Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần
Chương 56: Sợ bóng sợ gió
Mạnh Phàm Song
01/06/2024
Mạnh Lan cảm thấy, điều khiến Trường Đằng Ma Mỹ tức giận không nằm ở việc yêu đương “chung họ”.
Mà vấn đề chính là từ “yêu” kia.
Nhưng quả thực Mạnh Lan đã không suy xét kỹ lưỡng, cô quên mất chuyện mình và Giang Sách Lãng là “anh em ruột thịt”!
Giang Sách Lãng ngả ngớn nhìn Trường Đằng Ma Mỹ: “Ngài nói đúng, cháu nghe lời ngài.” Vốn dĩ anh đã rất đẹp trai, cộng thêm điệu bộ đang cố ý khiêu khích Trường Đằng Ma Mỹ kia càng khiến ánh mắt của anh trở nên xinh đẹp và thu hút hơn, cứ như anh đang định quyến rũ người phụ nữ xinh đẹp trước mặt này vậy.
Dĩ nhiên Trường Đằng Ma Mỹ chướng mắt anh, khinh thường hừ một tiếng.
Đúng lúc này.
Tùng Hữu Kỷ gấp gáp chạy tới, cô ta đến phòng cho khách rồi mới phát hiện thiếu mất hai vị khách quan trọng. Một trong các quý ông bảo rằng hai người họ đã đi vệ sinh, nhưng bọn họ không hề rõ khu vực này, chắc chắn sẽ tìm nhà vệ sinh rất lâu. Tùng Hữu Kỷ thấy mình thật vụng về, sao lại sơ suất như vậy chứ!
Cô ta chạy tới xin lỗi, khom lưng nhận lỗi: “Tiểu thư Trường Đằng Lan, tiên sinh Trường Đằng Sách Lãng, thành thật xin lỗi. Các vị đã kiếm được nhà vệ sinh chưa, tôi có thể dẫn các vị đến đó!” Cô ta không dám nhìn vào mắt Trường Đằng Ma Mỹ, cô ta biết bà chủ nhất định rất tức giận với lỗi lầm của cô ta.
Nào ngờ Trường Đằng Ma Mỹ chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Không sao, Hữu Kỷ, cô đưa bọn họ về phòng đi.” Bà ta xoay người lại bảo Mạnh Lan: “Buổi tối hãy ở trong khu vực phòng cho khách, bây giờ không nên ra ngoài lung tung đâu.”
“Vâng, bọn cháu đã làm phiền dì rồi.”
Tùng Hữu Kỷ dẫn Mạnh Lan và Giang Sách Lãng đến phòng cho khách.
Năm người bốn phòng, nhưng vì nhóm họ có thể phân chia theo ý mình nên đã thành ba nam một phòng, hai nữ ngủ chung. Hai căn phòng ở gần nhau, nếu có bất kỳ động tĩnh gì, đôi bên cũng có thể chi viện ngay. Trong phòng cho khách có chiếu tatami tiêu chuẩn kiểu Nhật, trên chiếu là nệm và chăn được trải sẵn ra, ván tre sạch sẽ, thoang thoảng mùi thơm của gỗ.
Bốn căn phòng được xây theo hình chữ “Hồi” (回) bao quanh suối nước nóng.
Nước trong ao bốc lên khói trắng, khiến Mạnh Lan nóng lòng muốn thử.
Nếu đã đến rồi thì cứ yên tâm ở lại vậy.
Chí ít Mạnh Lan đã suy nghĩ như thế, tuy cẩn thận vẫn tốt hơn, nhưng dù lo lắng hay không thì tỉ lệ tử vong vẫn cao thôi. Nếu giây tiếp theo phải chết, có thể mình sẽ hối hận vì đã không tận hưởng suối nước nóng này đấy.
Thông thường các nhân vật trong nhiệm vụ sẽ không lừa bọn họ, Hoàng San San nói bánh trứng là món bố thích, nên sau khi ăn sẽ biến thành bố. Trưởng làng ở làng Trường Thọ không cho phép bọn họ ra ngoài vào buổi tối, chỉ để bảo vệ bọn họ khỏi đám dân làng muốn đoạt xác. Vừa rồi cô đã hỏi qua Trường Đằng Ma Mỹ và Tùng Hữu Kỷ, bọn họ đều nói suối nước nóng này không có vấn đề gì.
Năm người thay quần áo, quấn áo choàng tắm rồi ngồi trong ao.
Hạ Vãn Vãn hơi ngại ngùng một chút, gương mặt cô ấy bị hơi nóng xông đỏ bừng, cô ấy ngồi cách nhóm đồng đội nam một khoảng. Trái với cô ấy, Mạnh Lan ngày càng thành thạo, một tay cô dựa trên tảng đá, tay kia thì cầm ly trà lúa mạch ướp lạnh uống một ngụm, bàn chân không bị thương ẩn ẩn hiện hiện dưới nước, một chân khác vắt lên thành ao bên cạnh, một tư thế vừa phóng khoáng vừa kỳ quặc.
“Hiện tại chúng ta đã biết đây là bệnh gì, nói ngắn gọn thì toàn thân sẽ thối rữa, mọc ra một thứ giống mặt người.”
Trương Nhất Trì giơ tay phát biểu: “Thứ này tôi từng đọc trong tiểu thuyết rồi, đây không phải là vết loét mặt người (*) sao! Chính xác là kiểu trên người mọc ra một khuôn mặt khác ấy!”
(*) Từ gốc là 人面疮, đây là một căn bệnh lạ đã có từ xưa, nó là một vết sưng thường mọc trên hai đầu gối hoặc khuỷu tay. Nó có đủ lông mày, mắt, mũi và miệng giống như con người, điều này cũng làm cho nó có khả năng ăn uống và không thấy đau khi dùng thuốc điều trị. Chỉ cần bôi Bối mẫu (Fritillaria) lên thì vết thương sẽ khép lại, tiếp tục bôi Bối mẫu và nước thêm vài ngày thì vết loét sẽ lành và biến mất. Y học hiện đại đã chứng minh rằng vết loét mặt người vốn là một căn bệnh lạ từ xa xưa, đó là một loại bào thai ký sinh và cần phải phẫu thuật cắt bỏ.
Giang Sách Lãng phân tích: “Bệnh này có thể giải thích theo khoa học là ký sinh trùng hoặc ký sinh thai. Chẳng hạn như thai đôi hai trứng, nếu một trong hai không phát triển đầy đủ và bị dung hợp với một cái trứng khác thì sẽ xảy ra hiện tượng này. Một ví dụ khác là người hai đầu trong những triển lãm dị nhân vào thế kỷ XVII, mọi người hẳn đã nghe qua rồi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mạnh Lan trầm ngâm, manh mối lần này như sau: [Cựu thần ngã xuống, Tân thần ra đời. Chỉ mỗi kẻ vô bệnh vô tai mới có thể rời khỏi vùng đất Nhật Lạc.]
Như vậy xem chừng…
Mạnh Lan nhỏ giọng hỏi Hạ Vãn Vãn: “Lúc cậu thấy mình chết, trên người mình có mọc thứ gì khác không?”
Hạ Vãn Vãn “A” một tiếng trước, sau đó xấu hổ nhớ lại: “Cậu mặc quần áo mà, mình không nhìn rõ lắm, nó chỉ hiện thoáng qua thôi.” Cuối cùng cô ấy nói thêm một câu: “Cậu đã bảo sẽ không nhắc lại, chúng ta sẽ bình an thôi.” .
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Giấc mơ hôm đó như một tia sáng đỏ tựa máu đâm vào lòng Hạ Vãn Vãn.
Trương Nhất Trì ngồi trong suối nước nóng giơ chân lên: “Tôi thật sự không muốn mọc thêm cái đầu nào đâu, mới nghe thôi đã thấy ghê rồi! Vả lại.” cậu ta tạm dừng: “Giờ tôi không hề cảm thấy có chỗ nào không thoải mái hết, vậy chắc không có vấn đề gì đâu!”
Cố Diệp xông hơi nước, mồ hôi trên má chảy xuống: “Hiện tại trước mắt chúng ta đang có hai điểm đáng ngờ. Tại sao lại xuất hiện căn bệnh này? Chúng ta sẽ phòng tránh hoặc điều trị nó thế nào đây? Dựa theo tình hình hiện giờ, chúng ta đã biết được căn bệnh này có thể truyền nhiễm, hơn nữa đã bắt đầu lây lan trong gia tộc Trường Đằng rồi. Căn cứ trên nội dung buổi nói chuyện mà Mạnh Lan và Giang Sách Lãng nghe được, căn bệnh này từng xuất hiện vào năm mươi năm trước, sau đó biến mất đến tận hôm nay.”
Giang Sách Lãng gối đầu lên khăn lông trắng, đôi mắt quan sát vầng trăng máu trên cao: “Khả năng truyền nhiễm của căn bệnh này vẫn chưa rõ, có lẽ không phải lây qua đường hô hấp hoặc đường máu. Nếu lây qua không khí thì tại sao Trường Đằng Ma Mỹ lại không áp dụng bất kỳ biện pháp phòng tránh nào? Ấy là điểm thứ nhất. Điểm thứ hai, thời điểm năm mươi năm trước này thật sự rất đáng phải thảo luận. Tạm thời chúng ta đã biết vào năm mươi năm trước, sau khi vợ của Sơn Dã Tá là Cung Thủy Nại Hoa chết vì bệnh, ông ta đã tàn sát ngôi làng. Tiếp đó, sơn trang Nhật Lạc đã bị thiêu đốt sạch sẽ trong một trận hỏa hoạn. Liệu các sự kiện này có liên quan gì với nhau không?”
Hạ Vãn Vãn suy nghĩ, cũng tham gia thảo luận: “Nếu Cung Thủy Nại Hoa thật sự chết vì căn bệnh này thì sao? Chúng ta tạm đặt giả thiết Sơn Dã Tá là người tốt, tâm đầu ý hợp với thanh mai trúc mã, chính cái chết của Cung Thủy Nại Hoa đã ảnh hưởng nặng nề đến ông ta. Cũng không loại trừ khả năng Cung Thủy Nại Hoa đã bỏ mạng dưới tay dân làng, nên Sơn Dã Tá mới căm thù bọn họ đến vậy!”
“Đã xác định được lập trường đối lập của hai bên rồi.” Mạnh Lan cảm thán.
Cô đổi tư thế ngồi, đặt một chiếc ghế nhỏ trong nước để tiện gác bàn chân bị thương, còn một chân khác thì đạp phành phạch trong nước, trông hệt như một chú cá. Nếu không phải cô từng tập yoga thì tư thế này chắc chắn sẽ nhìn như thể sắp gãy xương đến nơi vậy!
Thình lình, cứ như dưới nước có thứ gì đó đang chạm vào mắt cá chân của cô.
Mạnh Lan giật mình:!
Hạ Vãn Vãn:?
Mạnh Lan hỏi: “Cậu đụng vào mình à?”
Hạ Vãn Vãn lắc đầu: “Đương nhiên không có, mình đâu phải lưu manh!”
Mạnh Lan đang muốn hỏi xem tên không có mắt nào lại dám tùy tiện sờ chân con gái, thì đột nhiên xuất hiện một đôi tay lạnh lẽo quấn quanh mắt cá chân cô, kéo thật mạnh. Mạnh Lan không hề kịp nắm lấy lan can, cô bị lực kéo lớn này lôi thẳng xuống nước!
Đây không chỉ là suối nước nóng, mà còn là nước rửa chân của ba người đàn ông đó!
“Mạnh Lan!”
“Lan Lan!”
“Phịch” một tiếng, Mạnh Lan trượt xuống đáy ao, Giang Sách Lãng nhanh tay lẹ mắt vớt cô lên. Trông Mạnh Lan chật vật vô cùng, tóc ướt đẫm, đồ bơi màu trắng lộ khỏi áo choàng tắm.
“Cứu cứu chân em trước đi!” Mạnh Lan nâng chân lên, khóc không ra nước mắt.
Cô cũng không biết rõ, liệu vừa rồi mình bị một sức mạnh nào đó kéo xuống, hay chỉ do trượt chân thôi. Nhưng cũng không thấy vết xước màu đỏ nào trên chân cô, chẳng lẽ ban nãy cô đã sợ bóng sợ gió à?
“Vừa rồi em làm sao vậy?” Giang Sách Lãng hỏi.
Anh mở băng gạc ra, lấy thuốc dự phòng định băng bó giúp cô. Vết thương cũng không sâu, nhưng vẫn chưa kịp lên da non, Mạnh Lan lại mới kích động nên đã khiến miệng vết thương rách ra nữa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bấy giờ, có một người hầu vội vàng chạy tới. Cô ta nghe thấy bên này có tiếng động nên cuống quýt đến xem chuyện gì đã xảy ra. Mạnh Lan thấy có người tới, xấu hổ cười cười: “Phiền cô lấy băng gạc mới hộ tôi được không? Chân tôi bị thương, ban nãy tôi bất cẩn nhúng chân xuống nước.”
Người hầu gật gật đầu, khi quay lại lần nữa, cô ta đưa cho cô một cuộn băng gạc màu trắng. Mạnh Lan để Giang Sách Lãng cầm, bản thân cô thì ngồi đùa giỡn với nước. Suối nước nóng tĩnh lặng như một mặt gương vẩn đục, phản chiếu gương mặt cô và người hầu đứng cạnh.
Mạnh Lan vuốt ve gương mặt mình, khóe mắt lướt qua người hầu, bất chợt phát hiện gương mặt trong nước của cô ta đã bắt đầu vặn vẹo rồi trở nên sần sùi, cứ như đang mọc ra một bướu thịt nhòn nhọn màu cam.
Mạnh Lan quay phắt đầu.
Người hầu vẫn đứng yên ở nơi đó: “Tiểu thư Trường Đằng Lan, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài?”
Mạnh Lan tiếp tục cúi đầu nhìn mặt nước, chỉ thấy gương mặt người hầu bắt đầu mưng mủ, rỉ ra ngày càng nhiều chất lỏng màu vàng. Mặt cô ta giống hệt miếng xương sườn đã được hầm ba tiếng, từng miếng thịt đẫm máu rơi xuống. Thế nhưng, khi cô ngoảnh đầu nhìn thì vẫn không thấy điều gì bất thường.
Giang Sách Lãng chú ý tới hành động của Mạnh Lan, nâng chân cô lên và khẽ kéo đến gần, anh nhỏ giọng hỏi: “Sao thế em?”
Mạnh Lan nhìn đăm đăm người hầu kia không chớp mắt.
“Tôi đã thấy cô rồi!”
Người hầu hoảng sợ, hỏi ngược lại: “Thấy gì ạ?”
“Cô không phải người, cô là ai!”
“Cô không phải người, cô là ai!”
Tuy nhiên, Mạnh Lan không hề lên tiếng.
Mặc dù cô rất muốn hỏi câu hỏi này, nhưng mấy lời nói không biết phát ra từ đâu này không phải của cô, mà chúng đang văng vẳng ngay bên tai cô!
Cô dựa vào người Giang Sách Lãng, bên trái là Cố Diệp đang ngâm mình dưới nước, nhưng cô chỉ cảm giác như từng cơn gió lạnh đang thổi qua hai bên! Sau lưng Giang Sách Lãng có một người với gương mặt xám trắng đang đứng, hàm răng ông ta run cầm cập, ánh mắt nhìn Mạnh Lan chòng chọc.
Lúc này, kế bên Cố Diệp cũng có một bóng người khác chui ra khỏi mặt nước, lặp lại câu nói: “Cô không phải người, cô là ai!”
Người hầu nghe thấy lời này, che miệng cười.
Tiếng cười vang vọng khắp suối nước nóng lộng gió.
Mạnh Lan tát nước về phía người hầu.
Bỗng nhiên.
Giang Sách Lãng cầm lấy cổ tay cô, hỏi như thường lệ: “Em sao vậy?”
Làm gì có bóng ma nào xuất hiện chứ?
Phía sau Giang Sách Lãng và Cố Diệp không có bất cứ thứ gì, Hạ Vãn Vãn cũng nghi hoặc nhìn cô: “Cậu thấy gì thế, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Ban nãy có một người hầu đến đây, cô ta có vấn đề.” Mạnh Lan nói: “Em vừa chứng kiến thịt trên mặt cô ta rớt xuống.”
Giang Sách Lãng cười: “Không có ai hết, ở đây chỉ có năm người chúng ta thôi. Cô ta đến đây làm gì chứ, có phải vì em mệt mỏi quá nên mới gặp ảo giác không?”
Mạnh Lan xoa xoa huyệt thái dương, chẳng lẽ mình thật sự có vấn đề, tắm suối nước nóng thôi mà cũng trúng ảo giác ư? Không thể nào, nếu vậy thì tại sao những người khác vẫn không sao?
Cô nhờ Giang Sách Lãng đỡ mình lên.
Người đàn ông nâng cô dậy, đặt chân cô xuống đất.
Mạnh Lan xoay người nhìn bốn người trong ao nước, gương mặt phản chiếu của mỗi người đều méo méo mó mó.
Không có gương mặt nào thuộc về bọn họ cả!
Đây không phải đồng đội của cô.
Chẳng khác gì bốn gã đàn ông trung niên già nua đáng khinh.
Mạnh Lan nhìn nước suối, rồi bình tĩnh tiến về phòng cho khách, cô khép cửa lại, tựa như chưa hề xảy ra chuyện gì.
- -------------------
Lời tác giả:
Mạnh Lan: Chỉ số tỉnh táo (*) của mình giảm xuống rồi…
(*) Giá trị SAN (Sanity) (dịch theo nghĩa đen là sự tỉnh táo) là giá trị của người chơi trong board game Cthulhu Mythos. Nó có thể được coi là sức mạnh tinh thần ở một mức độ nào đó. Ví dụ, khi bạn nhìn thấy điều gì đó siêu nhiên hoặc điều gì đó quá đáng sợ khiến bạn bị kích thích tinh thần, SAN của bạn sẽ giảm xuống, lúc này nếu kẻ địch sử dụng đòn tấn công rối loạn tinh thần sẽ dễ dàng thành công.
Mà vấn đề chính là từ “yêu” kia.
Nhưng quả thực Mạnh Lan đã không suy xét kỹ lưỡng, cô quên mất chuyện mình và Giang Sách Lãng là “anh em ruột thịt”!
Giang Sách Lãng ngả ngớn nhìn Trường Đằng Ma Mỹ: “Ngài nói đúng, cháu nghe lời ngài.” Vốn dĩ anh đã rất đẹp trai, cộng thêm điệu bộ đang cố ý khiêu khích Trường Đằng Ma Mỹ kia càng khiến ánh mắt của anh trở nên xinh đẹp và thu hút hơn, cứ như anh đang định quyến rũ người phụ nữ xinh đẹp trước mặt này vậy.
Dĩ nhiên Trường Đằng Ma Mỹ chướng mắt anh, khinh thường hừ một tiếng.
Đúng lúc này.
Tùng Hữu Kỷ gấp gáp chạy tới, cô ta đến phòng cho khách rồi mới phát hiện thiếu mất hai vị khách quan trọng. Một trong các quý ông bảo rằng hai người họ đã đi vệ sinh, nhưng bọn họ không hề rõ khu vực này, chắc chắn sẽ tìm nhà vệ sinh rất lâu. Tùng Hữu Kỷ thấy mình thật vụng về, sao lại sơ suất như vậy chứ!
Cô ta chạy tới xin lỗi, khom lưng nhận lỗi: “Tiểu thư Trường Đằng Lan, tiên sinh Trường Đằng Sách Lãng, thành thật xin lỗi. Các vị đã kiếm được nhà vệ sinh chưa, tôi có thể dẫn các vị đến đó!” Cô ta không dám nhìn vào mắt Trường Đằng Ma Mỹ, cô ta biết bà chủ nhất định rất tức giận với lỗi lầm của cô ta.
Nào ngờ Trường Đằng Ma Mỹ chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Không sao, Hữu Kỷ, cô đưa bọn họ về phòng đi.” Bà ta xoay người lại bảo Mạnh Lan: “Buổi tối hãy ở trong khu vực phòng cho khách, bây giờ không nên ra ngoài lung tung đâu.”
“Vâng, bọn cháu đã làm phiền dì rồi.”
Tùng Hữu Kỷ dẫn Mạnh Lan và Giang Sách Lãng đến phòng cho khách.
Năm người bốn phòng, nhưng vì nhóm họ có thể phân chia theo ý mình nên đã thành ba nam một phòng, hai nữ ngủ chung. Hai căn phòng ở gần nhau, nếu có bất kỳ động tĩnh gì, đôi bên cũng có thể chi viện ngay. Trong phòng cho khách có chiếu tatami tiêu chuẩn kiểu Nhật, trên chiếu là nệm và chăn được trải sẵn ra, ván tre sạch sẽ, thoang thoảng mùi thơm của gỗ.
Bốn căn phòng được xây theo hình chữ “Hồi” (回) bao quanh suối nước nóng.
Nước trong ao bốc lên khói trắng, khiến Mạnh Lan nóng lòng muốn thử.
Nếu đã đến rồi thì cứ yên tâm ở lại vậy.
Chí ít Mạnh Lan đã suy nghĩ như thế, tuy cẩn thận vẫn tốt hơn, nhưng dù lo lắng hay không thì tỉ lệ tử vong vẫn cao thôi. Nếu giây tiếp theo phải chết, có thể mình sẽ hối hận vì đã không tận hưởng suối nước nóng này đấy.
Thông thường các nhân vật trong nhiệm vụ sẽ không lừa bọn họ, Hoàng San San nói bánh trứng là món bố thích, nên sau khi ăn sẽ biến thành bố. Trưởng làng ở làng Trường Thọ không cho phép bọn họ ra ngoài vào buổi tối, chỉ để bảo vệ bọn họ khỏi đám dân làng muốn đoạt xác. Vừa rồi cô đã hỏi qua Trường Đằng Ma Mỹ và Tùng Hữu Kỷ, bọn họ đều nói suối nước nóng này không có vấn đề gì.
Năm người thay quần áo, quấn áo choàng tắm rồi ngồi trong ao.
Hạ Vãn Vãn hơi ngại ngùng một chút, gương mặt cô ấy bị hơi nóng xông đỏ bừng, cô ấy ngồi cách nhóm đồng đội nam một khoảng. Trái với cô ấy, Mạnh Lan ngày càng thành thạo, một tay cô dựa trên tảng đá, tay kia thì cầm ly trà lúa mạch ướp lạnh uống một ngụm, bàn chân không bị thương ẩn ẩn hiện hiện dưới nước, một chân khác vắt lên thành ao bên cạnh, một tư thế vừa phóng khoáng vừa kỳ quặc.
“Hiện tại chúng ta đã biết đây là bệnh gì, nói ngắn gọn thì toàn thân sẽ thối rữa, mọc ra một thứ giống mặt người.”
Trương Nhất Trì giơ tay phát biểu: “Thứ này tôi từng đọc trong tiểu thuyết rồi, đây không phải là vết loét mặt người (*) sao! Chính xác là kiểu trên người mọc ra một khuôn mặt khác ấy!”
(*) Từ gốc là 人面疮, đây là một căn bệnh lạ đã có từ xưa, nó là một vết sưng thường mọc trên hai đầu gối hoặc khuỷu tay. Nó có đủ lông mày, mắt, mũi và miệng giống như con người, điều này cũng làm cho nó có khả năng ăn uống và không thấy đau khi dùng thuốc điều trị. Chỉ cần bôi Bối mẫu (Fritillaria) lên thì vết thương sẽ khép lại, tiếp tục bôi Bối mẫu và nước thêm vài ngày thì vết loét sẽ lành và biến mất. Y học hiện đại đã chứng minh rằng vết loét mặt người vốn là một căn bệnh lạ từ xa xưa, đó là một loại bào thai ký sinh và cần phải phẫu thuật cắt bỏ.
Giang Sách Lãng phân tích: “Bệnh này có thể giải thích theo khoa học là ký sinh trùng hoặc ký sinh thai. Chẳng hạn như thai đôi hai trứng, nếu một trong hai không phát triển đầy đủ và bị dung hợp với một cái trứng khác thì sẽ xảy ra hiện tượng này. Một ví dụ khác là người hai đầu trong những triển lãm dị nhân vào thế kỷ XVII, mọi người hẳn đã nghe qua rồi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mạnh Lan trầm ngâm, manh mối lần này như sau: [Cựu thần ngã xuống, Tân thần ra đời. Chỉ mỗi kẻ vô bệnh vô tai mới có thể rời khỏi vùng đất Nhật Lạc.]
Như vậy xem chừng…
Mạnh Lan nhỏ giọng hỏi Hạ Vãn Vãn: “Lúc cậu thấy mình chết, trên người mình có mọc thứ gì khác không?”
Hạ Vãn Vãn “A” một tiếng trước, sau đó xấu hổ nhớ lại: “Cậu mặc quần áo mà, mình không nhìn rõ lắm, nó chỉ hiện thoáng qua thôi.” Cuối cùng cô ấy nói thêm một câu: “Cậu đã bảo sẽ không nhắc lại, chúng ta sẽ bình an thôi.” .
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Giấc mơ hôm đó như một tia sáng đỏ tựa máu đâm vào lòng Hạ Vãn Vãn.
Trương Nhất Trì ngồi trong suối nước nóng giơ chân lên: “Tôi thật sự không muốn mọc thêm cái đầu nào đâu, mới nghe thôi đã thấy ghê rồi! Vả lại.” cậu ta tạm dừng: “Giờ tôi không hề cảm thấy có chỗ nào không thoải mái hết, vậy chắc không có vấn đề gì đâu!”
Cố Diệp xông hơi nước, mồ hôi trên má chảy xuống: “Hiện tại trước mắt chúng ta đang có hai điểm đáng ngờ. Tại sao lại xuất hiện căn bệnh này? Chúng ta sẽ phòng tránh hoặc điều trị nó thế nào đây? Dựa theo tình hình hiện giờ, chúng ta đã biết được căn bệnh này có thể truyền nhiễm, hơn nữa đã bắt đầu lây lan trong gia tộc Trường Đằng rồi. Căn cứ trên nội dung buổi nói chuyện mà Mạnh Lan và Giang Sách Lãng nghe được, căn bệnh này từng xuất hiện vào năm mươi năm trước, sau đó biến mất đến tận hôm nay.”
Giang Sách Lãng gối đầu lên khăn lông trắng, đôi mắt quan sát vầng trăng máu trên cao: “Khả năng truyền nhiễm của căn bệnh này vẫn chưa rõ, có lẽ không phải lây qua đường hô hấp hoặc đường máu. Nếu lây qua không khí thì tại sao Trường Đằng Ma Mỹ lại không áp dụng bất kỳ biện pháp phòng tránh nào? Ấy là điểm thứ nhất. Điểm thứ hai, thời điểm năm mươi năm trước này thật sự rất đáng phải thảo luận. Tạm thời chúng ta đã biết vào năm mươi năm trước, sau khi vợ của Sơn Dã Tá là Cung Thủy Nại Hoa chết vì bệnh, ông ta đã tàn sát ngôi làng. Tiếp đó, sơn trang Nhật Lạc đã bị thiêu đốt sạch sẽ trong một trận hỏa hoạn. Liệu các sự kiện này có liên quan gì với nhau không?”
Hạ Vãn Vãn suy nghĩ, cũng tham gia thảo luận: “Nếu Cung Thủy Nại Hoa thật sự chết vì căn bệnh này thì sao? Chúng ta tạm đặt giả thiết Sơn Dã Tá là người tốt, tâm đầu ý hợp với thanh mai trúc mã, chính cái chết của Cung Thủy Nại Hoa đã ảnh hưởng nặng nề đến ông ta. Cũng không loại trừ khả năng Cung Thủy Nại Hoa đã bỏ mạng dưới tay dân làng, nên Sơn Dã Tá mới căm thù bọn họ đến vậy!”
“Đã xác định được lập trường đối lập của hai bên rồi.” Mạnh Lan cảm thán.
Cô đổi tư thế ngồi, đặt một chiếc ghế nhỏ trong nước để tiện gác bàn chân bị thương, còn một chân khác thì đạp phành phạch trong nước, trông hệt như một chú cá. Nếu không phải cô từng tập yoga thì tư thế này chắc chắn sẽ nhìn như thể sắp gãy xương đến nơi vậy!
Thình lình, cứ như dưới nước có thứ gì đó đang chạm vào mắt cá chân của cô.
Mạnh Lan giật mình:!
Hạ Vãn Vãn:?
Mạnh Lan hỏi: “Cậu đụng vào mình à?”
Hạ Vãn Vãn lắc đầu: “Đương nhiên không có, mình đâu phải lưu manh!”
Mạnh Lan đang muốn hỏi xem tên không có mắt nào lại dám tùy tiện sờ chân con gái, thì đột nhiên xuất hiện một đôi tay lạnh lẽo quấn quanh mắt cá chân cô, kéo thật mạnh. Mạnh Lan không hề kịp nắm lấy lan can, cô bị lực kéo lớn này lôi thẳng xuống nước!
Đây không chỉ là suối nước nóng, mà còn là nước rửa chân của ba người đàn ông đó!
“Mạnh Lan!”
“Lan Lan!”
“Phịch” một tiếng, Mạnh Lan trượt xuống đáy ao, Giang Sách Lãng nhanh tay lẹ mắt vớt cô lên. Trông Mạnh Lan chật vật vô cùng, tóc ướt đẫm, đồ bơi màu trắng lộ khỏi áo choàng tắm.
“Cứu cứu chân em trước đi!” Mạnh Lan nâng chân lên, khóc không ra nước mắt.
Cô cũng không biết rõ, liệu vừa rồi mình bị một sức mạnh nào đó kéo xuống, hay chỉ do trượt chân thôi. Nhưng cũng không thấy vết xước màu đỏ nào trên chân cô, chẳng lẽ ban nãy cô đã sợ bóng sợ gió à?
“Vừa rồi em làm sao vậy?” Giang Sách Lãng hỏi.
Anh mở băng gạc ra, lấy thuốc dự phòng định băng bó giúp cô. Vết thương cũng không sâu, nhưng vẫn chưa kịp lên da non, Mạnh Lan lại mới kích động nên đã khiến miệng vết thương rách ra nữa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bấy giờ, có một người hầu vội vàng chạy tới. Cô ta nghe thấy bên này có tiếng động nên cuống quýt đến xem chuyện gì đã xảy ra. Mạnh Lan thấy có người tới, xấu hổ cười cười: “Phiền cô lấy băng gạc mới hộ tôi được không? Chân tôi bị thương, ban nãy tôi bất cẩn nhúng chân xuống nước.”
Người hầu gật gật đầu, khi quay lại lần nữa, cô ta đưa cho cô một cuộn băng gạc màu trắng. Mạnh Lan để Giang Sách Lãng cầm, bản thân cô thì ngồi đùa giỡn với nước. Suối nước nóng tĩnh lặng như một mặt gương vẩn đục, phản chiếu gương mặt cô và người hầu đứng cạnh.
Mạnh Lan vuốt ve gương mặt mình, khóe mắt lướt qua người hầu, bất chợt phát hiện gương mặt trong nước của cô ta đã bắt đầu vặn vẹo rồi trở nên sần sùi, cứ như đang mọc ra một bướu thịt nhòn nhọn màu cam.
Mạnh Lan quay phắt đầu.
Người hầu vẫn đứng yên ở nơi đó: “Tiểu thư Trường Đằng Lan, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài?”
Mạnh Lan tiếp tục cúi đầu nhìn mặt nước, chỉ thấy gương mặt người hầu bắt đầu mưng mủ, rỉ ra ngày càng nhiều chất lỏng màu vàng. Mặt cô ta giống hệt miếng xương sườn đã được hầm ba tiếng, từng miếng thịt đẫm máu rơi xuống. Thế nhưng, khi cô ngoảnh đầu nhìn thì vẫn không thấy điều gì bất thường.
Giang Sách Lãng chú ý tới hành động của Mạnh Lan, nâng chân cô lên và khẽ kéo đến gần, anh nhỏ giọng hỏi: “Sao thế em?”
Mạnh Lan nhìn đăm đăm người hầu kia không chớp mắt.
“Tôi đã thấy cô rồi!”
Người hầu hoảng sợ, hỏi ngược lại: “Thấy gì ạ?”
“Cô không phải người, cô là ai!”
“Cô không phải người, cô là ai!”
Tuy nhiên, Mạnh Lan không hề lên tiếng.
Mặc dù cô rất muốn hỏi câu hỏi này, nhưng mấy lời nói không biết phát ra từ đâu này không phải của cô, mà chúng đang văng vẳng ngay bên tai cô!
Cô dựa vào người Giang Sách Lãng, bên trái là Cố Diệp đang ngâm mình dưới nước, nhưng cô chỉ cảm giác như từng cơn gió lạnh đang thổi qua hai bên! Sau lưng Giang Sách Lãng có một người với gương mặt xám trắng đang đứng, hàm răng ông ta run cầm cập, ánh mắt nhìn Mạnh Lan chòng chọc.
Lúc này, kế bên Cố Diệp cũng có một bóng người khác chui ra khỏi mặt nước, lặp lại câu nói: “Cô không phải người, cô là ai!”
Người hầu nghe thấy lời này, che miệng cười.
Tiếng cười vang vọng khắp suối nước nóng lộng gió.
Mạnh Lan tát nước về phía người hầu.
Bỗng nhiên.
Giang Sách Lãng cầm lấy cổ tay cô, hỏi như thường lệ: “Em sao vậy?”
Làm gì có bóng ma nào xuất hiện chứ?
Phía sau Giang Sách Lãng và Cố Diệp không có bất cứ thứ gì, Hạ Vãn Vãn cũng nghi hoặc nhìn cô: “Cậu thấy gì thế, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Ban nãy có một người hầu đến đây, cô ta có vấn đề.” Mạnh Lan nói: “Em vừa chứng kiến thịt trên mặt cô ta rớt xuống.”
Giang Sách Lãng cười: “Không có ai hết, ở đây chỉ có năm người chúng ta thôi. Cô ta đến đây làm gì chứ, có phải vì em mệt mỏi quá nên mới gặp ảo giác không?”
Mạnh Lan xoa xoa huyệt thái dương, chẳng lẽ mình thật sự có vấn đề, tắm suối nước nóng thôi mà cũng trúng ảo giác ư? Không thể nào, nếu vậy thì tại sao những người khác vẫn không sao?
Cô nhờ Giang Sách Lãng đỡ mình lên.
Người đàn ông nâng cô dậy, đặt chân cô xuống đất.
Mạnh Lan xoay người nhìn bốn người trong ao nước, gương mặt phản chiếu của mỗi người đều méo méo mó mó.
Không có gương mặt nào thuộc về bọn họ cả!
Đây không phải đồng đội của cô.
Chẳng khác gì bốn gã đàn ông trung niên già nua đáng khinh.
Mạnh Lan nhìn nước suối, rồi bình tĩnh tiến về phòng cho khách, cô khép cửa lại, tựa như chưa hề xảy ra chuyện gì.
- -------------------
Lời tác giả:
Mạnh Lan: Chỉ số tỉnh táo (*) của mình giảm xuống rồi…
(*) Giá trị SAN (Sanity) (dịch theo nghĩa đen là sự tỉnh táo) là giá trị của người chơi trong board game Cthulhu Mythos. Nó có thể được coi là sức mạnh tinh thần ở một mức độ nào đó. Ví dụ, khi bạn nhìn thấy điều gì đó siêu nhiên hoặc điều gì đó quá đáng sợ khiến bạn bị kích thích tinh thần, SAN của bạn sẽ giảm xuống, lúc này nếu kẻ địch sử dụng đòn tấn công rối loạn tinh thần sẽ dễ dàng thành công.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.