Chương 6: Phế Thái tử bị bỏ rơi - 06
Vũ Lạc Khinh Trần
23/08/2021
Cố Sâm nhìn khuôn mặt hung ác của Hạ Tử Minh, lại nhìn sang Hạ Tử Thịnh thương tích đầy mình đang đứng bên cạnh, thầm cảm động vô cùng. Lúc trước y cảm thấy Hạ Tử Minh tính tình thô bạo, ngay cả việc che chở Hạ Tử Thịnh dưới cánh của mình cũng là vì muốn làm nhục hắn, chỉ thấy vị Hoàng Thái tử này tính khí thất thường, là một chủ nhân biến thái vô cùng nên Hạ Tử Thịnh thật đáng thương.
Nhưng từ sau buổi tối Hạ Tử Minh say rượu nói năng lung tung xong, cái nhìn Cố Sâm dành cho Hạ Tử Minh đã thay đổi...
Tuy Hạ Tử Thịnh có chuyện giấu y, chưa từng nhắc lại những lời Hoàng Thái tử nói ra trong đêm ấy, nhưng đơn giản chỉ nhìn thái độ Hạ Tử Thịnh đối với vị huynh trưởng này của hắn thay đổi thế nào thôi là hiểu. Chỉ sợ những lời Hạ Tử Minh nói lúc đó là thật, mẫu thân Hạ Tử Thịnh có liên quan đến cái chết của nguyên hoàng hậu.
Cố Sâm sẽ không chủ động điều tra việc mà Hạ Tử Thịnh muốn giấu y, vậy nên y không biết quá nhiều... Cho dù có nghe được phong thanh, y cũng chỉ cho rằng đó là chuyện hậu cung tranh sủng, không thể nghĩ ra thêm được gì.
Có điều Hạ Tử Minh...
Ánh mắt Cố Sâm nhìn Hạ Tử Minh thay đổi lớn, không còn thấy cậu cọc cằn kì lạ mà bắt đầu cảm thấy vị Hoàng Thái tử này ngoài mạnh trong yếu, miệng cọp gan thỏ, sâu trong dáng vẻ lúc nào cũng xù lông kia là một trái tim ấm áp... Mối thù giết mẹ, chỉ cần một câu đã lấy được mạng Hạ Tử Thịnh và Dung phi, nhưng cậu lại che giấu mọi chuyện, lặng yên cất giữ nơi đáy tim, còn đối xử với Hạ Tử Thịnh tốt như vậy...
Đúng, là tốt đến như vậy.
Cố Sâm và Hạ Tử Thịnh như đều bị mây che mờ mắt, chỉ nhìn thấy Hạ Tử Minh hành hạ, xem thường Hạ Tử Thịnh. Nhưng đến hôm nay, khi Nhị hoàng tử Hạ Tử Chương thật sự ra tay, đối xử với Hạ Tử Thịnh như một con chó, y mới bất ngờ phát hiện ra, vị Hoàng Thái tử này ngoài việc buông lời để sỉ nhục Hạ Tử Thịnh ra thì chưa bao giờ đụng tới một đầu ngón tay nào của hắn, làm cho da thịt hắn chịu khổ.
Đối với việc Hạ Tử Minh mắng chửi Hạ Tử Thịnh... Ai lại trách một thiếu niên giấu kín mối thù giết mẹ ở tận đáy lòng đây?
Cố Sâm nhìn khuôn mặt hung ác không đổi của Hạ Tử Minh, bỗng cảm thấy đối phương cô độc đến đáng thương, đột nhiên nảy sinh lòng thương hại không rõ ý tứ: "Thái tử điện hạ..."
"Hạ Tử Thịnh, ngươi nhớ cho kĩ. Dưới trướng cô không nuôi cái loại yếu đuối rụt rè, bất lực cam chịu không đánh lại kẻ thù! Mất mặt, hôm nay ngươi vứt hết mặt mũi cô, vứt hết mặt mũi cả phủ Hoàng Thái tử. Lần sau nếu để cô nhìn thấy ngươi bị người ta đánh mà không dám phản kháng thì ngươi cút cho khuất mắt, không cần đi theo cô. Cô không giữ loại như vậy!" Hạ Tử Minh còn không thèm xem lại mình, chỉ hung dữ trừng mắt nhìn Hạ Tử Thịnh, như là thật sự thấy mất mặt nên buông lời mạt sát hắn.
Cậu nhắc từng câu từng chữ: "Người đi theo cô, chỉ có cô mới có thể đánh, có thể mắng, không được để người khác đụng vào!"
"Vâng, đại hoàng huynh..." Rõ ràng toàn là lời ngang ngược, bỗng Hạ Tử Thịnh lại thấy ấm áp, cảm thấy Hạ Tử Minh rầy rà quan tâm hắn, chống lưng cho hắn, xúc động nhỏ giọng đáp lời.
Ánh mắt Cố Sâm dành cho Hạ Tử Minh cũng ấm hơn, dường như bản thân y đến hôm nay mới hiểu được vị Hoàng Thái tử bất thường này.
Hạ Tử Minh nhìn hai người họ không hẹn mà cùng xem cậu như người cha hiền từ, đột nhiên hơi khó tiếp thu, ngoài mạnh trong yếu lập tức xoay người rời đi. Trong lòng còn tính toán lát nữa sẽ cho người đem thuốc trị thương đưa cho Hạ Tử Thịnh, củng cố hình tượng người tốt ngạo kiều mình vất vả xây dựng trong lòng bọn họ.
"Bíp!" Cậu vừa xoay người, âm thanh nhắc nhở của hệ thống tận chức tận trách vang lên: "Độ thiện cảm của nhân vật Hạ Tử Thịnh tăng 5 điểm, tổng điểm hiện tại là 80."
Hạ Tử Minh đang định khoe khoang với hệ thống, thấy điểm thiện cảm nam chính dễ lấy thế nào chưa, cậu ăn trọn điểm một cách dễ dàng nhẹ nhàng đến vậy đó.
Âm thanh nhắc nhở lại tiếp tục vang lên, đánh cảm giác thành tựu của Hạ Tử Minh tan thành mây khói: "Bíp! Nhưng độ thiện cảm của nhân vật cần chinh phục Cố Sâm chỉ tăng 2 điểm, tổng cộng 20 điểm. Mong ký chủ cố gắng nhiều hơn!"
Độ thiện cảm nam chính cao cũng vô dụng... Nhân vật lần này thật sự quá khó chinh phục rồi.
Cố Sâm là người cực kì lãnh đạm rụt rè, cho dù Hạ Tử Minh dùng hết sức lực thì từ lúc xuyên qua đến giờ, cậu cũng chỉ làm độ thiện cảm từ -35 tăng lên 20. Hơn nữa điểm chỉ tăng từng chút từng chút một, không tăng cả khúc như nam chính Hạ Tử Thịnh. Ngày đạt 100 điểm thiện cảm đúng là còn xa quá xa.
Hạ Tử Minh thông qua số liệu phát hiện, không phải chỉ mỗi mình bị như vậy... Cố Sâm kiếp trước một kiếp yêu thương, một đời che chở Hạ Tử Thịnh cũng chỉ đạt tới 60 điểm thiện cảm.
Cậu vô cùng nghi ngờ, một người thờ ơ như vậy thật sự có thể đạt tới 100 điểm, có thể khắc cốt ghi tâm một đời sao?
Cậu hoài nghi nhân sinh, là một nhân viên xuyên nhanh, năng lực làm việc của mình hình như đang xuống dốc thì phải...
Vì vậy, tiếp sau đó, Hạ Tử Minh bỏ nam chính qua một bên, bắt đầu nghiêm túc cẩn thận gia tăng thiện cảm với Cố Sâm từng chút một.
Đúng lúc này, Lão hoàng đế trùng hợp phái Hạ Tử Minh xuống phía nam tuần tra thủy lợi.
Hạ Tử Minh cảm thấy đây là một cơ hội tốt để bồi dưỡng tình cảm đôi bên nên mang Cố Sâm theo, bắt đầu hành trình vừa công tác vừa tranh thủ yêu đương của mình.
Lệ Thái tử là người thừa kế Lão hoàng đế tận tâm bồi dưỡng, rốt cuộc cũng có vài phần bản lĩnh dắt lưng, chỉ là kiếp trước hắn nhìn thấu mọi chuyện, tính cách không muốn ra ngoài xã giao, lại thêm đoạn tụ chi phích nên có phần ghét bỏ cả bản thân mình. Những điều đó khiến hắn không nguyện ý mở lòng với ai, cũng không muốn tính toán xây dựng danh tiếng tốt lành này kia kia nọ mới khiến người khác đều cho rằng hắn là một phế vật vô dụng bất thường.
Ký chủ Hạ Tử Minh thì lại không như vậy, tuy ngoài mặt vì không muốn bị OOC nên nhất quán duy trì mặt nạ thất thường, nhưng khi ở trước mặt Cố Sâm, cậu lại vô ý nói ra rất nhiều ý kiến đánh giá thế cục hiện tại... Khiến Cố Sâm không chỉ được rửa mắt, mà sau vài lần trò chuyện, Cố Sâm suýt thì xem Hạ Tử Minh là tri kỷ...
Hai người cưỡi ngựa một đường, nói chuyện với nhau rất vui, cảm tình cũng tăng lên không ít.
Phong cảnh Giang Nam thật đẹp, Hạ Tự Minh và Cố Sâm tuần tra đến tận đây, được thống đốc tiếp đón, nhân lúc rãnh rỗi liền tìm một con thuyền nhỏ, xuôi dòng thưởng thức cảnh sắc Giang Nam.
"Phong cảnh nơi đây thật đẹp, bình thường hiếm khi được nhìn thấy cảnh đẹp thế này." Cố Sâm nhìn cảnh mà hứng thú dạt dào: "Thái tử điện hạ, hay là chúng ta nương vào non nước mà phú vài câu thơ, phẩm thơ luận văn, phẩm trà ngôn tâm, ý người thế nào?"
Y hứng thú ngập trời.
Hạ Tử Minh bên ngoài bình tĩnh, trong lòng kêu than: "Hệ thống, nữa kìa nữa kìa, hắn lại tới giờ nữa rồi kìa."
Mặt như quan ngọc, chi lan ngọc thụ Cố Sâm trong mắt Hạ Tử Minh chỗ nào cũng rất tốt, quả thật là thần tiên hạ phàm.
Nhưng khuyết điểm duy nhất là, vị công tử như thần tiên này dính quá nhiều tiên khí, không được giống như người thường. Từ lúc y nhận thấy Hạ Tử Minh có tài, xem Hạ Tử Minh như bạn xong, phát hiện cái gì hay ho dọc đường, y liền mời cậu làm thơ tại chỗ, ăn ý vô cùng.
Lúc đầu, Hạ Tử Minh muốn đẩy nhanh nhiệm vụ nên xin bàn tay vàng từ chỗ hệ thống, nhờ nó hỗ trợ... Nhưng cả nửa tháng rồi, ngày nào cũng phải làm ra đôi ba câu thơ, ngay cả hệ thống cũng gánh không nổi.
Mặc kệ Hạ Tử Minh cầu cứu thế nào, nó quyết giả chết cho yên: "..."
Ép Hạ Tử Minh trong lòng lệ rơi đầy mặt, nếu hệ thống mà có cơ thể, cậu còn muốn quỳ xuống ôm đùi nó gọi cha.
"Cô đã sớm nói qua, Tử Khanh không cần khách sáo với cô như vậy. Nếu xem cô là bằng hữu, lúc vắng người có thể gọi cô một tiếng Trường Phong..." Hạ Tử Minh nắm lấy điểm sơ suất trong lời nói của y, chỉnh cho đúng lại, muốn mượn cớ lảng sang chuyện khác.
Trường Phong là tên tự của Lệ Thái tử Hạ Tử Minh, cách đây mấy ngày, Hạ Tử Minh đã dặn Cố Sâm có thể lén gọi mình như vậy.
Cố Sâm cũng thoải mái, dứt khoát sửa miệng: "Là ta sơ ý, Trường Phong..."
Sau đó lại tha thiết nhìn về phía Hạ Tử Minh.
"Chó má thiệt chứ, hắn còn chưa chịu quên." Hạ Tử Minh chửi thề trong lòng, ngoài mặt vẫn duy trì phong độ, bộ dáng như đột nhiên nghĩ ra gì đó, cậu ảm đạm thở dài: "Bây giờ quốc khố hư không, thiên tai Đông Bắc mới vừa giải quyết, dân chúng khó khăn, bề trên cũng không yên ổn. Dù núi sông có thế nào đi chăng nữa thì cô lấy đâu ra tâm trạng mà ngâm thơ đây?"
Thật sự không thể chơi với anh nữa, tôi chịu không nổi đâu anh hai ơi...
Nếu không phải vì nhiệm vụ, tôi thề không thân với anh làm gì cho mệt.
Cố Sâm nghe vậy, lập tức đặt ly trong tay xuống, vội khen: "Điện hạ vì nước vì dân, trước mặt là phong cảnh diễm lệ vẫn không quên lê dân bách tính, thương dân như con, quả thật là phúc của thiên hạ."
"Gọi Trường Phong." Hạ Tử Minh sửa lời y thêm lần nữa.
Tuy nhất thời Cố Sâm chưa quen gọi cậu là Trường Phong, nhưng tình nguyện sửa miệng ngay: "Trường Phong..."
Cứ như vậy, hai người chuyển đề tài sang thời sự chính trị, đất nước nhân dân. Hạ Tử Minh dù sao cũng là người từng trải, xuyên qua không ít thế giới, lừa người hết việc này đến việc khác, nói ra một vài suy nghĩ mới mẻ độc đáo không thuộc về thế giới này. Cố Sâm chăm chú lắng nghe, Hạ Tử Minh nói xong còn thấy chưa đã miệng.
Cố Sâm bình tĩnh nhìn Hạ Tử Minh, lại khen: "Nhân tài như Trường Phong, tương lai chắc hẳn là minh quân. Có thiên tử tương lai như Trường Phong đúng là phúc của thiên hạ, phúc của quần thần."
"Tử Khanh quá khen, bản thân là cái đức hạnh gì, cô sao có thể không biết chứ?" Hạ Tử Minh khe khẽ thở dài, rồi lại cười khổ.
Cố Sâm thấy cậu như thế, vội vàng nói: "Trường Phong không cần tự xem nhẹ mình."
Tuy y không biết vì sao trước giờ Hạ Tử Minh vẫn luôn giấu tài, lại có lời đồn Hoàng Thái tử vô dụng mắt mờ tai kém từ đâu truyền ra. Nhưng tiếp xúc với Hạ Tử Minh mấy ngày, Cố Sâm phát hiện cậu rất có thực lực... Nếu không phải y đã sớm đầu phục dưới trướng Hạ Tử Thịnh, thì Hạ Tử Minh tương lai nhất định sẽ trở thành một vị minh chủ...
Tiếc là...
"Cô không tự xem nhẹ mình, cô là loại người thế nào, trong lòng cô hiểu rõ." Hạ Tử Minh cảm giác như hơi say, nửa câu sau như vô ý nói ra tiếng lòng, đến xưng hô cũng thay đổi: "Bề ngoài ta trông mạnh mẽ hung hãn, nhưng bên trong cùng lắm chỉ là một kẻ yếu đuối nhát gan mà thôi. Không muốn tranh đấu, không thích tranh giành, người phản bội mình đáng ra phải giết, cuối cùng vì có chút cảm tình, không thể xuống tay. Do do dự dự rước họa vào thân, lòng dạ đàn bà, không quyết đoán được. Đối với ta... người như vậy miễn cưỡng coi như không phải người xấu, nhưng tương lai không thể làm một chủ nhân xuất chúng, làm một minh quân..."
Đây cũng là tiếng lòng của Lệ Thái tử Hạ Tử Minh.
Cho dù bị phản bội, đến giây phút cuối cùng, Lệ Thái tử chưa bao giờ hận Cố Sâm...
Nhưng từ sau buổi tối Hạ Tử Minh say rượu nói năng lung tung xong, cái nhìn Cố Sâm dành cho Hạ Tử Minh đã thay đổi...
Tuy Hạ Tử Thịnh có chuyện giấu y, chưa từng nhắc lại những lời Hoàng Thái tử nói ra trong đêm ấy, nhưng đơn giản chỉ nhìn thái độ Hạ Tử Thịnh đối với vị huynh trưởng này của hắn thay đổi thế nào thôi là hiểu. Chỉ sợ những lời Hạ Tử Minh nói lúc đó là thật, mẫu thân Hạ Tử Thịnh có liên quan đến cái chết của nguyên hoàng hậu.
Cố Sâm sẽ không chủ động điều tra việc mà Hạ Tử Thịnh muốn giấu y, vậy nên y không biết quá nhiều... Cho dù có nghe được phong thanh, y cũng chỉ cho rằng đó là chuyện hậu cung tranh sủng, không thể nghĩ ra thêm được gì.
Có điều Hạ Tử Minh...
Ánh mắt Cố Sâm nhìn Hạ Tử Minh thay đổi lớn, không còn thấy cậu cọc cằn kì lạ mà bắt đầu cảm thấy vị Hoàng Thái tử này ngoài mạnh trong yếu, miệng cọp gan thỏ, sâu trong dáng vẻ lúc nào cũng xù lông kia là một trái tim ấm áp... Mối thù giết mẹ, chỉ cần một câu đã lấy được mạng Hạ Tử Thịnh và Dung phi, nhưng cậu lại che giấu mọi chuyện, lặng yên cất giữ nơi đáy tim, còn đối xử với Hạ Tử Thịnh tốt như vậy...
Đúng, là tốt đến như vậy.
Cố Sâm và Hạ Tử Thịnh như đều bị mây che mờ mắt, chỉ nhìn thấy Hạ Tử Minh hành hạ, xem thường Hạ Tử Thịnh. Nhưng đến hôm nay, khi Nhị hoàng tử Hạ Tử Chương thật sự ra tay, đối xử với Hạ Tử Thịnh như một con chó, y mới bất ngờ phát hiện ra, vị Hoàng Thái tử này ngoài việc buông lời để sỉ nhục Hạ Tử Thịnh ra thì chưa bao giờ đụng tới một đầu ngón tay nào của hắn, làm cho da thịt hắn chịu khổ.
Đối với việc Hạ Tử Minh mắng chửi Hạ Tử Thịnh... Ai lại trách một thiếu niên giấu kín mối thù giết mẹ ở tận đáy lòng đây?
Cố Sâm nhìn khuôn mặt hung ác không đổi của Hạ Tử Minh, bỗng cảm thấy đối phương cô độc đến đáng thương, đột nhiên nảy sinh lòng thương hại không rõ ý tứ: "Thái tử điện hạ..."
"Hạ Tử Thịnh, ngươi nhớ cho kĩ. Dưới trướng cô không nuôi cái loại yếu đuối rụt rè, bất lực cam chịu không đánh lại kẻ thù! Mất mặt, hôm nay ngươi vứt hết mặt mũi cô, vứt hết mặt mũi cả phủ Hoàng Thái tử. Lần sau nếu để cô nhìn thấy ngươi bị người ta đánh mà không dám phản kháng thì ngươi cút cho khuất mắt, không cần đi theo cô. Cô không giữ loại như vậy!" Hạ Tử Minh còn không thèm xem lại mình, chỉ hung dữ trừng mắt nhìn Hạ Tử Thịnh, như là thật sự thấy mất mặt nên buông lời mạt sát hắn.
Cậu nhắc từng câu từng chữ: "Người đi theo cô, chỉ có cô mới có thể đánh, có thể mắng, không được để người khác đụng vào!"
"Vâng, đại hoàng huynh..." Rõ ràng toàn là lời ngang ngược, bỗng Hạ Tử Thịnh lại thấy ấm áp, cảm thấy Hạ Tử Minh rầy rà quan tâm hắn, chống lưng cho hắn, xúc động nhỏ giọng đáp lời.
Ánh mắt Cố Sâm dành cho Hạ Tử Minh cũng ấm hơn, dường như bản thân y đến hôm nay mới hiểu được vị Hoàng Thái tử bất thường này.
Hạ Tử Minh nhìn hai người họ không hẹn mà cùng xem cậu như người cha hiền từ, đột nhiên hơi khó tiếp thu, ngoài mạnh trong yếu lập tức xoay người rời đi. Trong lòng còn tính toán lát nữa sẽ cho người đem thuốc trị thương đưa cho Hạ Tử Thịnh, củng cố hình tượng người tốt ngạo kiều mình vất vả xây dựng trong lòng bọn họ.
"Bíp!" Cậu vừa xoay người, âm thanh nhắc nhở của hệ thống tận chức tận trách vang lên: "Độ thiện cảm của nhân vật Hạ Tử Thịnh tăng 5 điểm, tổng điểm hiện tại là 80."
Hạ Tử Minh đang định khoe khoang với hệ thống, thấy điểm thiện cảm nam chính dễ lấy thế nào chưa, cậu ăn trọn điểm một cách dễ dàng nhẹ nhàng đến vậy đó.
Âm thanh nhắc nhở lại tiếp tục vang lên, đánh cảm giác thành tựu của Hạ Tử Minh tan thành mây khói: "Bíp! Nhưng độ thiện cảm của nhân vật cần chinh phục Cố Sâm chỉ tăng 2 điểm, tổng cộng 20 điểm. Mong ký chủ cố gắng nhiều hơn!"
Độ thiện cảm nam chính cao cũng vô dụng... Nhân vật lần này thật sự quá khó chinh phục rồi.
Cố Sâm là người cực kì lãnh đạm rụt rè, cho dù Hạ Tử Minh dùng hết sức lực thì từ lúc xuyên qua đến giờ, cậu cũng chỉ làm độ thiện cảm từ -35 tăng lên 20. Hơn nữa điểm chỉ tăng từng chút từng chút một, không tăng cả khúc như nam chính Hạ Tử Thịnh. Ngày đạt 100 điểm thiện cảm đúng là còn xa quá xa.
Hạ Tử Minh thông qua số liệu phát hiện, không phải chỉ mỗi mình bị như vậy... Cố Sâm kiếp trước một kiếp yêu thương, một đời che chở Hạ Tử Thịnh cũng chỉ đạt tới 60 điểm thiện cảm.
Cậu vô cùng nghi ngờ, một người thờ ơ như vậy thật sự có thể đạt tới 100 điểm, có thể khắc cốt ghi tâm một đời sao?
Cậu hoài nghi nhân sinh, là một nhân viên xuyên nhanh, năng lực làm việc của mình hình như đang xuống dốc thì phải...
Vì vậy, tiếp sau đó, Hạ Tử Minh bỏ nam chính qua một bên, bắt đầu nghiêm túc cẩn thận gia tăng thiện cảm với Cố Sâm từng chút một.
Đúng lúc này, Lão hoàng đế trùng hợp phái Hạ Tử Minh xuống phía nam tuần tra thủy lợi.
Hạ Tử Minh cảm thấy đây là một cơ hội tốt để bồi dưỡng tình cảm đôi bên nên mang Cố Sâm theo, bắt đầu hành trình vừa công tác vừa tranh thủ yêu đương của mình.
Lệ Thái tử là người thừa kế Lão hoàng đế tận tâm bồi dưỡng, rốt cuộc cũng có vài phần bản lĩnh dắt lưng, chỉ là kiếp trước hắn nhìn thấu mọi chuyện, tính cách không muốn ra ngoài xã giao, lại thêm đoạn tụ chi phích nên có phần ghét bỏ cả bản thân mình. Những điều đó khiến hắn không nguyện ý mở lòng với ai, cũng không muốn tính toán xây dựng danh tiếng tốt lành này kia kia nọ mới khiến người khác đều cho rằng hắn là một phế vật vô dụng bất thường.
Ký chủ Hạ Tử Minh thì lại không như vậy, tuy ngoài mặt vì không muốn bị OOC nên nhất quán duy trì mặt nạ thất thường, nhưng khi ở trước mặt Cố Sâm, cậu lại vô ý nói ra rất nhiều ý kiến đánh giá thế cục hiện tại... Khiến Cố Sâm không chỉ được rửa mắt, mà sau vài lần trò chuyện, Cố Sâm suýt thì xem Hạ Tử Minh là tri kỷ...
Hai người cưỡi ngựa một đường, nói chuyện với nhau rất vui, cảm tình cũng tăng lên không ít.
Phong cảnh Giang Nam thật đẹp, Hạ Tự Minh và Cố Sâm tuần tra đến tận đây, được thống đốc tiếp đón, nhân lúc rãnh rỗi liền tìm một con thuyền nhỏ, xuôi dòng thưởng thức cảnh sắc Giang Nam.
"Phong cảnh nơi đây thật đẹp, bình thường hiếm khi được nhìn thấy cảnh đẹp thế này." Cố Sâm nhìn cảnh mà hứng thú dạt dào: "Thái tử điện hạ, hay là chúng ta nương vào non nước mà phú vài câu thơ, phẩm thơ luận văn, phẩm trà ngôn tâm, ý người thế nào?"
Y hứng thú ngập trời.
Hạ Tử Minh bên ngoài bình tĩnh, trong lòng kêu than: "Hệ thống, nữa kìa nữa kìa, hắn lại tới giờ nữa rồi kìa."
Mặt như quan ngọc, chi lan ngọc thụ Cố Sâm trong mắt Hạ Tử Minh chỗ nào cũng rất tốt, quả thật là thần tiên hạ phàm.
Nhưng khuyết điểm duy nhất là, vị công tử như thần tiên này dính quá nhiều tiên khí, không được giống như người thường. Từ lúc y nhận thấy Hạ Tử Minh có tài, xem Hạ Tử Minh như bạn xong, phát hiện cái gì hay ho dọc đường, y liền mời cậu làm thơ tại chỗ, ăn ý vô cùng.
Lúc đầu, Hạ Tử Minh muốn đẩy nhanh nhiệm vụ nên xin bàn tay vàng từ chỗ hệ thống, nhờ nó hỗ trợ... Nhưng cả nửa tháng rồi, ngày nào cũng phải làm ra đôi ba câu thơ, ngay cả hệ thống cũng gánh không nổi.
Mặc kệ Hạ Tử Minh cầu cứu thế nào, nó quyết giả chết cho yên: "..."
Ép Hạ Tử Minh trong lòng lệ rơi đầy mặt, nếu hệ thống mà có cơ thể, cậu còn muốn quỳ xuống ôm đùi nó gọi cha.
"Cô đã sớm nói qua, Tử Khanh không cần khách sáo với cô như vậy. Nếu xem cô là bằng hữu, lúc vắng người có thể gọi cô một tiếng Trường Phong..." Hạ Tử Minh nắm lấy điểm sơ suất trong lời nói của y, chỉnh cho đúng lại, muốn mượn cớ lảng sang chuyện khác.
Trường Phong là tên tự của Lệ Thái tử Hạ Tử Minh, cách đây mấy ngày, Hạ Tử Minh đã dặn Cố Sâm có thể lén gọi mình như vậy.
Cố Sâm cũng thoải mái, dứt khoát sửa miệng: "Là ta sơ ý, Trường Phong..."
Sau đó lại tha thiết nhìn về phía Hạ Tử Minh.
"Chó má thiệt chứ, hắn còn chưa chịu quên." Hạ Tử Minh chửi thề trong lòng, ngoài mặt vẫn duy trì phong độ, bộ dáng như đột nhiên nghĩ ra gì đó, cậu ảm đạm thở dài: "Bây giờ quốc khố hư không, thiên tai Đông Bắc mới vừa giải quyết, dân chúng khó khăn, bề trên cũng không yên ổn. Dù núi sông có thế nào đi chăng nữa thì cô lấy đâu ra tâm trạng mà ngâm thơ đây?"
Thật sự không thể chơi với anh nữa, tôi chịu không nổi đâu anh hai ơi...
Nếu không phải vì nhiệm vụ, tôi thề không thân với anh làm gì cho mệt.
Cố Sâm nghe vậy, lập tức đặt ly trong tay xuống, vội khen: "Điện hạ vì nước vì dân, trước mặt là phong cảnh diễm lệ vẫn không quên lê dân bách tính, thương dân như con, quả thật là phúc của thiên hạ."
"Gọi Trường Phong." Hạ Tử Minh sửa lời y thêm lần nữa.
Tuy nhất thời Cố Sâm chưa quen gọi cậu là Trường Phong, nhưng tình nguyện sửa miệng ngay: "Trường Phong..."
Cứ như vậy, hai người chuyển đề tài sang thời sự chính trị, đất nước nhân dân. Hạ Tử Minh dù sao cũng là người từng trải, xuyên qua không ít thế giới, lừa người hết việc này đến việc khác, nói ra một vài suy nghĩ mới mẻ độc đáo không thuộc về thế giới này. Cố Sâm chăm chú lắng nghe, Hạ Tử Minh nói xong còn thấy chưa đã miệng.
Cố Sâm bình tĩnh nhìn Hạ Tử Minh, lại khen: "Nhân tài như Trường Phong, tương lai chắc hẳn là minh quân. Có thiên tử tương lai như Trường Phong đúng là phúc của thiên hạ, phúc của quần thần."
"Tử Khanh quá khen, bản thân là cái đức hạnh gì, cô sao có thể không biết chứ?" Hạ Tử Minh khe khẽ thở dài, rồi lại cười khổ.
Cố Sâm thấy cậu như thế, vội vàng nói: "Trường Phong không cần tự xem nhẹ mình."
Tuy y không biết vì sao trước giờ Hạ Tử Minh vẫn luôn giấu tài, lại có lời đồn Hoàng Thái tử vô dụng mắt mờ tai kém từ đâu truyền ra. Nhưng tiếp xúc với Hạ Tử Minh mấy ngày, Cố Sâm phát hiện cậu rất có thực lực... Nếu không phải y đã sớm đầu phục dưới trướng Hạ Tử Thịnh, thì Hạ Tử Minh tương lai nhất định sẽ trở thành một vị minh chủ...
Tiếc là...
"Cô không tự xem nhẹ mình, cô là loại người thế nào, trong lòng cô hiểu rõ." Hạ Tử Minh cảm giác như hơi say, nửa câu sau như vô ý nói ra tiếng lòng, đến xưng hô cũng thay đổi: "Bề ngoài ta trông mạnh mẽ hung hãn, nhưng bên trong cùng lắm chỉ là một kẻ yếu đuối nhát gan mà thôi. Không muốn tranh đấu, không thích tranh giành, người phản bội mình đáng ra phải giết, cuối cùng vì có chút cảm tình, không thể xuống tay. Do do dự dự rước họa vào thân, lòng dạ đàn bà, không quyết đoán được. Đối với ta... người như vậy miễn cưỡng coi như không phải người xấu, nhưng tương lai không thể làm một chủ nhân xuất chúng, làm một minh quân..."
Đây cũng là tiếng lòng của Lệ Thái tử Hạ Tử Minh.
Cho dù bị phản bội, đến giây phút cuối cùng, Lệ Thái tử chưa bao giờ hận Cố Sâm...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.