Sau Khi Quyến Rũ Đàn Ông Đã Có Vợ
Chương 39: Không Phải Là Chân Đau, Eo Đau, Huyệt Nhỏ Đau Sao?
Đông Trúc
30/12/2024
"Hả!?" Tần Du mặt đầy kinh ngạc: "Bảo vệ!?"
Trì Hoan thấy Hạ Tinh vẻ mặt thản nhiên, ánh mắt lóe lên, cô đoán "Tống Vương Bát" trong điện thoại vừa rồi tám phần là Tống Lan.
Hạ Tinh liếc mắt nhìn Tần Du: "Bảo vệ thì sao? Có cần ngạc nhiên như vậy không? Chưa thấy bảo vệ bao giờ à?"
Trì Hoan, "..."
Tần Du phẫn nộ sờ lên mũi, "Không có."
Nhưng tia khinh bỉ trong đáy mắt thiếu niên kia, trong lúc lơ đãng vẫn toát ra.
Hạ Tinh hờ hững "Hừ" một tiếng: "Người ta có tay có chân tự kiếm tiền nuôi sống bản thân, làm bảo vệ thì sao?! Tiền của anh ấy là do anh ấy tự kiếm ra!?"
Trì Hoan kéo Hạ Tinh, Tần Du rốt cuộc được Tần gia nuông chiều quen rồi, có chút tâm cơ nhưng không đủ sâu sắc.
Ở trước mặt cô, Tần Du quả thật có thể biểu hiện ra một mặt đơn thuần vô tội, đó là bởi vì trong mắt Tần Du, cô và cậu ta cùng đẳng cấp, cho nên cậu ta mới có thể không kiêng nể gì đóng vai thiếu niên nhà bên "ngây thơ vô số tội" tiếp tục chọc tức cô.
Mà đối mặt với người thật sự thấp hơn mình rất nhiều tầng, với kinh nghiệm sống được nuông chiều từ nhỏ của Tần Du, tự nhiên cậu ta có cảm giác ưu việt hơn người.
Hạ Tinh lạnh lùng liếc nhìn Tần Du: "Hơn nữa, cậu có tiền... Tiền của cậu có thể cho anh ấy tiêu hay là cho tôi tiêu? Người ta dựa vào bản lĩnh kiếm tiền, tiền còn phân biệt cao thấp sang hèn đâu?"
Tần Du bị dọa, đỏ mặt không nói chuyện.
Hạ Tinh chính là như vậy, cô ấy kết bạn chưa bao giờ nhìn vào hoàn cảnh gia đình đối phương.
Cô ấy cũng giống như Trì Hoan, chưa bao giờ quan tâm bạn bè có tiền hay không, dù sao có tiền cô ấy cũng không tiêu tiền của người ta, người không có tiền cô ấy cũng không vay tiền.
Trì Hoan thích điểm này của Hạ Tinh, mấy năm nay chỉ có một người bạn thân như vậy.
Trong mắt Hạ Tinh, điều khiến cô ấy ghê tởm nhất là người đàn ông ăn bám như bố cô ấy, giống như Vương Vi Vi, ngoại trừ than thở chỉ biết bán thân.
Trên đường Tần Lục Ngôn gọi điện thoại.
Trì Hoan nhìn Tần Du, ấn nghe.
"Em đang ở đâu?"
"Đi ăn cơm..."
Giọng nam nhân đầu dây bên kia lạnh xuống, "Không phải nói chân đau, eo đau, huyệt nhỏ cũng đau sao?"
Trì Hoan nghẹn lời, "Bây giờ không đau nữa..."
Hạ Tinh ngồi gần Trì Hoan nhất, người đàn ông trong điện thoại nói gì nghe rõ mồn một.
Ánh mắt nhìn về phía Trì Hoan dần dần trở nên bất thiện, hai tay chậm rãi vươn về phía bên hông Trì Hoan.
"Bây giờ ăn cơm? Đi đâu ăn!!"
"Đúng vậy, hẹn bạn bè cùng đi... Anh trai có muốn tới không!?"
Trì Hoan gọi một tiếng "anh trai" này khiến Hạ Tinh cũng bất giác rùng mình.
"Trì Hoan Hoan, cậu làm buồn nôn ai đấy!? Nói chuyện cho đàng hoàng!" Nói xong, cù eo Trì Hoan Hoan một cái.
"Á..." Trì Hoan Hoan vốn còn đau, bị Hạ Tinh bất ngờ cù một cái, đau kêu lên một tiếng.
Tần Lục Ngôn nghe động tĩnh bên kia điện thoại, nhíu mày, "Đưa địa chỉ cho tôi."
"Được, lát nữa tôi sẽ gửi cho anh." Trì Hoan không hề lo lắng mình sẽ bị lộ tẩy: "Tôi chờ anh nha."
Giang Ly lái xe phía trước liếc xéo Tần Du, ánh mắt chàng trai nhỏ tuổi hơi lóe lên, "vị hôn thê" tán tỉnh người khác ở trước mặt mình, có thể bình tĩnh như vậy, ngược lại cũng là một nhân vật...
Mãi đến khi Trì Hoan cúp điện thoại, Tần Du mới uất ức quay người nhìn Trì Hoan, "Chị Hoan Hoan... Có phải chị đã quên, em mới là vị hôn phu của chị..."
Trì Hoan nhíu mày: "Cậu phải ngoan..."
————————————————
Trì Hoan thấy Hạ Tinh vẻ mặt thản nhiên, ánh mắt lóe lên, cô đoán "Tống Vương Bát" trong điện thoại vừa rồi tám phần là Tống Lan.
Hạ Tinh liếc mắt nhìn Tần Du: "Bảo vệ thì sao? Có cần ngạc nhiên như vậy không? Chưa thấy bảo vệ bao giờ à?"
Trì Hoan, "..."
Tần Du phẫn nộ sờ lên mũi, "Không có."
Nhưng tia khinh bỉ trong đáy mắt thiếu niên kia, trong lúc lơ đãng vẫn toát ra.
Hạ Tinh hờ hững "Hừ" một tiếng: "Người ta có tay có chân tự kiếm tiền nuôi sống bản thân, làm bảo vệ thì sao?! Tiền của anh ấy là do anh ấy tự kiếm ra!?"
Trì Hoan kéo Hạ Tinh, Tần Du rốt cuộc được Tần gia nuông chiều quen rồi, có chút tâm cơ nhưng không đủ sâu sắc.
Ở trước mặt cô, Tần Du quả thật có thể biểu hiện ra một mặt đơn thuần vô tội, đó là bởi vì trong mắt Tần Du, cô và cậu ta cùng đẳng cấp, cho nên cậu ta mới có thể không kiêng nể gì đóng vai thiếu niên nhà bên "ngây thơ vô số tội" tiếp tục chọc tức cô.
Mà đối mặt với người thật sự thấp hơn mình rất nhiều tầng, với kinh nghiệm sống được nuông chiều từ nhỏ của Tần Du, tự nhiên cậu ta có cảm giác ưu việt hơn người.
Hạ Tinh lạnh lùng liếc nhìn Tần Du: "Hơn nữa, cậu có tiền... Tiền của cậu có thể cho anh ấy tiêu hay là cho tôi tiêu? Người ta dựa vào bản lĩnh kiếm tiền, tiền còn phân biệt cao thấp sang hèn đâu?"
Tần Du bị dọa, đỏ mặt không nói chuyện.
Hạ Tinh chính là như vậy, cô ấy kết bạn chưa bao giờ nhìn vào hoàn cảnh gia đình đối phương.
Cô ấy cũng giống như Trì Hoan, chưa bao giờ quan tâm bạn bè có tiền hay không, dù sao có tiền cô ấy cũng không tiêu tiền của người ta, người không có tiền cô ấy cũng không vay tiền.
Trì Hoan thích điểm này của Hạ Tinh, mấy năm nay chỉ có một người bạn thân như vậy.
Trong mắt Hạ Tinh, điều khiến cô ấy ghê tởm nhất là người đàn ông ăn bám như bố cô ấy, giống như Vương Vi Vi, ngoại trừ than thở chỉ biết bán thân.
Trên đường Tần Lục Ngôn gọi điện thoại.
Trì Hoan nhìn Tần Du, ấn nghe.
"Em đang ở đâu?"
"Đi ăn cơm..."
Giọng nam nhân đầu dây bên kia lạnh xuống, "Không phải nói chân đau, eo đau, huyệt nhỏ cũng đau sao?"
Trì Hoan nghẹn lời, "Bây giờ không đau nữa..."
Hạ Tinh ngồi gần Trì Hoan nhất, người đàn ông trong điện thoại nói gì nghe rõ mồn một.
Ánh mắt nhìn về phía Trì Hoan dần dần trở nên bất thiện, hai tay chậm rãi vươn về phía bên hông Trì Hoan.
"Bây giờ ăn cơm? Đi đâu ăn!!"
"Đúng vậy, hẹn bạn bè cùng đi... Anh trai có muốn tới không!?"
Trì Hoan gọi một tiếng "anh trai" này khiến Hạ Tinh cũng bất giác rùng mình.
"Trì Hoan Hoan, cậu làm buồn nôn ai đấy!? Nói chuyện cho đàng hoàng!" Nói xong, cù eo Trì Hoan Hoan một cái.
"Á..." Trì Hoan Hoan vốn còn đau, bị Hạ Tinh bất ngờ cù một cái, đau kêu lên một tiếng.
Tần Lục Ngôn nghe động tĩnh bên kia điện thoại, nhíu mày, "Đưa địa chỉ cho tôi."
"Được, lát nữa tôi sẽ gửi cho anh." Trì Hoan không hề lo lắng mình sẽ bị lộ tẩy: "Tôi chờ anh nha."
Giang Ly lái xe phía trước liếc xéo Tần Du, ánh mắt chàng trai nhỏ tuổi hơi lóe lên, "vị hôn thê" tán tỉnh người khác ở trước mặt mình, có thể bình tĩnh như vậy, ngược lại cũng là một nhân vật...
Mãi đến khi Trì Hoan cúp điện thoại, Tần Du mới uất ức quay người nhìn Trì Hoan, "Chị Hoan Hoan... Có phải chị đã quên, em mới là vị hôn phu của chị..."
Trì Hoan nhíu mày: "Cậu phải ngoan..."
————————————————
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.