Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần
Chương 52
Mạnh Phàm Song
28/05/2024
“Bộp!”
Đầu Mạnh Lan đập vào ngực ai đó.
Giang Sách Lãng thấy Mạnh Lan thình lình xuất hiện, anh thở phào nhẹ nhõm.
Năm phút trước.
Mạnh Lan và Hạ Vãn Vãn đi vệ sinh mãi chưa quay lại. Cố Diệp cảm giác không đúng lắm nên quyết định qua xem thử.
Họ mở cửa nhà vệ sinh ra, thấy Hạ Vãn Vãn đã ngất xỉu bên cạnh hồ nước. Trên sàn hành lang có vài dấu chân dính máu, là cỡ chân của Mạnh Lan. Cố Diệp đánh thức Hạ Vãn Vãn, cô ấy nói mình bị ma dắt nên phải dựa theo trí nhớ mới tìm được đường về nhà vệ sinh!
Dấu chân máu vẫn luôn vòng quanh một chỗ.
Giang Sách Lãng chỉ dẫn Mạnh Lan quay về nhà vệ sinh ban đầu.
Dấu chân máu nghiêng ngả lảo đảo, rồi ngừng bất động cách nhà vệ sinh ba mét. Giang Sách Lãng sốt ruột nhíu mày, nhưng có vẻ Mạnh Lan đang hoài nghi lời anh.
Ngay sau đó, Mạnh Lan đã xuất hiện trong lòng Giang Sách Lãng.
Mạnh Lan: …
“Đau đau đau…”
Dưới chân cô chỉ toàn thấy một màu đỏ.
“Thầy nâng chân lên giúp em, em không còn sức nữa.”
“Em đã đi đâu vậy?” Giang Sách Lãng thuận thế bế cô lên, giờ Mạnh Lan không thể để hai chân chạm đất được, bằng không vết thương vốn chưa khép lại sẽ bị rách ra lớn hơn.
Mạnh Lan bám vào bờ vai anh rồi kể chuyện ban nãy.
Cố Diệp lo lắng đến tái mặt, anh ấy đã gặp qua vô số hiện trường vụ án, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên người bên cạnh anh ấy bị thương.
Bấy giờ, vừa vặn Sơn Dã Tá đã chuẩn bị xong bữa tối, thấy họ tụ tập trên hành lang không biết đang làm gì, anh ta bước nhanh tới hỏi: “Các vị sao vậy?” Khi anh ta nhìn thấy đôi tất đỏ tươi của Mạnh Lan thì chợt hoảng sợ: “Chỗ tôi có thuốc nước, mau đến đây thoa thuốc đi, vết thương dễ bị nhiễm trùng lắm.”
Bên ngoài mưa đang rơi, bọn họ không còn nơi khác để đi.
Tuy nhiên, Cố Diệp vẫn hoài nghi Sơn Dã Tá còn chuyện chưa nói hết với bọn họ, ánh mắt anh ấy nhìn chằm chặp ông chủ xa lạ này một tấc không rời. Sơn Dã Tá không ngại, đặt mâm đồ ăn đặt lên hai bên bàn gỗ, mọi người đều ngồi trên mặt đất.
Sau đấy Sơn Dã Tá lấy cồn i-ốt ra: “Trước đó tôi sợ các vị sợ hãi nên đã không thành thật, một lý do khác khiến sơn trang Nhật Lạc rơi vào tình trạng hoang phế thế này là bởi vì bị quỷ ám. Vô vàn bóng ma với làn da hư thối và lũ người nhộng gốm đấy sẽ xuất hiện.”
Ánh mắt anh ta thấp thoáng nét đau thương: “Tôi nói rồi, các vị đừng xuống núi. Người dưới chân núi đều đã chết và hóa điên hết, bọn họ biến thành quỷ, quấy nhiễu những người còn sống như chúng ta.”
Tuy Hạ Vãn Vãn đã sợ đến đầu óc mơ hồ, nhưng cô ấy không bị thương. Vốn dĩ Giang Sách Lãng muốn giúp Mạnh Lan thoa thuốc, nhưng đã bị Hạ Vãn Vãn giành làm: “Chân của con gái không thể để các anh tùy tiện chạm vào được! Các anh tránh qua một tí, em phải bôi thuốc cho Lan Lan!”
Mạnh Lan đã bảo vệ cô ấy rất nhiều lần, Hạ Vãn Vãn phải phát huy tác dụng của mình khi Mạnh Lan bị thương, chứ không thể chỉ biết đứng một bên sợ hãi hét to được. Kể từ lúc ở làng Trường Thọ, Hạ Vãn Vãn đã âm thầm hạ quyết tâm phải đối xử tốt với Mạnh Lan hơn, dù sao cô cũng là người duy nhất không chê cô ấy.
Mạnh Lan hơi thẹn thùng, nhưng Hạ Vãn Vãn đã nắm lấy mắt cá chân cô, nhẹ giọng an ủi: “Không đau đâu.”
Cô ấy giúp Mạnh Lan cởi đổi tất sũng nước, lộ ra vết thương màu đỏ thẫm không rõ hình dạng trên bàn chân. Hạ Vãn Vãn lấy một mảnh sứ nhỏ từ miệng vết thương ra rồi đặt lên bàn. Cô ấy không hề ngại bẩn, xung quanh cũng không ai thấy khó chịu. Trên mảnh gốm sứ màu đỏ kia được vẽ họa tiết con bướm vàng, trông vừa hoa lệ vừa máu me.
Hạ Vãn Vãn rửa sạch vết thương thật cẩn thận, cô ấy tập trung cao độ làm việc này.
Mạnh Lan tiếp tục hỏi Sơn Dã Tá: “Vậy bọn quỷ mà chúng tôi thấy là thứ gì?”
“Là các dân làng đã chết, bọn chúng sẽ không buông tha người sống. Đảo Nhật Lạc từng rất mỹ lệ, nhưng hiện tại thì hết rồi.” Sơn Dã Tá trả lời: “Chúng có thể mê hoặc người khác, quỷ tạo ra không gian riêng giao thoa với thời không của chúng ta, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện, nên vừa rồi cô mới có thể bước nhầm vào trong đó. Chúng tôi gọi đấy là thần ẩn (*), may mà cô tìm được lối thoát giữa hai thế giới, bằng không cũng không về được.”
(*) Thần Ẩn (tiếng Nhật: 神隠し/かみかくし/ kamikakushi) trong tiếng Nhật có nghĩa là “bị các vị thần và quái vật ẩn giấu”, được người Nhật sử dụng để nói về hiện tượng con người đột ngột biến mất do các thế lực thần linh bí ẩn gây ra. Tương tự như lời đồn về Cậu bé Quỷ Thần Đài Loan.
Thật ra Mạnh Lan muốn nói, có thể không xây nhà vệ sinh ở nơi nguy hiểm kia được không. Tuy nhiên, cô chỉ lắc đầu rồi cảm thán: “Không phải tôi tìm được, là tôi nghe thấy giọng của Giang Sách Lãng, nhưng tôi cũng do dự. Lúc đó có một người nhộng gốm đã xuất hiện trước mặt tôi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giang Sách Lãng bảo: “Khi ấy thời gian cấp bách quá, nếu không tôi sẽ nói một ít chi tiết chỉ có hai người chúng ta biết để em xác nhận tôi không phải quỷ.”
Mạnh Lan nhíu mày.
Cố Diệp nhíu mày.
Cố Diệp bất mãn hỏi: “Hai người có bí mật riêng?”
Giang Sách Lãng dõng dạc đáp: “Đương nhiên rồi, có rất nhiều.”
Mạnh Lan khẽ véo Giang Sách Lãng, động tác này cũng khiến chân cô co rút. Hạ Vãn Vãn dịu dàng ngăn lại: “Cậu đừng lộn xộn!”
Mạnh Lan hậm hực, nhưng cũng đã ngoan ngoãn hơn.
Giang Sách Lãng hỏi: “Có thể kể chúng tôi biết chuyện của người nhộng gốm không? Là phong tục của đảo Nhật Lạc à?”
Sơn Dã Tá uống một ngụm trà yến mạch rồi trả lời: “Như tôi đã đề cập trước đó, trong núi có lệ quỷ ám, đám người nhộng gốm đó do dân làng và người xứ khác làm thành các trụ hình người để trấn áp âm khí, chúng được đặt ở nhiều nơi trên đảo Nhật Lạc. Đúng rồi, nói câu này hơi khó nghe, gia chủ gia tộc Trường Đằng, Trường Đằng Ma Mỹ xem như một trong số những người đã khởi xướng việc làm người nhộng gốm này, trên tay cô ta ít nhất cũng nhuốm máu chục mạng người rồi. Tuy các vị bảo muốn đến tìm Trường Đằng gia, nhưng tôi đoán các vị cũng không quen thuộc gì với gia tộc Trường Đằng trên đảo đúng không? Dù các vị cùng họ, nhưng Trường Đằng Ma Mỹ sẽ không có một chút tình cảm nào đâu, cô ta là một người đàn bà ác độc.”
Gia tộc Trường Đằng là gia tộc danh giá nhất trên đảo Nhật Lạc, họ ngang hàng với chủ sở hữu hòn đảo và chịu trách nhiệm mọi việc trên đảo. Người dân trên đảo chỉ nghe theo lời của Trường Đằng Ma Mỹ.
“Lệ quỷ đã có từ xưa rồi sao?” Mạnh Lan hỏi.
“Không rõ.” Sơn Dã Tá nói: “Nhưng gia đình chúng tôi vẫn luôn sinh hoạt trên núi nên không bị quỷ hãm hại. Tuy căn biệt thự này xây giữa núi rừng nhưng âm khí cũng không nặng, tôi trang trí tượng thần để trấn áp, hy vọng mọi chuyện có thể nhanh chóng được cải thiện.”
Hạ Vãn Vãn băng bó xong, thổi thổi: “Như vậy chắc hẳn không đau nữa đâu!”
“Ừ.” Hiếm khi nào thấy Mạnh Lan đỏ mặt thế này, cô rụt chân về, mang đôi tất mới mà Sơn Dã Tá đưa tới. Mong nhiệm vụ này không có tiết mục truy đuổi, cặp giò này của cô chạy không nổi, chỉ còn cách cởi guốc gõ đầu người khác thôi!
Bữa tối do Sơn Dã Tá chuẩn bị rất thanh đạm.
Một dĩa dưa chuột muối chua, một dĩa salad Cao Ly, cơm, trứng gà sống, ba miếng thịt bò nướng sốt và súp miso.
Nhìn thế nào cũng thấy không đủ no bụng.
Khẩu phần ăn của mỗi người đều giống nhau, Sơn Dã Tá không kể thêm chuyện kỳ lạ nào vào bữa cơm nữa. Giang Sách Lãng hạ quyết tâm ăn thử một miếng, dù sao ban nãy anh uống nước cũng không gặp chuyện gì, ăn cơm chắc hẳn sẽ không xảy ra vấn đề như lần bệnh viện tâm thần trước đó. Huống hồ, bọn họ tạm thời không phát hiện thấy chuyện ăn cơm này sẽ liên quan tới nhiệm vụ, cả nhóm cũng không thể đói chết ở đây được.
Thức ăn ngon hơn dự đoán, trứng gà sống rưới vào cơm, trộn với nước tươi và hành lá tạo nên một vị tươi khó tả. Thấy các đại lão đều sôi nổi dùng bữa, Trương Nhất Trì cũng bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Mạnh Lan cúi đầu, nhớ tới chuyện xảy ra vừa rồi. Cô không hề tự nguyện nhào về phía người nhộng, mà đã có người đẩy cô.
Trong tình huống cực kỳ căng thẳng đó, cô không thể thấy rõ khuôn mặt của đối phương, nhưng có thể xác định đó là một cô bé đeo vòng tay đỏ hình hoa anh đào nhỏ. Theo lời của Sơn Dã Tá thì bọn quỷ rất độc ác, vậy tại sao nó lại cứu cô?
Không chỉ thế, con quỷ mà Hạ Vãn Vãn đụng phải cũng không có hành vi tấn công.
Chẳng lẽ Sơn Dã Tá nói dối, sơn trang này ẩn giấu bí mật ư?
“Tiên sinh Sơn Dã kết hôn chưa?” Mạnh Lan hỏi.
Nghe thấy câu hỏi này, Sơn Dã Tá ngọt ngào cười: “Tất nhiên rồi, tôi và vợ là bạn từ nhỏ.” Khi trả lời, anh ta lấy chiếc vòng cổ kim loại hình tròn từ trong ngực ra. Trên vòng cổ lồng ảnh chụp chung của Sơn Dã Tá và vợ mình. Hai người cười rộ, trông rất hiền hòa và xán lạn, tựa như hoa anh đào bừng nở trong ngày mưa, có thể thấy rõ ánh sáng rực rỡ trong mắt họ. Thiếu nữ cài nơ bướm trên đầu, kimono hoa màu hồng nhạt càng tăng thêm vẻ đáng yêu của cô ấy.
“Vợ tôi tên Cung Thủy Nại Hoa, cũng là người dân đảo Nhật Lạc. Chúng tôi lớn lên cùng nhau, vốn dĩ đã hẹn nhau sau khi lớn lên thì sẽ rời khỏi đảo Nhật Lạc. Nhưng bất hạnh thay, cô ấy đã qua đời vì bệnh rồi. Tôi không đành lòng để cô ấy lẻ loi một mình ở nghĩa trang, bèn đặt tro cốt cô ấy trong phòng để bầu bạn. Nại Hoa đi rồi, tôi cũng không còn lý do để rời khỏi đây. Ban đầu sơn trang Nhật Lạc là do Nại Hoa đề nghị xây dựng, lúc đấy đảo Nhật Lạc sắp đón tiếp một nhóm nhà đầu tư, nên cô ấy muốn xây dựng biệt thự suối nước nóng để chiêu đãi khách.” Sơn Dã Tá không nén được nước mắt khi nhắc đến Cung Thủy Nại Hoa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mạnh Lan cũng cảm giác Sơn Dã Tá không hề nói dối.
Nhưng ở đây rõ ràng có vấn đề.
Sơn trang Nhật Lạc được xây vào những năm năm mươi, mà Sơn Dã Tá cùng lắm chỉ hơn ba mươi tuổi.
Thế nên, Sơn Dã Tá trước mặt cũng bất ổn.
Mạnh Lan cúi đầu nhìn cơm trong bát, buông đũa, cô không muốn lát nữa tỉnh táo lại, mình sẽ nhìn thấy bùn đất và giòi bọ trong miệng giống các nạn nhân bị quỷ nhỏ hại ở đảo Đài Loan (*).
(*) Truyền thuyết cậu bé quỷ (魔神仔) ở Đài Loan. Tác giả có nói sơ về câu chuyện này ở cuối chương.
“Không ăn sao?” Trương Nhất Trì hỏi.
Mạnh Lan trách móc nhìn Giang Sách Lãng.
Giang Sách Lãng cũng ý thức được gì đó, nhỏ giọng nói: “Sâu cũng là protein.”
Trương Nhất Trì: …
Trong lúc nói chuyện, đồng hồ trên tường vang lên.
Đúng bảy giờ tối.
Sơn Dã Tá vẫn còn đắm chìm trong bức ảnh của vợ chồng họ.
“Xin lỗi, tôi nhớ cô ấy quá.” Sơn Dã Tá nhẹ nhàng lau nước mắt. Anh ta nhận ra bản thân đã thất lễ, đứng lên hỏi: “Tôi mang thêm cơm cho mọi người nhé.”
“Cảm ơn.”
Mạnh Lan chọc chọc bát cơm.
Giang Sách Lãng liếc nhìn Cố Diệp, nhỏ giọng hỏi: “Đội trưởng Cố, anh phát hiện điều gì à?”
“Anh ta đang nói dối, hơn nữa câu chuyện này đã được kể rất nhiều lần, hẳn gặp ai anh ta cũng kể.” Cố Diệp đáp.
Rốt cuộc Trương Nhất Trì đã biết tại sao mọi người không tiếp tục ăn rồi, hoảng sợ thì thầm: “Ý anh là anh ta giết vợ mình xong còn vào vai một người chồng tốt à? Từ từ, chúng ta vừa mới ăn cơm anh ta nấu đó! Liệu sẽ không chết bất đắc kỳ tử ở đây chứ!”
“Không đâu.” Tuy Mạnh Lan cũng lo lắng, nhưng cô đã thử qua rồi, đồ ăn không có vấn đề, vừa rồi cô còn lén đổi phần cơm của Sơn Dã Tá với bọn họ để thử nghiệm.
Sơn Dã Tá không xảy ra bất thường gì.
“Khi nhắc tới vợ mình, anh ta đã nảy sinh nỗi hối hận. Tôi cảm thấy anh ta thật sự yêu Cung Thủy Nại Hoa, nhưng người phụ nữ này thật sự là vợ anh ta à, và cô ta chết ra sao? Rốt cuộc chết vì bệnh hay đã chết dưới tay anh ta, đây cũng là một vấn đề.” Giang Sách Lãng phân tích: “Còn vấn đề về thời gian nữa.”
Hạ Vãn Vãn vốn tưởng rằng Sơn Dã Tá là một người đàn ông si tình, nhưng không ngờ anh ta có thể đã sát hại vợ mình! Cô ấy sợ đến mức hết muốn ăn cơm.
Huống hồ, cũng không loại trừ khả năng Sơn Dã Tá không phải là người!
Sơn Dã Tá không trở về.
Màn đêm buông xuống.
Cơn mưa đã vơi dần, nhưng khung cảnh ngoài cửa sổ đã chìm trong bóng tối, rừng rậm đen kịt càng không dễ tìm đường.
Trương Nhất Trì định phàn nàn không biết ai đã nghĩ ra việc muốn lên núi, nhưng cậu ta chợt nhớ tới lời Sơn Dã Tá nói Trường Đằng Ma Mỹ giết người như ma, bèn không dám nói này nói nọ nữa.
Giang Sách Lãng và Cố Diệp quyết định đi tìm Sơn Dã Tá đã biến mất, để lại ba người trong phòng khách.
Mạnh Lan nằm trên chiếu tatami nhìn đèn trúc trên trần nhà, lời nói của Sơn Dã Tá ban nãy để lộ rất nhiều sơ hở, nhưng Mạnh Lan không hề cảm nhận được ác ý từ anh ta. Tuy Sơn Dã Tá đã giấu đi một phần sự thật, nhưng so với Hoàng San San quỷ dị, quả thực trông anh ta vẫn có vẻ muốn giúp đỡ họ.
“Phập! Phập! Phập!”
Tiếng dao chặt thịt vang vọng giữa màn đêm.
Mùi máu tươi phảng phất.
Trong nền ẩm thực Nhật Bản, rất ít món cần phải dùng đến đao to búa lớn giống Trung Quốc như thế này.
Dưới ánh đèn vàng, một mình Sơn Dã Tá lải nhải trong căn phòng nhỏ.
Cửa khép hờ, anh ta vừa chặt thịt vừa nói: “Anh biết em không thích hành vi của anh bây giờ, nhưng anh chỉ muốn tốt cho em thôi. Anh sẽ không làm hại người xứ khác đâu, họ không phải đầu sỏ phạm tội. Sinh thời em luôn bảo không được giận cá chém thớt, thế nên anh sẽ không giận cá chém thớt, xem như để báo thù thay em vậy.”
Giọng nói dịu dàng, ánh mắt khát máu.
- -------------------
Tác giả phổ cập kiến thức về cậu bé Quỷ (魔神仔/ ma thần tử): Cậu bé Quỷ thường xuất hiện trong phong tục Đài Loan, giống với các loại quỷ quái trong núi, chúng nó sẽ dụ dỗ người khác lên núi. Những người bị cậu bé ma bắt cóc đều được phát hiện trong tình trạng mũi miệng chứa toàn bùn đất và giòi.
Đầu Mạnh Lan đập vào ngực ai đó.
Giang Sách Lãng thấy Mạnh Lan thình lình xuất hiện, anh thở phào nhẹ nhõm.
Năm phút trước.
Mạnh Lan và Hạ Vãn Vãn đi vệ sinh mãi chưa quay lại. Cố Diệp cảm giác không đúng lắm nên quyết định qua xem thử.
Họ mở cửa nhà vệ sinh ra, thấy Hạ Vãn Vãn đã ngất xỉu bên cạnh hồ nước. Trên sàn hành lang có vài dấu chân dính máu, là cỡ chân của Mạnh Lan. Cố Diệp đánh thức Hạ Vãn Vãn, cô ấy nói mình bị ma dắt nên phải dựa theo trí nhớ mới tìm được đường về nhà vệ sinh!
Dấu chân máu vẫn luôn vòng quanh một chỗ.
Giang Sách Lãng chỉ dẫn Mạnh Lan quay về nhà vệ sinh ban đầu.
Dấu chân máu nghiêng ngả lảo đảo, rồi ngừng bất động cách nhà vệ sinh ba mét. Giang Sách Lãng sốt ruột nhíu mày, nhưng có vẻ Mạnh Lan đang hoài nghi lời anh.
Ngay sau đó, Mạnh Lan đã xuất hiện trong lòng Giang Sách Lãng.
Mạnh Lan: …
“Đau đau đau…”
Dưới chân cô chỉ toàn thấy một màu đỏ.
“Thầy nâng chân lên giúp em, em không còn sức nữa.”
“Em đã đi đâu vậy?” Giang Sách Lãng thuận thế bế cô lên, giờ Mạnh Lan không thể để hai chân chạm đất được, bằng không vết thương vốn chưa khép lại sẽ bị rách ra lớn hơn.
Mạnh Lan bám vào bờ vai anh rồi kể chuyện ban nãy.
Cố Diệp lo lắng đến tái mặt, anh ấy đã gặp qua vô số hiện trường vụ án, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên người bên cạnh anh ấy bị thương.
Bấy giờ, vừa vặn Sơn Dã Tá đã chuẩn bị xong bữa tối, thấy họ tụ tập trên hành lang không biết đang làm gì, anh ta bước nhanh tới hỏi: “Các vị sao vậy?” Khi anh ta nhìn thấy đôi tất đỏ tươi của Mạnh Lan thì chợt hoảng sợ: “Chỗ tôi có thuốc nước, mau đến đây thoa thuốc đi, vết thương dễ bị nhiễm trùng lắm.”
Bên ngoài mưa đang rơi, bọn họ không còn nơi khác để đi.
Tuy nhiên, Cố Diệp vẫn hoài nghi Sơn Dã Tá còn chuyện chưa nói hết với bọn họ, ánh mắt anh ấy nhìn chằm chặp ông chủ xa lạ này một tấc không rời. Sơn Dã Tá không ngại, đặt mâm đồ ăn đặt lên hai bên bàn gỗ, mọi người đều ngồi trên mặt đất.
Sau đấy Sơn Dã Tá lấy cồn i-ốt ra: “Trước đó tôi sợ các vị sợ hãi nên đã không thành thật, một lý do khác khiến sơn trang Nhật Lạc rơi vào tình trạng hoang phế thế này là bởi vì bị quỷ ám. Vô vàn bóng ma với làn da hư thối và lũ người nhộng gốm đấy sẽ xuất hiện.”
Ánh mắt anh ta thấp thoáng nét đau thương: “Tôi nói rồi, các vị đừng xuống núi. Người dưới chân núi đều đã chết và hóa điên hết, bọn họ biến thành quỷ, quấy nhiễu những người còn sống như chúng ta.”
Tuy Hạ Vãn Vãn đã sợ đến đầu óc mơ hồ, nhưng cô ấy không bị thương. Vốn dĩ Giang Sách Lãng muốn giúp Mạnh Lan thoa thuốc, nhưng đã bị Hạ Vãn Vãn giành làm: “Chân của con gái không thể để các anh tùy tiện chạm vào được! Các anh tránh qua một tí, em phải bôi thuốc cho Lan Lan!”
Mạnh Lan đã bảo vệ cô ấy rất nhiều lần, Hạ Vãn Vãn phải phát huy tác dụng của mình khi Mạnh Lan bị thương, chứ không thể chỉ biết đứng một bên sợ hãi hét to được. Kể từ lúc ở làng Trường Thọ, Hạ Vãn Vãn đã âm thầm hạ quyết tâm phải đối xử tốt với Mạnh Lan hơn, dù sao cô cũng là người duy nhất không chê cô ấy.
Mạnh Lan hơi thẹn thùng, nhưng Hạ Vãn Vãn đã nắm lấy mắt cá chân cô, nhẹ giọng an ủi: “Không đau đâu.”
Cô ấy giúp Mạnh Lan cởi đổi tất sũng nước, lộ ra vết thương màu đỏ thẫm không rõ hình dạng trên bàn chân. Hạ Vãn Vãn lấy một mảnh sứ nhỏ từ miệng vết thương ra rồi đặt lên bàn. Cô ấy không hề ngại bẩn, xung quanh cũng không ai thấy khó chịu. Trên mảnh gốm sứ màu đỏ kia được vẽ họa tiết con bướm vàng, trông vừa hoa lệ vừa máu me.
Hạ Vãn Vãn rửa sạch vết thương thật cẩn thận, cô ấy tập trung cao độ làm việc này.
Mạnh Lan tiếp tục hỏi Sơn Dã Tá: “Vậy bọn quỷ mà chúng tôi thấy là thứ gì?”
“Là các dân làng đã chết, bọn chúng sẽ không buông tha người sống. Đảo Nhật Lạc từng rất mỹ lệ, nhưng hiện tại thì hết rồi.” Sơn Dã Tá trả lời: “Chúng có thể mê hoặc người khác, quỷ tạo ra không gian riêng giao thoa với thời không của chúng ta, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện, nên vừa rồi cô mới có thể bước nhầm vào trong đó. Chúng tôi gọi đấy là thần ẩn (*), may mà cô tìm được lối thoát giữa hai thế giới, bằng không cũng không về được.”
(*) Thần Ẩn (tiếng Nhật: 神隠し/かみかくし/ kamikakushi) trong tiếng Nhật có nghĩa là “bị các vị thần và quái vật ẩn giấu”, được người Nhật sử dụng để nói về hiện tượng con người đột ngột biến mất do các thế lực thần linh bí ẩn gây ra. Tương tự như lời đồn về Cậu bé Quỷ Thần Đài Loan.
Thật ra Mạnh Lan muốn nói, có thể không xây nhà vệ sinh ở nơi nguy hiểm kia được không. Tuy nhiên, cô chỉ lắc đầu rồi cảm thán: “Không phải tôi tìm được, là tôi nghe thấy giọng của Giang Sách Lãng, nhưng tôi cũng do dự. Lúc đó có một người nhộng gốm đã xuất hiện trước mặt tôi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giang Sách Lãng bảo: “Khi ấy thời gian cấp bách quá, nếu không tôi sẽ nói một ít chi tiết chỉ có hai người chúng ta biết để em xác nhận tôi không phải quỷ.”
Mạnh Lan nhíu mày.
Cố Diệp nhíu mày.
Cố Diệp bất mãn hỏi: “Hai người có bí mật riêng?”
Giang Sách Lãng dõng dạc đáp: “Đương nhiên rồi, có rất nhiều.”
Mạnh Lan khẽ véo Giang Sách Lãng, động tác này cũng khiến chân cô co rút. Hạ Vãn Vãn dịu dàng ngăn lại: “Cậu đừng lộn xộn!”
Mạnh Lan hậm hực, nhưng cũng đã ngoan ngoãn hơn.
Giang Sách Lãng hỏi: “Có thể kể chúng tôi biết chuyện của người nhộng gốm không? Là phong tục của đảo Nhật Lạc à?”
Sơn Dã Tá uống một ngụm trà yến mạch rồi trả lời: “Như tôi đã đề cập trước đó, trong núi có lệ quỷ ám, đám người nhộng gốm đó do dân làng và người xứ khác làm thành các trụ hình người để trấn áp âm khí, chúng được đặt ở nhiều nơi trên đảo Nhật Lạc. Đúng rồi, nói câu này hơi khó nghe, gia chủ gia tộc Trường Đằng, Trường Đằng Ma Mỹ xem như một trong số những người đã khởi xướng việc làm người nhộng gốm này, trên tay cô ta ít nhất cũng nhuốm máu chục mạng người rồi. Tuy các vị bảo muốn đến tìm Trường Đằng gia, nhưng tôi đoán các vị cũng không quen thuộc gì với gia tộc Trường Đằng trên đảo đúng không? Dù các vị cùng họ, nhưng Trường Đằng Ma Mỹ sẽ không có một chút tình cảm nào đâu, cô ta là một người đàn bà ác độc.”
Gia tộc Trường Đằng là gia tộc danh giá nhất trên đảo Nhật Lạc, họ ngang hàng với chủ sở hữu hòn đảo và chịu trách nhiệm mọi việc trên đảo. Người dân trên đảo chỉ nghe theo lời của Trường Đằng Ma Mỹ.
“Lệ quỷ đã có từ xưa rồi sao?” Mạnh Lan hỏi.
“Không rõ.” Sơn Dã Tá nói: “Nhưng gia đình chúng tôi vẫn luôn sinh hoạt trên núi nên không bị quỷ hãm hại. Tuy căn biệt thự này xây giữa núi rừng nhưng âm khí cũng không nặng, tôi trang trí tượng thần để trấn áp, hy vọng mọi chuyện có thể nhanh chóng được cải thiện.”
Hạ Vãn Vãn băng bó xong, thổi thổi: “Như vậy chắc hẳn không đau nữa đâu!”
“Ừ.” Hiếm khi nào thấy Mạnh Lan đỏ mặt thế này, cô rụt chân về, mang đôi tất mới mà Sơn Dã Tá đưa tới. Mong nhiệm vụ này không có tiết mục truy đuổi, cặp giò này của cô chạy không nổi, chỉ còn cách cởi guốc gõ đầu người khác thôi!
Bữa tối do Sơn Dã Tá chuẩn bị rất thanh đạm.
Một dĩa dưa chuột muối chua, một dĩa salad Cao Ly, cơm, trứng gà sống, ba miếng thịt bò nướng sốt và súp miso.
Nhìn thế nào cũng thấy không đủ no bụng.
Khẩu phần ăn của mỗi người đều giống nhau, Sơn Dã Tá không kể thêm chuyện kỳ lạ nào vào bữa cơm nữa. Giang Sách Lãng hạ quyết tâm ăn thử một miếng, dù sao ban nãy anh uống nước cũng không gặp chuyện gì, ăn cơm chắc hẳn sẽ không xảy ra vấn đề như lần bệnh viện tâm thần trước đó. Huống hồ, bọn họ tạm thời không phát hiện thấy chuyện ăn cơm này sẽ liên quan tới nhiệm vụ, cả nhóm cũng không thể đói chết ở đây được.
Thức ăn ngon hơn dự đoán, trứng gà sống rưới vào cơm, trộn với nước tươi và hành lá tạo nên một vị tươi khó tả. Thấy các đại lão đều sôi nổi dùng bữa, Trương Nhất Trì cũng bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Mạnh Lan cúi đầu, nhớ tới chuyện xảy ra vừa rồi. Cô không hề tự nguyện nhào về phía người nhộng, mà đã có người đẩy cô.
Trong tình huống cực kỳ căng thẳng đó, cô không thể thấy rõ khuôn mặt của đối phương, nhưng có thể xác định đó là một cô bé đeo vòng tay đỏ hình hoa anh đào nhỏ. Theo lời của Sơn Dã Tá thì bọn quỷ rất độc ác, vậy tại sao nó lại cứu cô?
Không chỉ thế, con quỷ mà Hạ Vãn Vãn đụng phải cũng không có hành vi tấn công.
Chẳng lẽ Sơn Dã Tá nói dối, sơn trang này ẩn giấu bí mật ư?
“Tiên sinh Sơn Dã kết hôn chưa?” Mạnh Lan hỏi.
Nghe thấy câu hỏi này, Sơn Dã Tá ngọt ngào cười: “Tất nhiên rồi, tôi và vợ là bạn từ nhỏ.” Khi trả lời, anh ta lấy chiếc vòng cổ kim loại hình tròn từ trong ngực ra. Trên vòng cổ lồng ảnh chụp chung của Sơn Dã Tá và vợ mình. Hai người cười rộ, trông rất hiền hòa và xán lạn, tựa như hoa anh đào bừng nở trong ngày mưa, có thể thấy rõ ánh sáng rực rỡ trong mắt họ. Thiếu nữ cài nơ bướm trên đầu, kimono hoa màu hồng nhạt càng tăng thêm vẻ đáng yêu của cô ấy.
“Vợ tôi tên Cung Thủy Nại Hoa, cũng là người dân đảo Nhật Lạc. Chúng tôi lớn lên cùng nhau, vốn dĩ đã hẹn nhau sau khi lớn lên thì sẽ rời khỏi đảo Nhật Lạc. Nhưng bất hạnh thay, cô ấy đã qua đời vì bệnh rồi. Tôi không đành lòng để cô ấy lẻ loi một mình ở nghĩa trang, bèn đặt tro cốt cô ấy trong phòng để bầu bạn. Nại Hoa đi rồi, tôi cũng không còn lý do để rời khỏi đây. Ban đầu sơn trang Nhật Lạc là do Nại Hoa đề nghị xây dựng, lúc đấy đảo Nhật Lạc sắp đón tiếp một nhóm nhà đầu tư, nên cô ấy muốn xây dựng biệt thự suối nước nóng để chiêu đãi khách.” Sơn Dã Tá không nén được nước mắt khi nhắc đến Cung Thủy Nại Hoa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mạnh Lan cũng cảm giác Sơn Dã Tá không hề nói dối.
Nhưng ở đây rõ ràng có vấn đề.
Sơn trang Nhật Lạc được xây vào những năm năm mươi, mà Sơn Dã Tá cùng lắm chỉ hơn ba mươi tuổi.
Thế nên, Sơn Dã Tá trước mặt cũng bất ổn.
Mạnh Lan cúi đầu nhìn cơm trong bát, buông đũa, cô không muốn lát nữa tỉnh táo lại, mình sẽ nhìn thấy bùn đất và giòi bọ trong miệng giống các nạn nhân bị quỷ nhỏ hại ở đảo Đài Loan (*).
(*) Truyền thuyết cậu bé quỷ (魔神仔) ở Đài Loan. Tác giả có nói sơ về câu chuyện này ở cuối chương.
“Không ăn sao?” Trương Nhất Trì hỏi.
Mạnh Lan trách móc nhìn Giang Sách Lãng.
Giang Sách Lãng cũng ý thức được gì đó, nhỏ giọng nói: “Sâu cũng là protein.”
Trương Nhất Trì: …
Trong lúc nói chuyện, đồng hồ trên tường vang lên.
Đúng bảy giờ tối.
Sơn Dã Tá vẫn còn đắm chìm trong bức ảnh của vợ chồng họ.
“Xin lỗi, tôi nhớ cô ấy quá.” Sơn Dã Tá nhẹ nhàng lau nước mắt. Anh ta nhận ra bản thân đã thất lễ, đứng lên hỏi: “Tôi mang thêm cơm cho mọi người nhé.”
“Cảm ơn.”
Mạnh Lan chọc chọc bát cơm.
Giang Sách Lãng liếc nhìn Cố Diệp, nhỏ giọng hỏi: “Đội trưởng Cố, anh phát hiện điều gì à?”
“Anh ta đang nói dối, hơn nữa câu chuyện này đã được kể rất nhiều lần, hẳn gặp ai anh ta cũng kể.” Cố Diệp đáp.
Rốt cuộc Trương Nhất Trì đã biết tại sao mọi người không tiếp tục ăn rồi, hoảng sợ thì thầm: “Ý anh là anh ta giết vợ mình xong còn vào vai một người chồng tốt à? Từ từ, chúng ta vừa mới ăn cơm anh ta nấu đó! Liệu sẽ không chết bất đắc kỳ tử ở đây chứ!”
“Không đâu.” Tuy Mạnh Lan cũng lo lắng, nhưng cô đã thử qua rồi, đồ ăn không có vấn đề, vừa rồi cô còn lén đổi phần cơm của Sơn Dã Tá với bọn họ để thử nghiệm.
Sơn Dã Tá không xảy ra bất thường gì.
“Khi nhắc tới vợ mình, anh ta đã nảy sinh nỗi hối hận. Tôi cảm thấy anh ta thật sự yêu Cung Thủy Nại Hoa, nhưng người phụ nữ này thật sự là vợ anh ta à, và cô ta chết ra sao? Rốt cuộc chết vì bệnh hay đã chết dưới tay anh ta, đây cũng là một vấn đề.” Giang Sách Lãng phân tích: “Còn vấn đề về thời gian nữa.”
Hạ Vãn Vãn vốn tưởng rằng Sơn Dã Tá là một người đàn ông si tình, nhưng không ngờ anh ta có thể đã sát hại vợ mình! Cô ấy sợ đến mức hết muốn ăn cơm.
Huống hồ, cũng không loại trừ khả năng Sơn Dã Tá không phải là người!
Sơn Dã Tá không trở về.
Màn đêm buông xuống.
Cơn mưa đã vơi dần, nhưng khung cảnh ngoài cửa sổ đã chìm trong bóng tối, rừng rậm đen kịt càng không dễ tìm đường.
Trương Nhất Trì định phàn nàn không biết ai đã nghĩ ra việc muốn lên núi, nhưng cậu ta chợt nhớ tới lời Sơn Dã Tá nói Trường Đằng Ma Mỹ giết người như ma, bèn không dám nói này nói nọ nữa.
Giang Sách Lãng và Cố Diệp quyết định đi tìm Sơn Dã Tá đã biến mất, để lại ba người trong phòng khách.
Mạnh Lan nằm trên chiếu tatami nhìn đèn trúc trên trần nhà, lời nói của Sơn Dã Tá ban nãy để lộ rất nhiều sơ hở, nhưng Mạnh Lan không hề cảm nhận được ác ý từ anh ta. Tuy Sơn Dã Tá đã giấu đi một phần sự thật, nhưng so với Hoàng San San quỷ dị, quả thực trông anh ta vẫn có vẻ muốn giúp đỡ họ.
“Phập! Phập! Phập!”
Tiếng dao chặt thịt vang vọng giữa màn đêm.
Mùi máu tươi phảng phất.
Trong nền ẩm thực Nhật Bản, rất ít món cần phải dùng đến đao to búa lớn giống Trung Quốc như thế này.
Dưới ánh đèn vàng, một mình Sơn Dã Tá lải nhải trong căn phòng nhỏ.
Cửa khép hờ, anh ta vừa chặt thịt vừa nói: “Anh biết em không thích hành vi của anh bây giờ, nhưng anh chỉ muốn tốt cho em thôi. Anh sẽ không làm hại người xứ khác đâu, họ không phải đầu sỏ phạm tội. Sinh thời em luôn bảo không được giận cá chém thớt, thế nên anh sẽ không giận cá chém thớt, xem như để báo thù thay em vậy.”
Giọng nói dịu dàng, ánh mắt khát máu.
- -------------------
Tác giả phổ cập kiến thức về cậu bé Quỷ (魔神仔/ ma thần tử): Cậu bé Quỷ thường xuất hiện trong phong tục Đài Loan, giống với các loại quỷ quái trong núi, chúng nó sẽ dụ dỗ người khác lên núi. Những người bị cậu bé ma bắt cóc đều được phát hiện trong tình trạng mũi miệng chứa toàn bùn đất và giòi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.