Sau Khi Rơi Xuống Núi, Ta Từ Hôn
Chương 14
Thiên Cách/天格
24/09/2024
"Sẽ khiến ta cam tâm ruồng bỏ tôn nghiêm và nguyên tắc của mình, chỉ vì, có thể trở lại quá khứ."
Toàn bộ thư phòng rơi vào yên tĩnh như chết.
Ta và Tiết Vọng đối mặt trong sự im lặng, lẳng lặng giằng co.
Cuối cùng, ta liếc mắt nhìn qua một bên khác, lạnh lùng đi qua người:
"Tiết Vọng, từ khoảnh khắc ta rơi xuống dưới vách núi đó."
"Chúng ta đã không quay lại được nữa."
"Huynh vẫn nên đừng nhúng tay vào chuyện đoạt đích, sớm rút ra đi."
"Bởi vì cho dù cuối cùng người thắng là Tam hoàng tử, Ôn Kỳ Ngọc sẽ chết."
"Ta cũng sẽ ở bên cạnh chàng, tuyệt đối không hối hận."
21.
Trong nháy mắt bước ra khỏi thư phòng, ta cúi đầu thở phào một hơi thật dài.
Khi ngẩng đầu lên một lần nữa, lại va vào ánh mắt mỉm cười dịu dàng của Ôn Kỳ Ngọc.
"Sao Vương gia lại ở Tiết phủ?" Ta chạy đến trước mặt hắn, kinh ngạc hỏi.
Ôn Kỳ Ngọc cụp mắt nhìn ta, cười ôn hòa:
"Tiết thừa tướng gọi ta tới."
"Dù sao vị hôn thê của ta cũng ở đây."
"Ta tới là bởi vì Tiết Vọng đứng về phía Tam hoàng tử." Ta mấp máy môi, vẫn quyết định giải thích một chút.
Ôn Kỳ Ngọc cũng không hề ngạc nhiên: "Ta biết, hôm Hoa Triêu nhìn thấy ánh mắt của hắn, ta đã đoán được."
Ta sững sờ: "Ngài đã sớm đoán được sao? Vậy vì sao không…"
"Bởi vì rất tốt."
Ôn Kỳ Ngọc cười nhạt một tiếng, ngắt lời ta.
Trong ánh mắt tràn đầy dịu dàng sâu thẳm:
"Có hắn ở chỗ Tam ca, tương lai cho dù ta thua thì ít nhất nàng còn có thể sống."
"Hắn… Chắc chắn sẽ đối xử với nàng thật tốt."
Bước chân đột nhiên dừng lại, ta giận dữ quay đầu nhìn về phía hắn.
Còn chưa mở miệng nói câu "Sinh tử ta đều bên ngài", Ôn Kỳ Ngọc cũng đã nắm tay của ta:
"Đi thôi."
Ngày mùa thu gió mát thoải mái thổi qua, thổi lá cây hơi ố vàng trong sân bay lên.
Bích Ngọc và Thanh Phong lại đang đấu khẩu ở sau lưng:
"Chậc! Hiện giờ người nào đó có thể nhìn ra là Vương gia nhà hắn thích tiểu thư nhà ta hơn rồi chứ!"
"Ai da ai da, ngươi không nghe thấy tiểu thư nhà ngươi vừa mới nói với Tiết Vọng à, nếu Vương gia nhà ta thất bại, nàng ấy sẽ cùng chết!"
"Tiểu thư nhà ta khẳng định như vậy là vì nhân nghĩa! Nàng ấy thích Tiết công tử nhiều năm như vậy, mới quen biết Vương gia nhà ngươi hơn ba tháng, sao có thể nhanh như vậy…"
"A ha ~"
Thanh Phong khẽ cười trên nỗi đau của người khác.
Ôn Kỳ Ngọc đột nhiên cong môi, lạnh lùng "A" một tiếng.
Ta thì cắn răng nghiến lợi quay đầu, trừng mắt nhìn Bích Ngọc: Ngươi muốn hại c.h.ế.t ta à?
Bích Ngọc tự biết đuối lý, vội vàng làm động tác chắp tay trước n.g.ự.c với ta: Ta sai rồi.
Ta hung hăng nhắm mắt lại, hít thở sâu mấy lần.
Khi quay đầu lại, đã đổi lại thành khuôn mặt tươi cười cực kỳ nịnh nọt:
"Vương gia, ngài đã từng nghe câu chỉ hận gặp nhau quá muộn, một chút còn hơn cả vạn năm chưa?"
"À, hoặc là, đã từng nghe nói lâu ngày sinh tình, còn nhiều thời gian chưa?"
"Hoặc là biết sai thì sửa, không gì tốt hơn sao?"
"Vương gia? Đừng đi nhanh như vậy mà…"
22.
Sau ngày hôm đó, ta không còn gặp lại Tiết Vọng nữa.
Tam hoàng tử bên kia vẫn có hành động không nhỏ, kết bè kết cánh, lôi kéo quyền thần.
Đánh ngang hàng với Ôn Kỳ Ngọc trên triều đình.
Mà Thánh thượng lại vẫn duy trì bình thản.
Rõ ràng đã bệnh nặng đến mức gần như cần dùng thuốc để kéo dài tính mạng, nhưng vẫn mãi không lập Thái tử.
Mãi cho đến ngày ta và Ôn Kỳ Ngọc thành hôn ——
"Tiểu thư, quà tân hôn Tiết công tử gửi cho người."
Hoàng tử thành hôn khác với dân gian đón dâu.
Ta và Ôn Kỳ Ngọc phải ngồi chung xe ngựa, đi quanh thành một vòng, tiếp nhận thần dân chúc phúc bái lạy.
Toàn bộ thư phòng rơi vào yên tĩnh như chết.
Ta và Tiết Vọng đối mặt trong sự im lặng, lẳng lặng giằng co.
Cuối cùng, ta liếc mắt nhìn qua một bên khác, lạnh lùng đi qua người:
"Tiết Vọng, từ khoảnh khắc ta rơi xuống dưới vách núi đó."
"Chúng ta đã không quay lại được nữa."
"Huynh vẫn nên đừng nhúng tay vào chuyện đoạt đích, sớm rút ra đi."
"Bởi vì cho dù cuối cùng người thắng là Tam hoàng tử, Ôn Kỳ Ngọc sẽ chết."
"Ta cũng sẽ ở bên cạnh chàng, tuyệt đối không hối hận."
21.
Trong nháy mắt bước ra khỏi thư phòng, ta cúi đầu thở phào một hơi thật dài.
Khi ngẩng đầu lên một lần nữa, lại va vào ánh mắt mỉm cười dịu dàng của Ôn Kỳ Ngọc.
"Sao Vương gia lại ở Tiết phủ?" Ta chạy đến trước mặt hắn, kinh ngạc hỏi.
Ôn Kỳ Ngọc cụp mắt nhìn ta, cười ôn hòa:
"Tiết thừa tướng gọi ta tới."
"Dù sao vị hôn thê của ta cũng ở đây."
"Ta tới là bởi vì Tiết Vọng đứng về phía Tam hoàng tử." Ta mấp máy môi, vẫn quyết định giải thích một chút.
Ôn Kỳ Ngọc cũng không hề ngạc nhiên: "Ta biết, hôm Hoa Triêu nhìn thấy ánh mắt của hắn, ta đã đoán được."
Ta sững sờ: "Ngài đã sớm đoán được sao? Vậy vì sao không…"
"Bởi vì rất tốt."
Ôn Kỳ Ngọc cười nhạt một tiếng, ngắt lời ta.
Trong ánh mắt tràn đầy dịu dàng sâu thẳm:
"Có hắn ở chỗ Tam ca, tương lai cho dù ta thua thì ít nhất nàng còn có thể sống."
"Hắn… Chắc chắn sẽ đối xử với nàng thật tốt."
Bước chân đột nhiên dừng lại, ta giận dữ quay đầu nhìn về phía hắn.
Còn chưa mở miệng nói câu "Sinh tử ta đều bên ngài", Ôn Kỳ Ngọc cũng đã nắm tay của ta:
"Đi thôi."
Ngày mùa thu gió mát thoải mái thổi qua, thổi lá cây hơi ố vàng trong sân bay lên.
Bích Ngọc và Thanh Phong lại đang đấu khẩu ở sau lưng:
"Chậc! Hiện giờ người nào đó có thể nhìn ra là Vương gia nhà hắn thích tiểu thư nhà ta hơn rồi chứ!"
"Ai da ai da, ngươi không nghe thấy tiểu thư nhà ngươi vừa mới nói với Tiết Vọng à, nếu Vương gia nhà ta thất bại, nàng ấy sẽ cùng chết!"
"Tiểu thư nhà ta khẳng định như vậy là vì nhân nghĩa! Nàng ấy thích Tiết công tử nhiều năm như vậy, mới quen biết Vương gia nhà ngươi hơn ba tháng, sao có thể nhanh như vậy…"
"A ha ~"
Thanh Phong khẽ cười trên nỗi đau của người khác.
Ôn Kỳ Ngọc đột nhiên cong môi, lạnh lùng "A" một tiếng.
Ta thì cắn răng nghiến lợi quay đầu, trừng mắt nhìn Bích Ngọc: Ngươi muốn hại c.h.ế.t ta à?
Bích Ngọc tự biết đuối lý, vội vàng làm động tác chắp tay trước n.g.ự.c với ta: Ta sai rồi.
Ta hung hăng nhắm mắt lại, hít thở sâu mấy lần.
Khi quay đầu lại, đã đổi lại thành khuôn mặt tươi cười cực kỳ nịnh nọt:
"Vương gia, ngài đã từng nghe câu chỉ hận gặp nhau quá muộn, một chút còn hơn cả vạn năm chưa?"
"À, hoặc là, đã từng nghe nói lâu ngày sinh tình, còn nhiều thời gian chưa?"
"Hoặc là biết sai thì sửa, không gì tốt hơn sao?"
"Vương gia? Đừng đi nhanh như vậy mà…"
22.
Sau ngày hôm đó, ta không còn gặp lại Tiết Vọng nữa.
Tam hoàng tử bên kia vẫn có hành động không nhỏ, kết bè kết cánh, lôi kéo quyền thần.
Đánh ngang hàng với Ôn Kỳ Ngọc trên triều đình.
Mà Thánh thượng lại vẫn duy trì bình thản.
Rõ ràng đã bệnh nặng đến mức gần như cần dùng thuốc để kéo dài tính mạng, nhưng vẫn mãi không lập Thái tử.
Mãi cho đến ngày ta và Ôn Kỳ Ngọc thành hôn ——
"Tiểu thư, quà tân hôn Tiết công tử gửi cho người."
Hoàng tử thành hôn khác với dân gian đón dâu.
Ta và Ôn Kỳ Ngọc phải ngồi chung xe ngựa, đi quanh thành một vòng, tiếp nhận thần dân chúc phúc bái lạy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.