạ Tử Minh nhìn Hạ Tử Thịnh rơi vào hồi ức biểu tình say mê, chỉ thấy sởn da gà, giống như nhìn thấy một kẻ điên đang phát bệnh.
Hạ Tử Thịnh lại không để ý tới hắn, chỉ liên tục vuốt ve mặt Hạ Tử Minh, làm Hạ Tử Minh nổi gai ốc đầy người:
- Ta từng cho rằng chúng ta vĩnh viễn có thể huynh hữu đệ cung như vậy cả đời, nhưng sau đó, đột nhiên một ngày Hoàng Hậu đã chết, ngươi cũng thay đổi. Người đã từng bảo hộ ta đột nhiên biến thành kẻ đầu têu bắt nạt, làm nhục ta, khi đó ánh mắt ngươi nhìn ta giống như đang nhìn một con chó! Ta thậm chí bắt đầu nghĩ ngươi vì sao ngươi phải dạy ta người, dạy ta cái gì là tôn nghiêm, ngươi dạy ta chẳng lẽ vì muốn hủy hoại ta, nhục nhã ta sao?
Hạ Tử Thịnh bế Hạ Tử Minh lên giường:
- Khi đó, và rất nhiều năm sau, ta đều cho rằng ta hận ngươi, hận ngươi nhiều hơn tất cả những kẻ đã từng bắt nạt hành hạ ta, hận ngươi dạy ta làm người, biết hưởng thụ yêu thương lại lập tức cướp đi toàn bộ. Ta từng thề sẽ có một ngày đánh bại ngươi, cướp đi tất cả những gì ngươi có được, lại đem hết thảy nhục nhã ngươi từng ném tới trên người ta trả lại gấp bội, khiến ngươi quỳ trước mặt ta khóc lóc thảm thiết, sám hối xin tha..
Hạ Tử Minh nghe y nói, cười lạnh:
- Vậy ư? Xin chúc mừng, ngươi hiện tại đã cướp được tất cả những gì ta có rồi đấy. Chỉ là muốn ta quỳ trước mặt ngươi khóc lóc thảm thiết, sám hối xin tha là tuyệt đối không có khả năng.. Hạ Tử Thịnh, ngươi vẫn là giết ta đi!
- Nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn ôm một khát vọng bí ẩn, liều mạng ép chính mình ở trước mặt ngươi giả bộ một con chó ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng tâm thái con người thật là rất kỳ quái, có lẽ là ta ở trước mặt ngươi làm chó lâu rồi, liền thật sự có chút giống chó. Rất nhiều khi ngươi càng là nhục nhã ta, tra tấn ta, ta lại càng muốn biểu hiện tốt một chút, nghe lời một chút, có lẽ ngươi có thể tốt với ta hơn, thích ta hơn.. - Hạ Tử Thịnh nói một hồi, chính mình lại cười lên - Khi tỉnh táo lại, ta liền càng hận ngươi, hận ngươi làm ta ở trước mặt ngươi nhẫn nhịn chịu đựng lâu lắm, liền thật sự đem chính mình ép thành một con chó, mới có thể như vậy.
Hạ Tử Minh trào phúng:
- Ngươi con mẹ nó có bệnh!
Trừ bỏ có bệnh cùng là M, chẳng ai giải thích được trạng thái cùng tâm lý quỷ dị như Hạ Tử Thịnh hiện tại.
- Có lẽ.. - Hạ Tử Thịnh cũng không phủ nhận - Ta hận ngươi lâu lắm, thế cho nên sau khi phát hiện giữa ngươi và ta có nhiều hiểu lầm cùng bí mật đến thế, ta cũng không biết nên điều chỉnh thế nào để đối mặt ngươi, ta nỗ lực thuyết phục chính mình lấy lại tình huynh đệ với ngươi như trong quá khứ, lại như thế nào cũng không làm được.
Hạ Tử Minh cười lạnh.
Hạ Tử Thịnh duỗi tay cởi vạt áo hắn:
- Ta cũng cảm thấy chính mình có bệnh, nếu không sao có thể sinh ra cảm giác kì quái như vậy với đại ca luôn bảo hộ mình cơ chứ? Mãi về sau, ngươi cùng Cố Sâm ở bên nhau.. ta mới kinh ngạc phát hiện, à, hóa ra không phải ta có bệnh, mà là ta vẫn luôn yêu ngươi, đại ca.
- Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì? - Hạ Tử Minh nổi giận, đến gân xanh trên trán đều nổi lên, nhưng vẫn không có chút sức lực nào.
- Ta nói, ta vẫn luôn ái ngươi, đại ca. Người ta thích nhất khi còn nhỏ là ngươi, người sau này hận nhất vẫn là ngươi, người mắt ta vẫn luôn dõi theo, trong lòng không quên đi được cũng là ngươi. Chỉ là lúc trước, ta không biết hóa ra cảm tình của ta đối với ngươi lại là cái này.. - Hạ Tử Thịnh si mê nhìn hắn, thanh âm mềm như có thể hóa thành nước.
Hạ Tử Minh hoảng sợ nhìn hắn:
- Ngươi điên rồi ư?
- Tắm máu tranh đấu đến hôm nay, ta rốt cuộc biết thứ chính mình muốn nhất là gì. - Hạ Tử Thịnh cúi người hôn lên môi hắn - Làm hoàng hậu của ta đi, đại ca, đây là điều ta muốn.
Tính đến hôm nay, đã gần hai năm hắn chưa từng gặp Hạ Tử Thịnh.
Hạ Tử Thịnh lúc này đã không phải thiếu niên hai năm trước, ngược lại bị cuộc sống trong quân đội mài giũa đến còn cao hơn Hạ Tử Minh rất nhiều, đã hoàn toàn là bộ dáng của người trưởng thành.
Hạ Tử Thịnh thấy hắn vẫn cười ôn hòa như cũ, nhưng tự tin cùng tư thái của thượng vị giả lộ ra trong cử chỉ lại không thể che dấu được:
- Đại hoàng huynh đã tới, mau tới đây làm trẫm nhìn xem, trẫm nhớ đã gần hai năm chưa từng gặp đại hoàng huynh, muốn gặp đại hoàng huynh một lần cũng thật khó.
Y vẫn thân cận với Hạ Tử Minh như cũ, chỉ riêng chữ "trẫm" trong tự xưng nhắc nhở thân phận giữa hai người đã thay đổi.
- Đa tạ bệ hạ quan tâm, vi thần sợ hãi! - Hạ Tử Minh lui về phía sau một bước, có lễ có tiết nói.
Mới hai năm, thân phận địa vị giữa hai người đã hoàn toàn đảo ngược.
Thấy hắn xa lạ như vậy, ý cười của Hạ Tử Thịnh dần dần lạnh xuống:
- Sợ hãi? An Thân Vương còn biết sợ hãi là gì sao? Ngươi không phải An Thân Vương do tiên đế thân phong, là đích trưởng huynh của trẫm, có kim bài miễn tử tiên hoàng khâm thưởng trong tay sao? Như thế nào lại sợ trẫm?
- Bệ hạ đối mọi việc trong kinh quả nhiên rõ như lòng bàn tay - Hạ Tử Minh nhẹ nhàng cười, tràn ngập trào phúng.
- An Thân Vương là nên biết sợ, ngươi biết nhiều bí mật của trẫm như vậy, lại từng nhục nhã trẫm nhiều năm, ngươi như thế nào có thể không sợ cơ chứ? - Hạ Tử Thịnh cũng cười - Trẫm biết đại hoàng huynh có kim bài miễn tử tiên hoàng khâm thưởng, nhưng đại hoàng huynh cũng nên biết quân muốn thần tử, thần bất tử bất trung! Ngày xưa, trẫm là thịt cá, hoàng huynh là dao thớt, trẫm từng một lần đau khổ giãy giụa dưới tay hoàng huynh, hiện giờ đến lượt trẫm làm dao thớt, hoàng huynh làm thịt cá, đại hoàng huynh nói nên làm thế nào bây giờ?
Thắng làm vua thua làm giặc.
Khống chế cuộc sống của người khác, đổi trắng thay đen chính là đặc quyền chỉ thượng vị giả mới có.
- Bệ hạ muốn như thế nào? - Hạ Tử Minh nhướng mày nhìn y.
Hạ Tử Thịnh cười khẽ:
- Tự nhiên là những gì trẫm muốn đều thuộc về trẫm, người biết bí mật trẫm không nên muốn người khác biết đều biến mất - Y uy hiếp.
- Vậy bệ hạ muốn làm thế nào thì làm như thế đi - Hạ Tử Minh hoàn toàn không để ý sống chết.
Mắt Hạ Tử Thịnh đỏ như muốn nhỏ máu, y bình tĩnh nhìn Hạ Tử Minh thật lâu, muốn chờ hắn cầu xin mình, nhưng đến cùng cũng không thể chờ đến:
- Thật ư?
Hạ Tử Minh không nói một lời.
- An Thân Vương mưu đồ gây rối, khi quân võng thượng, ý đồ mưu phản, người đâu, ban rượu! - Hạ Tử Thịnh ra lệnh một tiếng liền có cung nhân bưng rượu tới.
Hạ Tử Minh không thèm cử động lấy một cái.
Hạ Tử Thịnh khó thở:
- Mong đại ca ngoan ngoãn uống xong ly rượu ngon này, uống xong ngươi ta liền không còn là huynh đệ nữa!
Hạ Tử Minh duỗi tay liền cầm chén rượu lên.
Hệ thống ở hắn trong đầu thét to:
- Ký chủ, đừng uống, nhỡ ngươi uống xuống chết thẳng cẳng thì sao bây giờ? Độ hảo cảm của Cố Sâm vẫn còn kém hai điểm cuối cùng!
- Hạ Tử Thịnh, ta chỉ mong kiếp sau không gặp lại ngươi! - Hạ Tử Minh không để ý đến nó, cầm chén rượu liền uống một hơi cạn sạch.
Nháy mắt, Hạ Tử Minh liền nhũn ra trên mặt đất, cả người mềm như bông.
Hạ Tử Thịnh cười một tiếng, một tay nâng Hạ Tử Minh từ trên mặt đất lên:
- Mong kiếp sau không gặp lại? Đại ca thật sự cảm thấy ta sẽ giết huynh à?
- Tiếng đại ca này của bệ hạ, ta không dám nhận - Hạ Tử Minh muốn đẩy Hạ Tử Thịnh ra nhưng tay chân đều mềm nhũn vô lực.
Hạ Tử Thịnh đỡ Hạ Tử Minh không thể động đậy, duỗi tay vuốt ve gương mặt hắn, nhẹ nhàng cười:
- Cũng đúng, vừa rồi ta đã nói qua, chỉ cần uống xong ly rượu này, ngươi ta sẽ không bao giờ là huynh đệ nữa.
- Ngươi muốn làm gì? Hạ Tử Minh không khống chế được thân thể của mình, nhưng ý thức lại cực kì thanh tỉnh.
Hạ Tử Thịnh cũng không trả lời, chỉ nhìn hắn, hỏi:
- Đại ca còn nhớ rõ chuyện khi chúng ta còn nhỏ không?
Hạ Tử Minh: "..."
Hắn lại không phải Lệ Thái Tử, ai con mẹ nó nhớ được chuyện lúc nhỏ của, cho dù là Lệ Thái Tử, lớn như vậy rồi cũng chưa chắc nhớ rõ mấy chuyện từ thời tám hoánh ấy.
- Lúc đó, trong các hoàng tử thì ta là đứa không được sủng ái nhất, bởi vì mẫu thân của ta chỉ là tiện tì làm việc trong Tân giả khố. Ai cũng có thể bắt nạt ta, phụ hoàng mắt nhắm mắt mở lười đi quản, đến cả đám nô tài cũng mắt chó xem người thấp chỉ cho ta ăn đồ lạnh, mặc áo rách.. - Hạ Tử Thịnh nhớ lại - Chỉ có ngươi, chỉ có ngươi là khác, chỉ có ngươi đối tốt với ta, dạy ta làm người, bảo hộ ta, không cho những người khác bắt nạt ta, ngươi nói cho ta ta là hoàng tử Đại Hưng, là em trai ngươi đệ đệ..
Y như thấy được vị Hoàng thái tử đang tuổi thiếu niên kia đi về phia y, như thiên thần hạ phàm đuổi đi tất cả những người bắt nạt y, trừng trị cung nữ thái giám khinh thường y, người đó ấm áp như gió xuân vươn tay, nói:
- Lại đây, đừng sợ, ta là đại ca của đệ, đệ là em trai của ta, là hoàng tử Đại Hưng, về sau ta sẽ bảo hộ đệ.
- Ta lấy tự cho đệ nhé, gọi là Trường An được không?
- Trường An, tiểu Trường An, đệ là em trai của ta.
Y tuy mang danh hoàng tử, nhưng thực tế, trước khi Hạ Tử Minh xuất hiện, cuộc sống của y chưa từng thấy ánh mặt trời, là Hạ Tử Minh xuất hiện thay đổi vận mệnh của y, dạy học được cái gì là tôn nghiêm, như thế nào làm một con người.
Hạ Tử Minh đã từng là ánh dương duy nhất trong sinh mệnh của y, trong thâm cung lạnh buốt kia cho y hơi ấm lớn nhất và sự che chở mà người mẹ yếu đuối kia không thể cho.
Hạ Tử Minh nhìn Hạ Tử Thịnh rơi vào hồi ức biểu tình say mê, chỉ thấy sởn da gà, giống như nhìn thấy một kẻ điên đang phát bệnh.
Hạ Tử Thịnh lại không để ý tới hắn, chỉ liên tục vuốt ve mặt Hạ Tử Minh, làm Hạ Tử Minh nổi gai ốc đầy người:
- Ta từng cho rằng chúng ta vĩnh viễn có thể huynh hữu đệ cung như vậy cả đời, nhưng sau đó, đột nhiên một ngày Hoàng Hậu đã chết, ngươi cũng thay đổi. Người đã từng bảo hộ ta đột nhiên biến thành kẻ đầu têu bắt nạt, làm nhục ta, khi đó ánh mắt ngươi nhìn ta giống như đang nhìn một con chó! Ta thậm chí bắt đầu nghĩ ngươi vì sao ngươi phải dạy ta người, dạy ta cái gì là tôn nghiêm, ngươi dạy ta chẳng lẽ vì muốn hủy hoại ta, nhục nhã ta sao?
Hạ Tử Thịnh bế Hạ Tử Minh lên giường:
- Khi đó, và rất nhiều năm sau, ta đều cho rằng ta hận ngươi, hận ngươi nhiều hơn tất cả những kẻ đã từng bắt nạt hành hạ ta, hận ngươi dạy ta làm người, biết hưởng thụ yêu thương lại lập tức cướp đi toàn bộ. Ta từng thề sẽ có một ngày đánh bại ngươi, cướp đi tất cả những gì ngươi có được, lại đem hết thảy nhục nhã ngươi từng ném tới trên người ta trả lại gấp bội, khiến ngươi quỳ trước mặt ta khóc lóc thảm thiết, sám hối xin tha..
Hạ Tử Minh nghe y nói, cười lạnh:
- Vậy ư? Xin chúc mừng, ngươi hiện tại đã cướp được tất cả những gì ta có rồi đấy. Chỉ là muốn ta quỳ trước mặt ngươi khóc lóc thảm thiết, sám hối xin tha là tuyệt đối không có khả năng.. Hạ Tử Thịnh, ngươi vẫn là giết ta đi!
- Nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn ôm một khát vọng bí ẩn, liều mạng ép chính mình ở trước mặt ngươi giả bộ một con chó ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng tâm thái con người thật là rất kỳ quái, có lẽ là ta ở trước mặt ngươi làm chó lâu rồi, liền thật sự có chút giống chó. Rất nhiều khi ngươi càng là nhục nhã ta, tra tấn ta, ta lại càng muốn biểu hiện tốt một chút, nghe lời một chút, có lẽ ngươi có thể tốt với ta hơn, thích ta hơn.. - Hạ Tử Thịnh nói một hồi, chính mình lại cười lên - Khi tỉnh táo lại, ta liền càng hận ngươi, hận ngươi làm ta ở trước mặt ngươi nhẫn nhịn chịu đựng lâu lắm, liền thật sự đem chính mình ép thành một con chó, mới có thể như vậy.
Hạ Tử Minh trào phúng:
- Ngươi con mẹ nó có bệnh!
Trừ bỏ có bệnh cùng là M, chẳng ai giải thích được trạng thái cùng tâm lý quỷ dị như Hạ Tử Thịnh hiện tại.
- Có lẽ.. - Hạ Tử Thịnh cũng không phủ nhận - Ta hận ngươi lâu lắm, thế cho nên sau khi phát hiện giữa ngươi và ta có nhiều hiểu lầm cùng bí mật đến thế, ta cũng không biết nên điều chỉnh thế nào để đối mặt ngươi, ta nỗ lực thuyết phục chính mình lấy lại tình huynh đệ với ngươi như trong quá khứ, lại như thế nào cũng không làm được.
Hạ Tử Minh cười lạnh.
Hạ Tử Thịnh duỗi tay cởi vạt áo hắn:
- Ta cũng cảm thấy chính mình có bệnh, nếu không sao có thể sinh ra cảm giác kì quái như vậy với đại ca luôn bảo hộ mình cơ chứ? Mãi về sau, ngươi cùng Cố Sâm ở bên nhau.. ta mới kinh ngạc phát hiện, à, hóa ra không phải ta có bệnh, mà là ta vẫn luôn yêu ngươi, đại ca.
- Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì? - Hạ Tử Minh nổi giận, đến gân xanh trên trán đều nổi lên, nhưng vẫn không có chút sức lực nào.
- Ta nói, ta vẫn luôn ái ngươi, đại ca. Người ta thích nhất khi còn nhỏ là ngươi, người sau này hận nhất vẫn là ngươi, người mắt ta vẫn luôn dõi theo, trong lòng không quên đi được cũng là ngươi. Chỉ là lúc trước, ta không biết hóa ra cảm tình của ta đối với ngươi lại là cái này.. - Hạ Tử Thịnh si mê nhìn hắn, thanh âm mềm như có thể hóa thành nước.
Hạ Tử Minh hoảng sợ nhìn hắn:
- Ngươi điên rồi ư?
- Tắm máu tranh đấu đến hôm nay, ta rốt cuộc biết thứ chính mình muốn nhất là gì. - Hạ Tử Thịnh cúi người hôn lên môi hắn - Làm hoàng hậu của ta đi, đại ca, đây là điều ta muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.