Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần
Chương 54: Trường Đằng Ma Mỹ
Mạnh Phàm Song
30/05/2024
Anh em Linh Mộc không hề đi xa.
Hạ Vãn Vãn nghi hoặc, lén nói: “Ánh mắt bọn họ nhìn chúng ta kỳ lạ thật sự!”
Trương Nhất Trì cằn nhằn: “Lại chẳng vậy, chúng ta đã vào nơi không nên vào rồi!”
Hạ Vãn Vãn bảo: “Chính cậu cũng không biết nơi nào không nên vào mà, liệu nên ở đây hay lên núi!”
Mạnh Lan nhìn về phía anh em Linh Mộc, khi ánh mắt đôi bên giao nhau, đối phương đã vội vàng chạy đi.
Trong bóng tối.
Linh Mộc Nam hỏi anh trai Linh Mộc Tây: “Anh, anh nói lần này chúng ta có thể thoát khỏi căn bệnh đáng chết kia sao, em muốn được bất tử, không bao giờ phải chịu đau khổ như vậy nữa!”
Gương mặt Linh Mộc Tây thâm trầm: “Anh không rõ, nếu chúng ta tìm được những bí mật đó, có lẽ sẽ biết được cách bất tử, hiện tại thời gian cũng không còn nhiều nữa.”
Linh Mộc Nam sốt ruột hỏi: “Sơn trang Nhật Lạc xuất hiện, chắc chắn sẽ xảy ra đại nạn, anh, em sợ lắm.”
Linh Mộc Tây đập vào đầu anh ta: “Đừng lộn xộn, bây giờ chúng ta vẫn còn yên ổn, đừng nói bậy như thế!”
Hai anh em Linh Mộc Nam và Linh Mộc Tây bước về hướng nhà của bọn họ, nào ngờ đã đụng phải một người phụ nữ trung niên, bà ta chỉ vào mũi cả hai mắng: “Tụi bây đã đến sau núi phải không! Tao mà kể với đại nhân Trường Đằng, tụi bây chắc chắn sẽ trốn không thoát đâu! Khai mau, có phải tụi bây cũng giống tên Sơn Dã Tá khốn nạn kia, nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi nơi này đúng không? Tao nói cho tụi bây biết, không có khả năng đâu! Nếu có một ngày mày mắc bệnh, tao chắc chắn sẽ thẳng tay giết mày đó!”
Đấy là một người đàn bà đanh đá hơn sáu mươi tuổi. Tóc bà đã bạc, mặt nhăn nheo, miệng trễ xuống trông rất nghiêm nghị.
Giọng nói chua chát của bà ta vang vọng giữa làn gió đêm yên tĩnh, thu hút sự chú ý của Mạnh Lan và Giang Sách Lãng.
Mạnh Lan dừng bước, nhìn về phía ba người đang lôi kéo nhau ở đằng xa.
Người đàn bà điên vẫn còn đang gào thét: “Đừng để tao phát hiện tụi bây đang mưu đồ gây rối gì, bằng không tao nhất định sẽ không bỏ qua cho tụi bây!”
Trong tiếng la hét ầm ĩ, nhà hàng xóm kế bên đẩy cửa gỗ ra, có vẻ đã quen thuộc với cảnh tượng này, hỏi Linh Mộc Tây: “Hai người đi đâu mà về trễ vậy?”
Linh Mộc Tây trả lời: “Lên núi bắt thỏ, ai ngờ trời mưa to nên tìm chỗ trú đến giờ.”
Hàng xóm xua xua tay: “Đừng để ý bà điên này, cũng không phải lần đầu bà ta nói xằng bậy! Chỉ là một kẻ đáng thương thôi, hai bây đừng để ý. Mau về đi, ướt sũng rồi kìa!” Đó là một người đàn ông trung niên trông rất ân cần, cũng khá thân thiết với hai anh em nhà Linh Mộc.
Bà điên vẫn chưa chịu buông tha: “Nếu không phải tại tụi bây, bố mẹ tao sẽ không phải chết! Đến tận bây giờ tụi bây còn muốn dụ dỗ người khác à!” Tiếng của bà ta chẳng khác nào cuộn băng bị rách, ì ì ạch ạch nghe rất chói tai.
Anh em Linh Mộc đóng cửa lại, mặc kệ bà ta.
Nhóm Mạnh Lan vốn định dạo quanh một lát rồi mới đến Trường Đằng gia, chẳng ngờ đã chứng kiến được màn kịch vui kia. Người đàn bà kia thấy không ai để ý bà ta, bèn nhìn sang mấy bóng người bên đèn đường vàng, ngửa cổ bước tới. Bà ta dừng lại trước mặt Mạnh Lan tầm ba mét, đôi mắt đục ngầu quan sát bọn họ từ trên xuống dưới: “Các người từ đâu tới, các người không phải dân trong làng!”
“Không phải.” Mạnh Lan trả lời.
Dường như bà điên đã đoán ra điều gì, nhướng lông mày lên, đôi mắt cũng khôi phục cảm xúc: “Các người muốn đến Trường Đằng gia đúng không, năm mươi năm, đã lâu hơn dự kiến rất nhiều, không hiểu sao lần này lại kéo dài đến vậy.” Bà ta cảm thán, nâng ngón tay nhăn nheo lên, móng tay dày ố vàng chỉ vào Mạnh Lan vài giây, nhưng rốt cuộc đã dừng trên người Giang Sách Lãng: “Chắc hẳn sẽ rất vừa lòng đó! Các người tới là tốt rồi, các người có thể cứu vãn ngôi làng này.”
Bà ta chỉ nhìn bọn họ chằm chặp một chốc, ngay khi Mạnh Lan cho rằng bà ta định xoay người rời đi thì bà ta lại đột ngột tru lên như mèo hoang, vươn tay nhào qua đây muốn bóp cổ Mạnh Lan!
Mạnh Lan lập tức nghiêng người tránh né, Cố Diệp đứng phía sau bắt lấy cổ tay nhỏ bé của bà ta, lạnh lùng bảo: “Làm gì vậy!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cổ tay của bà ta mềm oặt giống hệt một con tôm vừa mới nấu chín, không có xương cốt.
Bà điên cũng không hề thất vọng, chỉ bật cười ha ha: “Thật ra, tao không hề muốn tụi bây tới đây, nếu đêm nay tụi bây chết ở đây thì tốt rồi! Tại sao phải dựa vào gia tộc Trường Đằng chứ, nếu không phải do bọn họ độc đoán thì sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì cả!”
Lời nói của bà ta vừa mắng gia tộc Trường Đằng lại vừa dựa dẫm vào bọn họ, nghe hết sức mâu thuẫn.
Cố Diệp vung tay, bà điên cũng không sấn tới nữa, chỉ hậm hực cười hai tiếng rồi nhanh chóng chui vào nhà.
Màn đêm khôi phục vẻ yên tĩnh.
Trên mặt biển hùng vĩ tựa viên ngọc lục bảo đang phản chiếu ánh sáng đỏ tươi của mặt trăng, một lớp quầng sáng màu hồng vừa mơ hồ vừa lãng mạn bao phủ lên khắp đại dương. Phía Đông đảo là vùng đất bằng phẳng, nhưng vẫn có độ cao cao hơn hẳn so với phía Tây, nơi có bến tàu và những vách đá. Sóng đập vô đá, bọt bắn tung tóe, vỗ từng đợt vào bờ.
Giang Sách Lãng cứ mãi im lặng không lên tiếng, Mạnh Lan chọc chọc anh: “Thầy nghĩ gì vậy, em cảm giác thầy đang phân tâm.”
Gió biển ùa vào, Giang Sách Lãng đút tay trong túi, biếng nhác nhếch khóe miệng. Anh ngắm nhìn mặt biển âm u, suy nghĩ hồi lâu: “Tôi cảm giác hai anh em Linh Mộc đang nói dối.”
“Dối thế nào?”
“Bọn họ không cầm theo bất kỳ dụng cụ đi săn gì hết, chẳng hề giống đang đi bắt thỏ.” Cố Diệp chen miệng vào bổ sung: “Huống hồ, trước khi đến sơn trang Nhật Lạc, chúng ta đã tìm kiếm xung quanh, không có sơn động hay nơi nào có thể trú mưa cả. Anh không phủ nhận dân bản xứ sẽ thông thuộc địa hình ở đây hơn chúng ta, những rõ ràng khu vực lân cận sơn trang Nhật Lạc không hề có đá nham thạch.”
Mạnh Lan bỗng cảm tưởng như mình không cần động não gì, cũng sẽ có người dâng đáp án lên tận miệng.
Hạ Vãn Vãn hỏi: “Không phải chứ, em thấy bọn họ đeo cuốc mà!”
“Cuốc, em cũng nói là cuốc đó, Vãn Vãn.” Âm thanh trong trẻo của Cố Diệp vang vọng giữa bóng tối.
Hai người đàn ông kẻ xướng người họa.
Giang Sách Lãng bổ sung: “Cuốc không phải dùng để bắt thỏ, ít nhất phải có lồng sắt, cũng sẽ có người dẫn chó theo để bắt thỏ, nhưng bọn họ không hề mang theo vật dụng gì cả. Hơn nữa, em cũng nghe thấy người đàn bà kia nói rồi đấy, bọn họ thường xuyên lên núi, vậy chắc hẳn bọn họ cầm cuốc chỉ để tìm thứ gì đó, hoặc họ đang có âm mưu khác.”
Trương Nhất Trì vẫn luôn không nói lời nào, chợt thở dài: “Mở màn đã khó như vậy rồi sao…”
Năm người đứng bên bờ biển, đứng thật lâu cũng không muốn bước vào Trường Đằng gia.
Dường như tất cả mọi chuyện vừa rồi đều do trò chơi đã dẫn dắt bọn họ vậy, chỉ cần họ đặt chân vào Trường Đằng gia, chắc chắn sẽ không thể né tránh nguy hiểm được nữa.
Lộc cộc.
Lộc cộc.
Một người phụ nữ đang đi trên con đường nhỏ, cầm theo một đèn lồng màu cam hồng, bước chân nhỏ nhẹ tới gần năm người bọn họ. Cô ta mặc trang phục màu trắng, để lộ chiếc cổ thiên nga trang nhã và xinh đẹp. Trên búi tóc cô ta có một đóa hoa anh đào, phía dưới lác đác vài hạt ngọc trai nhỏ đung đưa theo gió.
“Kính thưa các vị khách quý, tôi là quản gia của gia tộc Trường Đằng, Tùng Hữu Kỷ, tôi đến đây để đón các vị.” Thoạt nhìn Tùng Hữu Kỷ tầm ba mươi tuổi, nhưng cô ta chăm sóc ngoại hình rất tốt, thái độ cung kính và lễ phép. Cô ta nhẹ nhàng cúi xuống, khẽ gật đầu, sau đó hướng về phía sau bản thân và chỉ dẫn: “Trường Đằng gia ở ngay sườn phía Tây, các vị theo sau tôi là được. Bây giờ trời đã khuya, chúng tôi chuẩn bị suối nước nóng và bữa tối cho các vị rồi.”
Tùng Hữu Kỷ chú ý thấy tóc Mạnh Lan bị ướt, cô ta bổ sung: “Hôm nay trời mưa, các vị bị ướt rồi đúng không? Tôi sẽ sai người chuẩn bị quần áo mới.”
Cô ta cười rộ, trông rất ngọt ngào và dịu dàng.
Nhóm người Mạnh Lan đi theo Tùng Hữu Kỷ về nơi ở.
Trường Đằng gia là gia tộc lớn nhất trên đảo Nhật Lạc, tòa nhà bằng gỗ tinh xảo tọa lạc trong khu vườn cây đã bị che phủ một nửa. Tường trắng, ngói đen, mái hiên xa, còn có một phần tường đã bị bong ra do gió biển ăn mòn, nhưng có vẻ đã được sơn lại bằng màu đỏ cam, màu sắc tương đồng với chiếc đèn lồng đỏ lắc lư trong tay Tùng Hữu Kỷ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đẩy cửa chính ra, khách khứa sẽ được nghênh đón bằng cảnh quan sơn thủy khô ráo trong vườn, với cát trắng phác họa từng đường cong uốn lượn ngay ngắn tượng trưng cho dòng nước vô tận, và vài hòn non bộ giả ngọc đặt ở giữa được tô điểm bằng những mảnh rêu rải rác cùng mặt cỏ.
Ánh đèn trên hành lang gỗ sáng bừng, đèn lồng được làm bằng giấy dầu, mặt trên là bức tranh hình mặt trời mọc bên biển được vẽ tỉ mỉ.
Có một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đang ngồi ở sảnh ngoài, trong mắt cô ta không chứa bất kỳ cảm xúc gì, tựa như mặt nước tĩnh lặng không một gợn sóng.
Tùng Hữu Kỷ cung kính nói: “Cô Trường Đằng, tôi đi chuẩn bị bữa tối ạ.”
“Đi đi.” Người phụ nữ từ từ đứng lên, nhẹ nhàng bảo: “Các cháu vất vả chuyến này rồi, được bố các cháu giúp đỡ như thế, tôi biết ơn lắm. Ở đảo Nhật Lạc, tôi sẽ chăm sóc các cháu thật tốt, đợi mọi việc xong xuôi thì các cháu có thể rời đi bất cứ lúc nào, tôi sẽ sắp xếp thuyền bè.”
Giang Sách Lãng nói: “Cảm ơn.”
Người phụ nữ giới thiệu: “Tôi tên Trường Đằng Ma Mỹ, là người phụ trách trên đảo Nhật Lạc, rất vui được gặp mọi người.”
Lúc này Mạnh Lan lấy ra lá thư kia, đưa cho Trường Đằng Ma Mỹ: “Đây là thư chúng tôi mang đến, sắp tới đành nhờ ngài chiếu cố rồi.”
Người phụ nữ mở lá thư đọc lướt qua, sau đó gấp lại ngay ngắn đặt vào khay gỗ bên cạnh: “Chúng ta vừa đi vừa nói, theo kế hoạch ban đầu thì các cháu sẽ đến vào buổi chiều, tại sao cuối cùng lại đến trễ như vậy?”
“Do trời mưa nên phải trì hoãn một lát.” Mạnh Lan đáp.
“Làm khó các cháu rồi.” Giọng điệu của cô ta không giống như đang cảm thấy có lỗi, mà chỉ đang chất vấn: “Đừng để bị cảm, lát nữa tôi sẽ bảo Hữu Kỷ nấu một ít nước gừng. Cơ mà, các cháu trú mưa ở đâu thế?”
“Ở sơn trang Nhật Lạc.” Mạnh Lan bình tĩnh trả lời, cứ như không hề biết nơi đó đã xảy ra chuyện gì.
Cô làm vậy để biết phản ứng của Trường Đằng Ma Mỹ, chẳng những thế, từ lá thư và thái độ của cô ta, cô có thể đoán được năm người họ rất quan trọng đối với đảo Nhật Lạc, nếu nói gì sai thì cũng không gặp nguy hiểm.
Trường Đằng Ma Mỹ sửng sốt một lát, nhưng cũng không lộ vẻ kinh ngạc như bọn họ nghĩ, mà ngược lại, trông cô ta như đã đoán được trước rồi.
Cô ta mở cửa bước ra sảnh ngoài, dẫn mọi người vào nhà ăn, vừa đi vừa trò chuyện: “Đó không phải là một nơi cát tường, sơn trang Nhật Lạc đã sớm bị hủy diệt trong một trận hỏa hoạn rồi.”
“Hả?” Bấy giờ Hạ Vãn Vãn mới phát huy tối đa kỹ thuật diễn xuất của mình, cô ấy run run bờ môi: “Vậy, vậy chúng tôi phải làm sao? Chúng tôi gặp quỷ rồi đúng không, thật đáng sợ! Sao lại như vậy?!”
Trường Đằng Ma Mỹ vuốt tóc Hạ Vãn Vãn, cười: “Không sao, các cháu đã sống sót thoát ra rồi. Sơn trang Nhật Lạc không thích người dân trên hòn đảo này, nhưng nó cũng chỉ thoắt ẩn thoắt hiện chứ không uy hiếp gì cả, nếu các cháu đã tới Trường Đằng gia rồi thì không cần sợ nữa.”
Nhóm người ngồi trong nhà ăn.
So với sơn trang Nhật Lạc, bữa cơm ở đây cũng không phong phú hơn bao nhiêu, thậm chí còn không có trứng gà sống.
Súp miso, natto, đậu hũ tàng hình, cơm chan trà.
Không có thịt, trứng, sữa.
Chẳng phải bữa tối cuối cùng nên được ăn ngon uống tốt sao?
Xem chừng đây còn chưa phải bữa ăn cuối.
May mà Mạnh Lan không đói bụng, bằng không cô cảm thấy mình sẽ đói đến mức đi gặm đàn ông giữa đêm khuya mất.
Trường Đằng Ma Mỹ hỏi: “Trời tối như vậy, các cháu tìm đường bằng cách nào?”
Mạnh Lan vừa ăn cơm vừa đáp: “Lúc xuống núi, chúng cháu gặp được hai dân làng.”
Trong nháy mắt, nụ cười trên mặt Trường Đằng Ma Mỹ đã trở nên lạnh băng.
Hạ Vãn Vãn nghi hoặc, lén nói: “Ánh mắt bọn họ nhìn chúng ta kỳ lạ thật sự!”
Trương Nhất Trì cằn nhằn: “Lại chẳng vậy, chúng ta đã vào nơi không nên vào rồi!”
Hạ Vãn Vãn bảo: “Chính cậu cũng không biết nơi nào không nên vào mà, liệu nên ở đây hay lên núi!”
Mạnh Lan nhìn về phía anh em Linh Mộc, khi ánh mắt đôi bên giao nhau, đối phương đã vội vàng chạy đi.
Trong bóng tối.
Linh Mộc Nam hỏi anh trai Linh Mộc Tây: “Anh, anh nói lần này chúng ta có thể thoát khỏi căn bệnh đáng chết kia sao, em muốn được bất tử, không bao giờ phải chịu đau khổ như vậy nữa!”
Gương mặt Linh Mộc Tây thâm trầm: “Anh không rõ, nếu chúng ta tìm được những bí mật đó, có lẽ sẽ biết được cách bất tử, hiện tại thời gian cũng không còn nhiều nữa.”
Linh Mộc Nam sốt ruột hỏi: “Sơn trang Nhật Lạc xuất hiện, chắc chắn sẽ xảy ra đại nạn, anh, em sợ lắm.”
Linh Mộc Tây đập vào đầu anh ta: “Đừng lộn xộn, bây giờ chúng ta vẫn còn yên ổn, đừng nói bậy như thế!”
Hai anh em Linh Mộc Nam và Linh Mộc Tây bước về hướng nhà của bọn họ, nào ngờ đã đụng phải một người phụ nữ trung niên, bà ta chỉ vào mũi cả hai mắng: “Tụi bây đã đến sau núi phải không! Tao mà kể với đại nhân Trường Đằng, tụi bây chắc chắn sẽ trốn không thoát đâu! Khai mau, có phải tụi bây cũng giống tên Sơn Dã Tá khốn nạn kia, nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi nơi này đúng không? Tao nói cho tụi bây biết, không có khả năng đâu! Nếu có một ngày mày mắc bệnh, tao chắc chắn sẽ thẳng tay giết mày đó!”
Đấy là một người đàn bà đanh đá hơn sáu mươi tuổi. Tóc bà đã bạc, mặt nhăn nheo, miệng trễ xuống trông rất nghiêm nghị.
Giọng nói chua chát của bà ta vang vọng giữa làn gió đêm yên tĩnh, thu hút sự chú ý của Mạnh Lan và Giang Sách Lãng.
Mạnh Lan dừng bước, nhìn về phía ba người đang lôi kéo nhau ở đằng xa.
Người đàn bà điên vẫn còn đang gào thét: “Đừng để tao phát hiện tụi bây đang mưu đồ gây rối gì, bằng không tao nhất định sẽ không bỏ qua cho tụi bây!”
Trong tiếng la hét ầm ĩ, nhà hàng xóm kế bên đẩy cửa gỗ ra, có vẻ đã quen thuộc với cảnh tượng này, hỏi Linh Mộc Tây: “Hai người đi đâu mà về trễ vậy?”
Linh Mộc Tây trả lời: “Lên núi bắt thỏ, ai ngờ trời mưa to nên tìm chỗ trú đến giờ.”
Hàng xóm xua xua tay: “Đừng để ý bà điên này, cũng không phải lần đầu bà ta nói xằng bậy! Chỉ là một kẻ đáng thương thôi, hai bây đừng để ý. Mau về đi, ướt sũng rồi kìa!” Đó là một người đàn ông trung niên trông rất ân cần, cũng khá thân thiết với hai anh em nhà Linh Mộc.
Bà điên vẫn chưa chịu buông tha: “Nếu không phải tại tụi bây, bố mẹ tao sẽ không phải chết! Đến tận bây giờ tụi bây còn muốn dụ dỗ người khác à!” Tiếng của bà ta chẳng khác nào cuộn băng bị rách, ì ì ạch ạch nghe rất chói tai.
Anh em Linh Mộc đóng cửa lại, mặc kệ bà ta.
Nhóm Mạnh Lan vốn định dạo quanh một lát rồi mới đến Trường Đằng gia, chẳng ngờ đã chứng kiến được màn kịch vui kia. Người đàn bà kia thấy không ai để ý bà ta, bèn nhìn sang mấy bóng người bên đèn đường vàng, ngửa cổ bước tới. Bà ta dừng lại trước mặt Mạnh Lan tầm ba mét, đôi mắt đục ngầu quan sát bọn họ từ trên xuống dưới: “Các người từ đâu tới, các người không phải dân trong làng!”
“Không phải.” Mạnh Lan trả lời.
Dường như bà điên đã đoán ra điều gì, nhướng lông mày lên, đôi mắt cũng khôi phục cảm xúc: “Các người muốn đến Trường Đằng gia đúng không, năm mươi năm, đã lâu hơn dự kiến rất nhiều, không hiểu sao lần này lại kéo dài đến vậy.” Bà ta cảm thán, nâng ngón tay nhăn nheo lên, móng tay dày ố vàng chỉ vào Mạnh Lan vài giây, nhưng rốt cuộc đã dừng trên người Giang Sách Lãng: “Chắc hẳn sẽ rất vừa lòng đó! Các người tới là tốt rồi, các người có thể cứu vãn ngôi làng này.”
Bà ta chỉ nhìn bọn họ chằm chặp một chốc, ngay khi Mạnh Lan cho rằng bà ta định xoay người rời đi thì bà ta lại đột ngột tru lên như mèo hoang, vươn tay nhào qua đây muốn bóp cổ Mạnh Lan!
Mạnh Lan lập tức nghiêng người tránh né, Cố Diệp đứng phía sau bắt lấy cổ tay nhỏ bé của bà ta, lạnh lùng bảo: “Làm gì vậy!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cổ tay của bà ta mềm oặt giống hệt một con tôm vừa mới nấu chín, không có xương cốt.
Bà điên cũng không hề thất vọng, chỉ bật cười ha ha: “Thật ra, tao không hề muốn tụi bây tới đây, nếu đêm nay tụi bây chết ở đây thì tốt rồi! Tại sao phải dựa vào gia tộc Trường Đằng chứ, nếu không phải do bọn họ độc đoán thì sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì cả!”
Lời nói của bà ta vừa mắng gia tộc Trường Đằng lại vừa dựa dẫm vào bọn họ, nghe hết sức mâu thuẫn.
Cố Diệp vung tay, bà điên cũng không sấn tới nữa, chỉ hậm hực cười hai tiếng rồi nhanh chóng chui vào nhà.
Màn đêm khôi phục vẻ yên tĩnh.
Trên mặt biển hùng vĩ tựa viên ngọc lục bảo đang phản chiếu ánh sáng đỏ tươi của mặt trăng, một lớp quầng sáng màu hồng vừa mơ hồ vừa lãng mạn bao phủ lên khắp đại dương. Phía Đông đảo là vùng đất bằng phẳng, nhưng vẫn có độ cao cao hơn hẳn so với phía Tây, nơi có bến tàu và những vách đá. Sóng đập vô đá, bọt bắn tung tóe, vỗ từng đợt vào bờ.
Giang Sách Lãng cứ mãi im lặng không lên tiếng, Mạnh Lan chọc chọc anh: “Thầy nghĩ gì vậy, em cảm giác thầy đang phân tâm.”
Gió biển ùa vào, Giang Sách Lãng đút tay trong túi, biếng nhác nhếch khóe miệng. Anh ngắm nhìn mặt biển âm u, suy nghĩ hồi lâu: “Tôi cảm giác hai anh em Linh Mộc đang nói dối.”
“Dối thế nào?”
“Bọn họ không cầm theo bất kỳ dụng cụ đi săn gì hết, chẳng hề giống đang đi bắt thỏ.” Cố Diệp chen miệng vào bổ sung: “Huống hồ, trước khi đến sơn trang Nhật Lạc, chúng ta đã tìm kiếm xung quanh, không có sơn động hay nơi nào có thể trú mưa cả. Anh không phủ nhận dân bản xứ sẽ thông thuộc địa hình ở đây hơn chúng ta, những rõ ràng khu vực lân cận sơn trang Nhật Lạc không hề có đá nham thạch.”
Mạnh Lan bỗng cảm tưởng như mình không cần động não gì, cũng sẽ có người dâng đáp án lên tận miệng.
Hạ Vãn Vãn hỏi: “Không phải chứ, em thấy bọn họ đeo cuốc mà!”
“Cuốc, em cũng nói là cuốc đó, Vãn Vãn.” Âm thanh trong trẻo của Cố Diệp vang vọng giữa bóng tối.
Hai người đàn ông kẻ xướng người họa.
Giang Sách Lãng bổ sung: “Cuốc không phải dùng để bắt thỏ, ít nhất phải có lồng sắt, cũng sẽ có người dẫn chó theo để bắt thỏ, nhưng bọn họ không hề mang theo vật dụng gì cả. Hơn nữa, em cũng nghe thấy người đàn bà kia nói rồi đấy, bọn họ thường xuyên lên núi, vậy chắc hẳn bọn họ cầm cuốc chỉ để tìm thứ gì đó, hoặc họ đang có âm mưu khác.”
Trương Nhất Trì vẫn luôn không nói lời nào, chợt thở dài: “Mở màn đã khó như vậy rồi sao…”
Năm người đứng bên bờ biển, đứng thật lâu cũng không muốn bước vào Trường Đằng gia.
Dường như tất cả mọi chuyện vừa rồi đều do trò chơi đã dẫn dắt bọn họ vậy, chỉ cần họ đặt chân vào Trường Đằng gia, chắc chắn sẽ không thể né tránh nguy hiểm được nữa.
Lộc cộc.
Lộc cộc.
Một người phụ nữ đang đi trên con đường nhỏ, cầm theo một đèn lồng màu cam hồng, bước chân nhỏ nhẹ tới gần năm người bọn họ. Cô ta mặc trang phục màu trắng, để lộ chiếc cổ thiên nga trang nhã và xinh đẹp. Trên búi tóc cô ta có một đóa hoa anh đào, phía dưới lác đác vài hạt ngọc trai nhỏ đung đưa theo gió.
“Kính thưa các vị khách quý, tôi là quản gia của gia tộc Trường Đằng, Tùng Hữu Kỷ, tôi đến đây để đón các vị.” Thoạt nhìn Tùng Hữu Kỷ tầm ba mươi tuổi, nhưng cô ta chăm sóc ngoại hình rất tốt, thái độ cung kính và lễ phép. Cô ta nhẹ nhàng cúi xuống, khẽ gật đầu, sau đó hướng về phía sau bản thân và chỉ dẫn: “Trường Đằng gia ở ngay sườn phía Tây, các vị theo sau tôi là được. Bây giờ trời đã khuya, chúng tôi chuẩn bị suối nước nóng và bữa tối cho các vị rồi.”
Tùng Hữu Kỷ chú ý thấy tóc Mạnh Lan bị ướt, cô ta bổ sung: “Hôm nay trời mưa, các vị bị ướt rồi đúng không? Tôi sẽ sai người chuẩn bị quần áo mới.”
Cô ta cười rộ, trông rất ngọt ngào và dịu dàng.
Nhóm người Mạnh Lan đi theo Tùng Hữu Kỷ về nơi ở.
Trường Đằng gia là gia tộc lớn nhất trên đảo Nhật Lạc, tòa nhà bằng gỗ tinh xảo tọa lạc trong khu vườn cây đã bị che phủ một nửa. Tường trắng, ngói đen, mái hiên xa, còn có một phần tường đã bị bong ra do gió biển ăn mòn, nhưng có vẻ đã được sơn lại bằng màu đỏ cam, màu sắc tương đồng với chiếc đèn lồng đỏ lắc lư trong tay Tùng Hữu Kỷ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đẩy cửa chính ra, khách khứa sẽ được nghênh đón bằng cảnh quan sơn thủy khô ráo trong vườn, với cát trắng phác họa từng đường cong uốn lượn ngay ngắn tượng trưng cho dòng nước vô tận, và vài hòn non bộ giả ngọc đặt ở giữa được tô điểm bằng những mảnh rêu rải rác cùng mặt cỏ.
Ánh đèn trên hành lang gỗ sáng bừng, đèn lồng được làm bằng giấy dầu, mặt trên là bức tranh hình mặt trời mọc bên biển được vẽ tỉ mỉ.
Có một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đang ngồi ở sảnh ngoài, trong mắt cô ta không chứa bất kỳ cảm xúc gì, tựa như mặt nước tĩnh lặng không một gợn sóng.
Tùng Hữu Kỷ cung kính nói: “Cô Trường Đằng, tôi đi chuẩn bị bữa tối ạ.”
“Đi đi.” Người phụ nữ từ từ đứng lên, nhẹ nhàng bảo: “Các cháu vất vả chuyến này rồi, được bố các cháu giúp đỡ như thế, tôi biết ơn lắm. Ở đảo Nhật Lạc, tôi sẽ chăm sóc các cháu thật tốt, đợi mọi việc xong xuôi thì các cháu có thể rời đi bất cứ lúc nào, tôi sẽ sắp xếp thuyền bè.”
Giang Sách Lãng nói: “Cảm ơn.”
Người phụ nữ giới thiệu: “Tôi tên Trường Đằng Ma Mỹ, là người phụ trách trên đảo Nhật Lạc, rất vui được gặp mọi người.”
Lúc này Mạnh Lan lấy ra lá thư kia, đưa cho Trường Đằng Ma Mỹ: “Đây là thư chúng tôi mang đến, sắp tới đành nhờ ngài chiếu cố rồi.”
Người phụ nữ mở lá thư đọc lướt qua, sau đó gấp lại ngay ngắn đặt vào khay gỗ bên cạnh: “Chúng ta vừa đi vừa nói, theo kế hoạch ban đầu thì các cháu sẽ đến vào buổi chiều, tại sao cuối cùng lại đến trễ như vậy?”
“Do trời mưa nên phải trì hoãn một lát.” Mạnh Lan đáp.
“Làm khó các cháu rồi.” Giọng điệu của cô ta không giống như đang cảm thấy có lỗi, mà chỉ đang chất vấn: “Đừng để bị cảm, lát nữa tôi sẽ bảo Hữu Kỷ nấu một ít nước gừng. Cơ mà, các cháu trú mưa ở đâu thế?”
“Ở sơn trang Nhật Lạc.” Mạnh Lan bình tĩnh trả lời, cứ như không hề biết nơi đó đã xảy ra chuyện gì.
Cô làm vậy để biết phản ứng của Trường Đằng Ma Mỹ, chẳng những thế, từ lá thư và thái độ của cô ta, cô có thể đoán được năm người họ rất quan trọng đối với đảo Nhật Lạc, nếu nói gì sai thì cũng không gặp nguy hiểm.
Trường Đằng Ma Mỹ sửng sốt một lát, nhưng cũng không lộ vẻ kinh ngạc như bọn họ nghĩ, mà ngược lại, trông cô ta như đã đoán được trước rồi.
Cô ta mở cửa bước ra sảnh ngoài, dẫn mọi người vào nhà ăn, vừa đi vừa trò chuyện: “Đó không phải là một nơi cát tường, sơn trang Nhật Lạc đã sớm bị hủy diệt trong một trận hỏa hoạn rồi.”
“Hả?” Bấy giờ Hạ Vãn Vãn mới phát huy tối đa kỹ thuật diễn xuất của mình, cô ấy run run bờ môi: “Vậy, vậy chúng tôi phải làm sao? Chúng tôi gặp quỷ rồi đúng không, thật đáng sợ! Sao lại như vậy?!”
Trường Đằng Ma Mỹ vuốt tóc Hạ Vãn Vãn, cười: “Không sao, các cháu đã sống sót thoát ra rồi. Sơn trang Nhật Lạc không thích người dân trên hòn đảo này, nhưng nó cũng chỉ thoắt ẩn thoắt hiện chứ không uy hiếp gì cả, nếu các cháu đã tới Trường Đằng gia rồi thì không cần sợ nữa.”
Nhóm người ngồi trong nhà ăn.
So với sơn trang Nhật Lạc, bữa cơm ở đây cũng không phong phú hơn bao nhiêu, thậm chí còn không có trứng gà sống.
Súp miso, natto, đậu hũ tàng hình, cơm chan trà.
Không có thịt, trứng, sữa.
Chẳng phải bữa tối cuối cùng nên được ăn ngon uống tốt sao?
Xem chừng đây còn chưa phải bữa ăn cuối.
May mà Mạnh Lan không đói bụng, bằng không cô cảm thấy mình sẽ đói đến mức đi gặm đàn ông giữa đêm khuya mất.
Trường Đằng Ma Mỹ hỏi: “Trời tối như vậy, các cháu tìm đường bằng cách nào?”
Mạnh Lan vừa ăn cơm vừa đáp: “Lúc xuống núi, chúng cháu gặp được hai dân làng.”
Trong nháy mắt, nụ cười trên mặt Trường Đằng Ma Mỹ đã trở nên lạnh băng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.