Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần
Chương 66: Bất lực
Mạnh Phàm Song
10/06/2024
Hạ Vãn Vãn ngẩng phắt đầu.
Xung quanh vẫn là những người quen thuộc, dường như tất cả đều không hề thay đổi gì cả.
Rốt cuộc là người hay quỷ đang ở bên cạnh mình?
Chẳng lẽ cô ấy lại bị ác linh nhắm đến rồi?
Cô ấy phải chạy hướng nào, phải chạy đi đâu?
“Cậu sao vậy?” Mạnh Lan bước tới, cô đã nhận ra vẻ khác thường của Hạ Vãn Vãn.
“Mình… Lan Lan, mình muốn về phòng, mình hơi khó chịu!” Giọng cô ấy có phần hoảng loạn.
Bữa tiệc đã kết thúc, Mạnh Lan nói: “Vậy chúng ta về phòng thôi.”
“Không, không!” Hạ Vãn Vãn không dám nhìn mặt Mạnh Lan, khi khóe mắt liếc qua mắt cá chân của Mạnh Lan, cô ấy phát hiện trên da cô xuất hiện một vết sưng tấy màu thịt. Hạ Vãn Vãn mím môi, cô ấy sợ đến mức không thốt nên lời, từ lúc nào mà mọi người đã bị tráo đổi vậy?
“Hạ Vãn Vãn?” Cố Diệp cũng bước qua.
“Mình, mình khó chịu muốn nôn, có lẽ bà dì tới rồi! Mình đi vệ sinh đây!” Hạ Vãn Vãn hoảng hốt lo sợ, ôm bụng bỏ chạy, để lại những người khác còn ngồi trên bàn ăn.
Đèn hành lang cứ như đã hỏng, khung cảnh tối tăm lạ thường, chẳng khác nào lối đi trong hang động sâu thẳm. Dựa vào trí nhớ, cô ấy lảo đảo tiến về phòng cho khách, đẩy cửa ra thì đã thấy Mạnh Lan đang ngồi trong phòng, hai miếng băng gạc đặt bên cạnh. Giang Sách Lãng đang rửa vết thương cho Mạnh Lan, thấy Hạ Vãn Vãn đang tái mặt bước vào, anh hỏi: “Làm sao vậy?”
Hạ Vãn Vãn nghi ngờ, chỉ đứng trước cửa, không dám bước thêm: “Em, hai người, hai người không qua dùng bữa à?”
“Về sớm, không phải ban nãy Lan Lan uống say rồi trượt té sao? Vết thương suýt rách ra nữa, cũng đúng lúc cần phải thay thuốc.” Giang Sách Lãng cười, anh quan sát ánh mắt hoảng sợ của Hạ Vãn Vãn, hỏi: “Đã xảy ra chuyện à? Có phải em thấy gì rồi không? Khi nãy em bảo muốn đỡ Mạnh Lan về phòng, nhưng em cũng uống hai ngụm rượu và nôn đấy. Cố Diệp đưa em tới nhà vệ sinh, anh ta đâu rồi?”
Hạ Vãn Vãn không nhớ rõ gì cả.
Tất cả điều Giang Sách Lãng nói, cô ấy không hề ấn tượng một chút nào!
“Em, em không biết.” Hạ Vãn Vãn đáp.
Mạnh Lan vẫy tay, hỏi: “Chắc anh ấy bị tiêu chảy rồi. Lạ thật, đi lâu vậy mà còn chưa về. Bây giờ cậu còn thấy không khỏe nữa không? Lúc nãy nôn ra khó chịu lắm đúng không? Hay cậu tìm tiểu thư Tùng Hữu Kỷ lấy ít nước trà hoặc nước chanh súc miệng nhé, để cổ họng khô thì không thoải mái đâu.”
“Mình…” Tay Hạ Vãn Vãn nắm lấy khung cửa.
Cảnh tượng này thật kỳ quặc.
Cảm giác không đúng lắm.
Góc ngoặt hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Hạ Vãn Vãn sợ đến nỗi suýt nữa đã chui vào trong phòng khóa trái cửa, nhưng cô ấy đột nhiên bị kẹt chân ở bậc cửa, dường như có thứ gì đang ngăn cô ấy vào phòng.
Mạnh Lan, Giang Sách Lãng và cả Cố Diệp xuất hiện ở đầu bên kia, ba người đứng ở nơi ánh sáng và bóng tối giao nhau, trông vô cùng quỷ dị.
Trước cổ Mạnh Lan nhô lên một bướu thịt, nửa bên mặt Giang Sách Lãng cũng biến mất, diện mạo của bọn họ như thể đã bị ăn mòn.
Hai Mạnh Lan.
Hai Giang Sách Lãng.
Mạnh Lan trong phòng hỏi: “Cậu sao thế, có thứ gì đang đến gần à?” Đối phương đứng lên, tiến từng bước khập khiễng về phía Hạ Vãn Vãn.
Hạ Vãn Vãn vội vàng quay đầu lại nhìn ba người ở phía bên kia, Mạnh Lan đó cũng đang gọi tên cô: “Cậu đang làm gì vậy! Cậu mau qua đây! Không phải cậu nói đau bụng sao? Bọn mình bảo Tùng Hữu Kỷ mang thuốc cho cậu.”
Hai Mạnh Lan đều đang tiếp cận cô ấy.
Cô ấy không biết nên chọn người nào!
Một người tưởng chừng bình thường, nhưng lại quỷ dị khó tả.
Một người khác thoạt nhìn thì quỷ dị, nhưng giọng điệu lại nôn nóng rất tự nhiên.
Đúng lúc này, giọng Trương Nhất Trì truyền ra từ trong phòng, cậu ta vẫn luôn yếu ớt đắp chăn, nằm kế bàn trà, ban nãy Hạ Vãn Vãn hoàn toàn không chú ý đến cậu ta. Sắc mặt Trương Nhất Trì không tốt lắm, môi tái nhợt, mặt hóp lại, thoạt trông tiều tụy hơn hẳn lúc sáng. Cậu ta hỏi: “Vãn Vãn, sao cô lại đến đây?”
Hỏi xong, cậu ta không nhịn được mà cười gượng hai tiếng.
Đang lúc Hạ Vãn Vãn do dự, bỗng nhiên Mạnh Lan trong phòng xuất hiện ngay trước mặt cô ấy, nắm lấy tay cô ấy kéo vào phòng. Cô ấy hoảng sợ hét to, giật tay Mạnh Lan ra và quay đầu chạy!
Phải dùng hết sức bình sinh để chạy!
Hạ Vãn Vãn buông khung cửa, lao nhanh về phía Mạnh Lan hành lang, cô ấy la lên: “Nếu tôi chọn sai, tôi sẽ giết cô đó!!!”
Tiếng thét thảm thiết quanh quẩn trên hành lang, Hạ Vãn Vãn nhào vào lòng Mạnh Lan, Mạnh Lan bị mất đà, được Giang Sách Lãng ở phía sau đỡ lấy. Tư thế của ba người hài hòa, hệt như đêm đầu tiên bọn họ đã gặp mặt vậy - Trên hành lang khu chung cư, Mạnh Lan quyết định cưu mang Hạ Vãn Vãn không còn chốn về, Hạ Vãn Vãn cũng kích động ôm lấy cô giống bây giờ.
Một giây.
Hai giây.
Hạ Vãn Vãn phát hiện tim mình vẫn còn đập.
Chưa chết à?
Bóng tối dần tan biến.
Mạnh Lan vỗ vỗ Hạ Vãn Vãn: “Được rồi, vừa nãy cậu đã chứng kiến chuyện gì?”
Nhưng giọng nói phát ra từ phía trên.
Hạ Vãn Vãn mở mắt, thấy mình đang nằm trên sàn phòng tiệc.
Hạ Vãn Vãn vẫn còn sợ hãi trong lòng, cô ấy ngẩng đầu, vết thương trên cổ Mạnh Lan đã biến mất, cô ấy trở về hiện thực rồi. Tất cả mọi việc xảy ra vừa rồi giống hệt chuyện Mạnh Lan đã gặp vào hôm qua, là một cơn ác mộng.
Tùng Hữu Kỷ và bác sĩ đều nói, ác linh sẽ từ từ ăn mòn tư duy bình thường của bọn họ, khiến cơ thể họ dễ dàng bị xâm chiếm. Bệnh tình của Trương Nhất Trì nghiêm trọng như vậy không phải vì vết thương vào ban sáng, mà do trạng thái tinh thần của cậu ta đã trở nên bất ổn từ đêm qua, dẫn tới việc bị ác linh đâm thủng tuyến phòng thủ tâm lý!
“Sao vậy?”
“Vừa nãy mình đã thấy cậu và Giang Sách Lãng, sau đó Trương Nhất Trì cũng ở trong phòng! Nhưng cậu ta suy yếu lắm rồi, cậu ta sẽ không gặp chuyện gì chứ!” Hạ Vãn Vãn lớn tiếng hỏi.
Mạnh Lan ngoảnh đầu nhìn Giang Sách Lãng.
Trong lòng hai người đều hiểu rõ nhưng không nói ra.
Ác linh xâm lấn đầu óc, khiến mọi người không thể duy trì được lý trí, khiến họ nhìn thấy ảo giác. Mà mạng sống của người xuất hiện trong ảo cảnh rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, gần như biến đổi thành trạng thái ác linh, thế nên bọn họ mới có khả năng qua lại giữa hiện thực và ảo cảnh trong vô thức. Người hầu gái xuất hiện trong ác mộng của Mạnh Lan vào hôm qua, tối qua trông cô ta vẫn bình thường, nhưng đến sáng nay thì đã nhiễm bệnh hoàn toàn, chứng tỏ rằng tất cả đều có dấu hiệu báo trước.
Tuy nhiên, ác linh còn thể giả thành người quen, như việc ban nãy cô ấy đã nhìn thấy Mạnh Lan và Giang Sách Lãng, nhưng về Trương Nhất Trì, rõ ràng cậu ta không phải là giả!
Mọi người quay lại tìm Trương Nhất Trì.
“Mình ngất xỉu từ lúc nào vậy?” Hạ Vãn Vãn hỏi.
“Khoảng chừng sau khi Trường Đằng Ma Mỹ rời khỏi, cậu hét lớn một tiếng rồi ngã xuống bàn nằm bất động.” Mạnh Lan giúp cô ấy xoa xoa huyệt thái dương: “Ắt nhiệm vụ này cũng tương tự như lần ở bệnh viện tâm thần mà bọn mình đã trải qua, vốn dĩ chúng ta đã bị nhắm đến ngay từ khoảnh khắc tiến vào rồi. Nhưng vẫn có ngoại lệ, ngoại lệ đó chắc hẳn là người được chọn sẽ trở thành ngọc tế. Chỉ cần ngọc tế cử hành nghi thức Nhật Lạc Ca thành công, mọi chuyện đều có thể xoay chuyển. Mà nếu tâm trí đã mơ hồ trước khi nghi thức được diễn ra thì chỉ đành phó mặc cho số phận thôi.”
Họ quay về phòng.
Trương Nhất Trì đã hôn mê, thậm chí cậu ta còn không biết có người đang tới gần mình.
Mạnh Lan tháo băng gạc trên chân cậu ta, hai khuôn mặt người hiện lên. Nó gần giống với kết cấu bọn họ đã chứng kiến trong hang động đá vôi, cứ như chúng đang rỉ sét, từng quả bóng thịt chẳng khác nào những chiếc giác hút của bạch tuộc trên da.
Cảm nhận được có người đến gần, cậu ta bắt lấy tay Mạnh Lan, sức lực yếu ớt không bằng một chú mèo.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Mẹ, mẹ tới rồi à? Con ngủ rồi đúng không, con mệt mỏi quá mẹ ơi.” Trương Nhất Trì lên tiếng, nhưng rồi cậu ta lập tức thay đổi giọng điệu: “Các người là ai vậy, các người là, ai!”
Mạnh Lan biết đây là ác linh trong cơ thể cậu ấy đang nói chuyện.
“Tôi đến, đến thăm cậu. Không phải cậu bảo mình sẽ làm pudding cho em gái sao? Hãy chóng khỏe nhé.” So với nỗi ghê tởm xen lẫn sợ hãi, nội tâm Hạ Vãn Vãn lại chất chứa bao niềm thương cảm tới tận cùng. Cô ấy đặt đầu Trương Nhất Trì lên đùi, giúp cậu ta rửa sạch vết thương thối rữa trên phần tóc mái, tựa như một người mẹ.
“Em gái, sao em lại đến đây? Em thi xong rồi à? Cảm giác thế nào? Đừng trách anh hai lắm mồm, sang năm em phải thi đại học đó, lo mà học hành chăm chỉ vào.” Trương Nhất Trì nói.
“Vẫn, vẫn ổn.” Hạ Vãn Vãn không muốn nói dối, nhưng cô ấy không thể không trả lời như vậy, nước mắt vô dụng chảy ra từ khóe mắt, vị mằn mặn.
Trương Nhất Trì nhắm mắt, cười: “Về thì cũng về rồi, đợi anh khỏe lên một chút sẽ nấu món ngon cho em. Hồi Tết, em thèm ăn nhưng mẹ thì không yên tâm về trứng sữa bơ bên ngoài, nên em đã năn nỉ anh tự làm, nhờ vậy mà anh đã thành đầu bếp sau ba tháng luyện tay nghề đó.” Cậu ta khó khăn hoạt động tay trái, đặt lên mu bàn tay cô ấy, giống hệt một người anh trai đang an ủi em gái.
Hạ Vãn Vãn không có anh trai, còn người em trai duy nhất thì chỉ biết há miệng chờ cơm. Cô ấy nén đau, bảo: “Vậy anh nhất định phải tiếp tục kiên trì, mau mau khỏe, sau này anh còn phải làm pudding cho em đó.”
“Tất nhiên rồi, anh trai em gặp đại nạn không chết đấy!”
“Anh trai em là một anh hùng.” Hạ Vãn Vãn nghẹn ngào.
Trương Nhất Trì cười: “Cũng đúng, lúc nhỏ em suýt bị bọn buôn người bắt cóc, là anh kéo người đuổi theo mà.” Cậu ta thoải mái nằm trên hai chân đang ngồi quỳ của Hạ Vãn Vãn, váy cô ấy ướt đẫm, mùi máu tươi xen lẫn mùi thuốc nồng nặc xông vào mũi cô ấy.
Rốt cuộc, Hạ Vãn Vãn cũng biết tại sao Trương Nhất Trì lại thù hận bọn buôn người khi ở làng Trường Thọ đến vậy. Cô ấy nhẹ nhàng mát xa bả vai của chàng trai, giúp cậu ta thả lỏng cơ bắp: “Em sẽ ôn tập đàng hoàng, đợi em vào đại học anh còn phải đưa em đi đó, em muốn mọi người đều biết về người anh trai này của em. Hứa với em nhé anh, nhất định phải vượt qua.”
Trương Nhất Trì đang gặp ảo giác, cậu ta đã sớm nghĩ rằng mình trở về thế giới hiện thực rồi, miệng lập tức đồng ý, không hề cảnh giác.
Giọng nói trong trẻo của cậu ta có phần khàn khàn, tựa như đã già đi mười tuổi.
Mạnh Lan lau nước mắt trên khóe mi, tâm trí mơ hồ, cô đẩy cửa bước ra ngoài!
Đúng lúc này, Tùng Hữu Kỷ đang đến đây đưa yukata cho họ, bốn bộ, thiếu một bộ.
Mạnh Lan chặn cô ta: “Tôi muốn gặp Trường Đằng Ma Mỹ.”
“À, đại nhân Trường Đằng hơi đau đầu nên đã ngủ rồi.” Tùng Hữu Kỷ đáp.
“Ở đâu?”
“Hả?”
“Đưa tôi đi.”
“Như vậy không tốt lắm đâu, đại nhân Trường Đằng đã nghỉ ngơi rồi.”
“Hoặc cô dẫn tôi đi, hoặc tôi châm lửa, để xem bà ta chạy ra từ phòng nào.” Sắc mặt Mạnh Lan thâm trầm, như thể cô sẽ thật sự làm chuyện đó.
Tùng Hữu Kỷ do dự vài giây: “Được rồi, ở phía Nam tầng hai, tôi đưa cô đi.”
Giang Sách Lãng dặn dò Cố Diệp đôi ba câu rồi chạy theo, anh sợ Mạnh Lan sẽ làm chuyện khác người. Kể từ ban nãy, cảm xúc của Mạnh Lan đã có phần bất thường, xưa giờ cô luôn là một người lý trí, rất ít khi hành động theo cảm tính. Cũng vì thế mà ở bệnh viện tâm thần, anh mới không dám nói với cô về biện pháp nguy hiểm mà anh đã nghĩ ra, sợ cô không phối hợp.
Khi lý trí, Mạnh Lan đã khó đối phó.
Hiện giờ máu nóng dồn lên não, càng khó hơn.
Mạnh Lan không thèm gõ cửa, đẩy cửa phòng ngủ ra, đứng bên mép giường bà ta. Trường Đằng Ma Mỹ đã uống canh giải rượu, bấy giờ bà ta đang dựa vào mép giường đọc sách. Bà ta ngẩng đầu nhìn Mạnh Lan: “Cách cư xử này của cháu thật vô lễ.”
“Tôi muốn cử hành nghi thức Nhật Lạc Ca trước thời hạn.” Mạnh Lan thốt ra một câu khiến người khác không thể từ chối.
Trường Đằng Ma Mỹ cười: “Từ trước đến nay, cần ít nhất hai ngày để chọn ra ngọc tế, nghi thức Nhật Lạc Ca sẽ được tiến hành vào ngày thứ ba. Phần còn lại tôi cũng không giúp được gì, đã là số mệnh hết rồi. Tôi đã đẩy nhanh tốc độ, nhưng tất cả vẫn phải thực hiện theo quy tắc, không phải các cháu thích là làm.”
“Chúng tôi thích là làm đấy, đây không phải điều bà mong muốn ư?” Mạnh Lan hỏi.
Trường Đằng Ma Mỹ tiếp tục uống canh giải rượu: “Dù các cháu có nói gì đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được đâu, tôi cũng rất tiếc vì bạn các cháu nhiễm bệnh, nhưng đây là con đường mà các cháu nhất định phải đi.” Bà ta nhìn Tùng Hữu Kỷ đang luống cuống tay chân vì biết mình đã gây ra họa lớn bên cạnh, nghiêm giọng nói: “Tùng Hữu Kỷ, đưa bọn họ về, hãy nghỉ ngơi cho tốt.”
Mạnh Lan vẫn đứng yên: “Toàn bộ quá trình của nghi thức ngọc tế gồm những bước gì?”
Trường Đằng Ma Mỹ đáp: “Không thể nói.”
Bà ta sẽ không tiết lộ nghi thức Nhật Lạc Ca trước mặt đám người xứ khác này lần nữa, đã từng có người xứ khác biết được rồi lên kế hoạch chạy trốn, suýt nữa đã không thể thực hiện nghi thức Nhật Lạc Ca.
Còn có một năm nọ, có người xứ khác quyết định nhảy vực tự sát, bởi vì không muốn hiến tế cho đảo Nhật Lạc dù đã cùng đường. Cuối cùng vào năm ấy, chính gia chủ gia tộc Trường Đằng phải trở thành ngọc tế, nhờ đó mới bảo vệ được đảo Nhật Lạc, thế nên môn khách (*) của Trường Đằng gia đã gửi vô số quà tang lễ xa xỉ đến an ủi. Có người nói, tuy gia tộc Trường Đằng sống trên đảo, nhưng bên dưới dinh thự chỉ toàn núi vàng, và sự thật quả là vậy.
(*) Môn khách: người có tài năng, được quý tộc phong kiến nuôi giữ trong nhà.
Sợ Mạnh Lan và Giang Sách Lãng không đi, Tùng Hữu Kỷ lại gọi thêm vài người hầu đến “hộ tống” hai người trở về.
Lúc đến tầng hai, Giang Sách Lãng đã nhớ kỹ vị trí các phòng, tuy cánh cửa nào cũng đóng lại, nhưng từ hoa văn tinh tế được khắc trên cửa, họ vẫn có thể nhận ra tầm quan trọng của căn phòng này. Khi quay về phòng cho khách, vẻ mặt của Hạ Vãn Vãn tối tăm, Cố Diệp cũng xám xịt, rõ ràng đã xảy ra chuyện.
Trương Nhất Trì tiếp tục giấc ngủ trong cơn đau đớn đan xen ảo giác, vai cậu ta đã mọc thêm một cái đầu đầm đìa máu.
Mạnh Lan ngồi cạnh Hạ Vãn Vãn: “Có chuyện gì vậy?”
Hạ Vãn Vãn gian nan duỗi tay ra, trên cổ tay xanh xao của cô ấy đã lồi lên một bướu thịt nhỏ, có vẻ nó đang hút máu, làn da cô ấy gần như trở nên trong suốt.
Cô ấy nhìn Mạnh Lan, bỗng bật khóc: “Rõ ràng mình đã tránh thoát, rõ ràng mình không có bị thương! Tại sao như vậy chứ! Vừa rồi, vừa rồi sau khi cậu đi, mình lại nhìn thấy bóng ma nữa!”
Cố Diệp nặng nề nói: “Dường như năng lực của ác linh ngày càng mạnh rồi, ban nãy anh cũng thấy. Anh đã nghe qua nhiệm vụ bệnh viện tâm thần của hai người, anh đoán logic của hai nhiệm vụ này giống nhau, trong bốn người chúng ta chắc hẳn phải có ít nhất ba người được định sẵn là sẽ nhiễm bệnh. Cũng không loại trừ khả năng bốn người chúng ta đều sẽ nhiễm bệnh, người bệnh nhẹ nhất có thể vào hang động, như vậy cuối cùng chúng ta vẫn có thể hoàn thành nghi thức Nhật Lạc Ca.”
Cố Diệp kéo ống quần mình lên, làn da trên mắt cá chân của anh cũng xuất hiện nếp uốn nhẹ, nhưng không rõ ràng như Hạ Vãn Vãn.
Ban nãy khi ngồi dưới đất, khi thấy phần bắp chân lộ ra bên ngoài của mình, anh ấy mới phát hiện điểm bất thường.
Anh ấy nhắc nhở Hạ Vãn Vãn kiểm tra cơ thể mình, Hạ Vãn Vãn còn chưa cần cởi quần áo thì đã thấy được vết nhô trên cổ tay. Ban đầu cô ấy còn tưởng là một cục mỡ, tận đến khi nó to tới nỗi có thể quan sát bằng mắt thường.
Nghe thế, Mạnh Lan vén váy mình lên, rồi nhìn cổ tay: “Trước mắt em vẫn không đau không ngứa gì cả, có lẽ vẫn chưa nhiễm bệnh.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Chỉ là vấn đề về thời gian thôi.” Giang Sách Lãng nói, anh không kiểm tra cơ thể mình, dẫu có phát hiện gì thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến kết quả. Anh vỗ vai Mạnh Lan: “Yên tâm, nhất định chúng ta sẽ tìm được cách sống sót thoát ra.”
Mạnh Lan ngắm bóng anh dưới ánh trăng, khẽ nói một câu mà chỉ mình cô nghe thấy: “Xin lỗi.”
Ban đêm.
Bọn họ không ngủ cùng phòng với Trương Nhất Trì nữa, bốn người chen chúc trong phòng bên cạnh.
Hạ Vãn Vãn vẫn ngủ kế bên Mạnh Lan như cũ, cô ấy ngủ không yên, cứ khóc thầm trong chăn. Cô ấy cố gắng đè nén tiếng nức nở của mình, không muốn ảnh hưởng đến người khác.
Mạnh Lan đặt chăn xuống, xoa xoa: “Cần mình làm một ít canh giúp cậu dễ ngủ hơn không? Ở chỗ Tùng Hữu Kỷ chắc có đấy.”
“Mình làm ồn tới cậu à?” Đôi mắt Hạ Vãn Vãn đỏ đỏ.
“Không, nhưng cậu phải ngủ, ngủ đủ giấc mới có thể đảm bảo cậu không bị ác linh ăn mòn nhanh hơn.” Mạnh Lan dém chăn cho cô ấy.
“Vậy mình muốn uống thuốc.”
“Được.”
Cố Diệp đang canh cửa đã chợp mắt một lát. Sau khi trấn an Hạ Vãn Vãn, Mạnh Lan vẫn không hề buồn ngủ.
Cô ngồi bên góc sân, ngắm bầu trời đêm đang giăng đầy sao trăng.
Gương mặt Giang Sách Lãng bình tĩnh, ánh mắt lạnh như băng, anh móc một điếu thuốc từ trong túi ra. Anh lấy hộp thuốc này từ chỗ anh em nhà Linh Mộc, anh chưa từng nhìn thấy nhãn hiệu này.
“Cho em một điếu.”
“Em biết hút thuốc?” Giang Sách Lãng hơi bất ngờ, anh nhớ nhà Mạnh Lan không hề có mùi thuốc, huống hồ thói quen sinh hoạt, làm việc và nghỉ ngơi của cô rất lành mạnh.
Mạnh Lan kẹp thuốc lá giữa ngón trỏ và ngón giữa, động tác cũng không tự nhiên lắm, thậm chí còn hơi gượng gạo: “Rất lâu trước đây em có hút thuốc, khi còn nhỏ, vị thành niên đấy. Lúc ấy mẹ em vừa mới qua đời do tai nạn giao thông, em không biết cách nào để giải tỏa nỗi lòng. Người lớn bảo hút thuốc uống rượu thì có thể quên đi đau đớn nên em đã thử xem.”
“Nghiện những hành vi làm tê liệt thần kinh không phải là dấu hiệu tốt, đặc biệt là nghiện rượu.” Giang Sách Lãng nói.
Mạnh Lan cười: “Dạ dày của em tốt lắm, chưa từng bị thủng dạ dày, chắc do em không say rượu, hơn nữa rượu cũng bồi bổ cơ thể mà.” Cô quan sát bầu trời đêm, tiếp tục nói: “Em luôn nghĩ em và mẹ sẽ gặp lại nhau, không rõ liệu thế giới Thần Ẩn có cho em cơ hội này không, nhưng khi biết được trên thế gian này vẫn tồn tại nhiều điều mà khoa học không thể giải thích nổi, em bỗng thấy dễ chịu hẳn. Có lẽ em sẽ gặp lại mẹ, bà ra đi quá đột ngột rồi.”
“Nếu em muốn kể, tôi bằng lòng nghe.” Giang Sách Lãng châm một que diêm.
Ngọn lửa màu cam nhảy múa giữa trời đêm, tựa như pháo hoa rực rỡ.
Anh quen tay châm điếu thuốc của mình, thở ra một làn khói trắng. Dưới ánh sáng lập lòe, đôi mắt anh tối sầm, trong ánh mắt sâu hun hút ấy thoáng qua nét chân tình khó tả, giống hệt từng đóa tường vi bất chợt nở rộ khắp bờ tường. Anh hơi nhếch khóe môi lên, hàm dưới căng chặt, sống lưng thẳng tắp.
Giang Sách Lãng nghiêng đầu nhìn cô, vươn tay giúp cô vén vài sợi tóc con qua sau tai. Anh ngậm thuốc lá, nhẹ nhàng đến gần Mạnh Lan.
Cảm giác tựa như lần đầu tiên họ gặp nhau, bất cần và biếng nhác.
Mạnh Lan không lùi lại, nhưng trái tim cô đã bắt đầu đập dồn dập như thể sắp vọt ra khỏi cổ họng rồi.
Ngọn lửa chiếu vào mắt cô, ánh lên vẻ ươn ướt sóng sánh trong đó. Khi Giang Sách Lãng dừng bước ở một khoảng cách mà hai người có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, anh cụp mắt, nắm tay Mạnh Lan.
Mạnh Lan:!
Cô khẽ run lên, cơ thể bất giác run rẩy.
Giang Sách Lãng nghiêng đầu, châm thuốc lá cho cô bằng điếu thuốc mà mình đang ngậm.
Từng đốm lửa nhỏ bay ra.
Giang Sách Lãng buông tay Mạnh Lan, nhưng đôi mắt anh vẫn ngắm cô mãi.
Cô cảm thấy ánh mắt ấy của anh dường như sắp nhìn thấu cô rồi.
Mạnh Lan ho nhẹ một tiếng, vờ như chưa xảy ra chuyện gì, bắt đầu hút thuốc.
“Đừng hít vào phổi, em nuốt vào rồi nhổ ra, làm vậy tốt cho sức khỏe hơn, dù sao em cũng chỉ muốn một bầu không khí chán chường buồn bã mà thôi.” Giang Sách Lãng bảo, anh vẫy vẫy tro thuốc lá: “Em còn muốn nói gì không, tôi ở đây với em.”
Miệng Mạnh Lan đầy mùi thuốc lá, cô đã hút nhiều đến độ thấy khô hết họng.
“Nói ạ, đã lâu rồi em mới ở trong hoàn cảnh đầy tình thân như vậy.” Mạnh Lan cười cười: “Mẹ qua đời vào năm em mười lăm tuổi, hôm trước khi qua đời, bà ấy hơi bất thường, dặn dò em nhiều điều lời mơ hồ lắm. Bà ấy nói, bà ấy rất muốn ở bên cạnh em, theo dõi quá trình trưởng thành của em, nhưng đã không còn thời gian nữa rồi, cũng hy vọng em có thể bình yên lớn lên. Bà ấy bảo sẽ có người đến chăm sóc em trong tương lai, nhưng em sẽ phải trải qua những năm tháng vô cùng vất vả.”
“Bà ấy còn nói, đến một thời điểm nào đó trong tương lai, bọn em sẽ được trùng phùng. Lúc đó em thấy rất kỳ lạ, mãi đến hôm sau, mẹ em ngã xuống vách núi.” Mạnh Lan chưa từng kể câu chuyện về thời thơ ấu của mình này cho bất kỳ ai, Cố Diệp cũng chỉ biết đại khái mẹ cô đã qua đời do tai nạn giao thông.
“Em đã phải xoay xở một mình từ năm mười lăm tuổi.” Giang Sách Lãng hơi đau lòng.
“May sao đã có bố mẹ Cố Diệp giúp đỡ em.” Mạnh Lan nói: “Nhưng tới hiện tại, em vẫn không hề hoài nghi lời của mẹ, bà ấy chưa bao giờ gạt em. Thật ra còn một việc nữa, bà ấy không giống một người mẹ truyền thống, lúc học tiểu học em đã có thể tự về nhà, và mẹ sẽ lén theo sau, mục đích để em rèn luyện năng lực tự lập. Mẹ em làm trong lĩnh vực đầu tư, thường xuyên phải mở họp và đi công tác, lúc đó em sẽ ở nhà mẹ Cố Diệp. Đấy là lần đầu tiên em phát hiện mẹ người khác không giống với mẹ mình, cứ như bà luôn chuẩn bị rời xa em bất cứ lúc nào vậy.” Nói đến đây, mắt cô ươn ướt, chóp mũi run nhẹ.
Mạnh Lan tiếp tục kể: “Em vẫn luôn nghĩ mẹ chưa chết, tuy chính em đã đi nhận xác. Trôi qua nhiều năm như vậy, thật ra lúc nào em cũng cảm giác như mẹ còn bên cạnh mình. Em tin việc ma quỷ có tồn tại ở nhân gian, bằng không thì sao bọn em có thể gặp lại được? Thuở nhỏ, mẹ luôn dạy em phải làm việc một cách lý trí, phải phân tích lợi và hại, không phải tất cả mọi người đều được cứu giúp, cũng không phải ai cũng đơn giản như vẻ bề ngoài. Nhưng trẻ con mà, sao có thể hiểu được mấy đạo lý này chứ. Nhưng khi em tham gia nhiệm vụ đầu tiên thì bỗng nhiên đã nghĩ thông rồi.”
Giang Sách Lãng hơi nhíu mày.
“Cứ cách một khoảng thời gian thì mẹ em lại mất tích à?” Anh hỏi.
“Bà ấy đi công tác mà… Thầy nói gì cơ?” Tim Mạnh Lan thắt lại, cô chưa từng nghĩ đến trường hợp này: “Ý thầy, là mẹ em cũng đã từng tham gia thế giới Thần Ẩn? Không có khả năng! Chuyện đó ít nhất cũng phải ba mươi năm rồi!”
“Thời gian của Hiệp hội 75 còn sớm hơn nữa đấy.” Giang Sách Lãng bảo: “Em không thể suy luận qua mốc thời gian được, tôi chỉ đưa ra một khả năng khác thôi, rốt cuộc trên người em vẫn còn nhiều điểm chưa thể giải thích được. Đơn cử như việc Trì Lân đã giết chết nhiều người để tích lũy năng lượng vậy, nhờ thế mà gợi ý trên thẻ ẩn của gã mới khác chúng ta. Còn em thì đã khác ngay từ lần đầu, em đã từng nghĩ đến lý do vì sao chưa? Hoặc lúc nhỏ em đã từng tham gia thế giới Thần Ẩn nhưng không nhớ rõ, hoặc mẹ em đã dùng cách gì đó.”
Mạnh Lan sửng sốt.
Trăng máu.
Cô nhớ đến cuộc đối thoại giữa cô và mẹ vào thuở đầu.
Hãy ngước nhìn, một vầng trăng máu đang chiếu rọi giữa không trung.
Thứ hai người chứng kiến thật sự là một vầng trăng sao?
Khóe miệng Mạnh Lan run rẩy: “Thế nên, vẫn còn khả năng mẹ em đã mất mạng trong nhiệm vụ, dẫn tới việc bà cũng chết trong thế giới hiện thực à? Không, nếu đã chết trong nhiệm vụ, thì bà ấy phải mất tích trong thế giới hiện thực mới đúng, mẹ em không có mất tích!”
- -------------------
Lời tác giả:
Mạnh Lan: Tôi muốn gặp mẹ!
Xung quanh vẫn là những người quen thuộc, dường như tất cả đều không hề thay đổi gì cả.
Rốt cuộc là người hay quỷ đang ở bên cạnh mình?
Chẳng lẽ cô ấy lại bị ác linh nhắm đến rồi?
Cô ấy phải chạy hướng nào, phải chạy đi đâu?
“Cậu sao vậy?” Mạnh Lan bước tới, cô đã nhận ra vẻ khác thường của Hạ Vãn Vãn.
“Mình… Lan Lan, mình muốn về phòng, mình hơi khó chịu!” Giọng cô ấy có phần hoảng loạn.
Bữa tiệc đã kết thúc, Mạnh Lan nói: “Vậy chúng ta về phòng thôi.”
“Không, không!” Hạ Vãn Vãn không dám nhìn mặt Mạnh Lan, khi khóe mắt liếc qua mắt cá chân của Mạnh Lan, cô ấy phát hiện trên da cô xuất hiện một vết sưng tấy màu thịt. Hạ Vãn Vãn mím môi, cô ấy sợ đến mức không thốt nên lời, từ lúc nào mà mọi người đã bị tráo đổi vậy?
“Hạ Vãn Vãn?” Cố Diệp cũng bước qua.
“Mình, mình khó chịu muốn nôn, có lẽ bà dì tới rồi! Mình đi vệ sinh đây!” Hạ Vãn Vãn hoảng hốt lo sợ, ôm bụng bỏ chạy, để lại những người khác còn ngồi trên bàn ăn.
Đèn hành lang cứ như đã hỏng, khung cảnh tối tăm lạ thường, chẳng khác nào lối đi trong hang động sâu thẳm. Dựa vào trí nhớ, cô ấy lảo đảo tiến về phòng cho khách, đẩy cửa ra thì đã thấy Mạnh Lan đang ngồi trong phòng, hai miếng băng gạc đặt bên cạnh. Giang Sách Lãng đang rửa vết thương cho Mạnh Lan, thấy Hạ Vãn Vãn đang tái mặt bước vào, anh hỏi: “Làm sao vậy?”
Hạ Vãn Vãn nghi ngờ, chỉ đứng trước cửa, không dám bước thêm: “Em, hai người, hai người không qua dùng bữa à?”
“Về sớm, không phải ban nãy Lan Lan uống say rồi trượt té sao? Vết thương suýt rách ra nữa, cũng đúng lúc cần phải thay thuốc.” Giang Sách Lãng cười, anh quan sát ánh mắt hoảng sợ của Hạ Vãn Vãn, hỏi: “Đã xảy ra chuyện à? Có phải em thấy gì rồi không? Khi nãy em bảo muốn đỡ Mạnh Lan về phòng, nhưng em cũng uống hai ngụm rượu và nôn đấy. Cố Diệp đưa em tới nhà vệ sinh, anh ta đâu rồi?”
Hạ Vãn Vãn không nhớ rõ gì cả.
Tất cả điều Giang Sách Lãng nói, cô ấy không hề ấn tượng một chút nào!
“Em, em không biết.” Hạ Vãn Vãn đáp.
Mạnh Lan vẫy tay, hỏi: “Chắc anh ấy bị tiêu chảy rồi. Lạ thật, đi lâu vậy mà còn chưa về. Bây giờ cậu còn thấy không khỏe nữa không? Lúc nãy nôn ra khó chịu lắm đúng không? Hay cậu tìm tiểu thư Tùng Hữu Kỷ lấy ít nước trà hoặc nước chanh súc miệng nhé, để cổ họng khô thì không thoải mái đâu.”
“Mình…” Tay Hạ Vãn Vãn nắm lấy khung cửa.
Cảnh tượng này thật kỳ quặc.
Cảm giác không đúng lắm.
Góc ngoặt hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Hạ Vãn Vãn sợ đến nỗi suýt nữa đã chui vào trong phòng khóa trái cửa, nhưng cô ấy đột nhiên bị kẹt chân ở bậc cửa, dường như có thứ gì đang ngăn cô ấy vào phòng.
Mạnh Lan, Giang Sách Lãng và cả Cố Diệp xuất hiện ở đầu bên kia, ba người đứng ở nơi ánh sáng và bóng tối giao nhau, trông vô cùng quỷ dị.
Trước cổ Mạnh Lan nhô lên một bướu thịt, nửa bên mặt Giang Sách Lãng cũng biến mất, diện mạo của bọn họ như thể đã bị ăn mòn.
Hai Mạnh Lan.
Hai Giang Sách Lãng.
Mạnh Lan trong phòng hỏi: “Cậu sao thế, có thứ gì đang đến gần à?” Đối phương đứng lên, tiến từng bước khập khiễng về phía Hạ Vãn Vãn.
Hạ Vãn Vãn vội vàng quay đầu lại nhìn ba người ở phía bên kia, Mạnh Lan đó cũng đang gọi tên cô: “Cậu đang làm gì vậy! Cậu mau qua đây! Không phải cậu nói đau bụng sao? Bọn mình bảo Tùng Hữu Kỷ mang thuốc cho cậu.”
Hai Mạnh Lan đều đang tiếp cận cô ấy.
Cô ấy không biết nên chọn người nào!
Một người tưởng chừng bình thường, nhưng lại quỷ dị khó tả.
Một người khác thoạt nhìn thì quỷ dị, nhưng giọng điệu lại nôn nóng rất tự nhiên.
Đúng lúc này, giọng Trương Nhất Trì truyền ra từ trong phòng, cậu ta vẫn luôn yếu ớt đắp chăn, nằm kế bàn trà, ban nãy Hạ Vãn Vãn hoàn toàn không chú ý đến cậu ta. Sắc mặt Trương Nhất Trì không tốt lắm, môi tái nhợt, mặt hóp lại, thoạt trông tiều tụy hơn hẳn lúc sáng. Cậu ta hỏi: “Vãn Vãn, sao cô lại đến đây?”
Hỏi xong, cậu ta không nhịn được mà cười gượng hai tiếng.
Đang lúc Hạ Vãn Vãn do dự, bỗng nhiên Mạnh Lan trong phòng xuất hiện ngay trước mặt cô ấy, nắm lấy tay cô ấy kéo vào phòng. Cô ấy hoảng sợ hét to, giật tay Mạnh Lan ra và quay đầu chạy!
Phải dùng hết sức bình sinh để chạy!
Hạ Vãn Vãn buông khung cửa, lao nhanh về phía Mạnh Lan hành lang, cô ấy la lên: “Nếu tôi chọn sai, tôi sẽ giết cô đó!!!”
Tiếng thét thảm thiết quanh quẩn trên hành lang, Hạ Vãn Vãn nhào vào lòng Mạnh Lan, Mạnh Lan bị mất đà, được Giang Sách Lãng ở phía sau đỡ lấy. Tư thế của ba người hài hòa, hệt như đêm đầu tiên bọn họ đã gặp mặt vậy - Trên hành lang khu chung cư, Mạnh Lan quyết định cưu mang Hạ Vãn Vãn không còn chốn về, Hạ Vãn Vãn cũng kích động ôm lấy cô giống bây giờ.
Một giây.
Hai giây.
Hạ Vãn Vãn phát hiện tim mình vẫn còn đập.
Chưa chết à?
Bóng tối dần tan biến.
Mạnh Lan vỗ vỗ Hạ Vãn Vãn: “Được rồi, vừa nãy cậu đã chứng kiến chuyện gì?”
Nhưng giọng nói phát ra từ phía trên.
Hạ Vãn Vãn mở mắt, thấy mình đang nằm trên sàn phòng tiệc.
Hạ Vãn Vãn vẫn còn sợ hãi trong lòng, cô ấy ngẩng đầu, vết thương trên cổ Mạnh Lan đã biến mất, cô ấy trở về hiện thực rồi. Tất cả mọi việc xảy ra vừa rồi giống hệt chuyện Mạnh Lan đã gặp vào hôm qua, là một cơn ác mộng.
Tùng Hữu Kỷ và bác sĩ đều nói, ác linh sẽ từ từ ăn mòn tư duy bình thường của bọn họ, khiến cơ thể họ dễ dàng bị xâm chiếm. Bệnh tình của Trương Nhất Trì nghiêm trọng như vậy không phải vì vết thương vào ban sáng, mà do trạng thái tinh thần của cậu ta đã trở nên bất ổn từ đêm qua, dẫn tới việc bị ác linh đâm thủng tuyến phòng thủ tâm lý!
“Sao vậy?”
“Vừa nãy mình đã thấy cậu và Giang Sách Lãng, sau đó Trương Nhất Trì cũng ở trong phòng! Nhưng cậu ta suy yếu lắm rồi, cậu ta sẽ không gặp chuyện gì chứ!” Hạ Vãn Vãn lớn tiếng hỏi.
Mạnh Lan ngoảnh đầu nhìn Giang Sách Lãng.
Trong lòng hai người đều hiểu rõ nhưng không nói ra.
Ác linh xâm lấn đầu óc, khiến mọi người không thể duy trì được lý trí, khiến họ nhìn thấy ảo giác. Mà mạng sống của người xuất hiện trong ảo cảnh rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, gần như biến đổi thành trạng thái ác linh, thế nên bọn họ mới có khả năng qua lại giữa hiện thực và ảo cảnh trong vô thức. Người hầu gái xuất hiện trong ác mộng của Mạnh Lan vào hôm qua, tối qua trông cô ta vẫn bình thường, nhưng đến sáng nay thì đã nhiễm bệnh hoàn toàn, chứng tỏ rằng tất cả đều có dấu hiệu báo trước.
Tuy nhiên, ác linh còn thể giả thành người quen, như việc ban nãy cô ấy đã nhìn thấy Mạnh Lan và Giang Sách Lãng, nhưng về Trương Nhất Trì, rõ ràng cậu ta không phải là giả!
Mọi người quay lại tìm Trương Nhất Trì.
“Mình ngất xỉu từ lúc nào vậy?” Hạ Vãn Vãn hỏi.
“Khoảng chừng sau khi Trường Đằng Ma Mỹ rời khỏi, cậu hét lớn một tiếng rồi ngã xuống bàn nằm bất động.” Mạnh Lan giúp cô ấy xoa xoa huyệt thái dương: “Ắt nhiệm vụ này cũng tương tự như lần ở bệnh viện tâm thần mà bọn mình đã trải qua, vốn dĩ chúng ta đã bị nhắm đến ngay từ khoảnh khắc tiến vào rồi. Nhưng vẫn có ngoại lệ, ngoại lệ đó chắc hẳn là người được chọn sẽ trở thành ngọc tế. Chỉ cần ngọc tế cử hành nghi thức Nhật Lạc Ca thành công, mọi chuyện đều có thể xoay chuyển. Mà nếu tâm trí đã mơ hồ trước khi nghi thức được diễn ra thì chỉ đành phó mặc cho số phận thôi.”
Họ quay về phòng.
Trương Nhất Trì đã hôn mê, thậm chí cậu ta còn không biết có người đang tới gần mình.
Mạnh Lan tháo băng gạc trên chân cậu ta, hai khuôn mặt người hiện lên. Nó gần giống với kết cấu bọn họ đã chứng kiến trong hang động đá vôi, cứ như chúng đang rỉ sét, từng quả bóng thịt chẳng khác nào những chiếc giác hút của bạch tuộc trên da.
Cảm nhận được có người đến gần, cậu ta bắt lấy tay Mạnh Lan, sức lực yếu ớt không bằng một chú mèo.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Mẹ, mẹ tới rồi à? Con ngủ rồi đúng không, con mệt mỏi quá mẹ ơi.” Trương Nhất Trì lên tiếng, nhưng rồi cậu ta lập tức thay đổi giọng điệu: “Các người là ai vậy, các người là, ai!”
Mạnh Lan biết đây là ác linh trong cơ thể cậu ấy đang nói chuyện.
“Tôi đến, đến thăm cậu. Không phải cậu bảo mình sẽ làm pudding cho em gái sao? Hãy chóng khỏe nhé.” So với nỗi ghê tởm xen lẫn sợ hãi, nội tâm Hạ Vãn Vãn lại chất chứa bao niềm thương cảm tới tận cùng. Cô ấy đặt đầu Trương Nhất Trì lên đùi, giúp cậu ta rửa sạch vết thương thối rữa trên phần tóc mái, tựa như một người mẹ.
“Em gái, sao em lại đến đây? Em thi xong rồi à? Cảm giác thế nào? Đừng trách anh hai lắm mồm, sang năm em phải thi đại học đó, lo mà học hành chăm chỉ vào.” Trương Nhất Trì nói.
“Vẫn, vẫn ổn.” Hạ Vãn Vãn không muốn nói dối, nhưng cô ấy không thể không trả lời như vậy, nước mắt vô dụng chảy ra từ khóe mắt, vị mằn mặn.
Trương Nhất Trì nhắm mắt, cười: “Về thì cũng về rồi, đợi anh khỏe lên một chút sẽ nấu món ngon cho em. Hồi Tết, em thèm ăn nhưng mẹ thì không yên tâm về trứng sữa bơ bên ngoài, nên em đã năn nỉ anh tự làm, nhờ vậy mà anh đã thành đầu bếp sau ba tháng luyện tay nghề đó.” Cậu ta khó khăn hoạt động tay trái, đặt lên mu bàn tay cô ấy, giống hệt một người anh trai đang an ủi em gái.
Hạ Vãn Vãn không có anh trai, còn người em trai duy nhất thì chỉ biết há miệng chờ cơm. Cô ấy nén đau, bảo: “Vậy anh nhất định phải tiếp tục kiên trì, mau mau khỏe, sau này anh còn phải làm pudding cho em đó.”
“Tất nhiên rồi, anh trai em gặp đại nạn không chết đấy!”
“Anh trai em là một anh hùng.” Hạ Vãn Vãn nghẹn ngào.
Trương Nhất Trì cười: “Cũng đúng, lúc nhỏ em suýt bị bọn buôn người bắt cóc, là anh kéo người đuổi theo mà.” Cậu ta thoải mái nằm trên hai chân đang ngồi quỳ của Hạ Vãn Vãn, váy cô ấy ướt đẫm, mùi máu tươi xen lẫn mùi thuốc nồng nặc xông vào mũi cô ấy.
Rốt cuộc, Hạ Vãn Vãn cũng biết tại sao Trương Nhất Trì lại thù hận bọn buôn người khi ở làng Trường Thọ đến vậy. Cô ấy nhẹ nhàng mát xa bả vai của chàng trai, giúp cậu ta thả lỏng cơ bắp: “Em sẽ ôn tập đàng hoàng, đợi em vào đại học anh còn phải đưa em đi đó, em muốn mọi người đều biết về người anh trai này của em. Hứa với em nhé anh, nhất định phải vượt qua.”
Trương Nhất Trì đang gặp ảo giác, cậu ta đã sớm nghĩ rằng mình trở về thế giới hiện thực rồi, miệng lập tức đồng ý, không hề cảnh giác.
Giọng nói trong trẻo của cậu ta có phần khàn khàn, tựa như đã già đi mười tuổi.
Mạnh Lan lau nước mắt trên khóe mi, tâm trí mơ hồ, cô đẩy cửa bước ra ngoài!
Đúng lúc này, Tùng Hữu Kỷ đang đến đây đưa yukata cho họ, bốn bộ, thiếu một bộ.
Mạnh Lan chặn cô ta: “Tôi muốn gặp Trường Đằng Ma Mỹ.”
“À, đại nhân Trường Đằng hơi đau đầu nên đã ngủ rồi.” Tùng Hữu Kỷ đáp.
“Ở đâu?”
“Hả?”
“Đưa tôi đi.”
“Như vậy không tốt lắm đâu, đại nhân Trường Đằng đã nghỉ ngơi rồi.”
“Hoặc cô dẫn tôi đi, hoặc tôi châm lửa, để xem bà ta chạy ra từ phòng nào.” Sắc mặt Mạnh Lan thâm trầm, như thể cô sẽ thật sự làm chuyện đó.
Tùng Hữu Kỷ do dự vài giây: “Được rồi, ở phía Nam tầng hai, tôi đưa cô đi.”
Giang Sách Lãng dặn dò Cố Diệp đôi ba câu rồi chạy theo, anh sợ Mạnh Lan sẽ làm chuyện khác người. Kể từ ban nãy, cảm xúc của Mạnh Lan đã có phần bất thường, xưa giờ cô luôn là một người lý trí, rất ít khi hành động theo cảm tính. Cũng vì thế mà ở bệnh viện tâm thần, anh mới không dám nói với cô về biện pháp nguy hiểm mà anh đã nghĩ ra, sợ cô không phối hợp.
Khi lý trí, Mạnh Lan đã khó đối phó.
Hiện giờ máu nóng dồn lên não, càng khó hơn.
Mạnh Lan không thèm gõ cửa, đẩy cửa phòng ngủ ra, đứng bên mép giường bà ta. Trường Đằng Ma Mỹ đã uống canh giải rượu, bấy giờ bà ta đang dựa vào mép giường đọc sách. Bà ta ngẩng đầu nhìn Mạnh Lan: “Cách cư xử này của cháu thật vô lễ.”
“Tôi muốn cử hành nghi thức Nhật Lạc Ca trước thời hạn.” Mạnh Lan thốt ra một câu khiến người khác không thể từ chối.
Trường Đằng Ma Mỹ cười: “Từ trước đến nay, cần ít nhất hai ngày để chọn ra ngọc tế, nghi thức Nhật Lạc Ca sẽ được tiến hành vào ngày thứ ba. Phần còn lại tôi cũng không giúp được gì, đã là số mệnh hết rồi. Tôi đã đẩy nhanh tốc độ, nhưng tất cả vẫn phải thực hiện theo quy tắc, không phải các cháu thích là làm.”
“Chúng tôi thích là làm đấy, đây không phải điều bà mong muốn ư?” Mạnh Lan hỏi.
Trường Đằng Ma Mỹ tiếp tục uống canh giải rượu: “Dù các cháu có nói gì đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được đâu, tôi cũng rất tiếc vì bạn các cháu nhiễm bệnh, nhưng đây là con đường mà các cháu nhất định phải đi.” Bà ta nhìn Tùng Hữu Kỷ đang luống cuống tay chân vì biết mình đã gây ra họa lớn bên cạnh, nghiêm giọng nói: “Tùng Hữu Kỷ, đưa bọn họ về, hãy nghỉ ngơi cho tốt.”
Mạnh Lan vẫn đứng yên: “Toàn bộ quá trình của nghi thức ngọc tế gồm những bước gì?”
Trường Đằng Ma Mỹ đáp: “Không thể nói.”
Bà ta sẽ không tiết lộ nghi thức Nhật Lạc Ca trước mặt đám người xứ khác này lần nữa, đã từng có người xứ khác biết được rồi lên kế hoạch chạy trốn, suýt nữa đã không thể thực hiện nghi thức Nhật Lạc Ca.
Còn có một năm nọ, có người xứ khác quyết định nhảy vực tự sát, bởi vì không muốn hiến tế cho đảo Nhật Lạc dù đã cùng đường. Cuối cùng vào năm ấy, chính gia chủ gia tộc Trường Đằng phải trở thành ngọc tế, nhờ đó mới bảo vệ được đảo Nhật Lạc, thế nên môn khách (*) của Trường Đằng gia đã gửi vô số quà tang lễ xa xỉ đến an ủi. Có người nói, tuy gia tộc Trường Đằng sống trên đảo, nhưng bên dưới dinh thự chỉ toàn núi vàng, và sự thật quả là vậy.
(*) Môn khách: người có tài năng, được quý tộc phong kiến nuôi giữ trong nhà.
Sợ Mạnh Lan và Giang Sách Lãng không đi, Tùng Hữu Kỷ lại gọi thêm vài người hầu đến “hộ tống” hai người trở về.
Lúc đến tầng hai, Giang Sách Lãng đã nhớ kỹ vị trí các phòng, tuy cánh cửa nào cũng đóng lại, nhưng từ hoa văn tinh tế được khắc trên cửa, họ vẫn có thể nhận ra tầm quan trọng của căn phòng này. Khi quay về phòng cho khách, vẻ mặt của Hạ Vãn Vãn tối tăm, Cố Diệp cũng xám xịt, rõ ràng đã xảy ra chuyện.
Trương Nhất Trì tiếp tục giấc ngủ trong cơn đau đớn đan xen ảo giác, vai cậu ta đã mọc thêm một cái đầu đầm đìa máu.
Mạnh Lan ngồi cạnh Hạ Vãn Vãn: “Có chuyện gì vậy?”
Hạ Vãn Vãn gian nan duỗi tay ra, trên cổ tay xanh xao của cô ấy đã lồi lên một bướu thịt nhỏ, có vẻ nó đang hút máu, làn da cô ấy gần như trở nên trong suốt.
Cô ấy nhìn Mạnh Lan, bỗng bật khóc: “Rõ ràng mình đã tránh thoát, rõ ràng mình không có bị thương! Tại sao như vậy chứ! Vừa rồi, vừa rồi sau khi cậu đi, mình lại nhìn thấy bóng ma nữa!”
Cố Diệp nặng nề nói: “Dường như năng lực của ác linh ngày càng mạnh rồi, ban nãy anh cũng thấy. Anh đã nghe qua nhiệm vụ bệnh viện tâm thần của hai người, anh đoán logic của hai nhiệm vụ này giống nhau, trong bốn người chúng ta chắc hẳn phải có ít nhất ba người được định sẵn là sẽ nhiễm bệnh. Cũng không loại trừ khả năng bốn người chúng ta đều sẽ nhiễm bệnh, người bệnh nhẹ nhất có thể vào hang động, như vậy cuối cùng chúng ta vẫn có thể hoàn thành nghi thức Nhật Lạc Ca.”
Cố Diệp kéo ống quần mình lên, làn da trên mắt cá chân của anh cũng xuất hiện nếp uốn nhẹ, nhưng không rõ ràng như Hạ Vãn Vãn.
Ban nãy khi ngồi dưới đất, khi thấy phần bắp chân lộ ra bên ngoài của mình, anh ấy mới phát hiện điểm bất thường.
Anh ấy nhắc nhở Hạ Vãn Vãn kiểm tra cơ thể mình, Hạ Vãn Vãn còn chưa cần cởi quần áo thì đã thấy được vết nhô trên cổ tay. Ban đầu cô ấy còn tưởng là một cục mỡ, tận đến khi nó to tới nỗi có thể quan sát bằng mắt thường.
Nghe thế, Mạnh Lan vén váy mình lên, rồi nhìn cổ tay: “Trước mắt em vẫn không đau không ngứa gì cả, có lẽ vẫn chưa nhiễm bệnh.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Chỉ là vấn đề về thời gian thôi.” Giang Sách Lãng nói, anh không kiểm tra cơ thể mình, dẫu có phát hiện gì thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến kết quả. Anh vỗ vai Mạnh Lan: “Yên tâm, nhất định chúng ta sẽ tìm được cách sống sót thoát ra.”
Mạnh Lan ngắm bóng anh dưới ánh trăng, khẽ nói một câu mà chỉ mình cô nghe thấy: “Xin lỗi.”
Ban đêm.
Bọn họ không ngủ cùng phòng với Trương Nhất Trì nữa, bốn người chen chúc trong phòng bên cạnh.
Hạ Vãn Vãn vẫn ngủ kế bên Mạnh Lan như cũ, cô ấy ngủ không yên, cứ khóc thầm trong chăn. Cô ấy cố gắng đè nén tiếng nức nở của mình, không muốn ảnh hưởng đến người khác.
Mạnh Lan đặt chăn xuống, xoa xoa: “Cần mình làm một ít canh giúp cậu dễ ngủ hơn không? Ở chỗ Tùng Hữu Kỷ chắc có đấy.”
“Mình làm ồn tới cậu à?” Đôi mắt Hạ Vãn Vãn đỏ đỏ.
“Không, nhưng cậu phải ngủ, ngủ đủ giấc mới có thể đảm bảo cậu không bị ác linh ăn mòn nhanh hơn.” Mạnh Lan dém chăn cho cô ấy.
“Vậy mình muốn uống thuốc.”
“Được.”
Cố Diệp đang canh cửa đã chợp mắt một lát. Sau khi trấn an Hạ Vãn Vãn, Mạnh Lan vẫn không hề buồn ngủ.
Cô ngồi bên góc sân, ngắm bầu trời đêm đang giăng đầy sao trăng.
Gương mặt Giang Sách Lãng bình tĩnh, ánh mắt lạnh như băng, anh móc một điếu thuốc từ trong túi ra. Anh lấy hộp thuốc này từ chỗ anh em nhà Linh Mộc, anh chưa từng nhìn thấy nhãn hiệu này.
“Cho em một điếu.”
“Em biết hút thuốc?” Giang Sách Lãng hơi bất ngờ, anh nhớ nhà Mạnh Lan không hề có mùi thuốc, huống hồ thói quen sinh hoạt, làm việc và nghỉ ngơi của cô rất lành mạnh.
Mạnh Lan kẹp thuốc lá giữa ngón trỏ và ngón giữa, động tác cũng không tự nhiên lắm, thậm chí còn hơi gượng gạo: “Rất lâu trước đây em có hút thuốc, khi còn nhỏ, vị thành niên đấy. Lúc ấy mẹ em vừa mới qua đời do tai nạn giao thông, em không biết cách nào để giải tỏa nỗi lòng. Người lớn bảo hút thuốc uống rượu thì có thể quên đi đau đớn nên em đã thử xem.”
“Nghiện những hành vi làm tê liệt thần kinh không phải là dấu hiệu tốt, đặc biệt là nghiện rượu.” Giang Sách Lãng nói.
Mạnh Lan cười: “Dạ dày của em tốt lắm, chưa từng bị thủng dạ dày, chắc do em không say rượu, hơn nữa rượu cũng bồi bổ cơ thể mà.” Cô quan sát bầu trời đêm, tiếp tục nói: “Em luôn nghĩ em và mẹ sẽ gặp lại nhau, không rõ liệu thế giới Thần Ẩn có cho em cơ hội này không, nhưng khi biết được trên thế gian này vẫn tồn tại nhiều điều mà khoa học không thể giải thích nổi, em bỗng thấy dễ chịu hẳn. Có lẽ em sẽ gặp lại mẹ, bà ra đi quá đột ngột rồi.”
“Nếu em muốn kể, tôi bằng lòng nghe.” Giang Sách Lãng châm một que diêm.
Ngọn lửa màu cam nhảy múa giữa trời đêm, tựa như pháo hoa rực rỡ.
Anh quen tay châm điếu thuốc của mình, thở ra một làn khói trắng. Dưới ánh sáng lập lòe, đôi mắt anh tối sầm, trong ánh mắt sâu hun hút ấy thoáng qua nét chân tình khó tả, giống hệt từng đóa tường vi bất chợt nở rộ khắp bờ tường. Anh hơi nhếch khóe môi lên, hàm dưới căng chặt, sống lưng thẳng tắp.
Giang Sách Lãng nghiêng đầu nhìn cô, vươn tay giúp cô vén vài sợi tóc con qua sau tai. Anh ngậm thuốc lá, nhẹ nhàng đến gần Mạnh Lan.
Cảm giác tựa như lần đầu tiên họ gặp nhau, bất cần và biếng nhác.
Mạnh Lan không lùi lại, nhưng trái tim cô đã bắt đầu đập dồn dập như thể sắp vọt ra khỏi cổ họng rồi.
Ngọn lửa chiếu vào mắt cô, ánh lên vẻ ươn ướt sóng sánh trong đó. Khi Giang Sách Lãng dừng bước ở một khoảng cách mà hai người có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, anh cụp mắt, nắm tay Mạnh Lan.
Mạnh Lan:!
Cô khẽ run lên, cơ thể bất giác run rẩy.
Giang Sách Lãng nghiêng đầu, châm thuốc lá cho cô bằng điếu thuốc mà mình đang ngậm.
Từng đốm lửa nhỏ bay ra.
Giang Sách Lãng buông tay Mạnh Lan, nhưng đôi mắt anh vẫn ngắm cô mãi.
Cô cảm thấy ánh mắt ấy của anh dường như sắp nhìn thấu cô rồi.
Mạnh Lan ho nhẹ một tiếng, vờ như chưa xảy ra chuyện gì, bắt đầu hút thuốc.
“Đừng hít vào phổi, em nuốt vào rồi nhổ ra, làm vậy tốt cho sức khỏe hơn, dù sao em cũng chỉ muốn một bầu không khí chán chường buồn bã mà thôi.” Giang Sách Lãng bảo, anh vẫy vẫy tro thuốc lá: “Em còn muốn nói gì không, tôi ở đây với em.”
Miệng Mạnh Lan đầy mùi thuốc lá, cô đã hút nhiều đến độ thấy khô hết họng.
“Nói ạ, đã lâu rồi em mới ở trong hoàn cảnh đầy tình thân như vậy.” Mạnh Lan cười cười: “Mẹ qua đời vào năm em mười lăm tuổi, hôm trước khi qua đời, bà ấy hơi bất thường, dặn dò em nhiều điều lời mơ hồ lắm. Bà ấy nói, bà ấy rất muốn ở bên cạnh em, theo dõi quá trình trưởng thành của em, nhưng đã không còn thời gian nữa rồi, cũng hy vọng em có thể bình yên lớn lên. Bà ấy bảo sẽ có người đến chăm sóc em trong tương lai, nhưng em sẽ phải trải qua những năm tháng vô cùng vất vả.”
“Bà ấy còn nói, đến một thời điểm nào đó trong tương lai, bọn em sẽ được trùng phùng. Lúc đó em thấy rất kỳ lạ, mãi đến hôm sau, mẹ em ngã xuống vách núi.” Mạnh Lan chưa từng kể câu chuyện về thời thơ ấu của mình này cho bất kỳ ai, Cố Diệp cũng chỉ biết đại khái mẹ cô đã qua đời do tai nạn giao thông.
“Em đã phải xoay xở một mình từ năm mười lăm tuổi.” Giang Sách Lãng hơi đau lòng.
“May sao đã có bố mẹ Cố Diệp giúp đỡ em.” Mạnh Lan nói: “Nhưng tới hiện tại, em vẫn không hề hoài nghi lời của mẹ, bà ấy chưa bao giờ gạt em. Thật ra còn một việc nữa, bà ấy không giống một người mẹ truyền thống, lúc học tiểu học em đã có thể tự về nhà, và mẹ sẽ lén theo sau, mục đích để em rèn luyện năng lực tự lập. Mẹ em làm trong lĩnh vực đầu tư, thường xuyên phải mở họp và đi công tác, lúc đó em sẽ ở nhà mẹ Cố Diệp. Đấy là lần đầu tiên em phát hiện mẹ người khác không giống với mẹ mình, cứ như bà luôn chuẩn bị rời xa em bất cứ lúc nào vậy.” Nói đến đây, mắt cô ươn ướt, chóp mũi run nhẹ.
Mạnh Lan tiếp tục kể: “Em vẫn luôn nghĩ mẹ chưa chết, tuy chính em đã đi nhận xác. Trôi qua nhiều năm như vậy, thật ra lúc nào em cũng cảm giác như mẹ còn bên cạnh mình. Em tin việc ma quỷ có tồn tại ở nhân gian, bằng không thì sao bọn em có thể gặp lại được? Thuở nhỏ, mẹ luôn dạy em phải làm việc một cách lý trí, phải phân tích lợi và hại, không phải tất cả mọi người đều được cứu giúp, cũng không phải ai cũng đơn giản như vẻ bề ngoài. Nhưng trẻ con mà, sao có thể hiểu được mấy đạo lý này chứ. Nhưng khi em tham gia nhiệm vụ đầu tiên thì bỗng nhiên đã nghĩ thông rồi.”
Giang Sách Lãng hơi nhíu mày.
“Cứ cách một khoảng thời gian thì mẹ em lại mất tích à?” Anh hỏi.
“Bà ấy đi công tác mà… Thầy nói gì cơ?” Tim Mạnh Lan thắt lại, cô chưa từng nghĩ đến trường hợp này: “Ý thầy, là mẹ em cũng đã từng tham gia thế giới Thần Ẩn? Không có khả năng! Chuyện đó ít nhất cũng phải ba mươi năm rồi!”
“Thời gian của Hiệp hội 75 còn sớm hơn nữa đấy.” Giang Sách Lãng bảo: “Em không thể suy luận qua mốc thời gian được, tôi chỉ đưa ra một khả năng khác thôi, rốt cuộc trên người em vẫn còn nhiều điểm chưa thể giải thích được. Đơn cử như việc Trì Lân đã giết chết nhiều người để tích lũy năng lượng vậy, nhờ thế mà gợi ý trên thẻ ẩn của gã mới khác chúng ta. Còn em thì đã khác ngay từ lần đầu, em đã từng nghĩ đến lý do vì sao chưa? Hoặc lúc nhỏ em đã từng tham gia thế giới Thần Ẩn nhưng không nhớ rõ, hoặc mẹ em đã dùng cách gì đó.”
Mạnh Lan sửng sốt.
Trăng máu.
Cô nhớ đến cuộc đối thoại giữa cô và mẹ vào thuở đầu.
Hãy ngước nhìn, một vầng trăng máu đang chiếu rọi giữa không trung.
Thứ hai người chứng kiến thật sự là một vầng trăng sao?
Khóe miệng Mạnh Lan run rẩy: “Thế nên, vẫn còn khả năng mẹ em đã mất mạng trong nhiệm vụ, dẫn tới việc bà cũng chết trong thế giới hiện thực à? Không, nếu đã chết trong nhiệm vụ, thì bà ấy phải mất tích trong thế giới hiện thực mới đúng, mẹ em không có mất tích!”
- -------------------
Lời tác giả:
Mạnh Lan: Tôi muốn gặp mẹ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.