Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần

Chương 3: Người Đầu Tiên

Mạnh Phàm Song

16/04/2024

Mạnh Lan trở về phòng, khóa trái cửa.

Cô áp tai lên cửa gỗ lắng nghe âm thanh bên ngoài.

Tiếng gió rít qua sảnh kèm theo tiếng bước chân lặng lẽ ở ngoài phòng, như thể có ai đó đang di chuyển qua hành lang của tòa nhà.

Không phải cũng đang về phòng của mình sao?

Mười giây sau, hành lang dần yên tĩnh.

Màn đêm sâu thẳm, Mạnh Lan không định lãng phí thời gian nghi thần nghi quỷ nữa. Cô kê bàn chặn cửa đề phòng có ai đó đột nhiên tông cửa xông vào. Kéo rèm cửa sổ lại, cô nằm lên giường. Bây giờ mục tiêu nhiệm vụ là: [Xin hãy giết chết hung thủ], mà mình đã nắm trong tay hai manh mối: [Hung thủ màu đỏ] và [Cô ta là gã ta].

Thoạt nhìn chẳng liên quan gì.

Hơn nữa, cô cần hiểu rõ hung thủ đó đã giết người?

Hay sắp sửa giết người?

Hung thủ là một trong số họ, hay trà trộn giữa dân làng?

Thôi kệ, khoá chặt cửa và cửa sổ, nghỉ ngơi trước đã.

… Đáp án sẽ không chạy tới trước mặt vì mình mất ngủ đâu.

Mạnh Lan trở mình, nhắm mắt lại.

*

Trương Kim Long lười biếng nằm trên giường. Gã ngậm điếu thuốc, nghịch con dao gọt hoa quả. Đây là một nhiệm vụ thú vị, chẳng những có thể thỏa mãn cảm giác tìm kiếm cái lạ đang bành trướng trong lòng, mà còn là một thú vui khoái lạc với kẻ yêu thích máu me như gã. Nếu không phải con ả Lý Hiểu Thanh kia bất chợt xuất hiện, chắc chắn gã sẽ ra tay!

Thế giới hiện thực giết người sẽ phạm pháp, nhưng ở đây sẽ không bị luật pháp quản chế!

Tay ngứa ngáy thật đấy!

Gã nhịp chân trên giường, tro thuốc cháy thủng lỗ chỗ trên tấm ga trải giường màu trắng.

Đột nhiên.

Có tiếng cọt kẹt của sàn gỗ phía trên đỉnh đầu, như thể ai đó đang nhẹ nhàng rón rén bước qua. Trương Kim Long trở mình ngồi dậy, lắng tai và đưa mắt nhìn trần nhà. Hành lang tầng này yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi, huống chi thính giác của gã cực tốt, cho dù có ai đang thì thầm gã cũng nghe được.

Đã trễ thế này, không biết chú cừu non nào đã dậy đi vệ sinh đây?

Ngay sau đó, ống sắt trên vách tường phát ra tiếng ùng ục, chẳng lẽ ai đó ở tầng ba đang xả nước bồn cầu. Trương Kim Long kéo rèm cửa sổ ra một khe nhỏ, ngửa đầu nhìn qua, quả nhiên phát hiện ánh đèn phòng tắm đang bật. Ánh sáng màu vàng ấm bốc lên mùi khói.

Ông già chỉ dặn ban đêm không thể ra khỏi tòa nhà, nhưng không hề nói không thể ra khỏi phòng mà! Hơn nữa, qua hai nhiệm vụ, gã chưa từng nghe nói nửa đêm ra khỏi phòng sẽ bị ma quỷ đuổi giết. Huống hồ, gã cố ý nhuộm tóc đỏ và xăm bùa lên mình. Đạo sĩ nói gã làm vậy chắc chắn có thể bất khả xâm phạm trước mọi hồn ma!

Cũng đã ba tháng mình chưa chạm vào gái rồi!

Trong nhiệm vụ lần trước, gã đã gặp được một cô bé dễ thương, nhưng tiếc thay cô bé đó không sống đến giây phút cuối cùng. Dẫu vậy, người chết mới có thể bảo toàn bí mật, ai bảo con bé đó la hét sẽ báo cảnh sát sau khi rời khỏi đây chứ!

Đầu óc Trương Kim Long nóng lên.

Giữa đồng đội cần phải giúp đỡ lẫn nhau mới đúng, tốt nhất ba người nữ trên lầu đừng xảy ra chuyện gì bất trắc đấy! Trương Kim Long khẽ liếm khoé miệng khô khốc, nở nụ cười bất nhã. Miễn không phải bà già Lý Hiểu Thanh đó, còn cô em khóc nhè hay búp bê mặt liệt kia, gã đều tìm tới chơi hết!

Nhiệm vụ này có người mới nên chắc độ khó không cao đâu.

Trương Kim Long càng nghĩ lòng càng ngứa ngáy.

Vậy ra xem thử thôi nào!

Tiếng nước chảy róc rách vang lên từ phòng tắm cuối dãy, khe cửa bốc ra hơi nước màu trắng.

Hạ Vãn Vãn đang tắm, cô mắc chứng thích sạch sẽ nhẹ, không tài nào chấp nhận được việc cả người mình ươn ướt và nhớp nháp, bắp chân cô lấm đầy bùn do ban nãy đã dắt díu đi chung với Mạnh Lan. Cô xoa bắp chân trắng nõn của mình bằng sữa tắm Lục Thần được đựng trong chai, làn da của cô từ từ chuyển sang màu đỏ giữa hơi nước nóng.

Cô nghĩ thứ mà Triệu Triệt gọi là “Thế giới Thần Ẩn” chỉ như một chuyến tham quan hoặc một trò chơi thôi. Dù sao các vị “lão làng” ấy đã nói, chỉ cần cùng đưa ra lựa chọn chính xác thì chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Tắm chốc lát, hơi nước nóng tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp khiến cô hơi ngộp. Cô kéo cửa chớp ra, mở cửa sổ. Ngay khoảnh khắc gió đêm lành lạnh ùa vào, Hạ Vãn Vãn thoáng thấy một bóng người gầy nhỏ đang đứng trên đường nhỏ ở đằng xa.

Và nhìn thẳng vào cô ta.

… Ai vậy!

Cô che ngực ghé đầu nhìn lại, nhưng không còn thấy ai nữa!

Vừa rồi là ảo giác của mình sao?

Ắt hẳn do nước quá nóng dẫn đến đầu óc không tỉnh táo.

Cùng lúc đó.

Trương Kim Long đến gần cửa nhà tắm, dùng tay vặn nắm cửa.

Gã hài lòng.

… Nghe mùi này, có vẻ là cô bé tóc dài nhỉ, Hạ Vãn Vãn đúng không, nghe tên đã biết vừa trắng vừa mềm vừa đẹp rồi.

“Lạch cạch.”

“Lạch cạch.”

Cửa nhà tắm đã bị khóa.

Tuy nhiên, tiếng nước từ vòi sen quá lớn khiến Hạ Vãn Vãn không nghe rõ tiếng cửa nhà tắm đang cẩn thận bị mở ra. Cô nhắm mắt gội đầu, không hề chú ý đến âm thanh quỷ quái đó.

Trương Kim Long vặn xoay một hồi, nhưng cửa vẫn không mở. Nếu tông cửa xông vào thì quá gióng trống khua chiêng, hơn nữa nếu bị đồng đội phát hiện, gã cũng không tiện giải thích. Ai ngờ được ổ khoá của cửa phòng cũ kỹ này lại mới đến thế. Thôi, ngày mai gã sẽ phá hư khoá cửa tầng ba, chờ đến tối sẽ được như ý rồi! Hoặc nếu ngày mai cô bé kia sợ quá, chưa biết chừng còn chủ động muốn ngủ chung giường với gã nữa đấy.

Gã khẽ vuốt mái tóc đỏ, quyết định về phòng đánh một giấc.

Nhưng khi Trương Kim Long quay đầu nhìn về phía hành lang.

“… Phụt!”



Đèn sợi đốt trong hành lang đồng loạt vụt tắt, hành lang chìm ngay vào bóng tối.

Chẳng lẽ đèn bị hỏng rồi? Biết ngay điện đóm ở làng này tệ hết sức mà! Nếu không vì đám hèn nhát kia sợ sệt nên phải mở đèn suốt cả đêm, chúng cũng không bị chập điện đâu.

Trương Kim Long tức giận bất bình hô to: “Này! Đèn tắt rồi, cho hai người đến chỗ công tắc chính đi!”

Trong bóng tối không người nào trả lời, dường như chẳng ai nghe thấy gã nói gì. Trước mắt tối đen như mực đưa tay không thấy được năm ngón, gã tiến tới vài bước, chuẩn bị gõ lên cánh cửa chết tiệt phòng Mạnh Lan hòng lôi cô nàng ra trút giận! Thế nhưng khi gã bước sang một bên sờ thử, đó lại không phải vách tường mà là khoảng không trống hoác!

… Má nó, khó tìm đường quá!

Trương Kim Long giậm chân, hét lên: “Con mẹ tụi mày, chết hết cả đám rồi hả! Cút ra đây cho tao! Tối như bưng thế này không sợ ma quỷ nó lấy mạng à!”

Yên ắng.

Yên ắng đến mức ma quái.

Trương Kim Long không khỏi bắt đầu hoảng hốt. Gã lấy dao gọt trái cây ra phòng thân, không tiếp tục bước tới nữa. Quay lại nhích đến gần nhà tắm, có ánh sáng chói loà chiếu ra từ ngưỡng cửa. Nhìn thấy ánh đèn, Trương Kim Long thở phào nhẹ nhõm, xem ra chỉ do đèn hành lang bị tắt, còn cô bé xinh đẹp bên trong vẫn đang tắm, không biết lát nữa đi ra, nàng có nhào thẳng vào lòng gã vì hành lang quá tối không nhỉ!

Vốn dĩ gã định chờ cô gái ở ngoài cửa, nhưng gã bỗng nhiên nhếch mép mỉm cười. Nếu các phòng trong hành lang tầng này chẳng nghe được và không mở cửa, vậy chứng tỏ bất kể chuyện gì xảy ra thì họ cũng sẽ không ra ngoài!

Nếu không có ai nghe, nếu họ đang vờ như không thấy, vậy gã có thể mặc sức ra tay rồi!

Trương Kim Long nghiến răng vặn nắm cửa nhà tắm.

“Cạch…”

Kỳ diệu thay, tay nắm cửa lại tự động mở ra.

Hơi nước thoảng mùi chanh bạc hà phả vào mặt, đằng sau tấm rèm màu trắng loáng thoáng hiện lên một bóng dáng thướt tha. Vứt ngay nỗi sợ hãi ra sau, Trương Kim Long lao tới như bay rồi vén tấm rèm màu trắng lên, ai ngờ gã chỉ thấy vòi sen nóng hổi chứ chẳng có ai ở đây cả!

Bỗng chốc gã cảm thấy không đúng, đột nhiên quay đầu lại!

Bất thình lình, một sức mạnh khổng lồ kéo gã vào giữa làn nước sôi một trăm độ! Gã ngã nhào xuống sàn gạch men, nước nóng tràn vào da tay, và ngay tức khắc, trên cánh tay gã xuất hiện những mụn nước sưng tấy màu vàng đỏ!

“… Á á á á!” Trương Kim Long kêu thảm thiết. Gã muốn giãy giụa leo ra tránh khỏi vòi sen, nhưng dòng nước chợt biến thành từng sợi tóc đen chui vào khe hở ở mũi, tai và mắt gã.

Giống hệt những con rắn dài đang bò qua các cơ và gân của gã, da tay gã bị nứt nẻ vì nước nóng!

Trong nháy mắt, Trương Kim Long đã mất hết khả năng điều khiển tay chân, gã hoàn toàn không thể cử động được!

Gã thấy mình đang chầm chậm đứng thẳng lên trong nước nóng, dòng nước sôi đổ vào da đầu gã.

Gã như một bức tượng thép, sừng sững bất động trong nước sôi, da đầu đã bị nấu chín. Dần dần, trong không khí tràn ngập một mùi tanh hôi chẳng khác nào thịt heo bị luộc nát nhừ!

Tiếng nước át mất tiếng la hét cầu cứu của gã, đến tận phút cuối, các hình xăm trên cánh tay gã đã bị bỏng tới nỗi rơi ra và bịt tắc cả cống.

Tiếng nước chảy róc rách không hề dừng lại.

Cùng lúc ấy, trong nhà tắm bên kia, người tắm vẫn đang thoa xà phòng theo từng bước bài bản.

Hạ Vãn Vãn tắm được một nửa thì phát hiện nước ngày càng lạnh. Theo những gì mình biết, cô nhận ra chắc hẳn lầu dưới đang tắm nên mới dùng hết nước trong máy nước nóng, nhưng trên đầu cô vẫn còn một đống bọt chưa được gội sạch. Vốn dĩ cô không định làm phiền người khác, bèn thử tắm nước lạnh một phen, nhưng kết quả đầu hơi đau, lỡ đâu bị cảm sẽ không tốt!

Cô định nhắc nhở lầu dưới một tiếng rằng đừng dùng nhiều nước nóng quá, rồi mình chỉ cần chờ một lát thì máy nước nóng có thể sẽ chạy êm rồi.

Hạ Vãn Vãn mặc quần áo đàng hoàng, mở cửa nhà tắm, đầu đầy bọt xà phòng.

Hành lang sáng ngời cho cô không ít cảm giác an toàn.

Lầu dưới truyền đến tiếng nước chảy róc rách, nghe âm thanh này hình như nước đang chảy lênh láng rồi. Hạ Vãn Vãn rảo bước xuống, luồng khí nóng màu trắng tràn ra từ nhà tắm đang nửa mở cửa.

“Xin hỏi có ai không?” Hạ Vãn Vãn gõ cửa, nhưng đằng sau cánh cửa không ai đáp lại. Cô bèn tự mở cửa ra.

Một bóng người bỗng xuất hiện ngồi phía sau tấm rèm tắm màu trắng, kèm theo hơi ẩm nóng hừng hực khiến da đầu cô phát đau!

“— Ầm!”

Một tiếng va chạm khổng lồ vang lên trong phòng tắm.

“A! Xin lỗi!” Hạ Vãn Vãn đinh ninh người ở trong đang tức giận đến mức giậm chân. Khi phát hiện ra bóng người, cô che mắt vội vàng đóng cửa nhà tắm lại, đỏ bừng mặt xin lỗi liên hồi: “Xin lỗi, tôi không biết sẽ có chuyện này, tôi cứ tưởng không có ai!”

Tiếng xin lỗi của Hạ Vãn Vãn vang vọng trong hành lang, khiến Trương Nhất Trì vẫn đang thao thức khẽ đẩy Triệu Triệt: “Anh Triệu, hình như em nghe Hạ Vãn Vãn đang nói chuyện với ai đó.”

“Không phải cô ấy ở tầng ba sao?” Triệu Triệt lồm cồm bò dậy.

Tiếng xin lỗi của Hạ Vãn Vãn vẫn không dừng lại, nhưng người trong nhà tắm vẫn chưa nói “Không sao đâu”. Cô nghĩ người ta không tha thứ cho hành vi lỗ mãng của mình nên sốt ruột đến đỏ mặt.

Triệu Triệt mở cửa: “Sao thế?”

“Úi, nhiều hơi nước vậy! Lãng phí là không tốt đâu!” Trương Nhất Trì cũng chui ra theo.

Nghe tiếng, Tề Hoan cũng mở cửa.

Tầng hai đột nhiên trở nên ồn ào hẳn.

Chỉ thấy trên đầu Hạ Vãn Vãn đầy bọt xà phòng, luống cuống tay chân đứng ở ngoài cửa nhà tắm, cô đang ấp úng giải thích về chuyện vừa xảy ra. Nghe xong, Tề Hoan hơi biến sắc, chợt phát hiện Trương Kim Long thích xem trò hay không có ở đây thì thầm thấy không ổn, bèn đẩy Hạ Vãn Vãn qua một bên rồi mở cửa nhà tắm!

Sau tấm rèm tắm, cơ thể gần như bị bỏng của Trương Kim Long hiện lên trước mắt.

Dưới vòi hoa sen không có dấu hiệu vật lộn, Tề Hoan nhanh chóng tắt nước nóng để mọi thứ chìm vào im lặng vốn có.

Sắc mặt Tề Hoan rất xấu.

Hạ Vãn Vãn hét lên: “Anh, anh ta chết rồi sao?”

“Chết hẳn rồi.” Tề Hoan dò xét hơi thở.

Trương Kim Long bỏng đến độ trầy da tróc thịt.

Hạ Vãn Vãn hoảng sợ suýt nữa đã ngất đi, may mà được Mạnh Lan vừa chạy vội tới đỡ lại.



Thi thể của Trương Kim Long không xuất hiện vết thương do giãy giụa, nhưng thoạt nhìn qua, có vẻ gã đã phải trải qua cơn tra tấn tàn khốc mà gã không thể nào phản kháng nổi.

Da đầu gã bị bỏng, da trên đỉnh đầu sưng tấy thành mụn nước màu đỏ vàng. Tại sao gã lại đứng dưới nước nóng, sao không chịu tránh đi?

Không có bất kỳ tác động bên ngoài, không có dấu hiệu xâm nhập, thậm chí không hề có một tiếng hét nào dù là nhỏ nhất từ gã.

“Tại sao anh ta chết?” Mạnh Lan cụp mắt, ngón tay khẽ cử động. Đây là lần đầu tiên cô tận mắt thấy một thi thể, khiến dạ dày cô cồn cào. Cô hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình.

Triệu Triệt lẩm bẩm như mê sảng: “Sao nhanh như vậy? Lúc này mới là đêm đầu tiên mà, không, nói chính xác thì chỉ vừa nhận nhiệm vụ được một tiếng thôi, sao lại xảy ra án mạng được! Cậu ấy chết thế nào?”

“Hẳn là bị bỏng chết... Có lẽ do bệnh tim phát tác... chăng, ngất xỉu cấp cứu trễ... Cũng có thể là, sặc chết... bị nước nóng...” Lý Hiểu Thanh cũng chẳng hề trấn tĩnh.

“Sao cậu ấy chết? Cậu ấy đã vi phạm quy tắc gì à, ban nãy trong trong hành lang cô gặp phải chuyện gì vậy?” Sắc mặt tái nhợt, khóe miệng run rẩy, Triệu Triệt quay đầu hỏi Hạ Vãn Vãn.

Hạ Vãn Vãn hoảng loạn nôn oẹ: “Tôi chẳng phát hiện ra gì cả, trên lầu hết nước nóng, tôi tính tới xem ai đang dùng nước nóng trong nhà tắm để bảo họ tiết kiệm lại. Ai biết, ai biết anh ta lại chết như thế!” Cô nhớ lại: “Tôi, tôi nhớ rồi! Lần đầu tiên mở cửa ra, đúng là anh ta đứng, rồi hình như đột ngột ngã xuống, tôi không thấy rõ.”

Sáu người nhìn nhau, không hiểu được nguyên do.

“Màu đỏ, màu đỏ.” Tề Hoan nhìn Hạ Vãn Vãn rồi quan sát thi thể của Trương Kim Long, cả hai đều có làn da ửng đỏ vì tắm, trông như màu đỏ thật vậy.

Chẳng lẽ đây là gợi ý [Hung thủ màu đỏ] ư?

Hạ Vãn Vãn khóc lóc thảm thiết ôm lấy Mạnh Lan, vì sợ hãi cực độ nên cô ta không ngừng nức nở. Cô ta không ngờ trong thế giới quái quỷ này, người ta thật sự sẽ chết không rõ nguyên nhân như thế!

“Tôi... Tôi muốn về nhà... Tôi không muốn ở đây nữa, tôi muốn về nhà! Cho tôi về nhà!” Đôi mắt Hạ Vãn Vãn mờ đi, nước mắt tuôn rơi.

Cùng là người mới, Trương Nhất Trì cũng bị hù đến mức ngón tay run lẩy bẩy.

Chỉ mỗi Mạnh Lan, sau khi thở hổn hển mấy tiếng, gương mặt tái nhợt của cô mới phần nào lấy lại vẻ bình tĩnh.

Không đúng.

Da đầu Trương Kim Long bị nứt ra, trên trán bị bỏng nặng, chứng tỏ gã đã ép mình ngẩng đầu rồi bị nước sôi đổ vào.

Nước sôi xộc vào mắt, vào nội tạng làm gã bị bỏng và ngạt thở.

Hơn nữa, lúc gã đã ngã xuống, vùng da ở phần eo lại không mưng mủ nhiều như vết bỏng trên đỉnh đầu, nên thời gian gã bị ngâm trong nước sôi chắc chắn sẽ khác.

Cũng đồng nghĩa, gã đã đứng bất động trong nước sôi cho đến khi bất tỉnh và ngã lăn ra đất.

Hay nói đúng hơn, thời điểm gã vừa chết - là khi Hạ Vãn Vãn mở cửa vào.

Ai mà dám ép mình đứng trong nước sôi chứ?

Mạnh Lan nói thầm: “Trông anh ta giống tự sát quá.”

Hạ Vãn Vãn lớn tiếng phản bác: “Tự sát, không thể nào! Sao anh ta có thể tự sát được!”

Mạnh Lan không lên tiếng, cô chỉ đang miêu tả lại cảnh tượng nọ thôi, không nói gã thật sự tự sát. Ắt hẳn điều gì đó đã tác động đến Trương Kim Long, buộc gã phải làm chuyện trái với lẽ thường.

“Mọi người cẩn thận, chúng ta chưa biết tại sao cậu ấy lại chết.” Tề Hoan đóng cửa nhà tắm: “Về phòng nghỉ ngơi hết, chú ý an toàn đấy, tối nay không được ra ngoài.”

Lý Hiểu Thanh đứng kế Mạnh Lan, hơi khinh thường nói: “Chẳng tự sát gì đâu, là ma quỷ giết cậu ta đấy. Cậu ta mà tự tử à? Trả nghiệp thì có.”

Triệu Triệt kéo Trương Nhất Trì về phòng.

Hạ Vãn Vãn bất lực đứng ngoài hành lang, răng va vào nhau lập cập, mắt hoa lên.

Mạnh Lan quấn nhẹ sợi tóc cứng ngắc của Hạ Vãn Vãn, cô không biết an ủi người khác, đành bảo: “Cô hãy xả tóc trước đi.”

Hạ Vãn Vãn đã quên mình còn chưa gội sạch đầu, bèn run cầm cập nói: “Tôi, tôi không muốn tắm.”

“Tôi sẽ đun một ấm nước, cô cứ gội bằng chậu ở trong phòng nhé.” Mạnh Lan đã từng làm vậy khi máy nước nóng bị hỏng.

Lý Hiểu Thanh đứng bất động hồi lâu, thậm chí không muốn nhìn thi thể đó nhiều thêm, bà ấy nói: “Tôi đi với hai cô, lên lầu thôi.”

Ba người gội đầu trong nhà tắm xong.

Hạ Vãn Vãn muốn nói đành thôi.

“Cô ngủ cùng tôi đi.” Lý Hiểu Thanh bảo. Vốn dĩ bà ấy không muốn giúp đỡ bất kì một ai trong nhiệm vụ này, nhưng lại không nỡ nhẫn tâm khi đối mặt với Hạ Vãn Vãn.

“Cảm ơn.” Hạ Vãn Vãn nghiêng đầu hỏi: “Lan Lan ngủ chung không?”

Mạnh Lan lắc đầu.

Cô cảm giác có chỗ nào đấy lạ lắm, tuy hai người sẽ an toàn hơn, nhưng nếu một người xa lạ nắm giữ hồ sơ tín dụng thì sẽ đáng tin hơn nắm giữ hồ sơ tội phạm nhỉ. Quan trọng hơn, trong phút chốc đó, cô cảm thấy vẻ mặt của Lý Hiểu Thanh rất kỳ quái.

Hai người về phòng.

Mạnh Lan nhìn cánh cửa nhà tắm đung đưa, gương mặt cô phản chiếu lên cửa kính hành lang.

Thình lình.

Một gương mặt đỏ như máu thoáng hiện ra sau lưng Mạnh Lan!

Mạnh Lan tức khắc quay đầu lại!

… Trương Kim Long!

Tấm gương phản chiếu khuôn mặt đầy máu của Trương Kim Long, miệng gã ngoác đến tận mang tai cười “Hi hi hi”.

“… Bộp!”

Mạnh Lan vô thức lùi lại đến khi đụng vào bức tường, tạo ra một tiếng vang trầm đục.

Hạ Vãn Vãn chỉ mới khép cửa lại đã nghe thấy, chợt mở cửa ra: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì nữa ư?”

“Không, không có gì.”

Gương mặt ma quái của Trương Kim Long biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook