Sau Khi Sắp Chết, Ta Trở Thành Hắc Liên Hoa

Chương 3: Hắn yêu thương nàng ta như vậy...

Đại Trà Vỉ Vỉ

03/11/2022

Tạ Hằng nhìn chằm chằm gốc Thiên Xu Thảo kia.

Nàng cầm kiếm trong tay, nắm rồi thả, thả rồi nắm.

Giang Âm Ninh tự tiện xông vào cấm địa, còn chưa lấy được Thiên Xu Thảo đã bị mang đi. Tạ Hằng nhớ rõ có người từng nói, Thiên Xu Thảo sinh trưởng trong cấm địa cho nên linh khí dư thừa, có thể loại bỏ hàn khí trong cơ thể, rất hữu ích cho việc khôi phục nguyên khí của Tạ Sầm Chi.

Thôi.

Chỉ cần có thể giúp được hắn.

Tạ Hằng khom lưng, nhổ tận gốc Thiên Xu Thảo, cẩn thận cất vào túi trữ vật rồi mới ngự kiếm vội vàng chạy về chỗ ở. Tạ Hằng cũng không rõ nàng đã trở về bằng cách nào.

Nàng bị phong ấn đả thương không nhẹ, ma khí nhập thể, lục phủ ngũ tạng đều đau đến xuyên tim. Ngự kiếm bay được nửa đường đã là cực hạn của nàng, đợi đến khi nàng tới nơi, tiến vào bên trong linh trì sau núi thì không nhịn được nôn ra một ngụm máu tươi.

Trong máu tản mát nhè nhẹ ma khí.

Đau đớn vẫn chưa tiêu giảm, Tạ Hằng mím chặt môi, chậm rãi hấp thu linh khí xung quanh linh trì, cố gắng áp chế ma khí cuồn cuộn trong cơ thể.

Tuy nàng quanh năm suốt tháng trấn giữ phong ấn, đã sớm quen thuộc với ma khí, nhưng lần này không nằm trong dự kiến của nàng, liên tiếp bị thương hai lần khiến nàng có chút không chịu nổi.

Cho dù nàng đã gần đạt đến cảnh giới Đạo Hư Cảnh.

Hiện giờ ở Tu Tiên Giới, thực lực của các tu sĩ hạ giai được phân chia theo rất nhiều cấp bậc, càng hướng lên trên, căn cứ theo tu vi sẽ sở hữu thần kiếm, thượng cổ linh khí. Nhưng tu sĩ thượng giai thì khác, tuy không phân chia cấp bậc nghiêm minh như vậy, nhưng vẫn có ba cảnh giới rõ ràng.

Trong đó, thấp kém nhất chính là Đạo Hư Cảnh, kế tiếp là Hoá Trăn Cảnh và cuối cùng là Quy Nguyên Cảnh.

Lại hướng lên trên, đó là đại cảnh giới không thể đánh giá, thông thường chỉ có thần thượng cổ mới đủ tư cách sở hữu năng lực như thế.

Nhưng đối với Tu Tiên Giới mà nói, Thần tộc là một từ ngữ vô cùng xa lạ. Một ngàn năm trước, Thần giới dần dần suy thoái, vô số chân thần lần lượt ngã xuống, Thần tộc thượng cổ cũng theo đó mai danh ẩn tích. Chỉ có núi Thiên Minh gần Bắc Vực lâu lâu mới xuất hiện tung tích Thần tộc.

Thần tộc tính tình kiêu ngạo, hành sự phóng đãng không bị trói buộc, nay đã quy ẩn, hiếm khi nhúng tay vào việc trong tam giới.

Hiện tại, Đạo Hư Cảnh mặc dù là cảnh giới thấp nhất trong ba cảnh, nhưng nhân số cũng không nhiều lắm. Trong đó, Tàng Vân Tông đã chiếm tới bảy người, cũng coi như là thế lực cường thịnh nhất Đông Vực, môn đồ trải rộng khắp thiên hạ.

Tu sĩ Hoá Trăn Cảnh lại càng là lông phượng sừng lân*, ngoại trừ vài vị Bồng Lai Bắc Hải Tiên Tôn miễn cưỡng đột phá được thì cũng chỉ có duy nhất một người đạt tới Hoá Trăn Cảnh đại viên mãn - Tạ Sầm Chi.

Tuổi còn trẻ đã có thể vượt qua vô vàn cao thủ khắp thiên hạ đăng đỉnh chí tôn, thiên phú của Tạ Sầm Chi chỉ có thể hình dung bằng hai từ "khủng bố".

Thế gian không thể tìm ra người thứ hai có căn cốt kỳ tài như thế.

Còn Quy Nguyên Cảnh cũng không phải không có, nhưng những người đó đã tu luyện cả ngàn năm, so với Tạ Sầm Chi mới hai trăm tuổi đã đạt tới Hoá Trăn Cảnh thì không tính là gì.

Hắn mạnh như thế, mạnh đến nỗi chúng sinh cam tâm tình nguyện cúi đầu cúng bái.

Tạ Hằng nhiều khi có cảm giác nàng không thể đuổi kịp hắn, thậm chí cảm thấy hắn giống hệt một toà núi lớn vắt ngang mắt nàng, tưởng rằng có thể với tới, kỳ thật cách xa ngàn dặm.

Cho dù nàng trời sinh có tiên cốt, thiên phú cũng cực cao, nhưng sau khi mất trí nhớ, trải qua trăm năm tu luyện vẫn chỉ mới bước vào cảnh giới Đạo Hư Cảnh, căn cơ vẫn chưa ổn định.

Tạ Hằng bị phong ấn làm tổn thương không nhẹ, không còn đủ sức để giết những yêu thú bị nhiễm ma khí. Nàng cần phải sớm yêu cầu Tạ Sầm Chi phái người đến xử lý, tránh để đêm dài lắm mộng, dù sao phong ấn kia cũng không dễ đối phó.

Canh cánh trong lòng việc cấm địa, Tạ Hằng không dám chữa thương lâu, chờ đến khi thể lực khôi phục một chút thì vội vàng đi ra ngoài. Lúc nàng rời khỏi linh trì đã là hai ngày sau. Thời gian này, Tạ Sầm Chi hẳn đang nghị sự ở Minh Thần Điện.

Tạ Hằng thay một bộ y phục sạch sẽ, không để bản thân quá chật vật, sau đó cất cẩn thận Thiên Xu Thảo vào túi áo rồi mới lập tức đi đến Minh Thần Điện.

Giờ phút này, Minh Thần Điện đang trong trạng thái giương cung bạt kiếm.

Hữu tôn sử Ân Hàm cao giọng tranh luận, thần sắc lạnh băng, "Chỉ cần là yêu, nên giết không tha! Những yêu ma trên núi Thiên Minh nhất định chính là đầu sỏ giết những người đó! Yêu ma hiện giờ đều đã cấu kết thành một phe, theo ý ta, nên quét sạch yêu ma trên núi Thiên Minh, tránh để lại hậu hoạn về sau!"

"Vớ vẩn." Một lão giả đang cùng hắn tranh luận trầm giọng nói: "Vạn vật đều có linh tính, trước khi điều tra rõ ràng, không nên vọng sát sinh linh. Huống chi, núi Thiên Minh gần với Thần tộc Bắc Vực, những yêu quái đó chỉ muốn đến hấp thụ hơi thở của Thần tộc để tu luyện, nếu giết oan phải làm sao đây?"

Ân Hàm phất tay áo, trả lời một cách mỉa mai, "Thà rằng giết nhầm còn hơn bỏ sót! Cho dù bọn chúng không có giết người, nhưng chắc chắn tuyệt đối cũng không phải kẻ lương thiện. Nếu phong ấn trong cấm địa bị những yêu ma đó phá giải, Vấn Hư trưởng lão có gánh nổi trách nhiệm hay không?"

Tạ Hằng đúng lúc đi tới cửa, nghe những lời này thì nhíu nhíu mày.

Hiện giờ tam giới vẫn chưa yên ổn, Ma tộc đang không ngừng tác oai tác quái khắp nơi. Bọn chúng thiết kế cạm bẫy trả thù tiên môn, ý đồ giải cứu Quỷ Đô Vương. Rất nhiều địa phương xảy ra chuyện kì quái, vô số người bị hạ độc thủ chết thảm.

Gần đây nhân tâm bàng hoàng, ắt hẳn có chuyện gì đó đã xảy ra.

Tạ Hằng bước vào cửa, lên tiếng: "Cấm địa có ta trông coi, hữu tôn sử đang khinh thường ta hay sao?"



Nàng vừa cất lời, tất cả mọi người lập tức ngoái đầu lại nhìn.

Bao gồm phía trên, đang đưa lưng về mọi người, khoanh tay đứng nhìn Tạ Sầm Chi. Hôm nay hắn mặc y phục màu đen, lưng đeo ngọc đồng, trên người khoác áo choàng, tay áo thêu tơ vàng nhàn nhạt buông xuống, trên cao không thể leo tới...

Tạ Hằng mắt đối mắt nhìn Tạ Sầm Chi. Vừa nhìn thấy hắn, trái tim nàng bỗng dưng ấm áp, hoá thành một vũng nước.

Nàng cong khoé môi, con ngươi ướt át dừng lại trên người Ân Hàm, cười nói: "Chỉ cần ta còn sống, phong ấn không có khả năng bị phá giải."

Dùng mạng bảo hộ phong ấn, đó là chức trách của nàng.

Sắc mặt Ân Hàm cứng đờ, không vui nói: "Trưởng lão Tạ Hằng tự tin quá mức, không nên nói trước điều gì, tương lai nếu phong ấn bị phá giải, ngươi có dám chịu trách nhiệm với lời nói ngày hôm nay hay không?"

Tạ Hằng dừng lại, định mở miệng nói chuyện thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc của nữ nhân, "Tạ Hằng sư muội là trợ thủ mà sư huynh tin tưởng nhất, cũng là ân nhân cứu mạng của muội, nàng lợi hại như vậy, nhất định có thể bảo vệ tốt phong ấn!"

Thanh âm này...

Cơ thể cứng đờ, Tạ Hằng theo tiếng nói nhìn lại, lúc này mới phát hiện một bóng người nhỏ xinh an tĩnh ngồi trong góc.

Giang Âm Ninh.

Giang Âm Ninh khoác một chiếc áo choàng thật dày, giống như bệnh nặng vừa khỏi, tóc dài rơi rụng trên vai, gương mặt nhỏ trắng thuần không hề trang điểm, như nụ hoa mới nở đang lay động trong gió.

Áo choàng này...

Tạ Hằng nhận ra.

Đây là y phục của Tạ Sầm Chi.

Y phục của hắn, nàng đều cẩn thận tự tay thêu lên đó những hoa văn tinh mỹ. Dùng đôi tay cầm kiếm trừ ma thêu từng đường kim mũi chỉ, một đường lại một đường khâu vá tâm ý của nàng đối với hắn.

Ngoại trừ Tạ Lăng thì những nữ tử không liên quan xưa nay không có tư cách đi vào Minh Thần Điện.

Nhưng nàng ta... Tại sao nàng ta lại ở đây?

Tạ Hằng nhìn chằm chằm Giang Âm Ninh, ánh mắt rung động, nhất thời đã quên mất mình muốn nói gì. Nàng cảm thấy trong lòng đột nhiên có một khối đá to chèn ép, vô cùng nặng nề, ép tới mức nàng không thở nổi.

Bàn tay giấu trong tay áo siết chặt, Tạ Hằng rũ mắt, mím chặt môi. Ngay sau đó cánh tay nàng bị người khác nắm lấy.

Tạ Hằng cứng đờ, theo bản năng lui về phía sau một bước tránh né.

Nàng nâng mắt, đúng lúc nhìn thấy người kéo tay mình, là Giang Âm Ninh với lúm đồng tiền như hoa.

Giang Âm Ninh thân mật lôi kéo Tạ Hằng, gương mặt nhỏ đáng yêu thiên chân vô tà, "Tạ Hằng sư muội là người của sư huynh, nhất định là người vô cùng tốt, muội tin tưởng nàng. Ân Hàm ca ca, huynh nên thu lại tính tình bạo ngược của mình, không nên nghi ngờ người khác."

Ân Hàm vốn lãnh lệ giờ phút này bỗng dưng hoà hoãn thần sắc, bất đắc dĩ nói: "Nha đầu này, chúng ta đang nghị sự, ai cho muội xen vào?"

Giang Âm Ninh cười hì hì nói: "Là sư huynh cho phép muội tới, huống hồ muội chỉ bênh vực kẻ yếu mà thôi, ai kêu huynh bắt nạt ân nhân cứu mạng của muội."

Giang Âm Ninh nói xong, xoay người nhìn về phía Tạ Hằng, khuôn mặt nhỏ đỏ rực, hưng phấn nhảy nhót nói: "Tạ Hằng sư muội, là muội đã cứu ta, ta còn chưa từng cảm ơn muội nữa! Muội ngày ấy thật sự rất lợi hại!"

Tạ Hằng: "... Chút tài mọn mà thôi."

Tạ Hằng có chút không được tự nhiên.

Chưa từng có người nào thân mật khen ngợi nàng như thế, giống như thể nàng và Giang Âm Ninh là bằng hữu quen biết đã nhiều năm.

Giang Âm Ninh lại lắc lắc cánh tay nàng, thuận thế nói: "Nếu ta cũng có thể trảm yêu trừ ma giống muội thì tốt rồi, muội có thể dạy ta kiếm pháp hay không?"

Dạy nàng kiếm pháp?

Trong nháy mắt, đầu Tạ Hằng theo bản năng vang lên lời răn dạy của sư tôn và Tạ Sầm Chi.

Nàng cần phải thời thời khắc khắc trấn thủ phong ấn, nếu xảy ra sai sót, không giữ được đạo tâm thì thật xin lỗi thương sinh trong thiên hạ.

Đừng nói đến việc dạy kiếm pháp cho người khác, mấy năm nay Tạ Hằng canh giữ ở cấm địa, thời gian còn lại đều ở bên cạnh Tạ Sầm Chi, người tiếp xúc với nàng không nhiều lắm. Có thể coi là bằng hữu ngoài Nhiếp Vân Tụ ra thì không còn ai khác.

Tạ Hằng còn chưa cự tuyệt, đã có người xen vào cười nói: "Tiểu nha đầu này, muội có thể học ngự kiếm đã không tồi, còn vọng tưởng muốn trảm yêu trừ ma? Lúc trước là ai mới nhìn thấy một con tiểu yêu đã sợ tới mức trốn sau lưng người khác?"



Giang Âm Ninh trừng mắt nhìn qua, nâng cầm hừ nhẹ một tiếng, "Bởi vì có các huynh bảo vệ muội mà! Muội đâu phải không học được, trước kia đều do sư huynh quản muội, muốn trách thì phải trách huynh ấy!"

Nói xong, Giang Âm Ninh quay đầu nhìn lại, "Sư huynh! Huynh nói có đúng không!"

Để tài bỗng dưng chuyển đến trên người Tạ Sầm Chi, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.

Không khí trong phút chốc an tĩnh.

Lời này của Giang Âm Ninh tuy chỉ là nói đùa, nhưng nói ở chính điện nghị sự thì khỏi có chút bất kính. Lăng Sơn Quân là người lạnh nhạt, nghiêm túc, ít có ai dám làm càn trước mặt hắn như thế.

Mới vừa rồi còn thoải mái tự nhiên, tự dưng nhắc tới Lăng Sơn Quân, mọi người xung quanh không khỏi ngẩng đầu liếc mắt một cái. Vẻ mặt ai nấy đều lộ vẻ cung kính, khẩn trương, cúi đầu không dám nói lời vui đùa nào nữa.

Không xong rồi.

Tiểu nha đầu này quả thật không biết đúng mực gì cả, đùa giỡn quá trớn.

Trong không khí lo âu của mọi người, Tạ Sầm Chi nhàn nhạt lên tiếng: "Không sao."

Hắn nói không sao.

Tạ Hằng bỗng dưng giương mắt.

Nàng đột nhiên nhớ đến, có một lần Tạ Sầm Chi trừng phạt một vị đệ tử bởi vì hắn ở Minh Thần Điện tác phong không chỉnh tề, ăn nói lỗ mãng, bắt hắn lau chùi mặt tường suốt ba ngày.

Đâu giống như Giang sư tỷ được cưng chiều từ nhỏ, Tạ Sầm Chi luôn yêu thương nàng ta như thế.

Tiếng vui cười trước mắt, Tạ Hằng không hề biết được.

Nàng cảm thấy đầu mình có chút choáng váng, đột nhiên nhắm mắt.

Tạ Sầm Chi lại nói: "A Hằng không rảnh dạy muội, nếu muội muốn học thì để Ân Hàm bớt chút thời gian dạy muội vài chiêu."

Ân Hàm bất đắc dĩ cười, Giang Âm Ninh hưng phấn mà gật đầu: "Sư huynh là tốt nhất!"

Ánh mắt Tạ Sầm Chi xẹt qua người nàng ta, trong mắt đều là ý cười, sau đó lại nhìn về những người khác hạ lệnh: "Núi Thiên Minh gần với Thần tộc Bắc Vực, bổn quân sẽ lệnh cho tả tôn sử Tống Tây Lâm đi điều tra rõ ràng. Việc hôm nay không cần nhắc lại."

Tống Tây Lâm bước ra khỏi hàng cúi đầu, "Thuộc hạ tuân mệnh."

"Tất cả lui ra ngoài."

Mọi người nhìn nhau, không ai dám lên tiếng nói câu nào, dần dần lui xuống hết.

Tạ Hằng muốn bẩm báo việc cấm địa nên đứng yên không đi.

Giống Tạ Hằng ở lại, còn có Giang Âm Ninh.

Giang Âm Ninh dường như cũng có chuyện muốn nói, chờ mọi người đi hết, lúc này mới buông tay Tạ Hằng ra, cầm áo choàng trên vai nhét vào tay Tạ Sầm Chi, "Cảm ơn sư huynh! Muội không còn lạnh nữa, sư huynh chăm sóc muội đã nhiều ngày, thật sự làm muội cảm thấy băn khoăn."

Giang Âm Ninh vừa nói xong thì áy náy cúi đầu, mất mát nói: "Đều tại muội vô dụng, từ trước đến nay đều là sư huynh quan tâm Ninh Nhi, Ninh Nhi lần đầu tiên muốn làm chút gì đó cho sư huynh, cuối cùng lại khiến cho mọi thứ rối tung lên, thiếu chút nữa mất luôn cả mạng... Rốt cuộc vẫn không thể lấy được Thiên Xu Thảo trong cấm địa, không giúp được gì cho sư huynh...."

"Muội không được lợi hại như sư muội, ngay cả một gốc Thiên Xu Thảo cũng không lấy được, thật là vô dụng...."

Nói xong, nàng ta hít hít cái mũi, hốc mắt lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy bắt đầu đỏ lên.

Thiên Xu Thảo.

Tạ Hằng bỗng nhớ ra mục đích tới đây, nàng mau chóng đưa tay vào túi, vội vàng lấy ra Thiên Xu Thảo.

"Ta không cần."

Tạ Sầm Chi nhìn Giang Âm Ninh, thanh âm bình đạm trấn an nàng ta: "Sau này không được làm càn như vậy nữa, ta chỉ bị thương nhẹ, không cần thiết dùng Thiên Xu Thảo chữa thương. Muội không cần làm chuyện vô ích, thay vào đó nên chăm chỉ luyện công."

Tay Tạ Hằng đang định móc Thiên Xu Thảo ra cứ như vậy cứng đờ.

—————-

(*) Lông phượng sừng lân (Phụng mao lân giác): Dùng để chỉ người tài hoặc sự vật trân quý hiếm có.

17/10/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Sắp Chết, Ta Trở Thành Hắc Liên Hoa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook