Chương 3: Phế Thái tử bị bỏ rơi - 03
Vũ Lạc Khinh Trần
23/08/2021
Hạ Tử Minh đột nhiên gây khó dễ làm sắc mặt Cố Sâm và Hạ Tử Thịnh nhất thời có chút khó coi. Nhưng ngại tình thế bây giờ, cả hai không thể không hạ mình nhẫn nhịn, nén uất ức trong lòng xuống.
"Là thần quá phận, thưa Thái tử điện hạ..." Hạ Tử Thịnh quả là đứa con vận mệnh, trí tuệ và khí phách đã đạt mức thượng thừa. Dù bị Hạ Tử Minh làm nhục như thế, việc đầu tiên Hạ Tử Thịnh làm là điều chỉnh bản thân, ngoan ngoãn sửa lại cách xưng hô của mình.
"Biết quá phận là tốt." Hạ Tử Minh hừ lạnh một tiếng: "Ngươi không cần phải chép sách nữa."
Cậu ở trên cao rũ mắt nhìn xuống Hạ Tử Thịnh, ánh mắt như đang nhìn thứ thấp hèn nào đó vậy: "Có điều, cô nhắc cho ngươi nhớ, sở dĩ hôm nay cô tha cho ngươi, không phải vì ngươi không sai, cũng không phải vì cô khoan dung độ lượng, mà do Tử Khanh cầu tình cho ngươi, cô mới thả cho ngươi một con ngựa."
"Nếu ngươi còn dám tái phạm, cô sẽ dùng quyền lực của Hoàng Thái tử, nhờ phụ hoàng dạy cho ngươi biết thế nào là lễ nghi hoàng tộc, nghiêm trị không tha." Hạ Tử Minh uy hiếp.
Cho dù biết là mình sai, một người cao cao tại thượng, trái tính trái nết như Hoàng Thái tử cũng xem như là mình đúng.
Hạ Tử Thịnh không nói một lời, ngay cả ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tử Minh một cái cũng không dám, cúi mặt đáp: "Vâng, thần đệ đa tạ Hoàng thái tử điện hạ đã khoan dung độ lượng, thần đệ sẽ ghi nhớ lời điện hạ dạy bảo."
Hiển nhiên đã quen với việc bị Hạ Tử Minh bắt nạt, xem thường.
"Vậy thì được, Tiểu Thịnh Tử, ngươi nhớ cho kĩ. Sau này, trừ khi ở trước mặt phụ hoàng, ngươi dám gọi ta là hoàng huynh một lần, ta sẽ dạy dỗ ngươi một lần. Ngươi không xứng gọi ta là đại hoàng huynh, không xứng làm huynh đệ của ta." Hạ Tử Minh vừa mở miệng liền làm nhục Hạ Tử Thịnh.
Hạ Tử Thịnh tuy nhỏ tuổi nhưng sức chịu đựng lại tốt, ngay cả khi bị nói như thế vẫn có thể nhẫn nhịn đáp lời: "Vâng, thần xin ghi nhớ lời điện hạ dạy bảo."
"Cút đi." Hạ Tử Minh nhìn cơ thể dặt dẹo như không xương của Hạ Tử Thịnh mới nguôi giận, lạnh nhạt phất tay.
Cậu nhìn về phía Cố Sâm, tiễn khách: "Đêm nay thân thể cô không khỏe, không thể tiễn Tử Khanh, Tử Khanh đi cùng với Tiểu Thịnh Tử đi."
"Thần tuân chỉ."
Hai người nghe xong lời này của Hạ Tử Minh mới thở một hơi nhẹ nhõm, cùng cáo lui rồi rời khỏi phủ đệ Hoàng Thái tử.
"Ký chủ, sao cậu không nhân cơ hội này để cứu vớt lại quan hệ với nam chính, ôm đùi vàng, thay đổi ấn tượng của Cố Sâm? Định dẫm vào vết xe đổ của Lệ Thái tử à?" Cố Sâm và Hạ Tử Thịnh chân trước chân sau vừa đi, giọng nói máy móc của hệ thống liền vang lên trong đầu Hạ Tử Minh: "Nếu còn tiếp tục thế này, Cố Sâm sẽ ngày càng căm ghét cậu, như vậy thì sao có khả năng sau khi Lệ Thái tử chết liền một đời khắc cốt ghi tâm, coi hắn như ánh trăng sáng trong lòng?"
Hệ thống rất để tâm đến con đường sự nghiệp của ký chủ.
Đối với nghi ngờ của hệ thống, Hạ Tử Minh đáp: "Yên tâm, tôi có chừng mực."
"Nhưng mà..." Hệ thống còn muốn nói thêm gì đó.
Hạ Tử Minh nhướng mày: "Tôi nghĩ Lệ Thái tử trả giá không vào luân hồi, mười phần công đức và mệnh cách chân long thiên tử không phải là để Cố Sâm khắc cốt ghi tâm với người xuyên vào thân thể hắn, tính cách hoàn toàn không giống hắn, mà là muốn Cố Sâm từ đầu đến cuối vĩnh viễn không thể quên được chính bản thân hắn."
Hệ thống lập tức im lặng.
"Tiền công cao như vậy, tôi nghĩ... Tôi nỗ lực là có thể hoàn thành nhiệm vụ này một cách xuất sắc nhất, khiến Cố Sâm yêu Lệ Thái tử nguyên bản."
Cậu nghĩ nghĩ, rồi bổ sung: "Không, phải nói là, bắt đầu từ bây giờ, tôi chính là Lệ Thái tử."
Bên này Hạ Tử Minh ý chí chiến đấu sục sôi, bên kia Cố Sâm và Hạ Tử Thịnh cùng rời phủ đệ thái tử. Mới vừa ra khỏi, Cố Sâm lập tức lo lắng nhìn về phía Hạ Tử Thịnh: "Trường An, ngươi không sao chứ?"
Trường An là tên tự của vận mệnh chi tử - Hạ Tử Thịnh.
"Không sao, Hạ Tử Minh tính tình thô bạo, nhưng dù sao ta vẫn là hoàng tử, tuy hắn liên tục làm nhục ta, nhưng vẫn chưa đến mức đánh đập, làm da thịt ta chịu khổ... Cùng lắm là bắt ta chép sách, đe dọa tinh thần thôi. Chút trắc trở này, ta còn chịu được." Hạ Tử Thịnh đặt chân đến địa bàn của mình, lập tức không còn bộ dáng cừu non nữa, toát lên phong thái đế vương tương lai, cười nhạo nói.
Hiển nhiên là chưa bao giờ để tâm tới việc hắn bị Hạ Tử Minh xem thường, so với khổ sở mà hắn phải chịu từ bé đến giờ, chút bắt nạt đó có là gì?
Chỉ là chút vặt vãnh không đáng nói tới.
Cố Sâm nhíu mày: "Ngươi chịu ủy khuất rồi, Trường An..."
Tận mắt nhìn đứa nhỏ gầy yếu không ai thương không ai yêu trở thành người như ngày hôm nay, lại chấp nhận chịu hết khuất nhục, y vô cùng đau lòng.
"Cái này đâu tính là ủy khuất?" Hạ Tử Thịnh lại cười nhạo, nghiến răng nghiến lợi nói: "Một ngày nào đó, ta sẽ đem những kẻ đã làm nhục ta đạp xuống dưới chân, khiến Hạ Tử Minh phải trả giá cho mọi chuyện hắn từng làm."
Cố Sâm nhăn mày, định khuyên bảo hắn nên rũ bỏ thù hận, nhưng rồi lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
"Có điều, gần đây Hạ Tử Minh thường xuyên gây sự với ta, đơn thuần không phải nhìn ta không vừa mắt, mà bởi vì giao tình giữa chúng ta đấy, Tử Khanh." Hạ Tử Thịnh đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, mỉa mai nói.
Cố Sâm sợ Hạ Tử Thịnh nhìn ra Thái tử có ý với mình, vội hỏi: "Lời này của Trường An là có ý gì?"
"Tài năng của Tử Khanh cả thiên hạ đều biết, Hạ Tử Minh muốn mời chào Tử Khanh cũng là chuyện trong dự kiến." Có điều, không có cong thành nhang muỗi như Cố Sâm, đứa con vận mệnh Hạ Tử Thịnh là trai thẳng 100%.
Đối với việc Hạ Tử Minh đột nhiên thân cận với Cố Sâm, hắn không bao giờ nghĩ đến phương diện kia, mà dùng tư duy bản thân, hiểu nhầm thiện chí của Hạ Tử Minh đối với Cố Sâm là quân vương muốn chiêu mộ hiền tài.
Cố Sâm thở phào nhẹ nhõm, bày tỏ lòng trung thành của mình với Hạ Tử Thịnh: "Ta và Trường An cùng nhau trưởng thành, tình như thủ túc*, từ nhỏ ta đã thề sẽ đi theo Trường An, nguyện trung thành với Trường An một đời, quyết không phản bội Trường An."
Ngụ ý là, dù Hạ Tử Minh có đối xử với y thế nào, y cũng sẽ không đứng về phía Hạ Tử Minh.
"Đương nhiên, ta tin tấm lòng của Tử Khanh mà." Hạ Tử Thịnh vỗ vỗ vai Cố Sâm, là một quân vương tương lai, mắt nhìn người của hắn rất tốt: "Nhưng thật ra, ta có một ý tưởng."
"Ý Trường An là?" Cố Sâm nhẹ giọng hỏi.
Hạ Tử Minh mỉm cười.
Hắn muốn Cố Sâm tiếp cận với thế lực bên trong của Hạ Tử Minh, trở thành tâm phúc của Thái tử, cũng trở thành nội ứng, trải đường cho tương lai của mình...
- ----
Từ đó về sau, Cố Sâm bắt đầu thân cận với Hoàng Thái tử, người ngoài nghĩ rằng y đã bị Hoàng Thái tử thuyết phục sau ba lần mời chào, nên gia nhập trận doanh đối phương, trở thành thân tín của Hoàng Thái tử, mà trong lòng Cố Sâm hiểu rõ, y cùng lắm chỉ là một kẻ nội ứng mà thôi.
Vì đệ nhất công tử trong lòng mình dần bị mình làm cho rung động, tâm tình Hạ Tử Minh cũng trở nên tốt cực kì, không những không còn thô bạo như trong quá khứ, ngay cả Hạ Tử Thịnh bình thường nhìn đã thấy chán ghét cũng thuận mắt hơn nhiều, làm cho người xung quanh Thái tử cảm thấy như Hoàng Thái tử đã biến thành một người khác vậy.
Những người bên cạnh Hoàng Thái tử cảm động đến rơi nước mắt, vô cùng biết ơn Cố Sâm.
Tâm tình tốt đẹp của Hạ Tử Minh kéo dài được vài tháng, đến khi diễn ra cung yến thì vỡ tan tành.
Mà nguyên nhân là vì Hạ Tử Minh cảm thấy kế hoạch mình ấp ủ đã chín muồi, đã đến lúc nên tẩy trắng cho Lệ Thái tử...
Có vài chân tướng, Lệ Thái tử đến lúc chết cũng chưa từng nói ra, vậy thì để cậu nói cho Hạ Tử Thịnh với Cố Sâm biết.
Ngày cung yến là ngày giỗ của hoàng hậu - thân mẫu Lệ Thái tử, tuy là cung yến, nhưng để bày tỏ lòng thành kính với nguyên hoàng hậu nên toàn bộ yến tiệc đều là đồ chay.
Nguyên hoàng hậu và lão hoàng đế là một đôi vợ chồng trẻ, không ai có thể so được địa vị của bà trong lòng hoàng đế, có thể nói là chân ái. Chính vì thế nên cho dù đứa con duy nhất của bà là một Hoàng Thái tử vô dụng, thậm chí còn có chút ù tai hoa mắt, lão hoàng đế cũng chưa bao giờ có ý định đổi Thái tử. Sau khi nguyên hoàng hậu mất, vì lo các phi tần khác không chăm sóc tốt cho máu mủ duy nhất của mình và ái thê, dù có bận trăm công ngàn việc ông vẫn tự tay nuôi nấng Hạ Tử Minh.
Sự ưu ái và coi trọng mà ông dành cho Hạ Tử Minh là điều mà các hoàng tử khác không bao giờ có được.
Trong yến tiệc tưởng nhớ nguyên hoàng hậu, ngoại trừ lão hoàng đế và Lệ Thái tử ra, tất cả những người còn lại đều trở thành phông nền.
Do đó, trong suốt bữa tiệc, bọn họ cứ cha một lời con một lời, câu nào cũng nói về nguyên hoàng hậu rồi buồn bã khóc lóc, các phi tần khác đều an tĩnh dùng cơm, cơ bản không có quyền lên tiếng.
Lệ Thái tử Hạ Tử Minh tình cảm sâu đậm với thân mẫu, thương nhớ người mẹ mất sớm của mình, không khống chế được mà uống nhiều thêm vài ly, tỏ vẻ ngà ngà say rượu.
Sau khi cung yến kết thúc, lão hoàng đế thương nhớ quá độ được thái giám dìu xuống xong, Hạ Tử Minh cũng lung lay, xiêu vẹo đứng lên bi thống kêu: "Mẫu hậu..."
"Thái tử điện hạ."
"Đại hoàng huynh."
Thấy cậu lảo đảo nghiêng ngả sắp té, tùy tùng và thân tín của cậu trước mặt người ngoài – Tứ hoàng tử Hạ Tử Thịnh và Cố Sâm vội lao tới, đỡ lấy Hạ Tử Minh.
Hạ Tử Minh vừa nhìn thấy Hạ Tử Thịnh, mặt mày lập tức trở nên hung hăng, trợn mắt trừng hắn, dường như giây tiếp theo sẽ không cho Hạ Tử Thịnh mặt mũi mà hất tay hắn ra.
Hạ Tử Thịnh trước mặt người khác không rụt rè như vậy, vẫn chặt chẽ đỡ lấy Hạ Tử Minh, rũ mắt nói: "Đại hoàng huynh, người say rồi, để thần đệ dìu người về."
Tuy Hạ Tử Minh không cho Hạ Tử Thịnh gọi mình là đại hoàng huynh, nhưng trước mặt người ngoài đành phải để yên cho hắn gọi...
Hạ Tử Minh bình tĩnh nhìn Hạ Tử Thịnh một lúc lâu, cuối cùng không biết có say hay là không mà lại không đánh Hạ Tử Thịnh, mặc hắn dìu cậu rời khỏi chỗ náo nhiệt.
Cả ba cùng đi trên một con đường.
Mãi khi đi đến một góc nhỏ vắng lặng, chẳng biết có phải do gió lạnh hay không, Hạ Tử Minh đột nhiên "Ọe" một tiếng, nôn hết ra ngoài.
Hạ Tử Thịnh thấy thế, trong lòng có chút chán ghét, nhưng vẫn nhẹ nhàng vỗ lưng Hạ Tử Minh, giống như một tiểu thái giám quan tâm, chăm sóc cậu, nhẹ giọng hỏi: "Thái tử điện hạ, người có sao không?"
Hắn nhớ rõ đây là nơi vắng vẻ, không được gọi Hạ Tử Minh là hoàng huynh.
"Cút ngay!" Ai ngờ, lúc này Hạ Tử Minh lại đột nhiên gây khó dễ, người nồng nặc mùi rượu đẩy Hạ Tử Thịnh ra.
Hạ Tử Thịnh khó kìm được chán ghét, nhưng hắn vẫn rất nhẹ nhàng: "Thái tử điện hạ, người uống nhiều rồi, để ta đưa người trở về đi."
Hắn vẫn chưa quên bây giờ mình chỉ là một con chó ăn nhờ ở đậu, phải dựa hơi Hạ Tử Minh mới có thể sống sót.
Dù Hạ Tử Minh có làm nhục hắn như thế nào, hắn cũng cần phải lấy lòng đối phương!
"Ta bảo ngươi cút, ngươi nghe không hiểu sao? Đồ tạp chủng!" Hạ Tử Thịnh tiến lên lần nữa, lại bị Hạ Tử Minh bất ngờ đá ngã xuống đất.
Hạ Tử Thịnh bị đá đau, Hạ Tử Minh như đã say mà đấm đá Hạ Tử Thịnh, thậm chí còn bóp cổ hắn: "Giết ngươi, đồ tạp chủng, ta muốn giết ngươi!"
"Khụ khụ!" Thân thể của Hạ Tử Thịnh lúc này rất yếu, sức lực của thiếu niên không thể đối chọi với Hạ Tử Minh đã thành niên, bị siết cổ đến mặt mày trắng bệch, ho sặc sụa.
Thấy vậy, Cố Sâm vội chạy tới, dùng sức kéo Hạ Tử Minh – đã say đến phát điên, giải cứu Hạ Tử Thịnh ra khỏi tay cậu.
Là con trai của Binh Bộ Thượng Thư, vì tập võ từ nhỏ nên lớn lên Cố Sâm tuy nhìn yếu đuối nhưng lại có võ công, y nhanh chóng kéo Hạ Tử Minh ra, dùng giọng nghiêm khắc gần như là chỉ trích nói: "Thái tử điện hạ, Tứ hoàng tử là huynh đệ của người, sao người có thể đối xử với y như thế?"
Y cảm thấy Hoàng Thái tử thất thường vô cùng ngang ngược, chỉ đơn giản là tốt mệnh, vừa sinh ra đã là Hoàng Thái tử, là coi trai của nguyên hoàng hậu.
"Hạ Tử Thịnh, ngươi hận ta sao?" Hạ Tử Minh điên cuồng đi đến bên cạnh Hạ Tử Thịnh, nhìn như đã thật sự rất say.
Hạ Tử Thịnh không để ý đến cậu.
Hạ Tử Minh kích động không để ý tới Cố Sâm, nắm áo nhấc Hạ Tử Thịnh lên, ép hỏi: "Hạ Tử Thịnh, ngươi hận ta sao?"
"Sao thần đệ có thể hận Thái tử điện hạ? Từ trước đến nay, ít nhiều gì thần đệ cũng được người chăm sóc mới có thể ở trong thâm cung hiểm ác sống sót đến ngày hôm nay, nhắc đến điện hạ cảm động rơi nước mắt, lòng này biết ơn còn không hết, sao thần đệ có thể hận người." Hạ Tử Thịnh không hổ là đứa con vận mệnh, ngay cả lúc này, dù trong lòng cực kỳ hận Hạ Tử minh, ngoài mặt vẫn không để lộ chút dấu vết, chẳng sợ Hạ Tử Minh đã say mèm, vẫn bày ra bộ dạng cảm động đến rơi lệ.
Hạ Tử Minh thầm khen nhân vật chính, ngoài mặt lại diễn điệu bộ say mèm, như là được nghe một câu chuyện đùa, ngửa mặt cười lớn: "Ha ha ha, ngươi không hận ta, không hận ta."
"Nhưng ta lại hận ngươi, Hạ Tử Thịnh..." Cậu diễn say y như thật.
Cố Sâm nhận ra Hạ Tử Minh có chút khác thường, trực giác mách bảo đối phương sắp tiết lộ chuyện động trời nào đó, đang định khuyên bảo vài câu: "Thái tử điện hạ..."
"Mẫu hậu, nhi thần bất hiếu, đều tại nhi thần bất hiếu." Hạ Tử Minh nói năng lộn xộn, nước mắt lấm lem: "Hôm nay là ngày giỗ của người, nhi thần biết Dung phi hại chết người nhưng lại không dám nói chuyện này cho phụ hoàng biết, còn nể tình huynh đệ bao năm nay mà che chở cho nhi tử của Dung phi... Nhi thần xin lỗi người, thật lòng xin lỗi người, mẫu hậu ơi..."
Hạ Tử Minh gào khóc.
Cố Sâm cùng Hạ Tử Thịnh sững sờ.
Dung phi không phải ai khác mà là người mẹ có xuất thân thấp kém của Hạ Tử Thịnh. Dung phi không được sủng ái, ở trong cung không thể tranh giành được gì, bởi vì xuất thân ti tiện, bất kì phi tần nào cũng có thể xem thường nàng. Thời trẻ nàng được nguyên hoàng hậu chiếu cố mới có thể sống yên ổn được mấy năm.
Tính cách Dung phi cực kì nhu nhược, sau khi nguyên hoàng hậu mất, ai cũng tới bắt nạt nàng, lão hoàng đế cũng không thèm quan tâm.
Hoàng Thái tử Hạ Tử Minh không biết vì sao lại thường xuyên đến tìm Dung phi để khinh nhục...
Hạ Tử Thịnh có tình cảm sâu đậm với người mẹ mềm yếu này của mình, bị Hạ Tử Minh bắt nạt hắn có thể nhẫn, nhưng vì Hạ Tử Minh đụng chạm đến mẹ hắn, hắn mới hận Hạ Tử Minh đến như vậy.
Mà bây giờ, Hạ Tử Minh lại nói một nữ nhân yếu đuối như Dung phi có liên quan đến cái chết của nguyên hoàng hậu, điều này có thể sao? Chuyện này là thật sao?
Là do Hạ Tử Minh say nên nói bậy nói bạ, hay là?
"Thái tử điện hạ..." Cố Sâm và Hạ Tử Thịnh kinh ngạc vô cùng.
Hạ Tử Minh lại đột nhiên đi đến trước mặt Hạ Tử Thịnh, nắm lấy tay hắn: "Trường An, đệ đệ của ta, đệ đệ yêu quý của ta, đại ca thương ngươi nhất, ngươi còn cứu mạng đại ca cơ mà... Nhưng mà, nhưng mà tại sao, tại sao ngươi lại là nhi tử của Dung phi, là nhi tử của kẻ hại chết mẫu thân ta cơ chứ? Tại sao hả Trường An?"
Sau khi say, ánh mắt của Hạ Tử Minh nóng rực, tình anh em đong đầy trong mắt như có thể tràn ra bất cứ lúc nào. Giọng nói khàn khàn đầy mâu thuẫn và thương yêu, dù ai nhìn thấy cũng nhận ra phần tình cảm này không phải là giả.
Hạ Tử Thịnh cảm giác mình như bị ánh mắt Hạ Tử Minh làm cho nóng lên, hắn đột nhiên nhớ tới khi mình còn nhỏ, từng có một thời, quan hệ giữa hắn và Hạ Tử Minh vô cùng tốt. Tuy rằng lúc đó do hắn còn nhỏ nên thường xuyên bị các hoàng tử khác bắt nạt, phát hiện Hạ Tử Minh là người tốt, cố tình tính kế lợi dụng lòng thương hại của Hạ Tử Minh. Nhưng Hạ Tử Minh thời thiếu niên thật sự từng vô cùng yêu thương một hoàng tử không được sủng ái như hắn, ngay cả nhũ danh Trường An này cũng là Hạ Tử Minh đặt cho.
Hắn cũng từng rất dính Hạ Tử Minh... Nhưng mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ khi nào?
À, hình như là từ sau khi nguyên hoàng hậu qua đời.
Từ đó trở đi, thiếu niên ấm áp như ánh mặt trời đã không còn thấy tăm hơi, biến thành một Hoàng Thái tử quái đản thô bạo.
"Đại ca..." Hạ Tử Thịnh nhớ lại chuyện cũ, nhịn không được nắm lấy Hạ Tử Minh, gọi một tiếng như vậy.
Nhưng Hạ Tử Minh đã say lại như phát điên, tâm tình bất định hất tay hắn ra, ánh mắt chán ghét như nhìn thấy một thứ đồ dơ bẩn, lạnh lùng nói: "Cút ngay! Đồ tạp chủng như ngươi không xứng gọi ta là đại ca!"
Hạ Tử Thịnh thả tay, chỉ là lần này không thể yên tâm thoải mái hận Hạ Tử Minh nữa.
Hạ Tử Minh lảo đảo bước vài bước, đột nhiên ngã vật xuống đất.
"Thái tử điện hạ..." Cố Sâm và Hạ Tử Thịnh vội vàng chạy tới đỡ cậu.
May Hạ Tử Minh không ngất xỉu mà là ngủ gục, sau khi được Cố Sâm ôm vào lòng, không bao lâu sau liền phát ra tiếng ngáy khe khẽ...
"..." Hạ Tử Thịnh
Cố Sâm: "..."
Hạ Tử Minh ngủ vô cùng thoải mái, sau khi tuồn ra nhiều bí mật như vậy, uống say xong lại thành thật đến như vậy, hai người còn lại xác định thức trắng, cả đêm ngủ không yên.
- ----
*Tình như thủ túc: ví tình cảm quan hệ khăng khít giữa anh em huynh đệ (anh em như thể tay chân)
"Là thần quá phận, thưa Thái tử điện hạ..." Hạ Tử Thịnh quả là đứa con vận mệnh, trí tuệ và khí phách đã đạt mức thượng thừa. Dù bị Hạ Tử Minh làm nhục như thế, việc đầu tiên Hạ Tử Thịnh làm là điều chỉnh bản thân, ngoan ngoãn sửa lại cách xưng hô của mình.
"Biết quá phận là tốt." Hạ Tử Minh hừ lạnh một tiếng: "Ngươi không cần phải chép sách nữa."
Cậu ở trên cao rũ mắt nhìn xuống Hạ Tử Thịnh, ánh mắt như đang nhìn thứ thấp hèn nào đó vậy: "Có điều, cô nhắc cho ngươi nhớ, sở dĩ hôm nay cô tha cho ngươi, không phải vì ngươi không sai, cũng không phải vì cô khoan dung độ lượng, mà do Tử Khanh cầu tình cho ngươi, cô mới thả cho ngươi một con ngựa."
"Nếu ngươi còn dám tái phạm, cô sẽ dùng quyền lực của Hoàng Thái tử, nhờ phụ hoàng dạy cho ngươi biết thế nào là lễ nghi hoàng tộc, nghiêm trị không tha." Hạ Tử Minh uy hiếp.
Cho dù biết là mình sai, một người cao cao tại thượng, trái tính trái nết như Hoàng Thái tử cũng xem như là mình đúng.
Hạ Tử Thịnh không nói một lời, ngay cả ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tử Minh một cái cũng không dám, cúi mặt đáp: "Vâng, thần đệ đa tạ Hoàng thái tử điện hạ đã khoan dung độ lượng, thần đệ sẽ ghi nhớ lời điện hạ dạy bảo."
Hiển nhiên đã quen với việc bị Hạ Tử Minh bắt nạt, xem thường.
"Vậy thì được, Tiểu Thịnh Tử, ngươi nhớ cho kĩ. Sau này, trừ khi ở trước mặt phụ hoàng, ngươi dám gọi ta là hoàng huynh một lần, ta sẽ dạy dỗ ngươi một lần. Ngươi không xứng gọi ta là đại hoàng huynh, không xứng làm huynh đệ của ta." Hạ Tử Minh vừa mở miệng liền làm nhục Hạ Tử Thịnh.
Hạ Tử Thịnh tuy nhỏ tuổi nhưng sức chịu đựng lại tốt, ngay cả khi bị nói như thế vẫn có thể nhẫn nhịn đáp lời: "Vâng, thần xin ghi nhớ lời điện hạ dạy bảo."
"Cút đi." Hạ Tử Minh nhìn cơ thể dặt dẹo như không xương của Hạ Tử Thịnh mới nguôi giận, lạnh nhạt phất tay.
Cậu nhìn về phía Cố Sâm, tiễn khách: "Đêm nay thân thể cô không khỏe, không thể tiễn Tử Khanh, Tử Khanh đi cùng với Tiểu Thịnh Tử đi."
"Thần tuân chỉ."
Hai người nghe xong lời này của Hạ Tử Minh mới thở một hơi nhẹ nhõm, cùng cáo lui rồi rời khỏi phủ đệ Hoàng Thái tử.
"Ký chủ, sao cậu không nhân cơ hội này để cứu vớt lại quan hệ với nam chính, ôm đùi vàng, thay đổi ấn tượng của Cố Sâm? Định dẫm vào vết xe đổ của Lệ Thái tử à?" Cố Sâm và Hạ Tử Thịnh chân trước chân sau vừa đi, giọng nói máy móc của hệ thống liền vang lên trong đầu Hạ Tử Minh: "Nếu còn tiếp tục thế này, Cố Sâm sẽ ngày càng căm ghét cậu, như vậy thì sao có khả năng sau khi Lệ Thái tử chết liền một đời khắc cốt ghi tâm, coi hắn như ánh trăng sáng trong lòng?"
Hệ thống rất để tâm đến con đường sự nghiệp của ký chủ.
Đối với nghi ngờ của hệ thống, Hạ Tử Minh đáp: "Yên tâm, tôi có chừng mực."
"Nhưng mà..." Hệ thống còn muốn nói thêm gì đó.
Hạ Tử Minh nhướng mày: "Tôi nghĩ Lệ Thái tử trả giá không vào luân hồi, mười phần công đức và mệnh cách chân long thiên tử không phải là để Cố Sâm khắc cốt ghi tâm với người xuyên vào thân thể hắn, tính cách hoàn toàn không giống hắn, mà là muốn Cố Sâm từ đầu đến cuối vĩnh viễn không thể quên được chính bản thân hắn."
Hệ thống lập tức im lặng.
"Tiền công cao như vậy, tôi nghĩ... Tôi nỗ lực là có thể hoàn thành nhiệm vụ này một cách xuất sắc nhất, khiến Cố Sâm yêu Lệ Thái tử nguyên bản."
Cậu nghĩ nghĩ, rồi bổ sung: "Không, phải nói là, bắt đầu từ bây giờ, tôi chính là Lệ Thái tử."
Bên này Hạ Tử Minh ý chí chiến đấu sục sôi, bên kia Cố Sâm và Hạ Tử Thịnh cùng rời phủ đệ thái tử. Mới vừa ra khỏi, Cố Sâm lập tức lo lắng nhìn về phía Hạ Tử Thịnh: "Trường An, ngươi không sao chứ?"
Trường An là tên tự của vận mệnh chi tử - Hạ Tử Thịnh.
"Không sao, Hạ Tử Minh tính tình thô bạo, nhưng dù sao ta vẫn là hoàng tử, tuy hắn liên tục làm nhục ta, nhưng vẫn chưa đến mức đánh đập, làm da thịt ta chịu khổ... Cùng lắm là bắt ta chép sách, đe dọa tinh thần thôi. Chút trắc trở này, ta còn chịu được." Hạ Tử Thịnh đặt chân đến địa bàn của mình, lập tức không còn bộ dáng cừu non nữa, toát lên phong thái đế vương tương lai, cười nhạo nói.
Hiển nhiên là chưa bao giờ để tâm tới việc hắn bị Hạ Tử Minh xem thường, so với khổ sở mà hắn phải chịu từ bé đến giờ, chút bắt nạt đó có là gì?
Chỉ là chút vặt vãnh không đáng nói tới.
Cố Sâm nhíu mày: "Ngươi chịu ủy khuất rồi, Trường An..."
Tận mắt nhìn đứa nhỏ gầy yếu không ai thương không ai yêu trở thành người như ngày hôm nay, lại chấp nhận chịu hết khuất nhục, y vô cùng đau lòng.
"Cái này đâu tính là ủy khuất?" Hạ Tử Thịnh lại cười nhạo, nghiến răng nghiến lợi nói: "Một ngày nào đó, ta sẽ đem những kẻ đã làm nhục ta đạp xuống dưới chân, khiến Hạ Tử Minh phải trả giá cho mọi chuyện hắn từng làm."
Cố Sâm nhăn mày, định khuyên bảo hắn nên rũ bỏ thù hận, nhưng rồi lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
"Có điều, gần đây Hạ Tử Minh thường xuyên gây sự với ta, đơn thuần không phải nhìn ta không vừa mắt, mà bởi vì giao tình giữa chúng ta đấy, Tử Khanh." Hạ Tử Thịnh đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, mỉa mai nói.
Cố Sâm sợ Hạ Tử Thịnh nhìn ra Thái tử có ý với mình, vội hỏi: "Lời này của Trường An là có ý gì?"
"Tài năng của Tử Khanh cả thiên hạ đều biết, Hạ Tử Minh muốn mời chào Tử Khanh cũng là chuyện trong dự kiến." Có điều, không có cong thành nhang muỗi như Cố Sâm, đứa con vận mệnh Hạ Tử Thịnh là trai thẳng 100%.
Đối với việc Hạ Tử Minh đột nhiên thân cận với Cố Sâm, hắn không bao giờ nghĩ đến phương diện kia, mà dùng tư duy bản thân, hiểu nhầm thiện chí của Hạ Tử Minh đối với Cố Sâm là quân vương muốn chiêu mộ hiền tài.
Cố Sâm thở phào nhẹ nhõm, bày tỏ lòng trung thành của mình với Hạ Tử Thịnh: "Ta và Trường An cùng nhau trưởng thành, tình như thủ túc*, từ nhỏ ta đã thề sẽ đi theo Trường An, nguyện trung thành với Trường An một đời, quyết không phản bội Trường An."
Ngụ ý là, dù Hạ Tử Minh có đối xử với y thế nào, y cũng sẽ không đứng về phía Hạ Tử Minh.
"Đương nhiên, ta tin tấm lòng của Tử Khanh mà." Hạ Tử Thịnh vỗ vỗ vai Cố Sâm, là một quân vương tương lai, mắt nhìn người của hắn rất tốt: "Nhưng thật ra, ta có một ý tưởng."
"Ý Trường An là?" Cố Sâm nhẹ giọng hỏi.
Hạ Tử Minh mỉm cười.
Hắn muốn Cố Sâm tiếp cận với thế lực bên trong của Hạ Tử Minh, trở thành tâm phúc của Thái tử, cũng trở thành nội ứng, trải đường cho tương lai của mình...
- ----
Từ đó về sau, Cố Sâm bắt đầu thân cận với Hoàng Thái tử, người ngoài nghĩ rằng y đã bị Hoàng Thái tử thuyết phục sau ba lần mời chào, nên gia nhập trận doanh đối phương, trở thành thân tín của Hoàng Thái tử, mà trong lòng Cố Sâm hiểu rõ, y cùng lắm chỉ là một kẻ nội ứng mà thôi.
Vì đệ nhất công tử trong lòng mình dần bị mình làm cho rung động, tâm tình Hạ Tử Minh cũng trở nên tốt cực kì, không những không còn thô bạo như trong quá khứ, ngay cả Hạ Tử Thịnh bình thường nhìn đã thấy chán ghét cũng thuận mắt hơn nhiều, làm cho người xung quanh Thái tử cảm thấy như Hoàng Thái tử đã biến thành một người khác vậy.
Những người bên cạnh Hoàng Thái tử cảm động đến rơi nước mắt, vô cùng biết ơn Cố Sâm.
Tâm tình tốt đẹp của Hạ Tử Minh kéo dài được vài tháng, đến khi diễn ra cung yến thì vỡ tan tành.
Mà nguyên nhân là vì Hạ Tử Minh cảm thấy kế hoạch mình ấp ủ đã chín muồi, đã đến lúc nên tẩy trắng cho Lệ Thái tử...
Có vài chân tướng, Lệ Thái tử đến lúc chết cũng chưa từng nói ra, vậy thì để cậu nói cho Hạ Tử Thịnh với Cố Sâm biết.
Ngày cung yến là ngày giỗ của hoàng hậu - thân mẫu Lệ Thái tử, tuy là cung yến, nhưng để bày tỏ lòng thành kính với nguyên hoàng hậu nên toàn bộ yến tiệc đều là đồ chay.
Nguyên hoàng hậu và lão hoàng đế là một đôi vợ chồng trẻ, không ai có thể so được địa vị của bà trong lòng hoàng đế, có thể nói là chân ái. Chính vì thế nên cho dù đứa con duy nhất của bà là một Hoàng Thái tử vô dụng, thậm chí còn có chút ù tai hoa mắt, lão hoàng đế cũng chưa bao giờ có ý định đổi Thái tử. Sau khi nguyên hoàng hậu mất, vì lo các phi tần khác không chăm sóc tốt cho máu mủ duy nhất của mình và ái thê, dù có bận trăm công ngàn việc ông vẫn tự tay nuôi nấng Hạ Tử Minh.
Sự ưu ái và coi trọng mà ông dành cho Hạ Tử Minh là điều mà các hoàng tử khác không bao giờ có được.
Trong yến tiệc tưởng nhớ nguyên hoàng hậu, ngoại trừ lão hoàng đế và Lệ Thái tử ra, tất cả những người còn lại đều trở thành phông nền.
Do đó, trong suốt bữa tiệc, bọn họ cứ cha một lời con một lời, câu nào cũng nói về nguyên hoàng hậu rồi buồn bã khóc lóc, các phi tần khác đều an tĩnh dùng cơm, cơ bản không có quyền lên tiếng.
Lệ Thái tử Hạ Tử Minh tình cảm sâu đậm với thân mẫu, thương nhớ người mẹ mất sớm của mình, không khống chế được mà uống nhiều thêm vài ly, tỏ vẻ ngà ngà say rượu.
Sau khi cung yến kết thúc, lão hoàng đế thương nhớ quá độ được thái giám dìu xuống xong, Hạ Tử Minh cũng lung lay, xiêu vẹo đứng lên bi thống kêu: "Mẫu hậu..."
"Thái tử điện hạ."
"Đại hoàng huynh."
Thấy cậu lảo đảo nghiêng ngả sắp té, tùy tùng và thân tín của cậu trước mặt người ngoài – Tứ hoàng tử Hạ Tử Thịnh và Cố Sâm vội lao tới, đỡ lấy Hạ Tử Minh.
Hạ Tử Minh vừa nhìn thấy Hạ Tử Thịnh, mặt mày lập tức trở nên hung hăng, trợn mắt trừng hắn, dường như giây tiếp theo sẽ không cho Hạ Tử Thịnh mặt mũi mà hất tay hắn ra.
Hạ Tử Thịnh trước mặt người khác không rụt rè như vậy, vẫn chặt chẽ đỡ lấy Hạ Tử Minh, rũ mắt nói: "Đại hoàng huynh, người say rồi, để thần đệ dìu người về."
Tuy Hạ Tử Minh không cho Hạ Tử Thịnh gọi mình là đại hoàng huynh, nhưng trước mặt người ngoài đành phải để yên cho hắn gọi...
Hạ Tử Minh bình tĩnh nhìn Hạ Tử Thịnh một lúc lâu, cuối cùng không biết có say hay là không mà lại không đánh Hạ Tử Thịnh, mặc hắn dìu cậu rời khỏi chỗ náo nhiệt.
Cả ba cùng đi trên một con đường.
Mãi khi đi đến một góc nhỏ vắng lặng, chẳng biết có phải do gió lạnh hay không, Hạ Tử Minh đột nhiên "Ọe" một tiếng, nôn hết ra ngoài.
Hạ Tử Thịnh thấy thế, trong lòng có chút chán ghét, nhưng vẫn nhẹ nhàng vỗ lưng Hạ Tử Minh, giống như một tiểu thái giám quan tâm, chăm sóc cậu, nhẹ giọng hỏi: "Thái tử điện hạ, người có sao không?"
Hắn nhớ rõ đây là nơi vắng vẻ, không được gọi Hạ Tử Minh là hoàng huynh.
"Cút ngay!" Ai ngờ, lúc này Hạ Tử Minh lại đột nhiên gây khó dễ, người nồng nặc mùi rượu đẩy Hạ Tử Thịnh ra.
Hạ Tử Thịnh khó kìm được chán ghét, nhưng hắn vẫn rất nhẹ nhàng: "Thái tử điện hạ, người uống nhiều rồi, để ta đưa người trở về đi."
Hắn vẫn chưa quên bây giờ mình chỉ là một con chó ăn nhờ ở đậu, phải dựa hơi Hạ Tử Minh mới có thể sống sót.
Dù Hạ Tử Minh có làm nhục hắn như thế nào, hắn cũng cần phải lấy lòng đối phương!
"Ta bảo ngươi cút, ngươi nghe không hiểu sao? Đồ tạp chủng!" Hạ Tử Thịnh tiến lên lần nữa, lại bị Hạ Tử Minh bất ngờ đá ngã xuống đất.
Hạ Tử Thịnh bị đá đau, Hạ Tử Minh như đã say mà đấm đá Hạ Tử Thịnh, thậm chí còn bóp cổ hắn: "Giết ngươi, đồ tạp chủng, ta muốn giết ngươi!"
"Khụ khụ!" Thân thể của Hạ Tử Thịnh lúc này rất yếu, sức lực của thiếu niên không thể đối chọi với Hạ Tử Minh đã thành niên, bị siết cổ đến mặt mày trắng bệch, ho sặc sụa.
Thấy vậy, Cố Sâm vội chạy tới, dùng sức kéo Hạ Tử Minh – đã say đến phát điên, giải cứu Hạ Tử Thịnh ra khỏi tay cậu.
Là con trai của Binh Bộ Thượng Thư, vì tập võ từ nhỏ nên lớn lên Cố Sâm tuy nhìn yếu đuối nhưng lại có võ công, y nhanh chóng kéo Hạ Tử Minh ra, dùng giọng nghiêm khắc gần như là chỉ trích nói: "Thái tử điện hạ, Tứ hoàng tử là huynh đệ của người, sao người có thể đối xử với y như thế?"
Y cảm thấy Hoàng Thái tử thất thường vô cùng ngang ngược, chỉ đơn giản là tốt mệnh, vừa sinh ra đã là Hoàng Thái tử, là coi trai của nguyên hoàng hậu.
"Hạ Tử Thịnh, ngươi hận ta sao?" Hạ Tử Minh điên cuồng đi đến bên cạnh Hạ Tử Thịnh, nhìn như đã thật sự rất say.
Hạ Tử Thịnh không để ý đến cậu.
Hạ Tử Minh kích động không để ý tới Cố Sâm, nắm áo nhấc Hạ Tử Thịnh lên, ép hỏi: "Hạ Tử Thịnh, ngươi hận ta sao?"
"Sao thần đệ có thể hận Thái tử điện hạ? Từ trước đến nay, ít nhiều gì thần đệ cũng được người chăm sóc mới có thể ở trong thâm cung hiểm ác sống sót đến ngày hôm nay, nhắc đến điện hạ cảm động rơi nước mắt, lòng này biết ơn còn không hết, sao thần đệ có thể hận người." Hạ Tử Thịnh không hổ là đứa con vận mệnh, ngay cả lúc này, dù trong lòng cực kỳ hận Hạ Tử minh, ngoài mặt vẫn không để lộ chút dấu vết, chẳng sợ Hạ Tử Minh đã say mèm, vẫn bày ra bộ dạng cảm động đến rơi lệ.
Hạ Tử Minh thầm khen nhân vật chính, ngoài mặt lại diễn điệu bộ say mèm, như là được nghe một câu chuyện đùa, ngửa mặt cười lớn: "Ha ha ha, ngươi không hận ta, không hận ta."
"Nhưng ta lại hận ngươi, Hạ Tử Thịnh..." Cậu diễn say y như thật.
Cố Sâm nhận ra Hạ Tử Minh có chút khác thường, trực giác mách bảo đối phương sắp tiết lộ chuyện động trời nào đó, đang định khuyên bảo vài câu: "Thái tử điện hạ..."
"Mẫu hậu, nhi thần bất hiếu, đều tại nhi thần bất hiếu." Hạ Tử Minh nói năng lộn xộn, nước mắt lấm lem: "Hôm nay là ngày giỗ của người, nhi thần biết Dung phi hại chết người nhưng lại không dám nói chuyện này cho phụ hoàng biết, còn nể tình huynh đệ bao năm nay mà che chở cho nhi tử của Dung phi... Nhi thần xin lỗi người, thật lòng xin lỗi người, mẫu hậu ơi..."
Hạ Tử Minh gào khóc.
Cố Sâm cùng Hạ Tử Thịnh sững sờ.
Dung phi không phải ai khác mà là người mẹ có xuất thân thấp kém của Hạ Tử Thịnh. Dung phi không được sủng ái, ở trong cung không thể tranh giành được gì, bởi vì xuất thân ti tiện, bất kì phi tần nào cũng có thể xem thường nàng. Thời trẻ nàng được nguyên hoàng hậu chiếu cố mới có thể sống yên ổn được mấy năm.
Tính cách Dung phi cực kì nhu nhược, sau khi nguyên hoàng hậu mất, ai cũng tới bắt nạt nàng, lão hoàng đế cũng không thèm quan tâm.
Hoàng Thái tử Hạ Tử Minh không biết vì sao lại thường xuyên đến tìm Dung phi để khinh nhục...
Hạ Tử Thịnh có tình cảm sâu đậm với người mẹ mềm yếu này của mình, bị Hạ Tử Minh bắt nạt hắn có thể nhẫn, nhưng vì Hạ Tử Minh đụng chạm đến mẹ hắn, hắn mới hận Hạ Tử Minh đến như vậy.
Mà bây giờ, Hạ Tử Minh lại nói một nữ nhân yếu đuối như Dung phi có liên quan đến cái chết của nguyên hoàng hậu, điều này có thể sao? Chuyện này là thật sao?
Là do Hạ Tử Minh say nên nói bậy nói bạ, hay là?
"Thái tử điện hạ..." Cố Sâm và Hạ Tử Thịnh kinh ngạc vô cùng.
Hạ Tử Minh lại đột nhiên đi đến trước mặt Hạ Tử Thịnh, nắm lấy tay hắn: "Trường An, đệ đệ của ta, đệ đệ yêu quý của ta, đại ca thương ngươi nhất, ngươi còn cứu mạng đại ca cơ mà... Nhưng mà, nhưng mà tại sao, tại sao ngươi lại là nhi tử của Dung phi, là nhi tử của kẻ hại chết mẫu thân ta cơ chứ? Tại sao hả Trường An?"
Sau khi say, ánh mắt của Hạ Tử Minh nóng rực, tình anh em đong đầy trong mắt như có thể tràn ra bất cứ lúc nào. Giọng nói khàn khàn đầy mâu thuẫn và thương yêu, dù ai nhìn thấy cũng nhận ra phần tình cảm này không phải là giả.
Hạ Tử Thịnh cảm giác mình như bị ánh mắt Hạ Tử Minh làm cho nóng lên, hắn đột nhiên nhớ tới khi mình còn nhỏ, từng có một thời, quan hệ giữa hắn và Hạ Tử Minh vô cùng tốt. Tuy rằng lúc đó do hắn còn nhỏ nên thường xuyên bị các hoàng tử khác bắt nạt, phát hiện Hạ Tử Minh là người tốt, cố tình tính kế lợi dụng lòng thương hại của Hạ Tử Minh. Nhưng Hạ Tử Minh thời thiếu niên thật sự từng vô cùng yêu thương một hoàng tử không được sủng ái như hắn, ngay cả nhũ danh Trường An này cũng là Hạ Tử Minh đặt cho.
Hắn cũng từng rất dính Hạ Tử Minh... Nhưng mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ khi nào?
À, hình như là từ sau khi nguyên hoàng hậu qua đời.
Từ đó trở đi, thiếu niên ấm áp như ánh mặt trời đã không còn thấy tăm hơi, biến thành một Hoàng Thái tử quái đản thô bạo.
"Đại ca..." Hạ Tử Thịnh nhớ lại chuyện cũ, nhịn không được nắm lấy Hạ Tử Minh, gọi một tiếng như vậy.
Nhưng Hạ Tử Minh đã say lại như phát điên, tâm tình bất định hất tay hắn ra, ánh mắt chán ghét như nhìn thấy một thứ đồ dơ bẩn, lạnh lùng nói: "Cút ngay! Đồ tạp chủng như ngươi không xứng gọi ta là đại ca!"
Hạ Tử Thịnh thả tay, chỉ là lần này không thể yên tâm thoải mái hận Hạ Tử Minh nữa.
Hạ Tử Minh lảo đảo bước vài bước, đột nhiên ngã vật xuống đất.
"Thái tử điện hạ..." Cố Sâm và Hạ Tử Thịnh vội vàng chạy tới đỡ cậu.
May Hạ Tử Minh không ngất xỉu mà là ngủ gục, sau khi được Cố Sâm ôm vào lòng, không bao lâu sau liền phát ra tiếng ngáy khe khẽ...
"..." Hạ Tử Thịnh
Cố Sâm: "..."
Hạ Tử Minh ngủ vô cùng thoải mái, sau khi tuồn ra nhiều bí mật như vậy, uống say xong lại thành thật đến như vậy, hai người còn lại xác định thức trắng, cả đêm ngủ không yên.
- ----
*Tình như thủ túc: ví tình cảm quan hệ khăng khít giữa anh em huynh đệ (anh em như thể tay chân)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.