Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần
Chương 131: Hai tầng thế giới
Mạnh Phàm Song
15/08/2024
Mạnh Lan, Giang Sách Lãng, Mạnh Thu Nhiên xuất hiện xung quanh Bạch Thanh Thủy.
“Tôi không ngờ ông dễ dàng ra ngoài đến thế.” Mạnh Lan nói: “Đúng là bớt phiền. Ông có muốn báo lại mật khẩu ngân hàng và tình trạng tài sản không, hy vọng tôi có thể lấy được chúng nó như ý muốn.”
“Bố sẽ không giết con.” Bạch Thanh Thủy không hề sợ hãi, ông ta cười nhạt: “Bố sẽ không chết, con cũng thế. Con muốn giết bố bằng cách nào, đâm bằng dao sao? Vậy nhất định đừng để bẩn tay con đấy.”
“Không sao, sẽ nhanh thôi.” Mạnh Lan tới gần ông ta.
Đây là thế giới cô tạo ra, nhưng bây giờ cô chỉ loáng thoáng cảm thấy bất an, tựa như đã lệch đi chỗ nào.
“Thu Nhiên.” Bạch Thanh Thủy gọi tên Mạnh Thu Nhiên: “Đã lâu không gặp, lần trước chúng ta gặp mặt em chọc giận anh, ép anh giết em, rồi em giả chết chạy thoát. Lúc ấy anh còn non nớt quá, vừa bạo lực vừa ấu trĩ, sau này anh sẽ không như thế nữa.” Ông ta như đang sám hối về quá khứ, lại như đang mặc sức tưởng tượng về tương lai.
“Nói nhảm nhiều quá.” Mạnh Lan nắm chặt con dao gọt hoa quả trong tay.
Cô nhìn sang Ninh Lịch, ánh mắt lạnh như băng.
Bạch Thanh Thủy vẫn không nhúc nhích, trái lại còn hỏi: “Dù bên con nhiều người hơn, con vẫn nghĩ mình đánh thắng được bên bố sao? Tuyệt đối đừng lạc trong tâm ma, con mãi mãi không ra được đâu. Tâm ma của con là gì, muốn giết chết bố à?”
Ông ta còn tới gần Mạnh Lan, nhíu mày, tỏ vẻ hơi áy náy: “Nếu con trưởng thành bên cạnh bố thì tốt rồi, con sẽ không phạm sai lầm thấp kém tới thế.”
Mạnh Lan đạp chân lên bức tường bằng xác chết mềm mại, nghe tiếng mắt cá chân đang bồn chồn cử động.
Thình lình.
Cô phát hiện khóe miệng Ninh Lịch đang nở một nụ cười.
Không ổn!
Cô nhanh chóng quyết định!
Phải nhanh lên!
“A!”
Mạnh Lan lập tức bất chấp tất cả lao thẳng về phía Bạch Thanh Thủy, lưỡi dao sáng như tuyết cắm sâu vào ngực người đàn ông, khi rút ra lần nữa, máu tươi bắn lên mặt Mạnh Lan!
Nét cười vui thích trên mặt Bạch Thanh Thủy dần nhạt đi, ông ta không đau đớn khi bị thương như dự đoán, trái lại còn rất hưởng thụ cảm giác hiện giờ.
Mạnh Lan ngạc nhiên.
Chuyện này không như cô tưởng tượng.
Bất chợt, Bạch Thanh Thủy nắm lấy cổ tay Mạnh Lan, thì thầm: “Vĩnh viễn đừng dùng cách giết người thấp kém như vậy, bởi vì con không hiểu thế giới này đâu.”
Gì cơ?
Giang Sách Lãng giơ chân gạt ngã Bạch Thanh Thủy, Ninh Lịch cũng không phải đối thủ của anh, anh ném gã vào nước sông Minh mà không tốn chút sức lực nào.
Thế nhưng, Ninh Lịch đã biến thành một làn khói đen.
Giang Sách Lãng: ?
Bạch Thanh Thủy té ngã, ông ta liếm liếm bờ môi vừa nôn ra máu tươi, chậm rãi bảo: “Con không giết bố được, cậu cũng không giết nổi tôi đâu, vì các người lầm tưởng một việc rồi, các người ở thế giới của tôi, chứ không phải tôi ở thế giới của các người. Nhìn đi, những kẻ đó đang hoan nghênh các người đấy.”
Trong màn sương lan rộng, vài bóng người lờ mờ xuất hiện, bọn họ tiến từng bước đến gần, dừng ở vị trí cách Mạnh Lan tầm năm mươi mét.
Mạnh Lan tức khắc biến sắc, ngón tay run lẩy bẩy.
Trước mặt cô, toàn bộ đều là người chơi đã mất mạng trong nhiệm vụ.
Trương Kim Long, Triệu Triệt, Trương Tuấn Phàm, Dương Khải, Tống Cẩm…
Khuôn mặt họ bốc lên làn khói đen dày đặc, họ oán hận nhìn cô.
Ngày càng nhiều người xuất hiện phía sau bọn họ.
Dân làng chết thảm trên đảo Nhật Lạc, Trương Diễm Diễm làng Trường Thọ, thậm chí cả Hoàng Ái Ái…
Mạnh Lan nhìn thảm trạng trước khi chết của dân đảo Nhật Lạc, sực nhớ ra một việc, khi ấy Giang Sách Lãng vẫn luôn ngậm miệng không nói gì về cách làm của anh, bây giờ sự thật đã lộ rõ.
Bên cạnh những người trên, còn có nhiều người Mạnh Lan không quen biết.
Bạch Thanh Thủy phủi bụi trên người và đứng lên, thưởng thức bộ phim điện ảnh do chính tay ông ta tạo ra.
Giang Sách Lãng giữ chặt Mạnh Lan: “Đi, rời khỏi nơi này!”
Không biết có phải do Ninh Lịch đang sử dụng năng lực [Cảm giác nguy cơ] của gã, hay do trực giác của anh.
Anh không thể phân biệt được nữa.
Anh nhìn Bách Liễn, nhớ lại tại sao họ có thể dễ dàng thực hiện kế hoạch như vậy?
Chẳng lẽ vì hôm qua Bách Liễn không ngừng cường điệu “Giết chết Bạch Thanh Thủy” là một việc đơn giản ư?
Bọn họ lầm rồi!
Trong mắt Bạch Thanh Thủy, bộ dạng chạy trối chết của bọn họ vừa hài hước vừa buồn cười làm sao.
Thứ Mạnh Lan kiến tạo không phải là thế giới, mà càng giống một màn sương ảo giác hơn. Cô cứ nghĩ mình đã khống chế tất cả, nhưng thực tế chúng đều nằm trong tính toán của Bạch Thanh Thủy.
Bạch Thanh Thủy tạo ra hai tầng thế giới, giống hệt viên kẹo được bọc nhiều lớp.
Tầng bên trong là “Sương mù cá Piranha” của Mạnh Lan - Dùng để đuổi giết chính ông ta.
Sau khi đến hồ nước, ông ta mở ra tầng thứ hai - Thế giới thực sự thuộc về ông ta, “Người chết trở về” tàn sát.
Ưu điểm của hai tầng thế giới nằm ở việc, chúng sẽ khiến Mạnh Lan và những người khác ngày càng lún sâu trong ảo ảnh của chính mình, vậy nên dưới tác động kép từ năng lực khống chế linh hồn của ông ta với thế giới mà Quý ngài Mỉm cười tạo ra, khó có ai có thể chạy thoát.
Ông ta biết rõ vị trí của họ, chấp niệm của họ, họ sẽ trở thành con rối của mình.
Việc ông ta bị Mạnh Lan tấn công cũng nằm trong một phần của ảo giác.
Đều là kịch bản sắp đặt cả thôi.
Mạnh Lan chỉ là nhân vật nhỏ bé bị đùa bỡn trong kịch bản của ông ta, cô sẽ hành động theo kịch bản ông ta sáng tác. Vì vậy, cô chỉ có thể trở thành con rối của ông ta.
Ông ta thỏa mãn tâm nguyện của cô trước, rồi sẽ phá hủy cô.
Hiện giờ Bạch Thanh Thủy là vị thần thống trị thế giới này, ông ta sẽ không bị thương, ông ta có thể tùy ý sắp xếp các cảnh diễn. Ông ta biết “nơi trú ẩn” trong kịch bản này ở đâu, tựa như khu vực hồ nước an toàn mà Mạnh Lan sắp đặt trong thế giới sương mù vậy.
Những “người chết” được tạo ra sẽ tàn sát bừa bãi không phân biệt ai.
Thế giới chỉ có thể thay đổi trên “giả thiết”, sẽ không thể tấn công một người cố định, nhưng như thế cũng đủ rồi.
Ông ta và Ninh Lịch đến nơi trú ẩn trước, nghỉ ngơi uống trà, đợi tới khi bọn nhãi ranh đó mệt mỏi rồi đánh bại từng đứa sau.
Huống hồ, ngay cả Quý ngài Mỉm cười chúng cũng không gặp được, chúng không thể tiếp tục sử dụng sức mạnh của nước sông Minh để thay đổi lần nữa, bởi vì chúng đã tiến vào thế giới của ông ta, thế giới này không có Quý ngài Mỉm cười.
Ninh Lịch thật đứng kế Bạch Thanh Thủy, không kiềm được vẻ đắc ý dào dạt.
Nhìn đi, trong mắt thầy Bạch, gã mới là người hữu dụng nhất. Đây là thế giới thầy Bạch đã tạo ra thông qua giao dịch với Quý ngài Mỉm cười bằng linh hồn của gã.
Mạnh Lan lảo đảo nghiêng ngả chạy trốn, bọn họ bị đám “người chết” đó đuổi theo, phải tản ra nhiều hướng.
Chỉ cần phân tán đủ rộng, bọn chúng sẽ không thể tóm được họ!
Tuy những người chết đó sẽ không giết họ, nhưng sẽ tiết lộ vị trí của họ qua từng giây từng phút, nhất là khi họ còn đang ở trong thế giới của Bạch Thanh Thủy.
Chạy trốn suốt một ngày, đến tận khi màn đêm buông xuống, ai nấy cũng đã kiệt sức.
Họ cũng không dám tụ lại, sợ rằng chỉ cần một ít tiếng động cũng có thể chọc đến bọn người chết đang lang thang bên ngoài.
Mạnh Lan trốn vào tủ quần áo phòng ngủ tầng cao nhất của biệt thự, bên ngoài không ngừng vang lên tiếng bước chân bình bịch, cô nín thở, cuộn tròn trong góc.
“Mạnh Lan? Giang Sách Lãng? Các người ở đâu?” Âm thanh lạnh băng quanh quẩn trong căn phòng ngủ yên tĩnh.
Dường như có người đang bật nhảy trên sàn nhà.
Nếu bây giờ Mạnh Lan mở tủ quần áo ra, chắc hẳn có thể nhìn thấy ba người nhộng gốm đang nhảy lên như đồng hồ báo thức.
Bóng đen lướt qua khe hở tủ quần áo, chúng nó vòng quanh phòng ngủ.
“Trong tủ quần áo phải không?” Một người nhộng gốm trong đó hỏi.
Mạnh Lan đè nén ý muốn đẩy cửa bước ra, tay cô không ngừng toát mồ hôi vì căng thẳng.
Nếu không cuộn tròn trong góc tủ, cô có thể nhìn thấy cặp mắt đang híp lại của người nhộng gốm kia đang tìm kiếm xung quanh qua khe cửa!
Cơ thể không tứ chi kia tò mò đùa nghịch khóa cửa trên tủ quần áo, chỉ cần va chạm thêm chút nữa thì nó sẽ bị kéo ra!
“Ở đâu ta? Ở đâu đây?”
Sau khi xác nhận không tìm thấy Mạnh Lan, người nhộng gốm tung tăng nhảy nhót rời đi.
Mạnh Lan thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng không nghe thấy tiếng động nữa. Phải mau chóng thoát khỏi nơi này, trốn trong tủ quần áo khép kín cũng quá bị động rồi!
Cô định đẩy cửa thì lưng chợt toát mồ hôi lạnh, khiến cô lập tức tỉnh táo lại.
Cô hơi rùng mình, không dám mở cửa tiếp.
Tùng tùng.
Tùng tùng.
Ngoài cửa tủ vang lên tiếng đánh trầm trầm, đám người nhộng gốm ban nãy chưa hề đi xa.
*
Cố Diệp cõng Hạ Vãn Vãn trốn trong thư viện trường học.
Nếu không phải Hạ Vãn Vãn vẫn còn nhiệt độ cơ thể, anh ấy còn tưởng cô gái tràn đầy sức sống này đã rời bỏ mình.
Đinh búp bê vẫn cắm trên bụng cô ấy, máu đã khô lại.
Lần đầu tiên đến nhà Mạnh Lan, Cố Diệp đã để ý Hạ Vãn Vãn, lúc đó anh ấy còn vui mừng vì rốt cuộc Mạnh Lan cũng có bạn mới. Hạ Vãn Vãn là một cô gái vừa tốt bụng vừa dũng cảm, cô ấy luôn nghiêm túc nhớ kỹ thói quen sinh hoạt và món ăn yêu thích của từng người, cũng cẩn thận chăm sóc Mạnh Lan từng li từng tí.
Thi thoảng anh ấy suy nghĩ, cũng không biết Mạnh Lan đang cưu mang Hạ Vãn Vãn, hay Hạ Vãn Vãn đang giúp đỡ Mạnh Lan nữa. Nếu không có Vãn Vãn, cuộc sống của Mạnh Lan nhất định sẽ nhàm chán chẳng khác gì trước đây.
Suy cho cùng, cô đã từng đùa với anh ấy: “Đợi khi già rồi, em sẽ nằm trên thỏi vàng và nhắm mắt ra đi với vẻ ngoài xinh đẹp nhất, em sẽ đổi hết tài sản thành vàng rồi cho chìm xuống đáy biển, em sẽ vẽ một tấm bản đồ kho báu khiến mọi người phải tranh giành nhau.”
Lần Hạ Vãn Vãn cách cái chết gần nhất là trên đảo Nhật Lạc, bả vai cô ấy mọc ra một khối thịt, nhưng vì lo lắng bản thân sẽ làm phiền Mạnh Lan nên cô ấy cố gắng chịu đựng, lẻ loi một mình trốn trong chăn khóc. Sau khi trở về thế giới hiện thực, cô ấy vẫn tiếp tục gặp ác mộng. Thế nhưng lần này, cô ấy vẫn tham gia mà chẳng hề nao núng.
Không thể để cô gái lương thiện nhường này, chết bởi chính tấm lòng lương thiện đó được.
Cố Diệp siết chặt nắm tay.
“Cố Diệp?”
“Cố Diệp!”
Là Mạnh Lan!
Cố Diệp sửng sốt.
Nhưng cửa kính thư viện đã được dán giấy nhám có vân, bên ngoài tối đen như mực, anh ấy không thấy rõ.
“Cố Diệp, mở cửa, bọn chúng tới đây rồi!” Mạnh Lan sốt ruột nói, cô điên cuồng gõ cửa thư viện: “Đừng lề mề nữa, nhanh lên!”
Giọng điệu rất giống Mạnh Lan.
Cố Diệp nghi ngờ bước đến trước cửa, anh ấy dựa vào tường, không để bóng dáng mình xuất hiện trong phạm vi khe cửa có thể nhìn thấy. Mạnh Lan vẫn không ngừng gõ, giọng nói sợ hãi, kinh hoảng thất thố: “Bọn chúng đến rồi!”
Mặt Cố Diệp lạnh như tiền, anh ấy không mở khóa cửa.
Không lý nào Mạnh Lan biết được bọn họ đang trốn ở đâu, thế nên kẻ bên ngoài chắc chắn không phải cô!
Cố Diệp nắm chặt dao gọt hoa quả trong tay, nếu bọn người chết đó xông tới, anh ấy chắc chắn sẽ giết hết!
May mắn thay, sau khi không nhận được tiếng trả lời như ý muốn, cuối cùng kẻ ngoài cửa cũng hậm hực rời khỏi.
Anh ấy đặt Hạ Vãn Vãn lên sofa trong thư viện, kiểm tra cửa sổ thêm lần nữa.
Đám người chết đó thấy cửa khóa, cũng không thấy thứ gì bên trong nên chỉ gõ một lát rồi rời đi.
Trong thư viện.
Anh ấy ngắm nhìn Hạ Vãn Vãn, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác kích động muốn bảo vệ cô ấy.
Ban đêm se lạnh, anh ấy tìm một tấm chăn nhỏ cho cô ấy.
Hình như mí mắt Hạ Vãn Vãn cử động một chút, rồi một chút, lông mi run nhẹ.
“Vãn Vãn?” Cố Diệp ngây người: “Vãn Vãn, em tỉnh rồi sao?”
“Khát…” Giọng Hạ Vãn Vãn mơ hồ: “Em khó chịu quá… mệt mỏi quá… Có nước không…”
“Có!” Cố Diệp vặn chai nước khoáng ra, anh ấy chỉ mang theo để phòng hờ, ai ngờ bây giờ đã phát huy tác dụng. Anh ấy đỡ Hạ Vãn Vãn dậy, hỏi cô ấy: “Bây giờ em cảm thấy thế nào? Còn khó chịu ở đâu không?”
“Chúng ta trở về rồi sao?”
“Vẫn chưa, nhưng sẽ nhanh thôi.”
--------------------
Lời tác giả:
Giải thích một chút: Bạch Thanh Thủy tạo ra hai tầng thế giới, tầng đầu tiên là thế giới “Mạnh Lan có thể làm bất cứ điều gì mình muốn”. Ở thế giới này, Mạnh Lan có thể đạt được mong muốn là đâm chết Bạch Thanh Thủy, cho nên Mạnh Lan đã có được chấp niệm của mình (Tơ điều khiển của Bạch Thanh Thủy khống chế người khác bằng chấp niệm, chẳng hạn như Hạ Vãn Vãn thấy bố mẹ quan tâm đến mình, khi lún sâu trong đó thì ông ta có thể khống chế cô ấy), vì vậy Bạch Thanh Thủy chuẩn bị hai phương án. Sau đó, ông ta mở ra thế giới tầng thứ hai, cũng chính là thế giới “Người chết trở về”, bắt đầu chơi trò mèo vờn chuột, chuẩn bị đánh bại từng người, cho đến khi Mạnh Lan cầu xin ông ta dừng tay.
Cả hai thế giới đều tạo nên từ giao dịch với Quý ngài Mỉm cười.
Bạch Thanh Thủy là một kẻ có ham muốn khống chế rất mạnh (so với giết người).
“Tôi không ngờ ông dễ dàng ra ngoài đến thế.” Mạnh Lan nói: “Đúng là bớt phiền. Ông có muốn báo lại mật khẩu ngân hàng và tình trạng tài sản không, hy vọng tôi có thể lấy được chúng nó như ý muốn.”
“Bố sẽ không giết con.” Bạch Thanh Thủy không hề sợ hãi, ông ta cười nhạt: “Bố sẽ không chết, con cũng thế. Con muốn giết bố bằng cách nào, đâm bằng dao sao? Vậy nhất định đừng để bẩn tay con đấy.”
“Không sao, sẽ nhanh thôi.” Mạnh Lan tới gần ông ta.
Đây là thế giới cô tạo ra, nhưng bây giờ cô chỉ loáng thoáng cảm thấy bất an, tựa như đã lệch đi chỗ nào.
“Thu Nhiên.” Bạch Thanh Thủy gọi tên Mạnh Thu Nhiên: “Đã lâu không gặp, lần trước chúng ta gặp mặt em chọc giận anh, ép anh giết em, rồi em giả chết chạy thoát. Lúc ấy anh còn non nớt quá, vừa bạo lực vừa ấu trĩ, sau này anh sẽ không như thế nữa.” Ông ta như đang sám hối về quá khứ, lại như đang mặc sức tưởng tượng về tương lai.
“Nói nhảm nhiều quá.” Mạnh Lan nắm chặt con dao gọt hoa quả trong tay.
Cô nhìn sang Ninh Lịch, ánh mắt lạnh như băng.
Bạch Thanh Thủy vẫn không nhúc nhích, trái lại còn hỏi: “Dù bên con nhiều người hơn, con vẫn nghĩ mình đánh thắng được bên bố sao? Tuyệt đối đừng lạc trong tâm ma, con mãi mãi không ra được đâu. Tâm ma của con là gì, muốn giết chết bố à?”
Ông ta còn tới gần Mạnh Lan, nhíu mày, tỏ vẻ hơi áy náy: “Nếu con trưởng thành bên cạnh bố thì tốt rồi, con sẽ không phạm sai lầm thấp kém tới thế.”
Mạnh Lan đạp chân lên bức tường bằng xác chết mềm mại, nghe tiếng mắt cá chân đang bồn chồn cử động.
Thình lình.
Cô phát hiện khóe miệng Ninh Lịch đang nở một nụ cười.
Không ổn!
Cô nhanh chóng quyết định!
Phải nhanh lên!
“A!”
Mạnh Lan lập tức bất chấp tất cả lao thẳng về phía Bạch Thanh Thủy, lưỡi dao sáng như tuyết cắm sâu vào ngực người đàn ông, khi rút ra lần nữa, máu tươi bắn lên mặt Mạnh Lan!
Nét cười vui thích trên mặt Bạch Thanh Thủy dần nhạt đi, ông ta không đau đớn khi bị thương như dự đoán, trái lại còn rất hưởng thụ cảm giác hiện giờ.
Mạnh Lan ngạc nhiên.
Chuyện này không như cô tưởng tượng.
Bất chợt, Bạch Thanh Thủy nắm lấy cổ tay Mạnh Lan, thì thầm: “Vĩnh viễn đừng dùng cách giết người thấp kém như vậy, bởi vì con không hiểu thế giới này đâu.”
Gì cơ?
Giang Sách Lãng giơ chân gạt ngã Bạch Thanh Thủy, Ninh Lịch cũng không phải đối thủ của anh, anh ném gã vào nước sông Minh mà không tốn chút sức lực nào.
Thế nhưng, Ninh Lịch đã biến thành một làn khói đen.
Giang Sách Lãng: ?
Bạch Thanh Thủy té ngã, ông ta liếm liếm bờ môi vừa nôn ra máu tươi, chậm rãi bảo: “Con không giết bố được, cậu cũng không giết nổi tôi đâu, vì các người lầm tưởng một việc rồi, các người ở thế giới của tôi, chứ không phải tôi ở thế giới của các người. Nhìn đi, những kẻ đó đang hoan nghênh các người đấy.”
Trong màn sương lan rộng, vài bóng người lờ mờ xuất hiện, bọn họ tiến từng bước đến gần, dừng ở vị trí cách Mạnh Lan tầm năm mươi mét.
Mạnh Lan tức khắc biến sắc, ngón tay run lẩy bẩy.
Trước mặt cô, toàn bộ đều là người chơi đã mất mạng trong nhiệm vụ.
Trương Kim Long, Triệu Triệt, Trương Tuấn Phàm, Dương Khải, Tống Cẩm…
Khuôn mặt họ bốc lên làn khói đen dày đặc, họ oán hận nhìn cô.
Ngày càng nhiều người xuất hiện phía sau bọn họ.
Dân làng chết thảm trên đảo Nhật Lạc, Trương Diễm Diễm làng Trường Thọ, thậm chí cả Hoàng Ái Ái…
Mạnh Lan nhìn thảm trạng trước khi chết của dân đảo Nhật Lạc, sực nhớ ra một việc, khi ấy Giang Sách Lãng vẫn luôn ngậm miệng không nói gì về cách làm của anh, bây giờ sự thật đã lộ rõ.
Bên cạnh những người trên, còn có nhiều người Mạnh Lan không quen biết.
Bạch Thanh Thủy phủi bụi trên người và đứng lên, thưởng thức bộ phim điện ảnh do chính tay ông ta tạo ra.
Giang Sách Lãng giữ chặt Mạnh Lan: “Đi, rời khỏi nơi này!”
Không biết có phải do Ninh Lịch đang sử dụng năng lực [Cảm giác nguy cơ] của gã, hay do trực giác của anh.
Anh không thể phân biệt được nữa.
Anh nhìn Bách Liễn, nhớ lại tại sao họ có thể dễ dàng thực hiện kế hoạch như vậy?
Chẳng lẽ vì hôm qua Bách Liễn không ngừng cường điệu “Giết chết Bạch Thanh Thủy” là một việc đơn giản ư?
Bọn họ lầm rồi!
Trong mắt Bạch Thanh Thủy, bộ dạng chạy trối chết của bọn họ vừa hài hước vừa buồn cười làm sao.
Thứ Mạnh Lan kiến tạo không phải là thế giới, mà càng giống một màn sương ảo giác hơn. Cô cứ nghĩ mình đã khống chế tất cả, nhưng thực tế chúng đều nằm trong tính toán của Bạch Thanh Thủy.
Bạch Thanh Thủy tạo ra hai tầng thế giới, giống hệt viên kẹo được bọc nhiều lớp.
Tầng bên trong là “Sương mù cá Piranha” của Mạnh Lan - Dùng để đuổi giết chính ông ta.
Sau khi đến hồ nước, ông ta mở ra tầng thứ hai - Thế giới thực sự thuộc về ông ta, “Người chết trở về” tàn sát.
Ưu điểm của hai tầng thế giới nằm ở việc, chúng sẽ khiến Mạnh Lan và những người khác ngày càng lún sâu trong ảo ảnh của chính mình, vậy nên dưới tác động kép từ năng lực khống chế linh hồn của ông ta với thế giới mà Quý ngài Mỉm cười tạo ra, khó có ai có thể chạy thoát.
Ông ta biết rõ vị trí của họ, chấp niệm của họ, họ sẽ trở thành con rối của mình.
Việc ông ta bị Mạnh Lan tấn công cũng nằm trong một phần của ảo giác.
Đều là kịch bản sắp đặt cả thôi.
Mạnh Lan chỉ là nhân vật nhỏ bé bị đùa bỡn trong kịch bản của ông ta, cô sẽ hành động theo kịch bản ông ta sáng tác. Vì vậy, cô chỉ có thể trở thành con rối của ông ta.
Ông ta thỏa mãn tâm nguyện của cô trước, rồi sẽ phá hủy cô.
Hiện giờ Bạch Thanh Thủy là vị thần thống trị thế giới này, ông ta sẽ không bị thương, ông ta có thể tùy ý sắp xếp các cảnh diễn. Ông ta biết “nơi trú ẩn” trong kịch bản này ở đâu, tựa như khu vực hồ nước an toàn mà Mạnh Lan sắp đặt trong thế giới sương mù vậy.
Những “người chết” được tạo ra sẽ tàn sát bừa bãi không phân biệt ai.
Thế giới chỉ có thể thay đổi trên “giả thiết”, sẽ không thể tấn công một người cố định, nhưng như thế cũng đủ rồi.
Ông ta và Ninh Lịch đến nơi trú ẩn trước, nghỉ ngơi uống trà, đợi tới khi bọn nhãi ranh đó mệt mỏi rồi đánh bại từng đứa sau.
Huống hồ, ngay cả Quý ngài Mỉm cười chúng cũng không gặp được, chúng không thể tiếp tục sử dụng sức mạnh của nước sông Minh để thay đổi lần nữa, bởi vì chúng đã tiến vào thế giới của ông ta, thế giới này không có Quý ngài Mỉm cười.
Ninh Lịch thật đứng kế Bạch Thanh Thủy, không kiềm được vẻ đắc ý dào dạt.
Nhìn đi, trong mắt thầy Bạch, gã mới là người hữu dụng nhất. Đây là thế giới thầy Bạch đã tạo ra thông qua giao dịch với Quý ngài Mỉm cười bằng linh hồn của gã.
Mạnh Lan lảo đảo nghiêng ngả chạy trốn, bọn họ bị đám “người chết” đó đuổi theo, phải tản ra nhiều hướng.
Chỉ cần phân tán đủ rộng, bọn chúng sẽ không thể tóm được họ!
Tuy những người chết đó sẽ không giết họ, nhưng sẽ tiết lộ vị trí của họ qua từng giây từng phút, nhất là khi họ còn đang ở trong thế giới của Bạch Thanh Thủy.
Chạy trốn suốt một ngày, đến tận khi màn đêm buông xuống, ai nấy cũng đã kiệt sức.
Họ cũng không dám tụ lại, sợ rằng chỉ cần một ít tiếng động cũng có thể chọc đến bọn người chết đang lang thang bên ngoài.
Mạnh Lan trốn vào tủ quần áo phòng ngủ tầng cao nhất của biệt thự, bên ngoài không ngừng vang lên tiếng bước chân bình bịch, cô nín thở, cuộn tròn trong góc.
“Mạnh Lan? Giang Sách Lãng? Các người ở đâu?” Âm thanh lạnh băng quanh quẩn trong căn phòng ngủ yên tĩnh.
Dường như có người đang bật nhảy trên sàn nhà.
Nếu bây giờ Mạnh Lan mở tủ quần áo ra, chắc hẳn có thể nhìn thấy ba người nhộng gốm đang nhảy lên như đồng hồ báo thức.
Bóng đen lướt qua khe hở tủ quần áo, chúng nó vòng quanh phòng ngủ.
“Trong tủ quần áo phải không?” Một người nhộng gốm trong đó hỏi.
Mạnh Lan đè nén ý muốn đẩy cửa bước ra, tay cô không ngừng toát mồ hôi vì căng thẳng.
Nếu không cuộn tròn trong góc tủ, cô có thể nhìn thấy cặp mắt đang híp lại của người nhộng gốm kia đang tìm kiếm xung quanh qua khe cửa!
Cơ thể không tứ chi kia tò mò đùa nghịch khóa cửa trên tủ quần áo, chỉ cần va chạm thêm chút nữa thì nó sẽ bị kéo ra!
“Ở đâu ta? Ở đâu đây?”
Sau khi xác nhận không tìm thấy Mạnh Lan, người nhộng gốm tung tăng nhảy nhót rời đi.
Mạnh Lan thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng không nghe thấy tiếng động nữa. Phải mau chóng thoát khỏi nơi này, trốn trong tủ quần áo khép kín cũng quá bị động rồi!
Cô định đẩy cửa thì lưng chợt toát mồ hôi lạnh, khiến cô lập tức tỉnh táo lại.
Cô hơi rùng mình, không dám mở cửa tiếp.
Tùng tùng.
Tùng tùng.
Ngoài cửa tủ vang lên tiếng đánh trầm trầm, đám người nhộng gốm ban nãy chưa hề đi xa.
*
Cố Diệp cõng Hạ Vãn Vãn trốn trong thư viện trường học.
Nếu không phải Hạ Vãn Vãn vẫn còn nhiệt độ cơ thể, anh ấy còn tưởng cô gái tràn đầy sức sống này đã rời bỏ mình.
Đinh búp bê vẫn cắm trên bụng cô ấy, máu đã khô lại.
Lần đầu tiên đến nhà Mạnh Lan, Cố Diệp đã để ý Hạ Vãn Vãn, lúc đó anh ấy còn vui mừng vì rốt cuộc Mạnh Lan cũng có bạn mới. Hạ Vãn Vãn là một cô gái vừa tốt bụng vừa dũng cảm, cô ấy luôn nghiêm túc nhớ kỹ thói quen sinh hoạt và món ăn yêu thích của từng người, cũng cẩn thận chăm sóc Mạnh Lan từng li từng tí.
Thi thoảng anh ấy suy nghĩ, cũng không biết Mạnh Lan đang cưu mang Hạ Vãn Vãn, hay Hạ Vãn Vãn đang giúp đỡ Mạnh Lan nữa. Nếu không có Vãn Vãn, cuộc sống của Mạnh Lan nhất định sẽ nhàm chán chẳng khác gì trước đây.
Suy cho cùng, cô đã từng đùa với anh ấy: “Đợi khi già rồi, em sẽ nằm trên thỏi vàng và nhắm mắt ra đi với vẻ ngoài xinh đẹp nhất, em sẽ đổi hết tài sản thành vàng rồi cho chìm xuống đáy biển, em sẽ vẽ một tấm bản đồ kho báu khiến mọi người phải tranh giành nhau.”
Lần Hạ Vãn Vãn cách cái chết gần nhất là trên đảo Nhật Lạc, bả vai cô ấy mọc ra một khối thịt, nhưng vì lo lắng bản thân sẽ làm phiền Mạnh Lan nên cô ấy cố gắng chịu đựng, lẻ loi một mình trốn trong chăn khóc. Sau khi trở về thế giới hiện thực, cô ấy vẫn tiếp tục gặp ác mộng. Thế nhưng lần này, cô ấy vẫn tham gia mà chẳng hề nao núng.
Không thể để cô gái lương thiện nhường này, chết bởi chính tấm lòng lương thiện đó được.
Cố Diệp siết chặt nắm tay.
“Cố Diệp?”
“Cố Diệp!”
Là Mạnh Lan!
Cố Diệp sửng sốt.
Nhưng cửa kính thư viện đã được dán giấy nhám có vân, bên ngoài tối đen như mực, anh ấy không thấy rõ.
“Cố Diệp, mở cửa, bọn chúng tới đây rồi!” Mạnh Lan sốt ruột nói, cô điên cuồng gõ cửa thư viện: “Đừng lề mề nữa, nhanh lên!”
Giọng điệu rất giống Mạnh Lan.
Cố Diệp nghi ngờ bước đến trước cửa, anh ấy dựa vào tường, không để bóng dáng mình xuất hiện trong phạm vi khe cửa có thể nhìn thấy. Mạnh Lan vẫn không ngừng gõ, giọng nói sợ hãi, kinh hoảng thất thố: “Bọn chúng đến rồi!”
Mặt Cố Diệp lạnh như tiền, anh ấy không mở khóa cửa.
Không lý nào Mạnh Lan biết được bọn họ đang trốn ở đâu, thế nên kẻ bên ngoài chắc chắn không phải cô!
Cố Diệp nắm chặt dao gọt hoa quả trong tay, nếu bọn người chết đó xông tới, anh ấy chắc chắn sẽ giết hết!
May mắn thay, sau khi không nhận được tiếng trả lời như ý muốn, cuối cùng kẻ ngoài cửa cũng hậm hực rời khỏi.
Anh ấy đặt Hạ Vãn Vãn lên sofa trong thư viện, kiểm tra cửa sổ thêm lần nữa.
Đám người chết đó thấy cửa khóa, cũng không thấy thứ gì bên trong nên chỉ gõ một lát rồi rời đi.
Trong thư viện.
Anh ấy ngắm nhìn Hạ Vãn Vãn, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác kích động muốn bảo vệ cô ấy.
Ban đêm se lạnh, anh ấy tìm một tấm chăn nhỏ cho cô ấy.
Hình như mí mắt Hạ Vãn Vãn cử động một chút, rồi một chút, lông mi run nhẹ.
“Vãn Vãn?” Cố Diệp ngây người: “Vãn Vãn, em tỉnh rồi sao?”
“Khát…” Giọng Hạ Vãn Vãn mơ hồ: “Em khó chịu quá… mệt mỏi quá… Có nước không…”
“Có!” Cố Diệp vặn chai nước khoáng ra, anh ấy chỉ mang theo để phòng hờ, ai ngờ bây giờ đã phát huy tác dụng. Anh ấy đỡ Hạ Vãn Vãn dậy, hỏi cô ấy: “Bây giờ em cảm thấy thế nào? Còn khó chịu ở đâu không?”
“Chúng ta trở về rồi sao?”
“Vẫn chưa, nhưng sẽ nhanh thôi.”
--------------------
Lời tác giả:
Giải thích một chút: Bạch Thanh Thủy tạo ra hai tầng thế giới, tầng đầu tiên là thế giới “Mạnh Lan có thể làm bất cứ điều gì mình muốn”. Ở thế giới này, Mạnh Lan có thể đạt được mong muốn là đâm chết Bạch Thanh Thủy, cho nên Mạnh Lan đã có được chấp niệm của mình (Tơ điều khiển của Bạch Thanh Thủy khống chế người khác bằng chấp niệm, chẳng hạn như Hạ Vãn Vãn thấy bố mẹ quan tâm đến mình, khi lún sâu trong đó thì ông ta có thể khống chế cô ấy), vì vậy Bạch Thanh Thủy chuẩn bị hai phương án. Sau đó, ông ta mở ra thế giới tầng thứ hai, cũng chính là thế giới “Người chết trở về”, bắt đầu chơi trò mèo vờn chuột, chuẩn bị đánh bại từng người, cho đến khi Mạnh Lan cầu xin ông ta dừng tay.
Cả hai thế giới đều tạo nên từ giao dịch với Quý ngài Mỉm cười.
Bạch Thanh Thủy là một kẻ có ham muốn khống chế rất mạnh (so với giết người).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.